Post on: 11 tháng ago
============
Tiếng sóng quanh quẩn, bọt tung trắng xóa.
Kỷ Xuân Sơn hít một hơi thật sâu nhìn anh chăm chú, sau đó hơi ngả người về phía trước.
Vào lúc môi hắn sắp tiến đến sát gần, Thẩm Hòe Tự nhíu mày nghiêng mặt.
Đó là một hành động trong vô thức, hai bên đều giật mình sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần ai cũng cảm thấy gượng gạo.
Kỷ Xuân Sơn buông cánh tay đang ôm vai anh ra, lấy điện thoại xem xét.
"Kế hoạch phóng chiều nay hủy bỏ rồi, kế hoạch tiếp theo chưa quyết định." Kỷ Xuân Sơn hỏi, "Chúng ta về nhé?"
Thẩm Hòe Tự gật đầu.
Anh không rõ phản xạ lùi bước kia xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ cảm thấy rất áy náy, nhưng dường như Kỷ Xuân Sơn cũng không quá để trong lòng.
Thời gian phóng tên lửa không biết hoãn đến khi nào, hai người quyết định đi ăn cơm trước.
Đạp sóng nửa ngày, giày và ống quần cả hai đã hoàn toàn ướt đẫm, giày có thể không cần thay, nhưng mỗi người phải đổi một cái quần mới.
Trong lúc Kỷ Xuân Sơn thay quần áo trong phòng ngủ, điện thoại đặt trên bàn ngoài chợt rung lên không ngừng.
Thẩm Hòe Tự tiện tay mang vào cho hắn, vô tình liếc màn hình một cái thấy người gọi đến là Lâm Thâm.
Kỷ Xuân Sơn đóng cửa ban công, đứng bên ngoài nhận một cuộc gọi rất dài.
Thẩm Hòe Tự ngồi trong phòng lướt tìm quán ăn gần đó, mười mấy phút sau, anh thả điện thoại xuống yên lặng nhìn bóng dáng Kỷ Xuân Sơn xuyên qua cánh cửa trong suốt.
Kỷ Xuân Sơn cúp điện thoại, đẩy cửa ban công trở về phòng kín đáo mang theo một luồng gió lạnh ẩm ướt.
Biểu cảm trên mặt hắn cũng hạ xuống lạnh căm, giọng rất trầm: "Tôi phải về nhà bây giờ, một người bạn gặp chuyện phiền phức rồi."
Thẩm Hòe Tự thuận miệng hỏi: "Là bạn nào?"
"Một người bạn rất quan tâm đ ến tôi."
Thẩm Hòe Tự ngước mắt chăm chú nhìn hắn một lát, cơn ho của anh vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cổ họng vừa khô vừa rát.
Sau khi ho khan mấy tiếng mới bật ra hai chữ: "Lâm Nhất?"
Kỷ Xuân Sơn không trả lời, sắc mặt hơi phức tạp.
"Đầu tiên là không quen biết, sau đó là bạn bè bình thường, bây giờ lại là một người bạn rất quan tâm đ ến anh." Thẩm Hòe Tự bình tĩnh hỏi, "Cái nào mới chính xác?"
Lời vừa thốt ra anh đã lập tức hối hận vì mình quá kích động.
Hai người bọn họ vẫn chưa được tính là tái hợp, nếu xét cho chính xác, anh không có tư cách nói như vậy.
Kỷ Xuân Sơn ngồi xuống sô pha gần sát anh, tâm tình đang ngưng trọng lộ ra một tia bất đắc dĩ: "Em đang ghen đấy à?"
Thẩm Hòe Tự không trả lời.
Anh mãi mãi không quên được cơ hội mà mình đã bỏ lỡ năm đó —— Trước cổng trường số 6, bóng lưng hai người thân mật rời đi.
Anh nhớ đến những lời Đường Uyển Điềm từng kể.
Trong mười ba năm anh không tồn tại, luôn có Lâm Nhất ở bên cạnh Kỷ Xuân Sơn.
Là khoảng thời gian anh đánh rơi nhưng không có cách nào đền bù nổi.
"Có phải Lâm Nhất là bạn trai cũ của anh không?"
Kỷ Xuân Sơn nắm tay phải anh lên cẩn thận gỡ từng ngón tay ra, trông thấy lòng bàn tay đã bị cắm bốn vệt đỏ: "Đừng suy nghĩ linh tinh, thật sự chỉ là bạn bè bình thường."
Thẩm Hòe Tự hỏi: "Có chuyện gì? Cần tôi giúp một tay không?"
Kỷ Xuân Sơn trầm ngâm một lát, hỏi lại: "Em không tin tôi?"
Thẩm Hòe Tự bật cười tự giễu: "Mười ba năm trước, anh có tin tôi không?"
Đến một cơ hội giải thích anh cũng không muốn cho tôi.
Thời gian Kỷ Xuân Sơn yên lặng càng lâu, hắn gục đầu xuống đáp lí nhí: "Tôi tin, những lời dưới cây hòe già đó, tôi đều tin."
Thẩm Hòe Tự như ngừng thở, tay khẽ run lên.
Kỷ Xuân Sơn thấy hốc mắt anh đỏ hoe vội hạ giọng mềm xuống, dùng mặt trong ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên bốn vệt đỏ: "Tôi trở về xem tình hình một chút, nếu không có chuyện gì ngày mai sẽ trở lại.
Em cứ ở đây chờ tôi, thứ hai chúng ta cùng về nhà."
Thẩm Hòe Tự rút tay ra khỏi tay hắn, khàn giọng từ chối: "Thứ hai tôi phải đi dự tiệc rồi."
"Tiệc gì?"
"Gặp mặt người lớn."
Kỷ Xuân Sơn thấp giọng khuyên: "Đừng nói dỗi kiểu đó."
"Tính mẹ tôi ra sao đâu phải anh không biết, chuyện bà ấy quyết định tôi không ngăn cản được." Thẩm Hòe Tự cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, "Anh đi đi, ngày mai tôi tự trở về."
—-
Anh Kỷ thật sự không có gì với anh Nhất đâu nha, hai người đó là anh em tốt thật đấy
- -------------------
Lời tác giả:
Văn Xương ngày hôm đó, lát nữa tôi sẽ đăng ảnh chụp lên Weibo nha.
- --
Nói chút chuyện ngoài lề.
Trong thế giới《EVA》, cả loài người và Angel đều có A.T.Field của riêng mình (trường lực AT).
Nagisa Kaworu giải thích A.T.Field là "Bức tường ngăn cách trái tim mà bất kỳ ai cũng có", "Bức tường ngăn cách bản thân với thế giới khách quan bên ngoài".
Phải chọc thủng A.T.Field của Angel mới có thể tiêu diệt được bọn chúng.
Hay nói theo cách khác, bức tường trái tim chính là một phương thức tự bảo vệ của loài người / Angel.
Trong anime, mục đích cuối cùng của tổ chức SEELLE là hoàn thành "Dự án hoàn thiện con người" —— Cũng tức là loại trừ bức tường ngăn cách giữa các trái tim.
Sau khi Dự án hoàn thiện con người hoàn thành, ý thức của toàn thể nhân loại sẽ hợp thành một, không còn rào cản nữa nhưng đồng thời cũng đánh mất chính mình.
Giải thích theo lời thoại trong anime nghĩa là:
"Thứ con người đánh mất chính là trái tim."
"Nơi nào cũng có mình, nhưng đâu đâu cũng không hề có chính mình."
Trong tập One more final《 I need you 》 bản TV series cũ, cuối cùng Shinji từ chối được chữa lành, quyết định trở về thế giới thực trong hình dạng nguyên bản của chính mình.
Shinji: "Bởi vì tôi nghĩ những cảm xúc đó cũng rất chân thật."
"Nếu bây giờ lại mong đợi sự hiện diện của người khác, bức tường trái tim sẽ lại chia rẽ con người, và nỗi sợ hãi của mọi người sẽ quay trở lại."
Shinji: "Không sao hết."
"A.T Field lại làm tổn thương cậu và những người khác cũng không sao à?"
Shinji: "Không sao hết."
Sở hữu bức tường trái tim sẽ giữ được bản ngã của mình, những cũng sẽ vì thế mà phải chịu tổn thương.
Đừng biến thành một cái vỏ rỗng mất đi linh hồn, cũng đừng sợ bị tổn thương khi ở cạnh một người khác.
Người ta không thể hoàn toàn hiểu mình, không sao cả; mình không thể hoàn toàn hiểu được người ta, cũng không sao hết.
Hãy thử mở rộng trái tim, "Đừng chạy trốn".
—
"Chỉ cần không quen biết người khác thì sẽ không bị phản bội, cũng sẽ không làm tổn thương lẫn nhau.
Thế nhưng chúng ta không có cách nào quên đi nỗi cô đơn.
Con người không thể khiến nỗi cô đơn biến mất mãi mãi, bởi vì con người luôn cô độc.
Nhưng cũng bởi vì có thể quên đi nên loài người mới tồn tại được." ——《EVA》, Nagisa Kaworu
"Chỉ cần thay đổi góc độ và quan điểm nhìn vào sự thật, trong lòng đã tức khắc có sự thay đổi lớn rồi.
Có bao nhiêu con người thì sẽ có bấy nhiêu sự thật, nhưng mà, sự thật của cậu chỉ có một.
Nó được sinh ra từ thế giới quan hạn hẹp, thông tin bị sửa đổi để tự bảo vệ bản thân, và là một sự thật bị bóp méo.
Thế giới quan của một người là cực kỳ bé nhỏ.
Thế nhưng con người có thể dùng thế giới quan bé nhỏ đó làm tiêu chuẩn để đo lường sự vật, và họ chỉ sẵn sàng nhìn nhận sự vật sự việc bằng sự thật do người khác đưa ra.
Trời nắng thì tâm trạng vui vẻ, trời mưa tâm trạng u buồn, được người khác chỉ bảo sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ.
Sự thật trong trái tim con người quả thật là rất mong manh.
Một người ghét bỏ chính mình sẽ không thể yêu thích và tin cậy người khác."
——《EVA》, TV series tập 26
—-
Nghe hàn lâm vậy thôi chứ mình nghĩ tác giả đang mượn EVA giải thích diễn biến tâm lý hiện tại của 2 đứa con bả đó:D Nôm na là lúc này 2 cái A.T.Field của 2 người đang đối chọi và ngăn cách lẫn nhau chứ chưa thể mở cửa cho người kia hoàn toàn bước vào trái tim mình được, phải kiên nhẫn chờ thêm một thời gian nữa (để Dr.Wibu về nước rồi độ cho)..