Chương 31: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (4)

Địa Cầu Online

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan

Chương 31: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 4)

"Tôi yêu thầm một người rất lâu rồi..."

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

-----------------

Meo Meo: Nếu đọc chương này mà thấy có gì đó quen quen, xin hãy bình tĩnh đọc tiếp

-------

🍃

"Nhớ kỹ thời gian! Nếu sau bảy ngày, ta về mà không thấy chuột đất lông vàng thì ngươi sẽ là bữa tối của ta!"

Bà Ngoại Sói hung tợn bỏ lại một câu, tay cầm dù nhỏ, đầu mang mũ dạ, lắc ʍôиɠ cựa qua cánh cửa ra ngoài rồi đóng sập cửa lại làm cho cả căn phòng rung lên bần bật.

Đường Mạch nhấc lên cái hũ hồng nhạt trêи bàn, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng con sói. Cậu lại gần cửa sổ, sau khi xác định Bà Ngoại Sói đã đi khuất thì mới ngồi xuống sô pha, đặt cái hũ hồng lên bàn trà.

"Hiện tại là 12 rưỡi trưa ngày thứ nhất. Dựa theo thời gian mình tiến vào phó bản thì hôm nay hẳn là ngày 1 tháng 12." Đường Mạch nhòm vào miệng hũ, chẳng thấy cái quái gì cả!

Sau khi Bà Ngoại Sói rời đi, Đường Mạch mới thả lỏng, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ về trò chơi.

Tháp Đen quy định ra tám quy tắc. Trong 7 ngày, nếu ngày nào cũng đặt thức ăn ở trước cửa hang, thêm Đường Mạch đồng thời đứng cùng thức ăn, vậy xác suất để sau 7 ngày bắt được chuột đất lông vàng là 0.9999616.

"Số mình cũng không xui lắm đâu nhỉ..."

Đường Mạch ngoài miệng nói như vậy, nhưng biểu tình trêи mặt vẫn cứng ngắc, cậu không tin trò chơi công tháp của Tháp Đen sẽ đơn giản như vậy. Sao có thể không cần đánh quái cũng không cần dùng não quá nhiều, chỉ cần dựa vào may mắn để qua cửa, hơn nữa xác suất thành công còn hơn 99% được nhỉ?!

Nghĩ kiểu gì cũng thấy có gì đó không đúng?!

Đường Mạch sờ sờ cái hũ: "Liệu có liên quan gì tới 40% xác suất chuột vàng xuất hiện vào ngày đầu tiên không..."

Sờ nữa sờ mãi thì cái hũ cũng không thể cho Đường Mạch đáp án, vậy thì cứ đổi thức ăn cho con chuột trước đi đã.

Thứ đầu tiên Đường Mạch nghĩ tới chính là mớ tóc kẹt ở dưới sô pha. Cậu lôi tóc ra rồi ném một sợi tóc vào cái hũ, cái hũ vẫn nằm im. Đường Mạch nghĩ nghĩ, đem cả mớ ném vào.

Một phút sau, cái hũ hồng đột nhiên lấp lánh đủ màu. Đường Mạch nhìn chằm chằm cái hũ, chứng kiến nó lập loè ánh sáng suốt ba phút. Sau đó, cái hũ biến thành một màu đen tuyền từ trêи xuống dưới.

Đường Mạch nhíu mày, đang định nhòm vào xem tình hình bên trong thì bất chợt bị một mùi tanh xộc thẳng lên mũi.

Bịch!

Một cái cục đen đen rớt xuống đùi Đường Mạch, thêm mùi thối hoắc bốc lên khiến Đường Mạch suýt ngất. Cậu đứng hình mất mấy giây rồi mới cầm cái cục trêи đùi lên ngắm nghía:

"...Hình như là khoai lang nhưng nướng hơi cháy?"

Tức thì, một dòng chữ nhỏ hiện lên trêи thân hũ —

[Bố tổ sư, một đám tóc thối rữa của Người dưới lòng đất!]

Đường Mạch: "..." Tóc này không dùng được!

Đường Mạch lại đứng lên, mò mẫm trong nhà Bà Ngoại Sói một hồi. Cuối cùng, Đường Mạch dừng bước trước lò sưởi, ngẩng đầu nhìn đầu lâu của Người dưới lòng đất treo trêи tường, sau đó lấy dao cắt phăng một nhúm tóc trêи cái đầu rồi ném vào cái hũ.

Cái hũ lại phát ra ánh sáng lập loè, toàn thân đen bóng, phun ra một cục vừa đen vừa thối khác.

[Bố tổ sưưưưư, một đám tóc sắp thối rữa của Người dưới lòng đất!]

Đường Mạch: "..."

Hai lần bỏ đồ của Người dưới lòng đất vào hũ mà vẫn chẳng được gì. Đường Mạch lại suy nghĩ một hồi, sau đó lấy viên hồng ngọc trong túi ra giơ lên đầu, Chiếc Mũ Của Mario liền xuất hiện.

Đã quen với mùi xú uế của hai cục đen đen lúc nãy, Đường Mạch lập tức mang mũ của Mario lên, đâm đầu vào tường lò sưởi. Một chiếc giày vừa bẩn vừa thối lập tức rớt từ trêи không trung xuống sàn nhà.

Đường Mạch xoa đầu, nhặt chiếc giày lên ném vào cái hũ. Kết quả là một củ khoai lang rực rỡ ánh vàng vọt ra, đáp xuống đùi Đường Mạch.

Trêи Thân hũ: [Chiếc giày của người thợ dệt có bệnh nấm chân]

Điều đó không quan trọng, quan trọng là đã có khoai lang!

Chiếc Mũ Của Mario có thể dùng ba lần một ngày, Đường Mạch đã dùng một lần, sau khi trầm ngâm một hồi lại tiếp tục đâm đầu vào tường thêm hai lần nữa. Lần đầu thu được một tờ bướm quảng cáo, lần sau thu được một chiếc đồng hồ quả quýt cũ kỹ.

Đường Mạch nhặt tờ bướm lên, đọc dòng quảng cáo trêи đó: "Gánh Xiếc Kỳ Quái: Chỉ một đêm duy nhất! Ba bảo bối quý hiếm từ Vương quốc của Người dưới lòng đất – một thế giới lạ kỳ mà quý vị chưa từng thấy bao giờ. Đội trưởng cùng các thành viên của gánh xiếc xin hoan nghênh toàn thể quý vị..."

"Gánh xiếc?" Đường Mạch đọc thầm hai từ này vài lần, hình ảnh con giun gớm ghiếc lập tức xuất hiện trong đầu cậu. Gánh xiếc này hình như có điểm giống với phó bản "Giết chết Bill", có thể chính là nó chăng?!

Không quan tâm cho lắm!

Đường Mạch nhặt đồng hồ quả quýt lên, vừa mới chạm vào thì một hàng chữ lập tức xuất hiện trêи mặt đồng hồ:

[Đạo cụ: Đồng hồ quả quýt của Người trong suốt

Người sở hữu: Đường Mạch

Phẩm chất: Hoàn mỹ

Cấp bậc: Cấp 1

Lực công kϊƈɦ: Không

Công năng: Chỉ cần mở đồng hồ ra là có thể trở nên tàng hình trong 5 phút.

Hạn chế: Vật phẩm dùng một lần. Không thể mang ra ngoài trò chơi.

Ghi chú: Tàng hình Play Í Há Há Há...]

Đường Mạch: "..."

Mặc kệ cái ghi chú kia thì có được không?!

Đường Mạch kinh ngạc lật qua lật lại đồng hồ quả quýt, ánh mắt tập trung ở dòng chữ [Không thể mang ra ngoài trò chơi] một lúc rồi quyết định bỏ đồng hồ vào túi.

Còn một tiếng nữa mới tới 6 giờ.

Trước khi ra khỏi nhà, Đường Mạch còn cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà Bà Ngoại Sói mà không phát hiện ra điều gì bất thường. Cậu lấy một cái đĩa trêи bàn để đặt khoai lang, sau đó đi tới chỗ chuột đất.

🍃

Đứng trước chín cái hang chuột, Đường Mạch đặt đĩa khoai xuống đất, bắt đầu kiểm tra lần lượt từ cửa hang thứ nhất đến cửa hang thứ chín.

Chín cửa hang hình tròn đường kính 3 mét, mặt đất trước mỗi cửa hang đều có dấu vết đào bới, còn có lông chuột rơi rụng, đen vàng đủ cả.

Đường Mạch kiểm tra xong xuôi rồi đi ra phía sau một tảng đá lớn, trầm ngâm nhìn chín cửa hang. Sau một hồi, Đường Mạch quyết định lát nữa sẽ đặt khoai ở cửa hang thứ 6.

Hang chuột đen như mực nhìn không thấy điểm cuối, Đường Mạch cứ thế chòng chọc nhìn xoáy vào bên trong như thể muốn moi ra cái gì. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn 30 phút nữa là tới 6 giờ.

Kế hoạch của Đường Mạch như sau: Đầu tiên sẽ đặt khoai lang ở cửa hang thứ 6, sau đó lập tức chạy đi nấp sau tảng đá, quan sát tình huống phát sinh.

Xác suất xuất hiện của chuột đất lông vàng trong ngày đầu tiên là 40%, thực ra cũng không tính là quá thấp, chỉ là Đường Mạch không dám mạo hiểm. Cậu luôn cho rằng vận may của mình cũng đâu có tốt cho lắm, hơn nữa hiện tại còn chưa biết mặt mũi con chuột ra làm sao, lực công kϊƈɦ thế nào, nhỡ đâu tuỳ tiện đi vào lại gặp phải con chuột thích ăn thịt người thì sao?

Vẫn phải cần thêm thông tin mới được!

Đường Mạch giơ tay nhìn đồng hồ, lúc này còn dư lại 20 phút.

"Vì sao... chỉ có ngày đầu tiên là đặc biệt?" Đường Mạch cầm đĩa khoai, nhìn ra chỗ cửa hang thứ 6. Sau một lúc, cậu lôi đồng hồ quả quýt từ trong túi áo ra.

"Không thể mang ra ngoài trò chơi. Ngày mai nếu như đụng phải chuột đen, có thể dùng cái này trong lúc chiến đấu với con chuột." Tự nhủ trong lòng như vậy, Đường Mạch cất đồng hồ quả quýt vào túi.

Năm phút sau, Đường Mạch lại lấy ra đồng hồ quả quýt.

Cậu yên lặng nhìn cái đồng hồ, trầm ngâm... Sau đó, đồng thời lấy ra Que Diêm Lớn và Trứng Gà Tây, vẽ một chữ "S" lên thân trứng.

Quả trứng không có bất kỳ động tĩnh gì!

Chữ "S" không nhấp nháy, Phó Văn Đoạt không liên lạc được!

Đường Mạch lập tức căng thẳng, dường như phát hiện có điều gì đó không đúng. Cậu gõ ba lần lên vỏ trứng, còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp ngạc nhiên vọng lại: "Đường Mạch?"

Khách lén qua sông Phó Văn Đoạt là người như thế nào, Đường Mạch chưa gặp nên không biết, chỉ mới nói chuyện vài lần. Thế nhưng, chưa bao giờ cậu nghe thấy giọng nói của đối phương lại kinh ngạc như vậy. Kể cả hai ngày trước khi Đường Mạch báo cho Phó Văn Đoạt là mình sắp đi công tháp, cậu cũng không thấy hắn dùng giọng điệu như vừa rồi.

"...Phó tiên sinh, là tôi. Tôi muốn hỏi xem Trứng Gà Tây có phải gặp trục trặc gì đó hay không? Vừa rồi tôi muốn mở lưu trữ nhưng lại phát hiện nó không dùng được. Là bên anh có chuyện hay là vấn đề ở bên tôi?"

Đầu bên kia của Trứng Gà Tây trầm mặc một lúc lâu.

Đường Mạch cảm thấy có gì đó kỳ quái, đang muốn hỏi lại thì nghe thấy Phó Văn Đoạt lên tiếng: "Ba ngày trước, cậu liên lạc với tôi. Cậu nói cậu muốn sử dụng công năng lưu trữ của quả trứng."

Cả người Đường Mạch cứng đờ, vội vã phản bác: "Không thể nào! Tôi chưa từng nói vậy. Phó tiên sinh, anh có nhớ nhầm không, ba ngày trước chắc chắn tôi không liên lạc với anh, càng không sử dụng Trứng Gà Tây."

"Vừa rồi cậu nói mình không sử dụng được Trứng Gà Tây, lý do là vì nó vẫn đang trong thời gian cooldown."

Đường Mạch lập tức câm nín!

Đường Mạch đứng giữa sơn cốc, gió núi lạnh lẽo từng đợt thổi tới, len lỏi vào tận bên trong cổ áo. Cậu bỗng cảm thấy lòng bàn chân mình lạnh ngắt, cố gắng nhịn xuống cảm giác tê dại nơi da đầu, tận lực bình tĩnh: "Vậy Phó tiên sinh, anh có thể nói cho tôi biết, ba ngày trước...tôi đã nói gì với anh không?"

Phó Văn Đoạt không trả lời Đường Mạch, hắn nghiêm túc hỏi: "Đường Mạch, cậu biết hôm nay là ngày mấy không?"

Đường Mạch sửng sốt: "Ngày 1 tháng 12?"

Phó Văn Đoạt: "Hôm nay là ngày 6 tháng 12!"

Đường Mạch mở lớn hai mắt, một ánh sáng thần kỳ vụt lên trong suy nghĩ rồi nhanh chóng biến mất.

Phó Văn Đoạt: "Ba ngày trước là ngày 3 tháng 12. Tôi đang thu thập vật phẩm ở một cửa hàng thì thấy cậu liên lạc. Cậu nói cậu muốn sử dụng đạo cụ lưu trữ!"

Trong gió lạnh tê tái, giọng nói trầm ổn của Phó Văn Đoạt dường như có tác dụng khiến lòng người bình tĩnh lại. Đường Mạch yên lặng tiếp tục nghe hắn nói, "Nguyên văn lời nói của cậu là: Cậu đoán có một lỗ hổng thời gian tồn tại ở trong trò chơi công tháp của mình. Bởi vì trước đó cậu đã từng thông quan một phó bản, khiến cho trò chơi công tháp lần này có thể sẽ kết thúc trước thời hạn. Cậu không muốn lãng phí thời gian mỗi ngày, cho nên muốn sử dụng đạo cụ lưu trữ để thử mạo hiểm một lần."

Đường Mạch nghe vậy, phân tích theo: "Phó bản tôi từng thông quan là "Giết chết Bill". Trong đó, tôi thả mất một bảo bối của gánh xiếc. Hôm nay tôi thu được một tờ bướm quảng cáo, gánh xiếc mà Bà Ngoại Sói muốn đi xem chính là gánh xiếc trong phó bản kia. Có thể bởi vì tôi thả mất một bảo bối, chỉ còn dư lại hai bảo bối, cho nên con sói sẽ trở về trước thời hạn."

Phó Văn Đoạt: "Gánh Xiếc Kỳ Quái?"

Đường Mạch kinh ngạc: "Anh biết sao?"

"Là lúc từ Vương quốc của Người dưới lòng đất đi qua Thế giới Quái Vật, nhìn thấy bờ sông đặt một biển quảng cáo, nói đội trưởng gánh xiếc có được ba loại bảo bối." Phó Văn Đoạt thấp giọng hỏi, "Cậu nghĩ ra được điều gì không?"

Đường Mạch lắc đầu: "Chưa, mọi thứ vẫn mờ mịt lắm. Phó tiên sinh, anh còn biết chuyện gì nữa không?"

"Ba ngày trước, cậu khẳng định với tôi là trò chơi công tháp sẽ kết thúc sớm." Dừng một chút, Phó Văn Đoạt bổ sung, "Từ giọng điệu của cậu, tôi cảm thấy cậu chắc chắn tới 90%."

Đường Mạch: "Phó tiên sinh, còn gì nữa không?"

"Hết rồi!"

Đường Mạch sửng sốt.

🍃

Bắc Kinh.

Phó Văn Đoạt đứng trêи nóc của một toà nhà cao tầng, hắn nhún chân nhảy vọt qua một khoảng dài 20 mét sang một toà nhà khác. Hắn cầm Trứng Gà Tây trong tay, giọng nói trầm thấp: "Ngày 3 tháng 12, sau khi kϊƈɦ hoạt chế độ lưu trữ, tôi có nghe âm thanh đầu bên kia quả trứng. Bên đó không có động tĩnh gì, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ xen với tiếng gió thổi. Thế nhưng đúng 6 giờ chiều, toàn bộ âm thanh bên cậu im bặt. Tôi cho rằng cậu đã..."

Tạm dừng một chút, Phó Văn Đoạt nhảy sang một toà nhà khác, tiếp tục nói: "Tôi cho rằng cậu gặp phải tình huống không thể sử dụng lưu trữ, sau đó tôi chủ động liên lạc lại nhưng không thể kết nối."

Đường Mạch nắm chặt Trứng Gà Tây, trong lòng tự bổ sung lời chưa nói của đối phương: "Tôi cho rằng cậu đã chết." Ra là như vậy nên Phó Văn Đoạt mới kinh ngạc khi thấy cậu liên lạc với hắn.

Phó Văn Đoạt: "Ba ngày trước, người kia thực sự là cậu!"

Trong đầu Đường Mạch rối tinh rối mù, tự nhiên nghe Phó Văn Đoạt nói vậy, Đường Mạch bất giác hỏi: "Tại sao?"

Phó Văn Đoạt vốn định nhảy tiếp sang một toà nhà khác, nghe Đường Mạch hỏi thì chợt dừng bước. Hắn đứng trêи nóc toà nhà chọc trời, nhìn mặt trời dần lặn xuống: "Là trực giác!"

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên khuôn mặt cương nghị lạnh lùng, Phó Văn Đoạt khẽ nói: "Cảm giác khi nói chuyện, là cậu!"

Những lời này vô cùng kỳ quái. Dù Đường Mạch chưa bao giờ tin vào một thứ cảm giác hư vô như vậy, nhưng sau khi nghe đối phương nói xong, tâm trạng của cậu lại bĩnh tĩnh lạ thường.

Đường Mạch giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn 5 phút nữa là tới 6 giờ, cậu nói: "Phó tiên sinh. Lúc trước anh có nói đúng 6 giờ thì anh không nghe được âm thanh ở bên tôi nữa, sau đó anh cũng không liên lạc lại được với tôi, phải không?"

"Phải!"

Chỉ còn lại 5 phút, Đường Mạch động não thật nhanh, ánh mắt cũng trở nên sáng tỏ.

Cậu nắm Trứng Gà Tây trong tay: "Anh đã nói, có một Đường Mạch khác. Nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy, có lẽ cũng không chỉ có mỗi hai Đường Mạch. Nếu hôm nay đã là ngày 6 tháng 12, vậy dựa theo quy tắc trò chơi thì ngày mai, 7 tháng 12 tôi phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ bị con quái ăn thịt."

Giọng điệu của Đường Mạch thực nhẹ nhàng, Phó Văn Đoạt im lặng lắng nghe.

Đường Mạch: "Tôi chỉ còn lại một ngày duy nhất! Trò chơi này rốt cuộc có bao nhiêu Đường Mạch, hiện tại tôi chưa xác định được. Thế nhưng chính xác là tôi chỉ còn đúng một ngày! Dù hôm nay tôi có thể qua cửa được hay không, Phó tiên sinh...tôi hy vọng ngày mai nếu lại có một "tôi" chủ động liên lạc với anh, anh có thể hỏi "tôi" một vấn đề."

Phó Văn Đoạt hỏi: "Sau cậu biết "cậu" của ngày mai sẽ chủ động liên lạc với tôi?"

"Vì tôi có cách!"

Phó Văn Đoạt cũng không hỏi cách mà đối phương nói là gì, chỉ nhướng mày: "Cậu muốn tôi hỏi chuyện gì?"

Đường Mạch nhìn kim đồng hồ dần tiến về vị trí số 6, chỉ còn lại hai phút cuối cùng.

"Anh hỏi "tôi": Đường Mạch, nếu cậu chỉ còn một ngày cuối cùng, con số may mắn của cậu là gì?"

Phó Văn Đoạt vẫn đứng trêи nóc nhà, nhìn tháp đồng hồ phía xa. Chỉ còn 1 phút nữa là tới 6 giờ, hắn nói: "Tôi có chút tò mò, con số may mắn của cậu là gì?"

"9."

Phó Văn Đoạt: "Sao lại là 9?"

Đường Mạch: "Tôi yêu thầm một người rất lâu rồi, sinh nhật của người ấy là ngày 9 tháng 9."

Phó Văn Đoạt sửng sốt: "Ngày 9 tháng 9?"

Đường Mạch: "Phải, sao vậy?"

Biết đối phương không thấy mình nhưng Phó Văn Đoạt vẫn theo bản năng khẽ lắc đầu: "Không có gì, ngày này có chút đặc biệt." Dừng một chút, hắn lại nói: "Tôi đang trêи đường từ Bắc Kinh tới Thượng Hải, tôi có việc cần làm ở Thượng Hải. Đường Mạch, hy vọng có thể gặp được cậu ở Thượng Hải."

Đường Mạch hết nhìn Trứng Gà Tây lại nhìn sang đồng hồ, cười nói: "Được! Nếu lần này tôi không chết... Phó Văn Đoạt, hẹn gặp ở Thượng Hải!"

"Hẹn gặp ở Thượng Hải."

Mười giây cuối cùng, Đường Mạch kết thúc trò chuyện, sau đó lấy ra Sổ dị năng từ trong không khí, lật đến trang cuối cùng:

[Dị năng: Ba ba của ngươi vẫn là ba ba của ngươi

Người sở hữu: Lý Thiệu Lâm (Khách lén qua sông)

Loại hình: Đặc thù

Công năng: Có khả năng nhất định thay đổi tên của đối tượng. Hiệu lực trong bảy ngày. Mỗi 10 ngày có thể sử dụng một lần. Dị năng theo luật nhân quả, không thể xoay chuyển.

Cấp bậc: Cấp 1

Hạn chế: Nhất định phải biết họ tên, diện mạo cùng ngày sinh tháng đẻ của đối tượng bị áp dụng. Trình độ hiểu biết về đối tượng càng sâu, tỷ lệ thành công càng lớn

Ghi chú: Đường Mạch, nhìn dị năng này mà xem, ba ba của ngươi vẫn là ba ba của ngươi kìa.]

[Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Hiệu lực trong 3 ngày, mỗi 30 ngày có thể sử dụng một lần. Sau khi sử dụng, đối tượng bị áp dụng sẽ có được một bí mật quan trọng nhất của Đường Mạch.]

Ngón tay Đường Mạch nhẹ nhàng vuốt lên dòng chữ [Ba ba của ngươi vẫn là ba ba của ngươi], tức thì, một cái bút mực màu đen đột nhiên xuất hiện trong tay cậu. Cùng lúc đó, phía dưới đoạn [Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch] xuất hiện thêm ba dòng nữa:

[Tên gốc: Chưa có

Tên sửa đổi: Chưa có

Bí mật quan trọng nhất của Đường Mạch: Chưa có]

--------

Lời tác giả:

Đường đường: Tôi yêu thầm một người rất lâu rồi, sinh nhật của người ấy là ngày 9 tháng 9

Phó thiếu tá sinh đúng ngày 9 tháng 9: Trùng hợp ghê, tôi cũng yêu thầm một người từ lâu lắm rồi!

--------

Meo Meo: Hai chương nữa sẽ hoàn tất trò chơi lần này, đợi đến lúc đó rồi Meo chú thích hoặc giải thích sau nhé ❤️