Chương 47: Tình Thương

Cung Loạn Thanh Ti

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đoan Nhược Hoa khom lưng ngồi xuống, lấy ra từ trong ngực áo một khăn tay nguyệt sắc tơ lụa, bàn tay trắng noãn nhặt lên từng mảnh ngọc bội vỡ tan tành trên đất, cẩn thân gói vào trong khăn lụa. Bàn tay gắt gao nắm chặt, tựa như là đang cầm bảo bối trân quý, như là đang nắm lấy cỗ thâm tình như nước khi xưa của người, như đang nắm lấy từng lời ôn nhu triền miên, cùng với tin tưởng hứa hẹn kia.
Ngọc, không báo trước mà vỡ thành trăm mảnh. Tình, như một hồi mộng, cũng như bọt nước. Bọt nước tan vỡ, mộng cũng tỉnh.
Nàng quỳ gối, hai bàn tay ôm lấy nắm chặt khăn lụa kề sát trước ngực, như là muốn khảm từng mảnh ngọc xanh biếc vào lòng. Cẩm y nguyệt sắc lan tỏa trên nền, tóc đen như thác đổ, từng sợi lả tả chạm đất, vai run lên, trên mặt, từng giọt nước mắt mãnh liệt tuôn ra.
Nàng, lạnh nhạt tựa thượng tiên, nhưng cũng không tránh được tình kiếp mà đọa xuống phàm trần.
Đoan Nhược Hoa đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhập thần nhìn về nơi xa. Ánh trăng mát mẻ tản quanh, như một dòng nước mát chảy xuôi nơi nga mi nàng. Gió đêm lướt qua vạt áo cẩm y, mang đi giọt nước mắt nóng rực vẫn còn lưu trên gò má. Một thân ảnh nguyệt sắc đứng bên cửa sổ nơi tẩm cung lộng lẫy, chỉ thấy được lạnh lẽo thấu xương, tóc đen rủ xuống lưng, càng tăng vẻ cô tịch.
"Nương nương...", Vân Khuynh vào trong liền thấy được bóng lưng tiêu điều kia, bi thương tản ra cũng làm cho lòng nàng quặn lại.
Xem ra, cho đến bây giờ, Đoan Nhược Hoa đã không còn có thể chu toàn kiềm chế ngụy trang được như trước nữa rồi.
Khi đó, Cảnh Đồng đế phụ bạc nàng, biếm truất nàng, người ngoài nhìn vào đều chỉ thấy nàng trước sau đạm mạc không gợn sóng, sau lưng đều nói Hoàng hậu tâm tính ni cô, thanh tâm quả dục lại không hiểu phong tình. Thật ra khi đó, không thể nói nàng không khổ tâm, chỉ là khổ tâm này được che giấu quá tốt, vô cùng hiếm khi mới để lộ ra.
Hôm nay, bóng lưng kia đứng đó, trào ra từng cỗ bi thương nồng đậm, rất rõ ràng, hẳn là chính bản thân nàng đã không còn biện pháp che giấu nữa rồi.
Bất quá chỉ là một cung nữ, cũng chỉ là một đoạn thời gian đi chung đường, mà ngươi lại dành tình cảm cho nàng, tình quá sâu, sâu đến mức, cho dù mạnh mẽ quyết đoán chặt đi chữ tình, đến cuối cùng vẫn là tơ lòng còn vương.
Vân Khuynh suy nghĩ mông lung, nhìn nàng bị tổn thương đến vậy, không thể tránh khỏi đau lòng. Thần sắc lo lắng không đành mà lại không biết nên mở miệng ra sao, nhất thời chỉ biết đứng ngây người.
"Vân Khuynh... Ngươi chọn một công tượng tay nghề tốt nhất, gắn khối ngọc này cho thật tốt", Đoan Nhược Hoa hơi động, cất tiếng. Ống tay áo nhẹ phất lên, tay lấy ra khăn lụa đang gói ngọc bội bên trong, cũng không xoay người, chỉ là đưa tay ra sau. Vân Khuynh lập tức tiến lên nhận lấy, cảm nhận được bên trong khăn lụa là từng mảnh ngọc sứt mẻ. Chần chờ một lúc, cuối cùng không kìm được mở miệng,
"Ngọc nát khó sửa. Dù cho gắn lại thật tốt, nhưng cũng không thể như lúc ban đầu".
Bóng lưng Đoan Nhược Hoa khẽ run, lẩm bẩm, "Không thể như lúc ban đầu... Rốt cuộc vẫn là không thể trở về như lúc ban đầu. Kim tiêu ngọc nát, không thể lưỡng toàn sao...", không thể vãn hồi, chính là không thể...
Tình ý vẫn như thuở đầu, mà cục diện đã thay đổi quá nhiều. Cũng như là, ngọc đã nát, hẳn sẽ không thể lành lặn hoàn mỹ như lúc trước.
---
Thanh Tâm hồ gợn sóng lăn tăn, hoa cỏ bên bờ cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc xanh non mơn mởn. Nước hồ trong veo hòa với hương thơm thanh khiết của cỏ xanh, tản trong gió. Cái tên "Thanh Tâm" này là năm đó Đoan Nhược Hoa đích thân đặt, mỗi khi trong lòng có ưu phiền đều tới đây. Hai chữ "thanh tâm", ý là gạt bỏ ưu phiền sâu tư, giữ cho tâm hồn một mảnh thanh bình, xóa hết những sân si oán giận, tu thân dưỡng tính, không cưỡng cầu mà thuận theo duyên phận.
Chỉ là, hôm nay, nhìn xuống bóng người phản chiếu trên mặt hồ trong veo, gương mặt mệt mỏi tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, lộ ra bi thương. Rốt cuộc nàng cũng đã nhập ma chướng, sinh lòng tham niệm, chấp niệm quá sâu sinh ý nghĩ xằng bậy. Vì tình, mà tâm không thể tu, tính không thể dưỡng, tơ lòng cũng không thể gạt bỏ.
"Những tầng phòng bị kia dù có mất rồi, nàng cũng đừng lo, còn có ta ở đây", lời xưa còn vang bên tai, cuối cùng bây giờ lại biến thành, "Thả ta đi".
Ngươi từng nói sẽ ở bên ta, chăm sóc ta, bảo vệ ta. Chính ta cũng đã buông bỏ phòng bị, tự đem bản thân hoàn toàn đặt trong tay ngươi, mà đổi lấy cũng chỉ là tổn thương sâu nặng cho cả hai, kết quả này, cũng là điều ngươi muốn sao?
Không thể yêu, không thể hận, cũng không nỡ tổn thương người. Đã từng khắc cốt ghi tâm, giờ cũng nên tự hài lòng với những gì mình có, nên buông tay rồi.
Sau tất cả, thì ra vẫn là cô độc.
Nếu không phải là có gió đêm thổi tới, thỉnh thoảng làm tay áo phất lên, vậy bóng lưng kia cũng không khác gì một bức tượng. Thân ảnh đứng nghiêm như bàn thạch, giống như là qua biến động vạn năm cũng chưa từng rung động, nhưng vẻ tiêu điều này, quả thực làm cho lòng người chua xót.
Thanh Sanh nhẹ bước tới, bóng lưng kia đã rơi vào trong mắt. Ánh trăng treo trên cao chiếu lên mặt hồ, phản chiếu lại thân ảnh cô tịch thon gầy. Trong lòng Thanh Sanh tản ra một cỗ chua xót, hô hấp gần như nghẹn lại, một cỗ nóng rực cay cay cũng từ đâu tuôn ra nơi hốc mắt.
Trăm phương ngàn kế, bách chuyển thiên hồi, cuối cùng chúng ta vẫn không thể quay trở về như lúc ban đầu.
Thanh Sanh nuốt xuống, xoay người đi, nhưng lại vô tình giẫm phải một viên sỏi nhỏ, lách tách kêu một tiếng mà kinh động đến người kia. Đoan Nhược Hoa chậm rãi xoay người, ngoái đầu yên lặng nhìn nàng.
Nguyệt sắc thanh sam, dung nhan thanh khiết lạnh lùng, con ngươi như nước bị màn đêm lạnh lão phủ lên. Xa cách, phòng bị, như là quay trở về khắc kia khi mới gặp gỡ. Dưới ánh trăng, hai người gần như vậy, mà lại tựa như không hề quen biết.
Nhân sinh nếu chỉ một lần gặp gỡ, vậy xin đừng quá sâu nặng. Đời người vô thường, lòng người dễ đổi.
"Là hiểu lầm, hay là vẫn chưa thực sự thấu hiểu lẫn nhau
Khi xưa tình nồng như men rượu, mà nay đã xa cách phòng bị
Ngươi hôm nay đã chết tâm, vậy quay trở lại bên cạnh ra cũng không thể vãn hồi điều gì.
Rơi nước mắt, hỏi người rốt cuộc chúng ta đã sai ở đâu
Tình nhân có thể gặp lại, nhưng tình cảm đã không thể hàn gắn
Ngươi hôm nay, đã hoàn toàn xa lạ
Cho dù không thay đổi, cũng là một loại mỹ lệ
Tình đã qua, ai cũng đã đều bị tổn thương
Buông tha cho người, nhu tình cũng mất
Tình đã qua, ngươi hãy đi về nơi ngươi thuộc về
Dù là có gặp lại, tình kia cũng đã hết
Vậy sau này xin đừng nhắc tới."
Từ sau ngày đó, hai người liền lâm vào cục diện bế tắc. Đoan Nhược Hoa vẫn để cho Thanh Sanh lưu lại bên cạnh, nhưng luôn lạnh nhạt hờ hững không nói một lời, cũng không nhìn một lần, giống như coi sự tồn tại của nàng là không khí mà thôi. Thanh Sanh cũng không tình nguyện mở lời, thấy nàng muốn viết chữ vẽ tranh thì tới mài mực, thấy nàng muốn thưởng trà thì tới châm trà, hay muốn đánh cờ, liền sắp xếp bàn cờ.
Có khi, chỉ là một ánh mắt, nàng liền biết được suy nghĩ của người kia, chưa cần mở lời đã làm thật tốt. Sau đó lại trở về vị trí, không nói một từ.
Tuy là trầm mặc im lặng, không hề trao đổi với lẫn nhau, nhưng là sự ăn ý này giữa hai người vẫn như một sợi dây mãi ở đó. Chỉ là cả hai đều cẩn cẩn dực dực để ý thật tốt ranh giới kia, không hề vượt qua nữa.
Vân Khuynh nhìn cục diện này, trong lòng cũng buồn bã, than thở không dứt.
Cuối cùng, dù cho là nàng buông xuống đoạn tình cảm này, nhưng cuối cùng vẫn là không buông bỏ được người kia, dù chỉ là mơ hồ dây dưa, cũng vẫn bằng lòng.
---Hết chương 47---
Editor lảm nhảm: "Nhân sinh nếu chỉ một lần gặp gỡ, vậy xin đừng quá sâu nặng".
Hum qua tui có rep 1 cmt, đại ý như này. Nữ chủ Thanh Sanh ngay từ đầu đã đk khắc họa theo motif ngự tỷ, chín chắn, trầm ổn, ko phải dạng ba lăng nhăng ngốc manh. Sau những chuyện xảy ra thì riêng tui thấy ko thể nào hihihaha ngay được, dù còn yêu bao nhiêu. Những lúc ngược thế này ms thấy được cá tính của bả, và Hậu yêu bả bao nhiêu. Tui thì tui thấy dù siêu cấp đau lòng, nhưng đáng :(((