Chương 49: Cho anh mượn vai em một chút

Đếm Ngược Đau Thương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, đoạn video kia độ nóng không hề giảm, đã leo lên đến top search trên weibo, Dương Thần Sơ trong một đêm bất giác trở thành người nổi tiếng. Từ người đi phỏng vấn người khác giờ thành kẻ bị phỏng vấn cô thật sự không quen, ngày ngày đi ra đường toàn phải bịt kín mít, mắt thậm chí còn chẳng dám để lộ ra, Lục Dương nhìn bộ dạng như muốn đi đánh trận của cô mà cười ngất ngưởng, cô tức giận nhìn tên đầu sỏ kia, thật muốn lao đến phanh thây anh ra.


Lục Dương đúng thật quá thông minh, không, nói đúng ra anh là con người gian xảo. Lợi dụng độ hot từ Happy Camp, anh lập tức tung ra ca khúc mới mang tên 'Bỗng nhiên rất nhớ em', nghe tên cũng đủ thấy lãng mạn. Có người còn phỏng đoán ca khúc này anh viết cho cô.


Bất giác đã đến tháng bảy, trời xanh lam, không gợn mây, càng khiến không khí oi bức, đậm chất hè. Lúc này, Dương Thần Sơ chỉ muốn đóng đô tại phòng làm việc điều hòa 24/24, chỉ tiếc công việc của cô không cho phép, toàn phải ra ngoài hứng gió bụi.


Kỳ lạ là tuần này, cô chưa thấy bóng Lục Dương xuất hiện, không biết anh đang làm gì, cô cứ cảm thấy thời gian này anh đang giấu cô làm chuyện gì mờ ám.


Bất ngờ, người mà cô đang tìm kiếm đã xuất hiện, chỉ là khiến cô không khỏi ngỡ ngàng.


Cả Đài truyền hình sục sôi vì sự việc lần này, kinh động tới cả giám đốc.


Chương trình thực tế 'trải nghiệm' của đài Giang Tô phát sóng tập cuối cùng, khách mời tham gia bao gồm Lục Dương, Từ Tư Miểu và một số nghệ sĩ có tiếng khác. Vốn chỉ là một chương trình rất đỗi bình thường, nhưng nó lại khuấy đảo cả Bắc Kinh khi để lộ ra đoạn cảnh Lục Dương cùng Từ Tư Miểu tham gia một trò chơi nhỏ.


Trong đoạn clip, không biết Từ Tư Miểu đã nói gì, cô ta nói khá nhỏ, tạm thời chưa nghe rõ nội dung, chỉ thấy sắc mặt Lục Dương sau khi nghe xong liền xám xịt, ánh mắt lạnh băng, hiển nhiên biểu cảm này anh ít khi có, khiến không ít người kinh ngạc.


Chỉ một phút sau, Lục Dương đột ngột tiến tới, bóp cổ Từ Tư Miểu, cô ta giật mình, hai mắt trợn tròn, miệng cố nói ra mấy từ, đại khái là: "Lục Dương, anh làm chuyện xấu, ắt sẽ gặp báo ứng." Sức của Lục Dương không nhỏ, nhấc hẳn chân của Từ Tư Miểu cách mặt một khoảng, cô ta dần đuối sức, mặt trắng bệch, đồng tử rã rời, tay chân khua loạn xạ, đồi kêu cứu.


Lục Dương hét to: "Con đà bà dâm đãng, tốt nhất cô chết cho tôi!"


Lời nói đó khiến mọi người xung quanh chú ý, lập tức chạy tới can ngăn. Từ Tư Miểu được đưa tới bệnh viện, tình trạng đã ổn, cũng may chưa ngạt thở. Đoạn clip dừng lại ở đó, cả phòng làm việc im thin thít, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của mọi người.


Ai ngờ được một ca sĩ trẻ tài năng, tính tình vui vẻ, hòa đồng như vậy lại có hành động bạo lực đồng nghiệp nữ, xúc phạm danh dự của cô ấy ngay trên sóng truyền hình được cơ chứ.


Phía dưới đoạn clip có vô số bình luận chửi bới thâm độc. Fan của Lục Dương cố giải thích nhưng đều bị mọi người cãi cho hết đường, đành ngậm ngùi im lặng.


Dương Thần Sơ khẽ thở dài, cô từng nghi ngờ đoạn clip này được cắt ghép, nhưng Lam Cẩn Tranh đã kiềm tra, đây hoàn toàn không qua chỉnh sửa. Giọng nói này, cách ăn mặc, dáng người, cử chỉ trong suốt chương trình cho đến ánh mắt, nụ cười đều giống Lục Dương như đúc, cô tin anh sẽ không làm chuyện như vậy. Nhất định có kẻ muốn hãm hại anh, đẩy anh xuống bùn lầy, không, là muốn đá anh ra khỏi làng giải trí.


Dương Thần Sơ đã đi phỏng vấn khắp những người tham gia chương trình hôm đó, từ khách mời cho đến đạo diễn, chuyên viên trang điểm,... Nhưng ai cũng một lời khẳng định toàn bộ chuyện trong clip đều là sự thật, họ cũng rất sốc khi chứng kiến điều này. Sự việc càng ngày cang lan truyền rộng rãi, khắp nơi đều lên án Lục Dương, nhất quyết muốn tẩy chay anh.


Cô đã gọi vào máy anh vô số lần, nhưng anh đều không nghe máy.


Cô tự nhủ mình phải bình tĩnh, sự việc này nếu không đứng ra giải thích được, thì chỉ còn cách xoa dịu.


______


Ba hôm sau, trên mạng lại xuất hiện một đoạn video ngắn từ tài khoản vô danh. Nội dung đoạn video rất ngắn, chỉ khoảng sáu phút, nhưng lại khiến mọi người phải suy nghĩ.


Bóng lưng Lục Dương dần xuất hiện trong khung hình.


Đó là cảnh anh giúp đỡ người già qua đường, đó là cảnh anh lặn lọi tới miền núi đón tết thiếu nhi cùng trẻ nhỏ, đó là cảnh anh ăn tết cùng những người mắc bệnh HIV/AIDS. Dưới mỗi bức hình luôn có lời chú thích, ngày giờ, địa điểm rõ ràng.


Đoạn video lại tiếp tục chuyển cảnh, lần này là những khi anh nói chuyện với fan, chỉ là những lời nói rất đỗi bình thường, nhưng kẻ ngốc cũng nhận ra anh đang hết mực quan tâm đến fan.


Một bạn nữ được phỏng vấn bên lề đường.


Giọng bạn ấy đều đều, như đang nhớ lại mọi chuyện: "Còn nhớ lúc chúng tôi đến thăm đoàn quay MV của Lục Dương, khi về trời đã tối, chúng tôi không bắt được xe, một đám con gái đi bộ trên phố vắng về nhà. Lúc đó, Lục Dương đã lái xe theo sát chúng tôi, với những người bị đau chân, yếu ớt, anh ấy đưa lên xe ngồi, vì xe hạn chế chỗ nên không trở hết được nhiều người, anh ấy cứ thế chậm rãi lái xe theo sau chúng tôi, đưa chúng tôi về tận nhà. Còn nữa, khi đi xem buổi concert của anh, tôi không mua kịp vé, đành đứng ngoài đợi, đúng lúc gặp Lục Dương đi vào, hỏi qua anh ấy biết tôi không được vào, bèn bỏ tiền túi của mình, mua vé cho tất cả những người ở ngoài, số tiền không hề nhỏ, phải lên tới mấy trăm ngàn."


Cô ấy cầm chai nước, không ngại ngùng uống một hớp, mắt đã hoen đỏ, lại sụt sùi nói tiếp: "Sau mỗi chương trình hay concert của anh ấy diễn ra, rác nhiều vô cùng, anh ấy không về ngay, mà ở lại, cùng nhân viên, lặng lẽ nhặt hết rác vào, hôm đó là trời mưa, bẩn vô cùng.


Còn nữa, có lần trong buổi liveshow, khi anh ấy nhảy, áo bị tốc lên, hở ra phần bụng tím bầm, lúc đó chúng tôi mới biết, anh ấy chắn đèn bóng giúp cho nhân viên hậu kỳ, bị dụng cụ đổ vào người, bụng bầm tím một mảng."


"Còn nhớ khi có nhân viên trong đoàn bị đau dạ dày cấp tính, sau khi ra viện anh ấy nói với chúng tôi, khi anh ấy chưa kịp nhập viện, đã nhận được lời khuyên của Lục Dương là nên đến bệnh viện nào khám, còn cả tiền viện phí, thuốc me đều do Lục Dương trả, anh ấy nói hoàn cảnh của anh ấy khó khăn, Lục Dương biết được nên lo hết viện phí cho mình."


Cứ thế, theo từng người phỏng vấn, họ đều kể lại kỷ niệm, hay những điều trong hậu trường mà họ biết ra, có những điều mọi người đã biết, có những điều đã được Lục Dương giấu đi.


Buổi tối, nằm trên giường, Dương Thần Sơ lên weibo, tài khoản của anh vẫn tối, điện thoại đều tắt. Sau một lúc, cô gửi đi một tin nhắn: "Nếu anh ổn, xin anh hãy online ba phút rồi offline để em biết."


Chín giờ tối, tài khoản của Lục Dương sáng lên, nhưng chỉ đúng ba phút sau lại lặng lẽ tối lại, anh luôn như vậy, một mình chịu đựng nỗi đau. Cô không biết anh đang ở đâu, đau đớn đến nhường nào, cảm giác bất lực giày vò cô, Dương Thần Sơ mất ngủ cả đêm.


Đoạn video kia được đăng tải lên,  dư luận dần giảm đi, có người đã lựa chọn tin tưởng anh.


Buổi chiều hôm ấy, lại có sóng gió nổi lên. Không biết từ đâu lại xuất hiện tin tức ca khúc mới chả Lục Dương là đạo nhạc.


Cách đấy năm năm có một tài khoản weibo 'Lá của cây' đã đăng tải một đoạn nhạc, bất ngờ đoạn nhạc ấy có giai điệu hoàn toàn trùng khớp với ca khúc mới của Lục Dương, chỉ có lời ca là khác chút ít. Mà tài khoản này đã đăng tải cách đây năm năm, hiển nhiên là Lục Dương bị cho là đạo nhạc. Dư luận lập tức được đẩy lên cao trào, Lục Dương bị nguy hiểm hơn bao giờ hết, sự nghiệp anh đang đi đến bờ vực thẳm, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.


Mọi người càng tò mò hơn khi Lục Dương chưa từng xuất hiện trước công chúng một lần nào. Những người trước giờ ganh ghét, đố kỵ với anh giậu đổ bìm leo, thừa cơ nói chêm vài ba câu khó nghe vào. Con người vẫn luôn là vậy, gió chiều nào theo chiều đấy.


_____


Chiều nay, Dương Thần Sơ quyết định ở nhà, cô lười khôn muốn ra ngoài tìm tin tức.


Mẹ Lục ngồi ở phòng khách, tiếng cô dẫn chương trình vẫn vang lên lanh lảnh, không xa lạ gì, là nói về việc của Lục Dương. Bà cảm thán: "Cái cậu cùng tên với tiểu Dương này sao lại hành xử như vậy chứ. Dù sao người ta cũng là phụ nữ mà."


Lục Dương giải thích với bà rằng người này chẳng qua trùng tên trùng họ với anh, người ta là nghệ sĩ nổi tiếng, còn anh chỉ là một thương nhân nho nhỏ đi làm xa. Mẹ Lục ban đầu còn hồ nghi, về sau không thấy điểm gì bất thường nên tin tưởng anh.


Dương Thần Sơ đã làm xong ly nước cam, cô mang ra đặt vào tay bà: "Bác uống nước cam đi, mát lắm."


Mẹ Lục tươi cười đỡ lấy, lại nghe thấy giọng của cô vang lên: "Đôi khi ngay cả điều chúng ta nhìn thấy, nghe được cũng chưa phải là chính xác."


Giọng cô bị tiếng cửa sổ va vào nhà đập ầm ầm lấn át mất, bà nghe được câu có câu không. Dương Thần Sơ nhắc bà cẩn thận rồi đi ra đóng cửa sổ. Bên ngoài trời vẫn nóng như vậy, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi xuống vạn vật, cây bạch quả ở dưới chung cư lá cũng hơi héo úa vì nắng nóng.


Cô vươn tay kéo cánh cửa đang mở toang lại, chợt thất bóng người mất tung tích mấy ngày nay, Lục Dương. Cô ngừng động tác đóng cửa lại, nhìn về phía anh. Lục Dương cảm nhận được, cũng đưa mắt nhìn lên, ánh mắt của hai người giao nhau.


Cô mỉm cười, nụ cười từ tận đáy lòng, chất chưa tình cảm vô bờ, đối mặt với anh lúc này, bất cứ lời an ủi nào cũng là vô ích, cô chỉ có thể bất lực nở nụ cười chân thành này với anh.


Lục Dương cũng cười, khóe môi nhướng lên, tạo thành một đường cong. Anh gầy đi không ít, cằm đã nhọn ra, tóc lại dài thêm, chạm đến lông mày rậm. Cô dõi theo từng bước chân của anh.


Mười phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, mẹ Lục nói vọng lại: "Thím Trần, có ai ngoài cửa kìa!"


Dương Thần Sơ nhanh chân chạy ra ngoài: "Bác cứ để cháu mở."


Vệt nắng vàng hắt lên người anh, dưới đất hiện lên chiếc bóng vừa cao, vừa lớn, mặt anh sáng bừng trong gang tấc, nhìn có chút khôi hài.


Lục Dương thấy cô cười, đáy lòng ấm áp theo, anh nắm lấy tay cô, rồi thay giày, đi vào nhà.


Mẹ Lục hỏi thăm đôi điều về công việc của anh, nói một lúc bà thấy mệt liền bảo thím Trần dẫn vào phòng nghỉ ngơi. Thím Trần nhớ ra mình chưa mua đồ ăn dự trữ, bèn xin phép đi mua đồ.


Lục Dương chợt bất ngờ ôm lấy cô, sức nặng cả người anh đổ hết lên người cô, anh nói: "Cho anh mượn vai em một lúc."


Cả người Dương Thần Sơ bất động, cô hiểu lúc này anh đang rất buồn, có ai bị hiểu lầm mà tỏ ra vui vẻ cho được, sự việc lần này, e là có trăm cái miệng cũng không giải quyết được.


Cô xoay người lại, vòng tay ôm chặt lấy anh, cô kiếng chân lên, chủ động hôn anh, nụ hôn rất nhẹ nhàng, như đang an ủi, vỗ về anh.


Kết thúc nụ hôn, bàn tay cô vỗ nhẹ vào lưng anh, cô nói từng chữ, đều đều trong nắng: "Lục Dương, Lục Dương, chàng trai của em, mệt rồi còn có em bên cạnh, không ai tin anh cũng được, chỉ cần em tin anh là đủ rồi." Cô lại cất tiếng gọi: "Lục Dương, Lục Dương." Tiếng gọi ấy vang lên trong căn nhà yên tĩnh, lòng Lục Dương yên bình đến lạ, càng siết chặt cô hơn.


Hết chương 49