Chương 59: Q3 – TỬ VIẾT – CHƯƠNG 58: LÃO KIM, NGƯƠI LẠI LÀM NGHỀ CŨ RỒI

Thư Linh Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Q3 – TỬ VIẾT – CHƯƠNG 58: LÃO KIM, NGƯƠI LẠI LÀM NGHỀ CŨ RỒI
Editor: Luna Huang
Hành trình đi Sơn Hà đảo Đông Hải, theo thần hồn vực ngoại thiên ma tự cháy, rốt cục tuyên cáo một đoạn…
Theo tu phục của tàn trang《 Đường Truyền Kỳ 》, Lý Phong Trần ngủ say rốt cục tỉnh lại, tuy rằng còn rất yếu ớt, nhưng cái này cũng không gây trở ngại hắn một kiếm giải quyết vực ngoại thiên ma, cùng với tiếp tục đằng đằng sát khí truy sát Cố Thất Tuyệt…
Ân, nói đến thư linh, kỳ thực lần này ngoại trừ Lý Phong Trần trở về ra, còn có một thu hoạch kinh hỉ ngoài ý muốn —— rất thần kỳ, tiểu tỷ tỷ tùng mặc ngũ linh lưu tán nhiều năm bên ngoài, dĩ nhiên nhặt được về?
Dĩ nhiên, Trì Triệt chân quân bọn họ khẳng định không cảm thấy đây là kinh hỉ gì, bất quá bọn hắn hiện tại đều đang hôn mê, lúc nào có thể tỉnh lại còn chưa biết đượcm nói không chừng tỉnh lại còn phải hôn mê một lần, dù sao tam quan đều đã bị trùng kích nghiêm trọng, cần phải nhào nặng lại lần nữa.
Bác coi như tương đối có tiết tháo, cố ý lục soát chiếc nhẫn trữ vật của Trì Triệt chân quân, tìm ra một tấm linh phù phát cho Thần Lâu tiên thành, sau đó đoàn người liền rời khỏi Sơn Hà đảo, một lần nữa lên cao thiết về Thiên Nguyên Tiên thành.
Thời gian đến sơ với thời gian đi, lữ đồ hiển nhiên nhàn nhã hơn nhiều, Cố Thất Tuyệt ngồi cạnh cửa sổ, tâm bình khí hòa uống nước mực trà, Bác rất kiên nhẫn lật Sơn Hải kinh kể cho Sơ Sơ các nàng, về phần Lý Phong Trần vừa trở về, từ lúc lên cao thiết liền hờ hững lạnh như băng nghiêm nghị, thế cho nên ôn độ của toàn bộ thùng xe đều giảm xuống. . .
“Phong Trần đại nhân, người uống trà.” Nhạc Ngũ Âm thận trọng đưa qua nước mực trà, rất sợ vị kiếm quân này không một lời liền rút kiếm chém người, “Cái kia, hình như cũng không thấy Tùng Tùng, quân thượng ngươi ăn nàng rồi?”
“Không có a.” Cố Thất Tuyệt thản nhiên lấy ấm trà sứ men xanh, mở nắp ấm trà, từ bên trong xuất ra một khối tùng mặc.
“Phốc!” Nhạc Ngũ Âm chấn kinh tại chỗ, “Cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi nga, quân thượng ngươi không nên nói cho ta biết, đây là Tùng Tùng?”
Còn là thật, sau một khắc, tùng mặc dính đầy lá trà ngay tại chỗ lăn một vòng, lập tức chuyển hóa thành muội tử mềm mềm váy bào mặc sắc điềm đạm đáng yêu, trên trán còn dính một phiến lá trà long tỉnh, nước mắt lưng tròng nói: “Ô ô ô, chuyện không liên quan đến quân thượng, là nô gia tự nguyện đợi ở chỗ này, chỉ cần không bị ăn tươi là tốt rồi ~”
Cô nương này, rốt cuộc là có bóng ma trong lòng bao lớn a?
Nhạc Ngũ Âm thấy sinh lòng trắc ẩn, mau đưa khăn tay cho nàng, rồi lại nhịn không được hiếu kỳ hỏi: “Nói, Tùng Tùng, ngươi rốt cuộc là làm sao đến Thần Lâu tiên thành a?”
Vọng Thư Uyển
Nói đến đây, Tùng Tùng lại lệ quang dịu dàng: “Nô gia, nô gia cũng hồ lý hồ đồ, chính là năm đó Linh Thư cung bị hủy, nô gia theo mảnh nhỏ của trữ tàng thất, cùng nhau rơi đến Đông Hải, trên đường nô gia bị hất ra, ngủ trong bãi cát không biết bao lâu, tỉnh lại liền gặp phải mấy tu chân giả. . .”
“Sau đó?”
“Sau đó, nô gia thấy bọn hắn hình như bị trọng thương, liền giúp bọn họ một chút, kết quả bọn họ nói là ân cứu mạng, mời nô gia đến hải đảo của bọn họ, sau lại nhất định phải bái nô gia vi sư, còn ở hải đảo xây tiên thành gì đó. . .”
“Tiếp sau đó?”
“Tiếp sau đó, nguyên khí của nô gia đại thương còn chưa khôi phục, lại bị bọn họ mỗi ngày thỉnh giáo cái này thỉnh giáo cái kia, liền tìm cái lý do biến mình trở về tùng mặc ngũ linh, kết quả không biết thế nào, bọn họ liền đem tùng mặc ngũ linh làm thành tấm bia đá, cứng rắn nói đây là di bảo tổ sư, còn nói chân hồn của nô gia sống nhờ trong tùng mặc. . .”
“Được rồi, thật đúng là, thật đúng là. . .”
Nhạc Ngũ Âm nghe xong nửa ngày, cũng không biết nên tổng kết thế nào, cuối cùng chỉ có thể rất mờ mịt hỏi: “Vậy, vậy ngươi sẽ không nghĩ tới ly khai Thần Lâu tiên thành, cũng chưa thử qua đi tìm quân thượng bọn họ?”
“Nghĩ tới. . .” Tùng Tùng ủy khuất nhỏ giọng thầm thì, “Thế nhưng, thế giới bên ngoài đáng sợ như vậy, hoàn toàn khác với trước đây, nô gia không biết nên đi đâu tìm Linh Thư cung cùng quân thượng, dù cho thực sự tìm được rồi vạn nhất quân thượng đột nhiên đói bụng rồi. . .”
Nói cái gì đó, Nhạc Ngũ Âm chỉ có thể quay đầu nhìn Cố Thất Tuyệt, người sau rất bình tĩnh uống trà mực long tỉnh, trên nét mặt còn mang theo vài phần hưởng thụ ‘nước mực này rất ngon’, điều này làm cho một vị tùng mặc tiểu tỷ tỷ càng thêm nước mắt lưng tròng.
Luôn cảm thấy đầu óc có chút thiếu dùng a, Nhạc Ngũ Âm rất củ kết ôm tỳ bà ngọc thạch, sửng sốt nửa ngày trái lại nhớ tới một chuyện khác: “Vậy, vực ngoại thiên ma vậy là cái tình huống gì?”
“Chính là tình huống đá và bị đá.” Bác vừa dụ dỗ Sơ Sơ các nàng ngủ, vừa giải thích, “Ngươi biết thiên ma giới không? Quên đi, ngươi khẳng định không biết, liền hiểu như một thế giới lớn đặt song song với Doanh Châu giới chúng ta là được rồi.”

“Nói cách khác, ngoài Doanh Châu giới chúng ta, còn có một thế giới là thiên ma giới?” Nhạc Ngũ Âm sửng sốt một hồi xem như là hiểu.
“Không sai, nhưng bất đồng với Doanh Châu giới, trong thiên ma giới chỉ có một loại sinh vật, được xưng là vực ngoại thiên ma.” Bác rất khó được nghiêm túc trả lời, “Vực ngoại thiên ma, là một loại chủng tộc thô bạo trời sinh thích giết chóc, đối với chúng nó mà nói, vui sướng lớn nhất chính là xâm lấn những thế giới khác, tàn sát sinh linh phá hủy văn minh, cướp đoạt tài phú chiếm cho mình, biến nơi đó thành đất khô cằn không hề có sinh cơ.”
Không cần giải thích cặn kẽ nữa, chỉ cần nghĩ đến sở tác sở vi của con vực ngoại thiên ma kia, Nhạc Ngũ Âm cũng đã có thể liên tưởng đến tình cảnh, Doanh Châu giới dồi dào màu mỡ bị vực ngoại thiên ma triệt để hóa thành đất khô cằn biển lửa. . .
Đáng sợ hơn là, con vực ngoại thiên ma kia gọi nhân tộc là dê hai chân, hàm nghĩa phía sau cái từ này, đại biểu cho vực ngoại thiên ma không chỉ có tàn sát sinh linh của những thế giới khác, thậm chí rất có thể biến những sinh linh khác trở thành đồ ăn. . .
“Đúng vậy, chính là như vậy.” Bác như là biết nàng đang suy nghĩ gì nhịn không được khẽ nhíu mày, “Ta nhớ kỹ, chúa tể của thiên ma giới, quái vật được xưng là ma hãn kia đã từng nói một câu nói như vậy —— vui sướng lớn nhất, là giết chóc cùng phá hư, để ba nghìn thế giới đều thần phục trong biển lửa. . .”
“Điên, thứ điên!” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được rùng mình, lại rồi lập tức có loại phẫn nộ khó có thể kiềm chế, “Hồn đạm này, mơ tưởng tàn nhẫn với Doanh Châu giới chúng ta như vậy, ta tuyệt không cho phép!”
“Nhưng chúng nó đã từng làm như vậy.” Bác đột nhiên hừ lạnh một tiếng, “Mấy vạn năm trước, sau khi phá hủy hơn mười thế giới, những người điên kia rốt cục đem dao mổ nhắm ngay Doanh Châu giới. . .”
“Mấy vạn năm trước?” Nhạc Ngũ Âm ngẩn người, đột nhiên hiểu hàm nghĩa của lời nói này, “Chẳng lẽ nói chúng nó đã từng hạ thủ Doanh Châu giới?”
“Dĩ nhiên, nếu không ngươi cho là con vực ngoại thiên ma kia là ở đâu ra?” Bác quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhìn phía phương hướng Sơn Hà đảo, “Khi đó, hơn mấy nghìn vạn vực ngoại thiên ma, dưới sự suất lĩnh của quái vật ma hãn kia, phá tan kết giới tràn vào Doanh Châu giới, chúng nó nguyên vốn có thể như trước vậy, dễ dàng phá hủy toàn bộ Doanh Châu giới, nhưng. . .”
“Nhưng, có Linh Thư cung chúng ta ở.” Cố Thất Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu, mặt không thay đổi trả lời.
Một câu nói rất giản đoản, lại đủ để kẻ khác động dung, Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên nhìn Cố Thất Tuyệt, trước mắt phảng phất đã xuất hiện tình cảnh khi đó ——

Mấy vạn năm trước, nhân tộc của Doanh Châu giới vừa hưng khởi, tu chân văn minh thậm chí còn chỉ là nảy sinh, mà dưới tình huống như vậy, ngàn vạn vực ngoại thiên ma cuộn trào mãnh liệt mà đến, như châu chấu thôn phệ đại địa, chúng nó nguyên vốn có thể dễ dàng thắng lợi, nhưng chúng nó không có dự liệu được, trong Doanh Châu giới nhìn như nhược tiểu còn có Linh Thư cung cùng các thư linh đang bảo vệ nhân tộc. . .
“Sau, sau đó thì sao?” Nhạc Ngũ Âm hít một hơi thật sâu, rốt cục đưa ra vấn đề này.
“Lưỡng bại câu thương.” Bác trả lời rất ngắn gọn lại đủ để cho cảm giác được kinh tâm động phách trong đó, “Kết quả cuối cùng, giống như ngươi ở trong bức họa mực quang đã thấy, Linh Thư cung cùng các thư linh toàn thể tử chiến, nhưng ở thời khắc cuối cùng, lão Cố bắn mù một con mắt của ma hãn, đồng thời phát động thư hải thiên tai, đem nghìn vạn vực ngoại thiên ma mai táng trước Linh Thư cung. . .”
(Luna: Ta khóc rồi này T_T)
“Sau đó nữa, ma hãn trọng thương chỉ có thể mang theo tàn quân về thiên ma giới, liếm vết thương tích súc lực lượng, cùng đợi cơ hội ngóc đầu trở lại, mà con vực ngoại thiên ma chúng ta mấy ngày hôm trước thấy, chính là cá lọt lưới năm đó chết trận ở Doanh Châu giới, dựa vào một luồng thần hồn kéo dài hơi tàn.”
“Vậy, đó chính là nói. . .” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên rùng mình, “Con vực ngoại thiên ma kia báo tin xong, ma hãn cùng vực ngoại thiên ma cũng sẽ tùy thời trở lại xâm lược?”
“Cũng không có dễ dàng như vậy.” Bác cười lạnh một tiếng, “Coi như qua mấy vạn năm, chúng nó cũng vẫn còn thong thả khôi phục, mà chúng ta năm đó hi sinh toàn bộ Linh Thư cung, gia cố kết giới của Doanh Châu giới, lấy thực lực bây giờ của chúng nó, muốn phá vỡ kết giới. . . Nằm mơ đi!”
“Thế nhưng, thế nhưng chúng nó sớm muộn cũng sẽ xông vào, không phải sao?” Nhạc Ngũ Âm chăm chú cau mày, “Các đại tiên thành đối với lần này hoàn toàn không biết gì cả, rất có thể sẽ bị công được trở tay không kịp, phiền toái hơn chính là, chúng ta bây giờ đã không có bảo hộ của Linh Thư cung. . .”
“Không, các ngươi có.” Cố Thất Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu, mặt không thay đổi chỉ chỉ mình, “Chúng ta ở, Linh Thư cung liền ở.”
Đúng vậy, chúng ta ở, Linh Thư cung liền ở!
Giờ khắc này, mặt trời chiều kim sắc từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu xuống gò má của Cố Thất Tuyệt, câu trả lời “Chúng ta ở, Linh Thư cung liền ở.” kia, phảng phất hồng chung đại lữ, quanh quẩn trong hư không.
Bác nhẹ nhàng vung cổ ngựa lên, tông mao tuyết trắng phất phới ở trong gió, Lý Phong Trần lạnh lùng vẫn không nhúc nhích, nhưng dưới tố bài thương bạch, lại có vô số kiếm khí khinh minh, tùng mặc mắt lệ uông uông len lén nhìn bọn họ, dường như cũng lấy hết dũng khí , thận trọng ưỡn ngực. . .
“Ân a ~” Ba tiểu la lỵ, chẳng biết lúc nào đã tỉnh, cố lấy quai hàm tròn trịa, giơ tay nhỏ bé béo mập lên, “Ngũ Âm a di, ngươi không cần sợ, chúng ta sẽ cùng cha bảo hộ các ngươi!”
Lặng lẽ. . .
Nhạc Ngũ Âm yên lặng nhìn bọn họ, cực kỳ lâu, đột nhiên cảm thấy địa phương mềm mại nhất trong lòng tựa hồ có một loại được xưng là dũng khí đang từ từ nẩy mầm trưởng thành. . .
“Không ai có thể phá hư Doanh Châu giới!” Cố Thất Tuyệt giơ tay lên, nghiêm trang vỗ vỗ nàng, “Toàn bộ Doanh Châu giới, đều là tài sản riêng của bổn quân, làm sao có thể cho người tùy tiện phá hư?”
“Phốc!” Nhạc Ngũ Âm thật vất vả tích súc tình cảm trực tiếp liền cùng trà long tỉnh phun cùng lúc, “Khụ khụ khụ, quân thượng, đừng như vậy, ta là nghiêm túc.”
“Ta cũng nghiêm túc vậy.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc trả lời, “Mặt khác, nếu như ta nhớ không lầm, Doanh Châu giới còn có một phần ngàn của ngươi nữa, đúng không?”
“Ai?” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên có loại cảm giác rơi vào hố.
“Cho nên nói, Ngũ Âm nữ quan ngươi cũng phải nỗ lực thật tốt.” Cố Thất Tuyệt ngữ trọng tâm trường nhìn nàng, “Ân, bài vở hôm nay. . .”
“Làm xong!” Nhạc Ngũ Âm rất đắc ý ưỡn ngực, hừ hừ, liền biết quân thượng ngươi sẽ hỏi như vậy.
“Vậy là được rồi.” Cố Thất Tuyệt rất vui mừng gật đầu, “Vậy thừa dịp ngày hôm nay còn có thời gian, ta sẽ cho ngươi thêm chút bài tập.”
“…? ? ?”
Nhạc Ngũ Âm đột nhiên không cười được, mắt thấy Cố Thất Tuyệt đã xuất ra bút mực giấy nghiên, nhanh lên cắt đứt: “Chờ một chút, chờ một chút, kỳ thực ta còn có một số chữ sai chưa sửa. . .”
Oanh!
Nàng chưa kịp nói xong, trong hư không ngoài cao thiết đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang.
Ngay sau đó, liền thấy một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, trọng trọng đánh vào cánh đồng hoang vu cạnh cao thiết, dư ba chấn động bụi mù bay lên không, thế cho nên chân rết của cao thiết đều bị chấn kinh ngừng lại.
Tình huống gì, Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên ló đầu ra nhìn, mấy giây sau, chờ nàng nhìn rõ vật thể kim quang không rõ trong hố sâu, đột nhiên mục trừng khẩu ngốc ——
“Di, lão Kim, ngươi đây là. . . Lại làm nghề cũ rồi?”