Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Ngay sau khi tan học buổi tối, Giang Tầm Dục vội vàng thu dọn đồ đạc, "cộc cộc cộc" chạy xuống lầu, để lại Thẩm Khâu Dương còn chưa kịp phản ứng đã duỗi tay ra, nhìn Giang Tầm Dục như làn khói chạy đi.
Y bất đắc dĩ rút tay về, lắc đầu, suy đoán tại sao Giang Tầm Dục lại vội vàng rời đi như vậy, tám phần mười là có liên quan đến Quý thượng tướng.
Thẩm Khâu Dương đoán không sai, Giang Tầm Dục gần như là chạy vèo về nhà, khi bước vào sân thấy phòng làm việc của Quý Dư Chu vẫn còn sáng đèn thì chợt thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nỗ lực hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ lên khuôn mặt đang đỏ bừng vì chạy gấp của mình, chỉnh trang lại quần áo, chiếc mũ trùm đầu và mớ tóc lòa xòa trong đó rồi bước từng bước lên lầu.
"Ừm."
Giang Tầm Dục trực tiếp vào đề tài chính: "Quý tiên sinh còn chưa đi đúng không?"
Tiểu C gật đầu, bay về phía Giang Tầm Dục: "Hẳn là sẽ không đi."
Giang Tầm Dục gật đầu, đặt cặp sách lên giường, mở khóa lấy ra hai quyển sách, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị kéo tay nắm cửa.
Tiểu C vội vàng ngăn cậu lại: "Này! Sao cậu vừa trở về đã muốn đi liền vậy, cậu muốn đi đâu?"
"Có chút việc."
Giang Tầm Dục đóng cửa không quay đầu lại, để lại Tiểu C vừa mới ngủ dậy, máy móc còn chưa khởi động hoàn toàn, nhìn chằm chằm vào tấm cửa: "Đứa nhỏ này...Chuyện gì xảy ra..."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cậu do dự, trù trừ, cuối cùng dừng lại cách phòng làm việc vài mét.
Cứ đứng như thế trước cửa phòng làm việc không bao lâu, Giang Tầm Dục nhiều lần đưa tay chạm vào cánh cửa gỗ lớn, lại chần chừ thu lại.
Khoảng thời gian này Quý tiên sinh ít khi ở nhà, vất vả lắm hắn mới trở lại một lần, cậu muốn nắm bắt mọi cơ hội để ở cùng với Quý tiên sinh thêm phút chốc, nhưng lại sợ Quý tiên sinh cảm thấy cậu phiền.
Cuối cùng, trái tim tràn đầy tình yêu của cậu đã chiến thắng sự rụt rè và nhút nhát, Giang Tầm Dục nhắm mắt, nhẹ nhàng gõ cửa gỗ hai lần.
"Cốc cốc...cốc cốc..."
Quý Dư Chu đã sớm nghe thấy động tĩnh ngoài cửa.
Ở chung đã lâu, Quý Dư Chu có thể phân biệt rõ ràng tiếng bước chân của đứa nhỏ, do dự, rụt rè, bồi hồi...Đáy lòng của Quý Dư Chu như một tấm gương sáng, có thể dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của Giang Tầm Dục.
Giang Tầm Dục nuốt một ngụm nước bọt, "kẽo kẹt" mà đẩy cánh cửa dày nặng.
Cậu quy củ bước tới trước mặt Quý Dư Chu, đứng lại: "Quý tiên sinh..."
"Làm sao?"
"Xin lỗi...Bây giờ ngài có rảnh không...Tôi có vài câu hỏi không biết, muốn hỏi ngài..."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục thật sự không giỏi chủ động, hoặc có thể là do cậu còn giấu giếm tâm tư kia, ánh mắt cậu lơ đãng không cố định, nheo lại, trong đôi mắt xanh dường như có một tia sương nước.
Bộ dáng thận trọng, Quý Dư Chu không có cách từ chối.
Thôi, dù sao hắn cũng sẽ không ở nhà lâu, dung túng đứa nhỏ một lần nữa đi vậy.
Quý Dư Chu nghĩ vậy, khẽ gật đầu: "Ừ, qua đây đi."
Niềm vui hiện lên trong mắt Giang Tầm Dục, cầm quyển sách giáo khoa, cậu tiến lại gần Quý Dư Chu: "Quý tiên sinh, chính là câu này, tôi thử..."
Hai người đang ở rất gần, vô tình, cánh tay của Giang Tầm Dục lướt qua cổ tay của Quý Dư Chu.
Giang Tầm Dục vừa xấu hổ vừa lúng túng, vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi Quý tiên sinh!"
"Không sao."
Quý Dư Chu bình tĩnh rút tay lại, trong giọng nói trầm ấm không nghe ra chút cảm xúc nào, nhưng ở nơi Giang Tầm Dục không nhìn thấy, ngón tay hắn vô thức lướt trên chỗ da vừa bị chạm vào.
Dường như nơi đó còn lưu lại nhiệt độ của Giang Tầm Dục.
Giang Tầm Dục sống ở Quý gia đã lâu, trên người cậu có mùi xạ hương thoang thoảng, rất giống với Quý Dư Chu.
Giống như khát vọng độc chiếm của dã thú, trong lòng Quý Dư Chu tràn đầy mãn nguyện, cảm giác này chỉ thoáng qua, nhanh đến mức Quý Dư Chu không kịp phát hiện.
Chẳng qua hắn chỉ cảm thấy rất suиɠ sướиɠ.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu nhận cây bút từ tay Giang Tầm Dục, lưu loát viết ra các bước giải quyết vấn đề.
Sau một thời gian dài luyện tập, cuối cùng Giang Tầm Dục cũng có thể giữ được bình tĩnh trong những lần giảng bài ở khoảng cách gần với Quý Dư Chu, chỉ là mỗi lần như vậy trái tim cậu đều giống như con nai nhảy nhót tưng bừng.
Cây bút kim loại phát ra âm thanh giòn giã khi chạm vào mặt bàn gỗ, Quý Dư Chu trầm giọng hỏi: "Nghe hiểu không?"
Giang Tầm Dục gật đầu, vẫn cẩn thận duỗi tay gấp lại tờ giấy mà Quý Dư Chu đã dùng để giải đề như bảo bối: "Đã hiểu, cám ơn Quý tiên sinh."
Nền tảng của cậu kém, nhưng đầu óc không ngu ngốc, dưới sự khắc khổ nỗ lực cộng với sự hướng dẫn của Quý Dư Chu, cậu ngày càng có thể theo kịp tiến độ giảng dạy ở trong lớp.
Lần này, khi đến tìm Quý Dư Chu, những câu hỏi cậu không biết hiển nhiên đã ít hơn trước rất nhiều.
Quý Dư Chu gật đầu, không đuổi cậu đi, tiếp tục để đứa nhỏ ở lại làm bài tập.
Phòng làm việc yên lặng, Giang Tầm Dục cố gắng lật sách nhẹ nhàng nhất có thể, không làm phiền Quý Dư Chu.
Kim đồng hồ quay tròn một vòng, Giang Tầm Dục hy vọng thời gian trôi qua lâu hơn một chút, chậm thêm chút nữa, tốt nhất là vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này.
Chỉ là...
Bầu trời bên ngoài tối sầm xuống, những vì sao che kín bầu trời đêm, sáng ngời và lấp lánh, Giang Tầm Dục lần đầu tiên cảm thấy bầu trời đầy sao sáng chói vô cùng khó chịu.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cuối cùng, Quý Dư Chu nhướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đã muộn rồi, cậu về trước đi."
Đáy lòng Giang Tầm Dục có trăm phần không tình nguyện, cũng không có lý do gì từ chối, chậm rãi gật đầu, chậm rãi đứng dậy, chậm rãi thu dọn đồ đạc của mình.
Quý Dư Chu cau mày, bộ dáng này của đứa nhỏ rõ ràng có tâm sự.
Ngón tay hắn điểm điểm vào một cây bút mà Giang Tầm Dục để quên trên bàn: "Còn chuyện gì nữa không?"
"Kh..." Giang Tầm Dục nói "không" được phân nửa, nửa chừng lại sửa miệng, từ trong mũi phát ra một tiếng "dạ" trầm thấp.
Cậu véo đầu ngón tay mình, chậm rãi, trầm thấp và hỏi từng chữ, "Quý tiên sinh, ngài...khi nào thì ngài đi?"
Bằng giọng nói nhẹ nhàng, mang theo thăm dò rõ ràng, cùng với khẩn cầu không thể nào che giấu, rõ ràng nói với Quý Dư Chu rằng cậu không muốn hắn đi.
Đáy lòng Quý Dư Chu thở dài, dù sao gần đây hắn cũng đã lạnh nhạt đứa nhỏ.
Lần trước khi rời đi, hắn không đánh thức Giang Tầm Dục đang ngủ say, Quý Dư Chu vẫn không ngừng suy nghĩ, tự hỏi có phải hắn đã quá tàn nhẫn với đứa nhỏ rồi hay không.
Suy cho cùng, trước đây đứa trẻ đã chịu quá nhiều thiệt thòi, chỉ có hắn đối xử tốt cậu, đứa nhỏ nảy sinh cảm xúc ỷ lại là chuyện bình thường. Tính cách của đứa nhỏ vẫn hướng nội và không thích nói chuyện, thôi thì cứ từ từ đi đi.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu giải thích: "Xin lỗi, gần đây tôi hơi bận, không có nhiều thời gian để về nhà, chờ qua đợt này, tôi sẽ cố gắng dành ra chút thời gian để về."
Giang Tầm Dục theo thói quen muốn nói cậu không để ý, nhưng lại cảm thấy lời này quá giả dối, chính mình cũng không tin, do dự một nói, sửa lại lời nói: "Cảm ơn, cảm ơn Quý tiên sinh".
Giọng nói nhẹ nhàng, vẫn như trước không có một chút oán giận nào.
Quý Dư Chu cười nhẹ, vươn tay xoa đầu cậu một cách tự nhiên: "Đi nghỉ ngơi sớm đi. Yên tâm, lần này trước khi đi tôi sẽ nói với cậu."
Tảng đá treo trước ngực Giang Tầm Dục lảo đảo rơi xuống đất, cậu thở phào nhẹ nhõm, lần thứ hai kính cẩn cảm ơn Quý Dư Chu rồi mang theo đồ đạc trở về phòng.
Tiểu C vẫn luôn buồn chán ở trong phòng, nghe thấy tiếng mở cửa, liền hưng phấn bay tới: "Tiểu Tầm Dục, cậu đã trở lại!"
"Ừm." Giang Tầm Dục gật đầu, tâm trạng hiển nhiên tốt hơn nhiều so với lúc rời đi.
"Cậu đi ra ngoài làm gì vậy?"
Giang Tầm Dục cất sách giáo khoa đi, gấp tờ giấy mà Quý Dư Chu đã viết cất vào ngăn kéo như thường lệ, cậu cố ý mua một chiếc hộp gỗ nhỏ, trong đó có đầy chữ viết tay của Quý Dư Chu: "Chỉ là...đến chỗ Quý tiên sinh rồi hỏi bài thôi."
"Tôi cũng đoán vậy", Tiểu C híp mắt cười, "Chỉ có đối với chuyện của Quý tiên sinh cậu mới để ý như thế."
Sau khi bị trêu chọc nhiều lần, Giang Tầm Dục cũng không phản ứng lớn như lúc đầu, cậu ấp úng ứng phó vài câu rồi vọt vào phòng tắm.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Đêm hè ồn ào, là thế giới chỉ thuộc về ve sầu và chim rừng, nhưng Giang Tầm Dục lại như đang ngủ say.
Một chút hương vị của Quý tiên sinh lưu lại vẫn khiến cậu đặc biệt yên tâm.
Trong cơn mông lung, cậu như ở trong một khối bông lớn mềm mại, một đôi bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve cậu từ đầu đến chân. Các đốt ngón tay đó thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da mát mẻ, cậu biết nó thuộc về Quý tiên sinh.
Giang Tầm Dục được bàn tay đó chạm vào rất thoải mái, một cảm giác cậu chưa từng trải qua, cậu cảm thấy mình trở thành một con nhím ngoan ngoãn, cẩn thận lộ ra vùng bụng mềm mại, yên lặng chờ đợi sự chăm sóc của bàn tay dịu dàng.
......
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Đột nhiên, Giang Tầm Dục đổ mồ hôi ròng ròng mà mở to hai mắt.
Vào mùa hè, dưới lớp chăn bông mỏng, là một mảnh ẩm ướt.
Trời còn chưa sáng, tiếng ve sầu vang lên bên tai Giang Tầm Dục, cậu chỉ cảm thấy vô cùng cáu kỉnh.
Cậu rón rén xuống giường, đi giặt qυầи ɭóŧ.
Cảm xúc ẩm ướt dường như vẫn còn dính trên tay, Giang Tầm Dục đứng bên giường, nhìn lá cây xào xạc theo gió, đầu óc trở nên trống rỗng.
Tiểu C vẫn nằm mê man sạc pin trên bàn, mơ hồ nói: "Tiểu Tầm Dục, cậu làm sao vậy? Nửa đêm sao không ngủ?"
Giang Tầm Dục đáp: "Bây giờ liền ngủ." Nhưng cậu không có ý quay lại giường.
Dù gì thì cậu cũng đã thành niên rồi, cái gì nên hiểu đều hiểu, lúc trước cũng có phản ứng thân thể tương tự như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên trong đầu cậu hiện lên thân ảnh của một người rõ ràng như thế.
Cậu đứng một lúc, mặc cho gió thổi vào người, hông khô cả mồ hôi, nhưng trong hơi thở, mùi vị đó vẫn chưa thể tiêu tan.
Giang Tầm Dục trở lại giường, không chút buồn ngủ mà co ro dưới chăn bông với khuôn mặt ửng hồng.
Tuy rằng thường nói ngày nghĩ nhiều đêm sẽ nằm mộng, nhưng chuyện này thật sự là...quá xấu hổ.