Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 42. Tống giam Kỷ Ninh vào đại lao!
Một câu này truyền vào trong tai, Kỷ Ninh lập tức cả người đổ mồ hôi lạnh. Nhưng thần tình trên mặt hắn không chút dao động, vẫn trấn định biện giải:
"Oan uổng quá, Bệ hạ, thần hận nhất là phản nghịch Ngọc Dao! Thần một lòng vì Bệ hạ phân ưu, dẫn binh diệt Ngọc Dao, tiêu diệt vô số binh lính Ngọc Dao, sao có thể thông đồng địch quốc?"
Đúng lúc này, một cung nhân vội vã chạy tới, quỳ trên mặt đất. Nhiễm Dật khẽ duỗi tay, hai tay của cung nhân nâng một phong mật tấu, lại đem thứ gì đó đưa cho Nhiễm Dật.
Nhiễm Dật mở ra xem xét, cười lạnh một tiếng.
"Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ngươi còn muốn chống chế?"
"Nhân chứng vật chứng nào? Bệ hạ! Thần oan uổng!"
Ngay lập tức, Nhiễm Dật giải khai những đồ vật kia ra, đặt trước mắt tường tận xem xét. Kỷ Ninh ở phía dưới nhìn thấy rõ ràng, trong đầu nổ oành một tiếng, lời gì cũng không nói ra.
Đây là chuyện quái gì? Sau khi Bạch Thanh Nhan và hắn trùng phùng, hắn chưa từng thấy qua y phục này!
Cho nên cuối cùng nó rơi vào tay ai? Tại sao lại bị Nhiễm Dật tìm ra? Càng quan trọng hơn là, sự tình Bạch Thanh Nhan ở trong phủ thượng của mình, có phải đã không dối gạt được nữa?
Nhưng Nhiễm Dật căn bản không cho hắn thời gian suy nghĩ tường tận.
"Nếu không phải ngươi thông đồng với phản nghịch Ngọc Dao, y bào Hoàng tộc Ngọc Dao tại sao lại ở trong tay hạ nhân của ngươi? Nửa đêm canh ba đặc biệt tới thanh lâu lấy bộ y phục này, có phải là nhận sai sử của ngươi? Người đâu!"
"Đem Kỷ Ninh áp giải vào thiên lao!"
Lời còn chưa dứt, Kỷ Ninh đã bị bọn chúng kéo xuống!
Sáng sớm, chân trời mới hiện ra sắc trắng sữa nhợt nhạt, quản gia đã gõ cửa phòng nơi Bắc uyển của Bạch Thanh Nhan. Thấy thần sắc lo lắng của gã, Bạch Thanh Nhan liền biết nhất định không phải tin tức tốt đẹp gì.
"Trương quản gia, có chuyện gì vậy?"
"Bạch công tử! Đêm qua, trong phủ thượng có một hạ nhân mất tích!"
"Hạ nhân mất tích? Ai?" Vẻ mặt Bạch Thanh Nhan nghiêm túc, "Hôm qua mới xảy ra chuyện, theo lý thuyết bọn họ không nên đi loạn tứ phía. Hay là ra ngoài mua đồ rồi?"
"Tất cả hạ nhân đi mua đồ đều sẽ đến báo cáo với ta để lãnh phí tổn. Nhưng ta không có điều động bất kỳ kẻ nào, càng quan trọng hơn là, giờ Sửu* rạng sáng ta đi kiểm tra phòng, Vạn Nhi đã không có ở đây. Ai lại đi mua đồ vào sáng sớm như vậy?"
"Ngươi nói Vạn Nhi? Là nàng mất tích?"
"Chính là nàng! Nàng mới tới không được bao lâu, lại do Tướng quân tự mình đưa đến, không phải ta tự tay mua về nên đối với thân thế hoàn cảnh của nàng ta hoàn toàn không biết gì cả. Nàng tự xưng là cô nhi, nhưng ai mà biết được có phải gạt người hay không? Ta vừa đi tra xét một vòng, không thấy mất mát tài vật gì. Đã không phải trộm cắp rồi bỏ trốn, chỉ sợ là vượt tường theo người khác rồi!"
"Cũng chưa hẳn."
Bạch Thanh Nhan nhớ tới lời Phó Diễm từng nói trước đó... Hoàng đế Lang Nghiệp trắng trợn lùng bắt người "dị sắc song đồng", đôi mắt kia của Vạn Nhi nếu bị người khác nhìn thấy, chẳng phải là rất nguy hiểm? Không lẽ nàng xảy ra chuyện?
"Liệu có phải là bị người cưỡng ép mang đi?"
"Vạn Nhi chỉ là một hạ nhân, mặc dù có mấy phần tư sắc nhưng cũng chưa đến mức khuynh quốc khuynh thành. Ai bắt nàng đi làm gì? Huống chi, thị nữ bọn họ ở cùng một chỗ, hạ nhân cùng phòng đều không nghe thấy động tĩnh gì."
"Nhưng cũng có khả năng là do người bên ngoài dẫn dụ nàng ra khỏi cửa phủ, đem nàng bắt trói đưa đi. Quản gia, ngươi có biết Vạn Nhi có điểm yếu nào, hoặc là sự tình nào nàng cực kỳ lưu tâm hay không?"
"Ta đây làm sao biết được? Bạch công tử, nàng chỉ là một thị nữ. Ai sẽ thèm bắt nàng cơ chứ? Ta nghĩ rồi, nàng vẫn là tự mình bỏ trốn."
Quản gia ảo não lẩm bẩm, thấy Bạch Thanh Nhan kiên trì, gã cũng đành nhượng bộ:
"Các nàng ba người ở cùng một chỗ. Không bằng ta đem hai người còn lại đến hỏi một chút?"
"Cũng được."
Không bao lâu sau, hai người khác đã đến Bắc uyển. Nghe Bạch Thanh Nhan hỏi, hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ấp a ấp úng không dám nói rõ.
"Bạch công tử đang hỏi các ngươi đó! Làm sao, hay là nàng thật sự có ý trung nhân, đêm qua bỏ trốn, các ngươi biết chuyện mà không báo?"