Chương 37: Thế giới hiện thực (4)

Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Bạch Diệp Thảo

Lúc Bắc Vũ Đường tỉnh lại, ánh sáng bên ngoài yếu ớt.

Nàng ngồi dậy, nhìn gian nhà tranh đơn sơ này, có một khắc hoảng thần.

[Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ. Lần này độ vừa lòng nhiệm vụ là 100, đạt được 150 điểm. Trừ số nợ 40 điểm trong nhiệm vụ, còn thừa 110 điểm.]

"Từ từ, vì sao lần này có tận 150 điểm?"

Nhiệm vụ đầu tiên cũng có độ vừa lòng cũng là 100, nhưng chỉ được 100 điểm.

[50 điểm cộng thêm là do nhân vật trong thế giới dùng linh hồn lực đổi cho cô.]

Bắc Vũ Đường im lặng không nói.

[Ký chủ không muốn biết là ai sao? Bổn hệ thống nói cho cô, không lấy phí đâu.]

Bắc Vũ Đường hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói: "Không cần."

Mặc kệ là ai, nàng cũng không muốn biết.

[Có phải ký chủ đoán ra rồi không?] Hệ thống hỏi, rất chắc chắn.

Bắc Vũ Đường không để ý đến nó.

Bởi vì Bắc Vũ Đường không quan tâm nó, hệ thống bắt đầu chơi xấu.

[Xét thấy ký chủ hoàn thành viên mãn nhiệm vụ, hệ thống miễn phí nói cho cô nè. Là Nam Thiệu Thiên đó nha. Ký chủ có muốn biết Nam Thiệu Thiên sau đó thế nào không nha~]

Bắc Vũ Đường không thể nhịn được nữa, tức giận nói: "Tôi có thể đổi hệ thống không?"

Hệ thống:...... ( bị cho ăn câm lặng)

Thế giới cuối cùng cũng an tĩnh, Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng có được thanh tịnh.

Bắc Vũ Đường vừa ra khỏi nhà, cũng không nhìn thấy tiểu bao tử. Nàng đi đến phòng bếp, vẫn không có nhìn thấy bé, chẳng lẽ bé đi ra ngoài múc nước?

Bắc Vũ Đường nhìn sắc trời, tiến vào phòng bếp chuẩn bị làm bữa tối.

Quét mắt nhìn đồ trong phòng bếp, đã hết nguyên liệu nấu ăn, chỉ còn mấy cọng rau. Bắc Vũ Đường nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định cán bột ăn.

Nàng vừa nhào bột xong thì nghe được tiếng động từ ngoài phòng truyền đến.

Bắc Vũ Đường vừa đi ra, đã thấy một đám người lắc lư đi về phía này, đi tuốt đằng trước mặt một phụ nhân, đang nhéo tai Tiểu Tử Mặc đi qua đây.

Bắc Vũ Đường thấy vậy, vội vàng xông lên, một tay đẩy nữ nhân kia ra.

Phụ nhân không đề phòng, cả người lui về phía sau, đến lúc dừng lại, tức giận nhìn Bắc Vũ Đường.

"Mộc Chi Đào, ngươi dám đánh ta!"

Vừa nói, phụ nhân kia đã tiến lên vài bước, vươn tay muốn tát Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường sao có thể bị nàng ta đánh, khi nàng ta tiến lên, nàng sớm đã phòng bị. Tay nàng ta mới vừa đánh xuống nửa đường đã bị Bắc Vũ Đường bắt lại, trở tay tát một cái lên mặt nàng ta.

Chuyện xảy ra quá nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt, hoàn toàn không để người khác có cơ hội ngăn cản.

Phụ nhân bị đánh, bụm mặt, trừng Bắc Vũ Đường, vừa giận vừa phẫn. Nàng muốn tiến lên thêm một lần, muốn túm tóc Bắc Vũ Đường, lại bị người phía sau ngăn cản.

"Các ngươi ngăn ta làm gì, ta bị tiện nhân này đánh." Lý thị phẫn nộ kêu la.

"Lý thị, tạm thời đừng nháo. Giải quyết từng chuyện một, ngươi cứ như vậy thì giải quyết kiểu gì." Người mở miệng nói chuyện là một nam nhân trung niên uy nghiêm.

Bắc Vũ Đường biết người đó là ai, là lí chính của thôn Nam Khê, Vương Phúc Hải.

Lý Mai thấy Vương Phúc Hải lên tiếng, dù thế nào cũng phải cho lí chính mặt mũi, hơn nữa, hôm nay nàng thỉnh lí chính qua đây chủ trì công đạo, tất nhiên phải nghe lời hắn nói.

Lý Mai ngừng lại, tất cả mọi người trong sân đều nhìn về phía Bắc Vũ Đường.

Tiểu Tử Mặc đã bị Bắc Vũ Đường chắn sau người.

Bắc Vũ Đường lạnh mặt, nhìn một đám như hổ rình mồi, không có ý tốt này.

Đầu tiên, không nói đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần nhìn bọn họ dọc đường đi đều nhéo tai Tiểu Tử Mặc, dùng hành động khuất nhục đối xử với một hài tử nhỏ tuổi, đã làm Bắc Vũ Đường tức giận.

"Lí chính, xảy ra chuyện gì, làm các người gióng trống khua chiêng như vậy?" Bắc Vũ Đường mở miệng hỏi.

"Mộc Chi Đào, chúng ta biết ngươi không thích Nhị Cẩu Tử, không muốn dạy, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là mẫu thân nó, có một vài việc vẫn cần phải dạy, bằng không chờ đến một lúc nào đó nó làm sai, ngươi hối hận cũng không kịp." Vương Phúc Hải vừa mở miệng đã bắt đầu thuyết giáo, căn bản không nói một câu đúng chủ đề.

"Dừng, dừng, dừng." Bắc Vũ Đường ngắt lời Vương Phúc Hải, nàng hỏi chuyện gì xảy ra, không phải tới nghe lão thuyết giáo, "Lí chính, ngươi chỉ cần nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vương Phúc Hải thấy lời nói của mình bị xen ngang, có phần không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, "Nhị Cẩu Tử trộm tiền nhà Lý Mai."

Lão vừa nói xong, Tiểu Tử Mặc tức giận biện giải: "Ta không trộm tiền."

Vừa nói, bé còn dùng đôi mắt to của mình nhìn Bắc Vũ Đường, trong mắt tràn đầy sợ hãi và lo lắng, sợ nàng không tin bé, không cần bé.

"Mẫu thân, con không trộm tiền." Bàn tay nhỏ của Tiểu Tử Mặc không tự giác nắm góc áo nàng, đáng thương vô cùng nhìn nàng.

Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, Tiểu Tử Mặc không tự giác rụt cổ lại, chờ đợi bàn tay rơi xuống, chờ đợi đau đớn đến. Chính là đợi nửa ngày, chỉ chờ tới ôn nhu trấn an.

Tiểu Tử Mặc nhấp nháy đôi mắt sáng ngời, ánh mắt kinh ngạc, mang theo một tia cảm động và vui sướng.

Vương Phúc Hải lập tức nói: "Ngươi nhìn xem, làm sai chuyện, còn không thừa nhận. Mộc Chi Đào, ngươi dạy lại nó mới được."

Bắc Vũ Đường nở nụ cười châm biếm.

Đây là nhận định Tiểu Tử Mặc ăn trộm rồi.

Bắc Vũ Đường không để ý đến Vương Phúc Hải, quay đầu hỏi với Tiểu Tử Mặc: "Nói cho mẫu thân, mọi chuyện diễn ra như thế nào, không được nói thiếu một chữ."

Tiểu Tử Mặc nhu thanh nhu khí nói: "Con định đến nhà Vương thẩm mua cải trắng, nhưng mà, Nhị Hổ Tử thấy con cầm tiền lại bảo con trộm tiền nhà nó. Lý thẩm nghe thấy vậy, lấy toàn bộ tiền trên người con."

Lúc Bắc Vũ Đường cúi đầu nhìn Tiểu Tử Mặc, lần này chú ý tới một dấu tay đỏ trên mặt bé, "Ai tát con?"

Tiểu Tử Mặc cảm nhận được mẫu thân tức giận, sợ tới mức không dám dấu diếm, "Lý thẩm."

Bắc Vũ Đường lại ngẩng đầu một lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Lý Mai trở nên đặc biệt lãnh lệ.

Lý Mai bị ánh mắt hung ác của nàng dọa sợ, "Sao nào, nó là trộm, chẳng lẽ không thể giáo huấn nó."

Bắc Vũ Đường chuyển tầm mắt về hướng lí chính, "Lí chính, Lý Mai, nếu các ngươi nói nhi tử của ta là ăn trộm, làm phiền các ngươi lấy chứng cứ ra đây. Nếu không lấy được chứng cứ, Mộc Chi Đào ta nhất định phải lấy lại công đạo vì những vũ nhục mà nhi tử của ta đã phải chịu hôm nay."

Một đám người bọn họ bị khí thế nghiêm nghị của Bắc Vũ Đường chấn trụ, trên người nàng nào còn có nửa phần vô lại lúc trước.

Lý Mai phục hồi tinh thần lại, cả giận nói: "Còn cần đến cái chứng cứ sao, Nhị Hổ Tử nhà ta tận mắt nhìn thấy nó trộm. Ta nói vì cái gì nhãi con nhát như thỏ này không sợ chút nào, hoá ra là ngươi chống lưng cho nó."

Lý Mai nói xong, người chung quanh đều không phản bác, hiển nhiên là nhận đồng, đều tin tưởng lời Nhị Hổ Tử nói.

Nguyên nhân quan trọng nhất mà bọn họ tin tưởng Nhị Hổ Tử, là vì ai cũng biết mẹ con Mộc Chi Đào rất nghèo. Mộc Chi Đào có tiền cũng sẽ không cho Tiểu Tử Mặc, vậy tiền Tiểu Tử Mặc cầm từ đâu mà ra, không cần nói cũng biết.

Bắc Vũ Đường cười lạnh một tiếng, "Theo ý của ngươi, ta cũng có thể nói, ta thấy các ngươi trộm tiền nhà ta, cũng có thể nói là nhà lí chính trộm. Dù sao chỉ nói miệng mà có thể lấy tiền của người khác, lại không cần có chứng cứ."

"Ngươi, ngươi ngụy biện." Lý Mai tức giận không chịu được.

"Ngụy biện? Ta không phải nói theo ý các ngươi sao. Mình áp trên người người khác là chân lý, người khác áp trên người mình lại thành ngụy biện?" Bắc Vũ Đường cười như không cười nhìn khuôn mặt đang đỏ lên của nàng ta.

"Nhà các ngươi nghèo đến mức không có gì mà ăn, một thằng nhãi như nó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy! Tiền này không phải trộm tới, vậy thì từ đâu ra." Lý Mai cả giận nói.

Bắc Vũ Đường dời ánh mắt về phía những người khác, thấy biểu tình của bọn họ, tức khắc hiểu rõ, thì ra bọn họ đều nghĩ như vậy. Bởi vì nghèo, nên cho dù có tiền, tiền đó cũng sẽ bị người đánh một dấu chấm hỏi.

"Số tiền đó là ta cho con ta." Bắc Vũ Đường lãnh đạm nói.

Lý Mai nở nụ cười, tràn đầy châm chọc: "Tiền của ngươi?! Mộc Chi Đào, ngươi còn biết xấu hổ hay không. Ai mà không biết, nhà ngươi có tiền hay không chứ."

Bắc Vũ Đường nhìn về phía Lí chính, "Lí chính, có phải ngươi cũng cảm thấy nhà ta không có tiền, cho dù có tiền cũng là trộm của nhà người khác?"

Lí chính nghe lời này, sao lại cảm thấy biệt nữu như vậy chứ.

Nhưng mà, lời này của nàng làm lí chính là không dám gật bừa.

"Đương nhiên không phải."

"Lý Mai nói nhà ta không có tiền, ta thấy rất kỳ quái, sao ngươi biết nhà ta không có tiền. Chẳng lẽ buổi tối ngươi tới đây lục?"

"Ngươi......"

Không đợi nàng ta mở miệng, Bắc Vũ Đường lại nói tiếp: "Lý Mai nghĩ nhà ta không có tiền, cho nên cho rằng tiền này là trộm. Vậy vừa lúc, ta cho các ngươi nhìn một cái xem, nhà ta rốt cuộc có tiền hay không. Nếu không ngại, đi xem cùng ta."

Mọi người vừa nghe, tự nhiên là đi theo. Bắc Vũ Đường dẫn đại gia vào phòng bếp, một đám người đều không hiểu ra sao.

"Ngươi dẫn chúng ta tới phòng bếp làm gì?" Có người hỏi.

Bắc Vũ Đường không trả lời.

Sau khi bọn họ đi vào phòng bếp, thấy Bắc Vũ Đường vẫn là khuôn mặt hoà hảo lúc trước. Đám người Lí chính vẫn không hiểu ra sao, không ai hiểu ý nàng là gì.

Lý mai trước hết kêu gào nói: "Có ý gì? Tiền đâu?"

Bắc Vũ Đường liếc nàng ta bằng ánh mắt khinh bỉ không thèm che dấu, "Nhà của chúng ta nghèo, nghèo nên ăn mấy thứ này. Nhà Lý thị các ngươi rất giàu có, tất nhiên là mỗi ngày thịt cá."

Nàng vừa nói như vậy, những người này rốt cuộc hiểu.

Bột mì trắng, ở nông gia chính là đồ hiếm lạ. Quanh năm suốt tháng, trong nhà cũng ăn không được mấy lần. Nếu nhà Bắc Vũ Đường thật sự nghèo đến mức không có gì ăn, sao có thể có bột mì trắng mà ăn.

Nhìn chiếc túi bên kia, bột mì trắng còn có không ít, chỗ đó có thể đổi vài đấu ngô.

"Lý thị, có phải ngươi định nói, bột mì nhà ta cũng là trộm của nhà ngươi, nhi tử của ngươi tận mắt nhìn thấy?" Bắc Vũ Đường châm chọc nói.

Lý Mai bị chèn ép mặt đỏ tai hồng.

Không phải nói nàng nghèo, chắc chắn không có tiền sao. Giờ nàng nghèo cho bọn họ nhìn xem, rốt cuộc ai không có tiền, ai không biết xấu hổ.

Bắc Vũ Đường vươn tay, "Lấy tiền trả đây. Tiền này là ta cho nhi tử của ta mua cải trắng."

Lý Mai trừng mắt nhìn nàng, nếu hôm nay mình đưa, chẳng phải là thừa nhận mình vu hãm Nhị Cẩu Tử à. Nàng ta không thể mất thể diện như vậy được.

"Nhà ngươi có tiền, vậy cũng không có nghĩa tiền này không phải nó trộm." Lý Mai cái khó ló cái khôn.

Bắc Vũ Đường hơi hơi nheo mắt lại, trên người đột nhiên tràn ra một cổ uy áp, "Ngươi quả là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Nếu ngươi hết hy vọng không thay đổi, ta cũng lười nhiều lời với ngươi. Chúng ta gặp quan thôi. Ta sẽ chứng minh trên công đường tiền rốt cuộc là của ai. Đến lúc đó, chờ Huyện thái gia phán định rồi, ngươi chờ ngồi xổm đại lao đi."

Biểu cảm của nàng biểu tình nghiêm túc, người chung quanh vừa thấy liền biết nàng không nói đùa.

Gặp quan, không thể được!

Trong mắt những tiểu dân như bọn họ, chỉ có chuyện lớn mới có thể nháo đến quan phủ. Việc nhỏ như vậy, đều là do lí chính ra mặt giải quyết.

Bản thân Lý Mai đã chột dạ, giờ nghe Bắc Vũ Đường hù như vậy, bị dọa sợ.

Nhà nàng ta mất năm văn tiền, nàng ta biết rõ là nhi tử lấy đi. Vốn định dạy dỗ lại nhi tử, không ngờ thằng nhãi nhìn thấy trên người Nhị Cẩu Tử có ba văn tiền, liền đẩy nói là bé trộm.

Lý Mai thuận thế ấn tội danh này lên người Nhị Cẩu Tử, như vậy, là có thể bổ tiền của mình về.

Hiện tại phải vì năm văn tiền này mà ngồi tù, Lý Mai chắc chắn không chịu tội này.

Sắc mặt Lý Mai khó coi nói: "Trả thì trả."

Nhưng vì sợ tai tiếng, Lý Mai bổ sung: "Ta trả ngươi, bởi vì ta không muốn vì việc nhỏ này mà nháo đến quan phủ."

Bắc Vũ Đường sao có thể nhìn không ra tâm tư nhỏ này của nàng ta, "Không cần miễn cưỡng như vậy, trực tiếp gặp quan đi."

Thái độ của Bắc Vũ Đường càng cường ngạnh, Lý Mai càng chột dạ.

Quả nhiên, sắc mặt Lý Mai trở nên cực kỳ khó coi.

Lúc này, lí chính làm người điều giải mở miệng nói, "Nếu Lý thị cũng nói trả, ngươi cũng lui một bước đi, đại gia tường an không có việc gì. Đều là người cùng thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hòa khí sinh tài."

Lí chính đã nói đến mức này, Bắc Vũ Đường cũng không phải người không biết tốt xấu, về sau ở trong thôn luôn có lúc cần đến lí chính, vẫn phải cho lão mặt mũi.

"Được rồi. Hôm nay ta nể mặt lí chính, không so đo với ngươi, nhưng nếu ở trong thôn nghe được tin đồn nhảm nhí về nhi tử của ta từ ngươi ra, chúng ta sẽ lên gặp quan phủ, để Huyện thái gia tới bình phân xử."

Người ở đây cũng không phải ngu, thấy Lý Mai, cũng biết nàng ta ngày thường cũng không dễ nói chuyện như này, hiện tại lại nhượng bộ, lấy tiền ra, không cần phải nói cũng biết, chuyện Nhị Cẩu Tử trộm tiền là giả.

Trước kia, ở trong thôn từng nghe nói, Nhị Hổ Tử thích trộm đồ của cha mẹ, còn bị đánh mấy lần. Lần này, không chừng chính là do Nhị Hổ Tử nhà nàng ta lấy đi, lại đổ lên đầu Nhị Cẩu Tử.

Lí chính thấy việc này đã rõ, không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Chỉ là lão vừa thả lỏng, lại có vấn đề khác xuất hiện.

"Việc trộm tiền đã được giải quyết. Kế tiếp chúng ta nên tính đến chuyện con trai ta bị ngươi đánh." Bắc Vũ Đường không quên muốn lấy lại công đạo cho Tiểu Tử Mặc.

Một bàn tay và nhéo tai, cũng không phải chuyện nói qua là qua được.

Lý Mai tức khắc nổi giận, "Không phải ngươi cũng tát ta một cái tát. Tính lên, chúng ta xem như huề nhau."

"Không giống. Lúc ấy do ngươi động thủ muốn đánh ta trước, chẳng lẽ ta không thể phản kháng, chờ bị ngươi đánh?" Bắc Vũ Đường châm chọc lại.

Lý Mai không biết nàng lại đột nhiên giỏi ăn nói như vậy, làm nàng ta á khẩu không trả lời được.

Bắc Vũ Đường quay đầu nói với lí chính: "Lí chính, nhi tử của ta bị tát một cái, còn nữa Lý thị một đường nhéo tai nó lại đây, hai việc này không thể để Tử Mặc chịu không loại khuất nhục không công bằng này được."

Lí chính ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, "Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Lấy một thân chi đạo còn chi một thân chi thân." Bắc Vũ Đường trầm giọng nói.

"Có ý gì?" Mấy phụ nhân xem náo nhiệt nghe không hiểu.

Bắc Vũ Đường nhẫn nại giải thích: "Nàng đối xử với nhi tử của ta như thế nào, trả lại y như thế ấy."

Lý Mai giận không thể át, "Mộc Chi Đào, ngươi không cần quá đáng. Muốn đánh lại, ngươi mơ đi."

Lí chính cũng hơi khó xử, không khỏi nhìn về phía Bắc Vũ Đường. Trước kia không thấy Mộc Chi Đào mồm mép lợi hại như vậy, nàng khi đó chỉ biết la lối khóc lóc, chơi xấu, chưa bao giờ nói đạo lý.

Ở trong thôn là có tiếng khó làm, hiện tại bắt đầu nói đạo lý, ngược lại trở nên càng khó giải quyết.

Lí chính rất đau đầu, "Mộc thị, nếu không để Lý thị xin lỗi ngươi?"

Bắc Vũ Đường lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Mai, "Lý thị, nếu ngươi không đồng ý, chúng ta lên quan phủ giải quyết chuyện này."

Lửa giận của Lý Mai cũng cháy lớn, "Lên gặp quan phủ thì lên gặp quan phủ, đừng nghĩ ta sợ ngươi."

Bắc Vũ Đường nhướng mày, "Ta chưa nói ngươi sợ ta. Đúng rồi, làm phiền vị nào dẫn Nhị Hổ Tử đi theo đi. Dù sao nó cũng là đương sự. Chờ đến lúc trần ai lạc định, vừa lúc để mẫu tử bọn họ trong tù có bạn."

Muốn chọc phá lời nói dối của một hài tử rất đơn giản, đặc biệt là những người đột nhiên nổi lòng tham như bọn họ. Nàng có rất nhiều biện pháp, làm Nhị Hổ Tử kia mở miệng nói thật.

Kịch bản thẩm vấn ép hỏi, nàng học được không ít ở mấy thế giới nhiệm vụ nhé.

"Ngươi có gì chứng cứ chứng minh không phải nhi tử của ngươi trộm?" Lý Mai vẫn ôm tâm lý may mắn, nàng ta muốn hỏi rõ ràng trước rồi lại nghĩ cách.

"Ta không cần nói với ngươi. Chứng minh bằng cách nào, chờ tới nha môn, ngươi sẽ tự biết. Đến lúc đó mặc kệ là ngươi, hay là nhi tử của ngươi đều chờ ngồi xổm đại lao đi."

Thái độ của Bắc Vũ Đường quá cường ngạnh làm Lý Mai thầm sợ hãi.

"Chọn đi. Để chúng ta đánh lại, hay là lên nha môn." Ánh mắt Bắc Vũ Đường sáng ngời nhìn nàng ta, không cho nàng ta bất kì một cơ hội trốn tránh nào.

"Ngươi đánh đi." Sắc mặt Lý Mai lúc xanh lúc trắng.

Nếu mình thật sự dẫn theo nhi tử ngồi xổm đại lao, vậy mặt mũi mất sạch thật rồi.

"Tử Mặc."

Từ lúc bắt đầu đến giờ, tầm mắt Tiểu Tử Mặc chưa từng rời khỏi Bắc Vũ Đường. Bé chưa từng thấy mẫu thân lợi hại như vậy bao giờ.

Mẫu thân lúc trước, ngoại trừ việc lăn trên mặt đất la lối khóc lóc, thì chính là nhào lên đánh người ta đến vỡ đầu chảy máu, cuối cùng không những không có lợi, còn bị thương khắp người.

Mẫu thân lúc này chỉ cần nói đã làm bọn họ á khẩu không trả lời được.

Mẫu thân thật lợi hại, thật khí phách!

Bắc Vũ Đường gọi một tiếng, không nghe được đáp lại, cúi đầu nhìn, thì thấy Tiểu Tử Mặc nhấp nháy đôi mắt sáng sùng bái nhìn nàng. Nàng hơi mỉm cười, lại gọi lại một lần: "Tử Mặc."

Tiểu Tử Mặc cuối cùng cũng hồi thần.

"Mẫu thân." Tiểu Tử Mặc rụt cổ lại. Vừa nãy bé phân thần, mẫu thân sẽ không tức giận đâu nhỉ?

Bé hơi lo lắng nhìn nàng, thấy nàng đang cười, không tức giận, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

"Tử Mặc, nàng ta vừa nãy đối xử với con như thế nào, giờ con trả lại hết cho nàng ta đi. Không cần sợ hãi, có nương ở đây." Bắc Vũ Đường vuốt đầu bé.

Tiểu Tử Mặc nhìn Bắc Vũ Đường, lại nhìn Lý Mai đang xanh mét mặt mày, trước nay đều là người khác đánh bé, bé chưa từng đánh ai. Hiện tại bảo bé đánh một người lớn, Tiểu Tử Mặc sợ lắm.

Bắc Vũ Đường nhìn ra được bé đang khiếp nhược, cũng nhớ đến chuyện lúc trước. Giờ muốn để bé mạnh mẽ hơn, chỉ sợ còn phải trải qua một thời gian rất dài mới được.

Thôi, nếu bé không dám, Bắc Vũ Đường cũng không miễn cưỡng, tránh bé bị bóng ma tâm lý.

Bắc Vũ Đường nói với lí chính: "Thôi. Lần này không đánh, nhưng ngươi đến xin lỗi nhi tử của ta."

Lý Mai vừa nghe không bị đánh, chỉ là xin lỗi, tất nhiên đồng ý.

"Nhị Cẩu Tử, chuyện này......"

Bắc Vũ Đường đột nhiên ngắt lời nàng ta, "Nhi tử của ta có tên, nó gọi là Mộc Tử Mặc. Không phải Nhị Cẩu Tử."

Lý Mai nghẹn, chỉ cảm thấy Mộc Chi Đào này thật đúng là nhiều chuyện.

Mấy người Lí chính cũng lần đầu tiên biết tên Nhị Cẩu Tử, trước kia thường xuyên nghe Mộc Chi Đào gọi bé là Nhị Cẩu Tử, người trong thôn cũng gọi theo, dần dà liền thành tên của bé.

"Mộc Tử Mặc, lần này thẩm thẩm oan uổng con, đều do Nhị Hổ Tử thúi kia nói bừa, trở về ta nhất định giáo huấn nó." Lý Mai nói xong, quay đầu nói Bắc Vũ Đường nói: "Như vậy là được rồi chứ?"

Bắc Vũ Đường gật gật đầu.

Lý Mai thấy nàng gật đầu, không còn mặt mũi ở lại đây. Lý Mai vừa đi, lí chính và những người tới xem náo nhiệt khác cũng đi theo.

Tiểu Tử Mặc biết mình vừa làm mẫu thân thất vọng rồi. Mẫu thân bảo vệ mình, nhưng mình lại vô dụng như vậy. Tiểu Tử Mặc cúi đầu, không dám nhìn nàng.

Bắc Vũ Đường thấy vậy, cũng không lên tiếng an ủi, vẫn cán bột, thái rau, rửa rau.

Tiểu Tử Mặc nghe tiếng động, sợ hãi ngẩng đầu, thấy mẫu thân đang bận rộn, muốn đến hỗ trợ, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Bắc Vũ Đường nghiêm nghị, căn bản không dám mở miệng.

Chờ đến lúc nhào bột xong, Tiểu Tử Mặc vẫn duy trì một tư thế.

Bắc Vũ Đường nhìn nó một cái, mới mở miệng nói: "Còn đứng ở đó làm gì, mau đi bưng mì đi."

Tiểu Tử Mặc nghe thấy giọng nói lãnh đạm của nàng, thân mình không khống chế được, run lên. Đã rất lâu bé không nghe thấy mẫu thân dùng giọng như vậy nói chuyện với bé. Bé có thể tưởng tượng ra, lát nữa bé sẽ phải chịu hình phạt như thế nào.

Cho dù bé sợ hãi trong lòng, rất sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi bưng một chén mì lên trên bệ bếp.

Hai người một trước một sau tiến vào nhà chính, bé ngoan ngoãn đặt bát mì lên bàn rồi tự giác đứng sang một bên, hơi cúi đầu, chờ Bắc Vũ Đường xử lý.

Bắc Vũ Đường nhìn bé như vậy, thương tiếc trong lòng.

"Tử Mặc, ngẩng đầu lên." Giọng Bắc Vũ Đường vẫn lãnh đạm.

Tiểu Tử Mặc sợ hãi ngẩng đầu, đôi mắt to đen sáng ngời, nhìn nàng không chớp, trong mắt chỉ có sợ hãi.

"Mẫu thân hỏi con, con biết hôm nay con làm sai gì không?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Thấy Bắc Vũ Đường chất vấn, Tiểu Tử Mặc hơi run lên, sắp quỳ xuống, lại nghe được giọng nói lạnh lùng của Bắc Vũ Đường, "Đứng yên đấy."

Tiểu Tử Mặc lập tức đứng không dám động.

"Nói chuyện."

Đôi mắt đen của Tiểu Tử Mặc ngập nước, "Mẫu thân, con sai rồi."

"Sai ở đâu?"

"Con, con, không nên chọc phiền toái." Giọng Tiểu Tử Mặc hơi nghẹn ngào.

Nghe vậy, Bắc Vũ Đường thở dài một hơi.

"Nhìn vào mắt nương."

Tiểu Tử Mặc nghe lời, nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng.

Bắc Vũ Đường nghiêm túc nói: "Mẫu thân tức giận, không phải vì con chọc phiền toái. Mà bởi vì con để người ta đánh."

Đôi mắt ngập nước của Tiểu Tử Mặc tràn đầy kinh ngạc, dường như không ngờ nàng tức giận vì điều này.

Rõ ràng mẫu thân lúc trước không quan tâm, coi như không thấy những chuyện như vậy.

Bắc Vũ Đường nhìn thấy bé giật mình, cũng không ngạc nhiên.

Hài tử trong thôn thường xuyên bắt nạt bé, người nhỏ, lại gầy yếu, thường thường bị người ta đánh đến xanh tím khắp người.

Nguyên chủ trước nay cũng mặc kệ, có lúc còn vì vậy mà ghét bỏ bé vô dụng, cũng đánh bé. Tiểu gia hỏa bị ủy khuất, tất nhiên cũng không dám để Mộc Chi Đào biết, vì sợ lại bị đánh.

"Về sau nếu có ai đánh con, con không đánh lại bọn họ thì chạy, không cần ngây ngốc đứng đó để bị đánh. Nếu có người bắt nạt con, con là nam tử hán, con có thể hung hăng đánh lại, chỉ cần không đánh chết, đánh cho tàn phế, cũng có mẫu thân chịu trách nhiệm cho con."

Tiểu Tử Mặc quá yếu đuối, đây là tính cách do nguyên chủ trường kì ngược đãi mà thành. Nếu giờ không uốn nắn lại, chờ đến lúc lớn thì đã muộn.

Nhớ lại những ngày tháng bé từng chịu, nhìn bé đứng trước mặt, gầy đến da bọc xương, Bắc Vũ Đường thực sự đau lòng và thương tiếc.

"Nhớ kỹ những lời mẫu thân vừa nói."

Tiểu Tử Mặc gật gật đầu.

"Được rồi, mau ăn mì. Không ăn sẽ trương." Bắc Vũ Đường ôn nhu nói.

Tiểu Tử Mặc thấy mẫu thân lại ôn nhu, khóe môi hơi hơi giơ lên, ngồi trên bàn, ăn mì, chỉ cảm thấy rất thơm, ăn rất ngon. Hắn thường thường nhìn Bắc Vũ Đường, lông mi khẽ nhếch.

Bé thật sự rất thích rất thích mẫu thân như vậy.

Ngày kế, Bắc Vũ Đường dậy thật sớm, nhìn Tiểu Tử Mặc bên cạnh vẫn chìm trong giấc mộng, lộ ra một nụ cười mỉm. Nàng rón ra rón rén xuống giường, đi vào phòng bếp bắt đầu làm đồ ăn sáng.

Đến lúc Tiểu Tử Mặc rời giường, đã thấy nàng chuẩn bị xong bữa sáng.

"Mẫu thân." Giọng nói mềm mềm mại mại, bay vào tai Bắc Vũ Đường, tâm nàng cũng không tự giác mềm theo.

"Mau tới ăn cơm sáng."

Bắc Vũ Đường nhìn Tiểu Tử Mặc uống cháo, tuổi này hẳn nên đưa vào học đường.

Ăn xong cơm sáng xong, Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Tử Mặc đi trấn trên.

"Mẫu thân, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi." Tiểu Tử Mặc nhìn Bắc Vũ Đường cả người ướt đẫm mồ hôi, nhỏ giọng đề nghị.

Bắc Vũ Đường gật gật đầu.

Thân thể này thật sự là quá yếu, mới đi được một lúc, đã không chịu được. Thể lực như vậy còn không bằng cả Tiểu Tử Mặc.

Bắc Vũ Đường nhìn trán Tiểu Tử Mặc cũng có một lớp mồ hôi mịn, lấy cái khăn tay từ cổ tay áo ra, lau cho bé. Tiểu Tử Mặc ngơ ngác nhìn nàng, hiển nhiên bị hành động của nàng dọa sợ.

Cặp mắt đen nhánh sáng ngời kia nhìn nàng không chớp, lập loè ánh sáng.

Tiểu Tử Mặc nâng tay, dưới ánh mắt kinh ngạc của Bắc Vũ Đường, dùng tay áo bé lau mồ hôi cho nàng. Bắc Vũ Đường không có động, tùy ý bé.

Thật là một hài tử hiếu thuận.

Bắc Vũ Đường nhìn khuôn mặt phấn nộn nộn của bé, xứng với cặp mắt đen nhánh ướt sũng mà sáng ngời, không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ của bé một cái.

Khuôn mặt Tiểu Tử Mặc đỏ hồng, nàng dắt tay bé, tiếp tục lên đường.

Bắc Vũ Đường nắm bàn tay gầy yếu không xương của bé, trong lòng nghĩ nhất định phải nuôi bé trắng trẻo mập mạp mới được.

Lúc bọn họ tới trấn trên đã là giờ Tỵ một khắc, người tới người lui trên đường phố. Tiểu Tử Mặc đã tới một lần, nhưng vẫn tò mò nhìn đông nhìn tây.

Bắc Vũ Đường đến tửu lầu Hoành Phúc, tiểu nhị trong tửu lầu vẫn nhận ra Bắc Vũ Đường. Lần trước Bắc Vũ Đường làm món thịt kho tàu kia, ấn tượng sâu sắc, hơn nữa gần đây món chính của tửu lầu chính là món này.

Rất nhiều thực khách từng ăn, đều thành khách quen. Thời gian gần đây, chưởng quầy rất vui vẻ, sinh ý tiệm trướng.

"Mộc phu nhân, người đến rồi." Tiểu nhị cười chào hỏi.

Tiểu Tử Mặc lần đầu tiên tới một nơi xa hoa như vậy, trang trí trong tửu lầu kim bích huy hoàng, làm bé hoa mắt, đôi mắt tò mò nhìn khắp nơi.

"Chưởng quầy nhà các ngươi có ở đây không?" Bắc Vũ Đường nói rõ ý đồ đến.

"Có, có, có. Ta đi gọi một tiếng."

"Được."

Bắc Vũ Đường đứng trong đại sảnh chờ, chỉ chốc lát sau chưởng quầy vội vàng chạy tới, trên mặt tràn đầy ý cười.

"Mộc phu nhân, đã lâu không gặp."

"Chưởng quầy, hôm nay qua đây vẫn giống lần trước."

Phùng chưởng quầy vừa nghe vậy, đôi mắt tức khắc sáng lên, nụ cười trên mặt càng thêm nhiệt tình.

"Chúng ta vào phòng riêng nói."

Vào phòng rồi, Phùng chưởng quầy chú ý bên người nàng còn một đứa trẻ, cho người chuẩn bị điển tâm trẻ nhỏ thích ăn.

Phùng chưởng quầy gấp gáp hỏi: "Ngươi định bán thực đơn?"

Nếu nàng lại bán thực đơn, tất nhiên trên người sẽ có không ít. Phùng chưởng quầy đã bắt đầu cân nhắc trong lòng nên làm cách nào lấy được nhiều nhất từ trên người nàng. Như vậy, tất nhiên có thể áp đảo Phúc Mãn Lâu.

"Chỗ ta có rất nhiều thực đơn, có rất nhiều món huyện Phượng Dương chúng ta chưa bao giờ có. Hương vị tuyệt đối không kém hơn thịt kho tàu. Không biết Phùng chưởng quầy có muốn không?" Bắc Vũ Đường thả mồi.

Đôi mắt Phùng chưởng quầy tức khắc lóe sáng, "Tất nhiên là muốn. Ngươi có bao nhiêu, ta mua bấy nhiêu. Giá giống lần trước."

Bắc Vũ Đường lại lắc đầu, "Lần này ta tới đây, không định bán thực đơn. Ta tới hợp tác với Phùng chưởng quầy."

Phùng chưởng quầy kinh ngạc nhìn nàng, nhíu mày, "Ngươi muốn hợp tác thế nào?"

"Cứ cách một tháng, ta sẽ cho ra ba đạo thực đơn. Ta sẽ thu hai thành lợi nhuận từ ba món thực đơn này."

"Này chỉ sợ......" Phùng chưởng quầy lộ vẻ khó xử.

Giá bán đứt một lần, tất nhiên có thể giải quyết việc gấp nhất thời, nhưng về lợi ích lâu dài, lại không có lời.

Bắc Vũ Đường biết phương thức hợp tác này, quá mức tiền vệ, nàng nói tiếp: "Có ta không ngừng cung cấp thực đơn mới cho tửu lầu, đến lúc đó tửu lầu nhà các ngươi muốn áp đảo Phúc Mãn Lâu rất dễ dàng."

Lợi ích và khách quen mà món thịt kho tài mang lại cho họ thời gian gần đây, từ sau khi vào cửa thấy phản ứng của tiểu nhị, Bắc Vũ Đường đã rõ ràng.

Có một món ăn làm chăn trải, hẳn Phùng chưởng quầy có thể hiểu lợi nhuận mà nàng có thể cho bọn họ.

"Nếu Phùng chưởng quầy đồng ý, bây giờ ta lập tức có thể làm ra mười món ăn trước. Sau đó, những tháng tiếp theo sẽ là ba món một tháng." Bắc Vũ Đường tiếp tục ném mồi.

Sau khi nói xong câu này, Bắc Vũ Đường không nói nữa, chờ hắn thời gian quyết định.

Sau khi biết có thể kiếm tiền từ thực đơn, ở thế giới nhiệm vụ thứ hai, nàng đã chuyên nghiên cứu về trù nghệ.

Nửa ngày sau, Phùng chưởng quầy mới cười nói: "Được rồi. Nhưng mà, có nên chia lại tỉ lệ không?"

Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt đó làm phùng chưởng quầy có chút chột dạ.

"Thôi, thôi, hai phần thì hai phần đi."

"Phùng chưởng quầy là người sảng khoái. Không biết Phùng chưởng quầy có thể trả trước cho ta một trăm lượng tiền đặt cọc?" Bắc Vũ Đường mở miệng hỏi.

Nàng làm như vậy, thứ nhất là đang cần dùng tiền gấp, thứ hai là xem hắn có thành ý hợp tác hay không.

Phùng chưởng quầy là thương nhân, tự nhiên cũng hiểu, sảng khoái đồng ý, "Được."

Dưới sự đề nghị của Bắc Vũ Đường, hai người ký hiệp ước, để ước thúc lẫn nhau, đồng thời cũng bảo đảm ích lợi đôi bên, tránh về sau xuất hiện tranh cãi.

Chờ chuẩn bị xong hiệp ước, Bắc Vũ Đường tiến vào phòng bếp bắt đầu nấu ăn, mười món ăn, có mặn có nhạt, vừa đủ một bàn. Mọi người nhìn thấy bàn ăn sắc hương vị đều đủ, nước bọt đua nhau xuất hiện.

Phùng chưởng quầy càng là cười đến không khép miệng được. Bắc Vũ Đường viết hết công thức ra, dặn đầu bếp khống chế lửa khi nấu, xong hết việc mới cầm một trăm lượng bạc ra khỏi tửu lầu Hoành Phúc.

Tiểu Tử Mặc vẫn luôn đi theo bên người nàng, nhìn mẫu thân nói chuyện với người ta, một lúc sau, đã kiếm được một trăm lượng bạc. Ánh mắt Tiểu Tử Mặc nhìn Bắc Vũ Đường, trở nên sáng lóe, trong mắt tràn đầy sùng bái.

Mẫu thân lợi hại quá!

Ra khỏi tửu lầu Hoành Phúc, Bắc Vũ Đường nắm tay dẫn Tiểu Tử Mặc vào một tiệm quần áo. Lần trước mua bốn thất bố, chuẩn bị làm quần áo cho hai người, nhưng nghĩ mình thường xuyên tiến vào thế giới nhiệm vụ, chỉ sợ không có nhiều thời gian như vậy. Không biết lúc nào cô mới thoát khỏi thế giới nhiệm vụ, còn không bằng mua mấy bộ quần áo trước, sau này nhàn rỗi thì từ từ làm.

"Chưởng quầy, có quần áo cho tiểu hài tử không, cần mới nhé."

Lão bản tiệm quần áo nhìn bọn họ một cái, cũng không ghét bỏ đồ bọn họ mặc trên người.

Lão bản cười nói: "Ngươi chờ một lát."

Lão bản xoay người, lấy một bộ đồ trẻ em từ trên giá xuống. Bắc Vũ Đường vừa thấy là vải bố, lắc đầu với chưởng quầy, "Cho ta vải miên và tơ lụa."

Lão bản vừa nghe, không khỏi nhắc nhở: "Vị phu nhân này, giá tơ lụa rất đắt." Quần áo tơ lụa, một bộ có thể mua hai ba bộ vải miên.

"Không sao, ngươi cứ lấy ra đây đi."

Lão bản thấy nàng kiên trì, cũng đi cầm, nhưng trong lòng lại không ôm hy vọng. Chắc nàng nghe giá xong sẽ không mua nữa.

Lão bản cầm ra một bộ tơ lụa, một bộ vải miên.

Bắc Vũ Đường cầm bộ tơ lụa kia đưa cho Tiểu Tử Mặc, "Đi vào thử xem."

Tiểu Tử Mặc ôm bộ quần áo bóng loáng lượng lệ, cũng không dám động, không xác định hỏi: "Mẫu thân, thật sự muốn thử sao?"

Lỡ bé làm dơ thì làm sao bây giờ.

Chưởng quầy không khỏi lên tiếng nói: "Vị phu nhân này, bộ quần áo tơ lụa này không thể thử, trừ khi ngươi mua."

"Bao nhiêu tiền?"

Chưởng quầy sửng sốt, không ngờ nàng nghiêm túc, "Hai lượng bạc." Bộ quần áo này tuy nói là tơ lụa, nhưng dáng lại cũ xưa, để ở đây rất nhiều năm, cũng không có người mua.

Người mua được quần áo tơ lụa đều là con nhà giàu, hài tử như vậy, cũng không đến tiệm quần áo mua, đều có chuyên gia trong nhà làm.

Chưởng quầy cũng không dám nói giá quá cao, sợ dọa nàng.

Bắc Vũ Đường lây hai lượng bạc vụn từ túi tiền đặt lên quầy, cái này chưởng quầy thực sự sửng sốt, không ngờ nàng thật sự có tiền mua.

Chưởng quầy nhiệt tình hơn, "Vị tiểu công tử này, đi vào thử đi."

Tiểu Tử Mặc thấy chưởng quầy cũng nói như thế, nhìn lại mẫu thân một cái, ôm bộ quần áo sang quý vào phòng thử. Trong chốc lát, vải mành vén lên, liền thấy một tiểu đậu đinh mặc trường y, cảm giác giống như bé trộm mặc quần áo của người lớn vậy, xứng với khuôn mặt phấn nộn nhăn như cái bánh bao của bé, hỉ cảm mười phần.

Bắc Vũ Đường không nhịn được phụt cười thành tiếng, Tiểu Tử Mặc thấy mẫu thân cười, mặt đỏ bừng.

Chưởng quầy thấy vậy cảm thấy bộ quần áo này lại không bán được rồi. To rộng như vậy, phụ nhân này tất nhiên sẽ không mua.

Bắc Vũ Đường nhìn Tiểu Tử Mặc từ trên xuống dưới một lần, quần áo hơi dài, còn to rộng, nhưng nếu sửa một chút, thật ra có thể mặc. Màu sắc bộ quần áo này, rất hợp với màu da Tiểu Tử Mặc.

Bắc Vũ Đường đặt một bộ vải miên khác lên tay Tiểu Tử Mặc, "Thay bộ này cho mẫu thân nhìn xem."

Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn đi vào, chờ đến lúc, lúc này thật sự làm Bắc Vũ Đường và chưởng quầy kinh diễm một phen, thay một bộ quần áo hợp với mình, xứng với khuôn mặt có nhan giá trị cao của Tiểu Tử Mặc, giống như là tiểu công tử nhà giàu.

"Ai u, tiểu công tử mặc bộ quần áo này thật đẹp. Chẳng khác gì là đặt đo may vậy." Chưởng quầy là tán thưởng từ đáy lòng.

Bắc Vũ Đường cũng đồng ý lời này, sau đó lại cho bé thử mấy bộ quần áo. Lúc Tiểu Tử Mặc thay quần áo, Bắc Vũ Đường cũng chọn cho mình bốn bộ quần áo.

Màu sắc và hình thức quần áo đều là mộc mạc, quần áo quá mức diễm lệ, thực sự không hợp thân thể cao lớn và khuôn mặt đầy rỗ này của nàng.

Mẫu tử hai người mỗi người mua bốn bộ vải miên, Tiểu Tử Mặc mua thêm một bộ tơ lụa. Một chuyến này tiêu khoảng năm lượng bạc.

Tiểu Tử Mặc đứng một bên nhìn đến đau lòng, lúc trả tiền, bé không nhịn được muốn bảo mẫu thân mua ít một chút, thật ra bé chỉ cần một bộ quần áo là đủ rồi.

Hai người mặc quần áo mới ra khỏi tiệm quần áo, sau đó đi hiệu sách. Bắc Vũ Đường chọn văn phòng tứ bảo, giấy Tuyên Thành, lại chọn một vài quyển sách vỡ lòng cơ bản và bảng chữ mẫu.

Ở hiệu sách tiêu khoảng hai mươi lượng bạc, đều nói đọc sách chính là thiêu bạc, lời này không sai chút nào. Đồ văn nhân dùng, không tiện nghi gì cả.

"Mẫu thân, vì sao lại cần mua mấy thứ này?" Mấy thứ này không thể ăn, mua về cũng lãng phí.

Hai mươi lượng bạc, đó là rất nhiều tiền.

"Tử Mặc, mẫu thân từng nói muốn cho ngươi đến học đường. Giờ nương dạy con cơ sở trước, chờ đầu xuân năm sau, tới học đường, lại để phu tử dạy con học thức."

Tiểu Tử Mặc dừng bước chân, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng.

"Mẫu thân, người, người cho con đọc sách?"

Đọc sách là phải tốn rất nhiều rất nhiều bạc, trong thôn chỉ có Vương Tiểu Bảo nhà lí chính và Lưu gia Lưu Thanh đang ở học đường đọc sách. Nghe người lớn nói họ đều là người có tiền đồ về sau, có thể làm quan lớn, tiểu hài tử trong thôn không ai không hâm mộ bọn họ.

"Đúng vậy. Mặc Nhi, con muốn đọc sách không?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Tiểu Tử Mặc trong lòng khiếp sợ thật lâu.

Mẫu thân giờ không đánh bé cũng không mắng bé, còn cho bé ăn cơm no, mặc quần áo mới. Những chuyện này đã làm Tiểu Tử Mặc cảm thấy mình đang sống trên thiên đường.

Hiện tại mẫu thân còn cho bé đến học đường, quả thực giống như đang nằm mơ.

"Muốn." Nửa ngày sau, Tiểu Tử Mặc mới tìm về được giọng nói của mình.

Sau đó, Bắc Vũ Đường lại đi mua lương thực, mấy cân thịt. Lại mua hai con gà mái, dùng để đẻ trứng, bổ sung dinh dưỡng cho Tiểu Tử Mặc.

Đến lúc bọn họ trở về, trên tay hai người đều là đồ. Lúc hai người về, tự nhiên là lên xe bò trở về. Về đến nhà, sắc trời đã tối.

Bận cả ngày, thân thể mập mạp này đã mệt không chịu được, bữa tối ăn qua loa một chút, đã đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, một thân hình mập mạp đang chạy vội trên đồng.

Thân ảnh đó chạy một đoạn đường, thì dừng lại, lại chạy một đoạn đường, lại tiếp tục dừng lại. Rõ ràng đã rất mệt, lại còn kiên trì.

Trong thôn tất nhiên có người dậy sớm, nhìn thấy vậy, chỉ cảm thấy Bắc Vũ Đường ăn no không có việc gì làm.

Chờ đến khi Bắc Vũ Đường về nhà, đôi chân giống như đeo chì, trở nên rất nặng. Chuẩn bị làm đồ ăn sáng, thì thấy đồ ăn đã dọn lên nhà chính.

"Con làm?" Bắc Vũ Đường nhìn Tiểu Tử Mặc.

Tiểu Tử Mặc gật gật đầu.

"Mặc Nhi nhà chúng ta thật lợi hại."

Tiểu Tử Mặc được khen ngợi, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên. Ăn xong cơm sáng, Bắc Vũ Đường tắm nước ấm một lần. Sau đó bắt đầu dạy Tiểu Tử Mặc học tập.

"Mẫu thân dạy con số học trước." Bắc Vũ Đường lấy bảng cửu chương học được ở thế giới nhiệm vụ dạy cho bé, vốn tưởng rằng bé cần rất nhiều thời gian bé mới đọc lại được.

Không ngờ, nàng đọc một lần, bé đã nhớ kỹ.

Trí nhớ bực này thực sự làm người kinh ngạc.

Bắc Vũ Đường bắt đầu giảng giải cho bé, rất nhanh đã phát hiện khả năng lĩnh ngộ của bé rất cao, gần như nói một lần đã hiểu.

Tiểu gia hỏa rất thông minh, làm Bắc Vũ Đường dạy đến hăng say. Vốn dĩ hôm nay dạy được bé hết bảng cửu chương đã không tệ rồi, giờ xem ra buổi chiều có thể dạy Tam Tự Kinh.

Cả một ngày, hai người một dạy một học.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Bắc Vũ Đường đã bắt đầu chạy bộ. Chạy xong, bắt đầu dạy Tiểu Tử Mặc đọc sách viết tự. Ba ngày dạy liên tiếp, ngày thứ tư để bé nhớ kỹ, hiểu rõ kiến thức ba ngày trước.

Bắc Vũ Đường còn làm áo trong cho hai người, những ngày như vậy trôi qua rất nhanh.

Bảy ngày sau, Bắc Vũ Đường không thể không tiếp tục làm nhiệm vụ. Dịch dung hợp linh hồn chỉ có thể duy trì một tháng, vì phòng ngừa chuyện giống lần trước xảy ra, không đạt được nhiều điểm, để chính mình lâm vào nguy hiểm. Nàng cần phải đảm bảo một tháng, có thể làm nhiệm vụ hai lần.

Như vậy, dù thất bại một lần, vẫn còn cơ hội lần hai để bổ cứu.

Ngày này, hai người nằm trên giường.

Bắc Vũ Đường đối với Tiểu Tử Mặc nói: "Nương lại muốn ngủ mấy ngày rồi, con ở nhà phải ngoan ngoãn học tập, luyện bảng chữ mẫu."

"Vâng." Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn đáp, chỉ là đáy mắt xẹt qua một tia lo lắng.

Bệnh của mẫu thân bệnh còn chưa tốt hẳn sao?

Bọn họ hiện tại có tiền, vì sao mẫu thân không đi xem đại phu, trị khỏi bệnh?

Tiểu Tử Mặc muốn hỏi, nhưng lại sợ mẫu thân ghét bỏ mình lắm miệng, trong lòng vẫn luôn rối rắm muốn hỏi hay không, giãy giụa nửa ngày, cuối cùng lo lắng vượt qua nguy hiểm bị đánh chửi, mở miệng, "Mẫu thân, bệnh của người còn chưa tốt, có cần mời đại phu ở trấn trên xem qua không ạ?"

Tiểu Tử Mặc đợi thật lâu cũng không thấy mẫu thân trả lời, nhìn nàng một cái, lúc này mới phát hiện mẫu thân đã ngủ rồi.

Vừa mới nằm xuống không lâu, Bắc Vũ Đường đã bị truyền tống vào thế giới nhiệm vụ.