Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng
Đăng vào: 11 tháng trước
"Lão tứ, tôi muốn nói cho cậu một tin tức vô cùng tốt!"
Giọng Hoắc Thành oang oang truyền tới từ điện thoại di động, Trữ Vệ vì bị đánh thức mà toàn thân tản ra khí tức lạnh như băng, đáng tiếc Hoắc Thành không nhìn thấy.
Anh ta vui quên trời quên đất nói: "Tối hôm qua bạn gái đồng ý lời cầu hôn của tôi! Cậu sắp có tam tẩu rồi, vui không?"
"Chúc mừng." Trữ Vệ có lệ. Cũng không phải anh cầu hôn thành công, anh vui cái cọng lông ý?
"Tôi quyết định, hôm nay đi đăng kí kết hôn, tháng sau sẽ kết hôn."
Hoắc Thành mời: "Đến lúc đó cậu tới làm phù rể?"
Nói xong, anh ta bỗng nhiên ý thức được Trữ Vệ mới vừa thất tình, vội vàng sửa lại nói: "Tôi quên cậu vừa cầu hôn thất bại còn bị chia tay, nếu cậu thực sự tức cảnh sinh tình, vậy, vậy... Nhịn một chút?" phù rể thì nhất định phải làm, tức cảnh sinh tình thì không được.
Trữ Vệ: "... "
Anh lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi và Nhạc Tâm đã làm hòa rồi, chúng tôi bây giờ đang yêu xa."
"Yêu xa thì cậu kiêu ngạo cái quỷ gì? Bạn thân sắp kết hôn, mỗi ngày chịu khoảng cách..." Hoắc Thành thao thao bất tuyệt, Trữ Vệ bên này hoàn toàn trầm mặc.
"Ui ui không nói nữa, chị dâu cậu tắm rửa xong... "
Sáng sớm, hai người ở cùng nhau, chị dâu tắm rửa xong, mới vừa cầu hôn đã...? Tốc độ này?
"Hi hi hi..." Hoắc Thành cười đến nhộn nhạo: "Đúng như cậu nghĩ đó."
Anh ta thần thanh khí sảng mà cúp điện thoại.
Tôi nghĩ cái gì? Tôi là một đứa trẻ trong sáng.
Trữ Vệ cầm điện thoại di động, tức giận nghĩ. Thời gian Hoắc Thành và bạn gái ở chung với nhau còn không lâu bằng thời gian anh ở bên Nhạc Tâm, thế mà bây giờ người ta không chỉ ngủ, còn sắp kết hôn rồi. Mà anh với Nhạc Tâm ngay cả mặt cũng không gặp được. Hoắc Thành thực sự là... Thực sự là quá tùy tiện rồi!
Nhưng anh lại rất hâm mộ Hoắc Thành. Lúc nào anh và Nhạc Tâm mới có thể giống như Hoắc Thành và bạn gái của cậu ta?
Trữ Vệ gửi tin nhắn cho Hoắc Thành, bảo Hoắc Thành mời Nhạc Tâm tham gia hôn lễ của anh ta. Anh muốn Nhạc Tâm nhìn hôn lễ của người khác, trong chốc lát tức cảnh sinh tình mà đồng ý gả cho anh.
"Con trai, dậy đi." Trữ Bốc Phàm ở ngoài cửa gõ một cái.
Trữ Vệ mở cửa: "Làm cái gì?"
Anh vừa mới ngủ dậy, tóc có hơi rối, nhưng không có tí ti gì ảnh hưởng đến khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của anh.
Trữ Bốc Phàm hài lòng gật đầu, quả nhiên là con của ông, di truyền toàn bộ ưu điểm của ông, mang ra ngoài không bị mất mặt mũi, không giống lão Lạc, không ai muốn nhìn con gái của ông ý cả, con gái của ông ấy cũng là một nhân vật có trọng lượng.
Ông chỉ chỉ dưới lầu: "Có người gửi đồ đạc cho con." Ông dùng tay khoa tay múa chân một cái: "Một cái thùng lớn như thế này này."
Hơn nữa rất kỳ quái là, thùng dán kín, thế nhưng mặt trên không có thông tin chuyển phát nhanh, chỉ dùng giấy viết hai chữ "Trữ Vệ ". Giấy, như là thuận tay xé từ vở nháp. Cái thùng để ở cửa nhà ông, không thấy được là ai đưa tới.
Trữ Vệ theo Trữ Bốc Phàm xuống lầu, nhìn thấy một cái thùng to để ở trong phòng khác. Bên ngoài chụp một miếng vải đen, thấy không rõ đồ vật bên trong.
"Cũng nặng lắm, nhìn lớn như vậy, bên trong không phải là chứa người chứ !?" Trữ Bốc Phàm trêu ghẹo: "Ôi, không phải là chứa bạn gái con đấy chứ!?"
"Đó cũng là con dâu tương lai của ba."
Trữ Vệ cầm tờ giấy viết tên anh, chữ viết rồng bay phượng múa, mang theo khí chất hào hiệp tùy ý, là chữ của bạn gái anh. Ba anh cũng đoán đúng phân nửa, còn chuyện trong thùng chứa người, ngây thơ, đây cũng không phải là chuyện tổng tài bá đạo với Mary Sue ngốc nghếch, Nhạc Tâm làm sao có thể nhét mình vào trog thùng đưa tới? Anh tưởng tượng không ra cảnh tượng đó.
Thế nhưng, lúc kéo tấm vải đen lên, mở túi gói ngoài ra, thấy rõ là một thùng nho đầy ắp mà không phải Nhạc Tâm, trong lòng Trữ Vệ lại trào ra cảm giác mất mát vô hình.
Quả nho vừa tròn vừa lớn, vỏ ngoài tím lịm, quả nào cũng căng tròn mòng nước, tỏa ra mùi vị tinh khiết và thơm mát.
"Nho này không tệ." Trữ Bốc Phàm thật lòng khen một tiếng.
Trữ Vệ ngăn bàn tay đang định vặt nho của ông lại: "NHo này khoảng mấy trăm cân!? Xem chất lượng này, một cân mấy chục tệ, chỗ này phải dùng hết bao nhiêu là tiền đẻ mua? Không được, phải trả về."
Nhạc Tâm không có tiền, làm sao có thể mua nho cho anh ăn? Anh mua đồ cho cô là nên làm, đàn ông phải cưng chiều bạn gái. Nhạc Tâm nhất định là nhịn ăn nhịn xài để mua đám nho này, anh làm sao có thể yên tâm thoải mái nhận lấy?
Trữ Bốc Phàm: "..." ông là một người trong nhà có mỏ, lẽ nào ngay cả nho cũng không ăn nổi? Nhìn dáng vẻ tính toán xét nét của con mình, lòng ông bông nhiên cảm thấy chua xót.
Thừa dịp Trữ Vệ không chú ý, Trữ Bốc Phàm lây hai chùm nho mang đi phòng bếp rửa, đặt ở trong mâm đựng trái cây bưng lên lầu. hồ ly tinh chiếm thân thể của vợ ông, nhưng thân thể là của vợ, ông không thể gây một tí tẹo tổn thương nào, còn cần phải tỉ mỉ mà hầu hạ bảo dưỡng.
Trữ Vệ gọi điện thoại cho Nhạc Tâm, sợ nói thẳng Nhạc Tâm không có tiền cũng không cần mua đồ cho mình sẽ chạm đến lòng tự ái của cô, nên anh uyển chuyển hỏi sao bỏ tiền mua nhiều nho như vậy, không ăn hết lãng phí.
"Không phải mua, em tự trồng." trong điện thoại di động truyền đến tiếng Nhạc Tâm nhẹ nhàng ngáp một cái, cô hắng giọng một cái, hào khí nói: "Ăn hết mình, em bao đủ!"
Trữ Vệ lại không bắt được trọng điểm cô muốn biểu đạt, anh kinh hãi: "Em trồng? Em làm sao có thể trồng trọt? Không biết chờ anh tới sao?"
Muốn trồng hoa màu nên tìm bạn trai, kết quả lúc trước cô lại muốn chia tay với anh. Trữ Vệ bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Nhạc Tâm là không nỡ để anh chịu khổ vất vả giúp cô thu trồng hoa màu nên mới chia tay anh!? A, Nhạc Tâm dụng tâm lương khổ như vậy, nhất định là vì quá yêu anh.
Lòng Trữ Vệ xiết chặt, trong nháy mắt nhu tình không gì sánh được: "Anh đã mua thật nhiều sách trồng trọt chăm chỉ nghiên cứu, trên ban công cũng dùng chậu hoa trồng rau xanh. Nhạc Tâm, anh sẽ học được trồng trọt nhanh thôi."
"Không cần." Nhạc Tâm bị chọc cười, Trữ Vệ đường đường là tổng tài bá đạo, thế à đọc sách học trồng trọt, đây là tổng tài bá đạo sa ngã hay là nông dân thời đại mới hăng hái? Nghĩ đến cảnh Trữ Vệ cầm hoa nhỏ chậu ở trên ban công nghiên cứu làm thế nào trồng rau xanh, Nhạc Tâm vui.
Nghe thấy ý cười của Nhạc Tâm, Trữ Vệ tủi thân: "Em không tin anh? [Ba mươi sáu kế trồng trọt], [Bảy mươi hai cách bón phân], anh đọc xong hết rồi. Anh trồng rau xanh, cực kỳ xanh, có ảnh chụp làm chứng!"
Trong chậu cây cao thấp toàn là đất. Cho dù bỏ bọc kính, thế nhưng cũng không thấy được rau xanh ở chỗ nào.
Trữ Vệ: "... Còn chưa nẩy mầm."
Nhạc Tâm: "..."
Trữ Vệ cường điệu: "Chúng nó sẽ nẩy mầm, lớn lên sẽ thành rau đặc biệt xanh."
Nhạc Tâm biểu thị đã tin, cô hỏi: "Em trồng tương đối... à, thuận tiện, anh còn muốn ăn cái gì, em trồng cho anh ăn!"
"Em trồng cho anh ăn" bốn bỏ làm năm không phải tương đương với "Em nuôi anh" sao?
Tim Trữ Vệ phảng phất như được ngâm trong hũ mật, ngọt ngào. Lúc trợ lý tới đón anh đi làm, trên gương mặt trước nay vốn lạnh lùng của anh còn treo nụ cười không tự chủ được.
Trữ Vệ cố ý chỉ chỉ thùng nho để giữa phòng khách cho trợ lý xem: "Nho này không tệ chứ?"
Trợ lý gật đầu.
"Bạn gái của tôi tự trồng cho tôi." Trữ Vệ khiêm tốn khoe khoang.
Trợ lý cực kỳ biết nhìn sắc mặt, lập tức vuốt mông ngựa: "Ngài và phu nhân quả là ân ái!"
Dựa theo phát triển bình thường, kế tiếp tổng tài hẳn là kêu cậu ta cầm một ít nho nếm thử, quả nho này nhìn rất ngon, cậu ta cầm cũng phải cầm thật cẩn thận? Có chút quấn quýt.
Được trợ lý lấy lòng tâm tình Trữ Vệ sung sướng, anh "Ừ" một tiếng.
Trợ lý nhìn anh, anh nhìn trợ lý, không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.
Trữ Vệ cảm thấy không ổn lắm, dù sao nhiều nho như vậy, nhưng anh không muốn lấy nho của Nhạc Tâm phân cho người khác ăn. Anh giục trợ lý: "Xuống phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong có hai chùm nho lớn."
Trợ lý theo lời lấy ra, dùng giấy gói kỹ lưỡng quả nho màu mã não, óng ánh trong suốt.
"Cậu cầm ăn đi." Trữ Vệ nói: "Hôm qua dì giúp việc mới vừa mua, nhập khẩu đấy."
Trợ lý: "..." chẳng lẽ là nho nhập khẩu rất ngọt? Cậu ta phải cảm ơn tổng tài dụng tâm lương khổ sao? Nhưng với một trái tim hướng về tổ quốc, cậu ta càng muốn ăn nho trong thùng hơn!
Thùng nho là Nhạc Tâm khiêng đến ngoài biệt thự nhà Trữ Vệ. Lại nói tiếp, đêm trước cô cố ý tới một chuyến nhớ kỹ địa chỉ. Nhưng lúc gói xong nho, Nhạc Tâm bỗng nhiên ý thức được, nhiều nho như vậy gửi chuyển phát nhanh tốn không ít tiền!?
Cô có tiền không?
Thanh âm đến từ sâu trong linh hồn trả lời: Không có, cô rất nghèo.
Cũng không thể gửi đến bắt người nhận trả!? Quá mất mặt rồi. Chi bằng tự mình ra tay. Người xưa có câu nghìn dặm tặng lông ngỗng, bây giờ có câu Nhạc Tâm nghìn dặm tặng nho ngon.
May Trữ Vệ không nghĩ đến chuện khác, không có hỏi tới nho đưa đến như thế nào. Bằng không, cô lại phải quấn quýt làm thế nào nói cho anh biết chân tướng.
Ngẫm lại xem, cô nói như vậy: "À, quả nho á, em khiêng đến cửa nhà anh. Vài ngàn dặm đường mà thôi, không xa, nửa phút là đến."
Cô còn là tiểu công chúa trong lòng Trữ Vệ sao?
Con Dấu cười nhạo cô: "Nhạc Tâm, kỳ thực cô có thể suy nghĩ đến việc đi làm chuyển phát nhanh, cam đoan vừa nhanh vừa tốt."
Thổ thần khóa này rất có chí tiến thủ, vừa làm tiểu thương vừa làm chuyển phát nhanh, nó sắp không biết thổ thần làm nghề gì rồi.
"Làm việc không thể chần chừ, nếu tôi quyết định làm tiểu thương, vậy sẽ phải kiên trì làm tiếp, nếu như thực sự không được, lại... nghĩ đến chuyển phát nhanh!"
Nhạc Tâm chụp ảnh vườn nho ở nhiều góc độ, tranh thủ chụp vài tấm làm cho người khác thèm nhỏ dãi.
Cô ảnh chụp, phóng đại xem: "Điện thoại di động này hình như vốn không tốt lắm..."
Nếu không học mấy tiểu thương bất lương, trộm ảnh mạng? Dù sao ảnh của cô cũng không đẹp.
"Tôi có đôi lời không biết có nên nói hay không?" Con Dấu ngồi xổm trên dây nho.
"Không nên nói." Nhạc Tâm kiên quyết cự tuyệt.
"Nhưng tôi muốn nói."
"Nói đi." Nói nhảm thật nhiều.
Con Dấu: "Trong đống chuyển phát nhanh Trữ Vệ đưa kỳ thực có điện thoại di động, cô biết không?"
Nhạc Tâm ngẩng đầu, nhìn về phía Con Dấu, cô thật đúng là không để.
Thấy lời nói của mình khiến Nhạc Tâm chú ý, Con Dấu đắc ý: "Không chỉ một cái bình thường, mà còn là hàng hiệu."
Nhạc Tâm về nhà lật đống chuyển phát nhanh tìm được một cái điện thoại di động, đã đổi mới điện thoại di động, ảnh chụp quả nhiên rõ nét.
Cô chọn chín cái ảnh chụp vườn nho, cùng đoạn văn: "Nhà tự trồng không ô nhiễm, dưỡng sắc đẹp, thơm ngon bổ dưỡng, miễn phí chuyển phát nhanh."
"Tôi cho là cô không dùng điện thoại di động Trữ Vệ tặng." Con Dấu cảm khái.
Nhạc Tâm kỳ quái: "Vì sao không cần?"
"Chuyện liên quan đến tôn nghiêm? Nếu không... sao cô có thể nhịn được không bóc chuyển phát nhanh?"
Nhạc Tâm vừa trả lời bình luận của bạn bè, vừa nghiêm túc nói: "Cậu biết chuyển phát nhanh bẩn như thế nào không? Trong nhà chỉ có một cái kéo, tôi có thể dùng kéo cắt thùng chuyển phát nhanh để cắt tóc mái không?"
Đương nhiên không thể. Không thấy cô vì chút đồ ăn, mạo hiểm ngón tay đau liều mạng xé chuyển phát nhanh sao?
Trong lòng cô thực sự rất yêu các món ăn.
Cùng lúc nhìn thấy Trữ Vệ dùng nho mà bạn gái đưa đăng lên vòng bạn bè thể hiện tình yêu đẹp đẽ, lại nhìn thấy Nhạc Tâm đang trò chuyện riêng với Hoắc Thành để bán nho: "Cho nên, Trữ Vệ là khách hàng đầu tiên của cô?"
Nhạc Tâm: "..."