Đăng vào: 12 tháng trước
Nam thành Thục Nam phủ, phủ Quận vương.
Một con chim bồ câu trắng thong thả sải cánh, nghiêng mình bay qua từng hàng mái ngói kim ốc, chao mình đậu xuống một bàn tay đang vươn ra ngoài mái hiên. Người này, một thân mãng bào ngọc quan, khí chất hiên ngang tuấn kiệt, giữa chân mày tản ra một cỗ trí túc đa mưu. Hắn lấy xuống ống trúc bên đùi bồ câu, cẩn thận lấy ra tờ giấy mỏng, chậm rãi mở ra. Đọc một lúc, trong mắt nổi lên tức giận, khẽ ngửa đầu, bàn tay nắm chặt vo giấy thành một nắm nhàu nhĩ. Quay đầu vào trong điện không có một bóng người, nhàn nhạt cất lời,
"Truyền Thích Đức Quang tới đây", bỗng nhiên có một bóng đen lao vụt lên trên mái nhà, thoắt ẩn thoắt hiện mấy cái liền biến mất không tung tích.
Xa Tướng quân Thích Đức Quang, huynh trưởng của Binh bộ Thượng thư Thích Đức Phúc, được ủy nhiệm chỉ huy Hồng Hổ quân. Người này chừng năm mươi tuổi, mặt dài góc cạnh, cằm nhọn lưa thưa râu bạc, để ý có thể thấy mí mắt sưng to, tròng mắt vô thần, hẳn là quá sa đọa vào tửu sắc mà khí lực đã cạn. Hắn đang mặc một thân bào phục màu chàm, cuống quít rảo bước tiến vào trong điện, loay hoay lấy ra khăn tay trong ngực, lau lau mồ hôi trên trán.
"Thích Đức Quang tham kiến Nam quận Vương gia", hắn quỳ xuống, hai tay chống đất, mồ hôi chảy dọc từ trán xuống cằm, nhỏ trên nền đá.
"Huynh đệ các ngươi vô dụng như vậy, nói xem, bổn vương còn giữ lại các ngươi để làm gì đây?", Nam Quận vương Chu Nguyên Kỳ hừ lạnh một tiếng, ném tờ giấy nhàu nhĩ xuống trước mặt hắn. Thích Đức Quang cuống quít nhặt lên, trong thư viết,
"Không đổi được tướng, Hoàng thượng trọng dụng Trấn bắc", trên mặt Thích Đức Quang hiện lên vẻ thất vọng, hiểu được tại sao Nam quận vương lại tức giận, vội vàng giải thích,
"Vương gia bớt giận, Trữ Viễn Uy kia gần đây thắng liền mấy trận, Đức Phúc mới không lung lay được. Đợi qua mấy ngày nữa tên tiểu tử Trữ gia đó nếm mùi thất bại, tiểu đệ mạt tướng thân là Binh bộ Thượng thư, hẳn sẽ hết lòng nâng mạt tướng lên thế chỗ, lúc đó Hắc Hổ quân cùng Hồng Hổ quân sẽ thống nhất làm một, tất cả đều trong lòng bàn tay vương gia".
"Biên cảnh Chu Hướng ngàn đời vẫn rộng lớn bát ngát, phía Đông giáp biển, binh lực yếu. Phòng tuyến chủ yếu sắp xếp dọc tây nam kéo dài tới tây bắc, lấy Trấn châu làm ranh giới. Hắc Hổ quân đóng ở biên tây bắc, binh lính mười vạn, Hồng Hổ quân đóng ở biên tây nam, cũng là binh lực mười vạn. Chưa kể bộ binh, kỵ binh ba ngàn, còn có Cấm Vệ quân hơn năm ngàn", Nam Quận vương chỉ dọc theo bản đồ, từng lời nói ra lưu loát.
"Muốn điều quân, trong tay phải có Hổ phù*. Hiện nay Hổ phù Hắc Hổ quân chia ra làm hai, một nửa Hoàng thượng giữ, nửa còn lại Trữ Kỳ Sơn giữ, mà Hổ phù Hồng Hổ quân trong tay bổn vương. Chỉ tới khi Hổ phù hợp nhất mới có thể toàn quyền điều động binh lực, cho nên trước mắt vẫn là nan giải. Trữ Viễn Uy nắm trong tay năm ngàn bộ binh, lại nắm ấn chủ soái trấn thủ mạc bắc Yến Sơn Quan, bổn vương có tám ngàn kị binh, năm ngàn trấn thủ ở biên cảnh phía Nam, ba ngàn đóng ở Nam quận. Hơn nữa, chỉ tính riêng Hoàng thượng, hắn đã có riêng năm ngàn Cấm vệ quân, cùng với ba ngàn kị binh."
"Cục diện đã như vậy, chỉ có thể thu về tay bộ binh Hắc Hổ quân, khi ấy bổn vương mới nắm chắc phần thắng", ánh mắt Nam Quận vương nóng rực, tràn đầy khát vọng quyền lực, trong lòng không cam tâm bị đẩy ra khỏi thế cuộc triều chính nhiều năm như vậy.
Năm xưa, Thái tử Chu Nguyên Võ lập đảng mưu lợi riêng, có ý làm phản, khiến Tiên hoàng nổi giận lôi đình, phế vị Thái tử. Khi ấy hắn là Tứ Hoàng tử, một thân văn thao võ lược, mọi mặt đều xuất chúng hơn cả, lẽ ra đã có thể trở thành Tân Thái tử, mà phụ hoàng lại điều hắn dẫn binh tới Nam Thu, thu phục thành trì Nam Việt. Hoàn thành nhiệm vụ, hắn vui sướng trong lòng, nghĩ rằng sau lần lập công này, hẳn là Tiên hoàng nhất định sẽ lập hắn thành Thái tử, chẳng mấy chốc sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Nhưng đáp lại sự chờ đợi cùng cố gắng của hắn lại là một đạo thánh chỉ phong hắn làm Nam Quận vương, còn Chu Nguyên Thế lại nghiễm nhiên đi lên ngôi vị Thái tử. Không những chỉ có thể làm một Quận vương, Tiên hoàng còn thu hồi binh quyền của hắn, xuống chỉ cho hắn lập phủ tại Nam quận, đời này không được trở lại đế kinh.
Thất đệ kia, suốt ngày chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, mềm yếu do dự, sao có thể xứng đáng làm một Thái tử. Cứ như vậy dễ dàng được phong vương, hắn ngàn lần không cam lòng. Hắn khởi điểm chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có thể giấu tài, thống trị Nam quận, chiêu binh từ từ xâm lấn đoạt đất, dần dần hợp được năm ngàn bộ binh.
"Bổn vương ngày trước tin tưởng ngươi, bốn ngàn quân Nam Thu cũng không đánh lại, còn mất hai thành. Nếu không phải nghĩ ngươi vẫn hữu dụng, bổn vương đã sớm lấy đầu ngươi", Nam Quận vương đè giọng, trong mắt trào ra tức giận. Hắn cực nhọc tập hợp Hồng Hổ quân cũng không mất nhiều đến thế.
"Mạt tướng một lòng hướng về Vương gia, dù là đầu rơi máu chảy cũng không chối từ", sắc mặt Thích Đức Quang trắng bệch, quỳ xuống không đứng lên, mồ hôi tuôn ướt đẫm lưng áo.
"Hắc Hổ quân dũng mãnh thiện chiến, ngươi nghĩ xem Hồng Hổ quân thành cái dạng gì rồi? Kỷ luật lỏng lẻo, trong quân ngũ cũng dám uống rượu đánh bạc, ngươi thân là Tướng quân suốt ngày chỉ lo hoa thiên tửu địa, lần này nếu mất đi cơ hội thu được Hắc Hổ quân, vậy đến nửa phần thắng bổn vương cũng không nắm được", hô hấp hắn kịch liệt gấp gáp, tức giận bùng phát, cuối cùng sải chân đạp một cước, Thích Đức Quang ngã lăn trên mặt đất.
"Vương gia tha mạng, mạt tướng thề có chết cũng theo vương gia!", Thích Đức Quang y phục lộn xộn, quỳ trên mặt đất đập đầu không ngừng.
"Ngươi xem, bổn vương có thể nhìn thấy ở ngươi trung thành cùng tận tâm, nên mới tin tưởng ngươi, mong đợi ở ngươi. Trở về truyền tin cho Thích Đức Phúc, nói thật nhiều lời mát mẻ bên tai Hoàng thượng, làm thế nào giúp cho ngươi lấy được Hắc Hổ quân, tương lai nếu thành công, bổn vương ắt sẽ không bạc đãi", sắc mặt Nam Quận vương hòa hoãn đi, tiến tới giúp Thích Đức Quang đứng dậy, hơi hơi cười cười, làm cho Thích Đức Quang ra sức nịnh nọt, chỉ tiếc không thể cắt tay thề thốt.
Sắc mặt Nam Quận vương đã có chút không kiên nhẫn, những lời này hắn nghe đã nhàm tai. Khoát khoát tay, nhàn nhạt nói, "Trở về đi", Thích Đức Quang cúi người, xoay người muốn rời khỏi.
"Đúng rồi, bổn cung sắp xếp Phong Thanh Hải làm Phó Thống lĩnh Hồng Hổ quân, từ nay hắn sẽ chịu trách nhiệm thao luyện binh lính, ngươi thân là Thống lĩnh không có ý kiến gì sao?"
"Phong Thanh Hải tư chất kiên nghị nghiêm khắc, mạt tướng cầu cũng không được", Thích Đức Quang miễn cưỡng vẽ lên nụ cười hài lòng, ôm quyền cáo lui. Bước chân hắn còn khẽ run, vạt áo sau lưng ướt đẫm một mảnh, giống như vừa nhúng nước.
Nam Quận vương thấy bóng lưng hắn rời đi, nụ cười nháy mắt biến mất không còn dấu vết. Sắc mặt đông lạnh như sắt, đã tám năm rồi, sự nhẫn nhịn chịu đựng của hắn đã sớm cạn kiệt. Tám năm suy tính, tám năm chuẩn bị, ngôi vị Hoàng đế thiên hạ, bây giờ đã cách hắn không xa.
---Hết chương 53---
*Hổ Phù: Hổ phù được hiểu nôm na là cái bùa hình con hổ, vì là tín vật của các thống soái nên còn có tên gọi khác là binh phù (兵符). Thường là khối kim loại nhỏ bằng bàn tay tạo tác hình con hổ nằm phục, thường bằng đồng đen, hi hữu mới có vàng hoặc bạc, trên lưng hổ còn có thể khắc chữ. Dọc sống lưng xẻ hổ làm đôi, nửa phải do vua giữ và nửa trái trao cho tướng lĩnh mệnh đi tham chiến, nếu không có hổ phù thì thống soái không có quyền điều binh khiển tướng.
Editor lảm nhảm: Tui khá là thích edit mấy chương nặng chính trị như nài nha :v Mà chưa gì đã thấy Quận vương oppa soái, chỉ cần hạ bệ đk má Đế và đừng cản đường nữ chủ là thấy soái rồi :vvv