Đăng vào: 12 tháng trước
Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Gốc rỗ của khúc giao hưởng ngủ mê, đúng lá kế hoạch biểu diễn năm xưa của dàn nhạc diễu hành năm 1976.
Dàn nhạc diễu hành đệ đơn lên hiệu trưởng, muốn xin trường chấp thuận cho diễn khúc giao hưởng ngủ mê. Độ khủng bố của nó không cần nhiều lời, mục đích của trung học phổ thông Thường Thanh là chiêu sinh, sao có thể chấp nhận chuyện này được.
Thời điểm đó, học sinh chống lại trường là một chuyện không tưởng, hơn nữa phía trường không sai trong chuyện này. Tại sao dàn nhạc có thể công khai chống đối trường học, cộng thêm nguyên nhân ô nhiễm tinh thần bản nhạc mang lại có thể biết được, dàn nhạc diễu hành không chỉ biếu diễn nó trong hội trường mà còn chính thức diễn nó trên đường phố.
Rốt cuộc ai ở sau lưng thúc đẩy dàn nhạc ra đời và diễn xuất?
Giang Vấn Nguyên đã từng xem qua tập thể dàn nhạc trong ảnh ở phòng hiệu trường, tập thể này cũng là một nguyên nhân gây ô nhiễm. Lúc đó Giang Vấn Nguyên chỉ xem lướt qua, sau khi xác nhận không có Chu Chương trong đó thì kẹp lại vào kế hoạch, không nhìn nhiều. Suốt quá trình này, Giang Vấn Nguyên không xác nhận số người trong ảnh, bản kế hoạch đã viết rõ ràng dàn nhạc có 30 người rồi.
Nhưng cậu lại cảm thấy kỳ quái lúc ở hội trường.
Trên sân khấu có tổng cộng 30 ghế, mỗi nhạc cụ bên trên đều khắc một dòng "khúc giao hưởng ngủ mê". Không nghi ngờ gì, đó chính là nhạc cụ của dàn nhạc diễu hành. Cũng vì nguyên nhân đó nên cậu mới nhớ ra khác thường đã có một người bị quên.
Ngoài 30 thành viên biểu diễn dàn nhạc thì vẫn còn một người chỉ huy nữa. Trong ảnh chụp tập thể, người chỉ huy này không mặc đồng phục ban nhạc mà mặc âu phục màu trắng, thắt nơ đoan chính. Thoạt nhìn người này chừng 25 – 30 tuổi, trong tay cầm một gậy chỉ huy, hẳn là giáo viên chỉ đạo dàn nhạc.
Chỉ huy là linh hồn không thể thiếu trong dàn nhạc, tại sao trong kế hoạch chỉ ghi có ba mươi thành viên, mà không ghi là 30 người biểu diễn và một chỉ huy?
Từ tin tức này có thể phân tích được hai khả năng. Thứ nhất, trong dàn nhạc trà trộn vào một nhân vật không rõ, thứ hai, ngọn nguồn của khúc giao hưởng ngủ mê là từ người chỉ huy mặc âu phục màu trắng này.
Tuy Giang Vấn Nguyên chưa nhìn vào ảnh chụp để xác nhận lần cuối, nhưng lòng cậu đã theo hướng người chỉ huy có vấn đề. Vì người chỉ huy là nhân vật trung tâm, hơn nữa người này còn có thể kiêm chức giáo viên hướng dẫn, thành viên khúc giao hưởng ngủ mê muốn vượt qua quyền uy của y để phổ biến khúc giao hưởng ngủ mê là điều cực kỳ khó. Vậy nên, vấn đề cơ bản xuất hiện trên người chỉ huy.
Vật mạnh đến đâu cũng sẽ có nhược điểm, trung tâm cơn lốc luôn có một khu vực gió xoáy bình thường nhất. Tấm ảnh chụp toàn thể thành viên có vấn đề đó rất có thể là mắt bão* của trò chơi. Tìm được ảnh, phá hỏng ảnh chụp tập thể kỳ quái trong ký túc xá là biện pháp cuối cùng hiện tại Giang Vấn Nguyên có thể nghĩ đến.
*AT: Mắt bão là một khu vực có điều kiện thời tiết hầu như yên bình, với vị trí nằm tại trung tâm của các xoáy thuận nhiệt đới cường độ mạnh(wikipedia). ( Ngoài lề xí, trong bài "I want you to know" (Zedd) bản remix lại, đoạn "But storms always have an eye" hay xỉu á mọi người.)
Nhưng vẫn còn một chuyện trì mạng đè nặng trong lòng cậu. Tả Tri Ngôn là kẻ phản bội trong trò chơi, trước khi vào màn đã biết được hoàn chỉnh bối cảnh chuyện xưa, tuy trò chơi Bàn tròn chỉ cuối cùng chuyện xưa không kèm theo cách giải, nhưng dựa vào trí thông minh của hắn, có thể hắn đã nghĩ được cách người chơi bình thường qua màn. Giang Vấn Nguyên có thể nghĩ ra chuyện có thể dùng ảnh chụp dàn nhạc làm đường tắt qua màn, Tả Tri Ngôn nhất định cũng có thể suy tính đến.
Vì ảnh chụp dàn nhạc là nguyên nhân gây ô nhiễm tinh thần, mang theo người sẽ liên tục sinh ra ảnh hưởng xấu đến thần khinh, nên lúc trước sau khi Giang Vấn Nguyên xem ảnh xong đã kẹp lại ảnh vào thư kế hoạch. Lần này trở lại phòng hiệu trưởng, Giang Vấn Nguyên không ôm bất kỳ hy vọng gì về việc tìm lại tấm ảnh đó, chuyến này chỉ để làm mình hết hy vọng rồi tìm cách khác để qua màn mà thôi...
Nhưng Giang Vấn Nguyên không ngờ mình lại tìm được ảnh ở đó. Khoảnh khắc trông thấy nó, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, không khỏi hoài nghi chính mình, chẳng lẽ ảnh chụp không phải đạo cụ mấu chốt thông quan trò chơi? Nếu không tại sao Tả Tri Ngôn lại phạm loại sai lầm nghiêm trọng như không mang theo nó?
Giang Vấn Nguyên lấy một con rối Vĩnh Tiền đưa từ không gian đặc thù – con rối cụ già bị đứt tay. Năng lực đặc thù: Phán đoán vật người chơi cầm trong tay xếp hạng mấy trong số đạo cụ thông quan màn chơi.
Vì con rối chỉ có thể giám định đạo cụ người chơi lấy được, hơn nữa loại bình chọn xếp hạng này cơ bản không có ý nghĩa, hơn nữa người chơi có thể lấy được đạo cụ qua màn cũng có hiểu biết tương đương về bối cảnh chuyện xưa, năng lực con rối này thật sự râu ria. Giang Vấn Nguyên đăng bán nó trên diễn đàn rất lâu mà không ai mua, nên ôm tâm lý sao cũng được cầm nó vào màn. Cậu không ngờ một ngày mình có dịp dùng đến nó...
Khi con rối cụ già cụt tay biến mất trong vô số đốm sáng, năng lực đặc thù có tác dụng. Nó xếp nhất cho ảnh chụp chung dàn nhạc trong tay Giang Vấn Nguyên.
Giang Vấn Nguyên sửng sốt.
Dựa theo kinh nghiệm phong phú của Tả Tri Ngôn, Giang Vấn Nguyên không tin khi hắn biết tất cả bối cảnh chuyện xưa của bàn tròn mà không nhận ra tầm quan trọng của ảnh chụp tập thể. Hắn cũng sẽ không mắc loại sai lầm như biết nó quan trọng mà không cầm đi. Vậy nên chỉ có thể kết luận, hắn cố ý để ảnh chụp lại.
Nghĩ đến đó, nước mắt Giang Vấn Nguyên không kìm được rơi xuống.
Tả Tri Ngôn tự mình gϊếŧ Kim Hâm, mặc kệ nguyên nhân ô nhiễm tinh thân hại chết người khác, hắn thật sự đã làm tốt công tác tư tưởng phải qua màn cho dù có gϊếŧ Giang Vấn Nguyên. Nhưng tư tưởng này có tiền đề, chính là Giang Vấn Nguyên không thể giữ vững lập trường của mình, bị quan hệ giữa họ che mờ hai mắt, không phát hiện chân tướng trò chơi.
Ngoài trừ công tác tư tưởng đó, Tả Tri Ngôn còn tự giác ngộ một điều nữa: Nếu Giang Vấn Nguyên không mê muội vì hắn là kẻ phản bội, có khả năng nhìn thấu chân tướng, cũng có đủ khả năng qua màn, hắn sẽ tình nguyện nhường cơ hội sống lại cho cậu.
Khi Giang Vấn Nguyên phát hiện khác thường của Tả Tri Ngôn, bảo vệ tinh thần mình không ô nhiễm đến hội trường lần nữa là có thể phát hiện điểm khác thường của dàn nhạc, sau đó tìm thấy ảnh chụp tập thể ở phòng hiệu trường. Bức ảnh này là thư tự bạch không lời Tả Tri Ngôn gửi cho hắn ——
Tôi hy vọng sự hy sinh của mình có giá trị.
Giang Vấn Nguyên nắm chặt dao Thụy Sĩ, chỉa mũi dao vào bức ảnh. Lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, chậm chạp không thể xuống tay phá hỏng hình dạng người chỉ huy mặc âu phục trắng. Cậu có thể nghe được tiếng bước chân đang đến gần phòng hiệu trưởng, người kia bước không nhanh không chận, ung dung thong thả.
So sánh với hình tượng đang khóc thê thảm của Giang Vấn Nguyên, Tả Tri Ngôn vẫn mang dáng vẻ tinh anh xã hội hoàn hảo, điều đó khiến Giang Vấn Nguyên nhớ đến lần đầu gặp hắn. Tả Tri Ngôn biểu hiện hoàn mỹ như vậy, dù trong cảnh ta chết người sống nhưng không xuất hiện giọt nước mắt nào.
Tả Tri Ngôn bình tĩnh nhìn dao Giang Vấn Nguyên đang đặt trước ảnh chụp, "Cậu tìm được nó."
Giang Vấn Nguyên không rõ mình nên nói gì, tuyến lệ cậu như hỏng rồi, không thể kìm được nước mắt.
"Cũng nên đến lúc chúng ta từ biệt rồi, tôi vẫn còn vài câu muốn nói với cậu." Tả Tri Ngôn hít sâu một hơi, "Sau khi vào trò chơi tôi vẫn luôn tự hỏi, nếu tôi gặp cậu khi vẫn còn giữ nguyên cách chơi một mình như cũ, khi lâm vào cảnh tương tàn tôi sẽ không khó lựa chọn như vậu chứ. Lúc tỉnh tôi suy nghĩ, trong mơ cũng suy nghĩ, Giang Vấn Nguyên, tôi chưa từng hối hận khi cùng cậu thành lập Thanh Điểu."
Vốn dĩ Giang Vấn Nguyên vẫn còn nhiều lời muốn nói với Giang Vấn Nguyên, nhưng hắn không cho cậu cơ hội nói chuyện, bước đến cạnh cậu, đè bàn tay đang cầm dao Thụy Sĩ, khiến nó đâm xuống người chỉ huy mặc âu phục màu trắng ở giữa. Lúc lưỡi dao đâm sâu vào ảnh thì không xuyên qua nó mà đi vào một không gian khác, cảm giác như một đống nước bùn hôi thối. Trong tiếng kêu gào thảm thiết của người chỉ huy, lượng sương mù đen dày đặt trào ra khỏi người mặc âu phục trắng.
Tả Tri Ngôn đứng rất gần Giang Vấn Nguyên, hai người mặt đối mặt, khoảng cách không đến mười centimet.
Tả Tri Ngôn im lặng dùng khẩu hình miệng nói với Giang Vấn Nguyên: Có kẻ phản bội tìm được cách thông suốt với bàn tròn, ban đầu kẻ phản bội và người chơi bình thường không cùng cảm quan, nhưng giờ đã có thể. Chính nhờ biện pháp này mà tôi biết được vị trí nhẫn của cậu, ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Nói xong những lời này, Tả Tri Ngôn buông tay Giang Vấn Nguyên lùi về sau vài bước, rời khỏi phòng hiệu trưởng. Ra khỏi phòng, Tả Tri Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Giang Vấn Nguyên, "Thật ra tôi..."
Từng vệt đen dần dần lan lên mặt Tả Tri Ngôn, hắn không nói tiếp nữa, quay đầu rời khỏi phòng hiệu trưởng. Giang Vấn Nguyên như mất hết sức lực ngột bệt trên đất, ảnh chụp dàn nhạc biến mất trong vô số điểm sáng, con rối đàn violon từ từ thành hình. Nhưng khúc giao hưởng ngủ mêm vẫn tàn phá trong não cậu như cũ, nó gào thét nói rằng mày nhanh chóng tự sát đi, là mày hại chết Tả Tri Ngôn, mày có tư cách gì để sống?
Con rối nằm trên bàn làm việc, Giang Vấn Nguyên có hai lựa chọn: Tự sát tạ tội theo sự mê hoặc của khúc nhạc; Cầm rối, qua màn.
Nhưng một con đường của Giang Vấn Nguyên đã bị Tả Tri Ngôn phá hủy, hắn nói tin tức về kẻ phản bội cho cậu, bất luận cậu chọn thế nào hắn cũng phải chết. Sao Tả Tri Ngôn có thể đối xử lạnh lùng với mình, đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy?
Đôi mắt cậu mơ hồ, tim như bị ai cắt, run rẩy vươn tay. Một giây khi chạm vào rối, cậu cảm nhận được rõ ràng chính mình đã gϊếŧ Tả Tri Ngôn...
Không gian bàn tròn tối tăm lạnh lẽo còn dư lại sáu ghế.
Một cái là ghế trống ban đầu, năm ghế còn lại thuộc về người chơi. Tả Tri Ngôn không gϊếŧ bốn người còn lại. Để giảm đi cảm giác tội lỗi của Giang Vấn Nguyên, cưỡng ép cậu qua màn, Tả Tri Ngôn đã nói dối.
Giang Vấn Nguyên quay đầu nhìn bên phải mình, nơi đó trống rỗng, chiếc ghế Tả Tri Ngôn ngồi đã không còn...
Giang Vấn Nguyên chết lặng thu lại chức năng cơ thể của mình, nhưng chậm chạp không lựa chọn trở lại hoặc tiếp tục chơi. Thời gian trong không gian bàn tròn không đổi, vào màn hay rời khỏi không hơn hề hơn kém nhau. Giang Vấn Nguyên không rời khỏi nơi này, cậu cảm thấy có lẽ Tả Tri Ngôn còn sống.
Giang Vấn Nguyên không rõ rốt cuộc mình đã ngồi chờ bao lâu, đột nhiên, trong số ghé còn lại bỗng dưng có một cái sụp xuống, mất hút trong màn đêm. Giang Vấn Nguyên ngơ ngác nhìn về hướng nó biến mất, cậu đã qua màn rồi, tại sao còn xuất hiện hiện tượng ghế biến mất. Giang Vấn Nguyên suy nghĩ thật lâu nhưng chỉ nghĩ được một loại khả năng: Người chơi đó qua màn khi còn sống, nhưng mức độ ô nhiễm tinh thần đã quá sâu, trò chơi Bàn tròn phán quyết hắn không được tính là người sống nữa, nên qua màn thất bại.
Giang Vấn Nguyên đau khổ nhắm mắt, cười một tiếng thê lương. Nếu cậu không ở lại trong không gian bàn tròn, cậu sẽ mãi không biết được Kim Hâm – người Tả Tri Ngôn gϊếŧ đã bị Bàn tròn phán quyết là người không thể qua màn, khi cậu ta còn sống đã là một người chết. Đứng trên lập trường kẻ phản bội, Tả Tri Ngôn căn bản không cẩn thiết làm chuyện thừa thãi như gϊếŧ chết Kim Hâm, hắn chỉ muốn ép cậu đối nghịch với mình mà thôi.
Thậm chi Giang Vấn Nguyên bắt đầu nghi ngờ ——
Trước nay Tả Tri Ngôn không hề nghĩ đến chuyện sống sót, hắn đã trao cơ hội sống cho cậu từ sớm rồi.
Giang Vấn Nguyên chầm chập lau nước mắt trên mặt, cậu không thể tiếp tục trốn tránh sự thật rằng Tả Tri Ngôn đã chết.
Thật lâu về trước, khi Giang Vấn Nguyên mang Bạch Mai vào trò chơi Bàn tròn, đó là lần thứ hai cậu gặp Tả Tri Ngôn, cũng trong màn chơi đó, Tả Tri Ngôn quyết định cùng cậu thành lập Thanh Điểu.
Vòng chơi đó cậu vẫn chưa xác định Bạch Mai là Trần Miên, Bạch Mai đã làm một hành động nhỏ, vốn dĩ Giang Vấn Nguyên đã quên chuyện này nhưng giờ cậu lại nghĩ đến. Lúc đó, Bạch Mai từng nghi ngờ Tả Tri Ngôn là kẻ phản bội!
Giang Vấn Nguyên không nghĩ chuyện này do Trần Miên khoác áo Bạch Mai gây rối. Trần Miên để lại con rối xương không mặt cho cậu, vì hắn biết cậu sẽ vào trò chơi Bàn tròn; Trần Miên hoài nghi Tả Tri Ngôn là kẻ phản bội, vì hắn biết nếu Tả Tri Ngôn vào cùng cậu lần nữa thì sẽ trơ thành kẻ phản bội; Trần Miên nói với cậu, không rời khỏi trò chơi Bàn tròn sẽ hối hận, cái chết của Tả Tri Ngôn chính là một trong số đó...
Trần Miên không chỉ biểu hiện mình biết trước tương lai, chính Giang Vấn Nguyên khi trong trò chơi Bàn tròn cũng đã từng gặp cảm giác quen thuộc. Bác sĩ tâm lí nói với cậu, cảm giác quen thuộc đó là hiện tượng tâm lí bình thường, nhưng giờ Giang Vấn Nguyên có thể khẳng định, cảm giác quen thuộc đó không phải ảo giác của cậu mà là sự thật đã xảy ra.
Tuy không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, nhưng Giang Vấn Nguyên có cảm giác mãnh liệt, những chuyện diễn ra lúc này cậu đã từng trải qua. Chuyện này cũng làm thông suốt mọi chuyện, tại sao cậu lại ghét nguyện vọng làm người nào đó sống lại đến vậy. Vì đó không phải chuyện tốt đẹp gì, chỉ là một lần luân hồi thống khổ mà thôi.
Giang Vấn Nguyên hít một hơi sâu, ấn nút trở về hiện thực.
Sau khi trở về, Giang Vấn Nguyên ngay lập tức ném con rối vừa lấy được, mở cửa lao đến phòng Tả Tri Ngôn. Sau khi Trần Miên thất bại về hiện thực thì sống thêm nửa giờ, nhưng Tả Tri Ngôn là kẻ phản bội. Kẻ phản bội biết rất nhiều chuyện có liên quan đến trò chơi Bàn tròn, trò chơi không muốn số tin tức đó bị tiết lộ cho người bình thường, nên nó sẽ không dùng sự khoan hồng cuối cùng cho họ. Lúc Giang Vấn Nguyên đến bên cạnh, Tả Tri Ngôn nằm bình yên trên giường như đang ngủ, nhưng nhịp tim và hô hấp đã không còn nữa.
Trò chơi Bàn tròn không hề cho cậu và Tả Tri Ngôn có cơ hội từ biệt, một giây khi trò chơi kết thúc nó đã lấy đi linh hồn và mạng sống hắn, chỉ chừa lại cho cậu cái vỏ rỗng.
Hôm nay là ngày đầu tiên nông lịch, không khí vui mừng của mùng một tràn ngập khắp nơi.
Hai lão đại của Thanh Điểu đều vào trò chơi, những người khác canh trước màn hình đều không sao ngủ nổi, khi Giang Vấn Nguyên điên cuồng chạy đến phòng Tả Tri Ngôn thì họ cũng theo lại.
Họ nhìn Giang Vấn Nguyên thất thần cạnh Tả Tri Ngôn đang say ngủ, Lý Na bất an: "Anh Giang, sao anh lại chạy đến phòng anh tả, lỡ may anh ấy vào trò chơi, trừ trường hỗn loạn sẽ dẫn đến bão từ. Không thì chúng ta ra ngoài trước?"
Dịch Khinh Chu ý thức được tình huống không đúng lắm, không độc mồm độc miệng như thường ngày, "Lý Na nói rất đúng, chúng ta ở đây sẽ nguy hiểm, có chuyện gì chờ Tả Tri Ngôn thông quan rồi nói. Dù có việc gấp cũng nên đi trước đã, Tả Tri Ngôn ngủ say như vậy chắc chắn vì quá mệt, chờ anh ấy nghỉ ngơi tốt rồi nói."
Lữ Kỳ Diệu nhạy cảm phát hiện được cảm xúc của Giang Vấn Nguyên, cô bé yên lặng đến cạnh đặt tay lên vai cậu, không nói gì.
Giang Vấn Nguyên im lặng một lúc rồi xoay người nhìn ba thành viên Thanh Điểu còn lại, xé vết thương của mình ra lần nữa, máu chảy đầm đìa phơi ra trước họ, "Tôi và Tả Tri Ngôn vào cùng màn, anh ấy không thể thông quan."
Tả Tri Ngôn là trung tâm Thanh Điểu, bây giờ hắn mất, những thành viên khác gồm cả Giang Vấn Nguyên đều cho rằng đã đến lúc Thanh Điểu phải gãy cánh. Nhưng Tả Tri Ngôn trước giờ không như họ tưởng tượng, khi mọi người còn chìm trong bi quan, mọi chuyện đều vận hành theo hướng Tả Tri Ngôn sắp đặt.
Tả Tri Ngôn đã sớm chuẩn bị tốt cho tang lễ của mình; công ty game, sơn trang biệt thự, tiền trong tài khoản đen đã sớm được lập di chúc cho Giang Vấn Nguyên. Kết thúc tang lễ, ba Tả Tri Ngôn gọi lại cho cậu, sau khi nhìn Giang Vấn Nguyên một lúc thì nói một tràng không đầu không cuối cậu không hiểu nổi, "Cám ơn cậu làm bạn với con tôi trên đoạn đường cuối cùng. Ba năm trước khi bệnh được chuẩn đoán chính xác, thời gian sau đều trôi qua không gì vui vẻ. Mấy tháng gần đây nó thay đổi rất nhiều, khi về nhà tùy lúc sẽ cười. Đáng tiếc, nó vẫn không thắng được bệnh tật..."
Giang Vấn Nguyên im lặng nhìn bóng lưng ông cụ rời khỏi. Sau đó, cậu đến tìm bác sĩ Mã, "Hơn một tháng trước, lúc tôi tìm anh xử lý vấn đề về da, anh đang thảo luận về báo cáo sức khỏe của Tả Tri Ngôn với một bác sĩ khác. Hắn hai người đang bàn về bệnh tình của anh ấy, bây giờ người đã không còn, có lẽ anh không cần giấu nữa?"
Bác sĩ Mã thở dài, tìm báo cáo sức khỏe của Tả Tri Ngôn đưa Giang Vấn Nguyên, "Nửa năm gần đây tốc độ chuyển xấu của Tả tổng rất nhanh, nhưng anh ấy lại không chấp nhận phẫu thuật và xạ trị, còn tiếp tục làm việc cường độ cao không chú ý nghỉ ngơi. Chúng tôi khuyên anh ấy nhập viện điều trị, anh ấy không đồng ý, dặn chúng tôi không được nói chuyện này với các cậu. Vốn dĩ nếu Tả tổng đồng ý trị liệu thì còn sống được một hai năm nữa, không ra đi đột ngột như bây giờ."
Giang Vấn Nguyên lấy báo cáo che mặt mình lại, ngăn dòng nước mắt không ngừng được của mình, rốt cuộc Tả Tri Ngôn muốn cậu khóc bao nhiêu lần mới mãn nguyện?
Một người bệnh nặng như Tả Tri Ngôn còn có thể vận hành Thanh Điểu, không lý gì cậu lại không làm được. Bất kể về tinh thần hay vật chất, Giang Vấn Nguyên đã được quá nhiều thứ từ chỗ hắn, cậu tuyệt không thể khiến Thanh Điểu gãy cánh chết yểu trong tay mình ——
Giang Vấn Nguyên không trả lại báo cáo cho bác sĩ Mã, cậu cầm nó và rối khóa lại trong két sắt. Từ hôm nay trở đi, cậu chính là người dẫn đầu Thanh Điểu, cậu sẽ kết thúc tình trạng hỗn loạn lúc này, để Thanh Điểu có thể giương cánh bay cao lần nữa. Khí thế của Thanh Điểu, ghi khắc Tả Tri Ngôn.
—— Nếu trò chơi Bàn tròn không chịu buông tha cậu, Giang Vấn Nguyên sẽ không trốn tránh, cậu cũng sẽ không tha cho trò chơi Bàn tròn.
Anh Túc: Tui định up hết màn này mừng ngày hết giãn cách, nhưng mà tình hình vẫn chưa ổn định nữa huhu. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe với đăng ký tiêm vắc xin nha. Mong Việt Nam sẽ sớm kiểm soát dịch được tốt nhất.