Đăng vào: 12 tháng trước
Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Tính nguy hiểm của thành quả nghiên cứu rất cao, nguồn gốc lại không rõ ràng, Giang Vấn Nguyên không định để những người khác trong Thanh Điểu biết chuyện này, nhưng có một người Giang Vấn Nguyên không thể giấu được.
Chủ của đội công nghệ thông tin là Tả Tri Ngôn, tài khoản ẩn tránh thuế của cậu cũng do hắn xử lí, cậu dùng tài khoản và đội công nghệ chắc chắn hắn biết. Không chỉ vậy, vì trước đây Giang Vấn Nguyên nhờ Tả Tri Ngôn tra chuyện Trần Miên nên hắn còn biết quan hệ giữa AJWY và Trần Miên. Giang Vấn Nguyên chưa nói thẳng, Tả Tri Ngôn cũng ngầm hiểu sự tình.
Mỗi thành viên Thanh Điểu sau khi rời khỏi màn chơi, điều dưỡng cơ thể và tinh thần khỏe lại thì cần viết một bản báo cáo nhập vào cơ sở dữ liệu, dùng tham khảo lần sau. Dữ liệu hiện tại đa số là báo cáo trước kia của Tả Tri Ngôn, đang dần tăng thêm báo cáo của những người khác.
Sau khi Dịch Khinh Chu tốt nghiệp đại học thì không động vào bút viết nữa, không hề kiên nhẫn với chuyện này. Nhưng Tả Tri Ngôn nói rõ ràng cho y rằng không viết thì không có quyền dùng. Dù Dịch Khinh Chu không tim không phổi nhưng vẫn rõ giá trị của cơ sở dữ liệu, chỉ có thể miễn cưỡng viết báo cáo. So với Dịch Khinh Chu thì Giang Vấn Nguyên tích cực hơn nhiều, cậu không chỉ nỗ lực viết rõ ràng tỉ mỉ quá trình mà còn có thói quen nói chuyện với Tả Tri Ngôn sau màn chơi.
Khi Giang Vấn Nguyên về từ màn chơi con mắt, lúc nói chuyện với Tả Tri Ngôn có kể việc Tề Tư Viễn nhiều lần gặp kẻ phản bội, bảo hắn có muốn bỏ tiền mua tin tức chỗ Tề Tư Viễn không. Tả Tri Ngôn cấp Giang Vấn Nguyên một khoản tài chính vô cùng khả quan, nhưng sau khi Giang Vấn Nguyên thêm bạn tốt diễn đàn với Tề Tư Viễn thì anh ta không online lần nào. Tin tức về kẻ phản bội trong cơ sở dữ liệu họ chỉ nhiều thêm một câu "Kẻ phản bội không được chủ động để lộ thân phận và cốt truyện trò chơi cho người chơi bình thường".
Lần này từ màn chơi không NPC về, Giang Vấn Nguyên cúp việc và báo cáo. Lén làm xong mọi chuyện, cậu hơi chột dạ hoàn thành công việc bằng tốc độ nhanh nhất rồi viết một báo cáo trò chơi cực kỳ đẹp đẽ. Xong mới có gan đến tìm Tả Tri Ngôn nói chuyện như bình thường,
Vì hôm nay Giang Vấn Nguyên vào màn nên cả ngày Tả Tri Ngôn đều đợi ở biệt thự. Lúc Giang Vấn Nguyên tìm được thì hắn đang bơi ở sân vận động.
Giang Vấn Nguyên là vịt ở đất gò*, nếu dùng bao thì vẫn có thể xuống nước được. Nhưng Giang Vấn Nguyên rất ghét cảm giác chìm trong nước, bác sĩ tâm lí cũng không đề nghị cậu dùng cách lấy độc trị độc học bơi. Nên từ lúc tới Kinh thị đến giờ đây là lần đầu cậu vào hồ.
*AT: Người không biết bơi.
Tả Tri Ngôn mặc một quần tứ giác màu đen, trên đầu đội mũ và kính bơi, đang bơi tự do ở đường bơi 200 mét. Dáng người hắn được kiên trì bảo dưỡng rèn luyện hằng năm, như ẩn như hiện trong làn nước, rất đẹp mắt.
Giang Vấn Nguyên ngồi trên ghế dài bể bơi, kiên nhẫn chờ Tả Tri Ngôn bơi hết bốn tư thế, lúc hắn lên bờ thì ân cần đưa khăn tắm.
Tả Tri Ngôn tháo mũ và kính, lắc mái tóc ngắn. Hắn phủ khăn tắm màu xám, lồng ngực còn lên xuống gấp gáp, biết rõ nhưng vẫn hỏi, "Chuyện xin nghỉ phép xong rồi?"
Da mặt Giang Vấn Nguyên đã được tôi luyện rắn chắc, "Đã xử lý xong. Có điều vẫn chừa lại phần cuối, có thể phải phiền anh hỗ trợ."
Lời Giang Vấn Nguyên nói là thật, vì lấy được tin tức Trần Miên, cậu không nghĩ đường lùi liên lạc với Lâm Chí Thành. Cuộc trò chuyện của hai người không biết có bị ghi âm không, ghi chép chuyển khoản cũng có thật. Chờ khi Lâm Chí Thành bị CJ bắt, người xui xẻo tiếp theo là người đã mua thành quả nghiên cứu Giang Vấn Nguyên.
Tả Tri Ngôn liếc nhẹ Giang Vấn Nguyên một cái, "Trần Miên đã mất, những thành viên thề chết đi theo cũng đã chết bảy tám phần. CJ một đời vua một đời thần, dù cho cậu và Trần Miên là người yêu thì CJ cũng không đồng ý để cậu lấy đi thành quả nghiên cứu. Thanh Điểu là chim non vừa giương cánh, vẫn chưa có tư cách chống lại CJ. Cậu biết tôi sẽ hốt phân cho cậu nên mới không kiêng nể xuống tay với thành quả nghiên cứu của AJWY."
Trù tính của Giang Vấn Nguyên đều bị Tả Tri Ngôn nhìn thấu, cậu còn nói gì được nữa, chỉ còn cách đánh call*, "Không gì qua mắt anh được cả, đại lão thật sáng suốt! Vấn đề của tôi có thể giải quyết êm xuôi không?"
*AT: nguyên văn打 call /dǎ call/, mình tra nó là ngôn ngữ mạng, mang nghĩa cổ vũ. (nhưng có vẻ là nói Giang Vấn Nguyên đang lấy lòng sau khi "phạm tội" hihi =)))) )
Tả Tri Ngôn bị lời nói đùa của cậu chọc trúng dây thần kinh cười, không khỏi cười lên, "Đội công nghệ thông tin bên đó hack điện thoại Lâm Chí Thành, đã xóa ghi âm của cậu, cũng xóa lịch sử bên hãng viễn thông. Cậu vứt điện thoại cũ đi, đổi cái mới. Về tài khoản ẩn, bên trong không nhiều tiền lắm nên tôi không rút, tránh để lại manh mối, bây giờ đã xóa tài khoản rồi. Chỉ cần khi cậu chắp nối với Lâm Chí Thành không bại lộ thân phận thì CJ không tra được đến cậu."
"Tôi làm việc, anh yên tâm." Giang Vấn Nguyên nói, "Khi trò chuyện với Lâm Chí Thành tôi dùng máy đổi giọng. Ô tô dùng cũng là hãng phổ biến đại trà, biển số xe cũng đổi sang biển giả. Thùng rác đã ném đến nơi không liên quan chúng ta, tài liệu rối đã kiểm tra, không có máy định vị."
Tả Tri Ngôn cá chắc Giang Vấn Nguyên cố ý để lại cục diện rối rắm để hắn xử lý. Rốt cuộc lúc trước hắn đã nhìn trúng cậu ở chỗ nào, mới có thể để cái con người chuyên xỏ lá đồng đội này vào nhóm? Được rồi, không tức giận, tự làm tự chịu, bị hố cũng phải đi tiếp. Hơn nữa Tả Tri Ngôn cũng hiếu kỳ, hắn vừa lau người vừa đi đến phòng tắm, "Thứ cậu tốn một vạn lấy về thế nào?"
Giang Vấn Nguyên đi cùng Tả Tri Ngôn vào phòng tắm, đứng ở gian ngoài chờ hắn, "Trần Miên lấy mấy trăm con rối mình đạt được làm thực nghiệm, thứ Lâm Chí Thành trộm được là một bộ phận rối đứt đoạn và bút ký củ một nghiên cứu viên. Bộ phận rối đó có thể lợi dụng được, tiếp tục làm thí nghiệm chỗ chúng ta. Dựa vào nội dung bút ký, tôi cho rằng phía CJ không nói dối trong bài thanh minh, chính xác nó rất nguy hiểm."
Biết rõ bút ký nguy hiểm, Giang Vấn Nguyên còn muốn xem, Tả Tri Ngôn nhớ đến khi hai người trao đổi nguyện vọng, Giang Vấn Nguyên đã nói cậu vào trò chơi vì bạn trai chết. Vốn dĩ Tả Tri Ngôn cảm thấy khá vớ vẩn, nhưng bây giờ xem ra đó chính là sự thật.
Tả Tri Ngôn không cuồng như Giang Vấn Nguyên, không tiếp tục truy hỏi nội dung tùy bút, đề tài này dừng ở đây, "Cậu cầm báo cáo trò chơi lại đây, màn này lại có phát hiện mới à?"
Giang Vấn Nguyên ừ một tiếng, "Còn nhớ bài treo thưởng của AJWY trước đây chúng ta cùng thảo luận không?"
Tả Tri Ngôn nhớ lại một lúc, "Bái thu thập tin tức trò chơi không NPC à."
"Đúng vậy. Màn chơi tôi vừa kết thúc không có NPC." Giang Vấn Nguyên nói.
Lời vừa dứt, động tác tắm rửa của Tả Tri Ngôn nhanh hẳn lên, hai phút sau đã khoác khăn tắm ra khỏi phòng, đến phòng thay đồ mặc quần áo, vừa đi vwufa nói: "Kể lại tỉ mỉ tình huống màn chơi của cậu."
Giang Vấn Nguyên giấu thân phận thực của Lục Vũ, nói hắn là người trước kia từng hợp tác, lược đi ít một ít đối thoại, còn lại nói kỹ càng tỉ mỉ.
Tả Tri Ngôn im lặng suốt quá trình kể chuyện. Chờ khi Giang Vấn Nguyên nói xong, Tả Tri Ngôn mới cảm khái: "Trò chơi loại này toàn bộ thế giới là một bộ phận quái vật, quả thật không giống trò chơi thường ngày tôi trải qua. Sao tôi lại thấy màn chơi này con cừu đó lại thích cậu vậy?"
Giang Vấn Nguyên chỉ cần nhớ lại mấy ngày sống trong bóng tối vừa rồi sẽ cảm thấy một cơn ác mộng khủng khiếp, nếu không có Lục Vũ, xác xuất sống sót của cậu sẽ không quá 5%. "Thu toàn bộ hai mắt tôi, thích chỗ nào..."
"Nếu không phải cậu không thấy, Lục Vũ sẽ không chặt nhánh cây ở trung tâm khu rừng cho cậu để dò đường. Khi hai người dọc theo đường nhỏ tiến vào khoang miệng quái vật, dù cả hai có thể thông qua việc đi đường nhiều lần xác nhận nhà cổ có biến đổi, từ đó phát hiện sự thật hai tòa nhà di chuyển. Nhưng hai người không biết trung tâm con đường có cây nhiệt độ bình thường, cũng không thể dùng rối dò đường đến đó. Thời gian trò chơi không NPC không được nhắc nhở, hai người cần bao lâu mới có thể tìm được cách thoát?" Tả Tri Ngôn phân tích chắc chắn, "Chính vì gặp khó, sau khi cậu mù hai mắt thì mọi thứ được giải quyết dễ dàng. Hai người biết khu rừng có cây nhiệt độ bình thường, lại có phương pháp tìm đến đó, còn lo lắng không tìm được đường qua màn à."
Lời Tả Tri Ngôn rất có lý, Giang Vấn Nguyên không nghĩ được lý lẽ nào có thể phản bác trực tiếp lại, "Có lẽ trùng hợp thôi, tại sao rối lại có hỉ nộ ái ố với con người. Ở màn chơi quái vật bóng đen trên người tôi bị rắc rất nhiều phấn huỳnh quang, quái vật lại nhận mồi qua ánh sáng. Theo cách anh nói thì hẳn hoa tiên tử rất ghét tôi."
Tả Tri Ngôn nghĩ, hình như Giang Vấn Nguyên nói không sai, "Tóm lại, màn chơi không NPC hoàn toàn thoát khỏi hiểu biết bình thường của chúng ta, có thể không chỉ là dạng cậu vừa trải qua. Vậy nên thường xuyên có kết cục người chơi toàn diệt, cứ thế nên tin tức về nó trên diễn đàn thiếu sót."
Giang Vấn Nguyên hơi nặng nề gật đầu, bây giờ cậu đã biết, việc Trần Miên làm thí nghiệm đã bị Bàn tròn coi là cái gai trong mắt, cái đinh trong da, cậu không dám tưởng tượng màn chơi kế tiếp rốt cuộc sẽ khó thế nào.
Mặc dù vậy, Giang Vấn Nguyên vẫn không hối hận chuyện mua thành quả nghiên cứu của Trần Miên. Cậu nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, đánh giá Tả Tri Ngôn trên dưới một lúc, quả nhiên phát hiện nét mặt hắn xen lẫn mệt mỏi, "Tả tổng thân ái, hôm nay lúc đến bệnh viện kiểm tra da tôi có trò chuyện với bác sĩ Mã một lúc. Bác sĩ nói anh quá liều mạng làm việc, thân thể tích lũy mệt mỏi quá nhiều, còn nhờ tôi khuyên anh nghỉ ngơi. Tiền kiếm không hết, sức khỏe mới quan trọng. Nếu công việc quá bận thì có thể cân nhắc người có năng lực trong công ty, nếu không tìm được người thích hợp vẫn có thể mời quản lí bên ngoài. Đừng để mình sụp đổ, anh là một tồn tại không thể thiếu của Thanh Điểu."
Tả Tri Ngôn lạnh nhạt: "Tôi không tin được người ngoài."
Không tin người ngoài được thì mệt chết là đáng đời! Nhưng câu này Giang Vấn Nguyên không dám nói, cậu chỉ có thể khéo léo khuyên: "Tôi chắc không tính là người ngoài nhỉ, Lý Na và Dịch Khinh Chu cũng không phải người ngoài. Nếu anh quá nhiều việc không lo hết có thể chia việc cho chúng tôi."
Giang Vấn Nguyên vốn muốn để Tả Tri Ngôn lĩnh hội năng lực làm việc của người nhà một chút, dựa vào chủ nghĩa hoàn mỹ của tên này, sau khi nếm được năng lực công tác thấp hèn của họ sẽ rút kinh nghiệm xương máu, chọn người ngoài chuyên nghiệp hơn chia việc với mình. Nhưng Tả Tri Ngôn lại cắt câu lấy nghĩa, từ hôm nay trở đi, Lý Na và Dịch Khinh Chu vẫn không việc gì như cũ, việc đổ lên đầu Giang Vấn Nguyên lại tăng gấp đôi, hơn nữa phần việc tăng thêm còn có không ít thứ liên quan đến quyết sách của công ty.
Giang Vấn Nguyên vốn là nhân viên kỹ thuật, chỉ có thể kiên trì vừa học vừa làm. Vẫn may cậu thôn minh, học được rất nhanh. Kết quả, thời gian Tả Tri Ngôn nhàn hạ tăng lên, Giang Vấn Nguyên ban đầu công tác ba ngày bay lên sáu ngày, còn phải dành thời gian rèn luyện thân thể, còn phải chú ý tiến độ học tập của Đan Hiểu Nhiễm, bận tối tăm mặt mũi.
Gần Giao thừa, ngày giỗ một năm của Trần Miên đã sắp đến, Giang Vấn Nguyên gầy đi khoảng ba cân.
Tả Tri Ngôn hả? Quá thoải mái mà, dưỡng béo lên một cân.
Giang Vấn Nguyên không còn gì để nói với kết quả kiểm tra sức khỏe thường xuyên này: "..."
Bác sĩ Mã, anh lần tôi rồi!
Chú và dì Trần sắp đón ngày giỗ đầu cùng giao thừa thứ hai không có con bên cạnh. Đối với hai người tuổi đã cao, đây là một nấc thang. Giang Vấn Nguyên muốn trở về làm bạn với họ, tiện thể mừng năm mới ba Giang và dì đã lâu không gặp. Giang Vấn Nguyên xin Tả Tri Ngôn nghỉ mười lăm ngày, mang hành lý đơn giản bay về Giang thành.
Về Giang thành rồi, Giang Vấn Nguyên không về nhà trước mà cầm theo hành lý mua một bó hướng dương, đi đến mộ Trần Miên. Cậu không ngờ sẽ không hẹn mà gặp dì và chú Trần ở mộ.
Giang Vấn Nguyên đặt hoa trước mộ, "Chú, dì, lâu rồi không gặp."
Dì Trần hay cười ở trước mộ cũng không cười nổi, bà đang muốn chào Giang Vấn Nguyên thì bị chồng mình đột nhiên nổi điên cắt ngang. Ông Trần đá văng hoa cậu mang đến, gầm một chữ từ cổ họng: "Cút!"
Dù khi đối mặt với quái vật khủng khiếp trong bàn tròn Giang Vấn Nguyên cũng không cuống lên như vậy.
Dì Trần kéo chồng đang muốn đánh Giang Vấn Nguyên một trần, "Bạn già, ông sao vậy? Con trai là chuyện ngoài ý muốn, lần trước mời tiểu Nguyên đến ăn cơm không phải đã nói rồi à? Chuyện qua rồi thì cho qua đi, chúng ta phải hướng về phía trước."
"Chúng ta mời nó ăn cơm? Bạn già bà rối loạn ký ức à, tôi có chết cũng không ngồi cùng bàn với nó!" Ông Trần hung hăng phun nước bọt về phía Giang Vấn Nguyên, ông căm hận con người này từ xương tủy. "Trần Miên chết thế nào dì Trần cậu không biết, nhưng chính cậu không rõ à? Sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu, cậu cũng không có tư cách đến tảo mộ nó. Cút ngay cho tôi!"
Bà Trần ôm tay chồng mình, "Tình trạng chú con không tốt lắm, tiểu Nguyên, con đi trước đi."
Giang Vấn Nguyên cầm vali, xoay người rời khỏi nghĩa trang. Lần trước cậu về Giang thành vì Nam Duệ, chú Trần đã buông khúc mắc trong lòng, còn mời cậu về ăn cơm. Giang Vấn Nguyên còn nghĩ dù cậu không được chú ấy thông cảm hoàn toàn thì ít nhất cũng có thể làm dịu quan hệ, thay Trần Miên chăm sóc họ.
Nhưng biểu hiện chú Trần giống như không hề nhớ chuyện hai người cùng ăn cơm. Chuyện này dì Trần cũng nhớ, không phải cậu tưởng tượng ra, tại sao chú ấy lại không nhớ gì...
Giang Vấn Nguyên bỗng nhớ lại trạng thái khác thường của ông Trần trên bàn cơm, ông ấy nói: Nếu bàn có thể ngồi đầy thì tốt rồi.
Lúc ấy Giang Vấn Nguyên ngầm hiểu ý ông ấy là "Nếu Trần Miên còn sống thì tốt rồi", nhưng bây giờ nhớ lại cậu còn suy nghĩ khác. Bàn ngồi đầy không chỉ có ý này, còn có ——
Lúc bàn tròn không còn ghế trống.
Điểm kỳ quái chỗ chú Trần cậu cũng gặp ở một nơi khác.
Trong màn chơi bàn cờ tự động, Quan Sơn lợi dụng năng lực rối giả thành Trần Miên. Trạng thái Quan Sơn lúc đó rất lạ, hắn nói với cậu có muốn ước để Trần Miên sống lại không. Khi cậu đưa ra đáp án thì hắn cực kỳ giận dữ, từ khi nào hắn có gan nổi giận với cậu?
Thì ra, thật lâu trước kia trò chơi Bàn tròn GM* đã len lỏi đến cạnh cậu.
*AT: Game Master. (ai thấy sai thì nói mình sửa nha).
Dựa theo tình trạng hiện tại của chú Trần, kế hoạch ở lại đón Tết với họ chỉ có thể hủy. Giang Vấn Nguyên trở về nhà mình, ba Giang và dì đã lãnh giấy chứng nhận, trở thành vợ chồng hợp pháp. Mệ kế cậu còn hai người con gái vừa học năm nhất, lúc nghỉ đông thì về nhà. Tuy vừa đủ phòng ở nhưng trước sau Giang Vấn Nguyên thấy không thích nghi được. Ở đó ba ngày, lợi dụng lý do vẫn còn việc xử lý, Giao thừa chưa qua cậu đã bay về Kinh thị.
Bất tri bất giác, Thanh Điểu đã trở thành một phần vô cùng quan trọng trong Giang Vấn Nguyên. Thậm chí cậu cảm thấy nó cho mình cảm giác thuộc về hơn cả nhà họ Giang.
Giang Vấn Nguyên không ngờ khi mình trở lại biệt thự, ngoài Tả Tri Ngôn và Lữ Kỳ Diệu thì còn gặp Dịch Khinh Chu, ngay cả Lý Na về nhà ăn Tết giống mình cũng ở đó. Họ đang mang nguyên liệu nấu ăn đến bếp, chuẩn bị cùng nhau làm vằn thắn.
Tả tổng thường ngày chỉ tay năm ngón bây giờ đang nhào bột, nhưng khoan đã, động tác nhìn rất chuyên nghiệp nha.
Dịch Khinh Chu ngày thường không phân biệt nổi ngũ cốc giờ phụ trách cán bột, cán mấy cái cũng không đều được, đều phải nhờ Lý Na cán lại.
Nhưng Lý Na không đuổi tên mang thêm phiền phức Dịch Khinh Chu đi, không hề nề hà làm mẫu cách cán cho y, cán xong thì cùng Lữ Kỳ Diệu băm nguyên liệu làm nhân.
Lữ Kỳ Diệu đã chịu khổ cực, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc gói sủi cảo, nhìn rất ra dáng, thế mà còn gói đẹp hơn Lý Na một chút.
Mọi người nghe được tiếng Giang Vấn Nguyên về thì đồng loạt nhìn cậu, cùng nhau trăm miệng một lời: "Anh Giang/Giang Vấn Nguyên, Chào mừng trở về!"
Giang Vấn Nguyên ngẩn người, nhìn bọn họ cười thật tươi, "Tôi về rồi."
Không phải nhiều lời, họ giãy giụa tìm đường sống trong trò chơi Bàn tròn, nỗ lực tiếp cận nguyện vọng mình chấp nhận dùng mạng đổi lấy. Loại cảm tình đặc biệt này dù cho là người nhà cùng chung huyết thống cũng không thể cho họ, chỉ ở Thanh Điểu thì nội tâm thấp thỏm lo âu của họ mới bắt được một chút bình yên.
Giang Vấn Nguyên cất hành lý xong thì trở lại nhà bếp cùng làm sủi cảo. Tay nghề Giang Vấn Nguyên không tệ lắm, có cậu nhập bọn, có khi không đến tay mọi người làm. Dưới sự phối hợp của năm đôi tay, sủi cảo rất nhanh đã hoàn thành.
Giang Vấn Nguyên dùng bàn tay dính đầy bột mì lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh bàn sủi cảo kỳ kỳ quái quái này. "Không bằng chúng ta chọn ra miếng sủi cảo đẹp nhất đi."
Giang Vấn Nguyên vốn nghĩ mình có thể được hạng nhất, kết quả danh hiệu đẹp nhất lại về tay miếng sủi cảo hình con thỏ. Lữ Kỳ Diệu hiếm khi cười tươi như một đứa trẻ, "Con thỏ đáng yêu thật, là ai gói nhỉ."
Mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, trước sau không ai chịu nhận. Dịch Khinh Chu bị họ loại ra không thèm nhìn nghiến răng, "Cái đó là tôi làm."
Lý Na lộ vẻ mặt không tin tưởng, "Sao vậy được, cán bột cậu còn làm không xong."
Dịch Khinh Chu hừ một tiếng, "Cái này là mẹ dạy tôi gói."
Ngoài Lữ Kỳ Diệu, tất cả những người ở đây đều rõ mẹ Dịch Khinh Chu đã mất từ rất sớm. Nhưng cũng vì thế mà Lữ Kỳ Diệu mới có thể làm không khí ấm áp lại, cô bé khát khao nhìn Dịch Khinh Chu, "Anh Dịch, anh có thể gói cho em một con không. Con thỏ đáng yêu thật, em muốn một con."
"Không thành vấn đề." Dịch Khinh Chu vẫn luôn khoan dung với Lữ Kỳ Diệu mất đi người thân, không hề sợ những khi hung tàn của cô bé. Y rất nhanh gói thêm một con thỏ lớn hơn nữa, "Đây, con lớn là của em."
Tối đó, tất cả thương tâm và đau khổ khó có khi được Giang Vấn Nguyên quăng hết ra sau đầu, trôi qua trong vui vẻ.
Sau khi ăn sủi cảo xong, họ dời trận địa đến phòng chiếu phim gia đình, vừa tận hưởng vừa chuyện phiếm.
Có chuyện này Giang Vấn Nguyên đã sớm muốn nói, nhưng sau khi về luôn bận rộn không nhớ đến, vừa hay giờ có thể tâm sự. "Lúc chúng ta giành nhau quyền đặt tên tổ chức không phải mọi người đều tích cực tìm người mới sao? Sao sau khi lấy tên Thanh Điểu lại lười hết rồi, thành viên mới nhất Lữ Kỳ Diệu vẫn do tôi tìm được."
Dịch Khinh Chu lười nhác: "Tìm lâu vậy mà không được, tôi nản."
Lý Na bĩu môi, "Người tìm em muốn gia nhập, tôi chướng mắt. Người em tìm được mời gia nhập lại chướng mắt tôi. Sao em có thể tìm người khinh mình làm đồng đội được!"
Tả Tri Ngôn rất dứt khoát, "Đều là kẻ thù."
Lữ Kỳ Diệu nghiêm túc thêm một chân, "Tháng sáu thi đại học."
Giang Vấn Nguyên: "..."
Thời gian vui vẻ không dài, hai tám tháng chạp, Tả Tri Ngôn cảm nhận được màn chơi của mình sắp đến, ngay mùng một đầu năm. Cùng ngày, Giang Vấn Nguyên cũng cảm nhận được mình vào màn ngày đầu năm này. Có vài người lịch vào màn dày đặc, cũng có người một năm chỉ vào hai ba lần, không nói chính xác được.
Đêm Giao thừa, bầu không khí Thanh Điểu không được vui vẻ như mấy ngày trước.
Lòng Giang Vấn Nguyên thấp thỏm, Tả Tri Ngôn lại thích ứng rất tốt, hắn lấy một cái hộp gỗ ngồi xem xuân vãn cạnh cậu, "Cho cậu."
Giang Vấn Nguyên mở hộp, bên trong là một vòng tay bện dây màu vàng. Tầm mắt cậu dừng trên cổ tay trái Tả Tri Ngôn, một vòng khác của bộ vòng đang nằm trên đó.
Tả Tri Ngôn buông bọc đồ xã hội tinh anh nặng ba tấn trên tay xuống, chậm rãi ngồi trên sofa, "Đây là vòng dùng vật liệu cậu cung cấp làm, hiệu quả vẫn chưa biết. Lần này không rõ chúng ta sẽ vòa cùng màn hay khác nhau, cứ đeo trước vậy đi."
Giang Vấn Nguyên im lặng đeo vòng lên tay phải, sáu mươi giây đếm ngược xuân vãn cuối cùng kết thúc, trong một tràng tiếng cười cười nói nói, cậu nhẹ giọng chúc Tả Tri Ngôn: "Năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ!" Tả Tri Ngôn đứng lên khỏi sofa, lại khôi phục dáng vẻ làm việc sấm rền gió cuốn thường ngày, "Màn chơi của tôi sắp bắt đầu, hẹn gặp lại ở hiện thực."
Giang Vấn Nguyên chúc năm mới những người khác mới trở về chuẩn bị màn chơi của mình. Cậu hơi khó ngủ nên sửa lại đồ trong balo một lần. Chờ khi tâm trạng ổn định lại, Giang Vấn Nguyên mang balo, đeo giày, nằm lên giường nhắm mắt lại.
04:22 rạng sáng.
Giang Vấn Nguyên như ý thức được gì đó từ mộng bừng tỉnh lại, cậu đột ngột mở to mắt, cảm giác không trọng lực quen thuộc xông đến lôi cậu vào vực sâu tăm tối. Khi tầm nhìn khôi phục, Giang Vấn Nguyên không màn mình đang choáng váng, lập tức tìm kiếm bóng dáng Tả Tri Ngôn.
Giang Vấn Nguyên ngồi ở ghế đầu cạnh ghế trống, cậu nghiêng đầu nhìn lại, Tả Tri Ngôn đang ngồi cạnh cậu!
Tả Tri Ngôn quay đầu cười với cậu, dưới sự cản trở âm thanh dùng khẩu hình miệng nói với cậu: Giang Vấn Nguyên, cậu đã vượt qua tôi rồi...
Lần đầu tiên hai người gặp mặt, Giang Vấn Nguyên là người mới, xếp thứ hai trên bàn tròn.
Thời gian nửa năm, Giang Vấn Nguyên trưởng thành bằng một loại tốc độ khủng khiếp, đánh giá tổng hợp giờ đây đã vượt Tả Tri Ngôn.