Chương 101: Chúc Mẫn

Độc Sủng Thánh Tâm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Cảnh Thục viện

Beta: Thư Thục nghi

Nhàn Quý phi tự mình viết một phong thư, chuẩn bị lặng lẽ đưa vào Tĩnh Tư am nổi danh nhất ở kinh đô, đây là một trong các am ở kinh đô mà các phu nhân vô cùng tôn sùng các ni cô trong am.

Không qua mấy ngày sau, thì nàng đã nhận được hồi âm, lúc xem xong nội dung bên trong thư, sau đó liên vò tròn lại tâm cứ thấp thỏm lo âu trở nên bình tĩnh lại.

Nàng biết người bị bản thân xem như là đồ vật được áp dưới đáy hòm, chỉ cần có thể trở về, tất nhiên sẽ chế trụ nữ nhân Tần Phiên Phiên kia, vì toàn bộ hậu cung này không ai nó năng lực đó, cho nên việc này như mang lại một tia ánh rạng đông.

Bên trong Vĩnh Thọ cung, Hoàng Thái hậu lại triệu kiến Tiêu Nghiêu lần nữa.

Trên thực tế từ lần trước sau khi Tiêu Nghiêu giận dỗi Hoàng Thái hậu, thì không biết thế nào Hoàng Thái hậu không giở tính tình nữa, cộng thêm trước đó bị Tần Phiên Phiên làm cho tức giận đến sinh bệnh nằm trên giường an dưỡng, miễn cho phi tần không cần thỉnh an mấy tháng, căn bản không có lộ diện.

Cho nên lần này là phải qua một thời gian thật lâu mới gọi đến, Tiêu Nghiêu vẫn rất chịu cho mặt mũi mà tới.

"Thân thể của Thái hậu khỏe hơn rồi?" Hắn vừa tiến vào điện thì hướng Hoàng Thái hậu thi lễ một cái, nhẹ giọng hỏi thăm một câu.

Hoàng Thái hậu ngồi ở trên ghế phượng, sắc mặt nhìn nhìn còn có chút tiều tụy, son phấn cũng không có che hết đi được.

Vốn dĩ trước đó lúc bà bị bệnh nặng một trận, thì cảm giác khắp nơi đều lực bất tòng tâm, mặc dù về sau chứng bệnh đã khỏi hắn, nhưng bà vẫn luôn cảm thấy thân thể đã không còn như trước đây, tuổi lại càng lớn, loại bệnh cũ cứ ẩn nấp ở bên trong, tùy thời đều chờ đợi mà bùng phát ra.

"Hoàng đế tới rồi à. Ai gia có mấy chuyện muốn cùng thương lượng một chút với Hoàng thượng." Hoàng Thái hậu hướng hắn gật gật đầu.

Tiêu Nghiêu nghe xong lời này, lại nghĩ tới trước đó Hoàng Thái hậu không rõ vị trí của mình, để trạng thái đôi bên đều trở nên rất khó chịu.

Lập tức đoạt lời bà trước mở miệng nói: "Thái hậu vừa mới khỏi hắn, vẫn không cần quá quan tâm chuyện tình trong cung. Giống như trước đó trẫm đã nói, trẫm hy vọng ngài có thể an hưởng tuổi già, không cần quan tâm quá nhiều vấn đề."

Ngay cả một câu Hoàng Thái hậu cũng chưa có nói, đã bị hắn dùng những lời như vậy ngăn chặn miệng, cho nên trên mặt biểu bà rất khó coi.

Chẳng qua bà ho nhẹ một tiếng, rất nhanh liền che giấu vẻ giận dữ trên mặt, trầm giọng nói: "Bản thân ai gia ở trong cái hậu cung này, thấy nghi ngờ cái gì thì sẽ hỏi, lại không bảo Hoàng thượng phải làm cái gì. Hoàng thượng không cần phải nhắc nhở ai gia nhiều lần nên làm như thế nào."

Tiêu Nghiêu thấy sắc mặt của bà dù tức giận đến sa sầm hơn, nhưng trên thực tế thì thái độ như này so với hai lần trước ngược lại mềm mại hơn rất nhiều, không còn động chút là bày ra thư thế muốn quản chế toàn bộ hậu cung nữa.

"Được, vậy ngài muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi, chỉ cần người cao hứng!" Tiêu Nghiêu liền nói ra một câu trả lời liền.

Về phần trả lời này có khiến Hoàng Thái hậu cao hứng hay không, thì không phải trong phạm vi hắn khống chế.

"Đào Phi mang thai, đây là một chuyện vui mừng. Chẳng qua nữ nhân mang thai ba tháng đầu vô cùng quan trọng, bây giờ là thời điểm nàng ta nên an tâm dưỡng thai, quyền chưởng quản hậu cung vẫn giữ nguyên trong tay nàng ta, sẽ có chỗ không ổn hay không?" Ngược lại Hoàng Thái hậu lại nói thẳng ngang chủ đề, không có vòng quanh co.

Đúng lúc bà nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Tiêu Nghiêu, lập tức nói bổ sung thêm: "Quyền lực này thì ai gia không cần, người cũng nói trong hậu cung này tất cả phi tần đang rối loạn cả lên, ai gia cũng không muốn ganh tỵ gì. Chẳng qua nữ nhân mang thai hài tử thì không nên bị mệt nhọc, trước đó hai vị Qúy phi quản lý cũng không tệ, tuy nói chuyện Tô Uyển nghi phạm vào việc hồ đồ, nhưng đã là người thì sẽ luôn có sai lầm, không bằng Hoàng thượng cho hai nàng một cơ hội nữa?

Tiêu Nghiêu nhíu mày, vốn dĩ nếu như chuyện này không phải do Hoàng Thái hậu đề cập, mà là một người khác, hắn sẽ hoàn toàn nghiêm túc cân nhắc.

Dù sao trong mắt hắn bây giờ, cái gì cũng không sánh nổi sức khỏe của Tần Phiên Phiên bình an sinh hài tử ra mới là quan trọng, chẳng qua Hoàng Thái hậu sẽ không vì Tần Phiên Phiên mà suy nghĩ, với trình độ kết thù trước đó của hai người này thì Hoàng Thái hậu ước gì Tần Phiên Phiên bề bộn nhiều chuyện trong hậu cung, cuối cùng xảy thai mới tốt.

Chuyện tình khác thường chắc chắn có bẫy.

Hắn cười nhẹ từ chối nói: "Việc này không cần Thái hậu phí tâm, thân thể Phiên Phiên khỏe mạnh, trẫm đã vì nàng mà sắp xếp thích đáng xong xuôi hết thảy rồi. Còn hai vị Quý phi kia, chuyện Tô Uyển nghi cũng không phải chuyện sai lầm lông gà vỏ tỏi gì, hung thủ có thể ở ngay trong hậu cung thần không biết quỷ không hay hại nàng ta thành như vậy, nếu trẫm không nghiêm trị thì không biết người tiếp theo bị hại sẽ có khả năng là ngài hay không. Ngài là Hoàng Thái hậu, vạn lần không thể có sơ xuất gì được."

Chỉ cần vài câu nói không khách khí của hắn, kém chút khiến cho nước trà ngậm bên trong miệng của Hoàng Thái hậu phun ra ngoài.

Cái thứ mất dạy này, nói chuyện cũng thật sự mưu toan mà, nhất định phải nguyền rủa bà.

Hoàng Thái hậu tức đến sôi ruột, cuối cùng nhịn không được mà đâm chọc hắn vài câu: "Hoàng thượng, bộ xương già này của ai gia, người vẫn nên nói vài lời hữu ích đi, đừng đem mấy loại chuyện này liên tưởng lên trên người ai gia làm gì."

Trên mặt của Tiêu Nghiêu là vẻ mặt cực kỳ khách sáo tươi cười, thấp giọng nói: "Là Trẫm sơ xót, đúng như lời Thái hậu nói, để Trẫm coi việc Tô Uyển nghi trở nên như vậy chẳng qua cũng chỉ là một chuyện nhỏ cỏn con mà thôi. Ngài biết đấy, chuyện kia phát sinh với bất kỳ ai, cũng không phải tốt gì. Nhưng mà mạng Thái hậu ngài lớn a, mới cảm thấy là chuyện nhỏ, nên trẫm mới như ngài nghĩ cho là không quan trọng, nên đặt chuyện này thử lên ngài. Không nghĩ tới Thái hậu cũng sợ à."

Lời này cuả hắn nói cực kỳ khách khí, lại làm cho Hoàng Thái hậu kích động muốn đánh người, loại chuyện châm chọc khiến người khác vào chỗ chết, cũng chỉ Tiêu Nghiêu làm được.

"Ai gia chỉ là lắm miệng nhắc nhở người một câu, Hoàng đế cảm thấy không cần phải đổi, vậy thì coi như ai gia chưa nói gì cả. Chẳng qua mắt thấy đã tới nửa tháng bảy, ai gia muốn mời sư thái của Tĩnh Tư am tiến cung một chuyến, tụng ít kinh cho ai gia, gần đây ác mộng quấn thân, ai gia chuẩn bị chép chút kinh phật để đốt, cầu tổ tông phù hộ."

Rất nhanh Hoàng Thái hậu liền từ bỏ, mà lại xảy ra chuyện khác.

Lúc chợt nghe đến ba chữ "Tĩnh Tư am" này, Tiêu Nghiêu còn sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày, có chút giật mình.

Hoàng Thái hậu trông thấy biểu cảm trên mặt của Hoàng thượng cuối cùng cũng thay đổi, trong lòng không khỏi mừng thầm, xem ra đã tìm được đúng đường rồi.

"Nói mới nhớ đến nha đầu Mẫn nhi kia, ở Tĩnh Tư am đã là ba năm, trước đó ngươi còn chưa tiến cung, còn có thể đi thăm nàng một chút, về sau chỉ có phong phân vị rồi để qua một chỗ. Bây giờ ngươi cũng vội vàng không khác mấy, cũng không biết thân thể của nàng điều trị như thế nào, cũng nên tiến cung rồi, chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự muốn để cho nàng làm bạn với Phật tổ suốt đời?"

Bà không ngừng cố gắng, muốn khiến cho Hoàng thượng có cảm xúc thay đổi với tên người kia.

"Lúc con bé ở Tĩnh Tư am, mới mười bảy tuổi, năm này vừa đúng hai mươi tuổi. Nữ nhân có thời gian quý báu cũng chỉ mấy năm kia, Hoàng thượng không nên quá nhẫn tâm đối với con bé. Ai gia vẫn còn nhớ kỹ, người từng hứa hẹn nhất định sẽ đón nàng hồi cung mà."

Hoàng Thái hậu thấy hắn không nói gì, lập tức lại thêm một mồi lửa nữa.

Tiêu Nghiêu ngước mắt nhìn lướt qua chính diện Hoàng Thái hậu, ánh mắt lạnh lại, khiến cho Hoàng Thái hậu còn chuẩn bị nói cái gì đó nữa ngậm miệng lại.

Ánh mắt cảnh cáo của Hoàng thượng cũng không phải nói đùa, cái uy thế trong đó không phải người thường có thể so sánh được.

"Thái hậu muốn triệu sư thái tiến cung, vậy thì hãy để bà ấy tiến cung, về phần Hoàng Quý phi, trẫm sẽ cho mẫu hậu phái người đi hỏi nàng ta. Nếu như nàng ta nguyện ý hồi cung vậy thì cùng nhau trở về, nếu như không nguyện ý thì thôi vậy, Trẫm luôn luôn không yêu cầu hay cưỡng cầu người khác."

Tiêu Nghiêu vừa nói xong lời nay, lông mày của Thái hậu liền nhíu lại.

Hiện tại bà không thích nhất là nói chuyện cùng với Hoàng thượng, không nói được vài câu đã muốn kẹp đao thương, bà vẫn thích làm Hoàng Thái hậu cao cao tại thượng.

"Điều ai gia muốn hỏi đã hỏi xong, Hoàng thượng một ngày trăm công ngàn việc, không cần ở lại nói chuyện phiếm cùng với bộ xương già này của ai gia."

Sau khi Hoàng Thái hậu đạt được mục đích của mình xong, cũng không muốn thấy thêm gương mặt này của Hoàng thượng, liền lên tiếng đuổi hắn đi, quả nhiên bà chịu đủ câu trả lời âm dương quái khí của Hoàng thượng rồi, đơn giản là tự cho mình chịu tội.

Tiêu Nghiêu đứng người lên, lúc đầu cũng chuẩn bị đi, hắn vừa vặn cũng không muốn trông thấy gương mặt này của Thái hậu.

Nhưng trước khi đi đã nghĩ tới cái gì, chậm rãi ung dung ngồi trở lại, thấp giọng nói: "Thái hậu hỏi Trẫm mấy vấn đề, vừa vặn trong lòng trẫm cũng có chút muốn hỏi. Còn xin Thái hậu giải đáp."

Ngay lập tức Hoàng Thái hậu giữ vững tinh thần, Hoàng thượng không phải là nam nhân bắn tên mà không có mục đích, đã nói muốn đặt câu hỏi với bà, việc kia nhất định là có cạm bẫy gì đó đang chờ lấy bà.

"Hoàng thượng cứ hỏi." Bà quay đầu, nghiêm túc nhìn nhìn hắn.

"Chu tú nữ trong Trữ Tú cung, Thái hậu ngài chuẩn bị an bài như thế nào?" Hắn trừng mắt nhìn, một mặt mờ mịt hỏi, biểu lộ nhìn rất khó giải quyết.

Hoàng Thái hậu nghe xong vấn đề này của hắn, cảm thấy cả máu nóng trong người đều dồn hết lên trên đầu luôn.

Không đề cập tới Chu Uyển, Hoàng Thái hậu còn không tức giận, hắn vừa nhắc tới, Hoàng Thái hậu căn bản tỉnh táo không được.

Năm nay tuyển tú lưu lại hai tú nữ, Hoàng thượng một người cũng không có đụng, chẳng qua là tốt xấu gì Thái Hân còn được phân vị Quý nhân, không quan tâm nàng ta có thị tẩm hay chưa, tóm lại xem trong sách ghi chép lại của phi tần trong hậu cung, dù sao phong hào chữ "Bính" kia cũng có chút buồn cười.

Nhưng Chu Uyển cái gì cũng thua kém hơn, cũng đã vào cung hơn mấy tháng, mà bây giờ còn ở trong Trữ Tú cung ăn vạ.

Nói đến toàn bộ Trữ Tú cung kia, ngoại trừ một mình Chu Uyển là tú nữ ra, còn lại toàn là cô cô giáo dưỡng và đại thái giám, những người này cũng sẽ không hầu hạ nàng ta, càng sẽ không vây quanh nàng ta.

Thân phận của Chu Uyển trở thành sự tồn tại khó xử nhất trong hậu cung, rõ ràng nàng ta ở trong cung, nhưng chỉ có một chân bước vào trong, còn chân kia thì vẫn đặt ở bên ngoài.

Hoàng thượng cũng không chịu thị tẩm nàng ta, lại không chịu cho nàng ta phân vị, Chu Uyển cũng chỉ đành ở trong Trữ Tú cung làm một tú nữ.

Loại tình huống này cực kỳ không bình thường, lại thêm ai cũng biết nàng ta được ở lại trong hậu cung cũng bởi vì được Hoàng Thái hậu lên tiếng, Hoàng thượng đối với nàng ta căn bản không có hứng thú.

Dưa hái xanh không ngọt, điểm này thể hiện phát huy vô cùng tinh tế.

"Nàng ấy là nữ nhân của Hoàng thượng, dĩ nhiên là tùy ý Hoàng thượng xử trí!" Hoàng Thái hậu cơ hồ là phát ra những lời này từ trong hàm răng đang nghiến lại.

Tiêu Nghiêu nhíu mày, lập tức nói: "Không đúng sao, nàng ta cũng không phải là trẫm muốn giữ lại, Thái hậu cũng đừng để trẫm phụ trách, chính ngài tự nhìn mà xử lý đi. Gần đây tin đồn trong cung tương đối nhiều, tuổi nàng ta không lớn lắm, còn có thể tìm nhà trai tốt, ở lại trong hậu cung, chẳng qua chỉ phí hoài tháng năm."

Lời này của hắn là thật tâm, từ khi một khắc nhìn thấy Chu Uyển, hắn đã không hề muốn sủng hạnh nàng ta.

Chỉ là cô nương này nhìn không thấu, cùng với Hoàng Thái hậu lặp đi lặp lại nhiều lần cho hắn ngột ngạt, cho nên Hoàng thượng mới quyết định giáo huấn hai cô cháu nàng ta.

Hoàng Thái hậu muốn Chu Uyển lưu lại, hắn cũng không có phản đối, liền là nghĩ áp chế nhuệ khí các nàng.

Dù sao đây hết thảy đều là các nàng tự tìm, không có quan hệ gì với hắn.

Kết quả này Chu Uyển ở trong hậu cung đợi gần nửa năm, ngoại trừ lần trước lúc Hoàng thượng cùng Tần Phiên Phiên hờn dỗi, nàng ta đã từng được thả ra tản bộ, về sau lại bị trông giữ chặt chẽ trong Trữ Tú cung.

Đều đã đến trình độ này, Hoàng Thái hậu lại còn chưa từ bỏ ý định.

"Nàng ấy tự nguyện."

Hoàng Thái hậu dùng bốn chữ này đuổi hắn đi, Tiêu Nghiêu nhún vai, cũng không có phản ứng, đứng dậy liền rời đi.

-----

Lúc Tiêu Nghiêu đi vào Thưởng Đào các, Tần Phiên Phiên đang ngồi ở trên ghế xích đu phơi nắng, nàng khẽ nhắm con mắt lại, mặt mũi tràn đầy vẻ thần sắc hài lòng, nhìn ra được vô cùng tự nhiên.

"Ngủ thiếp đi?" Tiêu Nghiêu đi đến trước mặt của nàng, thấp giọng nỉ non một câu.

Chỉ thấy vốn dĩ người nào đó hô hấp đều đặn, lập tức mở mắt ra, nhưng là bởi vì ánh nắng quá chói mắt, nàng lập tức dùng tay che khuất con mắt lại.

Tiêu Nghiêu thấy nàng bị ánh mặt trời kích thích nhe răng trợn mắt, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười, trực tiếp ôm ngang nàng lên đi về vào trong điện.

Tần Phiên Phiên bị hành động này của hắn chọc cho cười khanh khách không ngừng, rúc vào trong ngực của hắn không nguyện ý ra.

"Trẫm có chuyện nói cho nàng." Tiêu Nghiêu đưa nàng bỏ vào trên ghế ngồi xuống, nhẹ nói một câu.

Tần Phiên Phiên ngồi ngay ngắn, một bộ dáng nghiêm túc nghe hắn nói.

"Tới đây Hoàng Thái hậu muốn mời sư thái của Tĩnh Tư am vào cung sao chép kinh thư và giảng giải kinh phật, rất có thể sẽ mang về một người, nàng ta gọi Chúc Mẫn..." Tiêu Nghiêu cùng với nàng đem mọi chuyện xảy ra ở Vĩnh Thọ nói lại một lần.

Ngay từ đầu biểu lộ trên mặt của Tần Phiên Phiên, còn có vẻ hơi hững hờ, nhưng mà lúc hoàng thượng đem hai chữ "Chúc Mẫn" nói ra, Tần Phiên Phiên liền lập tức tập trung lực chú ý, vị Chúc Mẫn này tuyệt đối là đại danh đỉnh đỉnh tồn tại.

"Nàng không cần quá lo lắng, nàng ta thân thể luôn luôn không tốt, không thể nào tham dự tranh đấu hậu cung. Chẳng qua là con người cuối cùng sẽ thay đổi, nếu như nàng ta xảy ra vấn đề gì, nàng xử lý không được, cứ tùy lúc nói cho trẫm." Tiêu Nghiêu nhẹ giọng trấn an hai câu.

Vốn dĩ tâm tình Tần Phiên Phiên không tốt lắm, dù sao ai nghe thấy bỗng nhiên xuất hiện một nữ nhân, trong lòng đều sẽ không thoải mái, mà lại liên quan tới Chúc Mẫn, Tần Phiên Phiên là có nghe thấy.

Tuy nói Hoàng thượng vẫn đứng về phía nàng, nhưng từ trong giọng điệu của hắn thì biết, Hoàng thượng đối với sự tồn tại của Chúc Mẫn vẫn rất là hài lòng.

Một nữ nhân thân thể yếu đuối không tranh quyền thế, chỉ dựa vào hai chữ để hình dung, Tần Phiên Phiên đã có thể phác họa trong đầu ra hình dạng của nàng ta lớn lên trông như thế nào rồi.

Thẳng đến sau khi Hoàng thượng rời đi, Tần Phiên Phiên đem Liễu Âm mời đến tới trước mặt, kỹ càng nghe ngóng vị Chúc Mẫn này.

"Chúc Mẫn là ai? Nô tỳ lần đầu tiên nghe cái tên này." Liễu Âm có chút hơi hồ đồ.

Tần Phiên Phiên thờ ơ nhìn nàng một chút, thấp giọng nói: "Vị ở Tĩnh Tư am dưỡng bệnh kia."

"A, ngài nói Hoàng Quý phi a. Nô tỳ chưa từng nghe qua khuê danh của nàng, cho nên nhất thời không nhớ ra được. Ngài hỏi Hoàng Quý phi làm cái gì? Từ sau khi nàng từ vương phủ dọn ra ngoài, cũng chỉ trở lại hậu cung một lần, chẳng qua chỉ đợi một buổi tối, liền vội vàng chạy về Tĩnh Tư am." Liễu Âm một mặt bừng tỉnh.

"Nàng ta muốn trở về." Tần Phiên Phiên nhíu nhíu mày lại.

Phân vị của Chúc Mẫn là Hoàng Quý phi, so với Nguyệt Quý phi lúc trước còn cao quý hơn một phần, lục cung chi chủ Hoàng hậu là siêu phẩm, Hoàng Quý phi là chính nhất phẩm, Quý phi là từ nhất phẩm.

Nàng ta có cái phân vị này cũng đủ để báo cho mọi người, sự tồn tại của nàng ta mạnh bao nhiêu, chỉ bởi vì một mực không có hồi cung, cho nên mới bị người trong hậu cung tận lực lãng quên.