Đăng vào: 12 tháng trước
Tên chương : 黑塔4.0版本更新~夏娃的游戏~
Editor : Mia
𓈒 ◌ 𓂂 𓋜 𓈒 ◌ 𓂂 𓋜 𓈒 ◌ 𓂂 𓋜 𓈒 ◌ 𓂂 𓋜 𓈒
Phi tiêu của Pheidippdes, đối tượng bị bắn trúng sẽ không nhịn được mà chạy nhanh 40.2km. Đây là một đạo cụ theo luật nhân quả, nhìn qua mười phần nghịch thiên, kì thật có chút râu ria. Sử dụng chân chính trong lúc đánh nhau, kẻ địch vốn vẫn luôn trong trạng thái trốn tránh chạy nhanh. Chỉ cần kịp thời điều chỉnh lại trạng thái, nó liền không có tác dụng.
Bạch Nhược Dao hiển nhiên chỉ trong nháy mắt liền thích ứng được đạo cụ kì lạ này.
Song đao màu bạc múa may như lá cây, mỗi một lần đều hướng về chỗ yếu hại của Đường Mạch, động tác cực nhanh. Đường Mạch không dám sơ ý. Nửa tháng không gặp, thực lực của Bạch Nhược Dao so với lúc trước lại tăng lên. Tốc độ của anh cực kì nhanh, sức mạnh lại cực lớn. Đường Mạch lạch cạch một tiếng mở cây dù nhỏ ra, chỉ nghe thấy tiếng ma sát kim loại leng keng vang lên.
Hai thanh đao này vậy mà có thể lưu lại một vệt xước màu trắng trên cây dù nhỏ.
Bạch Nhược Dao gợi lên khóe môi : "Đường Mạch, cây dù của cậu không tệ nha."
Một thân ảnh đen hiện lên, Bạch Nhược Dao lập tức dùng song đao ngăn cản một kích này. Anh lùi về phía sau hai bước, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phó Văn Đoạt.
Từ lúc Đường Mạch bắn ra phi tiêu cho đến lúc Bạch Nhược Dao ra tay tập kích, hết thảy chỉ phát sinh trong 3s.
Bạch Nhược Dao tuy có bệnh tâm thần, nhưng lại không phải là đồ ngu. Khóe môi anh treo lên nụ cười tiêu chuẩn, ánh mắt xoay một vòng trên người Phó Văn Đoạt và Đường Mạch, lại nhìn sang ba người Trần San San. Trong hai mắt anh lập lòe ánh sáng nhàn nhạt. nhìn tử khí trên người năm người. Anh hì hì cười một tiếng : "Các cậu nhiều người như vậy, lại muốn bắt nạt một mình tôi."
Luyện Dư Tranh hai tay ôm cánh tay : "Tôi không hề nhúng tay vào chuyện của các cậu."
Nhưng trừ Luyện Dư Tranh, vẫn còn bốn người. Phó Văn Đoạt và Jacks không có khả năng dửng dưng nhìn Bạch Nhược Dao công kích Đường Mạch. Đặc biệt là Jacks, anh hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Nhược Dao. Thanh niên mặt trẻ con này nhận thấy được tầm mắt đang nổi giận đùng đùng của anh, mắt chớp chớp : "Cái người cao to bên kia, tôi quen biết anh hả, anh đừng có dùng ánh mặt nhiệt tình nồng cháy đó nhìn tôi, tôi cũng không phải là đồng tính luyến ái nha."
Jacks nghiến răng nghiến lợi : "Bạch Nhược Dao ......"
Bạch Nhược Dao nhướng mày : "Anh quen biết tôi à ?"
Jacks đương nhiên biết Bạch Nhược Dao, nhưng Bạch Nhược Dao lại không biết anh.
Kẻ địch của Bạch Nhược Dao tại Thượng Hải nhiều không đếm xuể. Trong phó bản tập kết vĩnh viễn không thể quên của người chơi Thượng Hải, tuy rằng Jacks không thất bại bởi vì Bạch Nhược Dao, nhưng cũng gián tiếp ăn không ít khổ. Hại người mà không có ích lợi gì cho mình, là việc chỉ có kẻ điên mới làm.
Jacks không tính là hận thù Bạch Nhược Dao, nhưng cũng cực kì chán ghét anh.
Bạch Nhược Dao trong miệng nói thầm một câu "Thì ra tôi được chào đón như vậy nha". Nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn.
"Lần này anh tới không phải để gϊếŧ tôi."
Bạch Nhược Dao tươi cười rạng rỡ, nhìn về phía Đường Mạch : "Không gϊếŧ anh thì là gì ?"
Đường Mạch thu hồi cây dù nhỏ, không chút nào lo lắng Bạch Nhược Dao sẽ đột nhiên tập kích : "Tuy rằng tính cách anh có chỗ kì lạ, nhưng không phải là đồ ngu, sẽ không đi chịu chết. Lúc tôi lạc đoàn đơn độc một mình, anh tập kích tôi, chúng ta đơn đả độc đấu, anh còn có phần tanhg. Nhưng hiện tại nhiều người như vậy, cho dù anh có thực sự gϊếŧ được tôi, cũng không có khả năng bình an rời khỏi."
Bạch Nhược Dao cố ý khoa trương nói : "Oa, thì ra cậu nghĩ tôi như vậy hả, lần đầu tiên tôi biết đó Đường Đường."
Đường Mạch không để ý tới người này giả ngây giả dại, cậu lạnh lùng nói : "Bạch Nhược Dao, anh tới đây làm gì ?"
Bạch Nhược Dao : "Đi dạo nha."
Có quỷ mới tin chuyện này.
Bạch Nhược Dao ngữ khí nghiêm túc, cười hì hì nói : "Tôi đi dạo nha, đi một lúc lại không cẩn thận nhìn thấy Đường Đường, còn có Phó thiếu tá. Chúng ta đều là bạn bè cũ, bao lâu không gặp, nhìn thấy các cậu tôi đương nhiên muốn đi chào hỏi một cái." Bạch Nhược Dao mặt không đổi sắc nhổ phi tiêu trên người xuống, anh không đưa lại cho Đường Mạch, mà cực kì tự nhiên đút túi. Chỉ là đạo cụ này sử dụng một lần liền trở thành một phi tiêu bình thường, Đường Mạch không ngăn cản hành vi của anh.
Một âm thanh trầm thấp vang lên : "Ngày hôm qua Hắc tháp thông báo phiên bản đổi mới."
Bạch Nhược Dao xoay đầu, nhìn về phía nam nhân vẻ mặt bình tĩnh kia.
Phó Văn Đoạt quét mắt nhìn thanh niên mặt trẻ con này một cái, chém đinh chặt sắt : "Anh lo lắng phiên bản đổi mới lần này."
Bạch Nhược Dao tạm dừng nửa giây, bỗng nhiên nở nụ cười : "A, thì ra là tôi đang lo lắng, lần đầu tôi biết đó, cảm ơn nha Phó thiếu tá."
Bất kì phép khích tướng nào ở trước mặt thanh niên mặt trẻ con cố ý giả ngu này, tựa như đều vô dụng. Đường Mạch hai mắt nheo lại, nhìn chăm chú Bạch Nhược Dao. Sau một lúc lâu, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Hai người đối mắt, Phó Văn Đoạt hướng cậu lắc đầu, khóe môi Đường Mạch nhẹ nhàng nhấp nháy, tiếp theo liền xoay người rời đi, không muốn lãng phí thời gian trên con người kì lạ này.
Bạch Nhược Dao thấy thế lớn tiếng nói : "Ê Đường Đường, cậu chẳng lẽ không muốn gϊếŧ tôi sao ?"
Đường Mạch không quay đầu lại tiếp tục đi.
Nếu có cơ hội gϊếŧ người này, Đường Mạch đương nhiên sẽ không nương tay. Chỉ là cậu và Phó Văn Đoạt đều nhất trí cho rằng, thực lực của Bạch Nhược Dao lại tăng lên, ai cũng không biết người này tăng thực lực từ chỗ nào, nếu bọn họ thực sự muốn gϊếŧ Bạch Nhược Dao, Bạch Nhược Dao nói không chừng còn có thể chạy thoát, bọn họ cũng bị lộ không ít át chủ bài.
Nơi này là đại bản doanh của Thiên Tuyển, Luyện Dư Tranh đứng ngay bên cạnh. Cơ hội gϊếŧ Bạch Nhược Dao còn rất nhiều, hiện tại không phải thời điểm tốt.
Mọi người đi tiếp một đoạn đường, một âm thanh bất đắc dĩ mang theo ý cười vang lên từ phía sau : "Nếu tôi nói, tôi có tình báo về Mộ Hồi Tuyết thì sao ?"
Dưới chân Đường Mạch dừng lại, kinh ngạc quay đầu.
Song đao trên không trung vẽ ra một đường đao xinh đẹp, trong chớp mắt bị thu vào trong tay áo, thanh niên mặt trẻ con tươi cười xán lạn nhìn Đường Mạch chớp chớp mắt.
"Tôi nói, tôi quen biết Mộ Hồi Tuyết nha."
Phó Văn Thanh nghe nói hôm nay có thể nhìn thấy Đường Mạch và anh trai nahf mình, tâm tình phức tạp cực kì. Mấy ngày cậu trú trong tổ chức Thiên Tuyển thay thế cho Lý Diệu, giúp đám người Nguyễn Vọng Thư chữa thương. Cậu có chút sợ khách lén qua sông của Thiên Tuyển, nhưng lại không thể ăn nhờ ở đậu. Nhưng nếu rời khỏi Thiên Tuyển liền phải nhìn thấy Phó Văn Đoạt ......
"Mới ra hang hổ, lại vào ổ sói ....." cậu bạn nhỏ buồn bực lầm bầm lầu bầu. Nói không chừng anh trai cậu so với Thiên Tuyển còn hung dữ hơn!
Bên ngoài phòng học vang lên tiếng đập cửa thùng thùng, Phó Văn Thanh cả kinh, theo bản năng nhìn về Nguyễn Vọng Thư đang ngồi ở cuối phòng học. Thiếu niên bệnh tật trắng bệch hướng cậu gật đầu, Phó Văn Thanh yên lặng đi qua mở cửa. Nhìn thấy đám người Đường Mạch, cậu cao hứng lại khẩn trương, nhút nhát sợ sệt hô một câu "Anh". Phó Văn Đoạt gật gật đầu, em trai Phó chớp chớp mắt, đột nhiên nhìn thấy người bệnh tâm thần đứng sau cùng đang cười hì hì kia.
Phó Văn Thanh cả kinh nói : "A, sao lại là anh !"
Trong đội ngũ Đường Mạch cũng chỉ có cậu bạn nhỏ này luôn bị Bạch Nhược Dao tùy tiện bắt nạt, thanh niên mặt trẻ con bắt chước biểu tình kinh ngạc đến ngây người của em trai Phó, khoa trương mà diễn kịch : "A, sao lại là tôi. Hì hì, cậu đoán xem."
Phó Văn Thanh hừ một tiếng, đang chuẩn bị xoay người tiến vào phòng học, bỗng nhiên phát hiện : "Sao anh lại chạy bộ tại chỗ vậy ?"
Bạch Nhược Dao tươi cười cứng đờ : "......."
..... Cái nhóm người này của Đường Mạch căn bản không có một người nào tốt !
Luyện Dư Tranh nói chuyện của Bạch Nhược Dao cho Nguyễn Vọng Thư. Nguyễn Vọng Thư cảnh giác nhìn Bạch Nhược Dao, cho phép hành động trao đổi tình báo của anh.
Nguyễn Vọng Thư : "Có thể, anh nói trước, Mộ Hồi Tuyết là ai ?"
Bạch Nhược Dao đôi mắt mị mị : "Vì sao tôi phải nói trước ?"
Nguyễn Vọng Thư bình tĩnh nói : "Bởi vì anh cần chúng tôi trước."
Bạch Nhược Dao làm biểu tình khoa trương, Nguyễn Vọng Thư lập lại một lần : "Nếu không muốn hợp tác, anh có thể rời khỏi nơi này, Bạch tiên sinh."
Bạch Nhược Dao cười một tiếng, hướng Đường Mạch nói : "Đường Đường, cậu xem cậu ta bắt nạt tôi kìa."
Đường Mạch lười liếc mắt anh một cái.
Bạch Nhược Dao còn đang cười, tầm mắt âm lãnh lại gắt gao khóa trụ trên người thiếu niên tái nhợt kia. Một lát sau, anh buông tay : "Thôi ai bảo tôi tính tình tốt làm chi. Mộ Hồi Tuyết, năm nay 25 tuổi, người Quảng Châu. Năm kia vừa mới về nước, thân thủ cực kì tốt, ở trong vòng rất nổi tiếng. Tôi gặp cô ta một lần ở Maskova, là một cô gái cực kì xinh đẹp nha."
Đường Mạch : "Sau đó ?"
"Hết rồi."
Mọi người : "........."
Âm thanh Nguyễn Vọng Thư lạnh băng : "Bạch tiên sinh, nếu đây là tình báo anh muốn trao đổi với chúng tôi, hiện tại anh có thể rời đi."
Bạch Nhược Dao : "Những điều tôi nói đều là sự thật."
Nguyễn Vọng Thư : "Sự thật thì thế nào, chuyện này đối với chúng tôi có ý nghĩa gì sao."
Bạch Nhược Dao đúng lý hợp tình : "Ít nhất các cậu hiện tại đã biết Mộ Hồi Tuyết là nam hay nữ, già hay trẻ, sống ở đâu."
Ánh đao chợt lóe, Luyện Dư Tranh rút ra một cây chủy thủ. Tốc độ của cô cực nahnh, chủy thủ ngay lập tức đặt trên cổ Bạch Nhược Dao, anh thế mà không trốn, ngược lại cười hì hì nhìn Luyện Dư Tranh. Ai cũng không nghĩ tới, lần này là Đường Mạch ngăn cản Luyện Dư Tranh. Cậu cẩn thận đánh giá Bạch Nhược Dao, sau một lúc lâu, cậu nói : "tình báo của anh xác thật có ý nghĩa."
Đôi mày Nguyễn Vọng Thư nhăn lại, nhưng cậu lựa chọn tin tưởng Đường Mạch.
Luyện Dư Tranh thu hồi chủy thủ.
Bạch Nhược Dao thế mà lại quen biết Mộ Hồi Tuyết, bản thân chuyện này đã có ý nghĩa.
Việc này không nên chậm trễ, ném chuyện của Bạch Nhược Dao sang một bên, Nguyễn Vọng Thư nói tình báo mấy ngày nay Thiên Tuyển thu được ra : "Bởi vì sự tồn tại của Bảng xếp hạng thời gian, chúng ta đều biết, người chơi tàng hình rất khó tín nhiệm nhau, cũng không có bất kì tổ chức nào. Nhưng thật ra không phải không có. Người chơi tàng hình bị chúng tôi bắt được nửa giờ trước buổi sáng hôm nay đã biến mất, tôi kết thúc tính mạng của anh ngay thời điểm trước khi anh biến mất. Anh xếp hạng 98 trên Bảng xếp hạng thời gian." Thần sắc Nguyễn Vọng Thư nghiêm túc : "theo như lời anh nói, Bắc Kinh có hai đội ngũ người chơi tàng hình tương đối nổi tiếng."
Đường Mạch : "Là đội ngũ dạng nào ?"
Nguyễn Vọng Thư : "Đội thứ nhất là một đôi song sinh anh trai em gái, anh trai xếp hạng 71 trên Bảng xếp hạng thời gian. Hai người này một người ngoài sáng, một người trong tối, chưa từng có bất kì người nào nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau xuất hiện. Bất luận khi nào, chỉ cần giao chiến cùng một người trong đó, liền phải tùy thời đề phòng một người khác âm thầm đánh lén. Thực lực bọn họ rất mạnh."
Phó Văn Đoạt : "Còn một đội khác ?"
Nguyễn Vọng Thư trầm mặc một lát, thế nhưng không nói thẳng, ngược lại nói : "Có lẽ bởi vì Bắc Kinh là thủ đô Trung Quốc, dân cư vốn dày đặc, tài nguyên thành thị cũng tương đối phong phú. Giống với phỏng đoán lúc trước của chúng ta, ngày 18 tháng 11 sau khi Địa Cầu Online, người sống sót như chúng ta toàn bộ lưu lại trên Trái Đất, người chơi tàng hình bị đẩy tới một nơi giống y hệt Trái Đất. nơi đó và Trái Đất dường như không có gì khác biệt, điểm khác nhau duy nhất là không có mặt trăng."
Đường Mạch : "Không có mặt trăng ?"
Nguyễn Vọng Thư : "Đây là suy đoán của tôi. Thiên Tuyển tổng cộng đã bắt được hơn chín người chơi tàng hình, từ trong miêu tả của bọn họ, trước nay bọn họ chưa từng thấy mặt trăng. Trừ bỏ gϊếŧ người có thể đạt được thêm mười phút thời gian nghỉ ngơi, người chơi tàng hình mỗi lần hoàn thành một trò chơi có thể nghỉ ngơi mười phút trên Trái Đất. Tôi không loại bỏ khả năng do mười phút thời gian quá ít, vừa khéo những người này không một ai từng nhìn thấy mặt trăng, nhưng cả chín người nửa năm qua đều không nhìn thấy mặt trăng, cái này thực sự quá kì lạ. Cho nên tôi suy đoán rằng Trái Đất kia không có mặt trăng, chỉ có mặt trời."
"Mặt trăng tượng trưng cho ban đêm, ban đêm tượng trưng cho nghỉ ngơi. Người chơi tàng hình không cần nghỉ ngơi, cho nên Hắc tháp cũng không tạo ra một mặt trăng cho thế giới kia." Nguyễn Vọng Thư nhìn về phía Trần San San, co gái nhỏ thần sắc bình tĩnh : "Suy đoán này không phải không có khả năng."
Mọi người không dây dưa ở đề tài này, Nguyễn Vọng Thư tiếp tục nói : "Đội ngũ thứ hai so với đôi song sinh kia còn khó giải quyết hơn. Đường Mạch, cậu trước kia có nói qua đã từng gặp được một người đàn ông trung niên, anh là người hạng 89 Bảng xếp hạng thời gian."
Đường Mạch gật đầu : "Đúng vậy, anh gọi là Lý Triều Thành."
Nguyễn Vọng Thư : "Bắc Kinh tổng cộng có bốn người trên Bảng xếp hạng thời gian."
Đường Mạch ngẩn ra, Phó Văn Đoạt hỏi : "Bao gồm cả Lý Triều Thành ?"
Nguyễn Vọng Thư : "Đúng vậy, bao gồm cả anh." mọi người thoáng nhẹ Thượng Hảiở ra, lại nghe Nguyễn Vọng Thư nói : "Nhưng người xếp hạng thứ 7 Bảng xếp hạng thời gian, ở Bắc Kinh." Âm thanh Nguyễn Vọng Thư dần ngưng trọng, "Người chơi tàng hình mà tôi nói, là một cô gái mười sáu tuổi xếp hạng 7 trên Bảng xếp hạng thời gian, cô ta tên Từ Quân Sinh."
Kế tiếp, Nguyễn Vọng Thư tỉ mỉ giới thiệu tiểu đội ba người có độ tuổi trung bình cực nhỏ này.
Gϊếŧ chết TOP10 Bảng xếp hạng thời gian, sẽ nhận được một đạo cụ phẩm chất hoàn mỹ. nhưng nửa năm qua, tên của Từ Quân Sinh vẫn vững vàng bò lên được vị trí thứ bảy, trên Bảng xếp hạng thời gian, trừ Mộ Hồi Tuyết, cô ta là người Trung Quốc thứ hai. Người chơi không có tên trên Bảng xếp hạng thời gian không nhất định không phải là kẻ mạnh, nhưng người có thể lọt vào trong bảng xếp hạng này, nhất định quả cảm quyết tuyệt*, thực lực cường đại.
* Quả cảm : có quyết tâm và dũng khí, dám đương đầu với nguy hiểm để làm những việc thấy cần phải làm (đồng nghĩa : Dũng cảm) (theo từ điển Soha)
*決絶 (quyết tuyệt): cắt đứt liên hệ một cách dứt khoát (theo từ điển Hán Nôm)
Mình thấy mấy từ này hay nên để nguyên, các bạn nào học Văn tốt note lại dùng trong bài xịn nè, hồi đó mình toàn học vậy =)))))
Nguyễn Vọng Thư : "Đội ngũ của Từ Quân Sinh chỉ chuyên săn gϊếŧ thịt heo."
Bọn họ chỉ gϊếŧ những người chơi tàng hình không có thời gian nghỉ ngơi, trừ khi có người muốn gϊếŧ Từ Quân Sinh để nhận được đạo cụ, bọn họ mới xuống tay phản sát. Đội ngũ như vậy ở trong thế giới tàng hình cực kì hiếm thấy, người chỉ dám gϊếŧ người chơi tàng hình cũng không thiếu, nhưng người chơi trên Bảng xếp hạng thời gian, rất ít người chỉ gϊếŧ thịt heo.
Nhưng điều này không có nghĩa Từ Quân Sinh không mạnh.
Nguyễn Vọng Thư giương mắt nhìn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt : "Một tháng trước, ở Bắc Kinh có năm người chơi trên Bảng xếp hạng thời gian. Người chơi tàng hình xếp hạng 36 kia nghe nói Từ Quân Sinh chỉ gϊếŧ thịt heo, cho rằng thực lực của cô ta không mạnh, chỉ động ra tay gϊếŧ cô ta. Ngày hôm sau tên anh biến mất trên Bảng xếp hạng thời gian, Từ Quân Sinh từ hạng 10 bò lên hạng 8."
Tin tức Nguyễn Vọng Thư biết đến thực ra không nhiều lắm, tổ chức Thiên Tuyển bắt được chín người chơi tàng hình chỉ có một người là người trên Bảng xếp hạng thời gian. Thanh danh đội ngũ Từ Quân Sinh ở Bắc Kinh rất kém những người chơi lạc đàn chỉ cần đụng phải bọn họ, đều sẽ bị gϊếŧ chết. Những người khác không có cách nào biết được tin tức của bọn họ, dị năng của cô ta là cái gì cũng không biết.
Đường Mạch rũ mắt, trong lòng suy tư về tình báo của hai đội ngũ này. Nguyễn Vọng Thư lại nói thêm một ít tin tức khác, thuận tiện còn nhắc đến Thượng Hải tuy rằng không có người chơi tàng hình trong TOP50, nhưng cũng có bốn người chơi xếp sau hạng 50."
Trần San San : "khu vực phân chia của người chơi tàng hình giống với chúng ta, Bắc Kinh là Trung Quốc khu 1, Thượng Hải là khu 2. Mộ Hồi Tuyết là khu 3, nếu cô ta ở Quảng Châu, vậy Quảng Châu chính là Trung Quốc khu 3."
Tình huống ở Bắc Kinh so với chỗ khác phức tạp hơn.
Trừ hai đội ngũ nổi tiếng nhất, đội ngũ người chơi tàng hình ở Bắc Kinh thế mà lại có hơn chục cái. Những đội ngũ này thường chỉ do hai người tạo thành, sau khi tìm được "con mồi", phân chia đều điểm chiếm được.
Nguyễn Vọng Thư nhận được tin tức phần lớn là Bắc Kinh, bất quá cậu nhắc nhở nói : "Rất nhiều kẻ mạnh không muốn bước chân lên Bảng xếp hạng thời gian, chúng ta không thể khinh địch. Theo tôi được biết, Tô Châu bên kia hình như có hai người nước ngoài tạo thành một tiểu đội, bọn họ đều không có tên trên Bảng xếp hạng thời gian, nhưng danh tiếng rất lớn, hoặc là nói ác danh vang xa. Không xếp hạng trên Bảng xếp hạng thời gian là bởi vì bọn họ đặc biệt thích nghỉ ngơi, một khi có thêm thời gian nghỉ ngơi đều sẽ lựa chọn nghỉ ngơi. Nhưng thực lực của bọn họ cực kì mạnh, đã sớm thông qua Hắc tháp tầng thứ ba, bọn họ thích nuôi dưỡng thịt heo, thủ pháp gϊếŧ người cũng cực kì tàn nhẫn."
Nghe được hai chữ Tô Châu, Đường Mạch thoáng chú ý một chú, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Toàn bộ tình báo đã tập hợp xong, mọi người rất nhanh đã ra quyết định.
Đường Mạch : "Từ giờ đến lúc Hắc tháp đổi mới còn bảy ngày, chúng ta cần sưu tầm thêm tình báo. So với đội ngũ Từ Quân Sinh, tôi càng chú ý đến đôi song sinh hơn. Anh trai xếp hạng 71 Bảng xếp hạng thời gian, em gái lại không có tên." Dừng một chút, Đường Mạch cúi đầu nhìn về phía Trần San San : " San San, em cảm thấy thế nào ?"
Trần San San : "Em cũng cảm thấy, bọn họ có chút kì lạ."
Âm thanh cười hì hì của Bạch Nhược Dao lúc này vang lên : "Oa, trực giác phụ nữ ? bạn nhỏ như vậy cũng có giác quan thứ sáu của phụ nữ ?"
Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói : "Anh chạy xong rồi ?"
Còn đang chạy bộ tại chỗ Bạch Nhược Dao : "....."
Trải qua Đường Mạch và Nguyễn Vọng Thư nhất trí đồng ý, tổ thức Thiên Tuyển và Đường Mạch quyết định lợi dụng bảy ngày thời gian này, cố gắng hết sức bắt được nhiều người chơi tàng hình hơn nữa.
Nguyễn Vọng Thư : "Từ lúc Hắc tháp thông báo phiên bản đổi mới, thời gian người chơi tàng hình tồn tại trên Trái Đất ngày càng dài, nếu bắt được một người chơi tàng hình, có thể đào trong miệng anh ra rất nhiều tình báo."
Nòng cốt của Thiên Tuyển là sáu khách lén qua sông cường đại, nhưng bọn họ có rất nhiều thành viên.
Bình quân thực lực của người chơi tàng hình khẳng định mạnh hơn so với người chơi tàng hình, nhưng thực lực của những thành viên Thiên Tuyển cũng mạnh hơn người bình thường. Bạch Nhược Dao chạy suốt một giờ, hai chân rốt cuộc cũng dừng lại. Anh cười hì hì đứng bên cạnh nghe hết những an bài của Nguyễn Vọng Thư, chờ lực chú ý của mọi người tập trung lên người anh lần nữa, mới phát hiện không biết từ khi nào không thấy anh ta.
Ngay cả Phó Văn Đoạt cũng không nhận ra Bạch Nhược Dao biến mất.
Đường Mạch trong lòng càng thêm cảnh giác.
Bảy ngày kế tiếp, Đường Mạch ngoài ý muốn tiến vào một phó bản. Có nhiều thời gian, bọn họ cẩn thận tìm kiếm tung tích người chơi tàng hình. Cho đến ngày 18 tháng 5, Đường Mạch đã có được một bảng tên hoàn chỉnh của Bảng xếp hạng thời gian. Hạng nhất vẫn như cũ là Mộ Hồi Tuyết, Từ Quân Sinh từ hạng 7 rớt xuống hạng 9, tên của anh trai đôi song sinh đã lên đến hạng 62.
Nguyễn Vọng Thư tựa hồ có giao thiệp với những thủ lĩnh tổ chức khác ở Bắc Kinh, nhưng hai bên cũng không đạt thành bất kì hiệp ước gì.
Bọn họ đều đang chờ đợi, chờ đợi phiên bản mới đến, chờ đợi một cục diện mới.
Ngày 18 tháng 5 năm 2018, buổi tối 6 giờ.
Hoàng hôn màu đỏ ấm áp thông thả trải dài đến chân trời, một nửa vòng ánh trăng trong vắt dâng lên từ phương đông. Tia sáng ấm áp chiếu xạ trên tòa tháp đen nhánh, lại làm cho nó có vẻ nhu hòa. Nhưng một khắc kim giây chỉ hướng 6 giờ, một tràng tiếng ca bao dung ấm áp vang lên, ngay sau đó là giọng nữ ca hợp xướng vọt đến từ bốn phương tám hướng như đại hồng thủy.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt trốn trong một đống nhà nhỏ ở phố Trường An, xa xa nhìn chằm chằm tòa Hắc tháp.
Hắc tháp chưa bao giờ ôn nhu như ngày hôm nay.
Đây là một bài 《 Thánh Mẫu Tụng 》.
Giọng nữ nhẹ nhàng ngâm nga, trên thân tháp màu đen lập lòe ánh đỏ nhạt ấm áp. Nhưng phối hợp với thành thị Bắc Kinh tĩnh mịch, giọng ca vốn dĩ mười phần ôn nhu này, lại nghe ra một loại không khí quỷ dị khác thường. Toàn thành yên tĩnh, trên đường phố không một bóng người. Vô số đôi mắt trốn trong từng tòa kiến trúc, sợ hãi lại thù hận nhìn Hắc tháp.
Ngay khi tiếng hát dừng lại, ánh sáng trên thân tháp cũng đồng thời rút lui.
Tất cả lại trở nên lạnh lẽo, nhưng đây mới là Hắc tháp.
Một điểm màu trắng nho nhỏ trên đỉnh tháp bắt đầu lập lòe. Lúc này đây có rất nhiều người chú ý đến điểm sáng nhỏ này, bọn họ nhanh chóng đếm theo, nhưng vài giây sau biểu tình bọn họ trở nên khó coi. Đường Mạch cực lực mở to mắt nhẩm số lần cái điểm này nhảy lên, nhưng lấy thị lực của cậu vậy mà cũng không thể bắt kịp.
Điểm sáng nhảy lên điên cuồng, có lẽ đã nhảy mười vạn lần*, có lẽ lại nhảy trăm vạn lần ....
* 1 vạn = 10.000
Tiếp theo, là điểm sáng thứ hai.
Nó nhảy lên hơn ba vạn lần.
Điểm thứ ba nhảy lên 6923 lần.
Điểm thứ tư chỉ nhảy lên 11 lần.
Đường Mạch cực kì kiên nhẫn chờ đợi, nhưng điểm thứ năm không hề sáng lên.
Đường Mạch bỗng nhiên ý thức được gì đó, thân thể cậu ngồi thẳng lên. Ngay sau đó, một âm thanh trẻ con thanh thúy vô cảm vang lên -------
"Leng keng ! Quy tắc phiên bản mới 4.0 của Hắc tháp ------"
"Thứ nhất, phó bản kẻ cuối cùng* chính thức đóng lại."
* Raw QT là mạt vị giả, Raw eng là the last person instance. Mình edit theo raw eng nha, có sai sót hay không hay mong mn cmt góp ý mình với.
"Thứ hai, mở ra trò chơi của người trở về. Người trở về không có thân phận người chơi, công bố phương thức để người trở về nhận được thân phận : Đào thải một khách lén qua sông, nhận được thân phận khách lén qua sông, đào thải mười người chơi chính thức, nhận được thân phận người chơi chính thức. Những phương thức đào thải không giới hạn trong trò chơi."
"Thứ ba, người trở về đã nhận được thân phận người chơi sẽ không bị thời gian nghỉ ngơi ảnh hưởng. Bảng xếp hạng thời gian vĩnh viễn tồn tại, hoàn thành xếp hạng đến 18 giờ buổi tối ngày 18 tháng 5 năm 2018, không thay đổi."
"Thứ tư, mở ra lựa chọn chuyển đổi cho khách lén qua sông, khách lén qua sông thông qua Hắc tháp tầng thứ năm, tự động đổi thành ngạch quân dự bị; ngạch quân dự bị thông qua Hắc tháp tầng thứ sáu, chính thức đổi thành người chơi chính thức. Người trở về đào thải ngạch quân dự bị, trực tiếp trở thành người chơi chính thức."
Thông báo liên tiếp ba lần, giọng trẻ con lạnh nhạt quanh quẩn trên thành thị toàn cầu. Đây có lẽ là thời khắc toàn thế giới an tĩnh nhất, không ai nói chuyện, không ai hoạt động. bọn họ phảng phất như đang ghé vào bụi cỏ nhìn chằm chằm con mồi, chờ đợi kẻ địch của mình xuất hiện.
"leng keng ! 563 vạn người chơi thành công tái nhập trò chơi ........."
"32 vạn người chơi thành công tái nhập trò chơi .........."
"Trò chơi đang lưu trữ .........."
"Số liệu trò chơi đang download ........."
"Lưu trữ thành công ..........."
"Cập nhật thành công .........."
"Trò chơi của người trở về đã đổi mới ........."
"Leng keng ! ngày 18 tháng 5 năm 2018, phiên bản 4.0 Hắc tháp chính thức online, hoan nghênh người chơi tiến vào trò chơi."
Đường Mạch trốn trong nhà nhỏ, chờ đợi một câu cuối cùng "Mời người chơi nỗ lực công tháp". Ánh mắt cậu lại không nhìn về Hắc tháp, mà là nhìn về phố Trường An trước mặt. Trong thế giới người chơi tàng hình, Hắc tháp cũng bay lơ lửng bên trên Cố Cung. Chờ đến lúc người chơi tàng hình trở về Trái Đất, hai thế giới dung hợp, có lẽ bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện trong phụ cận.
Nhưng ba giây đồng hồ sau, Đường Mạch đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía tòa Hắc tháp.
Trần San San kinh ngạc nói : "Câu mời nỗ lực công tháp kia đâu ?"
Em trai Phó cũng phản ứng lại : "Đúng vậy, mỗi lần đổi mới cuối cùng Hắc tháp đều sẽ nói một câu mời nỗ lực công tháp, lần này sao lại không có ? chẳng lẽ nó không hy vọng chúng ta công tháp sao."
Trong lòng Đường Mạch dâng lên một dự cảm bất thường, sắc mặt Phó Văn Đoạt cũng dần trầm xuống.
Giây tiếp theo, một âm thanh trẻ con suиɠ sướиɠ vang lên trên không trung toàn cầu -----------
"leng keng ! Trung Quốc khu 3 người trở về Mộ Hồi Tuyết dẫn đầu thông qua Hắc tháp tầng thứ tư, kích phát phiên bản đổi mới của Hắc tháp 4.0. Kẻ trở về nhận được khen thưởng ------- Trò chơi của Eve."
"Quy tắc trò chơi ----------"
"Thứ nhất, từ ngày 18 tháng 5 năm 2018 đến ngày 24 tháng 5 năm 2018, trong bảy ngày, mỗi ngày từ buổi tối 18 giờ đến buổi sáng 6 giờ ngày hôm sau là thời gian của trò chơi. Trò chơi này không ảnh hưởng đến trò chơi của Hắc tháp."
"Thứ hai, trong thời gian trò chơi, người trở về nhận được đạo cụ "khen thưởng Eve". Đạo cụ là đạo cụ dùng một lần, phương thức sử dụng đạo cụ mời người chơi tự mình tìm hiểu."
"Thứ ba, người trở về không thể sử dụng đạo cụ khi trò chơi kết thúc, phán định thất bại trò chơi."
"Thứ tư, gϊếŧ chết người chơi trên Bảng xếp hạng thời gian của địa cầu người trở về, nhận được "khen thưởng Eve" của người trở về. Nếu người trở về chưa sử dụng "khen thưởng Eve", người chơi Trái Đất có thể tìm ra phương thức, sử dụng đạo cụ."
"Thứ năm, người chơi Trái Đất gϊếŧ chết Trung Quốc khu 3 người trở về Mộ Hồi Tuyết, có thể nhận được 'Khen thưởng Eve' và đạo cụ phẩm chất hi hữu 'La bàn luận điệu vớ vẩn'."
"Thứ sáu, người trở về gϊếŧ chết Trung Quốc khu 1 khách lén qua sông Phó Văn Đoạt, trực tiếp mở ra 'Khen thưởng Eve', cũng nhận được 'Sự tôn kính của người dưới lòng đất'."
"Thứ bảy, người trở về gϊếŧ chết Châu Âu khu 1 người chơi chính thức Lena ∙ Jophoth, trực tiếp mở ra ..........."
"Thứ mười ba, người trở về gϊếŧ chết Trung Quốc khu 1 người chơi chính thức Đường Mạch, trực tiếp mở ra 'Khen thưởng Eve', nhận được "Sự tôn kính của Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kì quái'."
"Thứ mười bốn, người trở về gϊếŧ chết Trung Quốc khu 1 khách lén qua sông Nguyễn Vọng Thư, trực tiếp ........."
"Thứ mười lăm, người trở về gϊếŧ chết Trung Quốc khu 1 khách lén qua sông Luyện Dư Tranh ..........."
........
"Thứ bốn mươi chín, người trở về gϊếŧ chết Châu Âu khu 18 khách lén qua sông James ∙ Horon, trực tiếp mở ra "Khen thưởng Eve'."
Các nơi trên toàn thế giới, mỗi một góc, người chơi đều trợn to hai mắt, đứng tại chỗ nghe từng điều trong 49 quy tắc Hắc tháp thông báo. Chưa từng có một trò chơi nào của Hắc tháp có nhiều quy tắc như vậy, theo mỗi một cái tên Hắc tháp công bố, người chơi Trái Đất đều đã từng nghe qua.
Phó Văn Đoạt, Lena ∙ Jophoth, Andre ∙ Ivan ∙ Petrov, Đường Mạch .....
Mỗi một cái tên này, nửa năm trong quá khứ, đều đã từng được Hắc tháp thông báo toàn cầu, chỉ có một số ít tên không bị người chơi toàn cầu biết được. Mà hiện tại, Hắc tháp dùng ngữ điệu máy móc đồng dạng lặp lại từng cái tên của bọn họ, không thề thay đổi mà lặp lại.
Mặt trời dần chìm vào mặt đất, mặt trăng dâng lên, ánh trăng soi sáng toàn Hắc tháp. Âm thanh bình tĩnh đến lạnh nhạt của Hắc tháp nhàn nhạt vang lên -------
"Ngươi biết Eve không, tìm cô ấy, cô ấy chính là hy vọng."
𓈒 ◌ 𓂂 𓋜 𓈒 ◌ 𓂂 𓋜 𓈒 ◌ 𓂂 𓋜 𓈒 ◌ 𓂂 𓋜 𓈒
Lời editor đang khóc huhu : 🥺
Chương này 5k6 chữ huhu, dài gấp đôi chương bình thường đó
(Bảo bối mỏi tay mà bảo bối không nói.jpg)
Dạo này mới mò được mấy công cụ word xịn lắm, nên hưng trí bừng bừng bão chương liên tục luôn nè