Đăng vào: 12 tháng trước
*H có yếu tố lật kèo qua lại.
Mấy ngày nay, Đoan Nhược Hoa đều cố ý tránh mặt Thanh Sanh, dù là trong lòng nàng dằn vặt không yên, nhưng hơn cả vẫn là sợ bản thân sẽ luân hãm vào ôn nhu người kia mang lại. Đưa nàng hồi cung, chẳng khác nào đặt nàng vào nguy hiểm, nghĩ tới đây trong lòng Đoan Nhược Hoa liền dứt khoát chém đứt ý nghĩ này, dù là thống khổ chua xót đến hít thở không thông.
Nàng đi dọc theo Nguyệt Tâm hồ, nước hồ xanh biếc, yên tĩnh như mặt gương. Nhìn mặt nước phẳng lặng không gợn, tâm tư mới dần an ổn lại. Ngước mắt nhìn ra, nhìn thấy bóng dáng thanh sam đứng bên kia, liễu rủ xuống vai, bất động đến tịch lặng, giống như đã đóng băng qua ngàn năm.
"Chắc nàng không biết, là ta vượt qua vạn năm tới đây tìm nàng, mà nàng lại một đường đẩy ta ra", Thanh Sanh nhìn xuống mặt hồ, ánh mắt trầm lặng mà bi ai.
Đoan Nhược Hoa yên lặng nhìn nàng từ xa, lại không kìm lòng được mà đi tới đứng bên. Sóng vai mà đứng, cũng không ai lên tiếng. Đột nhiên Đoan Nhược Hoa kéo vai Thanh Sanh lại, chủ động áp môi lên, hời hợt chiếm hữu, trắc trở mà ôn nhu. Đầu lưỡi e ngại vươn tới trước môi Thanh Sanh, lướt qua, cuối cùng làm nàng mở miệng đón nhận, nhu tình quấn giao. Sương lạnh tan chảy, Đoan Nhược Hoa lùi lại một bước, nhẹ kiễng chân hôn lên mắt nàng, ôn nhu mềm mại, thương tiếc không thôi.
Đoan Nhược Hoa kéo Thanh Sanh về phòng, đã sớm phân phó tuyệt đối không ai được quấy rầy. Ánh nến chập chờn, mỹ nhân cúi đầu cởi áo, hoa phục rơi xuống đất, tóc đen như thác đổ, da thịt trắng muốt mong manh, thân hình hoàn mỹ đến câu tâm động phách. Bước chân nhẹ nhàng, như đạp trên mây khói mà tới, như tiên tử từ Cửu Trùng thiên hạ phàm, dung nhan trong trẻo lạnh lùng bây giờ lại phảng phất ngại ngùng, là tiên tử, nhưng không thoát được hồng trần tơ vương.
Nàng tới trước mặt Thanh Sanh, ôn nhu thể thiếp đến mức khó có thể tin, cởi đai lưng trường sam của nàng, tay vòng qua, tháo xuống trụ tóc, để từng sợi tóc đen của nàng rũ qua kẽ tay, rơi xuống trên vai. Y phục trượt theo đường cong trên cơ thể, phơi bày nhân dạng.
Đoan Nhược Hoa ghé môi bên cổ Thanh Sanh mà hôn, đầu lưỡi kín đáo lướt qua, tay ôm lấy cổ nàng, làm cho nàng không thể kiểm soát được nhịp thở, dần trở nên dồn dập. Đoan Nhược Hoa nhìn lên, kề môi bên tai nàng, tay theo quán tính phủ trên đỉnh phong tuyết, nhẹ nhàng di động, làm Thanh Sanh có cảm giác giống như bị đốt lên một đoàn lửa tê ngứa, vừa khó chịu vừa thống khoái. Đoan Nhược Hoa ngậm lấy đỉnh vu sơn, làm thân thể Thanh Sanh chấn động, thở ra một tiếng. Cười khẽ, tay vòng ra vuốt ve vòng eo, làm cho toàn thân Thanh Sanh xụi lơ, kiềm chế giữ lại chút tỉnh táo.
Đoan Nhược Hoa đẩy nàng lên giường, mà toàn thân nàng đã hồng thấu, tóc đen tỏa trên gối gấm, môi mỏng khẽ mở, bỗng nhiên tạo cảm giác nàng như một yêu tinh, thuần khiết lại yêu mị. Đoan Nhược Hoa ngã trên người Thanh Sanh, đôi môi lướt một đường từ xương hàm tới xương quai xanh, vùi đầu trong cổ nàng, hơi ấm phả ra, không khỏi nàng nổi da gà từng cơn.
Tay Thanh Sanh nắm chặt lấy chăn, ánh mắt mê loạn, một phát bắt được bàn tay Đoan Nhược Hoa đang làm loạn.
Đoan Nhược Hoa nhẹ hôn nàng, nỉ non, "Ngoan, đừng động...", vửa nói môi vừa đi xuống một đường.
"Đừng... đừng... để ta...", Thanh Sanh đứt quãng phản bác, hai tay ôm lấy eo Đoan Nhược Hoa kéo lên, xoay người đặt nàng trên giường. Đoan Nhược Hoa chống cự không nổi, bị nàng đè dưới thân, cười nhẹ một tiếng, vươn tay kéo cổ nàng xuống, môi dán vào nhau, ấm nóng mát lạnh. Đoan Nhược Hoa đưa tay phác theo từng đường nét dung mạo Thanh Sanh, cảm nhận dung nhan nàng trong bóng tối chập chờn. Dung nhan lạnh nhạt sâu trầm, giờ phút này có thể cảm nhận được cỡ nào diêm dúa tuyệt mỹ, dù là thế nào, dung mạo này đều đã ghi trong đáy lòng, sao có thể quên.
Đợi đến khi cạn hơi thở, hai người dừng lại, hơi thở dồn dập đan xen. Thanh Sanh nhìn Đoan Nhược Hoa ngượng ngùng mà không kém tùy hứng, vẽ lên một vệt cười tà.
"Trận thứ hai, nàng ở dưới nha",
"Đều tùy ngươi thôi...", Đoan Nhược Hoa ôn nhu nhìn nàng, dùng thanh âm mềm dính nỉ non đáp lại, ánh mắt vòng vo ngại ngùng mà không quên kín đáo câu dẫn, bắt đầu màn hương diễm tiếp theo.
---
Sáng sớm hôm sau, Thanh Sanh có chút mệt mỏi, do đêm qua quá độ. Đoan Nhược Hoa nằm trong ngực nàng, ngủ sấu đến an ổn, làm nàng yêu thương nhìn ngắm không thôi. Áp môi lên trán nàng, lại xuống mi mắt, tới chóp mũi, tựa như không dừng được.
"Sao thế? Vẫn chưa ăn no sao?", Đoan Nhược Hoa mấp máy môi, mí mắt khẽ mở. Con ngươi phủ một tầng sương mù, lại dẫn theo tia hài hước cùng động tình chưa tan.
Thanh Sanh cắn vành tai nàng, lại làm cho nàng có chút đau, thấp giọng kêu lên, ngón trỏ búng lên trán kẻ gây sự kia một cái. Thanh Sanh lui ra tránh né, mới phát hiện ra thân thể kiệt sức không nhẹ.
"Ăn cái gì chứ... Bây giờ ta sức cùng lực kiệt, không làm cho nàng vui vẻ được nữa, làm sao bây giờ đây...", Thanh Sanh làm mặt buồn phiền, nhân cơ hội Đoan Nhược Hoa đang nhập tâm suy nghĩ, liền ôm lấy Đoan Nhược Hoa, lật người nàng lại. Mềm nhũn như rắn không xương gục lên lưng nàng, môi mỏng hôn dọc theo sống lưng, tay thuận thế chen vào đùi non, nhanh chóng đốt lửa trên từng tấc da thịt nàng.
"Ngươi... Trời sáng rồi a... Không được...", chữ cuối cùng chìm trong tiếc than nhẹ uyển chuyển, cả phòng lại bị bao phủ bởi cảnh xuân kiều diễm.
---Hết chương 87---
Editor lảm nhảm: Cảm thấy Thanh-công-đảng vẫn là top1, bà cả mới lật được nửa chứ tới khúc chốt lại ko lật nổi :v Thôi yên phận đi chời, thấy khổ :vvv
*Phi đang khóc trong nhà vệ sinh*