Chương 629: Nữ thổ dân trong thế giới người thú (3)

(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Nhìn kìa, Cái Ân về rồi."

Không biết là ai hô lên một câu. Tất cả nhìn ra bên ngoài, một con sư tử đang phóng như bay đến bộ lạc.

Khi sắp đến nơi, con sư tử kia đột nhiên biến thành một người đàn ông cường tráng, nửa người trên trần trụi, nửa người dưới là một tấm da thú hoàn chỉnh.

Trong ngực hắn còn có một giống cái nhỏ nhắn xinh xắn, trong mắt mọi người, đó là... một giống cái ăn mặc kỳ quái?

"Cái Ân ôm giống cái?"

"Hình như thế."

"Gầy quá, chân tay lèo khà lèo khoèo, tôi cảm giác tôi bóp một cái cũng nát."

"Giống cái thế này, sau rồi giao phối có thể sinh con khỏe mạnh không?"

Ninh Lạc bị một con sử tử nâng lên chạy thật lâu, vốn đã cực kì kinh ngạc với chuyện Cái Ân có thể từ người biến thành sư tử, giờ còn bị đưa đến một nơi kì quái, bị dọa sợ đến một câu cũng không dám nói.

Nhất là ánh mắt và lời nói của những người này, cô ta có thể cảm giác được ác ý.

Ninh Lạc thận trọng ngẩng đầu lên nhìn những người đang thảo luận về mình, có hơi sửng sốt. Những người phụ nữ này ba to năm thô, trên người vẫn là da thú, bên trên chỉ có một ít bộ phận được che lại, bên dưới chỉ cũng che đến đầu gối.

Tay chân tất cả đều cứng cáp, da ngăm đen, gương mặt cũng không đẹp lắm, lúc cười lên còn hơi dữ tợn. Tóm lại, đa phần là thế.

Đây là đâu?

Ninh Lạc đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt rất đặc biệt, ngẩng đầu lên liền thấy một cô gái không giống với những người phụ nữ ở đây lắm.

Cô ấy vẫn mặc da thú, nhưng da trắng, dáng người tinh tế. Nhìn nét uyển chuyển trên người cô, sẽ không ai cho rằng đó là một người yếu không ra gió.

"Đây là giống cái của ta."

Cái Ân buông Ninh Lạc ra, chiếm hữu ôm lấy eo cô ta. Ninh Lạc không tránh được, nhưng vì không biết đây là đâu và ánh mắt không thân thiện của những người kia, cô ta không thể làm gì khác ngoài im lặng dựa vào ngực Cái Ân.

Giống cái trong bộ lạc nghe Cái Ân nói, sắc mặt biến đối, ánh mắt nhìn Ninh Lạc càng thêm không tốt, thậm chí còn thêm cả vài phần hung dữ.

Nhưng vì Cái Ân mạnh nên bọn họ không dám phản bác.

Cái Ân không để ý đến những người này. Sở dĩ hắn tuyên bố ra trước mặt mọi người là vì hiểu rõ Ninh Lạc sẽ hấp dẫn người khác, hấp dẫn các giống đực khác như hắn. Hắn phải tuyên bố trước bộ lạc rằng giống cái này là của hắn, ai cũng không cướp được.

Ngay trước mặt mọi người, Cái Ân nâng Ninh Lạc còn chưa phản ứng kịp lên vai, động tác hết sức thô bạo, nhưng Ninh Lạc không cảm thấy đau đớn, thở phào một hơi.

"Cái Ân có giống cái?"

"Vậy Áo Lỵ làm sao bây giờ? Áo Lỵ lúc nào cũng thích Cái Ân."

"Giống cái bé tí kia sao mà vượt được Áo Lỵ của chúng ta chứ."

"Áo Lỵ mà biết được chuyện này, chắc chắn sẽ rất đau lòng."

Đường Quả khoanh tay lại, đưa mắt nhìn Cái Ân cõng Ninh Lạc vào trong hang của hắn. Trong bộ lạc có không ít hang động và nhà đá, một vài người thích ở trong hang, một vài người khác lại thích ở trong nhà đá.

Ninh Lạc dường như có thể cảm nhận được ánh mắt của cô, từ trên vai Cái Ân ngẩng đầu lên, vừa hay đối đầu với ánh mắt của Đường Quả. Có lẽ vì Đường Quả tương đối giống cô ta, nên cô ta lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ với cô.

"Nhanh đi nói cho Áo Lỵ là Cái Ân tìm giống cái rồi đi."