Đăng vào: 12 tháng trước
Q4 – BINH PHÁP – CHƯƠNG 111: TÌNH THOẠI
Editor: Luna Huang
Nói đến kỳ quái, rõ ràng là mùa đông, thế nhưng phụ cận Thiên Nguyên thành lại sấm sét suốt đêm, còn giống như ngoài ý muốn dẫn lửa đốt núi nữa…
Điều này làm cho Nhạc Ngũ Âm nguyên bản không hiểu vì sao tâm lại loạn, càng cả đêm đều ngủ không ngon, nên chờ đến sáng ngày thứ hai thức dậy, nàng mang hai quầng thâm mắt, cước bộ phù phiếm, như quỷ một dạng bay ra khỏi phòng.
Sau đó, đợi được vào viện tử, nàng đột nhiên đã cảm thấy lòng càng thêm rối loạn.
Sáng sớm trong viện, ánh dương quang sáng sủa, chim hót véo von, bên cạnh cái bàn ngày xưa nàng ngồi làm bài tập chép thơ Đường, Tôn Đóa chính võ trang đầy đủ ngồi ở đó, lão lão thật thật đặt hai tay trên đầu gối, hơi ngẩng đầu lên, giống như là một đệ tử tốt chăm chú nghe giảng.
Ngay đối diện nàng, Cố Thất Tuyệt chính đứng ở đó trước tấm bảng đen, chỉ vào mấy hàng chữ phấn viết mới xong bên trên, rất nghiêm túc giảng giải cho nàng nghe ——
“Binh giả, quốc chi đại sự, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, bất khả bất sát dạ… Những lời này đến từ thủy kế thiên của《 Binh Pháp Tôn Tử 》, ý tứ là, chiến tranh là quốc gia đại sự, quan hệ đến sinh tử của quân dân, tồn vong của quốc gia, là không thể không nghiêm túc nghiên cứu.”
Đúng vậy, tuy rằng nhìn không thấy biểu tình trong mặt nạ, nhưng là từ biểu tình liên tục gật đầu của Tôn Đóa đến xem, nàng hiển nhiên nghe rất chuyên chú chăm chú, thậm chí còn xuất ra một quyển vở, ghi chép hết lời giảng giải của Cố Thất Tuyệt lại.
“Ách…” Nhạc Ngũ Âm ở bên rất mờ mịt chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút vắng vẻ, như có vật gì bị người đoạt đi.
Kỳ quái, nếu quân thượng đang dạy Tôn Đóa học bài, đó chính là nói, ngân gia có thể tạm thời lười biếng rồi, thế nhưng vì sao biết là như vậy, còn là hoàn toàn không cao hứng nổi, ngược lại có chút trống không…
“Đã hiểu chưa?” Cố Thất Tuyệt lúc này ngừng giảng giải, lại nhìn Tôn Đóa một chút, “Như vậy ngươi đến giải thích một chút, cái gì gọi là thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành…”
“Ân…” Tôn Đóa có chút xấu hổ nhìn hắn, tựa hồ không biết biểu đạt rõ ràng thế nào, do dự một hồi, thẳng thắn trực tiếp viết trên vở, lý giải của bản thân đối hành thoại này.
“Rất tốt.” Cố Thất Tuyệt tiếp nhận vở nhìn mấy lần, không khỏi rất là vui mừng, nhịn không được vươn tay, sờ sờ đầu của Tôn Đóa, “A Đóa a, có người nói qua ngươi là học bá hay không a.”
Ân ân ân, được sờ rất thoải mái, Tôn Đóa không kiềm hãm được nghiêng đầu, rất xa nhìn sang, thật giống như cả người đều rúc vào trong lòng của Cố Thất Tuyệt, ánh dương quang vừa vặn rơi vào lúc này, chiếu rọi trên người của hai người bọn họ, hình ảnh này tựa hồ rất tốt đẹp.
“Quá phận a.” Nhạc Ngũ Âm không nhịn được muốn lên tiếng, vấn đề là nàng chưa kịp mở miệng, Tử Viết từ bên cười tủm tỉm vươn tay, đúng lúc che miệng của nàng, “Suỵt, đừng nói chuyện, nhìn hiệu quả…”
“Hiệu quả gì?” Nhạc Ngũ Âm rất kinh ngạc mở to hai mắt.
Giờ khắc này, trong tầm mắt hơi kinh ngạc của nàng, hình như có thể thấy trên xích hỏa linh kim khải của Tôn Đóa, chính nổi lên quang mang mặc sắc nhàn nhạt, mà theo giải thích hàm nghĩa mấy câu nói trong《 Binh Pháp Tôn Tử 》của Tôn Đóa, mực quang chính trở nên từ từ nồng nặc…
“Đây, đây là, đang thức tỉnh?” Nhạc Ngũ Âm nhỏ giọng hỏi.
“Không sai, A Đóa đang thức tỉnh.” Bác ở bên ló ra, rất hưng phấn vung cái cổ lên, “Bất quá thoạt nhìn, còn phải nhanh thêm một chút, cho nên nói… Dùng phương án dự bị chứ.”
Vọng Thư Uyển
“Cái gì là phương án dự bị?” Nhạc Ngũ Âm có điểm mơ hồ, thế nhưng lập tức phản ứng kịp, “Ý của các ngươi, muốn cho quân thượng cùng A Đóa nói…”
Trả lời, vào giờ khắc này, Tử Viết đã giơ luận ngữ trúc giản lên, hướng phía trong viện nhẹ nhàng giơ giơ.
Trong viện, chờ thấy nhắc nhở của nàng, Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ dừng lại chỉ chốc lát, có điểm mất tự nhiên ho nhẹ vài tiếng, đột nhiên vuốt đầu của Tôn Đóa, nghiêm túc nói: “Khụ khụ, A Đóa a, chúng ta nghỉ ngơi một hồi, nói chút chuyện khác.”
“Khác, khác?” Tôn Đóa rất mờ mịt buông vở xuống.
“Không sai.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc áp đến, gần gũi nhìn nàng, vẫn thấy nàng chân tay luống cuống, đến xích hỏa linh kim khải đều đang run nhè nhẹ, “Là như vậy, gần đây lời đồn nói ta thích ngươi…”
“A ~” Tôn Đóa không khỏi thở nhẹ một tiếng, thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống.
“Không sai.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc ho nhẹ vài tiếng, “Gầy đây lời đồn nói ta thích ngươi, ta muốn làm sáng tỏ một chút, đó không phải là lời đồn.”
“Phốc!” Nhạc Ngũ Âm trực tiếp phun ra ngoài, chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, “Cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi nga, đây là cái quỷ gì, đây là đang nói tình thoại sao?”
“Đúng vậy.” Tử Viết cười tủm tỉm ngẩng đầu, trù trừ mãn chí gõ trúc giản một cái, “Vì thu thập những lời tâm tình này cho Thất Tuyệt, tối hôm qua ta suốt đêm không ngủ, thoạt nhìn hiệu quả cũng không tệ lắm.”
Há chỉ là không tệ a, lúc này Tôn Đóa phản ứng được đoạn văn này, đã ngượng ngùng đến đầu sắp vùi vào trong ngực rồi, nếu như lúc này mở diện giáp của nàng ra, phỏng chừng đều có thể thấy gò má đỏ như lửa của nàng…
Nhưng điều này hiển nhiên còn chưa đủ a, Cố Thất Tuyệt nhìn mực quang nổi lên xích hỏa linh kim khải một chút, hơi chút do dự một hồi, lại bất động thanh sắc cúi đầu, nhìn tờ giấy nhỏ giấu ở trong lòng bàn tay mình một chút, lần thứ hai tằng hắng một cái: “Khụ khụ, A Đóa, gần đây ngươi có phải đã động đồ của ta không?”
“Không, không có.” Trong mờ mịt Tôn Đóa lấy làm kinh hãi, liền vội vàng lắc đầu.
“Thật không có sao?” Cố Thất Tuyệt rất hồ nghi nhìn nàng, lại lặng lẽ liếc nhìn tờ giấy nhỏ, “Ngô, thế nhưng, ngươi thật giống như động lòng của ta.”
“Phốc!” Bên ngoài viện Nhạc Ngũ Âm lần thứ hai biến thành suối liên tục phun, nhịn không được có loại xung động lầy đầu đập vào khuông cửa, “Đừng làm rộn, đây coi như là lời tâm tình gì a, nghe thế nào đều cảm thấy rất quê…”
“Đúng vậy, lời tâm tình quê mùa đó.” Tử Viết rất tự hào ưỡn ngực, “Ngươi xem, hiệu quả vẫn là rất tốt a, A Đóa đều đã say rồi.”
“Đó là bởi vì cô nương này sỏa được chưa?” Nhạc Ngũ Âm lệ nóng doanh tròng ngẩng đầu nhìn trời.
Nhìn nhìn lại bên kia, Cố Thất Tuyệt còn đang nhìn tờ giấy nhỏ, biểu tình có điểm cứng ngắc tiếp tục đọc lên, nhiều lần còn đọc sai từ, xem ra bản thân vị đại lão này cũng không quen ——
vongthuuyen.com
“A Đóa, ngươi đoán lòng ta ở bên nào? Không phải là bên trái, cũng không phải bên phải, là ở bên ngươi.”
“A Đóa, ngươi là người nơi nào? Tuyết nguyên bắc cực? Không, hình như không đúng, ngươi là người trong lòng của ta.”
“A Đóa, gần đây ta học một môn kỹ năng mới, có thể giúp người xem tướng, sáng sớm ta giúp ngươi tính toán một chút, phát hiện trong mạng ngươi thiếu ta…”
Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng a, Nhạc Ngũ Âm đã nghe đến rét run cả người, thật sự có loại sự vọng động cầm dao tự đâm mình, lúc này nàng một điểm cũng không thất lạc, loại lời tâm tình quê mùa này, vẫn là giao cho Tôn Đóa cô nương này hưởng thụ là được rồi.
Sự thực chứng minh, Tôn Đóa cô nương này thật đúng là rất hưởng thụ, chỉ một lát sau, cũng đã nghe đến xấu hổ ngọt ngào cả người như nhũn ra, dù cho cách cả viện, đều có thể thấy trong khe hở của xích hỏa linh kim khải trên người nàng, chính mọc lên hơi nước màu hồng…
Càng đáng lưu ý chính là, ba động theo tâm tình của nàng, mực quang chung quanh tràn ngập xích hỏa linh kim khải, cũng biến thành càng ngày càng nồng nặc, từ từ đều đã hội tụ thành văn tự mặc sắc như ẩn như hiện, dường như phi điểu còn quấn xích hỏa linh kim khải.
“Nói thật hay!” Tử Viết rất vui vẻ gõ trúc giản một cái, lại quay đầu nhìn Nhạc Ngũ Âm vẻ mặt co giật, “Thế nào, vi sư có phải rất lợi hại hay không?”
Lợi hại cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi nga, Nhạc Ngũ Âm nhịn không được yên lặng mắng chửi, thầm nghĩ ngân gia đến bây giờ rốt cuộc biết, vì sao Tử Viết lão sư người cũng là mẫu thai độc thân rồi, với loại kỹ xảo này…
Oanh!
Còn chưa kịp mắng xong, viện tử đột nhiên rung động kịch liệt, tất cả mọi người đều không tự chủ được lảo đảo lui về phía sau, Cố Thất Tuyệt trái lại rất trấn định, còn quay Tôn Đóa trả bài lời tâm tình quê mùa: “Không, không phải là địa chấn, là lòng ta chấn động khi nhìn thấy ngươi…”
Đừng đùa, Nhạc Ngũ Âm nhanh lên xông lên: “Quân thượng, ngươi xem kìa!”
“Ngô?” Cố Thất Tuyệt cuối cùng phản ứng kịp trong lúc trả bài, như có điều suy nghĩ ngẩng đầu ——
Trong vòm trời sáng sớm, ánh sáng mặt trời mọc lên từ từ lờ mờ, thay vào đó, là mang mang sát biên giới phía chân trời, cơn lốc huyết sắc chính như triều dâng sóng dữ cuộn trào mãnh liệt mà đến…
Cơn lốc xích hồng như máu, dẫn theo uy thế vô cùng vô tận, đều phá hủy sinh linh cây cỏ dọc đường, kèm theo một tiếng gào thét tàn bạo, trong cơn lốc huyết sắc này, chợt hiện ra mười sáu con hung mục, bộc phát ra uy thế để kẻ khác mao cốt tủng nhiên ——
“Cố Thất Tuyệt, bọn thư linh ngươi, tốc tốc đi ra nhận lấy cái chết!”