Tiến Một Bước Chính Là Hạnh Phúc
Đăng vào: 12 tháng trước
Cố gắng điều hòa tâm trạng thêm một lần, anh ra sức vỗ về khuyên nhủ: "Ngoan, ngủ đi!"
Anh đã cố gắng hết sức có thể rồi, nếu như cô cứ tiếp tục thử thách sức chịu đựng của anh, e là anh sẽ thật sự không thể khống chế chính mình nữa.
Tỉ như lúc này, cô chẳng những không nghe lời anh, hai cánh tay ôm anh lại càng tăng thêm lực, tuyệt không muốn buông tay.
Anh ghé vào bên tai cô đã muốn đỏ như trái táo, làm như vô tình lướt nhẹ qua, lại như cố ý chạm vào, cất giọng trầm trầm: "Diễm Linh, nếu như không nghe lời, anh thật sự sẽ ăn em có biết không?"
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi vừa nghe câu này, cô bất giác rùng mình một cái.
Chính là, sự việc của bốn năm trước vẫn còn để lại dư âm sợ hãi trong lòng, khiến cô không cách nào có thể quên một cách nhanh chóng cùng triệt để.
Nhưng cô tin tưởng, người đàn ông này sẽ làm cho cô quên đi những chuyện kia.
Chỉ cần cô mở lòng cùng anh, cùng anh đón nhận những điều đó, cô tin sẽ rất nhanh, cô sẽ có một cuộc đời mới, mà nơi đó, tất nhiên là có anh.
Cô ở trong lòng anh trúc trắc lắc đầu, tay lại siết chặt thêm không muốn buông ra.
Anh bất động tại chỗ, nhắm mắt lại thở dài.
Thật sự không thể để cô cứ dụi dụi thế này mãi, anh đã muốn bốc hỏa thật rồi nha!
Ngay khi anh muốn tách cô ra, cô lại hành động trước, rời khỏi ngực anh.
Nhưng là hành động sau đó càng khiến anh khó lòng kiềm chế hơn.
Cô đưa tay lên vuốt ve mặt anh, lại nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.
Trong lòng anh vang một tiếng nổ thật lớn.
Có lẽ chính bản thân cô cũng không biết, hành động vô thức của cô trong lúc này, đối với anh có bao nhiêu khiêu khích, mà anh, thật sự là không có cách nào khống chế được nữa.
Anh nhìn cô, cất giọng trầm trầm: "Diễm Linh, em có biết mình đang làm gì không?"
Cô lắc đầu, xong liền sau đó lại gật đầu khiến đôi mày kiếm của anh nhăn lại, thật sự không biết phải làm thế nào cho phải.
Thở dài một cái, anh đưa tay đỡ lấy lưng cô để cô nằm xuống chứ không có ý định gì hết.
Nhưng ngay khi cô vừa nằm xuống, khuôn mặt anh lúc bấy giờ cũng gần trong gang tấc, cô liền níu hai mép áo choàng tắm nơi khuôn ngực anh lại, khiến anh không thể ngồi thẳng người, theo quán tính bổ nhào xuống người cô.
Những tưởng hai cái trán đã cụng vào nhau, nhưng là anh đã kịp thời chống hai tay về hai bên sườn người của cô, giữ thăng bằng.
Kết quả, hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau không quá một gang tay, khiến cho bầu không khí giữa hai người càng trở nên ngượng ngập ái muội.
Anh mở to ánh mắt nhìn cô, yết hầu trượt lên xuống, cổ họng khô khốc không nói lên lời.
Cô bất ngờ lên tiếng gọi: "Khải Phong!"
Chỉ là một cái tên gọi hàng ngày nhưng vào thời khắc này nó lại trở thành độc dược dẫn dụ con người ta phạm tội, cộng thêm dáng vẻ của cô lúc này mê người biết chừng nào, khuôn ngực cao ngất phập phồng dưới làn áo mỏng manh, đôi môi anh đào lúc đóng lúc mở khiến anh không thể nào bỏ qua.
Yết hầu lại một lần nữa trượt xuống, bức tường thành cuối cùng cũng bị phá vỡ, anh chỉ có thể làm theo bản năng của một người đàn ông thực thụ mà thôi.
Cúi xuống gặm lấy làn môi căng mọng mà từ lúc nằm sát bên cô anh đã không dám đụng vào, chỉ sợ nếu như đã nếm rồi lại không thể buông ra.
Cũng như lúc này đây, anh không thể dừng lại.
Môi chạm môi vẫn chưa thể thỏa mãn cơn đói của anh lúc này, anh nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của cô, đưa chiếc lưỡi của mình tiến công vào trong khoang miệng, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô.
Cô trúc trắc đáp lại khiến anh càng khó lòng kiềm chế, làm cho nụ hôn càng sâu thêm nhưng là vẫn ôn nhu không chút mạnh bạo.
Đôi bàn tay đang nắm áo anh lúc này chợt buông ra, liền sau đó vòng qua cổ anh, giữ lấy càng khiến cho ngọn lửa trong anh càng bùng cháy dữ dội.
Cô đã chịu chủ động như vậy, anh lại có thể không nhận hay sao?
Nụ hôn càng lúc càng dồn dập, càng cuồng dã, trượt từ môi xuống vành tai, khẽ gặm cắn, lại chạy xuống xương quai xanh để lại vô số dấu hôn, tựa như con dã thú đang thưởng thức con mồi mà bấy lâu nó đuổi bắt.
Ôm chặt lấy người con gái trong lòng, lăn lộn trên chiếc giường lớn, cho đến lúc quần áo của cả hai đã rũ bỏ tự lúc nào, anh mới dừng lại nụ hôn muốn ngạt thở này.
Lý trí cuối cùng mách bảo, anh nhìn cô với ánh mắt tràn ngập dục vọng, cất giọng: "Anh cho em cơ hội, nếu như em không muốn, anh sẽ dừng lại!"
Nhìn khuôn ngực cường tráng của người đàn ông phía trên, cô khẽ ực một tiếng, nhưng lại không nói gì.
Sau đó di chuyển đôi con ngươi đối diện anh, đôi cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đưa lên ôm lấy gáy anh, miệng khẽ mỉm cười, cất giọng ngọt ngào gọi tên anh một lần nữa: "Khải Phong!"
Đã cho cô cơ hội chối từ, nhưng là, cô không chịu nắm lấy, vậy thì anh chỉ có thể làm tiếp chuyện còn dang dở mà thôi.
"Diễm Linh, để anh yêu em!"
Liền sau câu nói thổ lộ từ tận đáy lòng, anh cúi xuống tiếp tục thưởng thức bữa ăn khuya mỹ vị nhất trên đời.
Sau đêm nay, cô đã chính thức trở thành người phụ nữ của anh, của một mình anh.
Từ giờ trở về sau, cô chỉ có thể ở bên anh, để anh yêu thương, để anh nâng niu trên tay, không cho phép cô rời đi, càng không để cho cô chịu bất cứ thương tổn nào, chỉ có thể hạnh phúc cùng vui vẻ mà thôi!
Một đêm thật dài nhưng lại trôi qua cũng nhanh.
Khi ánh mặt trời ló rạng với những tia nắng đầu ngày, len lỏi qua khe cửa, chiếu lên hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ, đúng thật là yên bình.
Cô từ từ mở mắt, trước mặt là khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông, khiến cô mặt đỏ tim đập.
Nhớ lại trận kích tình đêm qua, anh cứ một lần lại một lần muốn cô, mãi đến rạng sáng mới chịu buông tha để cô ngủ một cách yên ổn.
Kết quả giờ phút này, toàn thân đau nhức rã rời, mà nơi hạ thân lại giống như vừa bị nghiền qua, thật sự là muốn chết đi sống lại mà!
Anh giống như một con mãnh thú đói khát nhiều năm, đến khi vồ được con mồi thì dĩ nhiên phải ăn cho thỏa thích.
Cô hiểu điều đó nên cho dù bản thân có mệt chết đi cũng không dám mở miệng xin tha, chỉ có thể hùa cùng anh, để cho anh mặc sức đòi hỏi.
Anh cũng mang đến cho cô một tầng hiểu biết mới về quan hệ nam nữ, chính là cũng không có kinh khủng như đã biết.
Bởi vì anh đối với cô vô cùng dịu dàng cùng ôn nhu, cũng quan tâm đến cảm nhận của cô, khiến cô xấu hổ chết thôi.
Lúc này, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của anh, lúc ngủ cũng đầy ý cười, cô thấy thật vui vẻ.
Đây có phải là cảm giác yêu hay không? Khi mà yêu một người, nhìn thấy người ấy vui vẻ hạnh phúc, bản thân cũng là vô cùng vui vẻ cùng hạnh phúc hay không?
Mỗi sáng thức dậy trong vòng tay của đối phương, đó là một loài hạnh phúc mà bất cứ người con gái nào cũng hằng khao khát.
Liệu loại hạnh phúc này sẽ đến với cô bao lâu, cô sẽ giữ mãi được hay không? Đến một ngày nào đó, anh có chán ghét mà rời bỏ cô hay không?
Là không cũng được, là có cũng chẳng sao! Chính là, cô đã tự nguyện đánh đổi rồi, thì sau này có ra sao, dù chỉ đổi được một đoạn thời gian ngắn ngủi với người đàn ông này, cô cũng sẽ không bao giờ hối hận.
Cho nên hiện tại, cô và anh có phải là đã tiến thêm một bước nữa hay không?
Đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má anh, miệng cô bất giác vẽ thành đường cong.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh ngủ ở khoảng cách gần như vậy, thật sự có chút không chân thật, chỉ có thể hình dung bằng hai từ tuấn mỹ.
Nghe ra có vẻ cô có chút háo sắc, nhưng là phụ nữ ai lại không yêu cái đẹp, huống chi trai đẹp lại không thể miễn dịch.
Ấy vậy mà người đàn ông này lại là của cô, cô há lại không đắc ý được hay sao?
Cô còn nghe nói, dáng vẻ người đàn ông khi làm việc còn mê người hơn.
Trong đầu cô bất chợt vẽ lên hình ảnh anh chuyên tâm làm việc bên máy tính, vô cùng anh tuấn bức người nha!
Cô khẽ lắc đầu một cái, xua đi cái ý nghĩ háo sắc vừa xẹt qua.
Sau đó lại nhẹ nhàng kéo cánh tay của anh đang đặt bên hông cô xuống, từ từ nhích người rời khỏi.
Nhưng khi cô chỉ vừa quay người, chân vẫn còn chưa kịp chạm đất, người đàn ông kia đã như vũ bão kéo cô quay trở lại giường, đặt cô ở dưới thân anh.
Chính là, khi cô đưa tay chạm vào mặt anh, anh cũng đã thanh tỉnh, chỉ muốn biết tiếp theo cô sẽ làm gì nên không có mở mắt ra.
Cho đến khi cô muốn bỏ chạy, anh dĩ nhiên không để cho cô toại nguyện..