Chương 31: Ký Ức Bị Mất

App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vẻ mặt Cao Hiểu Nhã sợ hãi, nói với Tần Linh những gì đồng nghiệp đã nói với cô, “Anh nói xem, tối hôm qua nữ quỷ đuổi tôi, có phải là đại tỷ đó không? Cô ta chết rồi, muốn đưa tôi đi theo làm đẹp cho sao?”

Tần Linh dở khóc dở cười, cô gái bây giờ suy nghĩ ảo tưởng như vậy sao? “Cô ta không có thù oán gì với cô, sao lại mang cô xuống làm đẹp cho chứ? Trong lòng cô ta hẳn có bệnh.”

“Nghe nói đại tỷ kia đã chết mấy ngày rồi, không thể một đêm mà xác trương phình lên được.

Tối hôm qua tôi nhìn thấy chị ấy, chị ấy hiển nhiên không sao.

Nói đến như vậy, cô ta hẳn có gì đó không đúng, Cao Hiểu Nhã nhớ lại và nói: Đặc biệt là tuần này, có vẻ khác với trước đây.

Tần Linh nghĩ tới đây, nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại khác?”

“Đầu tiên là ánh mắt, cô ấy nhìn người ta bằng ánh mắt kiêu ngạo, gần đây cô ấy không chỉ kiêu ngạo mà còn có một số tính toán để xem ai là người vừa mắt.” Dù sao cũng là giác quan thứ sáu của phụ nữ, nói anh cũng không hiểu, chỉ là không đúng thôi.

Trước đây cô ấy rất hay cáu gắt nhưng bây giờ cô ấy còn cáu kỉnh hơn trước, hay la mắng mọi người, mọi người trong tiệm sợ cô ấy và không muốn phục vụ cô ấy.

Hơn nữa tôi cũng biết được cô ấy đã bỏ thuốc lá, trước đây cô ấy rất thích hút thuốc và rất nghiện thuốc lá, mà một tuần nay cô ấy đột ngột bỏ thuốc, thích buổi tối tới.”

Tần Linh nhíu mày, thời gian này thật là trùng hợp.

Cậu hỏi Vương Tử Hoàn, người đang nghe tiểu thuyết giả tưởng, “Cậu cho rằng ma nữ tìm cô gái đêm qua có liên quan gì đến vị đại tỷ này không?”

Vương Tử Hoàn cười khổ, “Tôi không biết.”

Tần Linh bất đắc dĩ, khuyết điểm của việc ra ngoài với người ngoài nghề chính là không thể cùng nhau thảo luận, “Dùng trực giác của cậu á!”

“Tôi không có trực giác, tôi chỉ phản ứng theo bản năng.”

Tần Linh bội phục, đối với người tự nhận thức bản thân chính xác như thế, cũng là một nhân tài.

Hai người quyết định ra bờ sông xem xét, lúc này cảnh sát đã đưa thi thể đi rồi, trời lạnh người xem náo nhiệt cũng bỏ đi hết.

Tần Linh tiếc nuối, có thể nhìn thi thể thì tốt rồi, có phải là bị quỷ hại chết, có thể phân biệt ra được.

Mục Huyền Cảnh trở lại cửa hàng, phát hiện Tần Linh vẫn chưa trở về, liền gọi điện thoại cho cậu, nghe được tiếng gió từ phía bên kia, Mục Huyền Cảnh lo lắng hỏi: “Cậu ở đâu? Cần tôi đi đón cậu không?”

Tần Linh ngồi xổm bên sông, nhặt đá ném xuống sông.

“Tôi tìm thấy một cái xác ở đây, đã chết đêm qua.

Người ta nói rằng cái xác trông đã như chết nhiều ngày rồi.

Trùng hợp hơn nữa, cô ta là khách hàng của Cao Hiểu Nhã, cô ta đã chết mà Cao Hiểu Nhã bị truy lùng, tôi muốn đến để kiểm tra manh mối nhưng không ngờ thi thể đã bị lấy đi.



Mục Huyền Cảnh bất mãn hỏi: “Lo lắng những thứ này làm gì? Cô ta đưa tiền, cậu bảo vệ mạng cô ta là được rồi.

Đi bờ sông không lạnh sao?”

Tần Linh rụt cổ, “Tôi mặc dày, không lạnh.” 

“Cậu trở về, tôi sẽ điều báo cáo khám nghiệm tử thi cho cậu, sau này không quan tâm đến loại chuyện này nữa.”

Tần Linh ngạc nhiên hỏi: “Anh có thể lấy báo cáo khám nghiệm ra?”

Bên kia im lặng, Tần Linh đang đợi hồi âm, khó hiểu nhìn điện thoại, không hề cúp máy, gió lớn không nghe rõ hả?

Mục Huyền Cảnh đột nhiên trầm giọng hỏi: “Không khen tôi sao?”

Tần Linh: “… … Oa, anh giỏi quá!”

Mục Huyền Cảnh lúc này mới cúp điện thoại, có vẻ như anh đi điều báo cáo.

Tần Linh lập tức bật cười, người lớn như vậy, thật ấu trĩ!

Một lúc sau, Mục Huyền Cảnh gọi lại, “Người đó đã chết được bảy ngày, không phải chết đuối, não chết trước.”

“Không đúng, hôm qua Cao Hiểu Nhã còn làm đẹp cho cô ta mà.

Nhiều người trong cửa hàng đã nhìn thấy cô ta.”

“Cho nên, vụ án này được chuyển cho Nhan Khang.”

Tần Linh tò mò hỏi: “Nhan Khang cũng thuộc bộ ngành kia à?”

Mục Huyền Cảnh không muốn nói nhiều về vấn đề ở đó, ngữ khí bình thản nói: “Nhan Khang bây giờ là bộ trưởng.”

Đôi mắt của Tần Linh sáng lên, đột nhiên phát hiện ra một cách mới để hoàn thành nhiệm vụ mà không cần phải tự thân vận động.

Sau khi hệ thống chú ý tới, đột nhiên xù lông: “Cậu quan tâm thì có thể làm gì được?”

Tần Linh tốt tính khuyên nó: “Làm sao không được? Chúng ta không chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ,  mà còn có thể đáp ứng yêu cầu của khách hàng, nhận tiền của khách hàng, có người giúp ta làm không tốt sao?”

Hệ thống: “Đừng lười biếng như vậy!” 

Tần Linh không trả lời đề tài của nó, “Ta đã làm mấy nhiệm vụ rồi, khi nào sẽ giao bazooka cho ta?”

Hệ thống dụ dỗ cậu nhanh chóng làm việc: “Rất nhanh thôi, hoàn thành nhiệm vụ này, còn có hai cái nữa.”

Lúc này Cao Hiểu Nhã lại gọi điện thoại đến, cô sợ ma nữ lại tới tìm mình, hỏi Tần Linh có tìm ra manh mối gì không?

Tần Linh đứng dậy, ném cục đá trong tay, quay lại xe, “Tôi đang kiểm tra, cô cứ chờ là được.”

Cao Hiểu Nhã sợ hãi hỏi: “Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi giao tiền ngay bây giờ nha!”

Tần Linh cười nói: “Cô trả tiền xong tôi cũng không canh giữ cô được.

Đừng lo lắng, tính mạng của cô không gặp nguy hiểm đâu.”

Cao Hiểu Nhã quá lo lắng, “Đại ca! Không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng là đáng sợ! Đây chính là ác quỷ! Người ta chỉ là một cô gái trói gà không chặt thôi!”

Tần Linh an ủi cô: “Đừng sợ, con gái thì phải mạnh mẽ lên.” 

*Nguyên văn: 爷们儿: các ông các cụ, mà trong câu này không giống vậy

Cao Hiểu Nhã: “…”

Má nó!!!

Tần Linh chân trước vừa tới cửa hàng, Nhan Khang liền chạy tới, nhìn thấy Tần Linh nhiệt tình tiến lại gần, “Tần tần ~ tôi tới thăm ông nà!”

Tần Linh chán ghét: “Bình thường đi, đừng gọi ghê tởm như vậy, giống như hôn nhẹ á.”

“Hì hì ~” Nhan Khang rốt cục cũng chạy ra ngoài,  y chang như kẻ ngốc, Tần Linh và mgc đều nhìn không ra, còn muốn đuổi hắn ra ngoài, để gió lạnh thổi khiến hắn tỉnh táo lại.

Mục Huyền Cảnh không thể không đá hắn một cước, “Nói chuyện đứng đắn.”

Nhan Khang tự mình rót chén trà nóng, vừa uống vừa nói: “Chúng ta bắt đầu từ người chết đi, người này là Hứa Vệ Cầm, thường đi thẩm mỹ viện.”

Tần Linh hỏi: “Cô ta có quan hệ gì với Cao Hiểu Nhã?” 

“Cao Hiểu Nhã, tôi nghe Mục sát tinh nói, tôi đã tìm người để điều tra, nhưng tôi không phát hiện ra họ có thù oán gì.

Cao Hiểu Nhã rất vô tư, dễ tính, mắng cô ta hai câu cũng không để ở trong lòng, nghe nói thủ pháp đấm bóp rất tốt, rất nhiều phú bà đều thích dùng cô ấy.

Theo lí  mà nói, Hứa Vệ Cầm cho dù biến thành quỷ, cũng không phải hại cô ta.

Cho nên, không rõ liệu Hứa Vệ Cầm có phải là người hại hay không.



Tần Linh nhớ tới câu nói của Cao Hiểu Nhã, “Có phải cô ta muốn mang cô ấy đi làm nhân viên đấm bóp tư nhân không?”

Ánh mắt Nhan Khang như muốn nói não ông nhúng nước à?

Tần Linh lúng túng đỡ trán,, chắc chắn rất thiếu thông minh.

“Vậy trên thi thể của Hứa Vệ Cầm còn sót lại chút oán khí nào không?”

Nhan Khang cười khổ: “Tôi không nhìn thấy.

Thi thể hình như đã chết bảy tám ngày, có khi đã tiêu tan rồi.”

Tần Linh truy hỏi: “Một tia cũng không có?”

Nhan Khang cười nói: “Phương diện này ông là chuyên gia, tôi giỏi đánh nhau, còn ông thì phải sống tỉ mỉ hơn.



Tần Linh bất đắc dĩ, “Tôi có thể nhìn thi thể không? Trước tiên phải đảm bảo rằng linh hồn của Hứa Vệ Cầm vẫn còn ở đó.”

Nhan Khang khổ sở nói: “Đã vào bộ rồi.”

Tần Linh cười xấu xa: “Đi được không? Nghe nói ông đã trở thành quan, dùng đặc quyền của ông, chúng ta lén lút vào.”

Nhan Khang theo bản năng nhìn Mục Huyền Cảnh, vị đại ca này mặt mũi đần thối ra, nhưng làm sao bây giờ? Không phải hắn thông đồng, là Tần Linh tự muốn tới.

Nhan Khang trầm ngâm một chút, cách Mục Huyền Cảnh một chút, “Vậy thì… Đi xem?”

Tần Linh đã đứng dậy, cầm lấy quần áo trên móc treo, trong lòng khá cao hứng, “Đi xem, nhị thiếu! Trông cửa hàng, buổi chiều hẳn là có khách mua nhiều thứ đó!”

Vương Tử Hoàn vừa hay đang đọc được một kịch bản hay, muốn cùng người đàm luận, vui cười hớn hở ở lại trông cửa hàng. 

Sau khi Tần Linh đi theo hai người tới tổng bộ, cậu phát hiện đây không phải là bộ ngành được xây dựng lạnh băng như cậu tưởng tượng.

Trong một căn nhà, có rất nhiều nhiệm vụ ở quầy lễ tân, hai người dường như đang ở cùng nhau đang cầm nhiệm vụ và đăng ký. 

Nhìn thấy bọn họ vào cửa, hai người đều kinh ngạc, đặc biệt nhìn thấy Tần Linh, một người cao lớn vạm vỡ, râu quai nón vô thức lui về phía sau hai bước, “Ngài, ngài đã trở lại?”

Tần Linh kinh ngạc nhìn Mục Huyền Cảnh, Nhan Hầu Tử quan uy thật lớn! Ngầu quá! Amazing, good job bạn ơi!

Mục Huyền Cảnh nhịn cười, người này không sợ Nhan Khang, mà là Tần Linh.

Ngay sau khi nghe thấy, mọi người trong đại sảnh bắt đầu nhiệt tình chào hỏi, lâu rồi nhìn thấy ba người bọn họ cùng nhau xuất hiện, tất cả đều cao hứng vây quanh, “Mục ca trở lại, Tần ca cũng vậy…”

“Khụ!” Nhan Khang ho khan một tiếng, “Đây là viện trợ bên ngoài mà tôi mời, họ Tần, tất cả mọi người khách khí rồi.”

Mọi người im lặng ngay lập tức, sau đó nhìn vào mắt Tần Linh, rõ ràng là ngạc nhiên xa lạ, nụ cười trên mặt những người có mặt đều rút đi, dường như họ đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Tần Linh cảm thấy khá nhạy cảm, nói nhỏ với Mục Huyền Cảnh, “Nhìn ánh mắt của họ, tôi nghi ngờ họ đã biết tôi từ trước.”

Mục Huyền Cảnh ừ một tiếng, “Cậu trước đây từng lén lút tới.”

Nhan Khang dẫn đầu, “Nhanh lên, mấy người chỉ có năm phút thôi.”

Tần Linh vừa đi vừa tò mò nhìn lại, bị Mục Huyền Cảnh nắm sau gáy, rồi vặn đầu trở lại.

Khi họ đến nhà xác, Nhan Khang cười xấu xa, vén tấm vải trắng lên, Tần Linh nhìn thấy cái xác ướt đẫm phòi não, thi thể trương phồng hư thúi, cau mày muốn chạy.

Mục Huyền Cảnh trừng mắt với Nhan Khang, phủ kín xác, muốn đá Nhan Khang ra ngoài. 

“Đừng nhìn, trực tiếp điều tra oán khí là được.”

Tần Linh gật đầu, tức giận nhìn Nhan Khang, “Ông cố ý.”

Nhan Khang vô tội nói: “Không phải, tôi chỉ muốn ông nhìn kỹ hơn thôi.”

Tần Linh chế nhạo, “Nghiệp nhiều như vậy, đáng cả đời độc thân.” 

Nhan Khang: “…”

Đây có phải là lý do tại sao hắn thua Mục Huyền Cảnh???

Tần Linh kiểm tra một chút, “Có một tia oán khí, nhưng không phải của cô ấy, hồn của cô ấy không còn tìm thấy nữa.”

Đã lâu không làm việc cùng nhau, Nhan Khang hào hứng nói: “Dù là ai đi chăng nữa thì đêm nay chúng ta hãy chiêu hồn đi, cùng nhau bắt nhé!”

Tần Linh không có phản đối, dù sao có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ không từ chối thêm một người giúp đỡ.

Nhan Khang vui vẻ nói: “Ban đêm chúng ta hãy vẽ một vòng tròn, Tần Linh chiêu hồn, Mục Huyền Cảnh, hai ta không thể để cho nó chạy ra cái vòng này, cũng không thể để nó trốn trở về.

Nó chạy từ bên của đứa nào thì phải hô to ba tiếng, tôi là phế vật.



Mục Huyền Cảnh một mặt không nói càng thêm ghét bỏ, căn bản không muốn nói chuyện với hắn chút nào. 

Tần Linh nhìn bọn họ, đột nhiên có loại cảm giác quen thuộc.

Loại này hình ảnh, chắc hẳn cậu đã từng trải qua rồi, nhưng cậu không nhớ rõ.

Tần Linh đột nhiên muốn biết mình đang làm gì trong suốt hai năm mất trí nhớ.

Cuối cùng, ba người quyết định đến cửa hàng nhỏ của Tần Linh ăn tối, sau đó đi chiêu hồn trong sân nhỏ của Tần Linh.

Giống như lúc trước, Nhan Khang vẽ một vòng tròn, “Tần Linh, nhanh, đã đến giờ biểu diễn của ông rồi.”

Tần Linh không nói nên lời, chơi đùa như thế này quả thực rất ngây thơ.

Nhan Khang cũng tạo nghiệp, “Ông dùng tia oán khí này chiêu thì đừng chiêu quỷ môn nha.”

Khóe miệng Tần Linh giật một cái, có thể không nhắc tới chuyện xấu hổ kia không? 

Mục Huyền Cảnh lạnh mặt bình tĩnh lại đá vào chân Nhan Khang, “Im đi.”

Nhan Khang cuối cùng cũng thành thật, Tần Linh lườm một cái, đáng! Tần Linh vừa gọi hồn, một đám hắc khí dần dần ngưng tụ trong vòng tròn, bóng dáng của một ma nữ còn chưa lộ ra hết, cảm nhận được nguy hiểm ở đây, bóng đen lập tức muốn rời đi.

Ngay sau đó liền bị roi buộc lại, Nhan Khang nhếch mép, “Thím, thím đi đâu vậy?”

Bóng dáng của ma nữ đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, hung hăng lao thẳng về phía Tần Linh ở gần nhất, Tần Linh theo bản năng ngửa đầu về sau một cái,, giây tiếp theo đã bị một bóng người chặn lại.

Ma nữ còn chưa đến gần Tần Linh, đã bị Mục Huyền Cảnh nện xuống đất, toàn thân lẫn cả roi của Nhan Khang đều bị nện xuống, mặt đất nứt ra khoảng hai mét.

Ma nữ giống như một củ cải, chỉ lộ ra một đầu, da mặt nứt ra, lộ ra một con mắt sưng như cóc, mũi vẹo, cằm dùi, giống như mọi con xà tinh. (Mấy chị gái mặt rắn bên trung á)

Phản ứng đầu tiên trong đầu Tần Linh là: Yêu quái! Mau thả sư phụ ta ra!

Nhan Khang đau lòng roi của mình, ngồi xổm xuống, chạm vào roi run rẩy răng trợn mắt hỏi ma nữ:  “Bây giờ tao đang có tâm trạng rất tệ.

hỏi mày cái gì mày liền nói cái ấy, bằng không hiện tại đem đầu mày ghìm xuống dưới.

Có phải mày đuổi theo Cao Hiểu Nhã không?” 

Ma nữ sợ bị đánh không dám ngang, oán khí đều tản đi, run rẩy gật đầu nói: “Đúng, là ta.”

“Tại sao lại giết cô ấy?”

Ma nữ sợ tới mức lắc đầu không dám nói.

“Không nói?” Nhan Khang rút roi ra, vụt muốn tiếng gió sắc bén bên tai cô, “Nói đi! Tao so với hắn ta còn hung dữ hơn!”

Ma nữ theo bản năng liếc nhìn Mục Huyền Cảnh, sợ tới mức vội vàng nói: “Bởi vì cô ấy đẹp, tính cách tốt.”

Nhan Khang không thể tin được, “Đây là lý do giết cô ấy? Mày cũng quá vô lý! Mày giết Hứa Vệ Cầm phải không? Nói!”

“Đúng.”

“Tại sao?”

“Bởi vì cô ta giàu có, tùy hứng, tính khí bạo.”

Nhan Khang hỏi: “Cô ấy có đắc tội mày à?”

Ma nữ lắc đầu, “Không có.”

Nhan Khang bực tức, “Không có mà mày cũng giết cổ?”

Tần Linh nói thêm: “Mặc dù hai nạn nhân có tính khí và thân phận khác nhau, thế nhưng đều có điểm giống nhau, đó là thường ra vào thẩm mỹ viện.” Cậu tò mò, “Ngươi chết như thế nào?”

Ma nữ oán hận nói: “Giải phẫu thất bại!”

Tần Linh nhìn vẻ oán khí của cô lại bay lên, “Quả nhiên là chết oan, nhưng tại sao ngươi lại giết bọn họ?”

Ma nữ hận nói: “Bởi vì bọn họ xinh đẹp!”

Tần Linh ghê tởm, quá ác, bởi vì người ta đẹp nên giết? Tần Linh càng xem cô càng không vừa mắt, một điều nữa là khi nhìn Mục Huyền Cảnh và Nhan Khang thì cô ta rùng lập cập, khi nhìn cậu, cô lại nhe răng trợn mắt, dám thả oán khí, đây là đang xem thường cậu sao? 

Tần Linh lạnh lùng nói: “Đại tỷ họ Hứa đó hình như đã chết được bảy ngày.

Ngươi giết cô ấy khi nào?”

Ma nữ nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Linh, tham lam liếm môi, “Tối hôm qua.”

Tần Linh một lần lại cảm thấy sự khinh thường, giẫm lên mặt ma nữ, “Ngươi xem thường ta? Ngươi có phải đang xem thường ta?”

Ma nữ hét lên hai tiếng, oán khí vừa mới ngưng tụ trên người cô lại bị giẫm tan đi, hồn phách sắp vỡ nát loạng choà loạng choạng, nếu bị giẫm thêm hai chân nữa cũng có thể bị giẫm nát luôn.

Nhan Khang nhanh chóng kéo cậu, “Tần Tiểu Linh, bình tĩnh! Trước tiên chúng ta nhốt cô ta lại, điều tra nguyên nhân cái chết của cô ta rồi mới xử lý.”

Tần Linh hừ lạnh một tiếng, “Coi như ngươi mạng lớn!”

Mục Huyền Cảnh lôi Tần Linh đi, không khách khí đuổi người: “Cậu trở về xử lý đi, chúng tôi đi ngủ.”

Nhan Khang tổn thương, trúc mã không chỉ đánh không lại thiên hàng, trúc mã còn phải đi tăng ca, trúc mã cảm thấy đắng lòng.

Đêm đó Tần Linh mơ một giấc mơ, mơ thấy mình cùng Mục Huyền Cảnh, Nhan Khang đi ra ngoài làm nhiệm vụ, sau khi lên xe thì thấy Nhan Khang đến muộn, cậu ngồi ở phía sau ngáp.

Mục Huyền Cảnh ở bên cạnh nắm lấy tay cậu, vỗ vỗ chân của anh, “Có muốn ngủ một lát không?” 

Tần Linh rất tự nhiên nằm ở trên đùi của Mục Huyền Cảnh, “Em ngủ một lát, lúc sắp tới anh gọi em nhé.”

Mục Huyền Cảnh sờ đầu của cậu, buộc chặt cổ che vết đỏ trên cổ, cong lên khóe miệng, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”

Tần Linh nhỏ giọng nói: “Anh hôn em một chút đi, nếu không em ngủ không được.”

Mục Huyền Cảnh sủng nịch nâng mặt của cậu, hôn một cái, cười dỗ: “Mau ngủ đi.”



Buổi sáng khi Tần Linh tỉnh dậy, cậu ngơ ngác nhìn trần nhà nằm nửa tiếng đồng hồ, đầu óc rối bời, không biết phải đối mặt với Mục Huyền Cảnh như thế nào, tại sao lại có một giấc mơ như vậy?

Mục Huyền Cảnh làm xong bữa sáng, thấy cậu còn chưa đi ra, liền gõ cửa: “Tần Linh, tỉnh chưa?”

Tần Linh đắp chăn lên đầu, không muốn trả lời. 

Mục Huyền Cảnh mở cửa, “Tỉnh lại ăn cơm đi, Nhan Khang sắp tới đây đó.”

Tần Linh tức giận ngồi dậy, “Mục Huyền Cảnh, nói thật cho tôi biết, hai chúng ta có quen nhau không?”

Mục Huyền Cảnh nhìn mái tóc rối bù của cậu, giống như một chổi phất trần bị gió thổi bay, cảm thấy thích thú.

“Rất quen.”

“Quen đến mức có thể nằm úp sấp trong lồng ngực anh ngủ sao? Có thể…” Tần Linh nghẹn lời, nói không được nữa, “Không có chuyện gì.”

Mục Huyền Cảnh kinh ngạc nhìn cậu, “Cậu…”

Tần Linh 囧 đỏ mặt, nhanh chóng giải thích, “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thuận miệng nói! Tôi không phải ý đó!”

Mục Huyền Cảnh nhìn cậu chằm chằm một hồi, sau đó đột nhiên thở dài bắt đầu cởi quần áo, “Muốn ngủ như thế cũng không phải là không được.”

Tần Linh đột nhiên hoảng sợ, “Không cần, anh mau mặc quần áo vào! Tôi dậy ngay!” 

Mục Huyền Cảnh tiếc nuối “Chậc” một tiếng, ngừng trêu chọc cậu, đi ra ngoài giúp Tần Linh đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Hai người vừa ăn xong Nhan Khang đã chạy tới, tối hôm qua đã nói rồi, hắn trở về kiểm tra manh mối về khi ma nữ còn sống, hôm nay cùng nhau đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ để điều tra.

Tần Linh dọc theo đường đều không nói lời nào, Nhan Khang muốn nói nhảm với cậu, cậu cũng không ơi hỡi gì, Nhan Khang khó hiểu nhìn Mục Huyền Cảnh, có gì không đúng nha, tại sao lại im lặng như vậy?

Mục Huyền Cảnh trầm mặt không nói lời nào, anh lo lắng hôm qua Tần Linh đi tới bộ, nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc như vậy nên kích thích đại não.

Nếu cậu nhớ lại những ký ức trước đây của mình, liệu có để lại những di chứng khác không?

Lúc này Tần Linh giật giật góc quần áo của Mục Huyền Cảnh, “Tôi buồn ngủ.” 

“Ngủ một chút?” Mục Huyền Cảnh trả lời là theo bản năng, hơn nữa ngay sau đó anh lập tức đặt hai chân bằng phẳng, giống hệt tư thế trong mơ của Tần Linh, để Tần Linh nằm trong lồng ngực anh ngủ.

Tần Linh nghiêm mặt, ánh mắt phức tạp nhìn Mục Huyền Cảnh vài giây, “Tôi không buồn ngủ nữa.”

Cậu đã hoảng loạn rồi, có gì đó không ổn, tuyệt đối là có gì đó không ổn.

Giấc mơ đó thật quá quái dị, dù là bạn thân đến đâu cũng có thể thản nhiên hôn sao? Cậu cũng chưa điên nơi! Lẽ nào cậu có suy nghĩ gì đó với Mục Huyền Cảnh? Không đúng! Không thể! Không đúng không đúng không phải!

Tần Linh ôm đầu, áp trán vào cửa kính xe, điên rồi điên rồi điên rồi!

—————