Chương 38: Chờ đợi

Ở Lại Bên Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit + Beta: Khang Vy

Khóc là chuyện vô cùng hao phí thể lực, sau khi tới khách sạn, Thẩm Vi Lê nằm trên giường nghỉ ngơi, nhắm mắt lại hai phút đã ngủ rồi.

Nhưng cô ngủ không sâu, rơi vào giấc mộng nửa tỉnh nửa mê.

Trong mộng hiện lên rất nhiều hình ảnh, thật thật giả giả.

Mơ thấy lúc còn rất nhỏ, ở bên ba mẹ vô ưu vô lo không cần suy nghĩ điều gì.

Mơ thấy mình bị bọn buôn người bắt cóc ở siêu thị, mơ thấy chú hai Thẩm không cho mình ăn cơm, mơ thấy ba mẹ đón mình về nuôi.

Mơ thấy quen biết Chu Yến Hỗn.

Mơ thấy rời khỏi Chu Yến Hỗn.

Mơ thấy ba mẹ ruột tìm thấy mình.

Bỗng nhiên tỉnh lại, Thẩm Tùng Chu đứng cạnh mép giường vỗ về bả vai dịu dàng gọi cô, "Lê Lê, tỉnh lại đi."

Sau khi cô tỉnh dậy, anh quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Thẩm Vi Lê xoa mắt, trong lúc nhất thời không biết bản thân đang ở đâu, theo tầm mắt Thẩm Tùng Chu, mê mang nhìn qua.

Sau đó, cô thấy Thẩm Lan.

Ông vẫn mặc áo khoác dài giống ngày đó ở nhà xưởng, khuôn mặt như đã mấy ngày chưa cạo râu, hốc mắt phiếm đỏ, cả người mệt mỏi.

Nhưng đôi mắt đứng ở cửa nhìn cô còn sáng hơn cả sao trên trời, tràn ngập sự vui mừng.

Hạ Từ đứng cạnh ông, cuối cùng cả nhà cũng được gặp lại con gái, hốc mắt lại nóng bừng, cắn môi không tiếng động rơi lệ.

Thẩm Lan muốn di chuyển nhưng không nổi.

Hơn 20 năm, con gái của họ đã trở lại rồi.

Cô gái gần trong gang tấc chính là Nguyện Nguyện của ông.

Thẩm Vi Lê xốc chăn xuống giường, muốn tới bên họ, nhưng hai chân bởi vì luống cuống mà nặng trĩu, không thể cử động được.

Sau đó chỉ thấy Thẩm Lan đang đứng ở cửa ngây ngẩn nhìn con gái đột nhiên bước nhanh, nắm lấy bả vai cô ôm chặt vào lòng.

Thẩm Lan ôm cô rất chặt, toàn thân run rẩy, tình thương của một người cha với con gái phút chốc bùng nổ.

Lúc này, khuôn mặt ông đã phủ kín nước mắt, ôm lấy cô không buông tay, giọng nói khẽ run, "Bé ngoan, bé ngoan của ba, cuối cùng ba cũng tìm thấy con rồi."

Giây phút này, Thẩm Vi Lê mới cảm thấy chân thực, cuối cùng ba mẹ ruột cũng tìm được cô rồi.

Ba ruột của cô đang ôm chặt lấy cô.

Thẩm Vi Lê òa khóc trong lòng ba, khóc không thành tiếng phát ra một tiếng, "Ba."

Thẩm Vi Lê và ba mẹ nhận nhau, cùng đi ăn cơm ở khách sạn, trước khi ngủ đã nói rất nhiều chuyện của cô từ bé đến lớn.

Hạ Từ là một người mẹ, nghe con gái mình từng bị bỏ đói, từ dáng vẻ bụ bẫm trở nên gầy yếu, lại biết mấy năm nay con gái luôn làm thêm kiếm tiền, khóc rất thương tâm.

Lại nghe con gái trúng số, 380 triệu tệ, Hạ Từ và Thẩm Lan cùng ngây người, sau đó bật cười thành tiếng, lắc đầu cảm thán vận mệnh.

Thẩm Tùng Chu cũng bật cười không thôi, lúc trước nghe Thẩm Vi Lê nói trúng số anh còn không tin, còn nói với cô là – em thật hài hước.

Bây giờ xem ra, người hài hước là anh mới đúng.

Dù sao cũng là người cùng chung huyết thông, ban đầu Thẩm Vi Lê còn cảm thấy xa lạ, nhưng rất nhanh, cảm giác ấy đã không còn nữa.

Thỉnh thoảng nhìn nhau, ánh mắt vô cùng thân thiết.

Buổi tối, một nhà ba người ngủ chung phòng.

Thẩm Vi Lê và Hạ Từ một giường.

Thẩm Lan một mình một giường.

Sau khi tắt đèn, cả nhà lại nói chuyện rất lâu, về quá khứ, còn cả tương lai sau này.

Đêm đã khuya, hai vợ chồng cũng ý thức được nên để cho con gái ngủ, âm thanh trong phòng mới dần yên tĩnh trở lại.

Bây giờ là mùa đông, nhiệt độ bên ngoài vô cùng lạnh lẽo.

Trong căn phòng lại vô cùng ấm áp, không khí đoàn viên của gia đình.

Lần này Thẩm Vi Lê nhất thời tới xem show thời trang, không muốn mua quần áo gì cả. Nhưng thứ Hạ Từ không thiếu nhất là trang phục, sáng sớm đã gọi trợ lý mang quần áo bà thiết kế cho Thẩm Vi Lê tới, tùy tiện để cô chọn.

Thẩm Vi Lê chọn một chiếc áo khoác được đưa lên sàn diễn, đứng trước gương nói, "Mẹ, bây giờ con cứ như đi lên đỉ.nh cao của đời người vậy."

Hạ Từ nhìn con gái trong gương, đôi mắt ngập tràn sự yêu thương, đứng sau ôm lấy cô, "Đây đã là gì chứ, chờ con về nhà với ba mẹ, phòng của con còn đầy quần áo với túi xách."

Thẩm Lan mang ly sữa bò tới cười nói, "Phòng của con ở nhà là kho báu của mẹ con đấy, chị con muốn vào lấy túi đeo cũng không được."

Thẩm Vi Lê nhận ly sữa bò, cúi đầu, trong nháy mắt, trừ cảm nhận được tình thương của ba mẹ, cô bỗng nghĩ, liệu chị ruột có chào đón mình về nhà hay không.

Bởi vì trước đó, quan hệ chị em giữa cô và Thẩm Tâm Oánh chỉ là ngoài mặt, cũng không phải thân thiết.

Cô sợ hãi mối quan hệ chị em này.

Hơn nữa, trước khi về với ba mẹ, cô cũng phải về thăm mẹ Phạm, gặp mặt trực tiếp nói chuyện này.

Thẩm Lan và Hạ Từ đều là người hiểu lý lẽ, nếu đã tìm được con gái rồi thì cũng nên tới thăm, cảm ơn người đã nuôi nấng con gái mình bao lâu này.

Vì thế, mọi việc được quyết định, nghỉ ngơi hai ngày, ba người cùng trở về thăm mẹ nuôi Thẩm Vi Lê,

Trong quán bar, Đường Phái ngồi uống rượu cùng Chu Yến Hỗn, Lệ Nhiêu rảnh rỗi không có việc gì, hơn nữa nghĩ thầm, có quý công tử Chu Yến Hỗn đây làm người mẫu cũng đi uống rượu chung.

Áo sơ mi Chu Yến Hỗn cởi bỏ hai cúc, hầu kết còn dính rượu vang đỏ.

Cả người nằm liệt trên sofa không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn đèn treo trên trần nhà.

Miệng cắn điếu thuốc, tàn thuốc rơi xung quanh.

Hít một ngụm khói, dùng răng và môi chuyển điếu thuốc tới khóe miệng rồi từ từ phun ra một làn khói trắng.

Đôi tay đút túi bất động, chỉ có sương khói lượn lờ.

Khóe mắt Chu Yến Hỗn hơi híp lại, đôi mắt bị thuốc lá kí.ch thích đau đớn.

Đường Phái ho một tiếng, cố gắng an ủi, "Anh Hỗn, tôi cảm thấy, chị Lê cũng không phải yêu đương với Thẩm Tùng Chu đâu."

Thuận tiện bịa đặt, "Thẩm Tùng Chu là ảnh đế đó, nhiều năm chưa từng công khai yêu đương gì, có người còn nói anh ta đồng tính, tôi thấy có khi không phải yêu đương đâu."

Sau đó cậu ta lại đẩy tay Lệ Nhiêu, "Cô nói xem, phải không?"

Lệ Nhiêu thầm nói không phải, dù sao thì cô cũng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Tùng Chu bảo vệ Thẩm Vi Lê rồi.

Nhưng mà dáng vẻ quý công tử trước mặt đây cứ như sắp chết, người đầy mùi rượu và thuốc lá, hai mắt đỏ bừng, cảm giác muốn tự ngược chết bản thân vậy.

Cô cũng chỉ có thể phụ họa, "Phải phải phải."

Chu Yến Hỗn chậm rãi ngồi dậy, uống quá nhiều rượu nên giọng nói đã khàn đặc, "Đường thiếu, cậu hỏi xem Thẩm Vi Lê đang ở đâu."

Đường Phái khó xử, "Chị Lê cũng không nói cho tôi biết."

Chu Yến Hỗn gạt tàn thuốc, phủi khói bụi trên quần tây, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Cậu cứ nói, tôi muốn tới lấy cái vòng tay kia. Chị ấy nghe tôi muốn lấy lại, nhất định sẽ nói cậu biết đang ở đâu."

Tất nhiên cậu không muốn lấy lại chiếc vòng tay kia, chỉ là cậu phải trực tiếp gặp mặt cô nói cho rõ ràng, hỏi xem cô có đang hẹn hò với Thẩm Tùng Chu hay không.

Nếu phải, dù Chu Yến Hỗn cậu có là súc sinh đi nữa cũng không thể theo đuổi một người đang có người yêu được.

Nếu không phải, vậy Chu Yến Hỗn cậu, không phải Thẩm Vi Lê thì không có ai khác nữa.

Đường Phái theo yêu cầu của Chu Yến Hỗn, gửi tin nhắn cho Thẩm Vi Lê.

Đúng là cách tốt.

Thẩm Vi Lê trả lời: [Hai ngày sau về nhà, chuyện trả vòng sẽ liên hệ với cậu sau, cảm ơn Đường thiếu.]

Đường Phái đưa điện thoại cho Chu Yến Hỗn xem.

Cậu híp mắt hai giây, sau đó đứng dậy, "Đi thôi."

Đường Phái, "Đi đâu cơ?"

Chu Yến Hỗn cài cúc áo cẩn thận, chân dài bước ra, "Về nhà."

*

Trước khi về nhà, Thẩm Vi Lê đã gọi điện thoại nói trước cho mẹ Phạm chuyện này, để mẹ Phạm có thể tiếp thu được.

Đầu bên kia điện thoại, mẹ Phạm khóc thành tiếng, khóc vì vui mừng thay cô, cũng khóc vì không thể buông bỏ cô được.

Sau đó, Phạm Mỹ Huệ biết bọn họ định tới đây, nhanh chóng đóng cửa siêu thị nhỏ của mình rồi về nhà thu thập dọn dẹp.

Thẩm Tâm Oánh không ở nhà, nhưng tất cả đồ dùng cá nhân của cô ta đều ném lên giường Thẩm Vi Lê.

Bàn học, máy tính của Thẩm Vi Lê cũng bị Thẩm Tâm Oánh làm cho rối loạn.

Con gái thất lạc nhiều năm, chắc chắn ba mẹ ruột cũng muốn tới xem hoàn cảnh sống từ nhỏ của con gái mình.

Phạm Mỹ Huệ mang quần áo Thẩm Tâm Oánh đi giặt sạch, cũng thay ga giường mới tinh cho Thẩm Vi Lê.

Tổng vệ sinh hai ngày, đến tối, Phạm Mỹ Huệ nghĩ con gái sắp về nhà cùng ba mẹ ruột, đáy lòng lại vô cùng khổ sở.

Cơm tối cũng không ăn nổi, ngồi trên sofa ngẩn người.

Đúng lúc này, Thẩm Tâm Oánh vừa hát vừa mở cửa vào trong, thấy mẹ ngồi ngây ngẩn trên sofa, vội hỏi bà sao vậy.

Phạm Mỹ Huệ kể chuyện Thẩm Vi Lê tìm được ba mẹ ruột cho cô ta.

Trong nháy mắt, đầu óc Thẩm Tâm Oánh hiện lên một vấn đề, "Mẹ, ba mẹ ruột của chị có giàu không?"

Phạm Mỹ Huệ tức giận, "Con đừng có nhắc tới chuyện tiền tiền tiền được không?!"

Thẩm Tâm Oánh không vui, "Điều kiện nhà mình không tốt, mẹ nuôi con gái họ bao năm, chẳng lẽ một đồng cũng không cho chúng ta sao? Con có nói sai đâu."

Phạm Mỹ Huệ giận dữ, nhịp tim đập nhanh hơn, đưa tay ôm tim, "Thẩm Tâm Oánh, chút nữa con bớt nói lại cho mẹ! Con dám nói một chữ tiền trước mặt họ thử xem!"

Hai mẹ con đang nói chuyện trong phòng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Phạm Mỹ Huệ cuống quýt đứng dậy, trừng mắt cảnh cáo Thẩm Tâm Oánh một cái rồi đi mở cửa.

Thẩm Vi Lê đứng ngoài, xưng hô không thay đổi, "Mẹ, con về rồi ạ."

Phạm Mỹ Huệ vừa thấy con gái, sống mũi lại cay cay, vội nhịn muốn khóc nhìn về hai người phía sau cô.

Hai người này hẳn là ba mẹ Thẩm Vi Lê, trên người rất có khí chất, người phụ nữ đoan trang ưu nhã, người đàn ông tiêu sái lỗi lạc.

Thì ra ba mẹ ruột của Lê Lê trông thế này, khi con bé còn nhỏ, hẳn là được ba mẹ yêu thương như công chúa nhỏ trong lòng bàn tay.

Phạm Mỹ Huệ lại muốn khóc, sau đó nuốt nước mắt vào trong nhìn về phía ba mẹ ruột Thẩm Vi Lê.

Lúc thấy ba cô, Phạm Mỹ Huệ cảm thấy người này giống với đạo diễn bà từng thấy trên TV, nhưng không dám xác nhận, chỉ liên tục tiếp đón, "Chào mọi người, mau vào đi."

*

Dưới nhà Thẩm Vi Lê, Chu Yến Hỗn ngồi trong xe, đã đợi cô được hai ngày.

Thấy Thẩm Vi Lê xuống xe, về nhà, cuối cùng cậu cũng thở ra một hơi.

Mới hơn 8 giờ, mùa đông, trời tối sớm, xe không bật đèn khiến người khác khó có thể nhận ra bên này có chiếc siêu xe đang đỗ.

Mà hai mắt Đường Phái trong xe đã trợn to, "Người đàn ông bên cạnh chị Lê không phải Thẩm Lan sao? Đạo diễn nổi tiếng Thẩm Lan? Đây là chuyện gì thế? Còn nữa, người phụ nữ kia không phải là Hạ Từ, Hạ tổng sao?"

Chu Yến Hỗn không để bụng những người đó là ai, chỉ ngẩng đầu nhìn căn phòng đang sáng đèn.

Đêm nay chờ được Thẩm Vi Lê trở về là được, cậu có chuyện muốn nói rõ ràng với cô.

*

Thẩm Lan gật đầu cùng vợ vào trong, cảm kích nói, "Chào chị Phạm, tôi là Thẩm Lan, ba của Lê Lê, bao năm nay vất vả cho chị rồi."

Thẩm Lan vừa dứt lời, Thẩm Tâm Oánh đã nhận ra ông, không thể tin được che miệng lại.

Ba ruột Thẩm Vi Lê vậy mà là người nổi tiếng! Đạo diễn nổi tiếng!

Sau khi kinh ngạc, trong mắt Thẩm Tâm Oánh lại hiện lên vẻ ghen ghét, vận mệnh Thẩm Vi Lê cũng quá tốt rồi!

Nhưng ngay sau đó, nghĩ tới ba Thẩm Vi Lê là đạo diễn nổi tiếng, Thẩm Tâm Oánh bỗng hưng phấn kích động.

Cô ta quản lý biểu cảm khuôn mặt, không để lộ ra vẻ vui mừng mà ép bản thân khóc lóc, sau đó tiến lên ôm lấy Thẩm Vi Lê, "Chị."

Thẩm Vi Lê bị Thẩm Tâm Oánh ôm thì ngẩn người.

Thẩm Tâm Oánh ôm cô, giả bộ chân thành bật khóc nức nở, "Chị, chị phải đi sao, chị đi cùng chú dì rồi, em không rời xa chị được đâu."

Thẩm Vi Lê, "..."

Cô đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng khi về nhà, trừ Thẩm Tâm Oánh lúc này.

Cô ta rơi nước mắt, thấm ướt bả vai Thẩm Vi Lê, khóc đến nỗi không thở nổi.

Chỉ nhìn hình ảnh này, đúng khó tin đây là tình chị em thật hay giả.

Thẩm Vi Lê khẽ đẩy Thẩm Tâm Oánh ra, bình tĩnh nói, "Được rồi, đừng khóc, ngồi xuống trước đã."

Hạ Từ biết gia đình này còn một người con gái, nhưng hai ngày nay, Thẩm Vi Lê không nhắc tới cô gái kia nhiều lắm.

Nhìn tình hình bây giờ, bà âm thầm đưa ra đánh giá trong lòng.

Thẩm Lan và Hạ Từ tới chủ yếu để cảm ơn Phạm Mỹ Huệ, ba người trò chuyện về Thẩm Vi Lê, hai người mẹ khó tránh khỏi lại khóc.

Lúc sau, Thẩm Lan khuyên hai người bình tĩnh, nói muốn xem phòng của Thẩm Vi Lê.

Trước khi Thẩm Tâm Oánh mở cửa còn vô cùng lo lắng, sau khi thấy căn phòng đã được mẹ dọn dẹp sạch sẽ thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thẩm Lan và Hạ Từ nhìn căn phòng nhỏ bé chật hẹp, trong lòng khó chịu, phòng nhỏ quá, đáng ra con gái của họ phải được lớn lên sung sướng trong căn phòng to ở nhà.

Thẩm Vi Lê đoán ba mẹ hẳn là muốn biết khi còn nhỏ trông cô thế nào, cười nói, "Ba mẹ ngồi một lát, con đi tìm ảnh chụp khi còn bé cho ba mẹ xem."

Hạ Từ cười gật đầu, "Được được, mẹ cũng đang muốn xem đây."

Thẩm Tâm Oánh tiếp tục lo lắng, "Chị ơi, mọi người ăn cơm tối chưa? Không thì đi ăn cơm trước đi, lát rồi xem ảnh sau."

Thẩm Vi Lê thuận miệng nói, "Ăn cơm trên máy bay rồi, vẫn chưa đói bụng."

Vừa nói, cô vừa đi tới mở ngăn tủ của mình, Thẩm Tâm Oánh muốn ngăn nhưng không kịp.

Thẩm Vi Lê mở ngăn tủ của mình, sửng sốt không thôi.

Bên trong không phải đồ của cô nữa, tất cả đều là mỹ phẩm dưỡng da của Thẩm Tâm Oánh.

"Đồ của tôi đâu?" Thẩm Vi Lê quay đầu lại hỏi.

Thẩm Tâm Oánh hoảng loạn xấu hổ, "Hai ngày trước em dọn nhà, tiện tay cho vào thùng giấy..."

Sắc mặt Thẩm Vi Lê nặng nề, "Thùng giấy? Ở đâu?"

Thẩm Tâm Oánh lảng sang chuyện khác, "Chị, tối nay mọi người ở đâu vậy, đã đặt khách sạn chưa?"

Thẩm Vi Lê không để ý lời này, xoay người nhìn quanh.

Thấy ngoài ban công có ít đồ vật, mở cửa ra ngoài.

Trên ban công xếp năm sáu thùng giấy ở rất cao, Thẩm Vi Lê đi qua, nhón chân duỗi tay muốn lấy thùng đồ trên cùng xuống.

Lúc này, một đôi tay khẽ xoa đầu cô, đôi tay cao hơn giúp cô lấy thùng giấy xuống, dịu dàng nói, "Con cẩn thận, để ba lấy cho."

Thẩm Vi Lê cảm thấy ấm áp, quay đầu cười với ba mình, Thẩm Lan cũng cười với cô.

Ông đặt thùng giấy lên mặt đất rồi mở ra.

Quần áo bên trong rất loạn, không phải cất gọn gàng mà như ném vào trong giống rác rưởi vậy.

Sắc mặt Thẩm Tâm Oánh trắng bệch.

Thẩm Lan và Hạ Từ không nói gì, chỉ qua giúp con gái sắp xếp thùng đồ, ngồi trên mặt đất tìm ảnh chụp khi còn nhỏ của cô.

Quần áo trong thùng rối tung, có thể tưởng tượng ra hình ảnh bị người ta coi như rác ném vào trong.

Sắc mặt Thẩm Vi Lê không tốt, Hạ Từ khẽ vuốt tóc an ủi cô.

Phạm Mỹ Huệ đã tức giận đến mức tim không đập nổi, bà cảm thấy mất mặt vì Thẩm Tâm Oánh..

Cuối cùng, Thẩm Vi Lê cũng tìm được album ảnh của mình khi bé, một quyển to hai quyển bé đưa hết cho Hạ Từ.

Hạ Từ cầm ba cuốn album đứng dậy, dịu dàng nói với Thẩm Vi Lê, "Lê Lê, trong xe có đồ dinh dưỡng mẹ mua cho mẹ con, còn có chút quần áo, con đi cùng mẹ con xuống lấy đi. Cũng tiện tâm sự với mẹ con, hai mẹ con nhất định có rất nhiều chuyện để nói."

Phạm Mỹ Huệ cảm thấy không thở nổi, muốn ra ngoài hít thở không khí, Thẩm Vi Lê bèn đưa bà xuống lấy đồ cùng.

Cửa phòng đóng lại, ánh mắt Hạ Từ thay đổi ngay tức khắc.

Hạ Từ đưa ba cuốn album cho Thẩm Lan, bà đi tới trước mặt Thẩm Tâm Oánh, đứng yên, sắc mặt thâm trầm.

Thẩm Tâm Oánh chột dạ nhìn quanh, căng da đầu nói dối, "Dì, dì đừng hiểu lầm, cháu, cháu, thật ra cháu mua rất nhiều quần áo mới cho chị, nhưng chưa kịp thu dọn quần áo cũ..."