Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
"Nô tỳ không biết, hẳn là mới tới Thưởng Đào các, nô tỳ cũng thấy lạ mắt ——"
Chu cô cô đáp lời, còn chưa nói xong đã thấy một bóng màu đen bay lại đây, trực tiếp rơi xuống bên chân nàng ta, nếu không phải nàng ta phản ứng kịp thời lui về phía sau một bước, có lẽ đã đụng trúng chân.
Nàng ta cúi đầu nhìn xuống, thấy một tiểu thái giám quỳ rạp trên mặt đất rên rỉ, tay còn đỡ eo, trên mặt là thần sắc đau đớn, hiển nhiên là không bò dậy nổi.
Mọi người đều hoảng sợ, ngay cả mặt Hoàng Thái hậu cũng biến sắc, hai tiện tì này thực sự lớn mật.
"Đánh hay lắm, đánh lên đầu nàng ta, dùng sức vào!" Cao Thái hậu hoan hô nhảy nhót ở một bên, thanh âm vỗ tay bôm bốp, tư thế xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Thái giám xung quanh cũng không dám làm gì các nàng, nhốn nháo bao quanh Cao Thái hậu và Cao Tố Tuyết, hai người này rất cao quý, căn bản không thể động đến.
Hồng Y đầy mặt nôn nóng mà nói với Hồng Thường: "Ngươi xuống tay chú ý chút, đá người về phía Hoàng Thái hậu, tìm chết à?"
Nhưng Hồng Thường rất trấn định, một mặt giơ tay đánh hôn mê một thái giám, một mặt thanh âm lạnh lùng nói: "Ta đến Chu cô nương đều đánh, ngươi cảm thấy còn có thể sống sao? Dù sao cũng phải chết, không bằng kích thích chút, nói không chừng Cao Thái hậu hiền dịu có thể nể tình ta ra sức như thế, giữ cho ta được toàn thây!"
Hồng Y sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Ngươi nói đúng!"
Nàng vừa dứt lời, trực tiếp thả người bay lên, một chân đá vào một thái giám đứng vây bên ngoài, sức lực của đôi bàn chân rất lớn, tiểu thái giám kia trực tiếp bay về phía Hoàng Thái hậu, trực tiếp nện lên người một cung nữ bảo hộ phía trước.
"A ——" tức khắc tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.
"Hộ giá, hộ giá! Có thích khách! Bảo vệ Hoàng Thái hậu." Chu cô cô hoàn toàn trở nên luống cuống tay chân, ngay từ đầu nàng ta cho rằng hai cung nữ này định hù dọa một chút, không nghĩ tới lúc này thế nhưng đánh thật sự.
Tiểu thái giám kia đều đã đè trúng khiến một cung nữ không bò dậy nổi, lần tới có phải đến phiên Hoàng Thái hậu hay không.
"Đánh hay đánh đẹp, đánh con rệp khóc oa oa!" Cao Thái hậu nhảy dựng lên vỗ tay, bà còn kêu Cao Tố Tuyết xem: "Hắc, cháu gái ngốc, cái này giống khi ngươi còn nhỏ không, ai gia lấy cái bao cát nện Muốn Muốn, Muốn Muốn bị đánh đến độ khóc nhè, ha ha ha ha..."
Cao Tố Tuyết: Cười không nổi.
Hoàng Thái hậu tức giận đến khóe mắt muốn nứt ra, chỉ vào Cao Thái hậu đang nhảy nhót lung tung nói: "Cao Vân Vân, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
"Phi, ngươi mang một đám người tới bức vua thoái vị, còn không cho ta phản kháng, ngươi thật là vừa ăn cướp vừa la làng, đã bao nhiêu năm mà tật xấu này cũng không đổi được. Nhanh chóng mang chất nữ của ngươi về đi, nàng ta xảy ra vấn đề gì không phải chuyện của ta!"
Bên này đang nháo đến náo nhiệt, Long Càn cung bên kia cũng được tin tức.
Tiêu Nghiêu đang phê duyệt tấu chương, sau khi nghe thấy tin tức này, chỉ nhíu mày, cảm xúc cũng không có biến hóa gì lớn.
"Đi thôi, đi nhìn một cái, Trương Hiển Năng đuổi kịp là được." Hắn buông bút son, đứng lên chuẩn bị đi đến "chiến trường".
Thủ lĩnh hộ vệ tiến vào báo cáo, lập tức tỏ lòng trung thành nói: "Thuộc hạ xin nguyện bảo vệ Hoàng thượng."
Tiêu Nghiêu vẫy tay: "Không cần, không đến mức náo loạn đâu. Gần đây tượng nhân[1] mới trồng được không ít nguyệt quý (tên 1 giống hoa hồng), các ngươi đi dạo vườn đi, tạm thời không cần xuất hiện ở quanh Thưởng Đào các."
[1] tượng nhân: thợ thủ công, thợ chăm sóc cây cảnh...
Sau khi hắn nói xong liền dẫn Trương Hiển Năng ra cửa.
Thủ lĩnh của đám thị vệ bị lại ném ở chính điện Long Càn cung, vẻ mặt phát ngốc.
Hoàng thượng mới vừa nói gì, cho bọn họ đi dạo vườn? Nhất định là hắn chưa tỉnh ngủ, Hoàng thượng không có khả năng săn sóc như thế.
Tiêu Nghiêu một đường lung lay đi đến, một chút cũng không nóng nảy, đối với cảnh sắc hoa viên tươi đẹp còn nhàn hạ thoải mái mà phú vài câu thơ.
Trương Đại tổng quản là một người vô cùng có chiều sâu, hơi đánh giá một chút, tức khắc cảm thấy hiểu rõ.
Vế đối cũng không tinh tế, Cẩu Hoàng đế căn bản không để tâm, còn không bằng lúc sau khi một đêm xuân với Đào Uyển nghi, làm hai câu đối kia còn thú vị hơn.
Chờ đến khi hắn sắp đến Thưởng Đào các, từ rất xa đã nghe thấy được tiếng náo nhiệt la hét ầm ĩ bên kia, hắn cũng không đi qua, ngược lại tìm cái chỗ ngoặt trốn tránh, âm thầm quan sát.
Thời điểm hai người vừa đến, đúng lúc nhìn thấy cặp song sinh thể hiện sự uy vũ, đá hai người đến nện trúng cung nữ che chở trước người Hoàng Thái hậu, bức cho đoàn người của Hoàng Thái hậu liên tục lui về phía sau.
Đương nhiên Cao Thái hậu hưng phấn giống như đứa trẻ con, Trương Đại tổng quản nhìn bộ dáng vui sướng của bà, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ, lập tức liền hiểu được.
Rốt cuộc hắn biết vì sao Cẩu Hoàng thường xuyên vui mừng giống con heo hai trăm cân, thì ra là di truyền.
"Hoàng thượng, ngài không đi qua sao?" Trương Hiển Năng thấp giọng hỏi một câu.
Tiêu Nghiêu quay đầu lại nhìn hắn một cái, ánh mắt kia phức tạp lại lạnh nhạt, nghĩ lại nỗi đau kịch liệt mà kinh hãi, thấp giọng nói: "Ngươi cảm thấy lúc này trẫm có thể đi qua sao? Qua để bị đánh à?"
Năm chữ chất vấn cuối cùng, hắn hơi có chút khó có thể mở miệng, lại nghiến răng nghiến lợi.
Trương Hiển Năng trầm mặc, đây thật không trách Cẩu Hoàng đế, thời điểm Tiên hoàng tại thế, lần đầu tiên Cao Thái hậu và Hoàng Thái hậu đánh nhau, hắn vội vã đuổi tới, sợ Tiểu Bạch Vân của hắn bị ức hiếp, sau đó hắn đã bị Tiểu Bạch Vân đánh.
Tiểu Bạch Vân vừa đánh hắn vừa khóc rống, giống như người bị đánh là chính nàng, mặt mũi của hắn mất hết, đến nay còn lưu truyền bị khắp hậu cung chê cười.
Nhưng thật ra nữ nhân đứng đầu hậu cung đánh Hoàng thượng không phải chuyện gì mới mẻ, Thái Hoàng Thái hậu cũng từng đánh, đến nay cũng chỉ có Nhị cẩu tử trước mắt này còn chưa bị đánh.
Trương Đại tổng quản nhìn cửa lớn Thưởng Đào các, không khỏi thầm than trong lòng một tiếng: Tiểu yêu tinh, đều dựa vào ngươi, ngày ngươi đánh cẩu tử sắp tới rồi.
Giờ phút này Tần Phiên Phiên đang ghé vào trên giường, thỉnh thoảng Liễu Âm lại báo cáo tình hình chiến đấu ngoài điện cho nàng, còn Vọng Lan ngồi ở mép giường lột vỏ nho cho nàng.
"Hai vị Thái hậu đánh nhau không phải chuyện gì mới mẻ, trước kia lúc nô tỳ mới vừa tiến cung đã nghe nói thời điểm Cao Thái hậu còn trẻ, đánh nhau giỏi có tiếng. Lúc sau có Tiên hoàng hòa giải, bà ấy cũng không thể đánh nữa, nhưng lần này lại xuất hiện cảnh tượng trùng lặp. Cũng may bà ấy không tự mình động thủ." Vọng Lan vừa đút quả nho cho nàng ăn, vừa nói chuyện trước kia cho nàng.
Hai mắt Tần Phiên Phiên phát sáng, nhớ tới thân hình nhỏ xinh kia của Cao Thái hậu, hơi có chút không tin: "Thế mẫu hậu có thể đánh thắng được người khác sao?"
"Có thể, trước nay chưa từng thua." Vọng Lan ngắt lời.
Tần Phiên Phiên chớp mắt, rất không tin: "Ta nhớ rõ phi tần của Tiên hoàng có cô nương nhà võ tướng, cũng không nên đánh không lại bà ấy chứ?"
Vọng Lan suy nghĩ, mới nói: "Cao Thái hậu chỉ đánh người bà có thể đánh thắng."
Tần Phiên Phiên lập tức đã hiểu, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì mắng, thực phù hợp với quan niệm của Cao Thái hậu.
Chủ tớ hai người đang nói chuyện, liền thấy Chu Uyển lại được nâng vào, giờ này nàng ta nằm ở trong chăn, sớm đã đau đến nước mắt lưng tròng.
"Sao lại đưa trở lại?" Vọng Lan hỏi một câu.
Liễu Âm và hai cung nữ khác thật cẩn thận mà đặt Chu Uyển lên mặt đất, mệt đến thở hổn hển.
"Bên ngoài đánh thành như vậy, Chu cô nương cũng đã bị dẫm vài cái, Tố Tuyết cô nương kêu bọn nô tỳ nâng nàng ta trở về, miễn cho thật sự nháo ra chuyện lớn gì không thể báo cáo kết quả công tác."
Sau khi Liễu Âm nói xong, lại hành lễ với Chu Uyển, trên mặt đều là thần sắc hối lỗi.
"Chu cô nương, xin lỗi. Sức lực nô tỳ nhỏ, thời điểm nâng ngài trở về lại sốt ruột, không cẩn thận quăng ngã ngài trên mặt đất, ngài không bị đau chứ?" Liễu Âm vừa nói vừa cúi người xuống tiến đến trước mặt nàng ta, cẩn thận mà quan sát thương thế của Chu Uyển.
Chu Uyển nước mắt lưng tròng, đau đến nhe răng trợn mắt, nỗi đau này rõ ràng cũng có công lao của Liễu Âm.
"Nô tỳ thấy không có trở ngại gì, hiện tại ngài đau phát khóc, khẳng định là do bị đánh sáu gậy kia, không liên quan gì tới nô tỳ. Đến lúc đó người muốn báo thù, ngàn vạn lần đừng tới tìm nô tỳ, cũng đừng tìm chủ tử chúng ta, tìm hai tỷ muội sinh đôi bên ngoài kia kìa!" Liễu Âm quan sát, đưa ra kết luận, thuận tiện còn lấy lòng nàng ta một chút.
Mấy câu nói đó lại làm Chu Uyển tức giận đến ngực khó chịu, nơi này của Tần Phiên Phiên không có một người bình thường.
Nghĩ đến đây, Chu Uyển lại hung tợn mà nhìn Tần Phiên Phiên, hoàn toàn là trạng thái nhanh như hổ đói vồ mồi, nếu hiện giờ nàng ta có thể cử động, nhất định muốn nhào lên cắn chết Tần Phiên Phiên.
Tần Phiên Phiên đối diện với tầm mắt của nàng ta, không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Hoàng Thái hậu không đánh được Cao Thái hậu, chỉ có thể đánh ta, ta cũng không đánh được Hoàng Thái gậu, chỉ có thể đánh ngươi. Cho nên đây là không thiếu nợ lẫn nhau, về sau ngươi có bản lĩnh ở lại hậu cung, đến lúc đó chúng ta bằng bản lĩnh thật, xem đến tột cùng ai có thể đánh ai."
Bên ngoài Thưởng Đào các nháo đến loạn, cuối cùng vẫn là phe Cao Thái hậu thắng lợi.
Tuy bên Hoàng Thái hậu mang nhiều người, nhưng đều không có võ nghệ, cặp sinh đôi lại liên tục đấm đá, đá một người liền loại bỏ một người, cuối cùng tất nhiên không còn đối thủ.
Thậm chí mấy cung nữ che chở trước người Hoàng Thái hậu cũng chỉ còn lại Chu cô cô một cái quang côn tư lệnh[2], người khác đều bị đánh hôn mê.
[2] quang côn tư lệnh (光杆司令): chỉ người có quyền thế, nhưng đơn độc, không có kẻ nào giúp, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cung nữ cuối cùng kia nhanh nhạy né tránh rất nhiều lần, sau đó vẫn là đôi song sinh đồng thời đá hai người lại đây, tiểu cung nữ kia có nhanh nhạy cũng bị sợ tới mức luống cuống tay chân, chung quy vẫn là bị đánh hôn mê.
"Đánh, đánh hôn mê cả Chu cô cô kia đi, chỉ cần không đánh Hoàng Thái hậu, những người khác tùy tiện đánh, Tiên hoàng gánh vác cho các ngươi!"
Cao Thái hậu gân cổ lên hô lớn, cả người đều hưng phấn đến phát điên, cũng nhiều năm chưa từng đánh nhau, thật sảng khoái.
Hồng Y nhấc chân đạp lên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Không còn ai, đá xong rồi."
Cao Thái hậu nhìn quét một vòng, phát hiện người bên Hoàng Thái hậu đều nằm xuống rồi, nhưng bà vẫn không cam lòng, rốt cuộc gia hỏa[3] Chu cô cô này cáo mượn oai hùm, còn bắt nạt cháu gái ngốc của Cao gia bà, nhất định phải tìm cơ hội báo thù.
[3] gia hỏa (家伙): một từ đa nghĩa, ở đây dùng để chỉ người với hàm ý khinh miệt
Tầm mắt bà lại nhìn chằm chằm người một nhà, một đám cung nhân Thưởng Đào các đều cúi đầu, thân thể không khống chế được mà phát run, còn không hưởng thụ niềm vui giành thắng lợi, chẳng lẽ Cao Thái hậu phải qua cầu rút ván, lấy bọn họ làm cục đá để ném người sao?
"Thôi thôi, đánh không đến lần tới rồi nói sau. Cháu gái ngốc bị ấm ức lại nhịn một chút." Cao Thái hậu phất tay, cuối cùng buông tha đoàn người này.
Không ai đánh nhau, trong khoảng thời gian ngắn không khí trở nên thật xấu hổ.
"Thái hậu, ta đi trước. Chờ trở về lại tìm bọn họ tính sổ!" Tay Chu cô cô không ngừng run rẩy.
Dù cho nàng ta tự nhận đi theo Hoàng Thái hậu, xem như đã gặp qua không ít việc đời, nhưng là tình trạng hiện giờ chỉ dư lại hai người các nàng cũng chưa từng xuất hiện.
Hoàng Thái hậu nhăn chặt mày, hiện giờ bà đã cảm thấy không thích hợp.
"Ai gia không đi, lâu như vậy mà đến một thị vệ cũng không có, thậm chí cung nhân đi ngang qua cũng không, điều này bình thường sao? Cao Vân Vân, ngươi có bản lĩnh thì hôm nay giết chết ai gia đi, nếu không ——" Hoàng Thái hậu bị tức giận đến mức cả người đều phát run.
"Vì sao ta muốn giết chết ngươi, ngươi muốn chết tự mình chết đi, đừng kéo ta xuống nước." Cao Thái hậu vươn cổ qua kêu to.
Mắt thấy hai người lại muốn gây gổ, Hoàng thượng tránh ở một bên âm thầm quan sát rốt cục sửa sang lại vạt áo, bước ra.
"Hoàng thượng giá lâm ——" Trương Hiển Năng lập tức gân cổ lên rống một câu.
Thanh âm của Trương Đại tổng quản bén nhọn lại cao vút, lập tức truyền tới, các cung nhân đang sững sờ vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Đứng lên đi, trẫm nghe nói nơi này nháo loạn, đây không phải rất tốt sao? Náo loạn chỗ nào, Trương Hiển Năng, tin tức này ai truyền? Là mong chờ hai vị Thái hậu không tốt mà."
Đôi tay của Tiêu Nghiêu chắp ở sau người, ho nhẹ một tiếng, mười phần ôn hòa mà nói.
Cao Tố Tuyết nhìn người bên Hoàng Thái hậu nằm đầy đất, thậm chí có mấy người nằm bên chân Hoàng thượng, thế nhưng Tiêu Nghiêu hỏi chỗ nào náo loạn, đại khái là mắt mù đi.
"Hoàng thượng, ngươi định lừa gạt ai gia sao? Người ai gia mang đến đều bị đánh thành như vậy, ngươi còn làm như không phát hiện?" Hoàng Thái hậu lạnh mặt nhìn về phía Hoàng thượng, ngữ khí nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
"Mẹ ruột ngươi ức hiếp ai gia thành như vậy, hai cung nữ có võ công kia thiếu điều lấy thanh đao giết chết ai gia. Đã tới tình trạng này rồi, Hoàng thượng còn chuẩn bị chỉ hươu bảo ngựa sao?"
Hoàng Thái hậu cố hết sức làm chính mình bình tĩnh lại, bà cảm giác khí huyết toàn thân dâng lên, đã sắp tức giận đến nổ tung.
Nhưng hiện giờ bà không thể để cảm xúc của mình bộc phát ra, phải vững vàng ứng đối, xử lý sự tình lần này rất quan trọng.
Từ sau khi Hoàng thượng đăng cơ, lần đầu tiên gặp được tình trạng Hoàng Thái hậu và Cao Thái hậu xé rách mặt nạ, Hoàng Thái hậu nhất định phải chiếm lấy ưu thế, điều này đối với tiến triển về sau rất quan trọng. Bà nhất định phải làm hai mẹ con Cao Thái hậu sợ mình, lần tới mới không dám dễ dàng chọc giận bà như thế.
Hoàng thượng trầm mặt, nhìn thoáng qua những người nằm trên mặt đất, có chút đau đầu.
Hắn thật sự không thể đùn đẩy, không khỏi trừng mắt liếc nhìn cặp song sinh vẻ mặt vô tội đứng ở một bên, hiện tại đang cúi đầu yếu thế, lúc trước đá người, thật là một chút đường sống cũng không suy xét cho người khác.
Nhưng ngôi cửu ngũ cũng không phải không có biện pháp, hắn dùng ánh mắt ra hiệu với Cao Thái hậu, thấp giọng nói: "Mẫu hậu, ngài và Hoàng Thái hậu không ra tay chứ?"
Cao Thái hậu thật kích động, múa may nắm tay, kêu gào nói: "Ở trong mắt ta, bà ta đã bị ta trái một đấm phải một đấm, đánh tới rụng răng rồi."
Tiêu Nghiêu có chút tắc nghẹn, mẹ ruột này không chỉ không hề ăn ý, còn không ngừng khiến hắn ngột ngạt, đều đã nháo đến mức không thể cứu vãn.
"Nhưng đó chỉ là ở trong lòng ta mà thôi, lúc nãy ta không đánh bà ta. Bà ta chính là nghĩ đánh lại ta, vu hại ta, trò xiếc cũ mèm hơn hai mươi năm. Muốn Muốn đều đã lớn như vậy, ngươi còn dùng mãi cái chiêu này. Ta không động đến ngươi, vì sao những người này của ngươi nằm chắn ở cửa cung người ta, ai gia làm sao biết! Tuổi càng lớn da mặt càng đày, đến mức tới ăn vạ ở Thưởng Đào các, lần tới ngươi có thể có chút tiền đồ hay không, dẫn người đến Duyên Thọ cung nằm, chờ lát nữa ai gia cũng mang một đám người tới nằm ở chỗ này, nói là ngươi đánh! Ai tin nổi!"
Cao Thái hậu vừa nói xong, chuyện này liền biến đổi, bà vừa nói còn vừa liếc mắt nhìn Tiêu Nghiêu một cái.
Con heo này cũng là bò ra từ trong bụng bà, còn dám ghét bỏ bà.
Tiêu Nghiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời Hoàng Thái hậu chính là chạm đến vảy rồng mọc ngược.
"Được được được, hai mẹ con các ngươi muốn giấu trời qua biển, chỉ hươu bảo ngựa. Trên đời này còn có công bằng hay không, đến Tiên hoàng cũng không dám như thế!" Hoàng Thái hậu nói liên tiếp ba cái được, tức đến hô hấp không thông, đủ thấy bà ta có bao nhiêu giận dữ.
[4] giấu trời qua biển (瞒天过海): kế thứ nhất trong "ba mươi sáu kế", nói dối để qua mắt người khác, che giấu ý đồ thật của mình
[5] chỉ hươu bảo ngựa (指鹿为马啊): ý nghĩa như đổi trắng thay đen
"Phi, hắn không dám đó là chuyện của hắn, chưa từng nghe qua một câu là trò giỏi hơn thầy sao, nhi tử của ta chính là lợi hại hơn hắn!" Cao Thái hậu nhảy cao ba thước, kêu gào.
Hoàng Thái hậu bị bà kích thích, rốt cuộc nhịn không được, chỉ cảm thấy muôn vạn hỏa khí toàn bộ đều vọt tới đỉnh đầu, tức khắc thét to: "Ngươi dám nhục mạ Tiên hoàng, ngươi chờ đó, ai gia lập tức trở về bảo Chu Quốc công tiến cung, ngày mai tham tấu ngươi!"
"Ngươi biết cái gì, đó là tình thú của ta và Tiên hoàng, hắn thích ta nói hắn như vậy, ngươi không có tư cách..."
"A, Cao Vân Vân ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Hai vị Thái hậu không chỉ có ngôn ngữ xung đột, hai người đều hướng về phía trước, hận không thể cào cấu khuôn mặt của lão bất tử đối diện kia.
Thậm chí Hoàng Thái hậu rống một hồi đều đã mang theo vài phần khóc nức nở, đây là đâm một nhát đao lên ngực bà ta.
Tiêu Nghiêu vừa thấy hai người thật sự muốn làm loạn đến không thể cứu vãn, lập tức sai cung nhân còn đứng ngây ra đó ngăn hai người các bà lại.
"Đưa hai vị Thái hậu về cung của mỗi người."
Vừa lúc liễn kiệu tới, Tiêu Nghiêu lập tức chỉ huy người tiễn hai vị ôn thần này đi, không thể trêu vào không thể trêu vào.
Hoàng Thái hậu trực tiếp ngồi lên liễn kiệu, bà ta cũng không để ý tới tư thế kêu gào của Cao Thái hậu, trước sau một khuôn mặt lạnh lùng, hiển nhiên đang tính toán trả thù Cao Thái hậu thế nào.
"Khởi kiệu ——" Tiếng nói bén nhọn của thái giám dẫn đường truyền đến, liễn kiệu của hai vị Thái hậu đều được nâng lên.
"Đợi chút đợi chút, Hoàng Thái hậu, ngài đã quên mang chất nữ của ngài theo. Nhanh chóng mang về tìm thái y nhìn một cái đi, mới vừa rồi Chu cô nương bị mấy thái giám trong cung ngài dẫm vài cái, phỏng chừng hộc cả máu."
Liễu Âm đuổi tới từ phía sau, cùng hai cung nữ khác nâng một giường chăn gấm, bên trong bao lấy Chu Uyển vết thương chồng chất, đi vài bước còn nghiêng ngả một chút, nước mắt Chu Uyển cũng rơi xuống như mưa.