Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú
Đăng vào: 11 tháng trước
10-【1】
Thế giới này có một loại người, bị người ta bán đi mà còn rất vui vẻ giúp đối phương đếm tiền, ở trong mắt Hạ Chi Sơ, em gái sinh đôi của anh Hạ Chi Tình chính là loại đó không thể nghi ngờ.
Sắp đến cuối năm, mọi người như bơm máu gà mà lao lực làm cho xong công việc, hôm nay cô ca tăng ca đến 10 giờ, lê một thân mệt mỏi về đến nhà, nhanh chóng tắm rửa một cái chuẩn bị lăn lên giường tìm Chu Công thì bị Tống An Thần chặn lại ở cửa phòng, anh đưa qua một cái hộp,
“Cầm lấy.”
“Thứ gì?” Cô cúi đầu nhìn thấy một chiếc hộp có logo trái táo, mở ra vừa thấy một cái kim loại thổ hào thiếu chút nữa lóe mù mắt chó cô, “Đây…… Đây là có ý gì?”
Anh một bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ: “Đây là khi tôi mua quần áo rút thăm trúng thưởng nhận được, tôi thấy di động cô bị rớt hỏng rồi, có đôi khi muốn tìm cô đều tìm không thấy người, nếu cô muốn liền cầm dùng không cần liền ném đi.”
Ném?! Một cái di động năm sáu ngàn cư nhiên nói ném? Quả thực giàu có đến đáng sợ! Còn có anh ta vận khí sao tốt vậy? Mua quần áo cũng có thể nhận được miếng kim loại vàng này, cô từ nhỏ không có bất luận thiên tài vận may gì, ngay cả cái quà thưởng an ủi đều không có nhận qua.
“Chính anh không cần sao?” Cô đem miếng kim loại vàng này từ hộp bên trong lấy ra tới, cảm thấy miếng kim loại kia xúc cảm quả nhiên không giống người thường, loáng thoáng phiếm một cổ hơi thở nhà giàu.
Anh gật đầu, từ trong túi lấy ra một cái khác giống nhau như đúc, hai cái đặt bên nhau giống như điện thoại đôi.
Cô cầm di động có chút rối rắm, di động của cô thật sự là tới nỗi gần đất xa trời rồi, cô sớm muốn đổi chiếc mới chỉ là bất hạnh Mao gia gia không đủ, chính là nếu cô lấy di động của anh, chẳng phải là tương đương thiếu anh một phần nhân tình?
“Đây…… Đây như thế nào không biết xấu hổ, cái gọi là vô công bất thụ lộc, cái gọi là ăn ké chột dạ bắt người tay ngắn, cái gọi là……”
Sắc mặt anh âm tình bất định: “Không cần? Tôi đây đem đi vứt.” Anh duỗi tay dường như muốn lấy lại di động trong tay cô.
Cô nhanh tay lẹ mắt mà đưa điện thoại di động giấu trong lòng ngực của mình: “Vứt đi rất lãng phí a, được rồi được rồi, tôi nhận lấy là được, bất quá cứ như vậy tôi liền thiếu anh một ân tình, anh nghĩ muốn cái gì? Chỉ cần tôi làm được, đều có thể thỏa mãn anh.”
Mắt phượng anh hơi nhếch: “Thật sự cái gì cũng có thể?”
Cô gật đầu, loáng thoáng ngửi được một cổ mùi vị âm mưu: “Ừm, nhưng phải là chuyện tôi có thể làm được.”
Anh dang cánh tay đẩy cô đến trên vách tường làm một tư thế bích đông, tay trái anh chống ở trên tường, tay phải nắm cằm cô, ngoài miệng giơ lên một nụ cười mê hoặc: “Vậy nếu tôi muốn em thì sao?”
Hạ Chi Tình thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết, đây là đang làm loạn gì vậy? Muốn bích đông cũng phải trước tiên nói cô một tiếng được không, thật vất vả ổn định thân thể, cằm lại bị anh một phen nắm lấy, cô bị buộc ngước mắt nhìn anh.
Mặt anh gần trong gang tấc, mang theo hơi thở tràn đầy hương vị độc đáo của anh thổi qua mặt cô, cô cảm thấy cả người xương cốt đều có loại cảm giác mềm mại, “Anh, anh muốn tôi làm gì?”
Anh cúi đầu xuống, mắt phượng nhìn cô, không cho cô có chút khả năng tránh lui, “Tôi muốn em……”
Anh muốn nói lại thôi, còn cố ý cắn môi dụ hoặc cô, yêu nghiệt! Yêu nghiệt a!
Dưới đôi mắt dần dần trở nên thâm thúy của anh, cô thấy được hình ảnh ngược trợn mắt há hốc mồm của mình, cô bỗng nhiên cảm thấy chính mình giống như là bà ngoại cô bé quàng khăn đỏ gặp phải chó sói —— chạy trời không khỏi nắng.
Thật rối rắm a, cô là người có tiết tháo đến vậy, nếu vì một cái di động mà bán sắc cho một soái ca cấp bậc Ngô Ngạn Tổ có phải quá sa đọa một chút hay không?
Anh cách gần đến như vậy, gần đến mức cô dường như có thể thấy lông tơ trên mặt anh, dưới ánh đèn, lông mi anh thật dài rũ xuống một bóng râm, cô gian nan mà nuốt xuống một ngụm nước miếng nói, “Tôi nói cho anh không cần xằng bậy, nếu không tôi liền……”
“Em liền làm gì? Kêu người hay là báo cảnh sát?” Trong mắt anh nồng đậm ý cười, hài hước mà nhìn lỗ tai cô lại bắt đầu ẩn ẩn đỏ lên.
“Tóm, tóm, tóm lại anh không cần xằng bậy.” Cô mồm miệng không rõ, duỗi tay muốn đẩy rớt đi tay anh đang nắm cằm cô, lại bị anh chụp một cái đã bắt được, mười ngón tay đan vào nhau mà ấn ở trên vách tường.
Một dòng điện lưu từ ngón tay truyền khắp toàn thân, đại não cô đi theo kịp thời, ngốc lăng, cô nhìn mặt anh từng chút phóng to trước mắt mình…… Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chỉ là đợi một chút, cảm giác ướŧ áŧ như trong tưởng tượng kia lại không có truyền đến, cô mở to mắt, lại nhìn thấy anh đang cầm di động chụp ảnh hai người bọn họ!
“…… Anh làm nhiều như vậy chính là vì chụp ảnh?” Cô một hồi lâu mới từ trong khiếp sợ tìm về giọng nói của mình.“Bằng không em cho rằng tôi sẽ làm gì em?” Tống An Thần trong lòng nhịn cười tới cực điểm, trên mặt lại vẫn một mực đứng đắn: “Em sẽ không cho rằng tôi muốn làm gì em chứ?”
Quăng ngã! Bước kế tiếp của bích đông chẳng lẽ không phải bá vương ngạnh thượng cung sao? Ngươi khóc lóc nhìn ta nói, truyện tranh đều là gạt người…… Cô chột dạ mà mặt đỏ lên.
“Phụt!” Anh bỗng nhiên nhìn màn hình di động ha ha mà nở nụ cười, cười đến toàn bộ cơ thể đều run rẩy.
Cô thò đầu lại gần vừa thấy, má ơi, cái người trợn mắt há hốc mồm ngu ngốc trên ảnh chụp kia không phải cô thì là ai? Cô duỗi tay định đoạt lấy di động của anh, chính là anh đem điện thoại giơ cao lên, cô nhảy dựng lên cũng với không tới.
Khuôn mặt nhỏ của cô trướng đến đỏ bừng: “Tống An Thần, anh đem ảnh chụp xoá cho tôi!”
Anh xem cô giống con khỉ nhảy nhót lung tung, cười đến thực tà ác: “Em với tới tôi liền xóa.”
Đây quả là khiêu khích vấn đề chiều cao của cô mà! Cô chạy đi lấy ghế nhưng mới đem ghế đến người khác lại chạy.
“Tống An Thần!!” Cô tức giận đến dậm chân.
10-【2】
Những tấm ảnh xấu đó làm Hạ Chi Tình liên tục hai ngày ngủ không yên, nhưng hai ngày tăng ca liên tục cũng làm cô không tim thấy cơ hội xuống tay, đêm nay cơ hội này rốt cuộc cũng tới.
Tống An Thần sau khi trở về nửa tiếng liền cầm áo ngủ vào phòng tắm, cô làm bộ mắt nhìn thẳng, nhìn chằm chằm notebook hai phút, sau khi xác định anh sẽ chưa trở ra, chạy nhanh ném xuống notebook, rón ra rón rén mà nhằm phía phòng anh.
Phòng không có thay đổi gì nhiều, chỉ là nhiều một ít đồ dùng cá nhân của anh, nhưng nhìn qua so với lúc cô ở còn muốn chỉnh tề sạch sẽ hơn, ở Hạ gia làm việc nhà đều là đàn ông con trai, cho nên cô coi như là từ nhỏ mười ngón không dính nước, đến nỗi đến bây giờ năng lực làm việc nhà vẫn là qua loa đại khái.
Hạ Chi Tình nhanh chóng đem phòng quét một lần, không thấy di động trên bàn hay tủ đầu giường, cô nhìn thoáng qua hướng toilet, tim đập gia tốc, Hạ Chi Sơ từ nhỏ đã khinh bỉ cô không có thiên phú làm chuyện xấu, chỉ cần vừa nói dối liền mặt đỏ, một khi làm chuyện xấu liền tay vội chân loạn, điển hình có tật giật mình.
Cô giống ruồi bọ không đầu ở trong phòng xoay vài vòng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nhanh chóng chạy đi phòng khách lấy di động của mình gọi đến điện thoại của Tống An Thần, tiếng chuông bị đặt ở chế độ im lặng, cô nghe một hồi lâu mới tìm được di động nằm ở túi áo vest được treo ở trên giá đồ.
Cô lấy di động ra, vừa thấy một ngụm máu thiếu chút nữa phun lên trên màn hình, Tống An Thần đem số điện thoại cô lưu là: Tiểu Tình Nhi.
Một trận thiên lôi cuồn cuộn qua khiến cô bị đập đến ngoài khét trong giòn! Một hồi lâu, cô mới hồi phục lại tinh thần từ trạng thái bị sét đánh, đây là lúc không phải để ý chuyện này, di động bắt nhập mật mã, cô phải mau phá giải mật mã.
Đối với một kẻ mù công nghệ mà nói phương pháp phá giải mật khẩu hiệu quả nhất chính là —— mò số, cô lung tung bấm đủ số, số điện thoại của anh, số thẻ căn cước của anh, nhập vào, xoá đi, nhập lại —— đều không được!
Cô dựa vào trên giường mò số đến bực bội không thôi, đến nỗi khi anh vào cô còn không có phát hiện. Tống An Thần đi đến sau lưng cô, lạnh lạnh nói: “Em có thể nhập vào 1015 thử xem.”
“Ôi, đúng nè, dãy số vậy mà lại cùng sinh nhật của tôi.” Cô nhập số vào lập tức liền giải khóa, cô vui vẻ giơ tay “2”, nhưng vui vẻ này còn không kịp duy trì hai giây, cô cảm thấy sau lưng từng đợt gió lạnh, vẻ mặt Tống An Thần cười lạnh từ trên cao nhìn xuống cô.
Má ơi, anh ta vào đây lúc nào? Sao cô một chút thanh âm đều không nghe được? Cô hắc hắc mà cười gượng hai tiếng, “Anh, anh tắm rửa xong rồi hả?”
Hai tay anh giao nhau ở trước ngực, mắt phượng hơi hơi khơi mào liếc cô, “Xin hỏi em lấy di động của tôi làm gì?”
Cô chột dạ mà bay mắt, “Tôi, tôi vừa rồi nghe được di động của anh vang lên, cho nên liền đi vào bắt máy giúp anh.”
Anh chọn cao lông mày: “Nói như vậy tôi còn phải cảm ơn em, ai gọi điện thoại đó?”
Cô ha hả mà cười gượng: “Không, không bắt máy kịp, phỏng chừng là điện thoại quấy rầy.”
Anh không nhanh không chậm: “Ồ? Phải không? Vậy bây giờ có thể trả lại di động cho tôi được chưa?”
Đôi mắt cô dạo qua một vòng, bỗng nhiên chỉ vào ngoài cửa sổ hét lớn một tiếng “Anh xem, có cái gì kìa!” Sau đó nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cá chép lộn mình một cái, cô muốn ngồi dậy quay về hướng phòng mình, đáng tiếc cô quá đánh giá cao chính mình, lại quá xem nhẹ đối thủ.
Tống An Thần căn bản không có nhìn theo phương hướng cô chỉ phía ngoài cửa sổ, mà là từ đầu đến cuối, dùng một bộ dáng xem diễn trò từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, khi nhìn thấy cô nhảy dựng lên chuẩn bị mang theo di động trốn về phòng, anh ra tay!
Cánh tay anh duỗi dài ra, bắt lấy cánh tay của cô, đem tay cô trói ở sau lưng, để hai cái màn thầu Đông Bắc trước ngực cô nháy mắt “rất” tốt, “Tiểu Tình Nhi, em cầm di động của tôi chuẩn bị đi đâu?” Cô bởi vì “Tiểu Tình Nhi” ba chữ mà da gà rớt đầy đất: “Ha hả, lấy nhầm rồi, tôi tưởng di động của tôi.”
“Ồ, phải không?” Mắt phượng anh híp lại, đem cô lôi kéo, cả người cô liền ngã dựa vào trên ngực anh.
Hơi thở thuần nam tính cùng với mùi hương sau khi tắm của anh vây quanh cô, nhiệt độ cơ thể của anh xuyên thấu qua áo ngủ truyền tới làm cô nhịn không được run rẩy một chút, cảm giác quen thuộc mềm mại kia lại tới nữa, làm cô mạc danh bất an lên, “Anh đừng, đừng dựa như gần như vậy.”
Môi mỏng ấm áp của anh bám vào bên tai cô, hơi thở như có như không phất quá cổ cô, không ngoài dự đoán, anh nhìn cô thực mẫn cảm mà rụt rụt cổ, “Nghe nói phụ nữ khi nhắm mắt lại mong chờ bị hôn sẽ như thế này sao?”
Cô chột dạ mà mở to đôi mắt: “Tôi, tôi làm sao biết được?”