Post on: 11 tháng ago
============
"Cậu không ghé tổ phục hồi chức năng nữa à? Tuần trước anh cũng đi mà không thấy cậu đâu cả." Trước cửa McDonalds quá đông đúc, Lâm Nhất nghiêng thân tránh một người vừa đi vừa xem điện thoại, tranh thủ cắn cây kem trong tay.
Thời tiết càng ngày càng nóng nực, tốc độ ăn của anh ta còn không theo kịp tốc độ kem chảy.
"Không đi nữa." Kỷ Xuân Sơn ngơ ngẩn nhìn hàng gạch lát đường dưới chân, thấp giọng, "Bác sĩ dặn em cuối tháng lại đến kiểm tra."
"Tốt quá rồi còn gì." Lâm Nhất quan sát sắc mặt hắn, "Cái mặt thế này là sao?"
Kỷ Xuân Sơn chán nản bóp ly nhựa, đồ uống bên trong ly chưa được đụng đến một ngụm nào, đá viên đã sớm tan sạch sẽ.
Hắn vừa làm một việc cực kỳ sai lầm.
Buổi tối hôm đi cắm trại hắn đã quá tự phụ.
"Lâm Nhất, có khi nào trai thẳng sẽ chuyển sang thích con trai không?" Giọng Kỷ Xuân Sơn càng thấp hơn.
Lâm Nhất sửng sốt một hồi mới bừng tỉnh, bật cười lắc đầu: "Đừng dại dột đụng vào trai thẳng, bất hạnh lắm."
Kỷ Xuân Sơn nhíu mày nhìn anh ta.
Lâm Nhất lớn hơn hắn hai tuổi, bọn họ quen biết nhau ở tổ phục hồi chức năng trong bệnh viện Hòa An.
Nói ra cũng thật thần kỳ, lúc ấy Lâm Nhất chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu vấn đề rối rắm của hắn.
Lâm Nhất bảo thứ đó gọi là gay-dar.
Kỷ Xuân Sơn không cam tâm, vì sao mình lại không có khả năng này trên người.
Nếu hắn cũng có gay-dar thì mọi chuyện đã tốt đẹp biết bao nhiêu.
Nếu có thật...!Vào ngày đi cắm trại hắn đã không qua loa, không lỗ m ãng, không bất chấp hậu quả như vậy.
Cuối cùng đến bạn bè cũng không làm được nữa.
Nhưng rồi hắn lại cảm thấy bản thân đang lừa mình dối người.
Ngày đầu tiên chuyển trường đến hắn đã biết Thẩm Hòe Tự có nữ sinh thầm mến.
Biểu hiện của người này thật sự quá rõ ràng, đôi mắt chỉ hận không thể mọc luôn trên người Tưởng Mộng Nam.
Kỷ Xuân Sơn thừa nhận, trong lòng hắn ôm vài ý nghĩ ti tiện, thế nên mỗi lần giảng bài cho Tưởng Mộng Nam hắn luôn kiên nhẫn hơn hẳn những người khác.
Nhưng hắn chỉ giải ra một đáp án bản thân không muốn chấp nhận.
Kỷ Xuân Sơn khe khẽ thở dài, nhìn cánh tay Lâm Nhất đang giơ kem.
Cổ tay trái Lâm Nhất luôn đeo một cái băng tay thể thao, nhưng Kỷ Xuân Sơn biết, thể chất Lâm Nhất rất kém, hầu như không thể vận động mạnh, cái băng tay kia cũng không phải chỉ đeo để trang trí —— mà là để che giấu.
Anh ta có mối quan hệ dây dưa rất nhiều năm với một anh trúc mã hàng xóm.
"Hai người còn liên lạc với nhau không?" Kỷ Xuân Sơn hỏi.
Lâm Nhất thu lại nụ cười: "Không liên lạc."
Kỷ Xuân Sơn dời ánh mắt về lại hàng gạch lát đường dưới chân.
Không giống với những cậu trai dị tính bình thường, đối với bọn họ mà nói, xác suất để người mình thích cũng thích mình chỉ sợ còn thấp hơn khả năng nhân loại tìm thấy một hành tinh có sự sống tương tự Trái Đất.
Hắn sống bao nhiêu năm, ở ngoài hiện thực chỉ quen biết một mình Lâm Nhất cũng là người đồng tính.
Lâm Nhất mau chóng nở nụ cười, nhìn Kỷ Xuân Sơn nói: "Tụi anh làm rồi."
Kỷ Xuân Sơn trợn tròn mắt quên cả thở, ly nhựa trong tay cũng bị hắn bóp đến biến dạng.
Lâm Nhất nhìn dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của hắn, cười nói: "Cậu còn ngây thơ lắm."
Kỷ Xuân Sơn mất tự nhiên mím chặt môi.
Lâm Nhất hắng giọng, cố gắng giữ ngữ khí kể chuyện nghiêm túc: "Mượn rượu làm càn ấy mà." Anh ta ăn một miếng kem gần như đã tan thành milkshake, nói như không quá để tâm, "Toàn bộ quá trình anh chỉ có một cảm giác, anh ấy xem anh là đàn bà."
Lời này nói xong, Lâm Nhất lại bắt đầu cười.
"Cậu biết chỗ đó vốn không được sinh ra để làm loại chuyện kia nhỉ?" Anh ta gập người lại mà cười, "Người ta hay nói lần đầu tiên của con gái sẽ chảy máu, không ngờ anh cũng bị, thật quá khôi hài."
Tiếng cười của anh ta càng lúc càng điên cuồng, Kỷ Xuân Sơn lên tiếng cắt ngang: "Lâm Nhất, đừng nói nữa."
Lâm Nhất dùng ngón tay lau nước mắt chảy ra vì cười, một lần nữa đứng thẳng dậy: "Thật muốn cho cậu xem cái bộ dáng chạy trối chết sau khi tỉnh rượu của anh ta sáng hôm sau."
Cây kem hoàn toàn tan mất, chất lỏng dinh dính màu trắng chảy xuống đầy tay.
"Anh xem cậu là em trai nên mới thật lòng khuyên những lời này." Ánh mắt Lâm Nhất dần u ám, "Kỷ Xuân Sơn, chuyện yêu đương ấy mà, nên tìm người biết quý trọng mình ấy."
Anh ta ném vật trong tay vào thùng rác bên cạnh, móc khăn giấy từ trong túi ra lau lau rồi vò lại ném luôn vào thùng, mặt không biểu cảm: "Đừng để giống như anh.".