Đăng vào: 12 tháng trước
Đại Chu, Cảnh Đồng đế năm thứ mười hai, đương kim Hoàng thượng - Cảnh Đồng đế Chu Nguyên Thế hoăng. Thái hoàng Thái hậu ban chỉ, lập Thái tử Chu Kỳ Lân lên Đế vị, niên hiệu Cảnh Hoằng đế, phong hào Hoằng Dư, Thái hậu Đoan thị buông rèm nhiếp chính Tân hoàng.
Từ sau khi ra khỏi núi Tầm Long, Đoan Nhược Hoa trầm ngâm, một lời cũng không nói. Ý chỉ Thái hậu nhiếp chính này, một câu liền vững chắc trói nàng vào Hậu vị, cả đời cũng không thoát khỏi. Quả là nực cười, lão thiên lại không chiều lòng người, dồn nàng vào chỗ phải lựa chọn Thanh Sanh hay thiên hạ.
Đoan gia mấy đời đều tận trung với triều đình, ban phúc cho dân chúng, hẳn là nhất mạch trung lương. Hôm nay Tân hoàng xưng đế khi còn nhỏ tuổi, quyền uy chưa đủ, chuyện trên chính điện đương nhiên là cần phụ tá thì cục diện mới có thể ổn định, dân chúng mới có thể an lòng. Thân là Thái hậu, nàng không thể phụ thiên hạ, nhưng cũng không nguyện phụ Thanh Sanh.
Trong lòng nàng tự hiểu, Thanh Sanh vẫn là muốn một ngày rời khỏi hoàng cung, tự do bay nhảy, vậy nên cũng không muốn miễn cưỡng vì thành toàn cho bản thân mà giam cầm nàng nơi thành cung bốn phía.
Thanh Sanh thấy nàng chỉ trầm tư nhíu mày không nói, trong lòng cũng không dễ chịu gì. Nàng quyết định ra ngoài thăm thú một phen, giả nam trang,tập cưỡi ngựa, mấy ngày qua cũng tiến bộ không ít.
Hôm đó vào trong thành Dương Châu, theo như trí nhớ hiện tại của nàng, hẳn là đây là lần đầu tiên nàng thăm thú thiên hạ, cho nên nhìn cái gì cũng đều thấy phấn khích thú vị. Trong thành cổ kính mà phồn hoa, chẳng hiểu tại sao lại cho nàng cảm giác quen thuộc, giống như đã tới đây từ trước rồi.
Thanh Sanh ngồi trên lưng ngựa, ngắm nhìn gánh xiếc bên đường đang lôi kéo người xem, lại chợt nhìn thấy phía xa, có một nhóm mấy người đang cùng nhau lôi kéo một con hỏa mã, hỏa mã thân thủ nhanh nhẹn, bờm đỏ như lửa, ngửa đầu hí vang, xem ra tính tình là một con ác mã.
Bỗng nhiên từ trong đám đông ồn ào xông ra một thân ảnh, người này lao ra túm lấy cương ngựa, loạng choạng phi lên ngồi trên yên. Hỏa mã tự do, điên cuồng đá loạn rồi chạy đi, đám người không khỏi sứng sốt, hùng hổ lên ngựa đuổi theo.
Trữ Quý phi! Sao nàng lại ở đây cướp ngựa! Thân ảnh chỉ lóe lên trong giây lát, mà Thanh Sanh lập tức nhận ra, chắc chắn đây là Trữ Tử Mộc, giống như người này đã khắc sâu vào trong tâm khảm nàng. Thanh Sanh nói với Vân Khuynh một tiếng, thúc ngựa theo hướng đó chạy đi.
Trữ Tử Mộc ngồi trên lưng ngựa, nàng bị thương nặng, sắc mặt trắng như tờ giấy, thân hình loạng choạng tiêu điều như lá khô, rốt cuộc không trụ nổi mà ngã xuống khỏi lưng ngựa. Phun ra ngụm máu tươi, ác mã kia ở bên cạnh nàng thì lại vô cùng dịu ngoan, quỳ gối một bên, đầu cọ vào tay nàng, giống như là gọi nàng đứng dậy.
Hôm đó ở ngoài thành, Trữ Tử Mộc bị bốn tên hắc y nhân vây lại, nàng không thể lấy ít địch nhiều, vai trái trúng một kiếm, lại thụ thêm một chưởng, mất máu mà tâm mạch còn bị hao tổn. Gắng sức chống chọi mới có thể thoát ra, tạm thời thoát khỏi bọn chúng, liền giục ngựa chạy vào thành Dương Châu.
Lúc chạy tới cửa thành, ngựa ho mấy cái, liền sùi bọt mép mà ngã quỵ không đứng dậy nổi. Nàng đành nhảy vào hậu viện của một phú gia, lấy một bộ xiêm y phu nhân thay cho hồng bào Quý phi đã nhuốm máu, coi như là che giấu thân phận.
Ai ngờ nàng lại bắt gặp tên Trần Phu kia thừa dịp Trữ gia canh gác lỏng lẻo, sai người trộm Hỏa lân của nàng. Nàng lại phải ra mặt đoạt lại Hỏa lân, nhưng thương thế nàng quá nặng, ngồi trên lưng ngựa xóc nảy mấy phen liền rơi xuống đất.
Những người kia đuổi kịp đến nơi, xuống ngựa tàn bạo đánh giá nàng. Chậm rãi đi đến, hỏa lân liền đứng dậy che trước người Trữ Tử Mộc, lại bị hai người khác lôi kéo cương ngựa, hung hăng buộc cương lại.
"Tiện nhân chán sống, cả ngựa của Trần thiếu chủ cũng dám cướp!", một gia đinh tay cầm mộc côn, nhe răng quát mắng.
"To gan, ngươi có biết ta là ai!", Trữ Tử Mộc che lấy vai trái đang rỉ máu, mặc dù thần sắc nhu nhược mà vẫn tỏa ra khí thế bức người, khí độ uy nghi hoa lệ làm cho mấy tên gia đinh ngẩn cả người, nhìn nhau qua lại, lại nhìn từ trên xuống dưới nữ tử này. Vai trái bị thương vẫn không ngừng truyền đến đau nhức, ánh mắt mông lung đi mấy phần, thêm vẻ thùy mị, làm người ta bất giác ngây dại.
"Đại ca, nhìn kỹ một chút, ta chưa từng thấy ai trời sinh tướng mạo đẹp như vậy, đẹp như thiên tiên a...", một người si ngốc nhìn nàng, kèm theo là tiếng nuốt nước miếng.
"Cũng đúng, quả thực là so với hoa khôi Vạn Hoa lầu còn đẹp hơn mấy phần. Xem ra hôm nay huynh đệ ta thật có phúc a", tên xưng là đại ca hể hả nói, mặt mũi dữ tợn, tròng mắt tham lam đánh giá.
"Các ngươi dám!", Trữ Tử Mộc gắng gượng đứng lên, tay bám vào vách tường, cố sức giữ thẳng lưng eo. Phía sau đã là ngõ cụt, nàng chỉ còn cách nắm tay thành quyền, họa may còn có thể thủ thế.
"Hắc hắc, rồi tiểu nương tử sẽ thấy, bọn ta có dám hay không", mấy tên đồng loạt bước đến, Trữ Tử Mộc nghiến răng tung ra một chưởng, nhưng vai trái thụ thương lại không còn sức lực, chưởng này trượt qua vai trái tên kia.
"Tiểu nương tử chọc đại gia ta thật thoải mái nha...", tên cầm đầu bắt lấy tay nàng, bàn tay thô ráp xoa xoa ngọc thủ trơn nhẵn vì mất máu mà trắng bệch. Hắn ghì lấy tay nàng, kề miệng đến cổ nàng mà gặm, hô hấp ngày càng trầm trọng.
Mắt phượng vì kiệt sức mà trở nên mơ hồ, nhưng lạnh đến thấu xương. Ngón tay mò lên búi tóc, rút cây trâm đồng, dứt khoát đâm xuống cổ họng hắn. Hắn liếc thấy dư quang phản chiếu, hoảng sợ kêu lên một tiếng, tránh né được mũi trâm. Cường hãn bẻ cổ tay nàng, bàn tay trắng bệch, mềm nhũn, trâm đồng đánh rơi trên mặt đất.
"Tiểu nương tử càng hung dữ, đại gia ta càng cao hứng a", đại hán khàn cả giọng, nhưng sợ nàng có ý muốn tử vẫn, liền điểm huyệt của nàng. Mấy tên kia đè lấy tay chân nàng, hung tàn xé rách xiêm y, tiếng cười dâm đãng cùng lời lẽ khinh miệt tràn ngập bên tai.
"Đừng... Các ngươi... Ta là người trong cung, động tới ta, các ngươi...", tiếng y phục bị xé rách cắt đứt lời đe dọa yếu ớt của nàng, rốt cuộc làm cho Trữ Tử Mộc thực sự sợ hãi. Liều mạng giãy dụa, con ngươi hổ phách mơ hồ như chết lặng, y phục đã rách tươm, lộ ra làn da vì mất máu mà trắng nhợt, nhưng vẫn đẹp đẽ mịn màng. Da thịt bại lộ trong không khí, cùng với đó là tiếng hít thở nặng nề.
"Lão tử không cần biết ngươi là ai. Lúc sống có chết cũng chết dưới hoa mẫu đơn, chết rồi làm quỷ phong lưu, ha ha...", hắn thở dồn dập, ánh mắt gắt gao dán trên da thịt trắng muốt, bàn tay thô ráp muốn di chuyển trên người nàng.
"Đừng!", kêu thảm một tiếng, lúc này chỉ còn lại khuất nhục cùng tuyệt vọng.
Thanh Sanh... lúc này, nhân gian rộng lớn, ngươi đang ở đâu...
Một cơn gió nhẹ lướt qua, thấp thoáng một đạo thanh ảnh, đột nhiên bàn tay tên đại hán khựng lại, hắn kêu thảm một tiếng, lăn quay trên đất. Thanh ảnh lướt nhanh như gió, chiêu thức quỷ dị, ra tay tàn nhẫn. Trong tiếng gió rít nghe được cả tiếng xương khớp bị bẻ gãy, mấy tên còn lại mới luống cuống định thần, một đường chạy khỏi, lúc chạy đi ngay cả là ai ra tay cũng chưa kịp nhìn rõ.
Trữ Tử Mộc định thần, mơ hồ nhìn thấy một thân trường bào xanh thẫm, mày kiếm mắt trầm, nội tâm lập tức nhận biết người này là ai. Rốt cuộc yên tâm thả lỏng, mà cả người vẫn run rẩy không ngừng. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ mà xanh xao hiện lên tia vui mừng xúc động, rốt cuộc, nàng vẫn tới.
"Thanh Sanh, ngươi có biết, ta...", hai mắt đỏ ửng, muốn đứng lên đi tới bên nàng, nhưng huyệt đã bị điểm, cả người chỉ có thể xụi lơ trên mặt đất. Loạn thất bát tao thành một tràng, gục trên mặt đất, y phục lộn xộn rách nát, Trữ Tử Mộc nhìn lên Thanh Sanh, ngay cả chớp mắt một cái cũng không dám, sợ rằng nàng sẽ lại như cơn gió vừa đến lại đi.
Ngược lại, Thanh Sanh lại thong thả tra kiếm vào vỏ, quỳ xuống, "Tham kiến Quý phi nương nương, nô tỳ cứu giá chậm trễ, mong nương nương thứ tội", mấy sợi tóc rũ xuống, phất phơ trước mắt, che đi ánh mắt nàng, nhưng nghe giọng nói cũng đủ hiểu có bao nhiêu cung kính hữu lễ, có bao nhiêu bình tĩnh cùng lãnh đạm.
Cho dù nhìn nàng chật vật đến thảm hại như thế, Thanh Sanh vẫn là tự giữ lễ nghi, bản thân ánh mắt nàng cũng chẳng hề có nửa phần tâm tình, nhạt nhẽo vô vị, giống như nhìn một người lạ bên đường.
Tia nắng xẹt qua trên mặt Trữ Tử Mộc liền tắt ngấm. Tròng mắt nàng ngày càng hồng, hồng đến nổi tơ máu, con ngươi hổ phách giống như là mất đi tia sáng vốn có, cố sức chớp chớp ngăn cho nước mắt không tràn ra, nhưng trong lòng lại càng thêm khó chịu. Nàng không nói được lời nào, chỉ là cúi đầu, hai tay run rẩy lôi kéo vạt áo đã rách nát, chật vật yếu ớt như lá rụng sau mưa, ngay cả một lúc sau cũng chưa buộc được đai lưng.
Thanh Sanh thấy nàng như thế, trên mặt cũng chỉ là một mảnh yên bình, yên bình đến mức âm trầm lạnh lẽo, ngay cả ánh mắt cũng không gợn một tia sóng,
"Nương nương, thỉnh nương nương để nô tỳ giúp một tay",
Trái một câu nương nương, phải một câu nô tỳ, từng từ đều gợi lên cuồng phong trong lòng Trữ Tử Mộc. Từng chữ này giống như là lần nữa khẳng định, từ khi bắt đầu cho đến nay, quan hệ giữa hai người cũng đều chỉ là Quý phi cùng cung nữ, một chút liên quan đều không có. Chưa từng quen biết, chưa từng hiểu nhau, xa lạ đến mức không ngờ.
Mà Trữ Tử Mộc cứ như tượng đá không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt là mở lớn, nhìn chăm chăm vào nàng, tâm tình hỗn loạn truyền theo ánh mắt, làm cho Thanh Sanh cũng thấy có chút khó chịu.
Thanh Sanh nhìn nàng như thế, cũng không nói gì, liền cho rằng nàng vừa bị kích động. Tiến tới cúi đầu giúp nàng mặc lại y phục, cài lại vạt áo, thắt lại đai lưng, thành thạo nhanh nhẹn mà vô cùng xa lạ, rõ ràng khoảng cách gần đến thể này, mỗi người đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, nhưng thực ra lại cách nhau đến muôn dặm.
Y phục chỉnh lại xong xuôi, nhưng vết rách do bị xé vẫn làm lộ ra da thịt, Thanh Sanh nhíu mày cởi ngoại bào xuống, choàng trước người nàng.
"Không biết vì sao nương nương lại lưu lạc tới nơi này?", Thanh Sanh tùy ý hỏi một câu, vốn là bình thản cùng chút khách sáo, mà vào tai Trữ Tử Mộc lại thành lời cười nhạo, như một vết dao cứa vào nàng.
Trữ Tử Mộc run cả người, thần sắc kích động vẫn chưa nguôi, con ngươi hổ phách bỗng nhiên bị đốt lên một ngọn lửa đằng đằng. Thình lình vung tay, dồn hết sức hết lực, một bạt tai giáng xuống. 'Ba' một tiếng, thanh âm vang lên, trong nháy mắt, sườn mặt Thanh Sanh liền nổi dấu năm ngón tay đỏ ửng.
Cái đau đớn của thể xác của người kia cũng không bớt được sự thống khổ trong lòng nàng. Rõ ràng nàng đánh Thanh Sanh, nhưng tại sao bản thân nàng lại không thể phát tiết tức giận, mà lại càng khó chịu hơn đây?
Lúc giao đấu với hắc y nhân, nàng chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu, đó là phải sống, phải sống mới có thể gặp lại người kia, giải quyết cho rõ ân ân oán oán.
Nàng đánh cược hết thảy, tìm mọi cách để có thể thoát khỏi lưỡi kiếm, đều là vì lí do này.
Lúc nàng tưởng như sẽ bị làm nhục, chỉ cần muộn nửa khắc nữa thôi, hẳn là nàng đã nghĩ đến tự vẫn. Từ bắt đầu cho đến lúc này, thật nhiều ủy khuất cùng đau xót, nàng muốn nói ra hết thảy.
Người kia lại đến, như một cơn gió không báo trước. Nàng muốn lao vào trong vòng tay kia, khóc đến chán, náo loạn phát tiết đến khi thoải mái, còn muốn nói rằng, cuộc đời này của ta, thiếu chút nữa thôi đã không thể gặp lại ngươi rồi.
Nhưng mà Thanh Sanh lại nghi lễ chu toàn, một câu nương nương một câu nô tỳ, xa lạ đến tàn nhẫn, bình tĩnh nhìn nàng nhục nhã đến thảm hại. Ánh mắt nàng chưa hề có một phần thương yêu, có chăng cũng chỉ là thương hại, thậm chí còn có phần hài hước. Hoàn toàn chọc giận Trữ Tử Mộc, cũng hoàn toàn đánh gục nàng.
Tôn nghiêm của nàng còn nữa đâu, đã hèn mọn đến quỵ đến mặt đất rồi. Nếu biết có ngày này, khi xưa đã không như vậy. Chỉ vì trêu đùa nhìn xuống một lần, lại chính mình rơi vào ải khổ, khó lòng thoát ra.
Ánh mắt kia tại sao lại trở nên lạnh lùng đạm mạc, thậm chí còn xa lạ hơn phút ban đầu. Ngươi mắng ta cũng tốt, hận ta cũng được, chỉ là đừng quên ta, đừng khinh thị ta, đừng đối với ta như người dưng chưa gặp.
Bây giờ mới hiểu, chỉ cần trong mắt ta có ngươi, ta liền không sợ gió tanh mưa máu, cũng chẳng phiền quỵ lụy van xin.
Chỉ cần lòng ta có ngươi, tuy là cách trở muôn sông ngàn núi, ta cũng có thể đi tới bên ngươi.
Hiểu được điều này rồi, ta lại không rõ, liệu trong lòng ngươi, trong mắt ngươi, đã từng bao giờ chân chính có ta chưa?
---Hết chương 83---
Editor lảm nhảm: Chính thức bắt đầu ngược Mộc từ chương này nhá :v Đọc chương này xong rồi quay về chương đầu mới gặp Sanh hổ báo cáo chồn cho Sanh ăn hành thấy thiệc thú dị :vvv Thời thế thay đổi rồi, "anh hùng" cứu mỹ nhân, phũ mỹ nhân luôn :v Cái giá của việc hành nữ chủ :vv