Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?
Đăng vào: 11 tháng trước
Nghe thấy được giọng nói quen thuộc, Kỳ Thanh quay đầu nhìn thấy Lục Uyển Đình mặc cái áo sơ mi màu đen, toàn thân phát ra một loại cảm giác cấm dục, đứng trước mặt cô mỉm cười. Tim Kỳ Thanh đập loạn cả lên, trong đầu lại hiện lên những nội dung trong quyển sách kia.
Cô hiện tại muốn xé cái sơ mi đen kia của Lục Uyển Đình, nghe tiếng cúc áo từng viên từng viên rơi trên mặt đất, nhất định rất âm thanh rất đã, nghe thật êm tai.
Kỳ Thanh khắc chế xúc động trong lòng, lý trí quay trở lại, cười trả lời "Thật ngại, chỗ này đã có người, lát nữa bạn gái tôi sẽ đến."
"Bạn gái?" Nam sinh ngồi đối diện sắc mặt cực kỳ xấu hổ, muốn tìm cái chỗ nào mà chui đầu vào.
Hắn lần đầu tiên đến bạn học nữ, thế nhưng người ta đã có người yêu! Lúc hắn ngồi xuống sao lại không nghĩ đến tình huống này?
Lúc hắn định đứng dậy rời khỏi cái chỗ xấu hổ này, vị học tỷ vừa thấy kia lại nói chuyện "Vậy em có nghĩ đổi bạn gái không? Tôi có thể làm bạn gái của em."
U là trời...còn có thể loại như thế này? Mạnh bạo quá đi a.
Kỳ Thanh hơi sửng sốt "Bạn gái tôi hung dữ lắm, lúc nổi giận sẽ doạn người."
Dám nói cô doạ người sao?
Lục Uyển Đình kéo ghế bên cạnh Kỳ Thanh ra ngồi xuống, đem sách đặt lên bàn, tay chống đầu nghiêng nghiêng nhìn Kỳ Thanh, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười hấp dẫn người ta "Vậy không nói cho cô ta biết, chúng ta có thể lén lút hẹn hò."
Lục Vân Tạ đỡ trán...cô nghe được cái gì vậy? Kia là chị gái lạnh lùng chỉ một lòng có công tác sao, vậy mà có thể nói ra những lời nói như vậy, chị cô muốn làm tiểu tam a!
Bạn nam sinh đối diện như hoá thạch, xã hội này đã bại hoại đến mức này sao? Tuỳ tiện phá hư tình cảm của người khác, làm tiểu tam?
Tâm Kỳ Thanh bị Lục Uyển Đình làm cho ngứa ngáy, căn khoé môi, sắc mặt khó xử mà nhìn Lục Uyển Đình "Như vậy không tốt đâu."
Lục Uyển Đình cúi người đến gần cô "Có cái gì mà không tốt." Duỗi tay xoa nhẹ lên mu bàn tay Kỳ Thanh "Không biết vị bạn học này năm mấy nhỉ, xưng hô như thế nào?"
Da mặt Kỳ Thanh nóng cả lên, mu bàn tay bị Lục Uyển Đình chạm vào làm cho cô mê tình loạn ý, Lục Uyển Đình sao lại biến thành kiểu này, cứ như vậy Kỳ Thanh không có biện pháp nào khống chế được "Năm nhất...à không năm hai...gọi tôi là Kỳ Thanh."
Thời gian phảng phất như quay lại năm đó, Kỳ Thanh nâng đôi mắt lên nhìn Lục Uyển Đình, nếu hai người từ đại học đã quen nhau thì tốt biết mấy.
Có lẽ, hiện tại cũng xem như là có cơ hội.
Tâm giống như phiêu bạc trên con thuyền ngoài biển khơi rồi tìm được bến đậu, Kỳ Thanh chậm rãi bình tĩnh hỏi lại Lục Uyển Đình "Chị thì sao?"
"Tôi năm 4." Đôi mắt Lục Uyển Đình chăm chú nhìn Kỳ Thanh, càng dựa vào Kỳ Thanh gần hơn "Tôi là Lục Uyển Đình."
"Lục học tỷ, xin chào." Kỳ Thanh lấy cái tay của Lục Uyển Đình ra, cầm theo cuốn sách mà dịch sang một bên, cùng Lục Uyển Đình kéo khoảng cách ra, cúi đầu đọc sách "Học tỷ đọc sách ở đây đi, chỗ này cho chị."
Đến lúc này, Lục Uyển Đình mới nhìn đến nam sinh ngồi đối diện Kỳ Thanh, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên người nam sinh đó, nam sinh đó cảm giác được cả sóng lưng lạnh, cảm thấy có một luồng gió lạnh lẽo luồng qua tim hắn.
"Xin chào học tỷ." Tâm nam sinh hoảng loạng chào hỏi Lục Uyển Đình.
Ánh mắt Lục Uyển Đình lại rơi lên người Kỳ Thanh "Chỗ này nhường cho tôi, tôi hẳn là nên cảm ơn em như thế nào?"
"Chị không phải vừa nói chúng ta lén lút hẹn hò hay sao?" Kỳ Thanh đã điều chỉnh trạng thái tốt, rất ung dung mà chế nhạo Lục Uyển Đình "Chẳng lẽ, những lời chị mới nói chỉ vui đùa?"
"Đương nhiên, là không phải." Lục Uyển Đình nhìn mái tóc đang cột lên, tay nhúc nhích, duỗi tay nắm lấy dây cột tóc rồi xả tóc ra. Mái tóc dài của Kỳ Thanh được xả ra, hỗn độn mà xả xuống vai cô "Em như vậy sẽ càng đẹp hơn."
Tay theo sợi tóc trượt xuống, đặt tay lên sau cổ Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình lưu luyến vuốt ve, rồi vươn tay sờ lấy bờ má của Kỳ Thanh, làm cho Kỳ Thanh quay sang nhìn cô "Không bằng, lát nữa tôi thỉnh em đi ăn trưa được không?"
Kỳ Thanh do dự nửa giây, cô muốn nắm bắt lấy nội tâm của Lục Uyển Đình "Lát muốn tôi đi ăn trưa, không bằng hiện tại hôn tôi một chút đi."
Nam sinh ngồi đối diện hai người hoàn toàn nói không nên lời, hắn kiến thức quá ít, thực sự quá ít, trước nay chưa bao giờ gặp cái thể loại này.
Nơi này là thư viện, Lục Uyển Đình rất muốn hôn Kỳ Thanh, nhưng cố kỵ đây là nơi học tập đọc sách, có chút do dự. Kỳ Thanh lấy tay Lục Uyển Đình ra khỏi mặt, cười "Không dám hôn thì miễn."
Lời nói vừa nói xong, Lục Uyển Đình đã ghé đến hôn trên má cô một cái.
Nhìn hai vị bạn học nữ công khai nɠɵạı ŧìиɦ, bạn học nam hậm hực đứng dậy đi về kệ sách, vẻ mặt đầy sát khí mà thở dài.
"Mấy người không biết được mình mới trả qua cái gì đâu."
"Đã trải qua cái gì?" Bạn học tò mò hỏi, hắn đứng từ xa xa nhìn, thỉnh thoảng cúi đầu xem sách, chỉ thấy được bên đó có một nữ sinh ngồi xuống, thoạt nhìn thấy hai người kia rất quen thuộc nhau, mặt khác đều bỏ lỡ.
"Mình đã chứng kiến nɠɵạı ŧìиɦ."
"A?" Rõ ràng chỉ là cẩu độc thân, thế nào đùng một cái còn xem được nɠɵạı ŧìиɦ?
"Bạn học nữ kia đã có bạn gái, mới vừa rồi bị một học tỷ năm 4 không quen biết, dăm ba câu đã bị câu đi mất..." Đem những gì đã chứng kiến ra nói cho đồng bọn nghe.
Nơi vừa bị hôn qua lại tê tê dại dại, đặc biệt là ở thư viện, một nơi thần thành sạch sẽ, làm điều cấm sẽ mang cho người ta một cảm xúc rất lớn. Kỳ Thanh vuốt qua nơi vừa bị hôn qua, sau khi nam sinh kia đi, cô mới hỏi "Vừa rồi sao làm bộ như không quen em?"
Tâm Lục Uyển Đình còn như đang đua điền kinh hạng mục 800m, tim thì đập thình thịch như va vào lồng ngực của cô, cô muốn bình tĩnh, tuỳ tiện mở đại một trang sách hỏi lại Kỳ Thanh "Có mấy người đã đến nói chuyện với em?"
Giọng nói lạnh lùng ở thư viện vang lên trong thư viện yên tĩnh, có mấy người sớm chú ý đến hai người, nghe được hai người nói chuyện, cuối cũng phản ứng lại, hoá ra hai người quen biết nhau.
"Chị là người thứ hai." Kỳ Thanh nở nụ cười, hai tay giao lại đặt lên bàn đem cằm gối lên đó nhìn Lục Uyển Đình "Lục tổng, chị nhìn giống như đang ghen a."
Ý nghĩa của ghen là Lục Uyển Đình thích cô.
"Tôi không có ghen." Lục Uyển Đình không suy nghĩ chút nào liền phủ nhận, lại thoáng nhìn qua nụ cười trên mặt của Kỳ Thanh, nghiêng đầu nhìn cô, lạnh lùng nói "Chúng ta đã kết hôn rồi, em là phu nhân của tôi, ai đến gần em cũng phải cự tuyệt."
"Em không có cự tuyệt sao?" Mới vừa rồi cô đối với nam sinh còn không lộ ra sắc mặt tốt, chỉ có thiếu điều ném cuốn sách trong tay lên mặt hắn thôi.
"Lúc hắn ngồi xuống, em nên cự tuyệt." Lục Uyển Đình xem mấy trang sách, phát hiện sách này không phù hợp với cô, khép sách lại hỏi Kỳ Thanh "Hôm nay, công ty không có việc gì sao? Sao lại đến trường?"
Biết rõ còn cố hỏi.
"Chỗ này là trường học cũ của em, em nghe Vân Tạ nói hôm nay chị cùng với con bé đến trường. Em nghĩ muốn đến thì đến thôi." Kỳ Thanh cũng khép cuốn sách trong tay lại đưa cho Lục Uyển Đình. "Sách này khó đọc, chị giúp em đổi một khác được không?"
Lục Uyển Đình nhận quyển sách của Kỳ Thanh, đặt nó lên cuốn của cô hỏi tiếp "Vậy sao em không đi cùng tôi?"
Tay đè lên cuốn sách, quét mắt nhìn Kỳ Thanh một cái "Sáng sớm, em đã rời khỏi nhà, chính là đi thay một bộ đồ như vậy đến trường sao?"
"Lục tổng, chị thật là có nhiều câu hỏi." Kỳ Thanh nhìn kệ sách bên kia, thấy Lục Vân Tạ ôm một cái áo vest đi tới chỗ hai cô.
"Chị dâu." Lục Vân Tạ ngoan ngoãn mà chào Kỳ Thanh, ngồi xuống chỗ đối diện hai người.
Bị Kỳ Thanh ghét bỏ, Lục Uyển Đình cầm sách đứng lên "Muốn đọc gì, chị đi lấy giúp em."
Kỳ Thanh nhớ tới cuốn sách đặt ở dưới bàn, sách đó tuyệt đối không thể để Lục Uyển Đình nhìn thấy được, cho nên cô sẽ để Lục Uyển Đình đi xa tí "Giúp em lấy quyển tâm lý học tương quan đi."
Sách tâm lý học không ở tầng này
Lúc học đại học, chương trình học có môn tâm lý học xã hội, cho nên Lục Uyển Đình nhớ sách tâm lý ở tầng 11 "Được, em ngồi ở đây chờ tôi, tôi đi lấy sách."
Lục Uyển Đình đi rồi, Kỳ Thanh lạnh lùng mà nhìn tiểu gián điệp phản bội kia "Em nói với Uyển Đình chuyện của chúng ta?"
"Chị tôi liếc mắt một là đã nhìn thấy tôi rồi, ngay từ đầu tôi đã thà chết không nói, nhưng chị ấy là lãnh đạo dùng bạo lực ép tôi." Lục Vân Tạ son sắt lập lời thề "Thật đó chị dâu, tôi đã chống đỡ rất lâu, mới thẳng thắn với chị ấy."
Kỳ Thanh từ dưới bàn lấy một quyển sách ra, nhét vào ba lô. "Biết trước em chẳng đáng tin."
Điện thoại Lục Vân Tạ vang lên, mắt cô nhìn điện thoại, là bạn học cùng phòng gọi.
Học đến năm 4 rồi, cô không định ở tại trường, thấy bạn học gọi cho cô liền đem áo vest trong tay đưa cho Kỳ Thanh "Chị với chị tôi chơi vui vẻ, tôi đi gặp bạn cùng phòng đi, khi nào hai người đi thì gọi cho tôi."
Nói xong tiếp điện thoại, thấp giọng mà đi khỏi thư viện.
Kỳ Thanh ngồi một mình chờ Lục Uyển Đình, chờ một lúc thấy khá lâu, cô liên tiếp nhìn đồng hồ. Đã qua hai mươi phút, Lục Uyển Đình còn không trở lại.
Tuỳ tiện tìm một cuốn sách được rồi, có cần lâu như vậy không?
Kỳ Thanh ngồi không yên, lấy điện thoại nhắn cho Lục Uyển Đình [Chị còn ở lầu 11 không? Em đi lên tìm chị.]
Lục Uyển Đình nhanh chóng nhắn lại [Em ở lầu 8 chờ tôi, tôi xuống ngay bây giờ.]
Hà Chỉ vẫn luôn nhìn tin nhắn của Lục Uyển Đình, cô không thấy rõ Lục Uyển Đình nhắn gì nhưng có thể nhìn thấy hình ảnh đại diện kia, nhìn rất quen mắt.
Chờ Lục Uyển Đình nhắn xong, Hà Chỉ hỏi cô "Cậu với Kỳ Thanh liên hệ với nhau?"
Lục Uyển Đình buông điện thoại xuống, cầm lấy sách nói "Mình còn có việc phải đi trước." Đối với vấn đề của Hà Chỉ tránh né mà không đáp.
Lầu 11 gần với lầu 8, Lục Uyển Đình đi thang bộ xuống, đi nửa đường nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Hà Chỉ đi theo sau cô
"Hà đại phóng viên có gì không rõ sao?" Lục Uyển Đình dừng lại, xoay người nhìn Hà Chỉ, trên mặt biểu tình nhàn nhạt, nhưng có thể nhìn thấy, cô không muốn Hà Chỉ đi theo cô.
Hà Chỉ cười nhẹ nhàng "Hôm nay không rõ không được." Nói rõ là muốn đi theo cô.
Hà Chỉ đến trước mặt Lục Uyển Đình, rút đi vẻ mặt dành cho người ngoài, ưu nhã dịu dàng hỏi thẳng Lục Uyển Đình "Mình nghe nói tập đoàn Lục Thị và Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật đã xác định hợp tác với nhau. Cậu có phải mượn cơ hội này mà chơi đùa ái muội với Kỳ Thanh không?"
Lục Uyển Đình bình thản ung dung mà nhìn Hà Chỉ, nhìn thẳng vào đôi mắt kia, nắm chặt quyển sách trong tay "Nếu mình trả lời đúng vậy, đại phóng viên sẽ thế nào? Sẽ ở trên bản tin tức tài chính và viết chuyện bát quái à?"
"Đừng nói là thật đi?" Hà Chỉ kinh ngạc, cô không thể nghĩ được là Lục Uyển Đình cho cô đáp án như vậy.
Cô nhận thức Lục Uyển Đình, biết được người bạn này của cô đem tình cảm mà chôn sâu, nói chuyện làm việc tinh tế, chu đáo, chặt chẽ không chê vào được. Làm sao có thể làm ra chuyện này.
Lục Uyển Đình trong mắt lộ ra ý cười "Thật."
Đợi lâu Lục Uyển Đình vẫn chưa trở lại, Kỳ Thanh cầm lấy điện thoại xem weibo, bên cạnh vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Lục Uyển Đình đã trở lại.
Quay đầu muốn nói chuyện với Lục Uyển Đình, nhìn bên cạnh Lục Uyển Đình còn có Hà Chỉ. Kỳ Thanh ngây người sợ hãi, hai giây sau, thay vào đó là gương mặt tươi cười đứng dậy, tự nhiên mà chào hỏi "Hà học tỷ, trùng hợp thật, gặp lại chị ở đây."
"Tôi tới trường học mượn sách." Hà Chỉ nhấc tay mang sách lên "Trước có mời em cùng tôi về trường học, em không đáp ứng, như thế nào hôm nay lại đến vậy?"
"Vừa lúc, em muốn tới mượn sách thôi."
Thư viện không phải là nơi để nói chuyện phiếm, Hà Chỉ nói "Trùng hợp như vậy sao, chúng ta đi ra ngoài uống một chén không?"
Thấy Kỳ Thanh và Hà Chỉ quen thuộc với nhau, tâm Lục Uyển Đình cảm thấy vi diệu, híp đôi mắt nhìn Hà Chỉ.
Kỳ Thanh nghĩ đến cảnh ba người ngồi xuống cùng nhau uống trà cô không dám, thôi thì cự tuyệt "Hẹn chị lần sau đi."
Hà Chỉ nhìn thấy bên cạnh Kỳ Thanh là chiếc áo vest của Lục Uyển Đình mặc lúc nảy, rồi lại thấy Lục Uyển Đình nhìn cô với ánh mắt sâu xa, nên hùa theo Kỳ Thanh "Được a, lần sau nhé."
Cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ "Tôi còn phải đi gặp hai vị lão sư, lần sau lại nói." Biện đại cái lý do rồi đi.
Đi không xa lấy điện thoại ra nhắn cho Lục Uyển Đình nhắc nhở [Cậu đã kết hôn rồi, đừng vượt rào chơi ra hoả]
Hà Chỉ đi rồi, Lục Uyển Đình ngồi xuống bên cạnh Kỳ Thanh, Kỳ Thanh nói cho cô "Vân Tạ đi gặp bạn cùng phòng rồi."
"Ân." Lục Uyển Đình đem cuốn sách tâm lý tương quan đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Kỳ Thanh.
Điện thoại có tin nhắn, Lục Uyển Đình xem xong liền xoá hỏi Kỳ Thanh "Chúng ta còn ở đây bao lâu?" Giọng nóng ôn nhu, mềm mại.
"Lục học tỷ, chúng ta còn chưa đọc sách cùng nhau mà?" Lén lút không tính, cô chưa bao giờ cùng Lục Uyển Đình cùng ngồi với nhau xem sách.
Cái âm Lục học tỷ này kêu lên làm cho Lục Uyển Đình lại có cảm giác nói không nên lời, Lục Uyển Đình mở cuốn sách tâm lý học ra, cùng cô muốn chơi trò học tỷ học muội, đọc sách cùng nhau sao. "Vậy hiện tại chúng ta bổ sung đi."
Hai người an tĩnh đọc sách, Kỳ Thanh thỉnh thoảng nhìn Lục Uyển Đình một cái, không kìm nén được tâm mình, lặng lẽ vươn tay kéo lấy góc áo.
Lục Uyển Đình quay sang, nghi hoặc nhìn Kỳ Thanh "Làm sao vậy?"
"Học tỷ, chỉ đọc sách như vậy, có thể cảm thấy có thú vị hay không?"