Đăng vào: 12 tháng trước
Đến khi mặt trời
chếch bóng về tây, cảnh vật chung quanh cuối cùng cũng có biến đổi. Từ
một khoảng đất cằn cỗi chẳng có lấy một ngọn cỏ, giờ dần dần đã xuất
hiện rải rác cỏ xanh và những ngọn cây thấp, đâu đó bên tai còn loáng
thoáng nghe được tiếng nước chảy róc rách.
Bọn họ phơi người dưới nắng cả ngày như vậy, giờ đã mệt mỏi rã rời. Nhan Đàm cắn răng chịu
đựng, một câu than thở cũng chẳng dám hó hé, dù gì trong bốn người họ
nàng cũng là kẻ bản lĩnh yếu kém nhất, nếu còn mặt dày kêu khổ thì đúng
là không thể chấp nhận được. Nàng mím chặt môi, sau khi nghe được tiếng
nước dường có dường không thì càng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Nàng
chăm chú phân định những âm thanh loáng thoáng bên tai, tiếng nước róc
rách chảy mang máng kia lại trở nên mỗi lúc một rõ rệt.
Nhan Đàm không khỏi thở phào nhẹ nhõm: May là không phải mình đã khát tới mức tai cũng sinh ảo giác…
Nhưng đợi khi nàng hớn ha hớn hở chạy ù đến cạnh dòng nước thì ngay tức khắc
đã điếng người ra. Con suối nhỏ này tuy là dòng nước lưu động nhưng lại
không ngừng có thứ gì đó kết thành từng bọc nhớp nháp xanh bủng thuận
theo triền dốc trôi xuống. Nàng còn chưa kịp cúi người thì một mùi hôi
thối nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi.
Dư Mặc nhìn vào dòng nước, giọng điệu bình đạm cất lời: “Không biết thứ nổi trên mặt nước kia là gì?”
Nhan Đàm khóc không ra nước mắt, hơi đâu còn đi lo trong nước là thứ gớm
ghiếc gì, xa xăm trong đầu vọng lại tiếng nói từ buổi nguyên sơ: Không
có nước không có nước… Còn không có nước uống nữa nàng sẽ chết khát mất
chết mất thôi…
Đường Châu cúi người quan sát hồi lâu, cuối cùng
vẫn phải lắc đầu: “Nhìn không ra là thứ gì, nhưng có chút giống như là—” Nhan Đàm vừa đánh liều hạ quyết tâm, đang run run đưa tay vào suối thì
nghe thấy lời này của hắn, tức tốc vọt miệng ngăn: “Đừng có nói ra!”
Nhưng đã muộn màng, Đường Châu khảng khái âm vang đặt xuống hai chữ: “…
trứng bọ.”
Nhan Đàm sụp đổ, kéo xệch hai vạt áo trước ngực hắn:
“Té ra ngươi không khát không biết mệt chứ gì? Ta đã kêu ngươi đừng có
nói rồi mà ngươi còn ráng nói nữa…”
Liễu Duy Dương bước lên trước quỳ một chân xuống cạnh dòng suối, chậm rãi chìa tay ra vốc lấy một
ngụm nước, lặng lẽ tạt lên mặt mình, đoạn lại vốc thêm ít nữa, sắc mặt
không chút biểu cảm uống vào một ngụm.
Nhan Đàm nhìn đến đờ đẫn
mặt mày, trong đầu chỉ duy có một câu nói vang đi vọng lại: Hắn uống rồi hắn uống rồi, hắn thực sự nuốt xuống rồi… Nàng còn chưa kịp hồi phục từ trạng thái kinh hoàng thì đã trông thấy Dư Mặc cũng cúi thấp người,
chầm chậm vốc lên một ngụm nước suối. Nàng đương nhiên biết rõ, dựa vào
tình cảnh của họ hiện giờ, nếu như còn không uống nước thì chỉ e không
trụ được đến khi tìm được nguồn nước tiếp theo. Chỉ là bảo nàng uống thứ nước bẩn thế này, bất kể là trên khía cạnh tinh thần, hay trên phương
diện thể chất vốn hưởng an nhàn bao nhiêu năm qua, nàng đều không thể
chịu nổi.
Nhan Đàm một phát túm lấy tay áo Đường Châu, giọng run run hỏi: “Ngươi liệu có đi uống thứ nước suối này không?”
Đường Châu dòm nàng, dùng một giọng điệu mang tính trần thuật nhả chữ: “Ngươi không dám uống.”
“Ta đương nhiên không dám uống, đây hoàn toàn chả phải chuyện đáng xấu hổ
gì! Ngươi ngửi thử cái mùi tanh thối này, nhìn thử đám trứng bọ xanh
nhớt kia, cứ thử dùng tay bóp vô cái chắc chắn sẽ xịt ra một vũng nước
dơ xanh lè đóng váng…”
Dư Mặc ngoái đầu lườm nàng, giọng điệu rất không vui vẻ: “Nhan Đàm!” Hắn lấy ra một chiếc khăn lụa nhúng ướt vào
nước, rồi để nguyên không vắt khô xoay người chìa sang cho nàng.
Nhan Đàm im re đón lấy, vẻ không cam tâm chùi sơ qua mặt, thấm ướt đôi môi
đã khô đến trắng nhợt ra, đoạn dùng hai ngón tay cầm chiếc khăn lụa lên
dòm dòm, lấy làm lạ hỏi: “Dư Mặc, sao ngươi lại còn mang theo cả khăn
lụa nữa vậy nè?” Nàng mở chiếc khăn tay ra, cẩn thận săm soi từ trên
xuống dưới hình thêu muôn chim đua hót mừng xuân bên trên: “Nhìn nét chỉ này còn là do chính tay Bách Linh thêu, vậy mà đã bị ngươi chà đạp
không thương tiếc vầy đó.”
Liễu Duy Dương thấy bọn họ đều đã uống nước, bấy giờ mới không nhanh không chậm cất lời: “Đây không phải trứng bọ bình thường, mà là trứng của loài bọ đục xác.”
Nhan Đàm giơ
tay bịt hai cánh môi, lời vuột khỏi miệng: “Bọ đục…” Loài bọ đục xác này nàng có biết, là một loại bọ chuyên ăn xác chết. Nàng nhớ lại trong
quán ăn nhỏ ở trấn Thanh Thạch mình từng pha trò chế giễu tên bản xứ nọ, không ngờ ác giả ác báo, cuối cùng báo ứng cũng đã ập lên đầu mình. Suy cho cùng thì mở miệng nói chơi là một chuyện, thực sự nuốt xuống bụng
lại là một chuyện khác.
“Nhìn đám trứng bọ này, không biết khu
vực quanh đây có bao nhiêu bọ đục xác. Đoạn đường trước mặt hẳn cũng
không phải dễ đi, tốt nhất vẫn nên đề cao cảnh giác.” Liễu Duy Dương nói dứt lời thì phất nhẹ tay áo ngạo nghễ rời bước.
Nhan Đàm buồn
nôn chết được, thấy mặt mình cũng bắt đầu dậy lên cảm giác ngứa ran, tức tốc ném toẹt chiếc khăn đang kẹp trên tay qua một bên. Tài thêu thùa
của Bách Linh tuy rất tinh tế nhưng đã nhúng vào thứ nhơ nhuốc này, vẫn
là vứt đi thì hơn.
Những nơi bọn họ đi qua cây cỏ vươn cao, bắt
đầu có cây cối mọc thành rừng. Phản chiếu dưới ánh tà dương nhạt dần bên đường chân trời là một bầy dã thú kích cỡ tầm loài sói hoang đang nằm
phục trên mặt đất, giơ vuốt cào chải bộ lông, trông vào hết sức hiền
lành vô hại.
Lúc Nhan Đàm đi ngang qua, bọn chúng cũng không hề
động đậy. Nàng không nhịn được quay lại nhìn thêm lần nữa, thấy một con
trong số chợt đứng nhổm dậy lắc lắc mình. Tim đánh thịch cái, nàng thấy
trên cổ con dã thú kia là một khuôn mặt dài hơn khuôn mặt người thường
phải đến mấy phân, đôi ngươi đờ đẫn nhưng trong nháy mắt đã vằn lên vài
tia máu đỏ.
Cả sáu con lửng mặt người, thậm chí còn chưa đợi nàng kịp một chớp mắt thì đã tức thì gầm lên bổ nhào tới. Trước đó nội chỉ
một con mà đã khiến nàng luýnh quýnh tay chân, hiện giờ cùng lúc sáu con xông lên một lượt, ngoài co giò chạy nàng thật không còn nghĩ ra được
cách nào khác. Liễu Duy Dương rút thanh dao găm trong sáo ngọc ra ngáng
chân một con lửng mặt người, giọng điệu toát vẻ nghiêm nghị: “Chạy men
theo con đường nhỏ uốn khúc!”
Tốc độ tấn công của lửng mặt người rất nhanh, nếu đi đường thẳng sẽ rất dễ bị bọn chúng tóm gọn.
Nhan Đàm vừa chạy được mấy bước thì chợt một luồng gió lạnh đã ập đến từ
phía sau, nàng vội vã cúi thấp người lăn mình tới trước, tránh được một
con lửng mặt người đang trên đà phóng tới. Nàng thậm chí còn chưa kịp
đứng dậy thì một bộ vuốt thứ hai đã đâm phập ra từ chếch một phía. Nhan
Đàm chỉ còn nước bò dịch ra hai bước trong một bộ dạng bần cùng thê
thảm, mới vừa suýt soát tránh được thì lại chạm trán một con lửng mặt
người khác. Gương mặt người quái dị kia đã ở gần trong gang tấc, thiếu
điều muốn dán chặt chóp mũi lên mặt nàng.
Nhan Đàm tức khắc mặt mày trắng bệch, toàn thân đông cứng.
Một luồng sáng xanh rợn người lạnh lẽo lóe qua, cả chuỗi máu tươi bắn lên
tung tóe. Lửng mặt người điên tiết ngẩng đầu rú lên một tràng, lao xộc
về phía ánh kiếm bủa ra dày đặc. Nhan Đàm chộp lấy thời cơ lập tức lùi
vào một bên, góc mắt còn kịp liếc thấy người xuất kiếm là Dư Mặc. Khoảnh khắc hắn vung kiếm, từ trên sống kiếm trồi dậy một vệt sáng xanh sáng
lòa rực rỡ, tựa rồng mà không phải rồng, tựa cá cũng chẳng phải cá, rạch xuyên qua bụng con lửng mặt người chém thẳng xuống.
Trong tích
tắc ngắn ngủi, Nhan Đàm chỉ kịp liếc thấy máu tươi túa ra đầm đìa, còn
có thứ gì nhớp nhúa trắng nhẵn lộp độp rơi đầy mặt đất. Mấy con lửng mặt người còn lại bị cảnh tượng này dọa cho chấn kinh, chỉ vừa cào cào bộ
vuốt vừa phát ra tiếng gầm gừ trong họng chứ không con nào dám xông lên
nữa.
Dư Mặc chìa tay sang nắm lấy cổ tay nàng, không nói thêm gì
tự nhiên cất bước. Nhan Đàm trong lúc bị hắn dắt đi không khỏi nhủ thầm, chẳng lẽ Dư Mặc không thể tu luyện một số yêu thuật trông vào đẹp mắt
một tí, sức sát thương thấp một tẹo hay sao? Cứ mỗi lần ra tay đều không phải cuồng phong bạo vũ thì là xẻ ngực rạch bụng như vầy, thiệt là máu
me quá đi…
Nàng đang nghĩ vậy thì bỗng thấy bàn tay đang nắm lấy
tay mình đột nhiên siết chặt, bước chân vững vàng của Dư Mặc chợt hơi
lảo đảo. Nhan Đàm lập tức cảm thấy có gì không đúng, vội vàng sán lại
gần xem thử, thấy trên nửa bên mặt còn lại của hắn, vệt máu ở khóe mắt
còn chưa khô, vết thương đã sưng tấy lên. Mắt hắn bị thương thế này,
muốn mở to đã khó khăn rồi chứ đừng nói chi đến nhìn đường, chả trách
vừa nãy bước chân lại mất thăng bằng.
Dư Mặc xoay mặt lại, vẻ không mấy để tâm mỉm cười bảo: “Không hề gì, ngươi giúp ta nhìn đường là được rồi.”
Nhan Đàm ngoan ngoãn ừm tiếng, đỡ lấy tay hắn cố gắng chọn chỗ đường bằng phẳng chút để đi: “Mắt của ngươi…”
“Chỉ là chút vết thương ngoài da, không việc gì đâu.”
“Vậy sao, ngươi lần trước bị trọng thương cũng nói không hề gì đó thôi.”
“… Đừng nhìn ta, lo mà nhìn đường.”
Nhan Đàm chỉ đành toàn tâm toàn ý nhìn về phía trước, cũng không biết có
phải ảo giác không, rõ ràng là đang đi trên đất bằng nhưng nàng lại có
cảm giác mặt đất dường như đang khẽ rúng động. Nàng thầm nghĩ, đây hẳn
là ảo giác của mình thôi, đang yên đang lành khi không sao đất bằng lại
rung chuyển cho được? Nơi này cũng chẳng phải phàm giới, làm sao lại có
chuyện như động đất xảy ra?
Chợt giọng nói vẫn trấn tĩnh như thể bấy nay của Liễu Duy Dương từ chếch phía sau truyền tới: “Chạy về hướng tây!”
Nhan Đàm như một phản xạ tự nhiên làm theo lời hắn, dù gì thì từ khi đặt
chân vào Ma Tướng đến nay, hắn vẫn luôn là người bạn đồng hành có thể
trông cậy vào nhất. Nàng men theo dải đường núi phía tây trèo lên, vừa
ngẩng đầu dòm thì cả người cũng lạnh toát: Trước mặt đã không còn đường
để đi, thay vào đó chỉ có một vách đá trơ trọi.
Trong một chốc
ngắn ngủi khi nàng còn chưa kịp có phản ứng thì đã cảm thấy có người từ
phía sau thô bạo đẩy mạnh mình. Nhan Đàm hai chân mất thăng bằng, theo
đà liền ngã nhào xuống vách núi. Nàng nhanh tay lẹ mắt, lập tức buông
cánh tay Dư Mặc ra, vươn tay chộp phắt lấy chùm dây leo treo dọc dốc đá. Nàng tự mình ngã xuống cũng bỏ đi, nói thế nào cũng không thể kéo theo
Dư Mặc xuống cùng. Mắt của hắn đã còn bị thương…
May là số của
Nhan Đàm cũng chưa tới nỗi, huơ đại vơ bừa thế mà cũng túm được đám dây
leo kia. Nàng khó khăn quay đầu lại, từ khóe mắt chỉ liếc thấy một tia
kiếm ảm đạm vô tình vụt qua, mấy sợi dây leo cứu mạng nàng đang giữ rịt
lấy đã tức khắc đứt lìa thành đoạn.
Sau nhát kiếm kia, là ống tay trắng đơn điệu khẽ phất phơ dưới chiều gió, còn có song mâu điềm nhiên, yên ả như hồ nước lặng không một gợn sóng của kẻ ấy.
Nhan Đàm
không biết có phải là mình mạng lớn hay không. Từ một nơi cao như vậy
ngã xuống, cho dù là có yêu pháp hộ thân cũng phải đánh mất đến nửa cái
mạng. Thế mà hiện giờ nàng đang bình an vô sự nằm trong một bãi lầy mềm
mại, tay chân lành lặn không chút sứt mẻ.
Lúc nàng vừa rơi vào
bãi lầy còn hoảng sợ vùng vẫy hết mấy phát, sau đó rất nhanh đã phát
hiện quẫy đạp càng mạnh thì thân thể càng nhanh chìm xuống, bèn ngoan
ngoãn giữ trật tự nằm yên ở đó bất động. Qua được một lúc thì nàng phát
hiện bãi lầy này còn từ từ chuyển động, chầm chậm đưa mình trôi dạt vào
bờ.
Nhan Đàm nhìn ngắm vòm trời xanh trên đỉnh đầu, lòng có chút
ân hận nghĩ, Liễu Duy Dương và bọn họ xưa nay vẫn ở trong thế đối đầu,
chỉ vì cùng nhau tiến vào Ma Tướng nên mới trở thành bạn đồng hành. Mà
nàng thì lại có thể vì vậy mà không còn lưu ý đề phòng hắn, đúng là ngốc hết thuốc chữa, lần này bị đẩy xuống vách đá hoàn toàn là tự mình chuốc lấy.
Đâu chỉ độ nửa ly trà sau đó, nàng đã cảm thấy lưng mình
chạm vào đất liền, bèn xoay người dốc sức trèo lên bờ. Hai chân vừa giẫm được lên đất liền thì đã nghe thấy một tràng âm thanh ầm ầm rền vang từ xa truyền tới, nghe như đất lở sấm gào, từ trong thung lũng dội lại
không ngớt. Nhan Đàm trấn tĩnh lại xác định phương hướng của nguồn âm,
dường như là truyền lại từ vách đá nơi nàng rơi xuống ban nãy, vậy sau
khi nàng ngã xuống rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng có thì giờ ngó ngàng đến bộ y sam đã bị bãi lầy làm cho dơ dáy, Nhan Đàm gấp rút lần theo tiếng động rời bước khỏi đó.
Nàng còn nhớ rõ khi bản thân rơi từ vách núi xuống bãi lầy, phần dốc đá bên
dưới hơi chếch nghiêng, bề mặt trơn tuột, hoàn toàn không có chỗ nào có
thể trèo được. Thế nhưng trước mắt hiện giờ không còn vách đá gì nữa,
chỉ có từng khoảng lớn những ngọn đồi be bé, nhìn địa thế cứ cho là một
phàm nhân không biết chút võ công cũng có thể trèo lên được.
Nhan Đàm sửng sốt tột độ, chung quy là đã để xảy ra sai sót ở chỗ nào? Liệu
có phải vì trong Ma Tướng của thần khí Chử Mặc, sau khi ngã xuống vách
núi thì nàng đã lại đặt chân đến một nơi hoàn toàn xa lạ khác? Hiện giờ, ở đây chỉ còn lại mỗi mình nàng.
Nhan Đàm chôn chân tại chỗ để
thoáng bị hớp hồn mất một lúc, cuối cùng vẫn là định vị phương hướng,
một mình bước tiếp về phía trước.
Nếu như Ma Tướng quả đúng như
Liễu Duy Dương đã nói, những sự vật xuất hiện bên trong ít nhất có một
nửa trong số bọn họ đã từng thấy qua, thế thì Dư Mặc và Đường Châu hẳn
sẽ có thể đối phó được những nguy hiểm trên chặng đường phía trước mặt.
Ngược lại nàng và Liễu Duy Dương, quả đúng là vô cùng đáng lo. Liễu Duy
Dương hắn sống hay chết đều không thành vấn đề với nàng. Quan trọng nhất là, nàng nhất định phải bảo toàn được tính mạng của bản thân.
Nhan Đàm đi hết một quãng đường dài giữa vùng rừng núi, đường mòn dưới chân
cũng dần trải rộng, xa xa trước mặt còn trông thấy được khói xanh bốc
lên cao giữa không trung. Nàng không khỏi thoáng ngẩn người, chỗ khói
lượn lờ nghi ngút dâng kia, chỉ e chính là khói bếp nấu cơm đun nước của nhà dân thường. Lẽ nào ở đây còn có nhà dân?
Nàng lại đến gần
thêm vài bước nữa, hình ảnh những ngôi nhà gỗ trong thôn trang phía đằng xa phản chiếu trong mắt mỗi lúc càng thêm rõ rệt. Khói bếp, mặt trời
buổi xế chiều, những âm thanh huyên náo, luôn gợi cho người ta loại cảm
giác bình yên giữa những lúc đang thiếu an toàn.
Nhan Đàm không
khỏi tăng tốc bước chân. Lúc đi ngang qua dưới gốc cổ thụ cành lá sum
sê, chợt trên đỉnh đầu vang lên một tràng xào xạc, nhánh cây đu đưa lắc
mạnh, lá đứt lìa cành lũ lượt chao rơi, một gương mặt bất thình lình
chắn ngang trước tầm mắt nàng.
Cơ thịt trên khuôn mặt kia co quắp cứng đờ, nước da trắng bệch tái mét, hai mắt trợn to chòng chọc dán chết vào nàng.
Việc xảy ra quá đột ngột, Nhan Đàm vội vã lùi lại ba bước, sau khi dòm chằm
chặp vào xem kĩ mới phù cái thở ra một hơi dài, miệng lẩm bẩm: “Thì ra
chỉ là người chết thôi hả, còn tưởng là thứ dị hợm gì nữa không chứ…”
Nhan Đàm ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát cỗ thi thể bị treo ngược trên cây. Cỗ thi
thể này mình mặc một bộ y sam trắng thuần đơn điệu, tóc không búi lên mà chỉ dùng một sợi dây trắng buộc qua loa lại.
Cảnh tượng trước mắt, nhìn thế nào cũng thấy người này là nhân tế.
Nhân tế, chính là dùng người sống làm tế phẩm dâng cho một vị thần linh nào
đó. Đây là một phương thức tế tự thường gặp thời cổ đại, ở những vùng
đất càng hẻo lánh kém văn minh thì càng phổ biến. Nhân tế đa phần được
chọn từ khi người đó còn chưa đến tuổi thành niên, thậm chí là từ lúc
mới chào đời, sau khi thành niên thì người này sẽ khoác vào bạch y và
được đem dâng cho thần linh nhận tế tự. Trong nhiều trường hợp khi gặp
phải lũ lụt, cũng có một số địa phương dùng cách thức bốc thăm chọn ra
người sống đặt cùng với tế phẩm lên bè gỗ đem hiến tế cho thần sông.
Nhan Đàm chợt nhớ ra trên người Liễu Duy Dương cũng mặc một bộ áo bào màu
trắng. Hắn từng nói mình bị Đào Tử Khí bức tiến vào đây, nhưng nàng thì
lại không tin gì mấy, xem ra hẳn là hắn vốn định dùng thân làm nhân tế
dâng vào Ma Tướng. Nàng cẩn thận quan sát chung quanh, chỉ có một khoảng rừng núi trải dài, dường như không hề có vết tích nào của loài dã thú
hung tợn, thế thì nhân tế này dùng để cống tế ai, tại sao trên mặt lại
có biểu hiện cứng nhắc đau đớn tới vậy?
Lòng hiếu kì nhất thời
trỗi dậy, Nhan Đàm giơ tay rút chiếc trâm xuống, biến nó thành một thanh kiếm ngọc dài, khều nhẹ cổ áo của nhân tế kia ra. Phần da bên dưới nơi
xẻ cổ áo in đầy những đốm tròn màu xanh sẫm ngả đen, to có nhỏ có, nhỏ
thì bé hơn đồng xu một chút, to thì phải bằng đến lòng bàn tay.
Lòng đầy bất an, nàng nhìn về phía thôn trang xa xa trước mặt, vẫn là khung
cảnh yên bình với làn khói bếp lượn lờ bốc cao. Nhan Đàm đứng im tại
chỗ, suy nghĩ xem nên băng thẳng qua ngôi làng kia hay bọc đường vòng xa hơn để qua khỏi đó.
Có rất nhiều lúc, những thứ không lường
trước được so với nguy hiểm sớm đã nhận thức càng khiến người ta sợ hãi
gấp bội. Bạn không biết phía trước sẽ xảy ra việc gì, cũng không biết
điều mà nó mang lại cho mình rốt cuộc là gì.
Nhan Đàm cân nhắc
một lúc, cuối cùng quyết định đi thẳng về phía thôn trang, nếu như may
mắn nói không chừng còn có thể tá túc lại đó một đêm.
Nàng vừa
dợm bước rời khỏi thì chợt nghe một tiếng rắc, một nhánh cây trên đỉnh
đầu bị gãy, cỗ thi thể bất thình lình tuột xuống hai xích. Nhan Đàm
phóng thẳng tầm nhìn về phía trước mặt, vừa khớp đối diện với phần bụng
của xác chết. Gấu áo trên người xác chết này đã rách bươm, để lộ ra phần bụng dưới mục nát biến dạng. Trong khoang bụng dưới của thi thể lúc
nhúc bò đầy một đám bọ đục xác màu đen, trông vào cứ như chúng đã làm ổ
trong xác chết này, phía trong còn dính nhớp nhúa từng lớp trứng bọ xanh bủng bầy nhầy, đám trứng bọ này và thứ nàng đã nhìn thấy bên dòng suối
nhỏ trước đó giống hệt như nhau.
Nhan Đàm cảm thấy một cơn lộn
mửa xộc lên đến tận cổ họng, hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì đã ngã bệt
ra đất. Một bàn tay lạnh lẽo chìa ra từ phía sau thình lình khẽ bịt kín
lấy miệng nàng. Nhan Đàm tức thì ngửi thấy một mùi đàn hương phảng phất
dường có dường không, nhưng trong làn hương thơm này còn có lẫn chút mùi của máu tanh.
Giọng nói của Liễu Duy Dương khẽ cất lên bên tai nàng: “Nín.”