Chương 15: Tiểu Hỗn, tạm biệt

Ở Lại Bên Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit + Beta: Khang Vy

Thẩm Vi Lê mở cửa vào nhà, mệt mỏi nặng nề như bị bệnh nặng.

Hai mắt sưng không thể mở ra nổi, cổ họng đau rát, mỏi mệt như sắp té xỉu, chống tủ giày mãi không bước nổi.

Phương Tiểu Hủy nghe tiếng cửa mở vội chạy ra, "Chị Lê ơi, em thấy ảnh chụp của Liễu Nhất Văn trên mạng..."

"Chị Lê?!"

Nhìn thấy. hai mắt Thẩm Vi Lê sưng đỏ như đã khóc lớn, cô ấy vội chạy lại đỡ, "Chị Lê, chị sao vậy?"

Thẩm Vi Lê quá mệt mỏi, thuận thế tựa lên vai Phương Tiểu Hủy, ôm cô ấy không nói tiếng nào.

Phương Tiểu Hủy chưa thấy dáng vẻ này của Thẩm Vi Lê bao giờ, từ trước đến nay, cô luôn là người tràn ngập khí thế, làm việc không biết mệt mỏi, sẽ không bỏ cuộc.

Thế nhưng hôm nay lại đau đớn bất lực như bị đánh gục không còn chút sức lực nào, cả thế giới đều đã sụp đổ, Phương Tiểu Hủy vừa đau lòng lại vừa sốt ruột.

"Là Liễu Nhất Văn sao? Chị Lê, cô ta lại làm gì chị sao? Bởi vì ảnh chụp?"

Thẩm Vi Lê lắc đầu, chỉ ôm lấy cô ấy như rơm rạ cứu mạng.

Phương Tiểu Hủy không biết nên làm gì, không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nên an ủi cô ra sao, đỡ Thẩm Vi Lê về phòng rồi để cô nằm lên giường.

Thẩm Vi Lê xoay người nằm sấp, nhắm chặt mắt phát ra tiếng nức nở.

Phương Tiểu Hủy hoang mang lo sợ, khó có thể tưởng tượng được một người ngày thường mạnh mẽ lại có lúc như thế này.

Nghĩ tới nghĩ lui, Phương Tiểu Hủy chỉ có thể lấy ly nước ấm đặt lên đầu giường, thấp giọng nói, "Chị Lê, nếu có việc thì gọi em nhé."

Sau đó, cô ấy giúp cô chỉnh điều hòa rồi đi ra ngoài.

Nghĩ Thẩm Vi Lê ngủ một giấc có lẽ sẽ tốt hơn.

*

Chu Yến Hỗn vẫn đứng ở cửa bệnh viện, nhíu mày, ánh mắt mờ mịt vô hồn.

Chuyện xảy ra quá nhanh, câu nói thích cậu như một người đàn ông của Thẩm Vi Lê không ngừng vang vọng bên tai.

Còn có rất nhiều ngày cậu ép buộc hỏi cô, rốt cuộc đã lừa gạt cậu điều gì, cô hoảng loạn, cô lo sợ, cô nói dối, còn hét lên với cậu.

Cùng với đó là tiếng ho khan tê tâm phế liệt của chị cậu, tiếng khóc, tiếng cầu xin cậu đừng gọi cô là chị nữa.

Tất cả khiến cậu không thở nổi như có gai đâm vào họng, hô hấp cũng khó khăn.

Chu Yến Hoài tới gần vỗ nhẹ bả vai cậu, "Anh gọi Đường Phái tới đón em, em về đi, tối còn đi công tác. Ông nội trên lầu có anh rồi, em cũng đừng gọi nhiều cho Thẩm Vi Lê, da mặt con gái mỏng, hôm nay quá đủ rồi."

Chu Yến Hỗn ngoảnh mặt làm ngơ, trước mắt là bóng lưng cô độc lung lay sắp đổ của cô.

Chu Yến Hoài thở dài một tiếng, lấy bật lửa và thuốc lá ra đặt trong tay cậu, "Hút một điếu thuốc đi, có lẽ sẽ thoải mái hơn. Em ở đây chờ Đường Phái, anh lên trên trước."

Tay Chu Yến Hỗn cầm điếu thuốc lá, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Cậu đi tới nơi ít người cản gió, dựa vào bức tường phía sau, cái ót đập hai cái vào tường rồi thở dài.

Cắn đầu thuốc lá, ngẩng đầu nhìn đàn chim bay giữa không trung, hít một hơi thật sâu, đầu óc bị khói thuốc làm tỉnh táo.

Hôm nay cậu đã làm tổn thương chị mình rồi, không bảo vệ cô trước mặt người lớn, còn làm cô kinh hoàng xấu hổ.

Cậu như một tên súc sinh vậy.

Lấy điện thoại gọi cho Thẩm Vi Lê.

Điện thoại tắt máy.

Chuyển sang wechat gửi tin nhắn cho cô: [Chị, hôm nay em xin lỗi, có thời gian thì chúng ta nói chuyện.]

Không ai trả lời.

Chu Yến Hỗn hoảng hốt, tựa như có thứ gì đó đang lặng lẽ biến mất, là thứ gì đó mà cậu không thể nắm lấy, giống đàn chim đang bay ngang qua không trung, lướt qua rồi mất hút.

Đường Phái tới đón Chu Yến Hỗn, thấy cảm xúc thiếu gia không ổn lắm, sau khi lên xe đã nhắm mắt dưỡng thần, cả người lộ vẻ phiền muộn nôn nóng.

Cậu ta cảm thấy đây là lần đầu thấy Chu Yến Hỗn như vậy, bình thường tính khí thiếu gia rất hay cáu kỉnh, không phải loại yên lặng như hôm nay.

Lúc này, cậu như đang ghét bỏ bản thân, đang hối hận vì một điều gì đó.

Đường Phái thăm dò, "Thiếu gia, hôm nay cậu sao vậy, cãi nhau với người nhà à? Chẳng lẽ tháng sau đã đính hôn rồi?"

Một lúc lâu sau Chu Yến Hỗn cũng không trả lời.

Đường Phái cảm thấy chuyện này kỳ lạ, đoán không nổi đã xảy ra chuyện gì. Cậu ta buồn bực nhưng vẫn ngoan ngoãn lái xe, mãi cho tới lúc dừng lại mới quay đầu nói, "Thiếu gia, tới rồi."

Chu Yến Hỗn bỗng mở mắt ra dọa Đường Phái rùng mình một cái.

Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo tàn nhẫn.

Đường Phái ngả người ra sau, "Thiếu gia, cậu làm gì vậy?"

Từ trước đến nay, Chu Yến Hỗn không có trí nhớ đặc biệt nào với phụ nữ, nhưng có vẻ người uy hiếp chị cậu ở bệnh viện chính là người Thẩm Vi Lê chụp ảnh bắt gian.

Dù sao Đường Phái và Chu Yến Hỗn cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, biết rõ đây chính là biểu cảm mỗi lần cậu muốn "dạy dỗ" người khác.

*

Thẩm Vi Lê tỉnh lại sau giấc ngủ dài, cảm xúc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đồng thời cảm thấy mình tự mình đa tình.

Cô không thể đối mặt với chú Chu và dì Diễm Nhi, cũng không thể đối mặt với Chu Yến Hỗn được nữa.

Quá xấu hổ, không có chỗ dung thân.

Cô muốn trốn.

Hơn nữa cô đã đăng ảnh chụp Liễu Nhất Văn lên mạng, nhất định cô ta sẽ tìm cô, cô không thể gây phiền phức cho Phương Tiểu Hủy được.

Thẩm Vi Lê nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào vali.

Trong đầu chỉ có một chữ "trốn", đi đâu cũng được, chỉ cần không phải thành phố này.

Thẩm Vi Lê hạ giá toàn bộ đồ trên cửa hàng second-hand của mình, những thứ đồ chưa đăng cũng cho vào hộp rồi đóng lại, tính đưa tới chỗ mẹ. Những thứ đó quá quý, cô chỉ có thể yên tâm giao cho mẹ thôi.

Đóng gói toàn bộ xong xuôi, Thẩm Vi Lê mở cửa ra ngoài, Phương Tiểu Hủy đứng trước cửa phòng cô định gõ cửa.

Cô ấy thấy thế, kinh ngạc nói, "Chị Lê, chị muốn đi đâu vậy?"

Thật ra Thẩm Vi Lê cũng không biết nên đi đâu, giọng nói sau khi khóc còn khàn khàn, "Có chuyện xảy ra, chị muốn tới thành phố khác."

Phương Tiểu Hủy vội nói, "Chị đi đâu thì đưa em theo được không? Em muốn đi cùng chị."

Thẩm Vi Lê, "?"

Phương Tiểu Hủy ỷ lại vào Thẩm Vi Lê, càng nói càng vội, "Em và chị cùng đi, em có thể giúp chị chia sẻ tiền nhà tiền điện nước, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau mà, được không?"

Thẩm Vi Lê mờ mịt, "Nhưng chị còn chưa biết đi đâu."

Phương Tiểu Hủy thật sự muốn đi cùng Thẩm Vi Lê, dù sao ở đâu cũng là thuê nhà làm công ăn lương thôi, "Chị Lê, chúng ta tới thành phố D đi, ở đó ven biển, không khí thoải mái, không có việc gì thì chúng ta ra biển dạo, sau đó ở nhà livestream, sẽ rất thoải mái!"

Thẩm Vi Lê cảm thấy cũng đúng, dù sao bây giờ cô cũng chưa nghĩ ra nên trốn tới đâu.

Phương Tiểu Hủy bảo Thẩm Vi Lê đợi mình, cô ấy cũng đi thu dọn đồ đạc, tiền nhà còn thừa ba tháng, chủ nhà cũng không hoàn lại tiền, đồ khác cứ để đây là được rồi, cô ấy chỉ mang theo quần áo.

Thẩm Vi Lê suy nghĩ, điện thoại vẫn chưa khởi động, mượn máy Phương Tiểu Hủy rồi về phòng gọi cho mẹ.

Rời nhà không phải chuyện nhỏ, cô muốn nói rõ chuyện với mẹ, nếu không, mẹ cô hiểu chuyện gì xảy ra, làm ở Chu gia cũng rất mất mặt.

Cả nhà Chu gia đều ở bệnh viện, Phạm Mỹ Huệ không bận, lập tức nghe máy, "Lê Lê, mẹ đang định gọi điện thoại cho con đây."

Thẩm Vi Lê hỏi, "Sao vậy ạ?"

Phạm Mỹ Huệ nói, "Không phải em gái con sắp khai giảng rồi sao? Mẹ định nói với con một tiếng, sáng nay mẹ cho nó 7000 tệ tiền học phí và sinh hoạt rồi, con đừng cho nó nữa, con có tiền thì tiết kiệm tiêu cho mình, nhớ chưa?"

Thẩm Vi Lê nghe thấy tiếng ong ong bên tai, sau đó là tiếng ù tai bén nhọn.

Cô bị Thẩm Tâm Oánh lừa 8000 tệ rồi.

Số tiền ấy cô cũng không đòi lại được nữa, phần nhiều là cô ta sẽ nói, "Chị, chị đừng nói với mẹ, tim mẹ không tốt, giận sẽ phát bệnh", đây là uy hiếp dành cho cô.

Thẩm Vi Lê nói nhỏ, "Con biết rồi, mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."

Phạm Mỹ Huệ cười, "Lê Lê nói đi."

Thẩm Vi Lê đứt quãng kể lại mọi việc xảy ra hôm nay ở bệnh viện, giữa lúc đó có vài lần muốn khóc nhưng lại nhịn xuống.

Thật ra, nói với mẹ chuyện cô thích Chu Yến Hỗn rất xấu hổ, khó nói nên lời, nhưng cô không muốn mẹ mình hoàn toàn không biết gì về con gái cả, vì vậy nói thẳng toàn mọi chuyện.

Cuối cùng, cô còn ra vẻ không sao nói, "Mẹ, chuyện này đừng nói cho Tâm Oánh, còn nữa, con định rời khỏi đây hai tháng, muốn nói trước với mẹ."

Phạm Mỹ Huệ đau lòng, bà ở đầu bên kia điện thoại đã khóc nhiều lần, "Không sao, con cứ đi đi, không cần lo chuyện trong nhà, mẹ không nói cho em con, cứ coi như là đi giải sầu, thỉnh thoảng gọi điện thoại nhắn tin cho mẹ báo an toàn là được rồi, biết chưa?"

Thẩm Vi Lê đồng ý, "Vâng ạ. Lát con mang đồ về, mẹ làm về thì giữ giúp con, mấy ngày nữa con sẽ bảo Đường Phái qua lấy. Mẹ đừng khóc, là con đã khiến mẹ lo lắng rồi."

Phạm Mỹ Huệ sụt sịt, "Con gái mẹ hôm nay đã chịu ấm ức như vậy, mẹ đau lòng, Lê Lê, con ở ngoài thiếu ăn thiếu mặc thì nhớ nói cho mẹ."

Thẩm Vi Lê cố nén không khóc, cuối cùng nói hai câu vui đùa với mẹ rồi tắt điện thoại.

Cô mang đồ về nhà, sau đó trở lại gặp Phương Tiểu Hủy.

Vừa lúc cô ấy đã thu dọn đồ đạc xong, hai người xách theo vali tới ga tàu hỏa.

Lúc gần tới nơi, Thẩm Vi Lê nhớ ra hôm nay mình chưa mua vé số, sau khi xuống xe tới một đại lý vé số gần đó để mua.

Đại lý gần nhà ga tràn ngập mùi khói thuốc, Thẩm Vi Lê để Phương Tiểu Hủy ở ngoài chờ mình, còn cô che thấp mũ đi vào.

Ban đầu Thẩm Vi Lê chỉ muốn mua một tờ hai tệ, nhưng lúc lấy tiền ra, cô lại nhìn chứng minh thư của mình. Phương Tiểu Hủy đã đặt vé giường nằm tới thành phố D trên mạng, Thẩm Vi Lê bỗng có cảm giác mình sắp rời khỏi nơi này, bắt đầu một cuộc sống mới.

Cô lấy một trăm năm mươi tệ ra, báo số mà cô vẫn mua, "Mua hết."

Ông chủ kiến nghị, "Không mua số khác sao? Có thể tăng cơ hội trúng thưởng đó."

Thẩm Vi Lê nói, "Không mua."

Dãy số này cô đã mua rất nhiều năm, đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không mua nữa.

Ông chủ ghi số vào, "Được, hai tệ, 75 tờ."

Thẩm Vi Lê cầm vé số suy nghĩ, từ lúc cô sinh ra tới giờ chưa từng gặp may bao giờ.

Tuy cô không được may mắn, nhưng cũng chưa từng oán hận cuộc sống, vẫn luôn cố gắng học tập làm việc kiếm tiền, cũng nên có một lần may mắn chứ, đúng không.

Một tấm vé số trúng 200 tệ, 75 tấm thì trúng một vạn năm, số tiền này cũng đủ để cô sinh sống ở một thành phố mới.

Hi vọng lần cuối cùng này có thể gặp may, một tấm hai trăm tệ là được rồi.

Cùng lắm thì, một tấm vé số trúng mười tệ, 75 tấm cũng trúng được 700 tệ.

Sau đó Thẩm Vi Lê nhớ trong túi quần còn có hai đồng xu lẻ, lại bỏ thêm vào.

Cuối cùng, Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy đợi tàu hỏa tới ở ngay sảnh.

Ghế ngồi ở đây không nhiều lắm, nhưng lại chật kín, môi trường ở đây vô cùng tệ, có mùi như toilet, huyên náo ồn ào, trống trải ầm ĩ.

Thẩm Vi Lê đứng ở một khu đất trống, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn chuyến tàu mã số K8899 xuất phát lúc 20 giờ 20 phút, chỉ còn có 20 phút nữa, cô sẽ bắt đầu một hành trình mới.

*

Chu Yến Hỗn và Đường Phái ngồi trong phòng VIP chờ máy bay.

Lần công tác này, Chu Yến Hỗn gọi Đường Phái đi cùng.

Phòng cho khách VIP tao nhã lịch sự, Đường Phái rót hai ly trà, đưa Chu Yến Hỗn một ly.

Chu Yến Hỗn nhíu mày không ngừng gọi cho Thẩm Vi Lê, hết lần này tới lần khác, bên kia chỉ vọng lại giọng nói máy móc.

Cậu đưa tay về phía Đường Phái, "Đưa điện thoại cho tôi."

Đường Phái đã quan sát thiếu gia một lúc lâu, không hiểu thiếu gia đang phiền lòng chuyện gì, đưa di động hỏi, "Cậu gọi cho ai vậy?"

Chu Yến Hỗn ngoảnh mặt làm ngơ, dùng điện thoại Đường Phái gọi cho Thẩm Vi Lê, vẫn tắt máy.

Mày nhíu ngày càng chặt.

Tình huống này không thích hợp, Chu Yến Hỗn nôn nóng, không tìm thấy Thẩm Vi Lê khiến cậu bất an.

20 giờ 00, nhân viên tới nhắc nhớ Đường Phái và Chu Yến Hỗn, chuyến bay CA2582 đã có thể bắt đầu lên hạng thương gia.

Đường Phái hỏi cậu, "Thiếu gia, đi chưa?"

*

Ga tàu nhắc nhở K8899 đã tới sân ga, chuẩn bị soát vé.

Thẩm Vi Lê xếp hàng, rất nhiều người đang nghịch điện thoại, Phương Tiểu Hủy hỏi cô, "Đúng rồi chị Lê, chị muốn xem weibo Liễu Nhất Văn bị mắng thế nào không?"

Thẩm Vi Lê lắc đầu, vẫn không lấy điện thoại ra.

20 giờ 10 phút bắt đầu soát vé, Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy cùng nhau lên tàu.

Bên trong có tiếng trẻ con khóc, có tiếng người đi qua đi lại và mùi mì ăn liền, có người hôi chân vươn người ra hút thuốc.

20 giờ 20 phút, xe lửa từ từ khởi động, Thẩm Vi Lê ngồi ở chỗ nằm, nhìn cảnh đêm hè phía ngoài.

Trong lòng thầm nói: Tiểu Hỗn, tạm biệt.

Quá khứ, đã qua rồi.

*

20 giờ 20 phút, phòng dành cho khách VIP.

Cuối cùng Chu Yến Hỗn cũng đứng dậy, lúc cầm lấy túi tài liệu thì quệt phải chén trà trên bàn.

Chén trà rơi xuống mặt đất, nước trà tràn ra, vỡ toang.

Tiếng kêu vô cùng vang vọng.

Một mảnh nhỏ văng tới giày Chu Yến Hỗn, nước trà bắn lên quần cậu.

Trái tim cậu bỗng nhiên đập nhanh không thể giải thích nổi, cảm giác mất mát bắt đầu dâng lên từ tận đáy lòng.