(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!
Đăng vào: 12 tháng trước
707.81
Đường Quả muốn giao lưu thêm với hệ thống, đột nhiên phát hiện được Ngân Hào có hơi là lạ. Cô cảm giác Ngân Hào dường như nóng lên, "A Hào?"
"A Quả Quả, ta không sao, chỉ cảm thấy trong người như đang có sức mạnh thức tỉnh, trừ có hơi nóng ra thì vẫn dễ chịu." Giọng Ngân Hào rất nhẹ nhàng. Đường Quả tin chàng, cô cảm giác được trong thân thể chàng có một luồng sức mạnh thần bí kia.
Chẳng lẽ lực lượng trời đất này tồn tại vì người thú?
Nếu như thế, cô có thể hiểu được vì sao lại xuất hiện kết giới. Con người không thể tu luyện được loại lực lượng này, nhưng người thú thì có thể.
Bản thể của người thú đã rất mạnh, nếu còn có thể tu luyện nữa, không biết có sức uy hiếp với con người đến mức nào.
Nhân loại có nhiều người, đầu óc cũng thông minh, tính kế người thú ít hơn cũng dễ dàng. Hiện tại đã xác định được người thú bị đuổi vào trong kết giới, còn lực lượng thần bí bị rút ra ngoài.
Đường Quả kéo Ngân Hào tìm một chỗ trốn. Ngân Hào cũng không phản kháng. Chàng cảm thấy sức mạnh kia sẽ mang đến vô số lợi ích cho mình, nên chr ngồi yên cảm nhận nó.
Đường Quả và hệ thống cẩn thận quan sát thân thể chàng, nhận ra được lực lượng bí ẩn đang tái tạo lại kinh mạch của chàng. Kinh mạch chàng càng ngày càng hoàn mỹ, hơi thở trên người chàng cũng mạnh hơn hẳn.
[Ký chủ đại đại, Ngân Hào mạnh hơn hẳn so với lúc trước tôi kiểm tra, tốc độ như thế này thật siêu đáng sợ, bảo sao người thú bị xua đuổi đến chỗ kia.]
Đường Quả cũng cảm thấy như thế. Đầu óc người thú có hơi thiếu trí khôn so với con người, con người giảo hoạt hơn, chỉ dùng một tí âm mưu quỷ kế cũng có thể dễ dàng lừa người thú.
Thú triều hàng năm rất có thể là do con người tạo ra để diệt sạch người thú.
Bọn họ không dám đi qua kết giới, sợ người thú phát hiện ra tung tích bọn họ, tìm được kết giới ngăn cản lực lượng thần bí này rồi có thể tăng thêm thực lực như Ngân Hào bây giờ.
Lúc đó, dù người thú số lượng ít, con người cũng không đấu lại.
Đương nhiên, cô chẳng hứng thú gì với chuyện này, cũng không hứng với chuyện cứu vớt người thú. Nhưng cô lại hứng thú với tăng thực lực cho người thú. Ân oán giữa con người và người thú thì chờ cô rời khỏi thế giới này rồi thì tự bọn họ đi mà giải quyết với nhau.
Ước chừng nửa ngày sau, sắc đỏ trên mặt Ngân Hào rút đi, khôi phục lại bình thường.
Chàng cảm nhận sức mạnh hiện tại của thân thể mình, một quyền đập đá, nhẹ nhàng tạo ra được một cái động. Chàng sửng sốt một chút, hiển nhiên cũng giật mình với sức mạnh đó.
Với sức chàng hiện giờ, căn bản không cần sợ thú triều. Chàng dám nói, có một trăm con thú hoang xông đến, chàng vẫn có thể đối phó nhẹ nhàng.
"A Quả Quả, ta muốn đi điều tra rõ." Ngân Hào vẫn canh cánh chuyện thú triều trong lòng, không biết rõ tiền căn hậu quả, chàng không cam lòng. Chàng cũng muốn biết cha chàng còn sống hay không.
Đường Quả cười với chàng, "Vậy thì đi thôi, nhưng chúng ta cần phải quan sát xung quanh."
Ngân Hào cảm thấy có lý. Đường Quả cố ý dẫn chàng đến nơi có người. Hai người lặng lẽ ở một bên quan sát bọn họ.
"Bọn họ không giống người thú chúng ta."
"Quá yếu."
Đường Quả suýt thì sặc. Đối với Ngân Hào lúc này, người ta đúng là yếu thật.
708.82
"Quần áo trên người họ có phần giống với Ninh Lạc ngày trước." Ngân Hào nheo mắt lại, "Chẳng lẽ Ninh Lạc đến từ đây? Nhưng cũng không giống lắm, nếu Ninh Lạc đến từ đây, hẳn phải trở về mới đúng."
"A Hào, đợi chốc nữa chúng ta lấy quần áo của họ mặc vào, như thế trà trộn với bọn họ sẽ không bị nghi ngờ."
Ngân Hào cười cười, nâng mặt Đường Quả lên hôn, "A Quả Quả thật thông minh, ta cũng định như thế."
Người thú không hóa thành bản thể cũng không khác con người là bao, cùng lắm là trông cường tráng một chút. Nhưng với vẻ ngoài trắng nõn mảnh mai của Đường Quả, mặc quần áo của con người vào, không ai nghi ngờ cô là người thú.
Ngân Hào cũng thế, chàng khác với những người thú khác, dáng người cao gầy, không quá cường tráng, mặc trường bào của con người vào, nhất định là trường thân ngọc lập*, là công tử thế gia.
(*trường thân ngọc lập: vốn để chỉ con gái xưa có dáng người thon thả, da trắng mịn, nhưng giờ dùng cho đàn ông có vóc dáng cao lớn, thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.)
Hai người đợi thời cơ đến. Từ lúc Ngân Hào đi lấy quần áo, thay ra, trà trộn trong đám người, không có ai hoài nghi họ là người thú. Hơn nữa, còn không ít người đánh giá Đường Quả xinh đẹp khiến Ngân Hào cực kì không thoải mái, cuối cùng chàng nắm lấy tay cô rời đi, người ta mới không để ý đến nữa.
Cả hai ở thế giới con người khoảng ba năm. Ngân Hào vốn cực kì thông minh, lại có Đường Quả là tay già đời thỉnh thoảng lơ đãng nhắc một chút, rất mau đã dò được tình hình hiện tại của thế giới loài người.
Xong xuôi, chàng không có ý định về ngay mà bắt đầu học tập đủ loại kỹ năng của con người. Cứ chỗ nào không nhớ, chàng sẽ ghi chép lại bằng giấy bút. Chàng còn dự định lúc trở về mang theo cả giấy bút để ghi chép.
Cả hai cũng biết được chuyện của kết giới, đây không phải bí mật gì ở thế giới loài người cả. Chuyện này đã từ rất lâu, lúc đó người thú và con người cùng ở chung. Người thú có thực lực mạnh, nhưng đầu óc không thông minh bằng con người, cả hai vẫn tương đương nhau, chia ra thành hai phương thiên hạ, bình an vô sự.
Nhưng con người không thiếu kẻ tham lam muốn thống trị người thú, biến người thú thành nô ɭệ. Chúng đã nghĩ ra đủ loại biện pháp cổ quái, cuối cùng chọc giận người thú. Người thú quyết định đánh con người. Lần đó con người tổn thất nặng nề còn người thú chiến thắng.
Người thú không quá hợp với thống trị, nên bị loài người tính kế, xuất hiện đủ loại nội chiến. Về sau xuất hiện một bán người thú. Người này thiên vị cho con người, có dã tâm, nhưng cũng không muốn thống trị đám người thú man rợ, quyết định xua người thú đến đất hoang cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Y biết nhược điểm của người thú, nếu không có lực lượng bí ẩn của trời đất, thực lực của người thú sẽ không thể phát huy. Trải qua nhiều năm nghiên cứu, y có thể tạo được kết giới ngăn cách lực lượng, thiết kế để người thú vào trong đất hoang. Y cũng sợ người thú sẽ trở về, nên sắp xếp thú triều hàng năm để năm nào cũng có người thú chết.
Đương nhiên y hi vọng người thú có thể diệt vong, nhưng với tình hình lúc đó, căn bản là không làm được. Người thú đời đầu vẫn rất mạnh, chỉ có thể dần dần suy yếu huyết mạch.
Trải qua nhiều năm, người thú ở đất hoang sống như người nguyên thủy, còn vì thương vong mà mất nhiều năng lực, dần dần đã gần như thành thú hoang. Mỗi một lần thoát đi là mất một đoạn lịch sử.
Mà thú triều, vì vị bán người thú thiên tài kia, vẫn còn đến bây giờ. Mấy con thú hoang đó cũng không phải thú hoang thật, mà là thú hoang con người nuôi theo chuồng, đến thời gian sẽ cho ăn một loại thảo dược, ăn rồi sẽ tìm được sự tồn tại của người thú qua mùi.
Thời gian có tác dụng của thảo dược chỉ có nửa tháng, sau nửa tháng, chúng sẽ đi theo đường cũ trở về.
709.83
Đi tới nơi này ngày thứ mười, Đường Quả và Ngân Hào lập tức mang theo một trăm dũng sĩ vào, cho họ thay quần áo con người, rồi dặn dò một thôi một hồi mới đưa đến nơi bí ẩn thức tỉnh sức mạnh.
Đường Quả nghiên cứu, lực lượng thần kì của trời đất kia chỉ liên hệ với sức mạnh trong dòng máu của người thú, sức mạnh đó thức tỉnh chính là sức mạnh thiên phú của họ. Thiên phú tốt thì mạnh, không tốt sẽ không mạnh.
Ngân Hào thuộc về loại thiên phú siêu tốt.
Hơn một trăm dũng sĩ hai người mang theo đều là Tây Lý lựa chọn tỉ mỉ, thiên thú đương nhiên rất tốt, hầu như vào kết giới xong sẽ cảm nhận được sức mạnh thức tỉnh.
Vị bán người thú kia đã chết nhiều năm trước.
Còn vì sao lực lượng này không biến mất, Đường Quả không hứng biết. Cô chỉ biết, hiện giờ phát triển Mã Tháp, để Mã Tháp thống nhất thế giới người thú càng thêm dễ dàng.
Để đề phòng chỗ này bị Ninh Lạc và phối ngẫu phát hiện, sau khi nhóm dũng sĩ kia thức tỉnh sức mạnh, Đường Quả phái một phần trở về báo chuyện này cho Tây Lý, để Tây Lý phái thêm người đến chiếm hết bộ lạc xung quanh kết giới. Lại để cho dũng sĩ canh kết giới, thú triều hàng năm đến, đối mặt với người thú đã thức tỉnh sức mạnh, căn bản là không có gì đáng xem.
"Vậy cứ để thú hoang xông vào hay sao?" Tây Lý hồi âm lại. Thú hoang ăn lá thuốc sẽ biến điên, chắc chắn sẽ phá nhà cửa và mang lại phiền phức cho họ.
Vì thế mà Đường Quả cũng nhắn lại, trên tin có viết, "Một phần cho vào, chúng nó không dám tấn công người thú đã thức tỉnh sức mạnh, chỉ tấn công người thú chưa thức tỉnh sức mạnh. Quốc vương ngẫm thử đi, phái thêm ít dũng sĩ đến đây thức tỉnh sức mạnh, Mã Tháp sẽ càng thêm mạnh. Phần thú hoang còn lại, quốc vương lo thừa rồi; sức ăn của các dũng sĩ không nhỏ, năm nào cũng có đồ ăn dâng đến cửa, quốc vương không thấy có thể tiết kiệm được rất nhiều hay sao?"
Ngân Hào tận mắt thấy được Đường Quả viết thế, không khỏi vui mừng mà khen, "A Quả Quả thông minh thật, thú hoang không phải để ăn hay sao?"
Tây Lý nhận được tin, đọc xong cũng vỗ đùi, "Thật là không gì không thể giải quyết, đại nhân A Quả Quả đúng là sẽ có cách mà, dũng sĩ Mã Tháp chúng ta không cần lo thiếu thịt ăn."
Xử lý xong xuôi, Đường Quả và Ngân Hào mang theo mười mấy dũng sĩ trà trộn với con người hơn ba năm để học tập. Họ muốn học các thứ của con người, coi như không học được, thì cũng muốn mang về để từ từ nghiên cứu.
Trong khi con người vẫn chưa rõ tình hình thì đã có một đám người thú tìm đến tương lai, không, phải nói là đám người thú này tìm về lịch sử của họ.
Đường Quả thực ra không để ý đến những thứ này, nhưng người thú phát triển là mục đích của cô, đừng quên, cô đang ủ chiêu lớn báo thù. Ngân Hào cứ nhớ lại sẽ dở khóc dở cười.
Nếu có người hỏi vì sao A Quả Quả muốn trợ giúp Tây Lý thống nhất thế giới người thú, A Quả Quả sẽ cực kì khẳng định rằng: Báo thù.
Người ta lại hỏi, kẻ thù của A Quả Quả rốt cuộc mạnh đến mức nào, cuối cùng biết được đó chỉ là một bộ lạc đang chui rúc trong rừng sâu, không biết có cười chết hay không.
710.84
Dũng sĩ người thú bên người Đường Quả và Ngân Hào mỗi tháng đổi một lần. Hiện tại Tây Lý đã chiếm hết khu vực xung quanh kết giới, bên ngoài còn xây cả tường thành. Chưa đến thú triều sẽ đóng cửa thành. Thú triều đến, họ sẽ thả một phần thú hoang đi ra ngoài, còn một phần khác sẽ rơi vào bẫy đã bố trí sẵn.
Phần thú được thả đi, họ sẽ không động đến, để tránh cho bên kia phát hiện ra vấn đề, không nuôi thú hoang cho họ ăn nữa.
Những điều này đều là Đường Quả nói ra.
Người thú nào nghe được lúc đó cũng một lời khó nói hết, trong lòng âm thầm thề, đắc tội ai cũng đừng đắc tội A Quả Quả, quá thù dai.
Cách trả thù thật đâm sâu vào trong tim, càng kêu đau, đâm càng sâu.
Địa bàn Mã Tháp không ngừng mở rộng. Vì có các thứ tân tiến đến từ phía con người, Mã Tháp phát triển vô cùng nhanh chóng. Những nước nhỏ và các bộ lạc căn bản là không chặn được Mã Tháp.
Chiếm một bộ lạc nhỏ chỉ cần huơ một lần vũ khí, chiếm một quốc gia nhỏ cũng chỉ mất một ngày trời. Mã Tháp đi đến đâu, nơi đó là đất của Mã Tháp đến đấy.
Năm năm trôi qua, Mã Tháp thống nhất thế giới người thú, chỉ còn lại một vài bộ lạc nhỏ tránh né trong rừng sâu.
Ninh Lạc và nhóm phối ngẫu của cô ta trốn rất sâu, quá ngăn cách với bên ngoài, cũng vì sợ Mã Tháp tìm mình trả thù, không muốn đi ra ngoài cho nên không biết được bên ngoài thay đổi. Cũng không biết, Mã Tháp bắt đầu chia cắt rừng, nơi bọn họ trốn sớm muộn gì cũng bị Mã Tháp phát hiện.
"Đại nhân A Quả Quả, quốc vương nói rằng chỉ còn lại một phần rừng lớn cuối cùng. Lâu nay không tìm được tung tích bọn họ, có lẽ bọn họ còn đang trốn bên trong đó. Quốc vương nói, sợ quấy bọn họ nên không cho người đi vào mà để tôi đến nói trước với ngài."
Đường Quả đã sống năm năm ở thế giới loài người. Cô khá thích sống ở đó, Ngân Hào cũng muốn tìm cha cho nên cũng sống ở đó.
Kỳ thật, toàn bộ Mã Tháp đều không khác gì thế giới con người, hơn nữa người thú khỏe hơn, xây nhà càng thêm hoàn mĩ, kiên cố.
Hiện tại Mã Tháp vừa nghe đến thú triều đều cực kì vui sướng. Đến mấy ngày này, hôm nào họ cũng có thể ăn thịt, còn ăn theo từng chậu lớn, hoàn toàn không sợ thiếu.
"Nói cho quốc vương, xây tường thành vây quanh rừng, đồng thời vạch ra đấy là biên giới Mã Tháp, ai không phải người Mã Tháp không được vào."
Nói đến đây, cô nheo mắt lại, cười nói, "Ta nghĩ Mã Tháp chúng ta nên tạo ra một tấm thẻ thân phận, tránh cho một ít thành viên của các bộ lạc nhỏ trong núi trà trộn vào. Nếu như bọn họ muốn vào Mã Tháp thì cứ việc làm thẻ cho họ, trừ người ở trong rừng kia. Cứ việc nói với quốc vương như thế."
Chờ người đưa tin rời đi, Đường Quả suиɠ sướиɠ cười ra tiếng. Ngân Hào có hơi bất đắc dĩ, ôm mặt cô, "Vui đến thế à?"
"Đúng á. Sắp báo được thù rồi."
Đường Quả cong cong mắt nhìn Ngân Hào, "Có cảm thấy em vô lý không?"
711.85
"Không." Ngân Hào nói, sợ cô đau lòng, "Quốc vương Lạp Lý rất tàn nhẫn, nếu A Quả Quả không thông minh, vậy đã sớm bại lộ, hắn sẽ không bỏ qua. Phạm phải ý muốn của hắn, lừa gạt hắn, không cần biết là giống đực hay giống cái, kết cục đều rất thảm."
"A Quả Quả, không phải nàng vô lý, là Lạp Đa ăn cháo đá bát. Nguy hiểm cho Lạp Đa không phải nàng mang đến, bọn chúng lại muốn em nhận lấy những tổn thương mà đáng ra em không phải nhận."
"Tương lai bọn chúng có bị trừng phạt thế nào cũng là đáng."
"Nếu như Ninh Lạc không có phối ngẫu che chở, khả năng người Lạp Đa sẽ giao Ninh Lạc ra."
Đường Quả không thể không cười, "A Hào hiểu rõ thật."
"Không chỉ con người, người thú cũng lấn yếu sợ mạnh, bắt nạt Ninh Lạc là đắc tội dũng sĩ và thủ lĩnh, còn nàng lúc đó chỉ lẻ loi một mình."
"Ngân Hào ôm Đường Quả, "Bao giờ ta về Mã Tháp?"
"Chàng không đi tìm cha?"
Ngân Hào lắc đầu, "Không tìm nữa. Năm năm nay đi khắp nơi rồi cũng không tìm được. Nếu như cha còn sống, một ngày nào đó sẽ trở về. Nếu cha không còn nữa, tìm tiếp cũng vô ích. Bí mật của thú triều đã tìm ra, người thú cũng không còn sợ thú triều, lực lượng bí ẩn cũng sắp hết, dũng sĩ Mã Tháp hầu như đã thức tỉnh, còn sau này thế nào, ta không xen vào. Ta chỉ muốn cùng A Quả Quả sống thật tốt, trong mắt ta cũng chỉ có mình nàng, không muốn phí sức cho việc khác."
"Được."
Đường Quả đáp lại. Lời tâm tình của anh chàng này lúc nào cũng cùng một khuôn, còn không ngán, nghe rất thích.
"Em cũng muốn về Mã Tháp. Chúng ta sống ngoài rừng đi, để Tây Lý xây một tòa lầu các cao cao chút, cơm nước xong xuôi sẽ có thể lên đó ngắm cảnh."
Ngân Hào giữ gáy cô, không nhịn được, bật cười, "Nghe nàng." Tùy nàng, nàng thích làm thế nào cũng được, chàng chiều tất. Ai bảo nàng đã ở trong tâm chàng đâu.
Tây Lý biết Đường Quả muốn một tòa lầu các thật cao có thể nhìn ra tận trong rừng sâu, lập tức ra lệnh với người Mã Tháp, rằng đại nhân A Quả Quả muốn lầu các vừa cao vừa đẹp. Dũng sĩ Mã Tháp hào hứng tự tiến cử, biểu hiện nguyện ý vì đại nhân A Quả Quả xây dựng lầu các cao nhất và đẹp nhất.
Họ có được cuộc sống tốt đẹp, có nhà ở đẹp, có quần áo đẹp và có sức mạnh đều là A Quả Quả ban cho. A Quả Quả nói chỉ cần một lầu các cao cao, ai cũng thấy cô quá vô tư.
Họ nhất định phải tận dụng hết sức mạnh để xây dựng một lầu các cao nhất, đẹp nhất, vững chãi nhất.
Các dũng sĩ vô cùng nhanh, hôm sau đã bắt đầu khởi công xây lầu các bên cạnh tường thành, có thể nhìn thấy được tận sâu trong rừng. Đã vậy, họ còn đo đạc, chọn ra vị trí tốt nhất.
Người thú xây nhà rất nhanh, bình thường ba tháng là xong, nhưng để xây tòa lầu các này, họ mất đến một năm.
Đường Quả cũng không giục. Đến ngày lầu các xây xong, cô nhìn cũng phải giật mình. Nó rất cao, hoa văn trang trí cũng rất tinh xảo, mỗi một viên gạch, mỗi một viên ngói đều rất dụng tâm, có thể nói là không tì vết.