Chương 37: – Chương 37

Lòng Tự Trọng Của Một Cô Gái Bảo Bình

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Nhờ có hắn mà nó đã ăn được một ít. Tối xuống anh Cường với anh Vương canh quan tài của ba. Hôm nay Khánh và Thiện cũng ở lại với gia đình nó. Linh với Thiện ngồi bên cạnh nhau trong vườn cỏ, nới mà tụi nó hay ngồi học bài. Khánh thì ngồi dưới bếp làm bài tập. Nó thì ngồi ngoài xích đu trong vườn nhìn lên bầu trời, thấy vậy hắn ra ngồi cùng nó.
-          Trời lạnh rồi đó _ hắn khoác lên vai nó chiếc áo khoác của hắn
-          Cảm ơn _ nó nhìn hắn
-          Đỡ hơn chưa _ hắn rút bao thuốc ra lấy một diếu đốt
-          Rồi _ nó lại nhìn lên bầu trời
-          Tốt _ hắn hút một hơi sâu rồi thở khói ra không trung
-          Hút thuốc không tốt đâu _ nó nói
-          Ơ… _ hắn nhìn nó rồi bỏ điếu thuốc xuống _ anh tưởng em không để ý đến chuyện…
-          Chỉ là em không muốn nói thôi _ nó cắt lời hắn
-          Ờ… _ hắn chẳng biết nói gì lúc này nữa
Ngồi được một lúc thì nó ngủ gật, gật gù gật gủ. Thấy thế hắn đã kéo đầu nó ngã vào vai hắn. Hắn mỉm cười khi thấy nó bình yên như vậy. Thiện tỉnh giấc khi trời trở lạnh hơn, Thiện kéo áo khoác lên cao để đắp cho Linh thì thấy cảnh hắn đang ôm nó, canh cho nó ngủ. Rút điện thoại ra Thiện chụp lại cái cảnh có một không hai đó. Ánh đèn gần đó như giúp Thiện vậy, cười ranh mãnh.
Sáng hôm sau.
-          Chiều nay sẽ chôn bác ấy phải không _ Vương nói
-          Ừ, 3 giờ chiều nay _ anh nó nói
Lúc đưa ba nó ra nghĩa trang, lớp nó cũng tới. Mỗi người cầm một cành hoa hồng trắng đặt lên quan tài ba nó lúc trước khi hạ huyệt. Nó không nói gì, cũng không khóc. Nhiều người nói nó không có cảm xúc, nhưng nó không quan tâm.
-          Mọi người hãy cầu nguyện cho Ông Trịnh Gia Phú được về nói yên nghỉ cuối cùng _ linh mục nói
-          Giờ mọi người hãy cầu nguyện để ông ấy ra đi bình an _ một người đàn ông mặc đồ đen nói
Mọi người  khóc thút thít khi nghi thức hạ huyệt bắt đầu. Tiếng khóc ngày càng lớn hơn khi nó khóc thét lên không cho người ta chôn cất ba nó.
-          Mầy người làm gì vậy _ nó khóc thét
-          Ba à, ba chưa đưa con ra ngoại ô mà
-          Ba chưa nấu cơm cho con ăn mà _ nó hét
-          Ba chưa kể chuyện cho con nghe mà
-          Gia Bảo _ anh nó kéo nó ra _ ngoan nào
-          Anh làm gì vậy, họ đang chôn ba kìa _ nó đánh anh nó
-          Em đừng có như vậy mà _ anh nó khóc đau đớn giữ nó lại
-          Ba à… _ nó vùng vằng ra khỏi vòng tay của anh nó
-          Bảo à _ Linh, Thiện đến gần giữ nó lại để các chú kia chôn cất ba nó
-          Đừng vậy mà em _ Vương an ủi nó
Chôn cất xong xuôi mọi người cũng về gần hết. Chỉ còn bọn nó ở lại với nó và anh nó.
-          Xong rồi, cố lên nhá _ Vương đấm vào vai anh nó
-          Cảm ơn mày _ anh cười
-          Cần bọn em giúp gì nữa không anh _ Khánh nói
-          Không đâu em…
-          Vậy bọn em về trước nha _ Khánh nói rồi nhìn Thiện với Linh
-          Ừ, về cẩn thận _ anh nói
-          Bọn mình về trước đây, có gì thì gọi ình _ Linh an ủi nó
-          Ừ _ nó nói
-          Chào các anh _ bọn kia nói rồi ra về
-          Em muốn ở lại với ba một tí _ nó nói
-          Về luôn đi _ anh nó nói
-          Để em ở lại với con bé _ hắn nói
-          Vậy nhờ em _ Cường nói
-          Về thôi _ Cường nhìn Vương nói
Nó tới gần mộ ba nó ngồi xuống, hắn cũng đi theo và ngồi cạnh nó.
-          Em không sao chứ _ hắn hỏi
-          Không, chỉ là… _ nó nói nhưng mắt vẫn nhìn mộ ba nó
-          Mai đi học chưa, anh tới đón _ hắn nói
-          … _ nó nhìn hắn _ ừ, sao cũng được
-          Vậy mai anh tới đón em
Tối đó mọi người cũng về hết, căn nhà lại trống rỗng như lúc ban đầu. Nó bước xuống lầu vào phòng khách để nhớ lại cái xác ba nó đã nằm đó hai ngày qua.
-          Em vẫn còn nhớ ba sao _ anh nó nói
-          Anh…._ nó nhìn anh nó
-          Ổn rồi mà _ anh nó ôm vai nó
Sáng hôm sau
-          Em sẽ đi học sao _ anh nó hỏi khi thấy nó mặc đồng phục bước xuống bếp
-          Em nghĩ ở nhà chỉ khiến em không thấy khá hơn đâu _ nó nói
-          Ừ, em cứ đi học để thấy thoải mái _ anh nói
-          Dạ
-          Mà em có muốn đi du học không _ anh nó hỏi
-          Du học sao
-          Công ty anh nhận được đối tác lớn, có thể sẽ ở bên kia một thời gian dài
-          Rồi sao, anh hai sẽ bỏ em ở lại sao
-          Anh muốn em qua đó cùng em….
-          … _ nó không nói gì nhìn anh
-          Nhưng nếu em không muốn thì anh có thể cử người khác qua đó _ anh nói
-          Anh cũng không yên tâm khi em ở một mình _ anh cầm ly sữa lên uống rồi nói
Kính Kong
-          Ai mà tới sớm vậy _ anh nó đứng dậy
-          Anh Đức đó _ nó nói _ em đi học đây
-          Hì, hai cái đứa này _ anh nó cười
-          Anh tới sớm vậy _ nó nói
-          Đi học cùng em thì không thể muộn _ hắn cười

Bọn nó tới trường, với sự dòm ngó của bao con mắt của học sinh khác.
-          Gì đây chứ _ Ly đứng đằng sau lưng nó
-          Ôi trời, chuyện quái gì vậy _ Ngọc nói
-          Anh à, đã mấy ngày em không thấy anh tới trường _ Hồng nói với vẻ mặt vui vẻ nhưng khi thấy hắn đang đi cùng nó thì khuôn mặt liền biến sắc.
-          Anh đi cùng cô ấy sao _ Hồng bước tới trước mặt nó
-          Không phải chuyện của em _ hắn nói rồi kéo tay nó đi
-          Nói chuyện chút đi _ Hồng giữ tay kia của nó lại
Hắn nhìn nó, nó nhìn hắn rồi quay qua nhìn Hồng. Nó gật đầu nhìn hắn, hắn buông tay nó ra rồi bỏ đi trước.
-          Ra sau trường đi, ở đây nói chuyện không tiện _ Hồng nói rồi bước đi nó đi theo
-          Hồng muốn nói chuyện gì đây _ nó hỏi
-          Đầu tiên tôi muốn xin lỗi vì đã nói dối cậu, xin lỗi cả về chuyện người giúp việc nữa
-          Hồng nghĩ tôi quan tâm tới chuyện đó sao _ nó cười khinh bỉ bởi nó nghe được những từ đó được thoát ra từ miệng Hồng, Hồng đã thú nhận mọi chuyện
-          Tôi yêu anh Đức, tôi đã biết mọi chuyện trước khi cậu biết cơ, nhưng anh Đức không nhìn tôi lấy một lần. May mắn là tôi đã được chọn làm người xem mắt với anh Đức. Thú vị thật, ông trời như mỉm cười với tôi vậy _ Hồng nói
-          Nói hết rồi đúng không _ nó khá ngạc nhiên về những điều Hồng nói nhưng giờ nó thật sự chẳng quan tâm đến điều đó nữa
-          Tôi còn một việc muốn nhờ cậu _ Hồng nói
-          Hồng nghĩ tôi sẽ giúp Hồng sao _ nó quay lưng bỏ đi nhưng nghe Hồng nói thì dừng lại
-          Không lâu tới chúng tôi sẽ đính hôn trước mặt gia đình hai bên… _ Hồng nói _ vì vậy hãy tránh xa anh Đức của tôi đi, cậu không có cửa đâu
-          Hừ, cậu nghĩ tôi quan tâm hả _ nó nói
-          … _ Hồng quay đi rồi bỗng dừng lại nói _ à, mà tôi phải công nhậ gan cậu không hề nhỏ, khá là dũng cảm
-          Nói vậy là ý gì _ nó hỏi
-          Chiếc đồng  hồ Rolex chứ…cậu cũng mạnh miệng lắm _ Hồng cười chế nhạo nó
-          Chẳng lẽ cậu là người xíu bạn ấy làm chuyện đó _ nó nói
-          Biết sao được _ Hồng nhún vai _ tôi con nhỏ đó nợ tiền bạn cùng lớp, tôi chỉ giúp thôi
-          Làm sao mà…
-          Cậu thắc mắc chuyện gì chứ… _ Hồng nhếch môi
-          Hồng học ở Thiên Vương lâu rồi sao _ nó hỏi
-          Ngu ngốc, cậu nghĩ tôi học ở Đình Phong sao…sao cậu ngây thơ thế
-          Hồng nói dối tôi mọi điều sao _ nó ngạc nhiên
-          Người giúp việc…cũng có việc cần dùng _ Hồng cười
-          Đê tiện mà _ nó nói như không tin vào điều mình mới nghe
-          Tóm lại tôi muốn cậu tránh xa anh Đức của tôi ra, đừng phá hỏng chuyện giữa tôi và anh ấy_ Hống nói
-          Cô nghĩ tôi sẽ rảnh rỗi để phá hỏng chuyện hai người à….
-          Tôi mong những lời cô nói là thật _ Hồng nói rồi bỏ đi
-          Cướp của người khác làm của mình thì không bền đâu _ nó nói khi Hồng còn nghe rõ

-          Tôi không quan tâm đâu _ khi Hồng bỏ đi nó cũng bỏ đi
Lúc nó lên tới lớp Linh tới bàn nó, ngồi xuống đối diện hỏi nó
-          Đi đâu mà giờ mới tới
-          Gặp Hồng _ nó nói
-          Ây…con quỷ đó nói gì vậy _ Linh đập bàn
-          Nói mình tránh xa anh Đức, bọn họ sắp đính hôn _ no trả lời
-          Đồ mặt dày _ Linh thở hắt _ nó nghĩ sao mà nói thể với cậu vậy
-          Kệ đi _ nó vỗ vỗ mặt con bạn mình nói
Linh bực bội vùng vằng suốt buổi học, gặp ai cũng mắng, cũng khó chịu. Ai thấy cũng né xa, sợ bị liên lụy. Nó cũng tránh mặt hắn, nó không biết nếu gặp rồi sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Tốt nhất nên tránh mặt cho lành.
-          Nè _ hắn gọi nó
Nó giật mình khi nghe hắn gọi, vội vàng bỏ chạy thật nhanh để không bị hắn tóm
-          Em đứng lại cho tôi _ hắn hét
Nó nhăn nhó vẫn cứ chạy, mặc kệ lời của hắn
-          Gần tới nhà rồi, chạy nhanh xíu nữa thôi _ nó cắm đầu cắm cổ chạy
-          Tới rồi tới rồi _ nó mừng rỡ khi nó chạm tới cánh cổng nhà nó
-          Em không nghe tôi gọi em sao
Hắn lấy tay chặn cánh cổng lại không cho nó mở ra. Nó xấu hổ cúi gằm mặt xuống đất.
-          Không nghe
-          Vậy sao _ hắn tiến tới đứng trước mặt nó, giữa cánh cổng và nó _ vậy sao em lại bỏ chạy
-          Làm gì có _ nó vênh mặt lên cãi _ sao tôi phải bỏ chạy
-          Sao em lại hỏi tôi, tôi đang hỏi em mà _ hắn nói
-          Ơ….mà thôi, tránh ra _ nó đẩy hắn sang một bên để vào nhà
-          Nói chuyện với tôi đi _ hắn ôm nó từ đằng sau _ nói chuyện với tôi một chút thôi
-          Anh…. _ nó như chợt thấy ấm lòng, nhưng nghĩ tới những lời Hồng nói nó vội vùng ra khỏi vòng tay hắn _ nói gì, chuyện học lên lớp tôi học cũng được
Nó cố tránh không nhìn thẳng mặt hắn, bởi nó biết nó trực tiếp đối diện với hắn nó sẽ không thể là nó của bây giờ được. Nó sẽ mềm lòng với hắn mất.
-          Chuyện chúng ta _ hắn nhìn thẳng vào nó
-          Chúng ta không có chuyện gì để nói hết _ nó nói
-          …. _ hắn không nói gì chỉ đứng nhìn nó
-          Ơ…vậy thôi, tôi vào đây, anh cũng về cẩn thận _ nó nói rồi quay lưng bước vào nhà
Cái khoảnh khắc nó khép cổng lại, tim hắn như ngừng đập. Không phải nó chỉ ngay trước mắt đây thôi sao, vậy mà một lần nữa hắn lại để nó tụt mất. Đã không biết bao nhiêu lần hắn đã buông tay trước với nó rồi.
-          Chỉ xin em đừng giả vờ nữa, một lần thôi, hãy cởi bỏ cái mặt nạ này ra, hãy là chính em, hãy là một Gia Bảo mà anh yêu _ hắn hét lớn mong rằng nó nghe thấy
Nó dựa lưng vào cánh cổng mà tuột xuống, lấy hai tay bịt chặt miệng mình lại để tiếng khóc không lọt ra ngoài. Nó thấy nhói lòng khi hắn nói như vậy.
-          Anh yêu em, Gia Bảo _ nói rồi hắn bỏ đi
Nó khóc nức nở, nó chưa bao giờ dám nghĩ hắn yêu nó. Đôi khi có nghĩ thì chỉ nghĩ rằng hắn thích nó đơn thuần như những cô gái khác. Hắn là con trai mà, làm sao mà lớn nhanh như vậy được, những suy nghĩ đó chỉ có người trưởng thành mới nói ra được. Nó không dám tin vào những điều vừa nghe được.
-          Hai người vẫn còn bên nhau được sao, tôi chờ xem hai người sẽ bên nhau được bao lâu _ Hồng ngồi trong chiếc BMW xa xa nhà nó nhìn ra
-          Đi thôi _ Hồng nói với bác tài xế
Sáng hôm sau lúc nó tới lớp Linh lon ton chạy xuống nói chuyện với nó
-          Nghe gì chưa _ Linh hỏi
-          Chưa, chuyện gì _ nó nói
-          Nghe nói thi học kỳ xong bọn mình được nghỉ 2 tuần lễ cho giáo viên chấm bài đó _ Linh hớn hở nói _ tha hồ mà bay nhá, ha ha
-          Ôi trời, tưởng gì _ nó nói
-          Không vui à _ Linh thắc mắc
-          Ở nhà 2 tuần biết làm gì đâu _ nó uể oải nói
-          Ngốc, ai nói là ở nhà _ Linh búng cái “Póc” vào trán nó
-          Á, cái con này _ nó xoa xao cái trán
-          Tao tính rủ bọn mày….
RENG…RENG….RENG
-          Ây….thôi tí xuống nhà ăn nói tiếp nghe _ Linh cười rồi đứng dậy về chỗ
Buổi học trôi qua cũng khá nhẹ nhàng, bà cô hắc ám  có dặn dò tụi nó ôn bài cẩn thận để chuẩn bị cho bài thi học kỳ sắp tới. Cô cũng thông báo cho cả lớp biết kết quả bài thi của nó, tổng điểm và đưa tên lên danh sách thi đua. Thành tích của nó cũng không tồi, không được học hành đàng hoàng như đám bạn nhưng nó đứng thứ 6 toàn khối, thứ 4 toàn lớp. Một kết quả đáng để xem xét và học tập.
Sau giờ học, Liinh kéo nó và Thiện xuống nhà ăn. Trên đường xuống nhà ăn tụi nó đã nói chuyện vui vẻ.
-          Tôi tưởng cậu không leo nổi lên cái ghế cũ chứ _ Thiện trêu nó
-          Hì, không dám mơ mà _ nó nói
-          Thế là tử vi 12 cung hoàng đạo của mày hôm nay đúng à Bảo _ Linh lướt lướt điện thoại
-          Sao sao _ nó chụp lấy cái điện thoại của Linh
-          Nó nói, hôm nay mày sẽ nhận được kết quả xứng đáng sau những ngày nỗ lực, nhưng mà…. _ Linh nói
-          Sao lại là đại chiến… _ nó hỏi
-          Đó, cái đó tao đang thắc mắc, nó nói hôm nay mày gặp đại chiến, tao chẳng hiểu
-          Ây, dẹp đi…đúng là con gái mà, tin gì mấy cái đó _ Thiện nói
-          Mong là không đúng _ nó nói
Tụi nó tới quầy thức ăn rồi chọn ình một cái bàn trong góc để tránh tầm mắt của mọi người.
-          Tao tính xin ba tao cho tao mượn cái căn hộ ở trên Đà Lạt _ Linh vừa ăn vừa nói
-          Ăn hết đi rồi nói _ nó nhăn mặt _ dơ quá à
-          Há há _ Thiện cười
-          …. _ bị quê Linh liếc xéo nó
-          Đi Đà Lạt mùa này lạnh lắm, đang cuối tháng 12 mà _ Thiện nói
-          Cái đồ không biết gì _ Linh nói
ÀO…- Một ly nước được Hồng tạt hẳn vào mặt nó khiến nó điếng hồn
-          Tôi tưởng những gì tôi nói cậu đã hiểu rồi chứ _ Hồng quát vào mặt nó
-          Nè, cái con kia _ Linh đứng dậy hét _ mày nghĩ mày đang làm cái gì vậy
-          Tôi không nói chuyện với cậu….im mồm đi đồ quỷ cái _ Hồng trợn mắt nhìn Linh
-          Nói ai vậy con kia _ Linh quát
-          Không phải cậu đã nói cậu không quan tâm xem chuyện chúng tôi như thế nào sao, tại sao cậu có thể làm cái chuyện bẩn thỉu đó sau lưng tôi _ Hồng quát vào mặt nó
-          Cậu nói gì _ nó đứng dậy, tay vuốt nước còn trên mặt nhìn Hồng
-          Đừng giả nai, tôi đã thấy hai người ôm nhau ở trước cửa nhà cậu _ Hồng đẩy vai nó
-          À…vậy cậu muốn gì _ nó hỏi
-          Tránh xa anh Đức ra _ Hồng quát _ tôi phải nói đến bao nhiêu lần cậu mới hiểu đây
-          Nên nhớ một điều, nếu tôi thật sự muốn làm điều đó thì cậu không có cơ hội đứng đây nói chuyện với tôi đâu … _ nó nói
-          Nè…Gia Bảo, cậu giám… _ Hồng tức giận hét lớn
-          Ồn ào quá, chuyện gì vậy _ Khánh tiến lại chỗ bọn nó
-          Đi thôi, đồ già mồm _ Linh nói rồi kéo tay nó đi
Nè, Gia Bảo, cậu đứng lại cho tôi _ Hồng quát tháo lung tung khi thấy nó bỏ đi
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 38