Chương 130: Dương: 4

Tính Sư

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sáng sớm hôm sau, trong lúc Tấn Tỏa Dương và thư ký còn đang uống trà và ăn sáng trong phòng trà nhỏ dưới nhà khách thì chủ tịch Thạch đã vội vàng dẫn theo người của mình tìm tới, nom bộ dáng thì có vẻ ông hưng phấn đến nỗi suốt đêm không ngủ.

Đội chiêng, đội pháo, nhân viên kỹ thuật và mấy vị cán bộ huyện thì đương nhiên cần đi theo trong lúc lên núi xem đường. Duy chỉ có một ông cụ si ngốc đi theo phía sau đội ngũ, gương mặt thô ráp xấu xí, bước đi còn run lẩy bẩy, là khiến người ta lấy làm lạ.

Chủ tịch Thạch bèn dùng phương ngôn bản địa để nói xì xà xì xầm vài câu gì đó với ông lão mặc áo bông to ụ kia, rồi khom lưng đưa cho lão vài điếu thuốc lá xịn, ông lão si ngốc này vừa nhận được thuốc lá thì liền cười a a a gật đầu. Bấy giờ, chủ tịch Thạch mới xoa xoa tay, quay đầu sang giải thích cho Tấn Tỏa Dương, người đang tỏ vẻ khó hiểu:

“Ngại quá ngại quá, ông cụ này họ Thạch, trước đây sống cùng thôn với tôi, từ bé đầu óc ông ấy đã có chút vấn đề nên đến từng này tuổi rồi vẫn không có con cái bên cạnh chăm sóc…… Mấy năm trước ông ấy sống một mình trên núi để trông miếu, giờ thì chuyển xuống sống trong viện dưỡng lão ở thị trấn…… Lần này ông ấy sẽ đi cùng đoàn ta, đây xem như là một thông lệ ở chỗ chúng tôi rồi, mỗi khi có du khách ngoại lai lần đầu lên núi thì đều phải bỏ chút tiền mới nhờ ông cụ si ngốc này hỗ trợ dẫn đường được……”

“……Ông ấy còn không nhận thức rõ ràng được thì trước đây dẫn đường cho du khách kiểu gì?”

“Ấy, nhận thức rõ ràng được chứ, đừng nhìn ông ấy thế này mà lầm tưởng, huyện Đông Sơn này hàng năm có biết bao nhiêu người lui tới, nhưng mỗi một khuôn mặt ông ấy đều nhớ kỹ. Hơn nữa ông ấy còn thông thạo thủ ngữ, từ hồi bảy, tám tuổi đã có thể dùng tay chân giao lưu với khỉ hoang trên núi, còn nhận biết được tiếng chim hót khác nhau từ cách rất xa, cũng thuộc nằm lòng mấy con đường quanh co lòng vòng ở ngoài hồ Xích Thủy Long Vương. Lát nữa trên đường đi mà có bất cứ chỗ nào bất thường là ông ấy sẽ báo động cho chúng ta ngay, địa phương chúng tôi còn bảo nhau rằng ông ấy biết…… Khụ khụ, thứ gì đó ở trong núi……”

“Thứ gì đó…… ở trong núi?”

“……Đúng vậy, đó đều là lời kể của các cụ già thôi, chúng tôi cũng không biết là thật hay giả. Nghe đâu khoảng năm, sáu chục năm trước, ở huyện Đông Sơn có một đứa trẻ kỳ quái, cứ đến tối là đầu nó sẽ biến thành hình hài dị dạng, sau khi bị người trong thôn đuổi lên núi, nó đã kết thân và bái đường với một con gà mái trong hang núi. Về sau cả hai chiếm cứ một đỉnh núi tại Đông Sơn, buổi tối nếu người ngoài lên núi thì phải cẩn thận……”

“……”

“Mà cũng chẳng rõ vì sao, bao nhiêu năm qua, chỉ mỗi mình Lão Thạch là có thể thuận lợi đi vào khu vực đó, mọi người mới nói Lão Thạch bẩm sinh ngờ ngệch, gan lớn, không sợ quỷ thần, do đó yêu tà trong núi không tới gần được…… Còn có một cách giải thích nữa, rằng Lão Thạch và chồng của gà mái thật ra là anh em họ, ngày xưa anh họ và chị dâu bị đuổi lên núi sống, ông ấy còn từng lén đưa bột gạo, dầu ăn cho họ, thế nên quỷ quái trong núi đều nể mặt anh họ ông ấy, không ăn thịt rỉa xác ông ấy……”

Nghe chủ tịch Thạch nói vậy, Tấn Tỏa Dương chìm vào im lặng, song nghĩ tới nơi này quả thực có vài điều cần lưu ý không giống những nơi khác, hắn vẫn cau mày gật đầu.

Khi Tấn Tỏa Dương lơ đãng nhìn thoáng qua ông cụ đang ngồi xổm ở cửa cười lắc đầu ngây ngô, hắn ngạc nhiên phát hiện ra rằng, tuy ông cụ tóc rối bù này mặc trên mình bộ quần áo bông rách nát bốc mùi, nhưng chân lại đi một đôi giày vải gần như mới toanh, có vẻ được làm rất cẩn thận tỉ mẩn.

Nhìn là biết ngay có người đặc biệt làm đôi giày bông cho ông lão, dẫu đế giày dính chút bùn bẩn khó coi, nhưng dễ dàng nhận thấy ông lão si ngốc suốt ngày chạy loanh quanh từ thị trấn tới trên núi này đã cố hết sức giữ gìn giày sạch sẽ.

Đúng như chủ tịch Thạch đã nói, qua từng ấy năm mà ông lão không có lấy một mụn con, không biết đôi giày vải bông này được làm vào năm nào tháng nào, xuất phát từ tay ai, quả là khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Đê ý thấy Tấn Tỏa Dương nhìn chằm chằm đôi giày quý giá của mình, ông cụ căng thẳng trừng mắt lên, vừa che giày vừa co rụt về phía cửa, lẩm bẩm bằng chất giọng bập bẹ pha lẫn tiếng phổ thông và phương ngôn:

“Nhìn, nhìn gì mà nhìn…… Đồ điên, ranh con ngu ngốc, cứ nhìn chòng chọc vào chân thối của người khác…… Không biết xấu hổ à……”

“……”

Mặc dù không phải người địa phương song Tấn Tỏa Dương vẫn hiểu láng máng mấy từ lơ lớ khó nghe kia. Tự dưng bị một ông già có vấn đề về thần kinh chửi là không biết xấu hổ, hắn sầm mặt mím môi, làm chủ tịch Thạch sợ điếng người, vội chạy tới giải vây, cười giả lả bảo với hắn là:

“Cậu…… Cậu đừng chấp nhặt với ông già điên này làm gì, ông ấy không biết suy nghĩ nên suốt ngày nói linh tinh ấy mà…… Tôi thấy, tôi thấy chúng ta nên sớm lên núi khảo sát tình hình đi thôi…… Con đường đá phía trước không chịu nổi tải trọng lớn, không đi ô tô lên được, chỉ có thể ngồi xe lừa, đoàn chúng ta đi lên cũng phải mất một lúc lâu đấy……”

“……Ừm.”

Tấn Tỏa Dương có hơi mất hứng, song ngoài mặt không tỏ cảm xúc gì, hắn lặng lẽ nhìn ông cụ ngồi rúc ở cửa một lát, cuối cùng vẫn lạnh lùng cầm lấy chiếc áo khoác mình vắt ở bên cạnh, mặc vào người rồi nhanh chóng bước ra khỏi nhà khách.

Thư ký và chủ tịch Thạch thở phào nhẹ nhõm, hai người lo lắng liếc nhìn ông lão ngốc kia, sai người dắt lão theo rồi cũng theo bước Tấn Tỏa Dương ra khỏi nhà khách.

Vì màn mở đầu không mấy vui vẻ nên tiếp sau đó, chủ tịch Thạch đều căng thẳng theo sát ông cụ ngốc kia một tấc không rời, chỉ sợ lão tự dưng nói lung tung gì đó chọc giận Tấn Tỏa Dương lần nữa.

Ông lão là người lớn tuổi nhất trong cả đoàn, lát nữa tất cả mọi người còn cần lão hỗ trợ dẫn đường, do đó cuối cùng lão ngồi trên cùng một chiếc xe lừa với Tấn Tỏa Dương và chủ tịch Thạch.

Trước khi lên xe lừa, chủ tịch Thạch cũng có hỏi ý kiến Tấn Tỏa Dương, mà Tấn Tỏa Dương là một người trẻ tuổi lành lặn bình thường, hiển nhiên cũng không đến nỗi thù dai vô lễ với một người lớn tuổi lại có trí óc không minh mẫn.

Hắn bày tỏ mình không có ý kiến gì với việc ngồi chung xe lên núi, sau khi thấy ông cụ và mấy người khác cùng tiến lên, hắn còn chủ động ngồi nhích sang bên cạnh nhường chỗ.

Tréo ngoe là lý tưởng và hiện thực lúc nào cũng chênh lệch nhau, chẳng biết ông già ngốc này bị chập cái mạch nào mà cứ tỏ thái độ không mấy thân thiện với kẻ ngoại lai là hắn.

Ông lão ngốc cả người dơ dáy bốc mùi này ngồi xổm ngay cạnh Tấn Tỏa Dương, còn cúi đầu gãi gãi đũng quần nom rõ là thô bỉ, thanh niên tóc trắng ngay lập tức cứng đờ mặt, tỏa ra khí lạnh khiến người ta cũng sợ hãi tái tê theo. Chủ tịch Thạch bất giác run cầm cập, lúng túng hắng giọng một cái rồi trừng mắt với ông già ngờ ngệch nọ, dữ dằn nạt:

“Cả đống tuổi rồi còn táy máy tay chân, gãi cái gì mà gãi! Để người khác nhìn vào người ta cười cho! Ông mau lấy cái tay ra đi…… Ờm, đại thiếu, xin lỗi, để cậu chê cười rồi, để cậu chê cười rồi……”

“……”

Tấn Tỏa Dương còn đang buồn bực cau mày, mà lời của chủ tịch Thạch càng làm hắn chẳng biết nói sao cho phải. Tiếp đó, quả thực hắn cứ cố ý hoặc vô tình tránh né giao lưu trực tiếp với ông già kỳ quặc này.

Rõ ràng ông lão tự chơi tự vui cũng chẳng thèm quan tâm có phải mình bị đại thiếu gia thành thị thanh cao này ghét bỏ hay không, lão vẫn điên điên khùng khùng ngồi đằng trước xe lừa, mặt dày xin xỏ chủ tịch Thạch hai điếu thuốc, giành được thuốc lá rồi thì lại cúi đầu cười khà khà. Mấy điếu thuốc xịn này giá cả đắt đỏ, bình thường chẳng được thấy, lão đựng vào trong một cái hộp thuốc lá cũ nát.

“Này ông à, ông không biết hút thuốc mà? Sao bao năm qua cứ hỏi xin thuốc lá từ người khác thế?”

Chủ tịch Thạch ngồi trên xe lừa rảnh rỗi, lấy làm lạ với thói quan thu thập thuốc lá của lão, bèn ngạc nhiên hỏi lão một câu. Ông lão si ngốc này nhe răng cười, vui vẻ nhìn chăm chú hộp thuốc lá trong tay mình, đáp bằng tiếng phổ thông bập bẹ:

“Tích cóp thuốc lá để đổi thóc, mang lên núi cho anh trai và chị dâu tôi ~ Hê hê ~ “

“Chậc chậc, lại bắt đầu nói linh tinh rồi, ông đã từng này tuổi thì anh trai với chị dâu ông năm nay bao tuổi rồi chứ…… Mà ông thật sự có anh trai và chị dâu ư……”

“Có chứ, đêm ba mươi anh trai âm thầm cưới chị dâu ~ Ở trong hang núi ~ Lặng lẽ bái đường ha ha ~ Tôi đều thấy hết ~ Chị dâu hiền lành, biết khâu đế dày ~ Biết làm giày vải bông đi rất thoải mái ~ Haiz ~ Chỉ có điều không được tốt số ~ Một tấm lòng thành mà lại bị mấy con sài lòng hãm hại —— “

“Sài lang? Làm sao có chuyện đó được? Ngọn núi chỗ chúng ta ẩm ướt quanh năm, kiếm đâu ra sài lang?”

“Hừ, không chỉ có, mà còn có tận mấy con liền, bọn chúng khoác da người, cũng bày đặt ra dáng lắm, có tới một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám…… À, trong bụng còn một con nữa……”

“Đúng là ông già điên ha ha…… Không được nói bậy bạ, tập trung dẫn đường cho bọn tôi đi, nếu dẫn đường cẩn thận thì sẽ tặng cho ông mấy điếu thuốc xịn nữa, chịu không?”

“Được, chịu chịu, được chứ……”

Thoạt đầu, lời nói vô căn cứ của ông già này chẳng khiến bất cứ ai để ý. Tấn Tỏa Dương cảm nhận được ánh mắt ông ta cứ liên tục dán vào mình, thi thoảng còn dùng bàn tay bẩn thỉu chỉ loạn xạ về phía mình, hắn cau mày không hé răng, trong lòng sinh ra cảm giác gì đó không ổn lắm.

Nhóm của chủ tịch Thạch vẫn dùng phương ngôn để trò chuyện với lão, có vẻ họ đã quen với kiểu nói chuyện trái khoáy của lão rồi nên chỉ cười chứ chẳng để tâm lời nói của lão lắm. Thời tiết giá lạnh trong núi khiến khuôn mặt ông lão đỏ lên, lão cũng vỗ vỗ thành xe lừa, bắt đầu phá ra cười lớn.

Tấn Tỏa Dương chứng kiến cảnh tượng ồn ào tức cười này, chẳng hiểu nổi một câu nào, cũng không chủ động nói năng gì.

Hắn chau mày, đè nén một số nghi vấn đang tăng dần thêm trong lòng, cố tránh né tiếp xúc nhiều với ông già quái gở nọ, đồng thời cũng lặng lẽ đặt điện thoại di động, miếng hổ uy luôn giữ bên mình và lá bùa hộ mệnh Phạm gia được mẹ dặn mang theo vào trong túi.

Hắn không chú ý là lúc hắn đặt hổ uy và bùa Phạm gia vào cùng một chỗ, giữa bàn tay hắn chợt lóe lên hào quang mờ mờ. Sau khi làm xong những chuyện đó, Tấn Tỏa Dương bàn giao nốt vài công việc cho thư ký – người được hắn lưu lại ở nhà khách, rồi liền cùng nhóm của chủ tịch Thạch chính thức tiến vào vùng Đông Sơn mây mù quanh năm, dự định thực hiện khảo sát sơ bộ theo kế hoạch đầu tư xem xét mà mẹ hắn để lại.

Hắn không biết rằng trong chuyến đi này, mình sẽ bắt đầu một hành trình kỳ diệu trong chốn núi thẳm nơi đây, khiến hắn cả đời khó quên, thậm chí hoàn toàn thay đổi vận mệnh hắn. Dù sao thì giờ phút này…… tất cả mọi người ở đây vẫn chưa hề hay biết về những chuyện sắp phát sinh vào vài giờ sau đó.

……

13:00 Nhóm của Tấn Tỏa Dương và chủ tịch Thạch vẫn chưa trở về.

17:00 Nhóm của Tấn Tỏa Dương và chủ tịch Thạch vẫn chưa trở về.

20:00 Thư ký nhận thấy tình huống bất ổn, vội vàng đi báo cáo trụ sở chính quyền huyện và đồn công an.

21:30 Nhiều công an, cảnh sát và nhân viên kiểm lâm phát hiện con lừa bị lột da mổ bụng và nhóm chủ tịch Thạch nằm hôn mê bất tỉnh ở giữa sườn núi.

23:00 Tấn Tỏa Dương hoàn toàn mất tích trong núi.

……

Năm Tân Dậu, tháng Tân Sửu, ngày Nhâm Tý, ngày tết ông Táo – một trong những ngày lễ truyền thống của dân tộc Hán.

Màn hình của chiếc di động vỡ nát rơi dưới mỏm đá Lồng Gà đang lấp lóe ánh sáng yếu ớt, một đôi bàn tay đẫm máu, bùn đất dính đầy kẽ móng đang run run vươn ra, cố gắng chạm vào chiếc điện thoại nọ, song màn hình chỉ nhấp nháy từng tin nhắn gửi đến rồi cuối cùng tối đen đi.

Trên sườn dốc xa xa loáng thoáng tiếng trẻ con đang cười đùa, nhưng dường như cách hắn xa thật xa. Mãi đến khi chủ nhân của bàn tay kia đã mất hết ý thức, vầng trăng đỏ soi sáng nửa dãy núi mới hoàn toàn nhô lên cao.

【139XXXXXXX】

Này, Dương Dương, rốt cuộc anh đang ở đâu? Anh mất tăm mất tích ba bốn ngày nay rồi, anh gọi lại cho em một cú đi chứ.

【139XXXXXXX】

Anh đừng như hồi còn bé nữa được không, cứ mỗi khi không muốn phản ứng với người khác là lại tìm một chỗ vắng vẻ, không giao lưu liên hệ với bất cứ ai. Nhà ta giờ đang loạn hết cả lên vì anh đấy, tốt xấu gì anh cũng gửi em một tin phản hồi đi.

【139XXXXXXX】

Rồi rồi rồi, em biết trừ người mẹ quá cố của anh ra, anh không thích bất kỳ ai can thiệp vào việc của mình, bao gồm cả em họ anh là em đây, nhưng em vẫn phải nói mấy câu này…… Tối hôm đó Trần Gia Tường và Từ Văn Tuệ đã quỳ gối khóc lóc nhận sai với bác hai rồi, anh hãy thương xót tha cho bọn họ một lần, được không?

【139XXXXXXX】

Tối qua bác hai cũng đã nói lần này quả thật là bọn họ làm sai. Cha mẹ Từ Văn Tuệ không nên qua lại với Trần Gia Tường khi mà đang có ước định với mẹ anh, tên Trần Gia Tường kia cũng không nên xốc nổi ra tay với anh chỉ vì một người phụ nữ. Nhưng từ nhỏ đến lớn anh cũng đâu có hứng thú gì với Từ Văn Tuệ, đừng nói là tay, đến cọng tóc còn chưa từng chạm vào. Bây giờ có thể thuận lợi rũ sạch quan hệ với cô ta, còn tiện thể dạy dỗ luôn tên Trần Gia Tường mà anh ghét, chẳng lẽ anh còn chưa hài lòng ư? Anh đâu thể bất chấp đuổi tận giết tuyệt chính người nhà của mình được?

【139XXXXXXX】

Xem như em cầu xin anh đấy, lần này anh đừng đối chọi với tất cả mọi người nữa được không…… Mau về thành phố Y đi, mấy ngày nữa là mùa xuân năm Tuất rồi, vào những ngày cuối năm bổn mạng mà ở ngoài một mình như thế là không an toàn đâu. Anh hãy về đi, mọi người cùng quây quần đón Tết, đừng bé xé ra to nữa được không……

【139XXXXXXX】

Tỏa Dương, nói thật nhé, em có câu này hẳn anh sẽ không thích nghe…… nhưng anh sinh ra đã may mắn hơn bọn em rồi. Ông thích anh, coi trọng anh, anh cũng đúng là đứa cháu xuất sắc nhất và được ông tin tưởng nhất trong gia đình ta. Cho nên từ bé, những đứa trẻ khác trong nhà, bao gồm em, Trần Gia Tường hay Giai Giai đều không dám chọc vào anh, đồng thời cũng thầm hâm mộ anh……

【139XXXXXXX】

Từ nhỏ đến lớn anh chẳng buồn đoái hoài đến ai, trừ mẹ anh ra, chẳng ai trong nhà lọt được vào mắt anh…… Đương nhiên, cũng bao gồm cả em nữa. Nhưng, nhưng giờ anh tuyệt tình đắc tội với mọi người trong nhà rồi, anh thật sự nghĩ cả đời này mình có thể hoàn toàn không dựa dẫm vào người khác, cứ sống tiếp theo cái kiểu bài xích tất cả mọi người như thế sao? Hãy biết bao dung cho người khác, lỡ như sau này anh gặp nguy nan hay cần ai giúp đỡ, lại chẳng có ai để dựa vào, đến lúc đó anh tính sao đây ——

……

【Tút —— Tút —— Tút ——】