Đăng vào: 12 tháng trước
Hai mắt Đại Gà Tây gắt gao dừng lại trên người Phó Văn Đoạt, nó cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn hai giây, cô cô kêu một tiếng rồi âm hiểm cười nói: “Có vấn đề thứ hai không?
Biểu tình Đại Gà Tây khi dò hỏi những lời này, thần thái giống hệt lúc trước khi Tiêu Quý Đồng hỏi nó, ai cũng nhìn không ra nó rốt cuộc có biến hóa gì. Nhưng cho dù là Đường Mạch hay Phó Văn Đoạt cũng đều tinh tường hiểu rõ: Trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” đối với Đại Gà Tây mà nói, cũng quan trọng như phương thức chính xác để thông quan vậy. Thậm chí có khả năng còn quan trọng hơn.
Đường Mạch nhìn Đại Gà Tây, lâm vào trầm tư.
Ngay từ đầu hắn không phát hiện ra, nhưng sau khi Phó Văn Đoạt hỏi đến vấn đề này, hắn cũng nhận thấy một tia không đúng.
Trong một giờ vừa rồi của trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, ngoại trừ Tiêu Quý Đồng đã ẩn thân cẩn thận, toàn bộ sáu người chơi còn lại đều đã chính diện giao thủ với Đại Gà Tây. Đại Gà Tây nhìn như công bằng, từ đầu đến cuối đều dùng thủ đoạn tàn nhẫn tân công từng người chơi, nhưng người nó chân chính nhằm vào nhất vẫn luôn là Ninh Ninh.
Điểm này được Đại Gà Tây thể hiện ra rõ nhất trong đợt phản kích cuối cùng. Lúc ấy nó lâm vào liên hoàn bẫy rập do Tiểu Kiều thiết kế, suýt chút nữa đã bị giọt nước màu lam kia giết chết. Ấy vậy mà ngay sau khi thoát khỏi vòng vây, nó không tấn công Tiểu Kiều suýt chút nữa đã hại chết nó, cũng không công kích Phó Văn Đoạt dùng chủy thủ đả thương nó, mà lại nhắm ngay đến Ninh Ninh đang đứng cuối cùng.
Cho dù là từ giá trị cừu hận hay vị trí đứng, nó đều không nên đi tấn công Ninh Ninh. Nhưng nó lại cố tình bỏ gần tìm xa, một móng vuốt xẻo đi một miếng thịt trên ngực Ninh Ninh.
Nó là nhằm vào Ninh Ninh.
Sự thật này ám chỉ một manh mối cực kì quan trọng: Trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” rất có vấn đề.
Đường Mạch đang cẩn thận tự ngẫm xem vấn đề thứ hai nên hỏi như thế nào, ngay khi hắn còn chưa nghĩ ra được vấn đề thích hợp để hỏi, liền đã nghe thấy một giọng nam từ bên cạnh vang lên: “…… Vấn đề thứ hai, George · Edward xếp ở vị trí thứ mấy. “
Đường Mạch trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía người vừa mở miệng. Không chỉ là hắn, Phó Văn Đoạt cũng hơi nhăn mày, nhìn về phía Tiêu Quý Đồng. Ngay cả hai người đồng đội là Ninh Ninh và Tiểu Kiều cũng đều kinh ngạc nhìn chằm chằm anh ta, không rõ tại sao anh ta lại hỏi vấn đề này.
Vấn đề thứ nhất Phó Văn Đoạt đưa ra: Trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” có phải ẩn chứa một tầng hàm nghĩa sâu xa gì đó hay không.
Vấn đề thứ hai Tiêu Quý Đồng đưa ra: Đồng đội của anh ta – George · Edward xếp ở vị trí thứ mấy.
Vấn đề này ích kỷ đến quá mức rõ ràng, tuy rằng biết được vị trí xếp hàng của một người sẽ không có bất kì ảnh hưởng gì tới kết quả cuối cùng, cho dù Tiểu Kiều biết được mình xếp thứ mấy, chỉ cần vị trí của sáu người chơi khác không đúng, cậu bé vẫn sẽ bị kéo vào trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” . Nhưng Tiêu Quý Đồng hỏi ra vấn đề này quả thật quá mức đột ngột, cũng dường như là đang lãng phí một cơ hội đặt câu hỏi.
Đường Mạch rất nhanh đã bình tĩnh lại, suy nghĩ nguyên nhân Tiêu Quý Đồng hỏi vấn đề này. Hắn tin tưởng người kia sẽ không lỗ mãng đến mức hỏi ra loại vấn đề như vậy, chắc chắn là đã trải qua một chút suy tính gì đó. Chỉ tiếc tin tức hiện tại hắn biết được quá ít, trong lúc nhất thời rất khó hiểu rõ nguyên nhân đối phương làm như vậy.
Đại Gà Tây sau khi nghe xong câu hỏi này, cũng có một chút kinh ngạc. Rất nhanh nó nở nụ cười: “Đứa nhỏ đáng yêu của ta, con vậy mà đã quên mất vị trí của mình rồi sao?” Nó đi đến bên cạnh Tiểu Kiều, vươn cánh gà muốn sờ đầu cậu bé. Một bên cánh nó vẫn còn đang chảy máu, là do Phó Văn Đoạt vừa dùng chủy thù cắt qua. Tiểu Kiều rất muốn đem cánh gà ghê tởm này đẩy ra, nhưng cậu bé nhịn xuống, không rên một tiếng mà đứng bên cạnh Tiêu Quý Đồng, có chút ủy khuất.
Đường Mạch: “Cho nên, câu trả lời cho hai vấn đề này là gì?”
Cho dù là như thế nào, câu hỏi đều đã đưa ra, bọn họ hiện tại cần phải nhận được câu trả lời.
Đại Gà Tây vỗ vỗ cánh: “Trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” nào có thâm ý gì đâu, còn không phải chỉ là một con chim ưng ghê tởm muốn bắt lũ nhỏ đáng yêu của ta đi sao. Yên tâm đi các con của ta, ta ở chỗ này, ta sẽ không để con chim ưng thối tha kia bắt các con đi đâu cô.” Dừng một chút, Đại Gà Tây tiếp tục nói: “Về vị trí xếp hàng của đứa nhỏ này……”
Đại Gà Tây vuốt đầu Tiểu Kiều, cười nói: “Cô cô, con xếp vị trí thứ hai nha, đứa nhỏ đáng yêu của ta, con đã quên rồi à?” Nói xong câu này, Đại Gà Tây hắc hắc cười một tiếng, đứng lên đưa mắt nhìn về phía Viện Viện đang hôn mê. Nó ý vị thâm trường nhìn cô bé hấp hối sắp chết, giây tiếp theo nó xoay thân hình khổng lồ, nhìn về phía sâu xanh đã hoàn toàn tắt thở trên mặt trên đất.
Tiếng thét chói tai vang lên. Đại Gà Tây dường như vừa mới phát hiện ra vấn đề này, dùng thứ diễn xuất vụng về mà quát lớn: “Cô cô cô cô!!! Con sâu này sao lại chết rồi?! Sâu đã chết thì làm sao cho các con của ta ăn được đây, ăn vào sẽ bị tiêu chảy mất. Thứ sâu bọ đáng giận, ngươi không thể sống lâu hơn một chút sao, tại sao lại chết nhanh như vậy. Hiện tại ta lại phải đi tìm đồ ăn cho các con rồi.”
Đại Gà Tây quay đầu, làm bộ làm tịch nhìn bảy người chơi: “Các con của ta, các con có phải đã rất đói bụng rồi không?”
Tiêu Quý Đồng gật gật đầu: “Đúng vậy mẹ, bọn con đang rất đói bụng.”
Đại Gà Tây lớn tiếng nói: “Vậy ta sẽ đi tìm một chút thức ăn cho các con cô!”
Thân thể to béo và ngoại hình của nó trông không hề linh hoạt chút nào, nó lại bắt đầu ngân nga bài đồng dao cổ quái “Gà con ăn sâu, ta ăn gà con”, rất nhanh sau đó liền biến mất trong siêu thị. Hiện tại tất cả người chơi đều biết, Đại Gà Tây căn bản chỉ là đang diễn kịch. Nó lúc này sẽ sắm vai gà mẹ yêu thương gà con, lúc khác lại sẽ khôi phục bản tính biến thành chim ưng tàn bạo hung ác. Đại Gà Tây đem người chơi xoay vòng vòng, bản thân nó diễn kịch, nhưng lại càng giống như đang chế cười giễu cợt bảy người bọn họ.
Tiếng ca khó nghe của Đại Gà Tây vang vọng trong siêu thị, sau khi thân ảnh nó hoàn toàn biến mất, Tiểu Vân rốt cuộc nhịn không được liền òa khóc.
Cô bé đáng thương này ôm lấy người bạn chưa biết sống chết của mình, khóc lớn không thôi. Khóc được vài phút, Tiểu Vân khẽ cắn môi nhịn xuống nước mắt, ôm lấy Viện Viện mớm cho cô bé chút nước, sau đó nhẹ nhàng kêu tên cô bé, hy vọng bạn mình có nhanh chóng tỉnh lại.
Hai cô bé này thực lực yếu kém, nếu không có mấy người Đường Mạch, kết cục của cô chính là trở thành những đống thịt nát trên mặt đất, bị Đại Gà Tây xé rách.
Sau khi kết thúc hai câu hỏi, xác định Đại Gà Tây đã đi xa, Đường Mạch nhìn về phía Tiêu Quý Đồng, bình tĩnh nói: “Vấn đề thứ nhất nó nói dối, như vậy vấn đề thứ hai chắc chắn là chính xác. Tiêu tiên sinh, tôi rất muốn biết anh sao lại hỏi vấn đề này.”
Đường Mạch không quen biết Tiêu Quý Đồng, nhưng sau thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, hắn biết đối phương là người thông minh. Anh ta đã thông quan Hắc tháp tầng thứ hai và cũng một người thông minh rất nổi danh ở Nam Kinh. Người như vậy sẽ không hỏi những vấn đề vô dụng.
Tiêu Quý Đồng cười: “Tôi hỏi vấn đề này quả thật là có nguyên nhân, bởi vì tin tức tôi nắm giữ nhiều hơn các anh một chút, cho nên mới hỏi ra vấn đề này. Nhưng trước đó, tôi càng muốn hỏi một chút…… Đường Cát tiên sinh.” Tiêu Quý Đồng không vạch trần tên giả của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, anh ta nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Anh cảm thấy trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” đặc biệt ở chỗ nào?”
Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói: “Nếu chỉ là muốn một sự trừng phạt vì xếp hàng sai lầm, có thể nói thẳng là ‘Xếp hàng sai lầm, Đại Gà Tây đuổi bắt người chơi trong một giờ’, không cần thiết phải cố ý thiết kế một trò chơi chi nhánh như vậy.” Trừ phi bản thân trò chơi này chính là một manh mối.
Câu nói kế tiếp Phó Văn Đoạt còn chưa nói ra, Đường Mạch lại sớm đã hiểu rõ. Hắn nhìn Phó Văn Đoạt, nhẹ nhàng cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng từng nghĩ tại sao phải cố ý làm ra một trò chơi chi nhánh gọi là‘ “Chim ưng đuổi bắt gà con”. Chỉ là muốn giết người chơi, vậy cứ tùy tiện gọi là trò chơi gì đó là được rồi.”
“Hơn nữa nó còn mang theo sát khí. Cỗ sát khí kia là hướng về phía cô ấy.” Phó Văn Đoạt chỉ vào Ninh Ninh.
Vết thương trên người Ninh Ninh đã lành hơn phân nửa, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt. Ninh Ninh nhấp môi không nói lời nào.
Tiểu Kiều bất mãn nói: “Nó tại sao lại chỉ nhằm vào Chị Ninh Ninh? Chẳng lẽ nói, bởi vì Chị Ninh Ninh là phụ nữ. A đúng rồi, chị gái kia không phải cũng bị nó làm bị thương sao, hiện tại còn chưa tỉnh lại. Nó thật sự chỉ nhằm vào người chơi nữ thôi sao?”
“Đương nhiên không phải.” Đường Mạch lắc đầu: “Trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” rất phổ biến, tôi tin tưởng đại đa số mọi người khi còn nhỏ đều đã từng chơi qua. Trò chơi này có hai đặc điểm, thứ nhất là có gà mái bảo hộ gà con, thứ hai là chim ưng mỗi lần chỉ có thể bắt một con gà con đứng ở vị trí cuối cùng trong đội ngũ. Người chơi chúng ta phải xếp hàng, bản thân trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” này cũng có một trình tự —— chim ưng muốn bắt gà con, cần phải bắt từ con gà con cuối cùng. “
Tiểu Kiều suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên cả kinh nói: “Ý của anh là, chị Ninh Ninh là con gà con xếp ở vị trí cuối cùng?” Cậu bé này rất thông minh, rất nhanh đã lại nghĩ đến: “Từ từ, vừa rồi Chị Ninh Ninh đứng ở vị trí thứ năm, xếp sau cùng chính là anh ta.” Tiểu Kiều chỉ vào Phó Văn Đoạt, “Đại Gà Tây đuổi bắt chính là Chị Ninh Ninh, không phải anh ta, vậy chẳng lẽ nói, trình tự nó bắt người không phải là trình tự xếp hàng của chúng ta, thứ nó thật sự đuổi bắt chính là con gà con xếp ở cuối cùng, vị trí xếp hàng chính xác của Chị Ninh Ninh là vị trí cuối cùng?”
Rất nhiều chuyện không cần nhiều lời, sau khi Tiểu Kiều giải thích, tất cả mọi người đều nghe hiểu tất cả. Trên thực tế, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã sớm nghĩ tới đáp án này, nếu không Phó Văn Đoạt cũng sẽ không hỏi ra vấn đề kia. Rất có khả năng, Tiêu Quý Đồng cũng đã đoán được.
Đại Gà Tây rõ ràng là nhằm vào Ninh Ninh, lại suy xét đến việc nó đang nói dối, trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” là có thâm ý, rất rõ ràng, trình tự bắt người chơi quả thật có liên quan tới trình tự xếp hàng chính xác.
Đường Mạch: “Tám chín phần mười, vị này……” Đường Mạch không biết nên xưng hô với Ninh Ninh thế nào, tạm dừng một chút, hắn nói thẳng: “Cô ấy hẳn là xếp hạng cuối cùng. Căn cứ vào manh mối này, chúng ta trên cơ bản đã có thể xác định người đứng cuối cùng là ai, đây chính là nguyên nhân bọn tôi hỏi vấn đề thứ nhất. Như vậy hiện tại đến phiên các anh rồi.” Đường Mạch cười nói: “Tiêu tiên sinh, anh tại sap lại muốn hỏi vấn đề kia, anh nói anh nắm giữ tin tức mà chúng tôi không biết là có ý gì?”
Sau khi Phó Văn Đoạt phát hiện Ninh Ninh bị Đại Gà Tây nhằm vào, hắn trước tiên liền nghĩ tới quy tắc đặc thù của trò chơi “Chim ưng đuổi bắt gà con”. Mà câu trả lời lúc sau của Đại Gà Tây trái lại đã chứng minh trò chơi này quả thật là có ý nghĩa đặc biệt, bọn họ liền có thể chân chính xác định vị trí xếp hàng của Ninh Ninh.
Không dám nói nhất định, nhưng ít nhất cũng có đến 80% Ninh Ninh xếp ở vị trí cuối cùng.
Như vậy hiện tại liền đến phiên Tiêu Quý Đồng.
Phó Văn Đoạt đứng bên cạnh Đường Mạch, hắn tựa hồ không có hứng thú gì với đám người Tiêu Quý Đồng, bình tĩnh chỉ nhìn không nói chuyện. Đường Mạch rất có kiên nhẫn chờ đợi Tiêu Quý Đồng đưa ra cho mình một đáp án thích hợp.
“Tôi hỏi như vậy, khẳng định là có nguyên nhân.” Tiêu Quý Đồng nhìn Ninh Ninh, tiếp theo thế nhưng lại đem ánh mắt nhìn về phía Phó Văn Đoạt đang đứng cạnh Đường Mạch. Anh ta cười một tiếng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Đường Cát tiên sinh, anh hẳn là Khách lén qua sông đi?”
Phó Văn Đoạt thần sắc bất biến, không trả lời lại Tiêu Quý Đồng.
Đường Mạch lạnh lùng hỏi lại: “Đây chính là tin tức mà anh nói sao, Tiêu tiên sinh?”
Tiêu Quý Đồng: “Tôi nghĩ các cậu đang hiểu lầm rồi, tôi cũng không có ý tứ nhằm vào Khách lén qua sông. Một giờ đồng hồ trong trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” vừa rồi tôi nhìn ra được, các cậu cũng không hề có ý muốn giết người. Trò chơi này có một lỗ hổng rất rõ ràng, Quy tắc trò chơi điều thứ năm: Một khi có gà con tử vong, kích phát hiệu quả ‘ Đại Gà Tây thương tâm muốn chết ’, tạm thời giải trừ trạng thái tinh thần phân liệt. Đây thật ra là đang nói, chỉ cần có người chơi chết đi, trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” sẽ lập tức kết thúc. Nếu thật sự không muốn bị Đại Gà Tây đuổi giết, như vậy liền có một phương pháp rất đơn giản.”
Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Giết người, kết thúc trò chơi.”
Tiêu Quý Đồng: “Đúng vậy. Nhưng các cậu cũng không hề làm như vậy. Khi Ninh Ninh bị Đại Gà Tây đuổi giết tôi đang ở nơi xa, vốn dĩ muốn tới hỗ trợ nhưng không theo kịp, sau đó tôi nhìn thấy các cậu ra tay tương trợ. Khách lén qua sông cũng phân ra rất nhiều loại, có Khách lén qua sông giết người như ma, sau Địa cầu online bọn chúng càng không thể kiềm chế được nữa, tham gia bất kì trò chơi nào cũng đều không chút để ý mà điên cuồng giết người. Tôi đã từng thấy qua loại Khách lén qua sông như vậy.”
Đường Mạch cũng đã từng gặp qua loại người chơi này, trong trò chơi Đoàn xiếc thú Kỳ Quái tổng cộng đã chết mười người chơi. Trong đó có bốn tên Khách lén qua sông là bị đám người Đường Mạch liên thủ kết liễu, sáu người chơi còn lại là bị mấy tên Khách lén qua sông đó giết chết.
Đường Mạch nói: “Lỗ hổng này càng có khả năng là một cái bẫy. Nếu thật sự giết người liền có thể kết thúc trừng phạt, như vậy những người chơi chết ở đây lúc trước, khẳng định có người cũng đã làm ra loại lựa chọn này. Đến cuối cùng, trò chơi chỉ còn dư lại một người. Một người thì không cần xếp hàng, anh ta chính là đội ngũ. Nhưng rốt cuộc anh ta cũng không hề thành công thông quan. Nhìn như có thể dùng cách giết hại đồng bạn để thông quan trò chơi, trên thực tế đến cuối cùng khẳng định còn cất giấu bẫy rập lớn hơn nữa …… Tiêu tiên sinh, có lẽ chúng tôi chính là vì như vậy, nên mới không lựa chọn giết người”
“Tôi chơi bất kì trò chơi Hắc Tháp nào, đầu tiên dựa vào chính là cảm giác, sau đó mới dựa vào sách lược. Tôi từ trước đến nay vẫn rất luôn tin tưởng vào trực giác của mình, tất cả các trò chơi tôi thông quan cũng đều tán thành những trực giác này.” Tiêu Quý Đồng mỉm cười nói: “Khách lén qua sông không nhất định là người xấu, Ngạch quân dự bị cũng chưa chắc là người tốt. Cậu có thể nói ra những lời vừa rồi, Victor tiên sinh, vậy đã đủ chứng minh các cậu không phải người xấu.”
Đường Mạch im lặng.
Tiêu Quý Đồng tiếp tục nói: “Tôi trước tiên cũng không hề chú ý tới việc Ninh Ninh bị nhằm vào, tận cho đến khi Đường Cát tiên sinh hỏi về trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, tôi lúc này mới ý thức được manh mối này. Mà lúc đó tôi lại nghĩ tới một vấn đề khác”. Đường Mạch hỏi: “Vấn đề gì?”
“Đầu tiên chúng ta nhận định một chút, đó chính là chúng ta đều tin tưởng, có đến 90% trình tự xếp hàng của trò chơi này không phải là kiểu xếp lung tung, mà là dựa theo một quy luật nào đó. Nếu không độ khó của trò chơi sẽ rất lớn, mà cũng thiếu đi một tia sách lược. Tiếp theo lúc trước cô bé kia nói,” Tiêu Quý Đồng nhìn về phía Tiểu Vân đang ngồi dưới đất, “Trò chơi này có lẽ là dựa theo số tầng Hắc Thắp chúng ta đã thông quan để xếp hàng. Như vậy hiện tại đã biết hai cô bé này không đi công tháp, Tiểu Kiều là ngươi chơi Hắc tháp tầng thứ nhất. Victor tiên sinh, còn có Đường Cát tiên sinh, tôi và Ninh Ninh. Chúng ta đều là người chơi Hắc tháp tầng thứ hai.”
Đường Mạch lập tức hiểu ra: “……Anh hỏi vị trí xếp hàng của Tiểu Kiều, là vì muốn loại trừ suy đoán “trình tự xếp hàng có liên quan tới số tầng công tháp của mỗi người”?”
“Đúng vậy.” Tiêu Quý Đồng cười nói, “Nhưng còn một việc các cậu không biết, mà tôi lại biết. Nguyên nhân lớn nhất khiến tôi hỏi vấn đề liên quan tới “Vị trí xếp hàng của Tiểu Kiểu”, chính là vì manh mối này.”
“Cái gì?”
Tiêu Quý Đồng nhìn về phía đồng đội mình. Ninh Ninh ôm cánh tay, mặt không biểu tình đứng một bên.
Tiêu Quý Đồng thu hồi tầm mắt, nói: “Ở trong trò chơi này, Tiểu Vân và Viện Viện là Ngạch Quân dự bị, tôi cũng từng là Ngạch quân dự bị, hiện tại đã là Người chơi chính thức, nhưng nói một cách nghiêm túc, thân phận của tôi càng có xu hướng thiên về Ngạch quân dự bị hơn. Mà Tiểu Kiều lại xếp ở vị trí thứ hai. Chỉ cần em ấy không đứng thứ ba, trò chơi này nhất định không phải dựa theo trình tự số tầng người chơi công tháp để xếp hàng. Mạo muội xin hỏi một câu…… Victor tiên sinh, cậu là Người chơi chính sao?”
Trong lòng Đường Mạch cả kinh. Sau khi nhanh chóng động não, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ ý định của Tiêu Quý Đồng. Nhưng suy đoán vẫn chưa đúng, còn có một lỗ hổng cuối cùng. Trừ phi……
“Cô ấy là Khách lén qua sông?!” Đường Mạch kinh ngạc nhìn về phía Ninh Ninh.
Tiêu Quý Đồng cười gật đầu: “Đúng vậy. Tôi là Ngạch quân dự bị, Tiểu Kiểu là người chơi chính thức….. Ninh Ninh là Khách lén qua sông.”