Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc trời đen nhánh, trên bầu trời rộng lớn chỉ có một ngôi sao ở đằng đông, nằm ngay sát với đường chân trời. Đường Mạch vừa nghe thấy âm thanh kia liền thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Ngón tay hắn siết chặt thành nấm đấm, cuối cùng lại chậm rãi buông ra.
Phó Văn Đoạt: “Trước tiên đi vào đã.”
Đường Mạch: “Ừ.”
Hai người nhanh chóng tiến vào trạm dừng chân. Phó Văn thanh đã sớm đứng lên, ở cạnh cửa chờ bọn họ.
Mỗi con đường cao tốc ở Trung Quốc đều được xây dựng ở vùng nông thôn, nơi ba người đang đứng là một trạm dừng chân nhỏ ở thị xã Dương Châu, trông khá cũ nát và cũng không xa hoa gì. Trạm dừng chân này đứng sừng sững một mình trên cả một vùng rộng lớn, bốn phía đều là đồng ruộng. Màn đêm đã che chắn cho hết thảy, Đường Mạch sau khi xác định xung quanh không có người, Hắc Tháp đã bắt đầu tuyên bố quy tắc của phiên bản mới.
“Leng keng! Hắc tháp phiên bản 3.0 bổ sung thêm quy tắc mới ——”
“Điều thứ nhất, cách mỗi tháng, mười khu trên địa cầu sẽ lần lượt mở ra một lần trò chơi mạt vị giả. Từ tháng 04 năm 2018, mười ngày cuối cùng của mỗi tháng sẽ là thời gian kiểm tra các khu mạt vị giả.”
“Điều thứ hai, kể từ 18h00 ngày 31 tháng 03 năm 2018, bắt đầu cưỡng chế tham gia trò chơi công tháp. Người chơi trong ba tháng qua chưa đi công tháp, bắt buộc phải tiến vào trò chơi công tháp.”
“Điều thứ ba, mở ra trò chơi Hắc tháp (hình thức thiểu năng trí tuệ), thỉnh người chơi tự mình khám phá.”
“Leng keng……”
Bỗng nhiên, giọng trẻ con lanh lảnh kia đột nhiên im bặt.
Ba người đang cẩn thận lắng nghe nội dung của phiên bản đổi mới lần này, âm thanh đột nhiên dừng lại, trong lòng Đường Mạch cũng căng thẳng hẳn lên. Dị năng siêu trí tư duy của Trần San San khiến lòng hắn dâng lên một dự cảm bất thường, hắn ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt. Một tay Phó Văn Đoạt nắm chặt chủy thủ màu đen. Hiện tại bọn họ đang cách Hắp Tháp ở Dương Châu khoảng hơn 60 km, nhưng trong đêm tối như thế này, bọn họ lại vẫn có thể thể nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ, lẳng lặng mà lơ lửng trên bầu trời.
Tòa hắc cự tháp kia hẳn là nên cực kì bé nhỏ mới phải, nhưng trong mắt Đường Mạch nó lại vô cùng rõ ràng.
Giờ phút này, tất cả các tòa Hắp Tháp ở khắp mọi nơi trên toàn cầu, đều đang phát sinh sự tình giống nhau như đúc.
Trung Quốc đang là buổi đêm, Châu Âu lại là rạng sáng. Nước Mỹ thì là ban ngày. Ở Nga đang là mùa đông giá rét, gió tuyết bao phủ khắp nơi. Toàn bộ Moskva là một trời tuyết trắng, một gã đàn ông cao lớn mặc chiếc áo bông thật dày, đi đến trung tâm *quảng trường Đỏ. Tòa Hắc tháp kia lơ lửng ở phía nam quảng trường, ngay phía trên *Nhà thờ chính tòa Thánh Vasily.
*Quảng trường Đỏ
*Nhà thờ chính tòa Thánh Vasily
Dưới làn tuyết dày đặc trong đêm, có người chơi vừa khéo lại đang ở phụ cận quảng trường Đỏ, nghe được Hắc tháp tuyên bố quy tắc của phiên bản mới bọn họ liền cẩn thận chạy tới đó, tránh ở chỗ tối mà quan sát. Nhưng thời điểm khi gã đàn ông kia đi tới, những người chơi ở xung quanh đều hoảng sợ trợn to hai mắt, tiếp theo bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu bỏ chạy khỏi nơi này, liền một giây cũng không dám ở lại lâu.
Chỉ trong nháy mắt, quảng trường Đỏ rộng lớn chỉ còn lại một người.
Gã đàn ông cao lớn kia bước đi trong lớp tuyết dày, đi đến phía trước Hắc tháp. Mỗi một bước dẫm xuống, tuyết trắng đều sâu đến ngập đầu gối.
Cuối cùng người kia đi tới cửa lớn của Nhà thờ chính tòa Thánh Vasily, ngẩng đầu nhìn Hắc tháp.
Đúng lúc này, giọng nói vừa im bặt của Hắc tháp lại lần nữa vang lên. Ngay một khắc khi thanh âm kia phát ra, Dương Châu Trung Quốc, Đường Mạch trong lòng chợt cả kinh. Trên toàn thế giới, rất nhiều người chơi cũng đồng dạng kinh hãi mà nhìn về phía tòa Hắc tháp đang lơ lửng trên không, sau đó bọn họ nghe được một giọng nam thô nặng khàn khàn, từng chữ từng chữ mà nói ——
“Leng keng! Quy tắc thứ ba trong ba điều luật thép của Hắc tháp ——”
“Thỉnh tất cả người chơi…… Nỗ, lực, công, tháp.”
Một tiếng này kết thúc, Hắc tháp liền trở về với dáng vẻ yên tĩnh ban đầu của nó. Nhưng trên toàn cầu, người chơi khắp nơi rốt cuộc lại không thể ngồi yên nổi. Sự hỗn loạn bỗng nhiên lan tràn trên khắp thế giới.
Moskva quảng trường Đỏ, Nhà thờ chính tòa Thánh Vasily.
Khi gã đàn ông cao lớn kia nghe được thanh âm này, đôi mắt bị che khuất dưới chiếc mũ màu lam của gã không có lấy một tia dao động. Gã thong thả xoay người, rời khỏi quảng trường Đỏ. Nhưng ngay khi đi đến bên cạnh một cây đèn đường, gã bỗng nhiên hành động, một tay thô bạo rút cột đèn lên, dùng sức ném về phía Hắc tháp.
Đèn đường lập tức bay thẳng lên, và thật sự có thể bay xa đến hơn 100m lên trời cao, gần như sắp chạm được vào Hắc tháp. Nhưng ngay khi chuẩn bị chạm được tới, nó lại thẳng thắp mà xuyên qua tòa cự tháp kia, tạo thành một đường parabol tuyệt đẹp, vững vàng rơi xuống mặt đất. Phịch một tiếng vang lớn, đèn đường rơi trúng nhà thờ lớn ở ngay phía dưới Hắc tháp. Bên trong giáo đường, còn có hàng chục vật thể kim loại khổng lồ tương tự, đất đá rơi trên mặt đất, khiến cho bức tượng chúa Jesus làm bằng bạch ngọc vỡ thành hai nửa.
Toàn bộ Moskva là một mảnh yên tĩnh, gã đàn ông cao lớn dẫm lên lớp tuyết dày đặc dưới chân, rời khỏi quảng trường Đỏ.
Dương Châu Trung Quốc, trạm dừng chân bên đường cao tốc.
Phó Văn Thanh đang đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía Hắc tháp ở nơi xa, thẳng đến khi tòa cự tháp kia tuyên bố xong quy tắc của phiên bản mới, qua đi nửa phút, cậu nhóc mới kịp lấy lại tinh thần, quay đầu, lẩm bẩm nói: “Hắc tháp…… Đó là giọng của Hắc tháp hả anh?”
Đường Mạch thần sắc bình tĩnh: “…… Ừ, là giọng của Hắc tháp.”
Phó Văn Thanh vẫn chưa kịp phản ứng lại, trái tim cậu nhóc thật sự đã đập rất nhanh. Nhưng khi phát hiện Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều đang rất bình tĩnh, cậu nhóc cũng không hề biểu hiện ra một tia dị thường nào. Phó Văn Thanh hít một hơi thật sâu bình phục lại tâm tình, cậu nhóc bình tĩnh mà phân tích nói: “Từ trước đến nay, Hắc tháp khi thông báo tin tức vẫn luôn dùng giọng trẻ con. Cho dù là khi công bố tin tức với toàn Trung Quốc hay toàn thế giới, hay kể cả khi thông báo với cá nhân người chơi về tin tức thông quan trò chơi. Nhưng Hắc tháp cũng đã từng dùng qua những loại giọng khác.”
Đường Mạch: “Đúng vậy, năm tháng trước, thời điểm anh……” Hắn quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, “Thời điểm khi anh lần đầu tiên công tháp liền kéo người chơi toàn Trung Quốc tiến vào trò chơi công tháp, khi đó Hắc tháp đã hát cho anh bài 《 Lễ tạ ơn》, là giọng nữ hợp xướng. Sau đó, nó cũng dùng giọng nữ ngâm nga bài 《 Khúc Hát Ru 》, nhưng nó lại chưa từng dùng qua giọng nam. Hơn nữa lần này nó nói……” Dừng một chút, Đường Mạch tiếp lời: “Nó nói, thỉnh người chơi nỗ lực công tháp.”
Phó Văn Đoạt nhướn mày nhìn Đường Mạch: Hát cho tôi bài 《 Lễ tạ ơn》?
Đường Mạch đang suy nghĩ về những quy tắc mới mà Hắc tháp vừa tuyên bố, về giọng nam thô nặng kia cùng những lời nó nói. Cho nên hắn cũng không chú ý tới ánh mắt của Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt thu hồi tầm mắt: “Đây là quy tắc thứ ba trong ba điều luật thép được Hắc thắp tuyên bố khi địa cầu vừa mới online.”
“Đúng vậy, là quy tắc thứ ba. Thỉnh tất cả người chơi nỗ lực công tháp.” Đường Mạch nói, “Nó vừa rồi còn tuyên bố quy tắc thứ nhất của phiên bản mới, bắt đầu từ tháng sau, mỗi tháng đều sẽ mở ra một lần trò chơi mạt vị giả. Tiếp theo nó nói, thỉnh tất cả người chơi nỗ lực công tháp……” Đường Mạch thở dài, làm ra kết luận: “Hắc tháp là đang nói, người chơi không được phép quên điều luật này. Nó muốn người chơi toàn cầu không thể lại tiếp tục chậm trễ, mà phải liên tục tăng cường sức mạnh. Cho nên nó không nhắc lại hai điều luật trên, chỉ nói đến điều luật cuối cùng……”
Kế tiếp Đường Mạch không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ của hắn, Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh đều hiểu rõ ràng.
Hắc tháp sẽ không cho phép loại sự tình như tổ Nam Kinh lại xuất hiện lần nữa.
Đường Mạch cũng không biết ngoại trừ Nam Kinh, 9 khu khác ở Trung Quốc bị cuốn vào trò chơi mạt vị giả hai ngày trước, có phải cũng bởi vì tồn tại một tổ chức lớn mạnh nào đó hay không. Cho nên mới bị Hắc tháp phán định là khu vực đứng cuối. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, Hắc tháp đổi mới phiên bản 3.0 lần này, ngoại trừ thông báo mở ra việc cưỡng chế người chơi tiến vào trò chơi công tháp, tin tức quan trọng nhất mà nó muốn truyền đạt chính là ——
『 Thỉnh tất cả người chơi nỗ lực công tháp. 』
Từ nay về sau, chỉ sợ sẽ không thể tồn tại những tổ chức như tổ Nam Kinh được nữa. Một tháng sẽ có một lần mở ra trò chơi mạt vị giả, giống như *Thanh kiếm của Damocles luôn treo trên đầu người chơi, không còn ai dám lười biếng nữa.
*Thanh kiếm của Damocles
Hình tượng “Thanh gươm của Damocles” (sword of Damocles) nổi tiếng có nguồn gốc từ một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa. Câu chuyện kể về Dionysius II, một vị vua độc tài một thời từng cai trị thành phố Sicily thuộc Syracuse ở thế kỷ thứ tư và thứ năm TCN. Mặc dù giàu có và quyền lực, Dionysius vẫn vô cùng bất an. Những luật lệ tàn bạo đã gây ra cho ông nhiều kẻ thù, và ông bị dày vò bởi nỗi lo sợ bị ám sát – đến nỗi ông phải ngủ trong một phòng ngủ được bao quanh bởi một con hào và chỉ tin cậy cho con gái giúp mình cạo râu bằng một lưỡi dao cạo.
Một ngày, sự bức bối của nhà vua lên đến đỉnh điểm khi một nịnh thần tên là Damocles đã tuôn ra hàng lời khen ngợi và nhận xét rằng cuộc sống của Dionysius phải hạnh phúc đến nhường nào.“Vì cuộc sống của ta làm ngươi vui thích”, Dionysius khó chịu trả lời, “ngươi có muốn tự mình nếm trải thử và xem ta may mắn đến chừng nào không?” Khi Damocles đồng ý, Dionysius đặt y lên một chiếc ngai vàng và ra lệnh cho một toán người hầu phục vụ y. Y được thiết đãi bằng những miếng thịt ngon và được tắm đẫm với nước hoa và dầu xức.
Damocles không thể tin được vận may của mình, nhưng ngay khi y bắt đầu tận hưởng cuộc sống của một vị vua, y nhận ra Dionysius đã treo một thanh gươm sắc như dao cạo trên trần nhà. Thanh gươm trỏ vào đầu Damocles, treo lơ lửng chỉ bằng một sợi lông ngựa. Từ đó về sau, sự losợ của viên nịnh thần về sự sống của mình khiến cho y không thể tận hưởng được sự xa hoa của các bữa tiệc hoặc sự phục dịch của đám người hầu. Sau nhiều lần lo lắng liếc nhìn về lưỡi gươm treo lủng lẳng trên đầu mình, y cầu xin được miễn thứ, nói rằng không còn muốn được may mắn như vậy nữa.
Câu chuyện của Dionysius và Damocles hàm ý rằng những người cầm quyền luôn luôn bị giày vò bởi bóng ma của sự lo lắng và cái chết, và rằng “không thể có hạnh phúc cho một người luôn phải lo sợ.” Truyện ngụ ngôn này sau này trở thành một mô típ quen thuộc trong văn học thời trung cổ, và cụm từ “thanh gươm của Damocles” hiện thường được sử dụng rộng rãi như một cách nói ẩn dụ để mô tả một mối nguy hiểm luôn hiển hiện. Tương tự như vậy, câu nói “treo đầu sợi chỉ” (hanging by a thread) đã trở thành cách nói để chỉ một tình huống đầy nguy hiểm hoặc bấp bênh. (nguồn http://nghiencuuquocte.org/2016/08/05/thanh-guom-cua-damocles-la-gi/)
Đường Mạch nói: “Nhưng lần này Hắc tháp cũng lộ ra một tin tức khác, toàn cầu tổng cộng bị nó chia thành 10 khu lớn, nó sẽ tìm ra mười khu vực đứng cuối cùng trong những khu lớn này, sau đó mở ra trò chơi của các mạt vị giả. Nói cách khác, “Trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi của các mạt vị giả” mà chúng ta tham gia lần đó, người chơi của các quốc gia khác cũng có tham dự, chỉ là Hắc tháp không công bố tin tức. Nó chỉ thông báo bên trong 10 khu lớn kia mà thôi.”
Phó Văn Đoạt bỗng nhiên nói: “Năm tháng trước, 8h sáng ngày 15 tháng 11 năm 2017 Hắc tháp tuyên bố địa cầu online.” Đường Mạch và Phó Văn Thanh đồng thời quay sang nhìn Phó Văn Đoạt, chờ đợi nghe đối phương nói tiếp.
Phó Văn Đoạt thấp giọng nói: “*Đông Bát khu?”
*东八区 = Đông Bát khu. Theo baike.baidu.com, 东八区 là UTC / GMT + 08: 00, tức là múi giờ nhanh hơn 8 giờ so với Giờ phối hợpquốc tế (UTC) / Giờ trung bình Greenwich (GMT). Khi Giờ chuẩn Greenwich là 0:00, thời gian tiêu chuẩn cho Đông Bát khu là 08:00. Vị trí lý thuyết nằm trong khoảng từ 112,5 độ đến 127,5 độ kinh đông, UTC + 08: 00 là ứng viên tiềm năng cho Giờ chung ASEAN. Trung Quốc là một trong những quốc gia sử dụng múi giờ UTC + 08:00.
Phó Văn Thanh lập tức phản ứng lại: “Gì cơ ạ? Là bởi vì múi giờ UTC + 08:00 sao?!” Những chuyện của tổ Nam Kinh và tổ công lược đều do Tiêu Quý Đồng phụ trách, có lẽ bởi vì Phó Văn Thanh tuổi còn nhỏ, Tiêu Quý Đồng cũng không tiết lộ quá nhiều tin tức với cậu nhóc, cho nên cậu nhóc cũng không hề nghĩ theo hướng này.
Đường Mạch đã sớm suy đoán tới chuyện này, hắn nói: “Cho nên nói, thời gian mà Hắc tháp đưa ra là dựa theo Giờ Chuẩn Greenwich (GMT). Quy tắc thứ hai trong Ba điều luật thép, 6h đến 18h mỗi ngày là thời gian trò chơi. Thời gian này tương ứng với thời gian tiêu chuẩn của những khu lớn kia. Nếu lại phát sinh sự tình như phó bản Lễ Giáng sinh vui vẻ, thì cũng vẫn có biện pháp giải quyết.”
Phó Văn Đoạt: “Cùng chạy đua với thời gian à?”
“Ừ, cùng chạy đua với thời gian. Đương nhiên…… Nếu đã có thể di chuyển nhanh hơn cả vòng quay trái đất, vậy không bằng trực tiếp tham gia trò chơi đi.”
Nghe vậy, Phó Văn Đoạt cười nhẹ một tiếng. Đường Mạch cũng nhún nhún vai.
Phó Văn Thanh đứng một bên, yên lặng nhìn Phó Văn Đoạt nói chuyện với Đường Mạch. Hai người này tư duy cực nhanh, rất nhiều thời điểm Đường Mạch căn bản chưa hề nói gì, người anh họ kia của cậu nhóc liền đã có thể liên tưởng đến những chuyện khác. Sau đó nếu Phó Văn Đoạt nói một câu, Đường Mạch lại cũng có thể đi theo hướng suy nghĩ đó, phỏng đoán được bước đi tiếp theo.
Phó Văn Thanh chỉ có thể miễn cưỡng đuổi kịp tư duy của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Đây cũng không phải là do cậu nhóc phản ứng chậm, không đủ thông minh, mà chỉ là cậu nhóc không có được sự ăn ý như hai người bọn họ. Phó Văn Thanh nhìn Đường Mạch và anh họ nhà mình, cậu nhóc đột nhiên cảm thấy chính mình có chút không thể nào hòa nhập được. May mắn thay, Phó Văn Thanh còn chưa kịp suy nghĩ tới vấn đề bản thân mình nên đảm nhiệm vai trò gì trong tiểu đội này, Đường Mạch liền đã bắt đầu nói tới chuyện thứ hai.
“Quy tắc thứ ba của phiên bản 3.0, mở ra trò chơi Hắc tháp hình thức thiểu năng trí tuệ. Không biết hình thức này sẽ là cái dạng gì đây.”
Phó Văn Thanh lập tức nói: “Lúc trước khi bị anh họ kéo vào trò chơi công tháp, Hắc tháp đã nói với em, lần đó chính là trò chơi công tháp hình thức thiểu năng trí tuệ. Hình thức mà Hắc tháp vừa nhắc tới có lẽ cũng tương tự như nó đi? Chẳng qua lần này Hắc tháp chỉ nói là trò chơi Hắc tháp hình thức thiểu năng trí tuệ, không phải trò chơi công tháp hình thức thiểu năng trí tuệ. Có lẽ cái này cũng chỉ là trò chơi Hắc tháp bình thường, không phải trò chơi công tháp.”
Ba người cẩn thận thảo luận thêm một chút về ba quy tắc mới của Hắc tháp phiên bản 3.0 lần này, cùng với giọng nam mà nó sử dụng và câu nói cuối cùng lạnh như băng kia.
Sau nửa đêm, Phó Văn Thanh tìm được vài bình nước rỗng ở trạm dừng chân. Dị năng của cậu nhóc mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể rót được 30 bình nước khoáng, cho nên cậu nhóc cũng không lãng phí cơ hội, mỗi ngày đều sẽ chăm chỉ mà rót đủ 30 bình. Thời điểm Phó Văn Thanh đi chế tạo nước khoáng, Đường Mạch im hơi lặng tiếng đi ra ngoài.
Phó Văn Đoạt ngẩng đầu nhìn hắn, Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ nhanh chóng trở lại.” Nói xong, hắn đi lướt qua người Phó Văn Thanh. Cậu nhóc cũng liếc mắt nhìn Đường Mạch, hiểu ra đối phương có lẽ là đi ra ngoài có chút việc. Phó Văn Đoạt thế nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đường Mạch, thẳng đến khi thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, Phó Văn Đoạt mới khẽ cười nhẹ một tiếng, cũng không nói thêm gì.
Sau khi đi đến một góc hẻo lánh ở phía sau trạm dừng chân, Đường Mạch xem xét một chút bốn phía xung quanh. Sau khi xác định không có ai, hắn liền móc từ trong túi ra một khối hồng ngọc. Đường Mạch mặt không cảm xúc đội mũ lên đầu, nhìn vách tường trước mặt, sau đó…… Yên lặng mà lao đầu vào.
Rầm Rầm Rầm!
Sau ba tiếng rầm, Đường Mạch thu hồi ba thứ rác rưởi rơi trên mặt đất, kế đó trở lại trạm dừng chân.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba người lại tiếp tục lên đường.
Phó Văn Đoạt nói từ Dương Châu đến Bắc Kinh, nhiều nhất còn cần bốn ngày nữa. Nhưng thời điểm bọn họ vừa mới bước vào khu vực Hà Bắc, liền đã ngoài ý muốn tiến vào một hồi trò chơi Hắc tháp. Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh không khéo lại bị kéo vào trò chơi đó, chỉ có Đường Mạch còn ngồi lại trên xe. Đường Mạch trong nháy mắt kinh ngạc phát hiện, hai người đồng đội của hắn đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Hắn nhanh chóng vươn tay, từ ghế phụ giữ chặt vô lăng. Sau khi khống chế tốt phương hướng, hắn vững vàng đem xe dừng lại.
Ba ngày sau, hai thân ảnh một lớn một nhỏ xuất hiện trên đường cao tốc.
Trên người Phó Văn Đoạt mang theo một ít vết thương, Phó Văn Thanh bên kia thì tốt hơn một chút, chỉ là trên trán bị sây sát, chảy một ít máu. Trong quá trình bọn họ tham gia trò chơi, Đường Mạch vẫn luôn dùng trứng gà tây liên lạc với Phó Văn Đoạt, biết được tình huống của hai người ở bên kia. Hiện tại hai anh em nhà này đã ra ngoài, Đường Mạch trực tiếp ngồi sang ghế phụ, ba người lại tiếp tục lái xe tìm được trạm dừng chân gần nhất.
Đường Mạch từ trong trạm tìm được một ít vật tư. Hắn trở lại trên xe, đem một lọ nước khoáng đưa cho Phó Văn Đoạt: “Tuy rằng hai người không có việc gì, đã thuận lợi thông quan trò chơi, nhưng hôm nay đã là ngày 14 tháng 03.”
Phó Văn Đoạt đưa tay tiếp nhận nước khoáng: “Nơi này là Hàm Đan. Lái xe đi tới Bắc Kinh, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, trước 0h ngày mai hẳn là có thể tới nơi rồi.”
Đường Mạch lấy từ trong ba lô ra một quyển bản đồ, mở đến khu vực Hà Bắc. Hắn chỉ vào bản đồ, nói: “Trên đây chỉ rõ, nơi này cách nội thành Hàm Đan ước chừng khoảng 100km. Lúc trước ở trên đường cao tốc tôi đã quan sát qua, dựa vào kích cỡ của Hắc tháp, có lẽ cũng không quá xa đâu.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Phó Văn Đoạt: “Đêm nay đi Hàm Đan.”
Hà Bắc Hàm Đan, ngày 14 tháng 03, 23 giờ 30 phút tối.
Phó Văn Đoạt dừng xe ở bên cạnh nội thành Hàm Đan, tìm một bãi đỗ xe ngầm, đem xe để ở đó. Phó Văn Đoạt và Đường Mạch xuống xe, chỉ để lại một mình Phó Văn Thanh ngồi trên xe, chờ đợi tin tức từ hai người bọn họ. Phó Văn Thanh đã từng có kinh nghiệm với việc này, cậu nhóc nói: “Không cần lo lắng cho em đâu. Anh họ, anh Đường Mạch, hai anh hãy cẩn thận. Lúc trước ở Nam Kinh, tổ Nam Kinh bọn em là một tổ chức khá lớn mạnh, thời điểm Hắc tháp đổi mới phiên bản 2.0, đội trưởng và Tiêu đội đã trực tiếp đi tới Tân Nhai Khẩu quan sát biến hóa của Hắc tháp. Nhưng nơi này là Hàm Đan. Hãy cẩn thận.”
Đường Mạch nhẹ nhàng gật đầu.
Phó Văn Đoạt lại không nói gì.
Phó Văn Thanh nhìn theo bóng lưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt rời đi. Tốc độ của hai người cực nhanh, chỉ mất vài giây liền đã biến mất ở lối ra vào của bãi đỗ xe. Phó Văn Thanh khẩn trương nhìn chằm chằm vào đó, cậu nhóc nắm chặt đạo cụ trong tay, cẩn thận đề phòng nguy cơ có người chơi khác đột nhiên xuất hiện.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều chưa từng tới Hàm Đan, nhưng Hắc tháp lại là biển chỉ đường tốt nhất. Hai người đi dọc theo một con đường, mỗi người đi một bên, cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh. Thời điểm khi bọn họ đi tới phía dưới Hắc tháp, hai người mới lần nữa hội hợp. Bọn họ tìm được một cửa hàng quần áo bỏ hoang, nhanh chóng ẩn mình trốn vào đó.
Xung quanh là một mảnh yên tĩnh.
Phó Văn Đoạt sau khi tiến vào cửa hàng quần áo liền lập tức đóng cửa lại, hắn vừa ngẩng đầu, liền đã nghe thấy Đường Mạch nhỏ giọng nói: “Nơi này, lại đây.”
Phó Văn Đoạt hơi hơi sửng sốt, rất nhanh liền đi qua bên đó.
Cửa hàng quần áo này là một cửa hàng riêng biệt, nằm trong khu mua sắm đặt ở trung tâm thành phố. Ngoài một cánh cửa nhỏ đối diện với đường phố là lối ra vào duy nhất, còn lại toàn bộ đều là tủ kính để trưng bày quần áo. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đem thân thể giấu trong góc tường, nhìn chằm chằm về phía Hắc tháp đang cách đó không xa.
Một phút đồng hồ sau, một bóng đen từ phía bên kia đường chợt lóe lên, tiến vào phụ cận trung tâm thương mại.
Đường Mạch gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng kia.
Lại đợi thêm năm phút, ngoại trừ người kia, bọn họ cũng không nhìn thấy thêm ai khác.
Gió đêm lướt qua đường cái, thổi bay tro bụi trên mặt đất, che đi những vết máu đỏ sẫm đã khô lại trên nền bê tông. Xuyên thấu qua tủ kính, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đang gắt gao nhìn về phía tòa cự hắc tháp lơ lửng trên không trung. Đường Mạch kiên nhẫn chờ đợi, thời gian từng phút từng giây trôi qua.
0 giờ vừa điểm, một tia sáng trắng chói mắt sáng lên trên thân Hắc tháp.
Đường Mạch không nghĩ tới lần đổi mới này, Hắc tháp lại đột nhiên phát ra tia sáng mãnh liệt như vậy. Hai mắt hắn đau nhói, theo bản năng mà hơi nhắm lại. Nhưng khi hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng, một bàn tay đã liền che lại hai mắt hắn, cản lại ánh sáng mãnh liệt kia.
Hô hấp Đường Mạch đột nhiên có chút đình trệ.
Lòng bàn tay người kia chạm vào mí mắt hắn, nhiệt độ ấm nóng theo làn da truyền lại đây. Ánh sáng mỏng manh xuyên thấu qua khe hở ngón tay của Phó Văn Đoạt, le lói chiếu lên mặt Đường Mạch. Môi hắn khẽ nhếch lên, sau một hồi cũng không nói chuyện. Ba giây sau, ánh sáng kia biến mất. Phó Văn Đoạt đem tay rời khỏi mắt Đường Mạch.
Một lát sau, Đường Mạch nói: “…… Không nghĩ tới lần đổi mới này lại có chút khác với lần trước.”
Phó Văn Đoạt: “Lần đổi mới trước cậu cũng đi nhìn Hắc tháp à?”
Vốn dĩ Đường Mạch còn cảm thấy có chút ngượng ngùng, tự nhiên lại xuất hiện một loại cảm giác rất khó có thể miêu tả quẩn quanh nơi đáy lòng. Nghe xong lời này, hắn kỳ quái mà hỏi lại: “Lần trước khi Hắc tháp đổi mới phiên bản 2.0, anh không đi xem à?”
“Lúc ấy tôi vừa khéo lại đang tiến vào một phó bản.”
Hóa ra là như vậy. Đường Mạch nói: “Hắc tháp lần đó đã phóng ra đủ mọi loại màu sắc ánh sáng, đại khái giống như loại đèn sàn nhảy tròn tròn ở trong KTV ấy. Sau đó nó nói một chút về phiên bản 2.0, kế đó việc đổi mới liền kết thúc.”
Phó Văn Đoạt: “Chỉ có như vậy?”
Đường Mạch: “Nó còn nhắc đến tổng số người chơi trên toàn cầu lúc bấy giờ. Ngoại trừ điều này……”
Hai mắt Đường Mạch co rụt lại, hắn nhanh chóng xoay đầu, tiếp tục nhìn về phía Hắc tháp.
Chỉ thấy trên đỉnh tháp, một quang điểm màu trắng nho nhỏ đang không ngừng lập loè phát sáng. Quang điểm này nhỏ đến độ rất khó khiến người khác phát hiện ra nó, Đường Mạch híp mắt, bắt đầu tập trung đếm số lần quang điểm phát sáng. Quang điểm nhảy lên cực nhanh, tần suất nó nhảy lên gần như đã vượt xa khỏi cực hạn về thị giác mà con người có thể đạt tới. Nó lóe lên hết lần này đến lần khác, chỉ tiếc Đường Mạch lúc trước lại thất thần, không dám xác định con số mình đếm được có chính xác hay không.
Ngay khi nó lập lòe đến lần cuối cùng, quang điểm màu trắng đột nhiên dừng lại. Đường Mạch thấp giọng niệm ra một con số: “……9927 lần.”
Phó Văn Đoạt và Đường Mạch đều tập trung đếm số lần quang điểm phát sáng, hai người cũng không có thời gian trao đổi qua lại. Phó Văn Đoạt nhìn thấy quang điểm màu trắng thứ hai bỗng nhiên xuất hiện phía dưới quang điểm đầu tiên, lại bắt đầu lập loè phát sáng. Tần suất nó phát sáng lần này có chút chậm hơn so với lần đầu, khi quang điểm kết thúc phát sáng, Phó Văn Đoạt nói: “364 lần.”
Đường Mạch nhớ rõ, ba tháng trước, quang điểm màu trắng thứ nhất chỉ phát sáng 62 lần, quang điểm màu trắng thứ hai sáng lên một nửa liền dừng lại. Hắn hơi cử động môi, đang chuẩn bị thương lượng với Phó Văn Đoạt về tình huống của hai quang điểm màu trắng này. Đột nhiên, một quang điểm màu trắng cực kỳ mờ ảo ở ngay phía dưới quang điểm thứ hai bỗng nhiên sáng rực lên.
Đường Mạch trợn to hai mắt.
Trong đêm đen, ánh sáng phát ra từ quang điểm thứ ba này cực kì mờ nhạt, rất khó phát hiện. Nhưng nó thực sự đang sáng lên.
Quang điểm thứ ba kia chỉ hơi lập lòe một chút, sau đó liền dần dần dừng lại.
Ba giây sau, nó lại nhấp nháy thêm lần nữa. Cuối cùng, nó vĩnh viễn dừng lại.
Ngay sau đó, một giọng trẻ con tràn đầy sung sướng vang lên. Tiếng nhạc vang dội vang vọng trên khắp bầu trời Hàm Đan, vô số những giọng trẻ con cùng ngâm nga một bài đồng dao xa lạ. Bọn chúng vui vẻ cùng nhau xướng lên, và như Đường Mạch đã nói, Hắc tháp phát ra đủ mọi loại màu sắc ánh sáng, giống như loại đèn rực rỡ sắc màu trong KTV kiểu cũ của những thế kỷ trước, ánh sáng nháy mắt chiếu rọi toàn bộ quảng trường trung tâm thành phố.
Trong gió đêm lạnh lẽo, tiếng ca vui mừng lại như mang theo một giai điệu khác. Chờ đến khi xướng xong ba lần, một giọng trẻ con máy móc lạnh băng vang lên.
“Leng keng! 21.420.000 người chơi thành công tái nhập trò chơi……”
“Đang sao lưu trò chơi ……”
“Đang tải dữ liệu người chơi……”
“Đang tải dữ liệu trò chơi……”
“Sao lưu thành công……”
“Trình tải thành công……”
“Phó bản mạt vị giả đã được cập nhật……”
“Leng keng! Ngày 15 tháng 03 năm 2018, Hắc tháp phiên bản 3.0 chính thức online, hoan nghênh người chơi tiến vào trò chơi.”
“Thỉnh tất cả người chơi nỗ lực công tháp.”
“Leng keng! Trò chơi vui vẻ!”