Chương 177: Q6 – UYỂN ƯỚC - CHƯƠNG 175: BIẾN RỒI

Thư Linh Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Q6 – UYỂN ƯỚC – CHƯƠNG 175: BIẾN RỒI

Editor: Luna Huang
Nhớ kỹ, không nên ở lúc các tiểu tỷ tỷ trò chuyện về làm đẹp, vô lễ cắt đứt nhã hứng của các nàng…

Vừa trò chuyện về cách chăm sóc tông mao, đã bị người tiếp nhị liên tam cắt đứt, cô nãi nãi trong con ngựa tức giận nhất thời nổ tung, đằng đằng sát khí đụng vào trong đám vực ngoại thực ma, vung lên móng ngựa tuyết trắng đấu đá lung tung.

Ầm ầm một tiếng, thủ lĩnh vực ngoại thực ma bị đá trúng, nhất thời gãy xương sườn bay rớt ra ngoài, trọng trọng rơi vào cánh đồng hoang vu, đến đao phong sắc bén đều bị mạnh mẽ đá gãy.

“Thư linh chết tiệt!” Vực ngoại thực ma chung quanh phẫn nộ rít gào,, nhất thời dường như nộ hải triều dâng cuộn trào mãnh liệt mà lên, vô số đao phong lóng lánh hàn quang, hoàn toàn bao phủ Bác ở bên trong.

“Cẩn thận!” Thấy như vậy một màn, đám Ngọc La nữ tu trong hư không, không khỏi biến sắc kinh hô.

“Ha hả…” Trong hàn quang đao phong mênh mông cuộn trào mãnh liệt, Bác vung cổ ngựa thon dài lên, không thèm để ý chút nào nheo mắt lại, ngay sau đó chợt phát động lao ra ——

Oanh! Thân thể thiêu đốt lửa cháy mạnh sôi trào, trực tiếp đánh lên mấy con vực ngoại thực ma, đánh cho chúng nó bay rớt ra ngoài!

Phanh! Móng ngựa tuyết trắng lửa cháy mạnh thiêu đốt, mang theo lực lượng cuồng bạo hung hăng rơi xuống, đánh vực ngoại thực ma cản đường vào cánh đồng hoang vu!

Tê! Thoạt nhìn miệng đầy răng ngựa chỉ có thể ăn yến mạch, lúc này dường như răng nanh sắc bén, không chút kiêng kỵ cuồng bạo cắn xé, đến đao phong sắc bén đều bị cắn đứt nát bấy!

“Cho các ngươi nói lời vô ích, cho các ngươi dong dài!” Vị cô nãi nãi nào đó trong con ngựa trong đám thực ma, cùng hung cực ác đấu đá lung tung, nơi đi qua người ngã ngựa đổ, căn bản không có bất luận vực ngoại thiên ma gì có thể chống đỡ được nó.
Dại ra, toàn trường dại ra…

Trong hư không, một đám Ngọc La nữ tu đã mục trừng khẩu ngốc, còn vẫn duy trì tư thế kinh hô kỳ quái, ách, chúng ta không phải là xuất hiện cảm giác sai chứ, ma vật tà ác vừa rồi còn dữ tợn tàn bạo, lúc này lại bị một con ngựa truy sát đến chạy trối chết?

“Đây, đây rốt cuộc là?” Ngọc La nữ quân đồng dạng nghẹn họng nhìn trân trối, sửng sốt nửa ngày, nhịn không được mặt đỏ bừng quay đầu, nhìn phía Cố Thất Tuyệt còn nằm ở trên ghế nằm ——

Điều đó không có khả năng, bổn quân rõ ràng đều đã làm xong chuẩn bị hy sinh lừng lẫy, kết quả tà ma vô sỉ này chỉ là niệm một bài thơ, gọi một con quái mã đi ra, liền thay đổi thế cục?

“Bác đại nhân, hình như thực sự khôi phục rất nhiều.” Nhạc Ngũ Âm thấy túc nhiên khởi kính, đặc biệt nhìn tận mắt vị cô nãi nãi nào đó trong con ngựa nổ tung, cắn hết cánh tay đao phong của mấy con thực ma.

Vọng thư Uyển
“Tròn một rương tùng mặc đó.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực giữ cằm, lại quay đầu đón nhận biểu tình mờ mịt của Ngọc La nữ quân.

“Ách. . .” Nhìn biểu tình hữu khí vô lực kia của hắn, Ngọc La nữ quân lại không khỏi khẽ run trong lòng, theo bản năng lui về phía sau.


Thật là đáng chết, bổn quân vừa đem hết toàn lực, cũng chỉ bất quá giải quyết một con thực ma, hỗn trướng này chỉ là đưa một con ngựa tới, lại dễ dàng. . . Chẳng lẽ nói, đã nhiều ngày, hắn cũng chỉ là đang trêu bổn quân?

Được rồi, cho dù ý chí kiên định thêm thế nào đi nữa, nhưng giờ này khắc này, nghĩ đến mấy ngày bản thân đều điên cuồng thử bên bờ nguy hiểm, tùy thời cũng có thể bị đánh giết, Ngọc La nữ quân vẫn là không nhịn được khóe miệng co quắp, nghiêm nghị đề cao cảnh giác.

Nhìn nhìn lại lúc này, Bác tàn bạo không kiêng nể gì cả xông tới, hung tợn giết một lần trong đám thực ma, đơn giản là bằng vào lực lượng cá nhân, không chút khách khí “Quần ẩu” một đoàn thực ma..

Oanh! Móng ngựa tuyết trắng lửa cháy mạnh sôi trào, ở trong không khí vung lên thật cao, mang theo lực lượng cuồng bạo ầm ầm rơi xuống, trực tiếp đánh cho một con thực ma không may hãm sâu vào mặt đất.

“Còn có ai?” Vị cô nãi nãi trong con ngựa này cả người xích hồng lửa cháy mạnh sôi trào, dùng một móng ngựa tuyết trắng, đạp con thực ma kia nát bấy gãy xương mặt, ý do vị tẫn hung hăng khiêu khích, “Còn có ai, cô nãi nãi hỏi, còn có ai?”

Tiếng rống giận đằng đằng sát khí, quanh quẩn ở toàn bộ cánh đồng hoang vu, thế nhưng một đoàn vực ngoại thực ma vết thương khắp cả người, dĩ nhiên không có một ai dám tiến lên, trong đó mấy con càng nhịn không được lạnh run, thật giống như đến thần hồn đều bị đánh nát.

“Thư linh chết tiệt, thư linh chết tiệt. . .” Thủ lĩnh vực ngoại thực ma nổi giận nhảy lên một cái, trên thân thể đỏ tươi như máu còn mấy dấu móng ngựa, vẻ mặt vặn vẹo rống giận, dữ tợn giơ mấy đao phong sắc bén lên, “Bổn ma muốn xé ngươi, sống sờ sờ mà xé ngươi.”

Coi như cái gì cũng chưa từng nghe, Bác vẫn như cũ vung cổ ngựa thon dài lên, đằng đằng sát khí đánh giá bốn phía, hung mãnh gầm hét lên: “Còn có ai, còn có ai, không có ai dám đi lên nữa, vậy cô nãi nãi liền. . .biến rồi!”


Nói biến liền biến!

Trong sát na này, vị cô nãi nãi trong con ngựa này vừa rồi còn kiêu ngạo khiêu khích, đột nhiên hít dài một tiếng, không chút do dự quay đầu bỏ chạy.

“Ai?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ mở to hai mắt, “Tình gì . . .A!”

Còn chưa kịp nói xong, nàng kinh hô một tiếng, trực tiếp bị Cố Thất Tuyệt kéo lên ghế nằm, trực tiếp ném nlên bắp đùi của hắn.

Ngay sau đó, Tân Lợi kiếm chở ghế nằm, đột nhiên gào thét một tiếng, không chút do dự quay đầu đi xa, tiện thể cuồn cuộn nổi lên quang mang mặc sắc, cuốn tất cả Ngọc La nữ quân cùng đám nữ tu vào.

Trong điện quang hỏa thạch, Tân Lợi kiếm gào thét cùng Bác bôn ba, một khẩu khí chạy ra khỏi mấy trăm trượng xa, ven đường bị bám bụi mù sôi trào, trong nháy mắt liền muốn tiêu thất trên cánh đồng hoang vu.

Mờ mịt, vô pháp hiểu. . .

Hơn mười con vực ngoại thực ma đứng ngẩn ngơ tại chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối hai mặt nhìn nhau, con thủ lĩnh vực ngoại thực ma kia vẫn duy trì tư thái rít gào, chỉ là gần một cái chớp mắt qua đi, chờ nó phản ứng kịp, đột nhiên vẻ mặt vặn vẹo nổi giận gầm lên một tiếng: “Thư linh chết tiệt, cũng dám lừa dối. . . Giết chúng nó!”

Ầm ầm một tiếng, đám vực ngoại thực maý thức được bị lừa dối đột nhiên gào thét một tiếng, k nhất thời dữ tợn tàn bạo rống giận, dường như huyết sắc triều dâng cuộn trào mãnh liệt, thân hình khổng lồ của bọn họ, tốc độ nhanh đến kinh người, dọc theo cánh đồng hoang vu hung mãnh đuổi theo, đánh cho mặt đất run rẩy kịch liệt.

vongthuuyen.com
“Ai ai ai, vì sao chúng ta phải chạy trốn?” Nhạc Ngũ Âm nằm trên đùi của Cố Thất Tuyệt, sỏa hồ hồ không hiểu được.

“Bởi vì phải trốn.” Cố Thất Tuyệt trả lời như không trả lời, “Ôm chặt, chúng ta phải. . . Gia tốc.”

Oanh!

Trong sát na, Tân Lợi kiếm lần thứ hai cuồng bạo gia tốc, dường như hư ảnh xẹt qua hư không, mà Bác chính phía dưới, đã đồng thời cất vó hí dài, toàn bộ thân thể đều hóa thành điện quang ngân bạch, gào thét bị bám cuồng phong bôn ba.

Chạy đi đâu, thực ma thủ lĩnh giận không kềm được, mang theo lực kinh người đánh đến, nhảy lên thật cao xẹt qua mấy trăm trượng, ầm ầm rơi vào phía sau Bác, giơ đao phong sắc bén lên hung mãnh chém xuống: “Kiến hôi không có linh lực, còn dám cố lộng huyền hư?”

“Hư đại gia ngươi!” Bác rất linh hoạt chợt chuyển hướng, thuận tiện vung móng sau lên, hung hăng đá vào xương sống mũi của thực ma thủ lĩnh, ngay sau đó lần thứ hai cuồng bạo gia tốc, bị bám yên vụ cuộn trào mãnh liệt sôi trào ——

“Loại phế vật này như ngươi, xấu còn chưa tính, con mẹ nó còn không học thức, đến mắng chửi người cũng chỉ biết vài câu kiến hôi chết tiệt. . . kiến hôi đại gia ngươi, kiến hôi cũng dễ nhìn hơn ngươi!”

Chủy pháo vô địch. . .

Bị trào phúng đến giận không kềm được, hơn nữa xương sống mũi gãy đau nhức, thủ lĩnh vực ngoại thực ma phẫn nộ đến cả người run run, cơ hồ là hiết tư để lý điên cuồng rít gào, mang theo hơn mười con thực ma dữ tợn, tàn bạo hung mãnh đuổi theo.

Dưới ánh mặt trời giữa trưa, thân hình khổng lồ của bọn họ dường như nước lũ cuộn trào mãnh liệt, không chút kiêng kỵ đánh thẳng vào cánh đồng hoang vu, đao phong sắc bén băng lãnh vô tình. Hung hăng chém nát tất cả sinh linh trước mắt, tiếng gầm gừ dữ tợn điên cuồng, nổ vang quanh quẩn ở trên hư không, để cánh đồng hoang vu đều bị sát khí tàn bạo nuốt mất ——

“Giết bọn họ, giết bọn họ, dù cho đuổi tới đầu cùng của Doanh Châu giới, bổn ma cũng muốn. . . Giết bọn họ!”