Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 17. Phủ Tướng quân đã bày ra linh đường, Kỷ Tướng quân hẳn là đã bỏ mình!
Mấy ngày sau, Phó phủ sóng yên biển lặng. Bạch Thanh Nhan kỳ thật chẳng qua chỉ là nhất thời lao lực quá độ, tĩnh dưỡng mấy ngày liền không có việc lớn gì. Phó Diễm quả nhiên hết thảy vẫn như thường, chỉ là số lần đến tìm Bạch Thanh Nhan càng thêm dày đặc. Nhưng hắn đều lấy sự tình đưa Bạch Thanh Nhan đến Đại Tiếp làm lý do, Bạch Thanh Nhan cũng không thể khước từ. Một lần hai lần, vậy mà thành quen.
Mà Kỷ Ninh bên kia vẫn như cũ bặt vô âm tín. Nhưng Bạch Thanh Nhan biết, nếu là Hạc Đỉnh Hồng độc phát, không thuốc nào cứu được. Lâu như vậy, đại khái Kỷ Ninh ăn phải chính là Mông Hãn dược, chỉ là vẫn chưa thể khôi phục thôi. Lại chẳng biết tại sao, trong lòng y mông lung mịt mờ, tựa như đây đều là sự tình của người ngoài. Bất luận là vui hay buồn, tất thảy đều không có... Phảng phất như toàn bộ tình cảm của y, đều đã tại bên trong gian tân phòng kia của Kỷ Ninh, cạn kiệt hết mất rồi.
"Phó gia nhà các ngươi không cần dùng bữa cùng trưởng bối sao? Ta nghĩ, ngươi không cần mỗi ngày đều phải dùng cơm cùng ta đâu."
"Phó gia so với nhà khác rất khác biệt. Mỗi ngày sáng sớm thỉnh an, trước khi ngủ thỉnh an, dùng cơm ngược lại tự do. Cho nên ta luôn ở trong phòng của mình ngự thiện."
"Vậy ngươi..."
"Ngươi đang muốn hỏi ta vì sao mỗi ngày đều ở đây ăn cơm?" Phó Diễm không chờ y nói xong đã nở nụ cười, "Đến bây giờ ngươi vẫn không phát giác, đây chính là phòng ngủ của ta?"
"?!"
Bạch Thanh Nhan tỉnh lại ngay trong gian phòng đó, còn chưa từng đặt chân ra ngoài. Thị nữ bên người cũng vẫn là người trước đó Phó Diễm đưa cho y phục vụ trong tiểu viện kia...
"..."
"Muốn hỏi ta ở đâu? Ta bây giờ mỗi ngày đều ở trong thư phòng. Cách nơi này cũng không quá xa xôi, ngay phía đối diện." Phó Diễm lưu ý thần sắc của Bạch Thanh Nhan, không tự chủ mỉm cười.
"Ngươi nghĩ mình chiếm dụng gian phòng của ta, cảm thấy có lỗi với ta? Hay là, ta chuyển đến ở cùng ngươi? Khi còn bé mỗi lần đọc sách ta lại ngủ mất, phụ mẫu đặc biệt vì ta mà làm chiếc giường cực lớn, một bên đặt sách một bên đặt ta, cũng rộng rãi. Bây giờ, cả hai người chúng ta tất cũng không đáng kể."
"..."
"Ta cảm thấy, đặt ngươi trên giường ta để đọc mỗi ngày cũng rất tốt. Ngươi giống như một cuốn sách, ngược lại đáng để tinh tế nghiền ngẫm, đọc không tận."
"..."
Sắc mặt Bạch Thanh Nhan hơi trầm xuống. Phó Diễm thấy thế, cười khổ nói:
"..."
"Lần nào cũng phòng bị ta như phòng đại dịch. Ta nào có thể đối xử với ngươi như vậy? Ta chẳng qua cũng chỉ muốn thân cận cùng ngươi một chút."
Bạch Thanh Nhan quay đầu, đối diện với ánh mắt Phó Diễm. Trong lòng y đột nhiên sinh ra chút tư vị khó tả... Y xác thực luôn một mực hết sức kiêng kỵ với Phó Diễm, vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Trước đây nghe những lời nói kia của hắn, càng là nhượng bộ lui binh. Mấy ngày nay Phó Diễm đến tìm y, cơ hồ đều tự mình độc diễn. Bạch Thanh Nhan chẳng qua cũng chỉ dành cho hắn đôi tai, còn mình nói chuyện rất ít.
Trong lòng có chút không đành, Bạch Thanh Nhan thấp giọng nói:
"Phó Diễm, kỳ thật ta không phải không hiểu có ơn tất báo. Mặc dù ngươi ta quen biết, là ngươi nắm đằng chuôi của ta, nhưng ngươi cũng không có ý lợi dụng điểm yếu bức bách ta làm cái gì. Đi ám sát Kỷ Ninh, cũng là chính ta đồng ý. Chỉ là, ngươi là đại quan Lang Nghiệp, thân phận của ta lại không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Nếu ngươi ta tương giao, chẳng có điểm nào tốt cho ai cả."
"Điểm tốt?" Phó Diễm cười, "Nếu ta có thể cùng ngươi thân cận một chút, đây chính là điểm tốt nhất."
"Ta sở dĩ còn ở nơi này chẳng qua là đợi tin tức Kỷ Ninh. Ta nghĩ ngươi hẳn là rõ ràng."
"Ngươi không nên nói như vậy. Để ta cảm thấy ngươi chính là đang tìm lý do đẩy ta ra xa ngàn dặm." Phó Diễm do dự trong chốc lát, thấp giọng nói, "Kỳ thật những ngày này, trên triều đình ta trải qua rất gian nan. Cho nên khi hạ triều, muốn dành thời gian với ngươi một lát. Nhưng cũng chẳng biết tại sao, ngươi người này lại tựa như hồ nước trong, cùng ngươi ngốc một hồi, trong lòng liền bình tĩnh lại. Cho nên, đừng vội vã đẩy ta ra như vậy, có được không?"
Phó Diễm thực sự nói thật. Những ngày này, trong Phó phủ đúng là gió êm sóng lặng. Nhưng trên triều đình, lại là sóng ngầm mãnh liệt...
Sau đại hôn của Kỷ Ninh, mấy ngày liền hắn không vào triều. Một lời đồn đại bí ẩn truyền khắp triều đình, nói Kỷ Tướng quân ngay trong ngày đại hôn bị thích khách hành thích, thương nặng hôn mê. Nhưng tin tức này lập tức bị che đậy nghiêm mật. Dù sao, hắn mới dẫn đầu đại quân san phẳng Ngọc Dao, dân vọng thập phần trọng vọng. Bệ hạ còn có tâm tư qua một thời gian ngắn tiến đánh Đại Tiếp, chính là muốn tận dụng thời điểm dân tâm. Tình thế chưa định, Kỷ Ninh sinh tử không biết, tầm cỡ trong Hoàng cung còn chưa rõ ràng. Lúc này, không thể biến cố lan tràn.
Nhưng hôm nay, một tin tức khác từ trong cung truyền đến tai Phó Diễm: Bệ hạ cũng bị hành thích! Mặc dù thích khách đã bắt được ngay tại chỗ, Bệ hạ cũng không thương tổn một ly. Nhưng thân phận thích khách kia lại cực kỳ mẫn cảm, hắn vậy mà lại là một phó tướng dưới trướng Kỷ Ninh!
Trong cung khỏi cần nói là rất tức giận, trực tiếp ph@t tiết lửa giận lên đầu Phó Diễm. Đúng vậy, coi như không có chút chứng cứ nào, nhưng những người trong cung kia xem ra tất nhiên là Phó Diễm làm việc bất lợi, xảy ra sai sót làm lộ bí mật! Cho nên dẫn tới thủ hạ của Kỷ Ninh bất ngờ đại nghịch, hành thích Bệ hạ!
Kỷ Ninh này rốt cuộc là chết hay không chết? Cho dù không chết, cũng không phải là nên chìm trong hôn mê sao? Coi như hắn muốn trả thù, hắn cũng nên nhắm vào Bạch Thanh Nhan, cho dù là nhắm vào Phó gia, lại làm sao có thể tìm hiểu nguồn gốc dẫn đến Bệ hạ?
Càng nghiêm trọng hơn chính là, Phó Diễm mua được hạ nhân phủ Tướng quân, hỏi thăm tình huống trong đó. Ngay cả hầu cận thϊếp thân* của Kỷ Ninh cũng không biết tình huống của hắn bây giờ như thế nào... Bởi vì, hắn đã ở trong tân phòng ngốc đến bốn năm ngày. Trừ Nhiễm Quận vương mang theo một số người ra vào, cùng với tên Phó Tướng đã từng ám sát Bệ hạ kia, thậm chí ngay cả quản gia còn không thể nào vào được!
*Thϊếp thân: Chữ "Thϊếp" ở đây có nghĩa là kề cận, không rời khỏi, ý chỉ người ở ngay bên cạnh.
Nói cách khác, hắn sống hay chết, người dưới tay hắn đến cùng mưu đồ cái gì, Phó Diễm nửa điểm cũng không thám thính đến.
Mặc dù trên mặt vẫn biểu hiện vân đạm phong khinh. Nhưng đại sự bậc này, cho tới bây giờ đều không có kết quả, Phó Diễm sao không nóng lòng? Đã là tâm tư lao lực quá độ, nếu không ở nơi của Bạch Thanh Nhan chiếm chút tiện nghi, liền càng thêm khó qua.
Nhưng Bạch Thanh Nhan không biết những chuyện phía sau này. Phó Diễm cũng chưa kể cho y biết tình hình thực tế, chỉ nói là tình cảnh gian nan, loạn trong giặc ngoài. Bạch Thanh Nhan nghe được, ngược lại sinh ra chút đồng cảm. Y hỏi:
"Sao vậy, Phó gia các ngươi tại Lang Nghiệp không phải mặt trời ban trưa ư, sao có thể gian nan như vậy?"
"Càng là như mặt trời ban trưa, thì càng là sống bên trong con mắt người khác. Thịnh lúc hoa tươi lấy gấm*, ai biết được có bao người hy vọng ngươi rớt xuống đài đâu?" Phó Diễm lắc đầu, "Không nói đến những chuyện đó, ngươi chỉ chờ tin tức Kỷ Ninh... Nếu hắn chết, ngươi có thể lưu lại cho ta một điểm cơ duyên được không?"
*Thịnh lúc hoa tươi lấy gấm: Ý cả cụm này là lúc hưng thịnh, được trọng dụng, không phải thành ngữ.
Lời này, ngày ấy vào thời điểm Phó Diễm thổ lộ tâm ý đã nói qua một lần, về sau không đề cập đến nữa. Hôm nay vậy mà lại nhắc tới, trong lòng Bạch Thanh Nhan đột nhiên cảnh giác:
"Chẳng lẽ ngươi nhận được tin tức?"
"Cũng không có." Phó Diễm đáp, "Nhưng ta đã thay ngươi tìm được đệ đệ kia. Lộ phí, lộ dẫn*, ngựa, đều đã chờ ở trong viện. Tin tức Kỷ Ninh bên kia vừa đến, ngươi lập tức có thể lên đường."
*Lộ dẫn: Giấy thông hành của một địa phương.
Bạch Thanh Nhan vô luận thế nào cũng không nghĩ tới, Phó Diễm vậy mà lại thay y chuẩn bị tốt những thứ này. Trong lòng y có chút cảm khái, lại biết rõ không thể nào báo đáp chuyện Phó Diễm muốn, y đời này cũng không thể thực hiện được.
"Ta..."
Y mới nói một chữ, lại bị người đánh gãy. Người kia phá cửa mà vào, ngay cả một câu thỉnh an cũng không kịp nói, trực tiếp quỳ rạp xuống đất. Hắn lớn tiếng bẩm báo:
"Phó Đại nhân! Thuộc hạ nhận được tin tức xác thực, bên trong phủ Tướng quân đã bày ra linh đường... Kỷ Tướng quân, chỉ sợ là đã bỏ mạng!"
Lời này vừa nói, sắc mặt Phó Diễm và Bạch Thanh Nhan đều đại biến! Phó Diễm cao giọng dò hỏi:
"Ngươi nói thật sao?"
"Thuộc hạ vừa mới đi qua phủ Tướng quân, nơi đó đã treo đèn lồng trắng, ngoài cổng xe ngựa nối liền không dứt! Chỉ là phủ Tướng quân đóng cửa từ chối tiếp khách, bên trong không truyền ra một chút tin tức nào! Dân chúng cũng bàn tán ầm ĩ... Lời thuộc hạ nói thiên chân vạn xác*, bên trong thật sự đã bày ra linh đường. Đại nhân, Kỷ Tướng quân không cha không mẹ, trừ phu nhân vừa mới gả đi, toàn bộ phủ Tướng quân cũng chỉ có một chủ tử là hắn. Nhưng vị phu nhân kia..."
*Thiên chân vạn xác: Vô cùng xác thực.
Đây là tâm phúc của Phó Diễm, biết nội tình cái gọi là "thông gia" kia. Cho nên hắn nhận định là sẽ không có vị phu nhân qua đời. Bởi vậy hắn tiếp tục nói:
"Ngoại trừ bản thân Kỷ Tướng quân, còn có ai khác?"
Hắn vừa nói như vậy, Bạch Thanh Nhan cũng không khỏi không tin. Tâm trí y trống rỗng, trong lòng thì vắng vẻ.
Kỷ Ninh hắn quả nhiên là chết?
Phía đối diện, Phó Diễm lại hớn hở ra mặt:
"Tốt! Đại sự này cuối cùng cũng chấm dứt... Bạch Thanh Nhan, ta lần này rốt cuộc cũng có thể bắt đầu đưa tiễn ngươi."
"Đưa tiễn ta?"
Trong đầu Bạch Thanh Nhan vẫn đang hỗn loạn tưng bừng, vô thức lặp lại. Phó Diễm lại cho là y bị bất ngờ, giải thích:
"Ngươi cũng biết, Bệ hạ nhất định phải có được ngươi. Cho nên ta đã sớm thay ngươi mưu hoa, tìm người làm mặt nạ da người, lại tìm một tử tù dịch dung thành bộ dáng của ngươi. Buổi chiều ta sẽ tìm người làm ra dáng vẻ một trận hỗn loạn trong hậu viện của ta, nói là tử trung đại thần Ngọc Dao tìm ngươi, một đường tìm tới Phó phủ của ta. Cuối cùng cướp người không thành, ngươi chết trong trận hỗn loạn... Tử tù kia thân cao thể lượng cùng ngươi không sai biệt lắm, lại trong hỗn chiến bị thiêu cháy da thịt, sẽ không lộ ra sơ hở. Coi như Bệ hạ sinh nghi, ngươi cũng sớm đã rời khỏi Lang Nghiệp, không cần lo lắng. Như thế nào?"
Bạch Thanh Nhan không nghĩ tới, Phó Diễm lại thay y suy nghĩ cẩn thận đến nhường này. Huống hồ, nói là sẽ không lộ ra sơ hở, nhưng Hoàng đế Lang Nghiệp kia là dạng khôn khéo giảo hoạt âm trầm thế nào, sao có thể không sinh lòng hoài nghi? Phó Diễm ngoài miệng nói thì vân đạm phong khinh, lại thay y gánh rất nhiều phong hiểm. Bạch Thanh Nhan sinh lòng cảm kích, đáp:
"Chỉ là nếu như vậy, phủ thượng các ngươi..."
"Phó gia chúng ta trăm năm căn cơ, xem như Bệ hạ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ngươi không cần lo lắng cho ta... Chỉ là ngươi chịu lo lắng cho ta, trong lòng ta cũng thập phần vui vẻ."
Phó Diễm cười, thần sắc ôn nhuận lưu luyến:
"Nếu thật sự lo nghĩ cho ta, đến Đại Tiếp rồi, ngàn vạn nhớ kỹ phải gửi tin tức cho ta. Ngày sau, nếu ta đến bái phỏng ngươi, nhất định đừng cho ta ăn bế môn canh*"
*Bế môn canh: Canh này đúng là canh để ăn đó, một cách nói vui của việc "đừng đóng cửa thả chó tiễn khách với ta".
"Được."
Bạch Thanh Nhan cảm niệm thiện ý của Phó Diễm, không tự chủ đáp một tiếng "Được". Nói xong liền có chút hối hận, chỉ sợ lại chừa cho hắn chút hy vọng không nên tồn tại. Nhưng Phó Diễm lại dường như cực kỳ vui vẻ, thần sắc lưu luyến trân niệm trên mặt mà Bạch Thanh Nhan chưa từng thấy bao giờ. Giờ phút này, Bạch Thanh Nhan căn bản không đành lòng thu hồi lại câu hứa hẹn này.
Một đêm này, Bạch Thanh Nhan trắng đêm không ngủ. Mở mắt hay nhắm mắt, đều thấy một gian hỷ phòng, giường đỏ đèn lồng đỏ, một đôi nến đỏ lập lòe chiếu sáng tân nhân. Nhưng đột nhiên, ở giữa gian phòng, tân nhân kia chỉ còn là một miếng vải trắng che phủ từ đầu đến chân, lẻ loi trơ trọi nằm trong quan tài gỗ. Một đôi nến trắng chiếu đến linh đường, linh phiên* âm âm u u cùng với đèn lồng trắng, quả thực vô cùng thê thảm.
*Linh phiên: Tấm vải trắng treo trong đám tang.
Không biết là lần thứ mấy từ trong cơn ác mộng này bừng tỉnh, ngoài cửa sổ đã ửng lên sắc trắng nhờ nhờ. Có người gõ cửa phòng, là Phó Diễm.
Trong một đêm, Phó Diễm đã đem hết thảy chuẩn bị thỏa đáng. Xe ngựa, tùy tùng đều dừng ở trước cửa, chỉ chờ y khởi hành.
"Ngươi đeo mặt nạ da người này lên."
Phó Diễm một bên nói, một bên tự mình động thủ, thay y đeo mặt nạ lên mặt, lại cẩn thận dính từng góc cạnh một. Quan sát kỹ càng một chút, hắn mới nói tiếp:
"Đệ đệ kia của ngươi, trước đó ta đã an trí bên trong một nông trường ngoài cổng thành Vương đô, không nói với ngươi là bởi vì sợ ngươi vội vã đi gặp hắn, lui tới cổng thành gây chú ý. Hy vọng ngươi chớ trách ta. Song hắn vẫn bình an vô sự, các ngươi lập tức có thể gặp nhau."
Trên mặt Phó Diễm vẫn như cũ mang theo nét cười, trong tay lại cầm thanh chủy thủ kia:
"Chủy thủ này tặng cho ngươi, vừa để phòng thân, vừa như tưởng niệm. Hy vọng ngươi sẽ không quên ta. Bạch Thanh Nhan, băng nguyên đường dài, chúng ta xin từ biệt. Nếu ngươi trân trọng, ta sẽ đi tìm ngươi."
Hắn đặt chủy thủ vào tay Bạch Thanh Nhan, đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy Bạch Thanh Nhan. Ngay tại thời điểm Bạch Thanh Nhan vô thức muốn đẩy hắn ra, hắn đã buông tay, nhìn thật sâu Bạch Thanh Nhan một chút, quay người đi. Hắn ngay cả nhiều hơn một câu cũng không lưu lại cho Bạch Thanh Nhan, càng đừng đề cập tới cái khác.
Hắn có thể rời đi thoải mái dạng này, ngược lại khiến trong lòng Bạch Thanh Nhan sinh ra một chút tư vị khó tả. Nhưng cũng chỉ thoáng qua liền biến mất.
"Công tử, ngài ngồi vững vàng một chút." Phu mã xa* ngôn từ cung kính, đánh xe ngựa ra khỏi Phó phủ. Đi không xa về phía trước đã có thể trông thấy tường thành. Bạch Thanh Nhan nhìn chung quanh bốn phía, khắp nơi là đại hộ cao môn**, lại không trông thấy cánh cổng treo đèn lồng trắng kia.
*Phu mã xa: Người đánh xe ngựa.
**Đại hộ cao môn: Nhà lớn cửa cao.
Nhưng Bạch Thanh Nhan nhớ đến rõ ràng ngày ấy lúc ngồi kiệu hoa diễu phố, phủ Tướng quân ngay tại con đường từ Phó phủ đi lên hướng cổng thành.
"Đoạn đường này chúng ta không đi qua phủ Tướng quân sao?"
"Phủ Tướng quân? Vốn là đi qua. Nhưng hôm nay trong phủ bọn họ lo việc tang ma, chắn nửa đường phố, nên không từ bên đó đi qua. Sao vậy, ở nơi đó có cố nhân của công tử nên muốn từ biệt sao?" Trên mặt phu mã xa lộ vẻ khó xử, "Nhưng Đại nhân của chúng ta nói, muốn chúng ta trực tiếp đưa..."
"Không..."
Bạch Thanh Nhan thả màn xe xuống.
"Ở trong thành, ta không có cố nhân. Đi thôi, chúng ta ra khỏi thành."