Đăng vào: 11 tháng trước
Việc Lưu Vạn Thắng nghĩ đến, Đường Mạch sớm đã nghĩ đến từ lâu.
Nếu người chơi thật sự dựa theo “Cấp bậc của mức độ ưu tiên” để lần lượt di chuyển, người chân chính khống chế kết cục của trò chơi chính là Đường Mạch. Trước đó, bất kể là Bạch Nhược Dao hay Lâm Thiến tiến vào một ô vuông nào đó, cho dù hai người bọn họ chiếm hết toàn bộ các ô vuông chứa sách, chỉ cần Đường Mạch sau cùng lại dập tắt ô vuông của Mosaic, bọn họ liền không thể thông quan.
Loại trò chơi như vậy căn bản không có một chút công bằng nào cả.
Cách nhìn nhận của Lưu Vạn Thắng đối với loại “Trò chơi không công bằng” này chính là Hắc tháp muốn hai đội ngũ hợp tác, cho nên mới thiết lập ra loại quy tắc trò chơi vừa nhìn qua liền biết là không công bằng như thế này. Loại suy đoán này của cậu ta cũng không phải là không có lý. Ai cũng đều không biết khi nào thì người sói trở về, hai đội ngũ đều muốn nhanh chóng thông quan, tuy rằng Đường Mạch là điểm mấu chốt quyết định trò chơi, nhưng nếu Bạch Nhược Dao và Lâm Thiến muốn quấy rối, bọn họ hoàn toàn có thể chiếm hết tất cả các ô vuông chứa sách, hoặc là làm ra những việc khác, gây trở ngại không cho hai người Đường Mạch thông quan.
Cho nên Lưu Vạn Thắng nói chính là: Hai người có muốn khẩn cầu chúng tôi, tiến hành hợp tác với hai người không.
Với những quy tắc trò chơi hiện tại, Bạch Nhược Dao bên kia không có bất kì khả năng nào để có thể một mình thông quan, quyền chủ động đang nằm trong tay Đường Mạch bên này. Nếu Đường Mạch không muốn hợp tác với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ bị người sói ăn luôn. Một khi Đường Mạch và Lưu Vạn Thắng có cơ hội tự mình thông quan, hai người nhất định sẽ không để ý tới Bạch Nhược Dao và Lâm Thiến nữa, cứ thế trực tiếp thông quan là được.
Thế nhưng, Đường Mạch cũng tuyệt không cho rằng Hắc tháp sẽ thiết lập ra một trò chơi không công bằng như vậy. Hắn ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với Bạch Nhược Dao ở phía bên kia. Nụ cười lạnh lẽo trên miệng đối phương còn chưa thu lại, sau khi phát hiện Đường Mạch đang nhìn mình, Bạch Nhược Dao liền chớp chớp mắt với hắn. Tiếp đó anh ta quét mắt liếc nhìn Lưu Vạn Thắng, nở một nụ cười nhạo đầy ẩn ý, xoay người quay trở lại ô vuông của mình.
Lâm Thiến dường như nghe thấy lời Bạch Nhược Dao nói, cũng trở lại ô vuông của mình.
Sắc mặt Lưu Vạn Thắng lúc này rất khó coi. Cả người cậu ta cứng đờ, lông tơ dựng đứng lên, rõ ràng là ban ngày ban mặt trời nắng chói chang, thế nhưng lưng sau của cậu ta lại thấy như bị kim chích. Sau một hồi lâu, Lưu Vạn Thắng ổn định tâm tình, vừa quay đầu liền phát hiện Đường Mạch đang bình tĩnh nhìn mình. Lưu Vạn Thắng có chút không nhịn được, nhìn về phía Bạch Nhược Dao ném xuống một câu “Anh đừng hối hận”, sau đó quay trở lại ô vuông ban đầu của mình.
Chờ đến sau khi hai người đứng đúng vào vị trí, âm thanh nhắc nhở của Hắc tháp vang lên, một vách tường xuất hiện chắn giữa hai đội ngũ, khiến bọn họ không thể nghe được cuộc đối thoại của nhau.
Ngay khi được tách ra, Lưu Vạn Thắng nhanh chóng nói: “Chúng ta không cần hợp tác với bọn họ cũng có thể đạt được thắng lợi. Quy tắc trò chơi nói mỗi lượt sẽ xuất hiện ít nhất một quyển sách, vừa rồi xuất hiện hai quyển sách, lần tới rất có khả năng sẽ là ba, bốn quyển. Chỉ cần số lượng sách nhiều hơn ba quyển, chúng ta nhất định sẽ cơ hội thắng lợi. Bọn họ chỉ có hai người, nhiều nhất chiếm được hai quyển sách, chúng ta có thể chiếm cứ quyển sách thứ ba, sau đó anh đi một bước cuối cùng để quyết định trạng thái sáng tối của ô vuông. Như vậy chúng ta liền có thể thông quan rồi.” Tròng mắt Lưu Vạn Thắng nhanh chóng chuyển động, dường như đang tính nhẩm gì đó, tiếp đó cậu ta bỗng nhiên ngẩng đầu: “Ba quyển sách thật ra cũng chưa đủ để đảm bảo cho lắm, quan trọng nhất vẫn là vị trí của chúng. Nhưng nói tóm lại, chúng ta là có cơ hội để thông quan, còn bọn họ thì không.”
Lưu Vạn Thắng nói một hồi, ngẩng đầu lên mới phát hiện tầm mắt Đường Mạch đang nhìn chăm chú về phía đối diện. Cậu ta theo đó nhìn qua, sắc mặt lập tức tái mét lại. Cậu ta biết Đường Mạch và tên thần kinh kia không phải đồng đội của nhau, nhưng hai người bọn họ chắc chắn là có quen biết.
Lưu Vạn Thắng cắn răng nói: “Anh muốn bắt tay hợp tác với người đó?”
“Anh ta vừa rồi có nói, cậu sắp chết rồi.”
Lưu Vạn Thắng tức khắc đen mặt: “Đúng là tên thần kinh!”
Đường Mạch quay đầu, yên lặng nhìn Lưu Vạn Thắng.
Lưu Vạn Thắng: “Làm sao vậy?”
Khóe môi Đường Mạch khẽ nhếch lên: “Tuy rằng tôi cũng rất không thích anh ta, nhưng một khi anh ta đã nói cậu sắp phải chết, vậy thì cậu có đến tám chín phần mười là thật sự phải chết rồi.” Những lời này vừa nói ra, biểu tình trên mặt Lưu Vạn Thắng liền trở nên cực kỳ khó coi. Cậu ta còn chưa kịp mở miệng tiếp lời, Đường Mạch đã lại nói: “Hơn nữa, tôi không có ý định ngỏ lời bảo bọn họ hợp tác với chúng ta. Trò chơi này không đơn giản như cậu nghĩa đâu, nó không phải chỉ là một trò chơi toán học đơn thuần. Bạch Nhược Dao kia cũng không phải người lương thiện như cậu vẫn nghĩ, nếu anh ta thật sự muốn giết cậu, vậy thì nó còn dễ dàng hơn việc người sói ăn thịt cậu nữa đấy.”
“Anh……”
“Nếu người sói muốn ăn thịt cậu, để nuốt cậu vào bụng, ít nhất phải tốn mười giây nhỉ? Nhưng người kia nếu muốn giết cậu, chỉ cần ba giây thôi.” Dứt lời, Đường Mạch dừng cười, lạnh lùng nói: “Dưới tình huống cậu không chắc bản thân mình có đủ khả năng để động vào người ta hay không, đừng nên đi chọc giận một người xa lạ mà cậu không quen biết. Mặt khác, lượt trò chơi tiếp theo, tôi sẽ đi khống chế trạng thái của tấm màng, còn cậu đi chiếm sách.”
Đây vốn dĩ cũng chính là điều Lưu Vạn Thắng muốn nói, bọn họ cần phải thay một chút người đi lấy sách. Thế nhưng ngữ khí nói chuyện của Đường Mạch khiến cậu ta cảm thấy rất bất mãn, cậu ta nói: “Tôi biết, nhưng anh ta chưa chắc đã giết được tôi.”
“Vậy đổi một cách nói khác đi.”
Lưu Vạn Thắng nghe vậy sửng sốt.
Cậu ta ngẩng đầu, chỉ thấy dưới ánh nắng chói chang, Đường Mạch nghiêng đầu, khẽ mỉm cười nói: “Tôi giết cậu, chỉ cần một giây.”
Trái tim Lưu Vạn Thắng đột nhiên trùng xuống, cả người như rơi vào hầm băng.
Trước khi lượt thứ hai bắt đầu, Đường Mạch đứng trong ô vuông ngưng thần suy nghĩ, Lưu Vạn Thắng cũng cúi đầu không nói gì. Thời gian năm phút thảo luận trôi qua rất nhanh, Mosaic có chút không kiên nhẫn, thời gian vừa đến đã gọi tên Hắc tháp, bảo nó hay nhanh chóng bắt đầu trò chơi đi. Vách tường màu xanh lam dần dần biến mất, hai bên đội ngũ rất nhanh liền nghe được âm thanh ở phía đối diện, lúc này, một giọng nam run rẩy vang lên: “Tôi nhớ rõ… Anh tên là Đường Mạch?”
Dòng suy nghĩ của Đường Mạch bị những lời này cắt ngang, hắn nghiêng đầu, nhìn về phía Lưu Vạn Thắng vừa lên tiếng. Hắn không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
“……Anh chính là người tên Đường Mạch kia à?”
Đường Mạch bình tĩnh nhìn chăm chú Lưu Vạn Thắng, hai giây sau, hắn dời tầm mắt đi.
Lưu Vạn Thắng mấp máy môi, im lặng không nói gì.
Anh ta quả thật chính là Đường Mạch!
Nếu anh ta thật sự là người tên Đường Mạch kia, vậy lời anh ta nói có đến 70% mức độ đáng tin cậy. Đường Mạch – người đầu tiên trên toàn Trung Quốc thông quan Hắc tháp tầng thứ ba, quả thật có thể trong vòng 1s giết chết một người chơi mới thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất như cậu ta, mà tên thần kinh ở phía đối diện kia, cũng rất có thể nội trong vòng ba giây giết chết cậu ta.
Lưu Vạn Thắng thầm mắng một tiếng dưới đáy lòng, kế đó lật đổ toàn bộ các sách lược đã nghĩ ra trước đó.
Mọi chiến thuật đều vô dụng khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, đặt ở dưới tình huống này cũng giống như vậy. Khó trách người chơi nữ bên kia không dám có một chút chất vấn, vặn hỏi nào với tên thần kinh kia, hóa ra cô ta đã sớm đoán ra được người đồng đội này của cậu ta chính là vị Đường Mạch nổi danh kia. Đã có thể quen biết Đường Mạch, còn có thể quấy nhiễu, khiến anh ta bó tay không biết phải làm thế nào, vậy thì người kia cũng tuyệt đối là một tên biến thái.
Vì sao hai vị không giống người thường này lại muốn cùng nhau tham gia cái Phó bản hiện thực này vậy?
Phó bản này còn chưa quan trọng đến mức khiến cho những loại người chơi như mấy người đều phải tiến vào tham gia đâu!
Trong đầu Lưu Vạn Thắng lúc này trăm mối ngổn ngang.
Rất nhanh sau đó, khi vách tường đã hoàn toàn biến mất, Hắc tháp nhắc nhở lượt trò chơi thứ hai chính thức bắt đầu. 20 dạng vật phẩm chậm rãi xuất hiện trong tấm màng.
Ánh sáng chói mắt biến mất, Đường Mạch tập trung nhìn vào, lần này thế nhưng lại chỉ có một quyển sách!
Vị trí của quyển sách này cũng vừa khéo. Nó đứng ở ô A4, ngay trước mặtLưu Vạn Thắng.
“Leng keng! Lượt thứ hai, số bước người chơi có thể di chuyển: 7.”
“Mời người chơi dựa theo cấp độ ưu tiên, lần lượt di chuyển vào các ô vuông.”.”
Bạch Nhược Dao hì hì cười một tiếng: “7 bước nha.” Dứt lời, anh ta nhanh chóng đi lên một bước, tiến vào ô vuông ở trước mặt.
Lưu Vạn Thắng đang cực kỳ vui vẻ. Cậu ta nhìn sang Đường Mạch, gật gật đầu, tiếp theo nhanh chóng đi về phía trước, bước vào ô A4. Lâm Thiến là người thứ ba di chuyển, cô ta tiến vào A2.
Đây là một cơ hội tốt mà ngay cả Lưu Vạn Thắng cũng không hề nghĩ tới, chỉ cần cậu ta bảo vệ tốt ô A4, không ngừng di chuyển qua lại giữa nó và các ô vuông cạnh nó, cậu ta liền rất có khả năng sẽ giữ được quyền ưu tiên sở hữu quyển sách trong ô A4.
Lâm Thiến mỗi một lần đều sẽ chậm hơn cậu ta một bước. Bạch Nhược Dao nếu muốn đi tới chỗ này, cần phải thực hiện bảy bước. Anh ta phải liên tục tiến về phía trước, thì mới có thể chiếm được quyền ưu tiên trong ô vuông này. Nhưng hai người bọn họ trước sau vẫn không thể giành được thắng lợi, mà Lưu Vạn Thắng thì lại có khả năng đó. Một khi Bạch Nhược Dao không chú ý tới điểm này, bọn họ liền thắng rồi.
Lưu Vạn Thắng giấu đi niềm vui sướng nơi đáy lòng, sau đó liền không ngừng di chuyển tới các ô vuông ở xung quanh ô A4.
Đúng như Lưu Vạn Thắng đã đoán, Bạch Nhược Dao đã phát hiện ra điểm này, cho nên đối phương vẫn luôn hướng về phía ô A4 mà đi.
Lưu Vạn Thắng có chút thất vọng: Tên thần kinh này quả nhiên rất thông minh.
Bạch Nhược Dao đi từng bước tiếp cận, Lâm Thiến cũng vẫn luôn di chuyển ở xunh quanh ô A4. Chờ đến khi bước thứ năm kết thúc, Bạch Nhược Dao đứng ở ô B3 ; Lưu Vạn Thắng, Lâm Thiến và Đường Mạch đều đứng ở ô A4. Bốn người gần như là đứng cùng một chỗ. Đến lượt Bạch Nhược Dao đi bước thứ sáu, hắn hướng về phía trước, tiến vào ô A3. Lưu Vạn Thắng dưới đáy lòng thở dài, đi đến ô A5.
Bước thứ sáu, Bạch Nhược Dao đứng ở ô A3, Lưu Vạn Thắng đứng ở ô A5, Lâm Thiến đứng ở ô A3, Đường Mạch đứng ở ô B4.
Bước thứ bảy, Bạch Nhược Dao đương nhiên thẳng một đường mà tiến vào ô A4, chiếm được quyền ưu tiên sở hữu quyển sách trong đó. Lưu Vạn Thắng không chút suy nghĩ, cũng chuẩn bị tiến vào ô A4. Bỗng nhiên, Đường Mạch nói: “Cậu vào ô B5 đi.”
Lưu Vạn Thắng sửng sốt. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt bình tĩnh của Đường Mạch, cậu ta rất nhanh liền hiểu ra, sau đó sợ hãi nhìn về phía Bạch Nhược Dao đang cười hì hì kia, vội vàng đi vào ô B5.
Lượt trò chơi thứ hai kết thúc, trong hai đội ngũ vẫn không có người thắng lợi.
Hắc tháp tuyên bố trò chơi kết thúc, tất cả người chơi lại trở về ô vuông ban đầu. Lưu Vạn Thắng chuẩn bị đi về ô A5, Lâm Thiến cũng xoay người hướng về ô A1. Nhưng trong nháy mắt ngay khi hai người vừa nâng bước, một bóng dáng màu trắng đột nhiên ra tay, dưới chân dùng lực, không nói hai lời lao thẳng về phía Lưu Vạn Thắng. Cùng lúc đó, một bóng đen cũng đồng dạng xông tới gần Lâm Thiến. Đường Mạch và Bạch Nhược Dao gần như là đồng thời bắt lấy đồng đội của đối phương, sau đó cả hai đều dừng động tác.
Lưu Vạn Thắng phản ứng còn có chút mau lẹ, cậu ta nhanh chóng lấy ra một chiếc tạp dề màu đỏ che chắn trước người mình. Tạp dề đỏ chạm vào không khí liền lập tức trở nên cứng rắn như sắt, biến thành một tấm lá chắn ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng ngay khi con dao bướm của Bạch Nhược Dao múa vài đường trong gió, tập dề đỏ liền trực tiếp bị chẻ thành ba khối, rơi xuống trên mặt đất.
Dao bướm của Bạch Nhược Dao kề lên cổ Lưu Vạn Thắng, cây dù nhỏ của Đường Mạch cũng đồng thời để vào yết hầu Lâm Thiến.
Hai người chơi vừa mới thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất toàn bộ đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích. Bạch Nhược Dao nghe được tiếng động ở phía sau lưng, thong thả xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy Đường Mạch đang giơ cây dù nhỏ lên, dùng mũi dù ấn vào cổ Lâm Thiến. Trong ánh mắt anh ta hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó còn cố ý nói: “Á, Đường Đường, cậu đang làm gì thế, cậu vậy mà lại đi bắt nạt con gái nhà người ta như vậy à?” Trên mặt toàn bộ đều là loại biểu tình không dám tin tưởng.
Tay phải Đường Mạch nắm cán dù, nhàn nhạt nói: “Anh đang làm gì, thì tôi cũng đang làm cái đó.”
Bạch Nhược Dao ngoài miệng thì nói “Tôi chỉ là đang tâm sự với người bạn mới này một chút thôi, có đúng không nào”, nhưng con dao bướm trên tay lại chưa từng nới lỏng, lưỡi dao sắc bén hơi hơi di chuyển, cứa ra một miệng máu nhàn nhạt trên cổ Lưu Vạn Thắng.
Cả người Lưu Vạn Thắng cứng đờ, cậu ta đã tới sợ tới mức không dám mở miệng, chút lý trí cuối cùng thôi thúc cậu ta phải giữ được sự bình tĩnh, không thể rơi vào thế yếu.
Đường Mạch nghe xong lời này lại cười nói: “Tôi đây cũng chỉ đang nói chuyện phiếm với người đồng đội này của anh thôi mà. Đúng không, cô Lâm.”
Rõ ràng là đang hỏi Lâm thiến, nhưng Đường Mạch thậm chí còn không quay đầu lại, trước sau vẫn cười lạnh nhìn Bạch Nhược Dao như cũ.
Ở trung tâm lưới tọa độ, Mosaic kích động nhìn cảnh tượng nhân loại tương tàn này, miệng lẩm bẩm “Đánh nhau đi, đánh nhau đi”. Trong tiếng hò hét cổ vũ tràn đầy hứng phấn của Mosaic, Đường Mạch và Bạch Nhược Dao im lặng đứng đối diện nhau. Kỳ quái nhất chính là, theo thời gian trôi đi, ý cười trên mặt Bạch Nhược Dao càng lúc càng mờ nhạt, mà Đường Mạch lại cười đến càng thêm xán lạn.
Thật lâu sau, Bạch Nhược Dao nói: “Đường Đường, cậu sẽ không giết cô ta. Tôi biết mà, cậu không phải loại người sẽ lạm sát người vô tội.”
Đường Mạch: “Anh có thể thử xem.”
Bạch Nhược Dao khẽ nhướn mày, câu trả lời của anh ta là một miệng máu nhàn nhàn trên cổ Lưu Vạn Thắng.
Phụt!
Máu tươi lập tức phun ra, loại vết thương này đặt ở trước địa cầu online tuyệt đối là trí mạng, phải lập tức đưa vào bệnh viện. Nhưng cho tới hiện tại, sắc mặt Lưu Vạn Thắng chỉ là có chút trắng bạch, miệng vết thương rất nhanh đã khép lại. Ngay sau khi vết thương của Lưu Vạn Thắng lành lại, Bạch Nhược Dao nở nụ cười đầy khiêu khích với Đường Mạch, ai ngờ giây tiếp theo, tay phải Đường Mạch vừa động, cây dù nhỏ đã trượt xuống phía dưới, đâm thủng lồng ngực Lâm Thiến.
Máu tươi ngay tức khắc đã nhiễm đỏ cả một mảng quần áo.
Nụ cười trên môi Bạch Nhược Dao đột nhiên ngưng lại.
Đường Mạch rút ra cây dù nhỏ, lại lần nữa để lên yết hầu Lâm Thiến. Sau khi vết thương ở ngực kia khép lại, Đường Mạch mỉm cười nói: “Tôi nói rồi, anh có thể thử xem.”
Bạch Nhược Dao lẳng lặng nhìn chằm chằm Đường Mạch.
Một lát sau, anh ta lại lần nữa nói: “Cậu sẽ không giết……”
Giọng nói đột nhiên im bặt, trả lời lại Bạch Nhược Dao chính là Đường Mạch không chút do dự vứt ra cây dù nhỏ, vẽ ra một miệng máu nhàn nhạt trên cổ Lâm Thiến.
Hai người đều không nói gì, cứ im lặng như vậy mà đứng đối diện nhau.
Ba phút sau, âm thanh nhắc nhở của Hắc tháp vâng lên, yêu cầu người chơi trở lại vị trí ô vuông ban đầu, chuẩn bị cho lượt trò chơi thứ ba. Cả bốn người chơi đều không ai di chuyển. Lại qua đi mười giây, ngay khi Hắc tháp chuẩn bị nhắc nhở lần thứ hai, Bạch Nhược Dao bỗng nhiên thu tay, con dao bướm tinh xảo xoay tròn trong không trung, thoắt cái liền được chủ nhân của nó thu vào trong tay áo. Hai tay anh ta đút trong túi, thoải mái hào phóng trở về ô vuông của mình, vừa đi vừa vô tội nói: “Đường Đường, cậu nhàm chán thật đấy, không chịu để cho người ta đùa vui một chút gì cả.”
Sau khi Bạch Nhược Dao trở lại ô E1, Đường Mạch cũng thu hồi cây dù nhỏ, trở lại ô vuông của mình. Ngay khi vừa đứng vững, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Dao, bình tĩnh nói: “Anh nếu muốn giết cậu ta, tôi khẳng định cũng sẽ giết cô ta.”
Nụ cười trên môi Bạch Nhược Dao cương lại trong chốc lát, anh ta nhún nhún vai, cũng không nói thêm gì nữa.
Vách tường màu xanh lam chậm rãi xuất hiện, ngăn lại âm thanh ở hai bên. Ngay một khắc này, da đầu căng chặt như sắp nổ mạnh của Lưu Vạn Thắng mới hoàn toàn được thả lỏng. Cậu ta há to mồm thở phì phò, tựa như người suýt chút nữa thì chết chìm. Vất vả lắm mới ổn định được tinh thần, cậu ta cảm kích nhìn về phía Đường Mạch: “Đường…… Đường Mạch, cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Đường Mạch thu lại cây dù nhỏ: “Tôi không cứu cậu.”
Trên mặt Lưu Vạn Thắng tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Đường Mạch: “Tôi sẽ không giết cô ta, nếu cậu chết rồi, tôi chính là 1 đấu 2. Tình thế sẽ rất bất lợi cho tôi, tôi gần như không có khả năng giành được thắng lợi.”
Biểu tình trên mặt Lưu Vạn Thắng ngay lập tức trở nên cực kỳ phong phú, nhưng cậu ta biết, những lời Đường Mạch đang nói là sự thật. Có đến 90% khả năng, người đồng đội này căn bản không hề muốn cứu lấy cậu ta, cứu cậu ta chỉ là thuận tiện, có thể thông quan mới là thứ Đường Mạch thật sự hướng đến.
Ở phía bên kia, Bạch Nhược Dao đang dùng khẩu hình miệng với Đường Mạch.
『 Cậu thật xấu xa. 』
Đường Mạch không thèm để ý đến anh ta.
Bạch Nhược Dao lại quay sang nói với Lưu Vạn Thắng: 『 Cậu thật ngu xuẩn. 』
Lưu Vạn Thắng nắm chặt ngón tay, cũng rời tầm mắt sang chỗ khác.
Bạch Nhược Dao nở nụ cười.
Từ sau khi Bạch Nhược Dao nói với Lưu Vạn Thắng “Tôi tuyên bố, cậu chết chắc rồi”, Đường Mạch liền luôn tự hỏi, anh ta rốt cuộc đã thấy được tử khí trên người Lưu Vạn Thắng, hay là, anh ta nhất định sẽ giết chết người đồng đội này của hắn đây.
Trên thực tế, có một điểm Lưu Vạn Thắng đã nói sai rồi, đội ngũ đi trước cũng không phải không có khả năng thông quan trò chơi. Bọn họ không cần khẩn cầu đội ngũ đi sau tiến hành hợp tác với bọn họ. Bọn họ chỉ cần giết sạch đội ngũ đó, đến khi chỉ còn lại một mình đội ngũ của bọn họ, bọn họ liền thắng được trò chơi rồi.
Sau khi trò chơi bắt đầu, mỗi người chơi đều bị giam lỏng trong ô vuông, không thể tùy tiện đi lại. Chỉ cần chú ý vị trí, không đi vào cùng một ô vuông liền có thể tránh bị đối phương tấn công. Duy chỉ có khoảng thời gian giữa hai lượt trò chơi, thời điểm vài phút ngắn ngủi khi người chơi trở lại ô vuông của mình, là người chơi có thể tự do đi lại.
Rất nhiều người chơi sẽ bỏ qua điểm này, bọn họ coi việc “Người chơi cần phải trở về ô vuông của mình, lúc này ô vuông sẽ không giới hạn phạm vi di chuyển của người chơi nữa” như một điều hiển nhiên. Thế nhưng, đây chính là cơ hội duy nhất để giết người trong trò chơi này.
Bạch Nhược Dao nếu muốn giết chết Lưu Vạn Thắng, thì buộc phải tận dụng cơ hội này.
Cho nên ngay khi sự giam lỏng của ô vuông được giải trừ, Đường Mạch không cần suy nghĩ đã ngay lập tức bắt lấy Lâm Thiến.
Anh muốn giết đồng đội của tôi ? Cứ làm đi, bởi vì tôi đây cũng sẽ giết đồng đội của anh!
Đường Mạch đem sự lựa chọn này bày ra trước mắt Bạch Nhược Dao, cuối cùng Bạch Nhược Dao đã quyết định buông tha Lưu Vạn Thắng.
Phó Văn Đoạt tuyệt đối sẽ không giết người vô tội, nhưng Bạch Nhược Dao lại không dám đánh cuộc Đường Mạch có khả năng sẽ ra tay hay không. Anh ta cho rằng Đường Mạch sẽ không làm, nhưng chỉ cần có một phần nhỏ xác xuất có thể xảy ra, anh ta cũng sẽ không dám xuống tay, cho nên chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Lưu Vạn Thắng vùi đầu suy nghĩ sách lược cho lượt chơi kế tiếp. Vấn đề quan trọng nhất trước mắt chính là không được phép tiến vào cùng một ô vuông với tên thần kinh ở phía đối diện kia. Nếu hai người đứng chung một chỗ, Bạch Nhược Dao muốn giết cậu ta quả thật là dễ như trở bàn tay, Đường Mạch cũng không thể cứu nổi cậu ta nữa, hơn nữa hắn căn bản sẽ không giết Lâm Thiến.Trên trán Lưu Vạn Thắng dần dần toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đúng lúc này, vách tường biến mất, âm thanh nhắc nhở của Hắc tháp vang lên ——
“Leng keng! Lượt trò chơi thứ ba, người chơi thứ nhất có thể di chuyển 4 bước, người chơi thứ hai có thể di chuyển 3 bước, người chơi thứ ba có thể di chuyển 3 bước, người chơi thứ bốn có thể di chuyển 2 bước.”
Lưu Vạn Thắng lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Mosaic đang ngồi ở giữa lưới tọa độ. Dư quang nơi đáy mắt cậu ta phát hiện, Đường Mạch mở to hai mắt, dường như cũng không hề nghĩ tới kết quả này.
Ở phía bên kia, Bạch Nhược Dao sửng sốt trong giây lát, tiếp theo liền hì hì cười: “Ồ, hóa ra là như thế này sao. Đây chính là tính công bằng của trò chơi đây mà.”
Lưu Vạn Thắng tức giận nói: “Ngươi chưa từng nói qua, số bước mà mỗi người chơi di chuyển trong một lượt trò chơi có thể không giống nhau!”
Mosaic dường như còn bực bội hơn cậu ta: “Ngươi cũng đâu có hỏi ta đâu, hừ! Mà nhé, ngươi có cầu xin ta không ? Người cầu xin ta là Đường Mạch và tên mặt trắng kia, ngươi là ai vậy, ta không quen biết ngươi.”
“Ngươi……!”
“Leng keng! Bởi vì số bước người chơi có thể di chuyển là khác nhau, cho nên ngoại trừ người chơi có số lượng bước nhiều nhất, những người chơi còn lại có thể tùy ý lựa chọn thứ tự di chuyển. Ví dụ, người chơi thứ hai tổng cộng được đi 3 bước, sau khi người chơi thứ nhất đi xong bước thứ nhất. người chơi thứ hai có thể lựa chọn từ bỏ cơ hội di chuyển ở lần này và tiếp tục di chuyển vào ba lần tiếp theo.”
Giọng trẻ con thanh thúy của Hắc kết thúc, cả bốn người nhất thời im lặng, bọn họ đều đang suy nghĩ về ý nghĩa của những lời vừa rồi.
Thứ gọi là bước ngoặt mang tính quyết định, chính là như vậy đó.
Nhìn dáng vẻ chuyên chú suy nghĩ có chút buồn cười của bốn người, Mosaic chống cằm, học theo ngữ khí của Bạch Nhược Dao, rung đùi đắc ý nói: “Ai nha nha, đây chính là tính công bằng của trò chơi đó mà ~”