Chương 117: Khóc hay cười

Vô Củ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngô Củ trên giường lăn lộn đến trưa. Dùng cơm trưa xong, lúc này đã đem lời Tử Thanh nói ném sau gáy.

Tề Hầu cho người đến tìm Ngô Củ, nói việc xử lý Công tử Xích liền giao cho Ngô Củ.

Buổi chiều Công tử Xích từ trong cung trở lại dịch quán. Công tử Xích hôm nay buổi sáng đều ở trong cung cùng Tống Công thương thảo về lễ cưới, buổi chiều mới trở về. Tề Hầu muốn Ngô Củ cùng Công tử Xích tình cờ gặp mặt. Bởi vì Công chúa Vệ quốc ở chỗ khác, cho nên sẽ không sợ đụng phải, chỉ cần gặp Công tử Xích là đủ rồi.

Ngô Củ nhận được nhiệm vụ thở phào nhẹ nhõm.

May là có cái để làm sẽ không nghĩ này nọ!

Sửa lại xiêm y của chính mình, Ngô Củ chuẩn bị một chốc đi gặp gỡ tình cờ với Công tử Xích.

Ngô Củ ngồi trong phòng, Tử Thanh vội vàng chạy tới, nói:

"Gia, Công tử Vệ quốc lập tức sẽ đến trạm dịch."

Ngô Củ vừa nghe, liền vội vàng đứng dậy, nói:

"Đi thôi, theo ta gặp gỡ tình cờ Công tử Xích."

Ngô Củ để Yến Nga lại, chỉ mang theo Tử Thanh đi ra ngoài gặp Công tử Xích.

Ngô Củ đi ra ngoài thời gian vừa vặn. Công tử Xích cùng đặc sứ Hoằng Diễn đang vội vã trở về.

Công tử Xích tuổi không lớn lắm. Bởi vì là con trai độc nhất của Vệ Hầu nên khí thế rất lớn. Từ bên ngoài đi vào, Hoằng Diễn đang cùng hắn bẩm báo cái gì đó. Hai người một đường đi vào trong dịch quán, vừa vặn đối mặt cùng Ngô Củ. Ngô Củ cười híp mắt chắp tay nói:

"Vệ công tử, xin chào."

Công tử Xích vừa ngẩng đầu liền thấy được Ngô Củ, cũng cười chào hỏi nói:

"Đặc sứ Tề quốc, xin chào."

Công tử Xích không có năng lực, chỉ thích cái đẹp. Hắn yêu thích hạc kỳ thực cũng dễ hiểu, vì hạc nổi tiếng xưa nay xinh đẹp phi thường. Kỳ thực Công tử Xích ngoại trừ yêu thích hạc, cũng yêu thích mỹ nhân, hơn nữa không kỵ nam nữ.

Công tử Xích bận rộn cả buổi, đi về liền thấy được Ngô Củ. Ngô Củ bộ dạng ôn nhu, thoạt nhìn nhã nhặn tuấn tú, phảng phất như là một con hạc. Công tử Xích vừa thấy, ngay lập tức liền cao hứng, cười nói:

"Không nghĩ tới tại đây gặp được đặc sứ Tề quốc, thật là có duyên. Đặc sứ đại nhân có bận không? Nếu không bận, mong nể mặt uống vài ly rượu nhạt?"

Hoằng Diễn phía sau nhíu nhíu mày, tựa hồ có hơi không đồng ý. Dù sao Vệ quốc cùng Tề quốc hiện tại cũng không tốt. Đâu chỉ là không tốt, hơn nữa quan hệ vô cùng cứng ngắc.

Công tử Xích không có kinh nghiệm đi sứ, nếu như không phải bởi vì là ca ca của Vệ cơ, mà các nước chư hầu gả con gái đều phải có ca ca đưa dâu, Vệ Hầu cũng sẽ không phái Công tử Xích làm cái này.

Hoằng Diễn biết cách làm người của Công tử Xích, chỉ lo hắn đắc tội đặc sứ Tề quốc sẽ gây ra phiền toái. Dù sao hiện tại, không ai không biết, không ai không hiểu, Đại Tư Nông Củ chính là đệ nhất sủng thần của Tề quốc, một bước lên trời, quang vinh phú quý cực kỳ.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Uống rượu thì không cần. Vệ Công tử bề bộn công vụ. Kỳ thực hôm nay ngẫu nhiên gặp Vệ công tử, Củ trong lòng có một câu nói, không biết có nên nói hay không?"

Công tử Xích thấy Ngô Củ cười rộ lên đúng là xuất trần. Tuy rằng nói về dung nhan, Ngô Củ khả năng không phải đẹp nhất. Thế nhưng nói về khí chất, Ngô Củ một khi cười rộ lên khí chất phảng phất là "tiên". Công tử Xích thiếu chút rơi tròng mắt.

Công tử Xích nói:

"Nói! Nói! Đặc sứ Tề quốc hà tất khiêm tốn, mời nói, Xích rửa tai lắng nghe!"

Hoằng Diễn liền nhíu nhíu mày. Ngô Củ làm bộ rất do dự liếc mắt nhìn Hoằng Diễn. Công tử Xích lập tức nói:

"Hoằng Diễn, ngươi đi về trước. Ta cùng với đặc sứ Tề quốc trò chuyện một chút, ngay lập tức liền đến."

Hoằng Diễn tuy rằng cảm thấy không thoả đáng. Hơn nữa hắn cũng biết Ngô Củ cố ý đẩy mình đi, thế nhưng cũng không thể không nghe theo, chắp tay nói:

"Vâng, Công tử."

Hoằng Diễn rất nhanh liền đi. Công tử Xích cười nói:

"Có lời gì, đặc sứ Tề quốc có thể nói."

Ngô Củ lúc này mới cười cười, tiến lại gần. Công tử Xích nhất thời trái tim rạo rực, cười nhẹ. Thế nhưng tiếng cười kia không duy trì bao lâu liền cắt đứt, một mặt không thể tin tưởng.

Ngô Củ ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói việc Công tử Xích phải cẩn thận Vệ cơ, Vệ cơ muốn mưu hại Công tử Xích.

Công tử Xích không tin, cười gượng nói:

"Đặc sứ Tề quốc nói đùa, chuyện này... Sao có thể có khả năng?"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Bởi vì e sợ Vệ công tử còn chưa biết. Công chúa bảo bối Vệ quốc phải gả cho Tống Công kỳ thực cùng Kiềm Mưu tư thông, đã không có cách nào sinh con. Cho dù nàng có gả tới Tống quốc làm phu nhân, cũng sẽ không được sủng ái. Kiềm Mưu đã hứa cho nàng chỗ tốt, Công tử ngài nói, Vệ cơ nghe ai?"

Công tử Xích tim đập loạn, một gương mặt trắng bạch.

Vệ cơ không thể sinh? Còn cùng Kiềm Mưu tư thông?

Vệ cơ cùng Kiềm Mưu có tư tình kỳ thực Công tử Xích đã nghe ít nhiều. Thế nhưng hắn thật không biết Vệ Cơ không thể sinh con. Chuyện này e sợ chỉ có Kiềm Mưu cùng Vệ cơ tự mình biết. Ngô Củ cùng Tề Hầu là đánh bậy đánh bạ mới nghe được HunhHn786.

Ở niên đại này nữ tử không thể sinh con là sự tình vô cùng nghiêm trọng. Bởi vậy Vệ cơ mới che giấu chặt chẽ, cả người nhà cũng không nói.

Công tử Xích một mặt không thể tin tưởng, nghĩ nghĩ, lại nói:

"Đặc sứ Tề quốc nói đùa, e sợ đặc sứ là nghe lời đồn thổi truyền miệng. Loại sự tình này có lẽ vẫn là không tin được."

Ngô Củ xa xôi nở nụ cười, nói:

"Cũng phải đó. Củ vốn là một mảnh lòng tốt, cũng cảm thấy không nên nói ra, miễn cho bị người khác suy đoán không có lòng tốt. Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, nếu như không nói, Vệ công tử khi không chết còn không rõ ràng tại sao, e sợ lương tâm Củ bất an."

Thở dài, khẩu khí khá là thương tâm, Ngô Củ nói:

"Bây giờ nhìn lại, quả nhiên là Củ quản việc không đâu. Vệ cơ có tâm kia hay không, đó cũng là việc Vệ quốc, cùng Tề quốc không quan hệ, đúng không Vệ công tử?"

Công tử Xích bị Ngô Củ lùi một bước để tiến hai bước nói chuyện, trong lòng nhất thời càng là nhảy nhót, phi thường không xác định. Ngô Củ cũng không cho hắn cơ hội xác định, chắp tay cười nói:

"Củ thất lễ, cáo từ."

Nói xong, Ngô Củ phất tay với Tử Thanh:

"Đi."

Dứt lời, Ngô Củ liền quay người đi. Công tử Xích còn muốn gọi lại hỏi một chút tình huống cụ thể. Thế nhưng Ngô Củ căn bản không cho hắn cơ hội này, đi rất nhanh, bỏ lại Công tử Xích tại chỗ cũ xoắn xuýt.

Ngô Củ rất mau đã trở lại phòng, đối với Tử Thanh nói:

"Đi đến chỗ Quân thượng bẩm báo, nói Công tử Xích lúc này e rằng đã xoắn xuýt muốn chết rồi."

Tử Thanh lĩnh mệnh liền đi tìm Tề Hầu.

Tề Hầu đang ở trong phòng uống trà.

Trước kia Ngô Củ đã làm trà hoa cùng trà quả. Từ khi Ngô Củ đảm nhận vị trí Đại Tư Nông liền bắt đầu phát triển trà. Ở Chu Triều kỳ thực đã có dùng trà, thế nhưng trà chẳng hề phổ cập, người bình thường cũng sẽ không pha trà uống.

Ngô Củ dâng cho Tề Hầu một ít, thật ra là muốn dùng Tề Hầu quảng cáo. Phải biết thời đại này quốc quân luôn là người dùng thứ tốt, sẽ biến thành một xu thế lưu hành cho quý tộc tranh nhau noi theo. Bởi vậy Tề Hầu uống trà, rất thuận tiện để mở rộng sản xuất trà, bán kiếm lời.

Tề Hầu đang thưởng thức trà mà Ngô Củ đưa tới. Hắn vừa uống trà vừa mỉm cười, nhìn cái bình đựng trà một mặt ôn nhu sủng nịch.

Tử Thanh lúc tiến vào liền nhìn thấy Tề Hầu dáng dấp này, nhất thời mí mắt nhảy một cái, vội vàng chậm rãi, nói:

"Tiểu thần bái kiến Quân thượng."

Tề Hầu nhìn thấy Tử Thanh, liền như nhìn thấy Ngô Củ, tâm tình thật tốt, cười híp mắt nói:

"Là Tử Thanh a, Nhị ca nói ngươi tới?"

Tử Thanh cung kính nói:

"Vâng, Quân thượng. Đại Tư Nông nói chuyện Công tử Xích đã làm thỏa đáng. Công tử Xích đã mang trong lòng hoài nghi, thế nhưng vẫn trực tiếp cự tuyệt."

Tề Hầu nở nụ cười, nói:

"Cô đã biết sẽ như vậy, bất quá không sao cả. Công tử Xích tin ngay mới kỳ quái. Trong lòng hắn tất nhiên đã bắt đầu hoài nghi, Công tử Xích bệnh đa nghi rất nặng, cứ cho hắn mấy ngày."

Hắn nói, dừng một chút, còn nói:

"Ngươi đi chuyển cáo Nhị ca, nói trong hai ngày Cô sẽ tìm một cơ hội đưa thiếp mời Công tử Xích, tự mình bái phỏng. Thanh thế làm cho lớn một chút, để Vệ cơ cũng nhận được tin tức, thuận tiện cho nàng tự mình hạ độc."

Tử Thanh liền vội vàng nói:

"Vâng, Quân thượng."

Tề Hầu nói xong chính sự, còn hỏi.

"Đúng rồi, Nhị ca sao không tự mình lại đây? Là thân thể không thoải mái?"

Tử Thanh nói:

"Hồi bẩm Quân thượng, Đại Tư Nông vô sự, chỉ là lệnh Tử Thanh lại đây."

Tề Hầu cũng không biết bởi vì Ngô Củ ngày hôm qua gặp quái mộng, cho nên không muốn gặp hắn, mới để Tử Thanh tới đây.

Tề Hầu nói:

"Được, Cô biết rồi, ngươi trở về đi. Nếu Nhị ca có cái gì không ổn, nhanh chóng thông báo cho Cô, biết chưa?"

Tử Thanh liền nói:

"Vâng, tiểu thần đã biết."

Hắn nói liền muốn lui xuống. Đi tới cửa, đột nhiên hắn dừng lại. Tề Hầu ngẩng đầu nói:

"Làm sao, còn có chuyện gì?"

Tử Thanh có chút trù trừ, cuối cùng vẫn là đi tới, thấp giọng nói:

"Quân thượng, có một việc, tiểu thần không biết có nên nói hay không."

Tề Hầu nở nụ cười, nói:

"Tử Thanh a, ngươi biết Cô cũng không phải một ngày hai ngày, khi nào đã trở nên ấp a ấp úng như vậy? Nói đi."

Tử Thanh thấp giọng nói:

"Là liên quan tới Đại Tư Nông... Đại Tư Nông phảng phất có... có người trong lòng."

Tề Hầu vừa nghe, nhất thời tâm lý "hồi hộp". Phảng phất có một khối đá lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập vào trái tim Tề Hầu. Hắn vội vội vàng vàng nói:

"Là ai?"

Tử Thanh nói:

"Tiểu thần không biết, nhưng theo lời Đại Tư Nông từng nói là như thế. Ngài ấy nói nằm mơ thấy người này."

Tề Hầu cũng không biết Ngô Củ thấy là mình. Tử Thanh cũng không biết Ngô Củ mơ thấy Tề Hầu. Ngô Củ ở trong mơ như vậy như vậy Tề Hầu một trăm lần. Hai người trong nháy mắt hiểu lầm. Tề Hầu sắc mặt nhất thời rất khó xem, một chút biến thành đáy nồi cháy. Hắn lạnh lùng nói:

"Được, Cô biết rồi, ngươi đi về trước. Việc này phải để ý kỹ cho Cô, biết chưa?"

Tử Thanh nói:

"Tiểu thần đã biết, tiểu thần xin cáo lui."

Ngô Củ ở trong phòng, vừa muốn uống trà, cảm giác ngứa mũi, hắt xì một cái, vội vã đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi của chính mình, lòng nói.

Lẽ nào bị cảm?

Rất nhanh Tử Thanh đã trở lại, có chút "lén lén lút lút", bất quá Ngô Củ không để ý.

Đi sứ dự tiệc cưới kỳ thực chính là đi du lịch, hơn nữa được miễn phí. Ngô Củ trong lúc không có chuyện gì làm, xế chiều nói Yến Nga bưng cho mình một chút bánh ăn uống trà, buổi tối lại ăn bữa phong phú.

Tống Công vì biểu lộ ra thực lực của Tống quốc cũng chịu bỏ tiền. Tuy rằng bữa tối không phải quá cao sang, có chút đơn điệu, thế nhưng thành ý mười phần, Ngô Củ cũng coi như là hài lòng.

Ăn xong bữa tối liền không có chuyện gì, Ngô Củ chuẩn bị đi tắm một cái, sau đó nghỉ ngơi sớm.

Ngô Củ nói Tử Thanh cùng Yến Nga đem nước nóng vào. Ngô Củ ngâm mình trong thùng tắm, Yến Nga ở bên gian ngoài hầu hạ, không tiện tiến vào. Tử Thanh liền đứng ở một bên cầm khăn vải, con ngươi chuyển vòng vòng, chuyển đến muốn rơi ra. Hắn đang nghĩ biện pháp làm sao mới có thể hỏi một chút người trong lòng chủ tử là ai.

Ngô Củ không biết hắn đang suy nghĩ gì, ngâm mình ở trong thùng gỗ, thoải mái thở dài một mạch, nghĩ thầm.

Tống Công chính là hào phóng a, lần này đãi ngộ cho khách so với mấy lần trước đều tốt hơn, thực sự là quá hưởng thụ!

Nước nóng có thuốc Đông y, còn có các loại cánh hoa, thông kinh mạch, có thể an thần trợ giúp ngủ ngon, còn thơm ngát, màu sắc cũng rất đẹp. Ngô Củ nắm cánh hoa lên tẻ nhạt đếm tới đếm lui.

Tử Thanh lúc này mới hắng giọng một cái. Ngô Củ nghe hắn lấy giọng, liền hỏi:

"Tử Thanh, làm sao vậy? Nhiễm phải phong hàn sao?"

Ngô Củ vừa nói, Tử Thanh nhất thời như là một cái bóng cao su xì hơi, trong nháy mắt không dám trả lời, chỉ nói.

"Không... Không có gì...."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Mùa hè chảy mồ hôi nhiều, bị gió thổi cũng dễ dàng nhiễm phong hàn. Ngươi thân thể nhỏ gầy như vậy, cẩn thận một chút."

Tử Thanh vừa nghe, trong lòng có chút cảm động. Chủ tử đối với hắn tốt như vậy, hắn lại muốn khai thác thông tin là rất không nên. Nhưng hắn không hỏi sai biết người trong lòng chủ tử là ai. Phải làm sao mới ổn đây?

Tử Thanh xoắn xuýt thật lâu. Ngô Củ dựa vào bồn tắm nhắm mắt nghỉ. Tử Thanh nhẹ giọng hỏi.

"Ngài mơ thấy người nào?"

Ngô Củ có chút mông lung.

"Hả?"

Bị hỏi làm tỉnh lại, Ngô Củ ho khan một tiếng, nói:

"Không ai, chỉ là tưởng tượng, không phải thật."

Tử Thanh vừa nghe ý tứ Ngô Củ đặc biệt giấu giếm, cũng không có cách nào hỏi lại lần thứ hai, không thì liền lộ ra đang thăm dò.

Ngô Củ bị Tử Thanh dọa. Bởi vì hắn vừa hỏi nháy mắt trong đầu Ngô Củ hiện ra gương mặt Tề Hầu. Một chút liền đem Ngô Củ lười biếng muốn buồn ngủ đã không còn. Ngô Củ liền ngồi thẳng dậy, cảm giác nước nguội, liền nói:

"Tử Thanh, đem khăn ra."

Rất nhanh khăn vải liền trình lên. Ngô Củ tiện tay cầm khăn. HunhHn786 Kết quả cổ tay bị nắm, là một bàn tay rất lớn, hơn nữa rất nóng, cũng không phải Tử Thanh. Ngô Củ sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại.

Dĩ nhiên là Tề Hầu!

Tề Hầu không biết thời điểm nào đã vào. Bởi vì hắn có võ công, bước đi vô cùng nhẹ, căn bản không phát ra âm thanh. Ngô Củ quay đầu nhìn lại, Tử Thanh không thấy, phỏng chừng đã lui ra, chỉ còn dư lại Tề Hầu.

Tề Hầu cười híp mắt đem khăn đưa cho Ngô Củ, nói:

"Nhị ca nhanh lau chùi một chút, đừng để bị lạnh."

Hắn nói cũng không buông tay. Ngô Củ thiếu chút lấy sức lực cướp khăn cùng hắn. Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Nhị ca, hay là Cô giúp ngươi lau nha?"

Ngô Củ tê cả da đầu, mí mắt nhảy lên, liền vội vàng nói:

"Không nhọc Quân thượng phí tâm. Kính xin Quân thượng đến gian ngoài chờ đợi, để tránh khỏi đụng phải Quân thượng."

Tề Hầu đem khăn đưa cho Ngô Củ, thế nhưng ngồi ở một bên không đi ra ngoài, cười nói:

"Không có chuyện gì. Cô chỉ là đột nhiên nhớ tới có lời muốn cùng Nhị ca nói. Ngươi lau người đi, Cô ngồi nơi này nói."

Ngô Củ nhất thời cảm giác áp lực rất lớn, không dám bước ra khỏi thùng gỗ. Nhưng không bước ra làm sao lau khô người. Kể từ khi biết Tề Hầu đối với mình "không có ý tốt", Ngô Củ cũng có chút để ý cái này.

Tề Hầu một mặt thản nhiên, ra vẻ quân tử trực tiếp ngồi xuống, cười nói:

"Nhị ca, xin cứ tự nhiên a, đừng để ý đến Cô."

Ngô Củ oán thầm.

Cái gì đừng cần để ý, muốn không để ý thì ngươi đi ra ngoài a!

Thế nhưng Ngô Củ ở bề ngoài lại không thể nói ra. Đánh liều bước ra, Ngô Củ vội vã chà xát liền khoác xiêm y. Tề Hầu thấy động tác kia, có chút buồn cười, nói:

"Cô lại đây chính là muốn cùng Nhị ca nói một chút về Vệ quốc. Hai ngày nữa Cô liền chính thức phát bái thiếp, thỉnh Công tử Xích uống rượu."

Ngô Củ vừa nghe nghĩ.

Tề Hầu chạy tới chính là vì chuyện này? Nhưng việc này trước đó Tử Thanh đã hồi bẩm. Đã nói rồi, Tề Hầu còn chạy tới nói thêm một lần, đây là ý tứ gì?

Ngô Củ cười khan một tiếng, nói:

"Quân thượng buổi chiều đã lệnh Tử Thanh thông báo cho Củ rồi."

Tề Hầu không hề có thành ý nói:

"Há, thật không? Cô trí nhớ không tốt, đã quên."

Ngô Củ cũng nhìn ra hắn không hề có thành ý. Vào lúc này Tề Hầu liền đứng lên, Ngô Củ còn tưởng rằng hắn phải đi, vừa muốn chắp tay cung tiễn. Liền thấy Tề Hầu cầm một cái khăn khác đi lại, cực kỳ sủng nịch nói:

"Nhìn Nhị ca kìa, giống một đứa nhỏ. Tóc tai cũng không biết lau khô, vạn nhất nhiễm phong hàn, đau lòng vẫn là Cô."

Ngô Củ thật không chịu được phương thức nói chuyện "sủng nịch" của Tề Hầu, rùng mình một cái. Thấy Tề Hầu đi tới lau tóc cho mình, Ngô Củ vội vàng nói:

"Quân thượng, vẫn là Củ tự mình làm thôi."

Tề Hầu không buông ra, chỉ nói là:

"Nhị ca còn khách khí với Cô?"

Ngô Củ nghĩ thầm.

Mình không cùng quốc quân khách khí, cùng ai khách khí?

Tề Hầu rất ương ngạnh lau tóc cho Ngô Củ. Động tác rất nhẹ nhàng, một chút chút đã đem tóc ẩm ướt lau khô ráo. Hắn còn cầm một lọn tóc đưa lên bên môi vừa hôn vừa cười nói:

"Tóc Nhị ca thật là thơm."

Ngô Củ ho nhẹ một tiếng, nói:

"Quân thượng quá khen rồi..."

Tề Hầu đối với Ngô Củ có nề nếp chỉ là cười ha ha, nói:

"Vẫn là Nhị ca say thành thật nhất."

Vừa nhắc tới sau rượu, Ngô Củ có chút không biết làm sao, liền thấy Tề Hầu đột nhiên giơ tay nắm cằm mình. Phút chốc Ngô Củ bối rối.

Đây không phải là động tác tiêu chuẩn của tổng tài đùa giỡn cô bé lọ lem sao?

Lại nghe Tề hầu nói:

"Nhị ca đêm qua chính là đùa giỡn Cô như vậy, còn mạnh mẽ hôn Cô."

Ngô Củ càng bối rối.

Mình đã nắm cằm Tề Hầu như vậy? Không thể nào? Mình sau khi uống rượu say tùy ý như vậy sao?

Tề Hầu "hì hì" cười nhẹ một tiếng, nói:

"Nhị ca là nam tử hán đại trượng phu, cần phải phụ trách đó."

Mí mắt Ngô Củ run lên. Cũng may Tề Hầu thấy đủ thì thôi, buông lỏng tay ra, cười híp mắt nói:

"Canh giờ muộn rồi, Nhị ca nhanh nghỉ ngơi đi. Không có việc gì Cô cũng đi trở về đây."

Cơ mặt cũng co giật, Ngô Củ nghĩ thầm.

Tề Hầu hôm nay có phải là ăn thứ gì không sạch sẽ, hoặc là trúng độc. Không thì sao động kinh chạy tới, nói kỳ kỳ quái quái, liền đi?

Tề Hầu cười nói:

"Làm sao? Nhị ca không nỡ để Cô đi?"

Ngô Củ vội vã hoàn hồn, khom người cung kính nói:

"Cung tiễn Quân thượng."

Tề Hầu bị chọc phát cười, nói:

"Được rồi, đừng đưa, Cô đi về."

Hắn dứt lời, quả nhiên không có gây khó Ngô Củ, mà là quay người đi ra khỏi phòng. Rất nhanh liền nghe âm thanh mở cửa đóng cửa ở gian ngoài, còn có tiếng Yến Nga và Tử Thanh cung tiễn.

Ngô Củ cảm giác không hiểu ra sao, bất quá cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm. Nâng tay sờ sờ cằm của chính mình, cảm giác có điểm rát, lại nhìn tay của chính mình.

Không biết là tay trái hay là tay phải ngắt cằm Tề Hầu...

Thời điểm Tử Thanh cùng Yến Nga tiến vào thu dọn, liền thấy chủ tử cư nhiên nhìn tay mình ngẩn người, còn lật tới lật lui nhìn, không biết đang nghiên cứu cái gì.

Vốn tắm xong thoải mái sẽ yên giấc, kết quả Ngô Củ mở to mắt mãi cho đến hơn nửa đêm mới ngủ. May là ngày hôm sau không cần dậy sớm, có thể ngủ thẳng tới giữa trưa mới bò dậy.

Tề Hầu cố ý im lặng hai ngày, để Công tử Xích xoắn xuýt một phen.

Bởi vì Công tử Xích nghe nói Vệ cơ muốn hại mình, cho nên tất nhiên chú ý mấy phần, không có đi đến chỗ Vệ cơ. Bởi vậy Vệ cơ cũng không có cơ hội hạ độc, Công tử Xích xem như là tạm thời bảo vệ được mạng nhỏ.

Qua hai ngày sau, Tề Hầu rốt cục bắt đầu thúc đẩy người Vệ quốc đấu tranh nội bộ. Hắn nói Triển Hùng tự mình đi đưa bái thiếp. Nói là trước Tề quốc cùng Vệ quốc có một ít tiểu hiểu lầm, bất quá từ khi hội chư hầu Bắc Hạnh xong, hiểu lầm cũng hòa giải. Bởi vậy hắn dự định mời tiệc Công tử Xích, đặc sứ Hoằng Diễn, đương nhiên còn có Công chúa Vệ quốc.

Công tử Xích vừa nhìn thấy thiệp mời, đặc biệt xoắn xuýt. Bởi vì Vệ cơ cũng có mặt. Vạn nhất Vệ cơ thật sự hạ độc hắn thì làm sao đây?

Công tử Xích càng thêm xoắn xuýt, thế nhưng cũng không thể không dự tiệc. Dù sao Tề Hầu tự mình mời tiệc, bảo là muốn điều hòa quan hệ hai nước. Nếu như có thể cùng Tề quốc xóa tan hiềm khích lúc trước, Công tử Xích chính là có công lớn, về nước cũng có thể diễu võ dương oai. Bởi vậy Công tử Xích rất muốn dự tiệc.

Rất nhanh Tề Hầu cùng Ngô Củ liền thu được phản hồi của Công tử Xích. Hắn rất muốn tham gia tiệc. Mà bởi vì biểu đạt cung kính, hắn muốn mời Tề Hầu cùng Đại Tư Nông Củ tới tham gia tiệc. Sao có thể làm phiền Tề Hầu bày tiệc mời chứ?

Tề Hầu vừa thấy tin phản hồi, nở nụ cười nói:

"Công tử Xích quả nhiên bệnh đa nghi. Hắn là sợ Cô hại hắn, cho nên không dám đến đây, trái lại muốn chúng ta qua đó."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Đều là giống nhau, tới đây hay là qua đó đều không khác mấy."

Tề Hầu nói:

"Đúng vậy, trả lời thôi. Liền nói Cô rất chờ mong."

Xác thực, Ngô Củ cũng rất chờ mong.

Mấy ngày sau, Công tử Xích tại dịch quán bày tiệc mời quốc quân Tề quốc, đặc sứ kiêm Đại Tư Nông Củ, còn có tướng quân Triển Hùng.

Buổi chiều hôm đó, Tề Hầu mặc chỉnh tề, chuẩn bị đi dự tiệc. Bởi vì là tiệc chính thức, cho nên Ngô Củ mặc quan bào đặc sứ. Tề Hầu híp mắt quan sát một phen, cười nói:

"Nhị ca thật là xinh đẹp."

Ngô Củ cúi đầu liếc nhìn chính mình một cái.

Không biết Tề Hầu từ chỗ nào nhìn ra xinh đẹp!

Ngô Củ chỉ là chắp tay nói:

"Tạ ơn Quân thượng tán thưởng."

Vào lúc này Triển Hùng cũng tới, nói:

"Tam ca, Nhị ca, chuẩn bị thỏa đáng, có thể đi."

Tề Hầu gật gật đầu, nói:

"Đi thôi."

Ba người chỉ dẫn theo mấy người hầu. Một trong đó là Tử Thanh. Tử Thanh một thân võ nghệ không tồi. Còn có hai thủ hạ của Triển Hùng đều là thân bách chiến. Huynh đệ vào sinh ra tử với Triển Hùng, võ nghệ tất nhiên cũng là xuất chúng.

Mọi người cứ như vậy đơn giản đi dự tiệc. Công tử Xích mang theo Hoằng Diễn ra ngoài nghênh tiếp. Nhìn thấy đoàn người Tề Hầu gọng gàng, không có mang binh lính tới, hắn khá là giật mình, nhanh chóng tiến lên đón, nói:

"Tề Công! Tề Công có thể cho mặt mũi, Xích thật thụ sủng nhược kinh!"

Tề Hầu cười nói:

"Công tử chính là nhân tài mới xuất hiện của Vệ quốc, anh tài kiệt xuất. Công tử bây giờ tuy rằng tuổi trẻ, thế nhưng đại danh đã vang vọng các nước, hà tất khiêm tốn?"

Hắn vừa mở miệng liền biến không thành có. Công tử Xích vẫn còn quá non, Tề Hầu là người lão luyện, vừa ra tay liền khiến Công tử Xích đẹp mặt, bong bóng nước mũi thiếu chút nhô ra.

Hoằng Diễn vội vã ở phía sau họ khan.

"Khụ khụ!"

Hắn dùng sức ho khan hai tiếng, Công tử Xích lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cười nói:

"Mời, mời Tề Công, mời đặc sứ, mời Triển tướng quân."

Công tử Xích dẫn mấy người tiến vào sân.

Hôm nay tiệc bày ở trong sân. Bởi vì đã là hoàng hôn, đèn đã thắp sáng, gió thổi đong đưa phơ phất những lồng đèn nhiều màu rực rỡ, cảnh sắc thật sự là đẹp không sao tả xiết.

Mọi người đi vào liền thấy được Công chúa Vệ quốc. Vệ cơ đã ngồi vào chỗ. Tuy rằng thời đại này nữ tử địa vị không cao bằng nam tử, thế nhưng cũng không phải là đê tiện thấp hèn như hậu thế nghĩ, không thể xuất đầu lộ diện linh tinh...

Bởi vậy Vệ cơ ngồi ở đây cũng không có gì không ổn.

Vệ cơ nhìn thấy người Tề quốc, lập tức đứng lên, tựa hồ có hơi căng thẳng. Bởi vì những gì Kiềm Mưu nói, phải độc hại Công tử Xích, sau đó giá họa cho Tề Hầu. Bây giờ Tề Hầu cố ý đến đây, vừa vặn cho một cơ hội thật tốt, Vệ cơ làm sao có thể không căng thẳng.

Ngô Củ thấy Vệ cơ túm lấy tay áo của chính mình, nhất thời suýt bật cười. Bởi vì Vệ cơ làm động tác này rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi. Ngô Củ cảm thấy khối hồng thạch tín khẳng định trong tay áo Vệ cơ.

Ngô Củ cảm thấy Kiềm Mưu kỳ thực chính là hại Vệ cơ.

Trường hợp Vệ cơ đắc thủ, giết được Công tử Xích, như vậy Vệ Hầu không còn người thừa kế. Tiếp tục ra tay với Vệ Hầu, Kiềm Mưu cũng là con Vệ Tuyên Công, như vậy liền danh chính ngôn thuận thừa kế, sẽ không bị người bàn tán.

Trường hợp Vệ Cơ không thành công, bị bại lộ, Kiềm Mưu cũng không có bất kỳ tổn thất nào. Hắn sẽ đẩy hết, trực tiếp phủ nhận. Hơn nữa Vệ quốc bắt đầu nội chiến, nói không chừng việc thông gia cùng Tống coi như thôi. Vệ Hầu không thể cùng Tống Công liên kết, Kiềm Mưu mới có thể khống chế Vệ quốc. Nếu Vệ Hầu cùng Tống Công liên kết, Kiềm Mưu muốn trở lại vị trí cũ khó càng thêm khó.

Mà bản thân Vệ cơ lại cảm thấy Kiềm Mưu là tình lang si mê mình, Ngô Củ trong lòng cười lạnh. Nếu thật si mê, sao không để Vệ cơ sinh con. Vệ cơ cũng là không có đầu óc, ý nghĩa kỳ lạ.

Vệ cơ có chút sốt sắng nhìn Tề Hầu, Ngô Củ cùng Triển Hùng. Công tử Xích cười nói:

"Mời ngồi, Tề Công vị trí trên!"

Tề Hầu từ chối một phen, vẫn để cho chủ nhà ngồi vị trí trên, mình ngồi ở bên cạnh, cùng Ngô Củ ngồi chung một chỗ. Vệ cơ thì lại ngồi ở bên cạnh Công tử Xích. Hoằng Diễn thân là tiếp khách, cùng Triển Hùng đồng thời ngồi ở vị trí hai bên.

Mọi người ngồi xuống, Công tử Xích vội vã chúc rượu, một lòng muốn lấy lòng Tề Hầu. Tề quốc cùng Vệ quốc không còn khoảng cách, trở về cũng dễ tranh công.

Hắn giơ ly rượu lên nói:

"Xích kính Tề Công. Vệ Tề hai nước trước có một ít chuyện nho nhỏ không vui, song Tề Công đại nhân đại lượng. Hôm nay Tề Công nhất định phải thoải mái chè chén, chúng ta không say không nghỉ ngơi."

Tề Hầu cười híp mắt giơ ly rượu lên, nói:

"Vệ công tử thẳng thắn sảng khoái, Cô thực sự kính nể. Đây, Cô kính công tử."

Công tử Xích chưa nghe được lời hay, bị Tề Hầu khen, còn tưởng rằng chính mình thật lợi hại, đầu óc choáng váng uống một ly rượu.

Lập tức tiệc rượu bắt đầu, mọi người nâng ly chạm cốc, Vệ cơ thì vẫn luôn ở trạng thái cứng ngắc, vô cùng căng thẳng.

Đang ăn, Ngô Củ "không cẩn thận" đụng một cái, làm ly từ trên bàn rơi xuống. Mặt bàn cách mặt đất rất gần, dù sao thời đại này không ngồi ghế, tất cả mọi người ngồi ở trên chiếu, cho nên bàn rất thấp.

Nhưng độ cao đó cũng đủ làm ly rơi đánh vào chiếu phát ra âm thanh "loảng xoảng". Âm thanh cũng không coi là quá lớn, nhưng trong lòng có quỷ, Vệ cơ lại hô một tiếng.

"A!"

Tiếng hô dọa Công tử Xích giật mình một cái. Công tử Xích vội vã trách cứ nói:

"Thật vô lễ? Nhanh xin lỗi Đại Tư Nông."

Vệ cơ vội vàng nói:

"Tiểu nữ thất lễ, xin Đại Tư Nông thứ lỗi."

Ngô Củ cười xua tay nói:

"Không không, là Củ thất lễ. Củ không cẩn thận đụng phải cái ly, hù đến Công chúa."

Việc này thật ra là Ngô Củ thăm dò Vệ cơ.

Ngô Củ thái độ tốt, Vệ cơ thái độ cũng tốt, việc này rất nhanh liền trôi qua.

Sau đó lại là cụng ly nâng cốc, rất nhanh rượu liền uống không còn. Vệ cơ đột nhiên đứng lên, vội vội vàng vàng nói:

"Rượu uống cạn, tiểu nữ giúp chư vị đi lấy chút rượu đến."

Chuyện như vậy theo lý mà nói hẳn là nữ tửu làm. Nữ tửu là nô lệ, mà Vệ cơ là Công chúa còn là phu nhân tương lai của Tống quốc. Quốc mẫu Tống quốc đột nhiên tự thân làm chuyện như vậy, ngay lập tức liền khiến Công tử Xích "hồi hộp". Hắn nhớ lại lời Ngô Củ đã nói.

Kỳ thực mấy ngày nay Công tử Xích luôn luôn nghĩ về lời Ngô Củ nói. Hắn sợ Vệ cơ làm hại mình, đều không có đi đến chỗ Vệ cơ. Bây giờ Vệ cơ thái độ ân cần khác thường, Công tử Xích càng hoài nghi.

Công tử Xích vội vã liếc mắt nhìn Hoằng Diễn. Hoằng Diễn cũng cau mày.

Không bao lâu, Vệ cơ trở lại. Nàng tự mình nâng khay đồng thau đi tới, thế nhưng đầu ngón tay lại trắng bệch. Cái khay chứa bình rượu run run phát ra âm thanh "lộc cộc" nho nhỏ.

Ngô Củ thật muốn cười.

Không có một chút quyết đoán, còn muốn làm thích khách hạ độc?

Vệ cơ đi tới, nở nụ cười cứng nhắc, nói:

"Vệ cơ... thêm rượu cho chư vị."

Nàng nói, trước tiên rót rượu cho Công tử Xích. Âm thanh rượu vào trong ly, khiến mí mắt Công tử Xích nhảy đến mấy lần. Liền nghe Vệ cơ nói:

"Ca ca, mời dùng."

Nàng nói, lại phải đi rót cho những người khác. Vừa lúc đó, Công tử Xích đột nhiên nói:

"Chờ đã!"

Hắn vừa nói như thế, Vệ cơ sợ hết hồn, suýt nữa hô ra, kinh ngạc quay đầu lại, có chút nói lắp nói:

"Ca... ca ca, làm sao vậy?"

Công tử Xích đầy mặt âm trầm đứng lên, bưng ly rượu Vệ cơ mới vừa rót, nói:

"Muội muội mệt nhọc, tương lai lại là Tống phu nhân, ly rượu này nên để ca ca mời muội."

Hắn nói, giơ ly đến trước mặt Vệ cơ. Vệ cơ sợ đến mặt không còn bình tĩnh, vội khoát tay nói:

"Không không không, muội... muội không tiện uống rượu."

Công tử Xích nói:

"Sao? Nhưng muội vừa rồi cũng uống rượu?"

Ngô Củ cùng Tề Hầu liếc mắt nhìn nhau một cái.

Kịch vui mở màn, Vệ quốc bắt đầu đấu tranh nội bộ. Còn lại chính là ngư ông đắc lợi, ngồi xem kịch vui.

Vệ cơ nói:

"Đó là... Đó là bởi vì... Bởi vì muội đã uống say, không dám uống thêm."

Công tử Xích hừ lạnh một tiếng, nói:

"Ồ? Thật không? Là muội sợ say không thể uống, hay là không dám uống?!"

Vệ cơ sợ hết hồn, liền vội vàng nói:

"Ca ca đây là ý gì?"

Công tử Xích thấy nàng vẻ mặt kinh sợ, càng xác định lời Ngô Củ nói, nhất thời phẫn nộ từ trong ra ngoài. Dù sao Công tử Xích cũng không có kinh nghiệm, phẫn nộ giơ ly lên, nói:

"Hoằng Diễn!"

Hoằng Diễn nhanh chóng đứng dậy, nói:

"Công tử."

Công tử Xích đem ly rượu đưa cho Hoằng Diễn, nói:

"Gọi người đến, thử độc!"

Vệ cơ vừa nghe, run cầm cập. Hoằng Diễn rất nhanh liền gọi người đến. Tự nhân cầm một cái ngân châm chạm trổ tinh xảo đi tới, sau đó đem ngân châm cắm vào trong ly.

Không lâu, ngân châm thật biến thành màu đen loang lổ.

Hoằng Diễn thấy, vừa giận vừa sợ.

Công tử Xích thấy, vừa kinh vừa sợ.

Ngô Củ thấy chỉ có "quả nhiên".

Tề Hầu là cười híp mắt, một mặt xem trò vui, không chê lớn.

Triển Hùng đầy mặt kinh ngạc, tựa hồ có hơi không tin. Dù sao Vệ cơ cùng Công tử Xích không phải anh em ruột, cũng là có chung huyết thống, Triển Hùng không thể tin Vệ cơ hạ độc Công tử Xích.

Công tử Xích thở mạnh.

"Rầm!"

Một tiếng vỗ mạnh vào mặt bàn, Công tử Xích quát lên:

"Chuyện gì thế này?! Ngươi có ý định đầu độc ta. Dù nói ta không phải đại ca ruột của ngươi, thế nhưng ta ngàn dặm xa xôi, đại diện người thân đưa dâu, ngươi lại ôm hận như vậy!"

Vệ cơ sợ đến không nói được, lắp bắp.

"Không... không... không! Không phải ta... không phải ta... Ca ca, chúng ta cùng là người Vệ quốc, sao ta có khả năng hạ độc ca ca. Khẳng định... Nhất định là có người khác hạ độc, muốn mưu hại ca ca!"

Nàng nói, liên tiếp nghiêng đầu nhìn Tề Hầu, Ngô Củ cùng Triển Hùng, ra hiệu với Công tử Xích là ba người bọn họ hạ độc.

Tề Hầu vào lúc này cười lạnh, nói:

"Công chúa Vệ quốc đây là ý gì. Người Tề quốc từ đầu tới đuôi đều không có chạm qua bình rượu kia, sao nói hạ độc được?"

Ngô Củ đúng thời điểm nói:

"Quả quân thiện tâm, cố ý cùng Vệ quốc hòa giải, kết quả hôm nay lại xảy ra sự tình như vậy. Công chúa Vệ quốc ám chỉ là người Tề quốc hạ độc. Nếu như không phải Vệ công tử phát hiện sớm, quả quân cùng Triển tướng quân cũng sai lầm uống rượu độc, vậy nên tính thế nào?!"

Vừa nghe nói như thế, Công tử Xích nhất thời đổ mồ hôi, đối với Vệ Cơ nói:

"Ngươi còn không thừa nhận?"

Vệ cơ tất nhiên không thể thừa nhận. Kiềm Mưu là tình lang của nàng, Vệ cơ bị Kiềm Mưu dùng lời chót lưỡi đầu môi lừa bịp hạ độc, bây giờ bại lộ, tất nhiên không thể thừa nhận. Không thể làm gì khác hơn, nàng kiên trì nói:

"Ca ca phải tin ta! Thật không phải là ta! Muội chỉ là có lòng tốt rót rượu... Lại nói, muội cũng là người Vệ quốc. Ca ca cũng nói, ca ca mặc dù không phải đại ca ruột của ta, thế nhưng... thế nhưng đưa ta đến đây. Ta sắp đại hôn, làm sao có khả năng... sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ, chẳng phải là gây ảnh hưởng đến hôn lễ của mình? Chuyện này... không có lý nha!"

Vệ cơ còn muốn lừa dối qua ải, thế nhưng kỳ thực Ngô Củ đã sớm nói cho Công tử Xích chuyện Vệ cơ cùng Kiềm Mưu tư thông. Hơn nữa Ngô Củ còn đem việc Vệ cơ không thể sinh con nói cho Công tử Xích biết.

Chuyện Vệ cơ cùng Kiềm Mưu, người khác không biết sẽ không chú ý. Thế nhưng Vệ cơ có một quãng thời gian sinh bệnh rất lâu, nguyên nhân sinh bệnh không rõ, chỉ là nghe nói cảm nhiễm phong hàn. Công tử Xích càng nghĩ càng cảm thấy là sự thật.

Mà mà thời điểm Vệ Hầu chủ hôn đem Vệ cơ gả cho Tống Công, Vệ cơ nhiều lần ra mặt phản đối, không muốn gả cho Tống Công. Tống chính là quốc gia Công tước, hơn nữa địa bàn rộng, thực lực của một nước cường thịnh. Tống Công cũng chưa có phu nhân, chỉ có một đứa con. Cái này có thể xem như điều kiện hậu đãi nhiều lắm, Vệ cơ vậy mà không đáp ứng.

Nhiều chi tiết như vậy gộp lại, hơn nữa trong rượu thật sự có độc, Công tử Xích không thể không tin.

Công tử Xích nghe Vệ cơ nguỵ biện, thấp giọng nói:

"Không có đạo lý? Đạo lý chính ngươi hiểu!"

Vệ cơ cả kinh, liên thanh nói:

"Ca ca nói cái gì, ta... ta không hiểu."

Công tử Xích cười lạnh một tiếng. Lúc này Hoằng Diễn liền vội vàng khom người tiến lên, cùng Công tử Xích nhỏ giọng nói mấy câu.

Tề Hầu cùng Triển Hùng đều là người tập võ, tai thính mắt tinh, tuy rằng âm thanh nhỏ thế nhưng cũng nghe thấy được. Ngô Củ ngược lại không nghe thấy. Triển Hùng nghiêng đầu rỉ tai với Ngô Củ.

Thì ra Hoằng Diễn nói với Công tử Xích, đây là chuyện nội bộ Vệ quốc. Coi như Vệ cơ có lỗi, thế nhưng Vệ cơ cùng Kiềm Mưu tư thông không thể lộ ra. Cho nên không thể xử lý chuyện xấu trước mặt Tề Hầu.

Công tử Xích tựa hồ cảm thấy có lý, mới vừa muốn nói chuyện. Kết quả Tề Hầu liền cười híp mắt ngăn chặn câu nói của hắn.

"Chuyện này cùng Tề quốc không có quan hệ gì. Thế nhưng suýt nữa Cô cùng đại phu Tề quốc cũng uống rượu độc, chuyện này Cô phải quản đã định rồi. Nếu Công chúa không thừa nhận hạ độc, vậy... mời mấy cung nữ đến kiểm tra thân thể thôi."

Hắn vừa nói, Vệ cơ sợ đến sắc mặt tái nhợt, liên tục run cầm cập, vừa nhìn chính là định lực không đủ, lại cố tình muốn hạ độc. Hồng thạch tín khẳng định ở trên người nàng, dù sao vừa mới vội vàng, cũng không thời gian hủy thi diệt tích.

Công tử Xích tuy rằng cảm thấy Vệ cơ độc hại mình là tội đáng muôn chết. Thế nhưng Hoằng Diễn nói đúng, không thể làm lớn chuyện này trước mặt Tề quốc. Dù sao đều là người Vệ quốc, nói tới nói lui cũng là làm mất mặt mình.

Bây giờ Tề Hầu nói muốn kiểm tra người, Công tử Xích liền nhíu nhíu mày. Bất quá Công tử Xích còn chưa kịp từ chối, Vệ cơ đã kích động nói:

"Không!! Không được. Ta là Công chúa, các ngươi không thể lục soát người ta! Ta chính là phu nhân tương lai của Tống quốc, quốc mẫu Tống quốc! Ai cũng không thể chạm ta!"

Nàng nói, liên tiếp lui về phía sau. Kết quả vạt áo có chút dài, vừa vặn chân đạp vạt áo của mình, nàng giẫm một chút liền nghe thấy một tiếng.

"Bịch"

Vệ cơ té ngồi, mông nện xuống đất, đồng thời có viên đá màu vàng từ trong tay áo lăn ra...

Ngô Củ nhịn không được bật cười. Vội vã nhấc ống tay áo che khuất miệng mình, sau đó Ngô Củ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, làm bộ là ho khan cũng không phải là đang cười. Cũng là vì Ngô Củ thấy việc buồn cười hiếm thấy.

Chưa từng thấy chứng cứ tự lăn ra.

Tề Hầu thấy Ngô Củ cười, từ phía dưới bàn cào cào lòng bàn tay Ngô Củ. Ngón tay trỏ của hắn trong lòng bàn tay Ngô Củ ám muội hai lần, Ngô Củ sợ hết hồn, giật mình.

Không biết lòng bàn cũng mẫn cảm như vậy, vừa ngứa vừa tê!

Phút chốc Ngô Củ khó giải thích được nhớ lại quái mộng ngày đó.

Nếu như Tề Hầu biết Ngô Củ nằm mơ thấy mình, còn cùng mình thân mật, nhất định sẽ rất vui. Thế nhưng nếu như Tề Hầu biết Ngô Củ trong mộng đè mình ra xỏ xiêng liền không biết nên khóc hay cười...