Chương 37: Vốn không gọi được cho Trần Dị

Chó Hoang Và Xương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Hẹn hò ăn cơm à? Hay ăn chung nhỉ?” Đồ Lị tự kéo cái ghế ngồi xuống, “Ba chúng mình đúng là nên ăn cùng nhau một bữa.” 

Miêu Tĩnh im lặng gác đôi đũa trong tay. 

Cảnh tượng hài hòa đầy diệu kỳ này, kết hợp với giọng nói sắc nhọn của Đồ Lị ban nãy, làm thực khách xung quanh liên tục quay đầu. Hai cô gái đẹp và một anh chàng mặt mũi điển trai, thực thu hút sự chú ý của mọi người quá mức, trông kiểu gì cũng giống hiện trường bắt gian. 

Miêu Tĩnh cụp mi, cầm khăn tay chấm chấm khóe miệng, tạm thời cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, đưa bộ quần áo cho Trần Dị: “Hai người từ từ nói chuyện, em đi trước. Chiếc váy này tính là anh đền cho em đi, không còn nợ nần gì nữa. Tiền cơm anh tự thanh toán nhé.” 

Cô xách túi mua sắm lên, cặp mắt đảo qua Đồ Lị không một gợn sóng, nhấc chân cất bước thướt tha. 

Dán mắt nhìn bóng hình cô trôi xa, bấy giờ Trần Dị mới xoay mặt lại, khuôn mặt trở về nét uể oải và ngang ngạnh khi xưa, ngũ quan lập thể căng ra như hóa thành lưỡi dao bén ngót, ánh mắt nhìn Đồ Lị chất đầy vẻ thâm trầm, nặng nề chưa từng có, chợt lộ ra một sự chết chóc: “Đồ Lị, cô tưởng ông đây tốt tính thật, từ nhỏ đến lớn chỉ ăn chay đấy à?” 

Trước kia anh chỉ sống theo kiểu cẩu thả bừa bãi, chẳng màng ngày mai, tính cách có phần ngạo mạn, chứ thực ra nếu được vuốt thuận lông thì sẽ rất dễ nói chuyện. Đồ Lị thấy anh nhìn mình chòng chọc bằng biểu cảm ấy, lòng vừa khó chịu vừa ghen ghét. 

“Tôi không sai!” Bụng cô ta nghẹn ứ, vành mắt ửng đỏ, “Tôi không làm sai gì cả. Các người dối gạt tôi mấy tháng trời, tôi thật lòng xem Miêu Tĩnh là bạn, cô ta còn gọi anh là anh trai, gọi tôi là chị dâu, các người như thế bảo tôi có chịu nổi không?” 

“Cô bớt đụng chạm tới nó đi, tức cái gì thì cứ nhắm vào tôi đây này.” 

Mày anh nhíu chặt: “Mẹ kiếp tôi đã nói rõ ràng lắm rồi, ở bên cô chỉ vì tôi lười đổi người khác, không mua nhà không đổi chỗ ở vì vốn dĩ tôi chỉ định sống một mình, số tiền tiêu cho cô mỗi tháng cũng đủ trả cho những mưu tính của cô rồi đấy. Ra khỏi quán bar cô không muốn nhảy nhót nữa, tôi cũng tìm cho cô một công việc ổn định, bản thân cô có đứa con trai lại coi nó như đứa em trai để nuôi dưỡng, đếch dám nói với tôi đâu mà. Chính cô cũng biết không thể mong đợi điều gì ở tôi, tôi đá cô thế này không quá đáng chứ?” 

Sắc mặt Đồ Lị bất chợt tái mét: “Anh… sao anh biết được…” 

“Cô nghĩ tôi là thằng đần à? Tôi làm gì tự tôi biết rõ hết.” Mắt anh ánh lên màu u tối, “Tôi không bỏ tiền ra cho người nhà cô, không muốn nuôi con hộ cô, cô không nhận ra à? Già trẻ nhà cô có tất cả mọi thứ rồi, tội gì phải nương nhờ vào đàn ông nữa, tôi làm đến nước này vẫn chưa đủ ư?” 

“Hơn nữa về Miêu Tĩnh, tôi và nó quen biết mười mấy năm, từ nhỏ tôi đã thích nó, thích thầm nó, sinh viên ưu tú như nó thấy tôi chướng mắt đấy. Vậy cũng thôi, lần này nó về đây, tôi và nó không hề lén lút làm chuyện sai trái gì, đủ lắm rồi! Chia tay tôi không nợ cô thứ gì, cô lại dám kiếm chuyện với Miêu Tĩnh và Lư Chính Tư mấy lần, ăn nói công kích, có lần sau nữa thì đúng là điếc không sợ súng!” 

Đồ Lị cắn răng nín thinh, mắt liếc cốc nước chanh bị anh hất đổ ra mép bàn, nước nhỏ tí ta tí tách. Cô ta chưa kịp phản ứng, những ngón tay kia đã cầm lấy cốc thủy tinh bóp nhẹ một cái, chiếc cốc bể tan trong chớp mắt, mảnh thủy tinh nhỏ văng lên người cô ta. Đồ Lị cả kinh thét toáng, hoảng loạn né tránh. 

Trần Dị nhếch môi cười gằn, nụ cười hung hãn tàn bạo: “Lần sau sẽ là thứ gì bể đây?” 

Anh ngoắc tay ra hiệu thanh toán tiền, sau đó sải bước đi một mạch ra ngoài, tiện thể gọi mấy cuộc điện thoại bảo với đám Ba Tử đá Đồ Lị ra khỏi vòng xã giao của anh, thậm chí công việc kia của Đồ Lị cũng cắt đứt nốt. 



Miêu Tĩnh đang diện trên người bộ váy trị giá một vạn bảy mới mua ở trung tâm mua sắm. Đi vào công ty, đồng nghiệp nào cũng lia mắt qua người cô, khen váy cô xinh. Miêu Tĩnh mỉm cười cảm ơn, trở về vị trí công tác. Tài liệu công việc của hai ngày tích lũy trên bàn, cô vùi đầu xử lý từng tài liệu một cho đến khi hoàn tất. Tới giờ tan làm, văn phòng vắng tanh. Lư Chính Tư không ở đây, một lúc sau lại chần chừ quay về, đặt một tập tài liệu lên bàn cô. 

Cậu ta hơi ngượng ngùng, xen lẫn chút cảm giác mất mát khó hiểu. Miêu Tĩnh liếc cậu ta một cái, hỏi giọng nhàn nhạt: “Tâm trạng không tốt à?” 

Lư Chính Tư lắc đầu: “Không phải…” 

“Tôi thích anh ấy rất nhiều năm rồi, nhưng anh ấy không thích tôi. Ngày xưa chung sống với nhau, thường hay giận dỗi cãi vã, nhưng hồi ấy chỉ có mỗi hai chúng tôi thôi. Lần này về Đằng Thành, biết tin anh ấy có bạn gái, tôi thấy mình cũng nên có một người bạn trai, vậy thì mới tương đối công bằng.” Miêu Tĩnh cúi đầu giải quyết công việc, “Sự tình không phức tạp như cậu tưởng tượng đâu. Có điều tôi đúng là hơi tùy hứng, tạo phiền phức cho mọi người rồi.” 

“Tính cách tôi khá lãnh đạm, ý thức đạo đức không được mạnh mẽ cho lắm, là người theo đuổi chủ nghĩa vị lợi trên phương diện tình cảm. Trước kia tôi luôn là người đưa ra lời hẹn hò hoặc chia tay, Chính Tư, tôi ở bên cậu sẽ chỉ làm cậu tổn thương, cậu xứng đáng có được một cô gái dịu dàng và đáng yêu chân chính. Xin lỗi cậu…” 

“Kỹ sư Miêu.” Lư Chính Tư thở dài, “Tôi vẫn mãi không quá hiểu con người chị.” 

Miêu Tĩnh thở hắt: “Chắc do đáng ghét quá, nên tôi luôn cố ý giấu giếm mình đi.” 

Lư Chính Tư cúi đầu, hậm hực ngồi một chốc. Bình thường Miêu Tĩnh giúp đỡ cậu ta hết mình, lời nói lẫn cử chỉ không chỗ nào chê. Còn về chuyện của Đồ Lị và Trần Dị, cậu ta cũng chả có tư cách gì để phát biểu quá nhiều. Hôm nay Miêu Tĩnh đi thẳng vào vấn đề, nói tới mức độ này, cậu ta đáp lại được gì nữa đây? 

“Vẫn làm đồng nghiệp tốt, cộng tác tăng ca tốt nhé.” Miêu Tĩnh cười, đưa tài liệu trong tay cho cậu ta, “Được chứ?” 

“Được thôi.” Lư Chính Tư nhún vai, gật đầu vẻ rộng rãi. 

Sau một hồi nhốn nháo, hầu như tâm trạng ai cũng xuống dốc, đều cần thời gian để hòa hoãn lại. Ngày ngày Trần Dị nhốt mình trong tiệm bida với một tinh thần chán chường ủ rũ, hay cắn điếu thuốc ngẩn ngơ. Ba Tử trông bộ dạng ấy của anh, thấy buổi tối anh thường xuyên ở phòng bida luyện bóng hơn, bụng sinh hiếu kỳ. 

“Anh Dị, mấy tối nay hình như anh về nhà muộn nhỉ?” 

“Ờ.” 

“Cũng lâu lắm rồi chẳng gặp Miêu Tĩnh, tối anh không đi đón em ấy tan làm à?” 

“Nó ở công ty.” 

Trong nhà chỉ có mỗi mình anh, về trễ hay muộn thì có sao? 

Nếu Miêu Tĩnh rời khỏi đây cũng làm gì được? 

Chẳng đợi Miêu Tĩnh liên lạc với anh, anh bất ngờ nhận được điện thoại của Chu Khanh An, nói có người tố anh cá cược bóng. Trần Dị mạnh dạn phát ngôn cho viên cảnh sát chìm thoải mái điều tra. Tiệm bida của anh nằm kế bên trường học, chuyện đám học sinh móc mười tệ, mười hai tệ ra lén chơi bóng anh không xen vào, nhưng chưa bao giờ đặt tiền cược công khai ngay trên bàn bóng. 

Chu Khang An chuyển chủ đề câu chuyện, nói tới việc anh chơi bóng ở câu lạc bộ khác. 

Cược bida là một trào lưu đã có xưa giờ, bao nhiêu cơ thủ sung túc ấm no nhờ lăn xả trong phòng bóng. Từ những năm 90 đổ về sau, đa số các cơ thủ toàn dựa vào những ván cược dưới bàn bóng của nhóm ông chủ để kiếm tiền nuôi gia đình, cũng có cơ thủ tôi luyện tố chất tâm lý bằng cách chơi bóng ăn tiền, luyện thành một tay chơi tàn sát ác liệt. Đó đều là những đặc tính trong giới này, Chu Khang An cũng biết, chỉ dặn Trần Dị bớt phóng túng lại một chút, cứ tương đối là được rồi. 

Trần Dị cau mày đáp biết rồi. Đồn cảnh sát cử người đi khoanh vòng phòng bida, điều tra thấy không có hành vi cá cược bóng, chuyện này cũng bị Chu Khang An đ è xuống.  

Sự việc phát sinh không quá hai ngày, đúng lúc vào cuối tuần, phòng bóng có trận đấu, lịch thi đấu trải dài từ mười giờ sáng tới mười giờ đêm. Người ghi danh tham gia và khán giả theo dõi trận đấu kéo lại đông đảo, có không ít người vào vây xem góp vui. Hơn nữa đám Vi Vi cũng có mặt, Trần Dị bận từ sáng sớm đến tối muộn, không rảnh rang chút xíu nào. 

Khoảng ba, bốn giờ chiều, giờ phòng bóng đông người nhất, người ra ra vào vào như nêm cối, đám Ba Tử đang bận bịu dọn bàn, chỉnh bóng, bổ đ ĩa trái cây. Phía sau phòng bida có phòng cất mấy đồ lặt vặt nằm cạnh lối thoát hiểm dành cho trường hợp xảy ra hỏa hoạn, ở góc có hai thùng rác lớn, bên trong toàn cốc nước và chai nhựa của khách. Lúc cô lao công thu gom hết đi, có người đứng một lúc trong góc, cuối cùng vứt vào đó một mẩu thuốc chưa dập. 

Rốt cuộc Miêu Tĩnh cũng nhận được cuộc gọi của Sầm Diệp. 

Đầu dây bên kia, Sầm Diệp muốn nói lại thôi. Qua giọng điệu, Miêu Tĩnh nhận thấy sự ngập ngừng và kỳ lạ của anh ta. 

Kết quả tồi tệ nhất mà cô từng nghĩ tới đấy chính là những chuyện Trần Dị làm trong những năm đó, chắc chắn có chuyện trái pháp luật hoặc không thể dung tha, khiến anh phải lẩn trốn ở ngoài hoặc lánh nạn vì chưa bị lộ mặt. Ngày xưa anh quát chửi bảo cô đừng nhúng tay, giờ đây lại lảng tránh không nhắc, ngay cả Ba Tử cũng mù tịt, sau khi sự việc bình ổn thì lặng lẽ quay về Đằng Thành, sống cuộc sống của một người bình thường. 

Điều Sầm Diệp muốn nói là… trên cơ bản, mạng lưới quan hệ của anh ta vốn dĩ không tra được toàn bộ thông tin về Trạch Phong Mậu. Anh ta bắt đầu từ tờ giấy xét xử, tra xét những manh mối còn sót lại trong đám người ăn cơm tù, tay đeo còng số tám kia. Hầu hết các hành vi mơ hồ bị lộ trong quá trình kinh doanh mua bán. Từ tin tức phía bên Hồng Kông, mới lục ra được mười mấy thân phận và tên họ của Trạch Phong Mậu. Điều này không còn nằm trong phạm trù thương nghiệp và quyền riêng tư cá nhân nữa, mà đã đụng chạm đến vùng nhạy cảm. Quay trở về Trần Dị, Sầm Diệp cho Miêu Tĩnh tên của một người, kiến nghị Miêu Tĩnh hỏi thẳng Trần Dị, hoặc thử đi tìm người này. 

“Anh gửi tin vào điện thoại của em rồi đấy, em xem xem.” 

“Cảm ơn anh.” 

Tin nhắn điện thoại lũ lượt hiển thị, Miêu Tĩnh nghe tiếng đồng nghiệp bên cạnh tám nhảm: “Xem video này nhanh lên, trong thành phố có chỗ bốc lửa kìa, khói đặc mù mịt, khủng khiếp thật.” 

“Chỗ nào thế?” 

“Hình như là gần trường nghề khu Đông, thấy nhiều xe cấp cứu đến lắm, bao nhiêu người được người ta dìu ra.” 

Miêu Tĩnh lướt mắt qua chiếc điện thoại, đọc tin nhắn của Sầm Diệp trước. Người kia có lẽ là người bảo lãnh của Trần Dị, tên Chu Khang An. 

Chu Khang An? 

Miêu Tĩnh nhíu mày, cảnh sát Chu, cô biết vị cảnh sát này. 

Nhìn lại video vụ cháy và vài tấm ảnh chụp đăng trong nhóm, vừa nhấp vào xem, Miêu Tĩnh bỗng chốc tái mặt, hai mắt trợn tròn, ngón tay phóng to tấm ảnh hòng nhìn rõ nội dung, trong luồng khói cuồn cuộn có thể nhìn thấy ba chữ “Tiệm bida”. 

Cô vội vàng ra ngoài, tay run run gọi điện cho Trần Dị, nhưng chẳng hề gọi được! 

Thế lửa bùng dữ dội chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, vừa đúng vào thời điểm khách ở phòng bida đang chơi sung sức nhất. Phòng bida lại nằm dưới tầng hầm, thuộc loại công trình cấp 3, dễ bắt lửa, không gian rộng và không có vật cản. Màn khói xám xịt giương nanh múa vuốt quét tới, nháy mắt tứ phía tối sầm. Nghe người ta xì xào có cháy, sắc mặt Trần Dị thoắt biến, rảo bước xông qua đó xem xét tình trạng đám cháy. Ba Tử lớn tiếng quát tháo sơ tán đám người, đám học sinh cuống cuồng đùn đẩy nhau ra ngoài, người giẫm đạp nhau và tiếng la hét vang liên hồi. 

Bên trong khói dày bao trùm, từng người từng người chạy khỏi đám khói đen. Xe cứu hỏa và xe cứu thương đến cùng lúc. Ngọn lửa lan rộng bốn bề chung quanh, nhiều người đứng xem mà thót cả tim. Khi Miêu Tĩnh hốt hoảng chật vật chạy tới, khắp không trung muội than bay lả tả, trước mặt là một mảng tường cháy sém đổ sụp, nước thải chảy lênh láng dưới đất. Có người hãi hùng, mặt bám đầy bụi đen đi ngang qua. Tấm biển hiệu của tiệm bida bị thiêu trụi sạch, lối vào với dãy đèn nê ông như hóa cái miệng đen ngòm xấu xí. Nhóm lính cứu hỏa được trang trị đầy đủ dùng vòi phun dập tắt ngọn lửa tàn dư. 

Miêu Tĩnh không tìm thấy Trần Dị đâu, cũng chẳng tìm thấy Ba Tử hay bất cứ gương mặt quen thuộc nào. Cô run rẩy bước qua, mặt mày tái nhợt đến thảm, hỏi thăm tình hình của người bên trong bằng một giọng khàn khàn cứng ngắc. 

【Tạm thời không biết sống chết ra sao, chưa phát hiện thi thể bị cháy rụi】

【Có vài người đàn ông hôn mê được cứu khỏi hiện trường vụ cháy, vài người bị bỏng nhẹ và bị thương do giẫm đạp hay hít phải khói độc, đều đã được đưa đến bệnh viện】

“… Xin hỏi có nhìn thấy một người đàn ông, rất cao, dáng vóc cường tráng, đầu húi cua, ngũ quan sắc nét, là ông chủ của tiệm bida này không ạ?” 

“Ông chủ Trần?” Người bên cạnh chen lời, “Anh ấy là người cuối cùng được khiêng ra, đưa đến bệnh viện rồi đấy.” 

Toàn thân Miêu Tĩnh đóng băng, đầu đau như bị châm kim, trống rỗng hỗn loạn, sắp nói chả thành lời: “Tôi biết rồi, cảm ơn.” 

Mặt mày Ba Tử xám đen, cả người nhếch nhác đứng trông ở cửa phòng ICU. Trông thấy Miêu Tĩnh đầu bù tóc rối chạy tới, hai mắt anh ta đỏ hoe. 

“May mà phòng bida rộng, lửa cháy chậm. Anh lùa mọi người ra, anh Dị cầm bình chữa cháy vọt vào phòng cất đồ, anh ấy sợ có người ở trong… Đấy toàn là mấy đứa học sinh, anh ấy phải đi loanh quanh tìm mấy vòng… Lúc tìm được anh ấy thì thấy đang nằm cuộn tròn trong góc, bị sốc nên bất tỉnh.” 

Lông mi Miêu Tĩnh khẽ chớp, nước mắt rơi thẳng xuống. 

Sốc nên bất tỉnh. 

Trần Dị hôn mê trong phòng ICU trọn mười ngày. 

Miêu Tĩnh trông ở phòng ICU không rời một giây phút. 

Người trên người bệnh nằm im lìm, bản báo cáo chụp cộng hưởng từ và kiểm tra não khiến người ta lo sốt vó. Miêu Tịnh chạm nhẹ vào vết thương ở cánh tay anh, khuôn mặt gầy sọp tiều tụy và ấn đường cô cau chặt, nét mặt bình tĩnh mà mông lung. 

Thực ra đã nhớ về rất nhiều điều.  

Nhớ lúc anh mười mấy tuổi, xuất hiện trong phòng bệnh của Trần Lễ Bân với một vẻ cao ngạo bất tuân; nhớ lúc anh chạy mô tô ngã gãy chân, nằm trên giường bệnh dửng dưng nói chuyện tự sát; nhớ lúc anh diện âu phục giày da, hăm hở tuyên bố: “Tương lai của ông đây rực rỡ xán lạn”; nhớ lúc anh nổi cơn thịnh nộ, mắt đỏ ngầu gào lên với cô, đuổi cô cút; nhớ lúc anh đ ộng tình lưu luyến, lẩm bẩm gọi tên cô; nhớ nụ cười nhàn nhạt chất chứa ưu thương của anh vào lần chia tay cuối; nhớ những người và những chuyện hai người đã trải qua suốt mười mấy năm ròng rã. 

Mỗi ngày có rất nhiều người tới đứng ngoài cửa phòng ICU thăm hỏi Trần Dị. Miêu Tĩnh gặp vô số những khuôn mặt lạ lẫm, không biết là anh lại có vòng quan hệ xã giao khổng lồ cỡ ấy. Cô mở to cặp mắt đỏ hơi sưng, thấp thỏm ứng phó qua loa. Lư Chính Tư ở cạnh mà cô không hề nhận ra. Ba Tử đi giải quyết chuyện hỏa hoạn, cô cũng tình cờ nhìn thấy bóng dáng Chu Khang An, song hoàn toàn chẳng có ý muốn đi gặng hỏi, truy tìm căn nguyên. 

Kỳ thực hỏi với không hỏi thì cũng được gì đâu?  

Cô biết trong lòng anh, có những năm tháng bầu bạn nương tựa lẫn nhau, chung quy cô vẫn không giống những người khác. 

Điều đáng may là mọi người chỉ bị kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm gì, ngoại trừ Trần Dị thì không có người nào khác bị thương nặng trong vụ cháy. Phòng bida bị hủy hoại ráo trọi, nhưng ấy cũng chỉ là vật chất ngoài thân, hiện giờ chỉ cần Trần Dị tỉnh lại. 

Trần Dị đã mơ một giấc mơ đầy mỏi mệt mà lại vô cùng cháy bỏng. 

Lúc tỉnh, anh chớp chớp con mắt khô khốc, nhất thời chưa thể thích ứng với khung cảnh trước mắt. Bắt gặp đôi mắt sưng húp rã rời đẫm nước mắt kia, chỉ thấy quen thuộc chứ vẫn chưa có phản ứng gì, cứ ngơ ngác nhìn như thế. 

Cơ thể anh chưa hồi phục hẳn, chỉ có mắt nhìn đăm chiêu, gắng vận động dòng hồi tưởng. Thấy người trước mặt phờ phạc rơi lệ, đến lúc phục hồi toan mở miệng nói, câu đầu tiên của anh vừa yếu ớt vừa sốt ruột. 

“Có chết đâu… khóc lóc cái gì?” 

Mắt Miêu Tĩnh đỏ au, áp gò má ướt đầm vào trán anh. 

Anh cảm nhận được giọt nước mắt lạnh buốt, chẳng hiểu sao, lổ hổng trong tim cũng có cảm giác như vừa trút xuống gánh nặng.

Tỉnh rồi! 

(còn tiếp)