Đăng vào: 12 tháng trước
Địa vị của Tấn gia ở thành phố Dương Xuyên có thể nói là hiển hách, dù cho trước kia Tần Giao chỉ là một tên lưu manh không đủ tư cách nhưng cũng từng nghe về uy danh của Tấn lão gia Tấn Phi Hùng năm xưa hô mưa gọi gió ở hai giới hắc bạch.
Tuy nhiên so với gia đình giàu có bình thường, Tấn gia nay đã triệt để gột tẩy một số thành phần phức tạp dường như mang một sắc thái thần bí và kín đáo hơn, đối với một người tầm thường như Tần Giao mà nói, có thể nhận được một câu cam kết chính thức của Tấn Phi Hùng lão gia, có khi là cơ hội thăng tiến tuyệt hảo của y không biết chừng.
Song Tần Giao hiểu rõ, việc gì cũng có qua có lại, y muốn có được thứ gì thì trước tiên cũng phải trả giá một thứ gì đó đã.
Cho nên dù đã đáp ứng chuyện này rồi, con người y cũng chẳng có tôn nghiêm hay cốt khí gì đáng nói, Tần Giao vẫn thản nhiên lắng nghe Lão Đổng chia sẻ về một vài sở thích cá nhân của vị đại thiếu Tấn gia này.
Trên đường đi y tranh thủ nhớ lại một số điểm cần chú ý mà Tấn lão gia đã nói với mình trước đó, trong đó bao gồm một số điều kiện cứng nhắc thể hiện đầy đủ tư tưởng phong kiến cổ hủ của nước ta, chẳng hạn như sau khi cùng cháu trai bảo bối của ông về nhà cũ tổ chức đám cưới xong thì phải ở chung phòng ít nhất ba năm, cứ nửa tháng nhất định phải có một lần sinh hoạt tình dục bình thường.
Ngoài ra còn có mấy yêu cầu chẳng hiểu ra sao như buổi tối Tấn đại thiếu không thích bật đèn trong phòng, y không thể bật đèn trong phòng, càng không thể lén lút bật.
Nhớ lại vẻ mặt không tự nhiên của Lão Đổng khi nhắc tới vị đại thiếu gia kia, Tần Giao dù có mù cũng có thể nhìn ra được, vị Tấn đại thiếu mà đáng lý không lo không cưới được vợ kia nhất định có bệnh kín gì đó không muốn người ta biết…… thậm chí ảnh hưởng nghiệm trọng đến việc kết hôn sinh con bình thường.
“Hôm nay cậu ghé nhà, cháu trai Trường Minh của đại thiếu cũng ở đó, ngày thường thằng bé ở lại trường nội trú, cuối tuần mới về nhà ở hai ngày…..”
Bỗng dưng nghe Lão Đổng nhắc đến chuyện này với mình, Tần Giao cũng hoàn hồn từ dòng suy nghĩ, lúc trước y nghe nói vị Tấn đại thiếu này còn có một đứa cháu trai, hình như tên là Tấn Trường Minh, nhưng không rõ vì sao cháu trai lại theo họ nhà cậu, Lão Đổng nghe Tần Giao hỏi thì cũng xúc động giải thích:
“Thật ra đại thiếu gia còn có một chị gái nữa, lớn hơn cậu ấy bảy, tám tuổi, tình cảm giữa hai chị em họ vẫn luôn rất tốt, nhưng vì sức khỏe yếu nên cô ấy đã quá đời gần ba, bốn năm nay rồi. Trường Minh từ nhỏ không có cha, chỉ có thể sống chung với lão gia, cho nên cũng theo họ Tấn.”
Lão Đổng nói vậy, Tần Giao cũng hiểu được đại khái, sau đó y không hỏi sâu về chuyện kia nữa, dù sao cũng là việc riêng nhà bọn họ, người ngoài như y biết nhiều quá cũng không có ích gì.
Khi Lão Đổng lái xe gần đến tòa nhà cổ của Tấn gia, sắc trời cũng hoàn toàn ngả tối.
Tuy nhiên khi tiến vào đoạn sơn đạo cuối cùng để lên Lạc Hà sơn trang, vẫn xảy ra một khúc dạo ngắn.
Bởi vì trong lúc vô tình xuyên thấu qua lớp cửa xe liếc nhìn đám mây nơi đỉnh núi, Tần Giao bất ngờ nhận thấy bầu trời thành phố Dương Xuyên mờ mịt trong ấn tượng quá khứ của mình, giờ khắc này đỉnh đầu y lại trải đầy nắng chiều lộng lẫy và đẹp đẽ.
Vô thức nhìn đăm đăm lên bầu trời như lửa cháy ấy, đôi mắt Tần Giao nhuốm một mùa lửa hồng, y thuận miệng hỏi Lão Đổng ngồi đằng trước:
“Dạo này bầu trời thường nhìn được cái này sao?”
“Hử?”
Lão Đổng đang chuyên tâm lái xe nên ban đầu không để ý, chờ khi ông ý thức được Tần Giao chỉ vật gì, Lão Đổng bèn nhìn ra bầu trời đỏ rực ngoài cửa xe, lắc đầu nghi hoặc tự nhủ:
“Hình như là không, sao trước đây tôi chưa từng thấy vậy nhỉ…… Đừng bảo sắp mưa to nhé? Lát nữa tôi phải gọi điện cho vợ mới được, thằng cả với thằng hai còn đang ở trường chưa đón về……”
“Cũng chẳng biết nữa, nhưng dạo gần đây bên ngoài quả thật không yên ổn, trời tối con nít ở ngoài cũng không an toàn, vẫn nên về nhà sớm thì hơn, trên đời này chẳng đâu an toàn bằng nhà mình hết.”
Tần Giao nở một nụ cười kỳ quái rồi không nói gì thêm, Lão Đổng ngơ ngác gật đầu, song vẻ mặt thì rõ ràng là nghe không hiểu y có ý gì.
Tần Giao thấy thế cũng không nhiều lời nữa. Chiếc xe chầm chậm dừng bánh ở trước cửa ngôi nhà niên đại xa xưa, dì Trương đứng ở cửa chờ Tần Giao chủ động đi tới thăm hỏi hắn:
“Là….. Là Tần tiên sinh đúng không? Đi cả đoạn đường dài tới đây chắc cậu cũng mệt lắm……”
Lần đầu tiên nhìn thấy y, dì Trương cũng hiếu kì quan sát người đàn ông cao gầy này mấy bận. Tần Giao khom lưng bước xuống xe, thấy thế bèn đẩy chiếc kính mảnh trên sống mũi, đáp lại bằng một nụ cười, tiếp đó lấy túi giấy đặt trong xe đưa cho dì, mở lời giải thích cho dì Trương đang trố mắt ngạc nhiên:
“Tôi đem đến một ít nhân sâm cho lão gia, còn đồ trong túi này là cho Trường Minh, xin nhờ dì mang vào giúp, mọi người đều đang ở nhà cả chứ?”
“Đúng thế, lão gia mới ra ngoài về, Trường Minh cũng đang ở nhà. Tần tiên sinh thật khách sáo quá, cậu mau vào đi kẻo lạnh……”
Dễ dàng bị đánh lừa bởi biểu hiện giả vờ giả vịt của Tần Giao, các bác gái trung lão niên như dì Trương đều thích mẫu đàn ông trông có vẻ chững chạc thành thục như vậy. Đáng tiếc loại người xấu mười mấy tuổi đã lăn lộn xã hội như Tần Giao, bất luận xét từ phương diện nào, mấy từ thành thục phong độ đó đều chẳng có tí liên quan gì tới y hết.
Song y nhất định sẽ không để người khác dễ dàng nhận ra điều ấy, ít nhất y đã thành công xây dựng ấn tượng tốt đẹp đầu tiên, thái độ của dì Trương lập tức tốt hơn không chỉ một chút. Y đi theo dì Trương chậm rãi tiến vào ngôi nhà cổ trước mặt, vừa đi vào Tần Giao liền cảm nhận được một tầm mắt dò xét dán lên người mình.
“Cậu đến rồi.”
“Lão gia.”
Giọng nói già nua ẩn chứa sự uy nghiêm của Tấn Phi Hùng lão gia truyền đến từ đầu cầu thang, Tần Giao nghe vậy bèn ngẩng đầu lễ pháp thăm hỏi lão gia đang chắp tay sau lưng đi xuống lầu. Ông lão tóc bạc phơ mặc đường trang màu đen cũng ngắm nhìn y rồi hài lòng gật đầu.
“Trông có tinh thần hơn hồi còn trong đó nhiều, trước tiên ăn tối cái đã, bình thường Tấn Hành không xuống lầu dùng cơm với chúng tôi.”
Đây là lần thứ hai Tần Giao nghe đến tên của Tấn Hành, cơ mà xem ra hôm nay vị đại thiếu gia này cũng không muốn gặp y. Tần đại lưu manh chẳng có ý kiến gì đặc biệt với chuyện này, ngay từ đầu y chỉ muốn đến đây ăn chực bữa hôm nay thôi. Y theo Tấn lão gia ngồi xuống chiếc bàn lớn trong phòng, chú ý thấy một đứa bé chỉ to bằng tiểu đậu đinh đang ngồi ngay ngắn ở đối diện mình.
“Trường Minh, chào chú đi con.” Tấn lão gia bảo.
“Con…… Con chào chú Tần ạ.”
Bộ dáng nền nếp kia hoàn toàn khác hẳn bản mặt giả vờ ngây thơ trước mặt cậu mình, thằng nhóc Tấn Trường Minh này vừa nhìn là biết rất sợ ông cố mình, tính cách cứng nhắc do chịu dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ ấy khiến cho không khí trên bàn ăn trở nên có phần ngột ngạt.
Tần Giao vẫn duy trì thái độ ôn hòa, đáp lại “Chào cháu” với đứa bé kia. Mà sau đó y liền phát hiện, một khi lão gia ngồi trên ghế nhấc đũa lên, ngoại trừ Tấn Trường Minh chưa giỏi dùng đũa thi thoảng phát ra tiếng bát đĩa va chạm và tiếng dì Trương sửa soạn trong bếp, thì thật sự chẳng có bất cứ âm thanh dư thừa nào vang lên.
Gia đình với bầu không khí kỳ quái, đứa bé có hành vi câu nệ, và cả người cậu trước sau chẳng lộ mặt kia, có thể tưởng tượng ra bữa cơm này khiến người ta khó nuốt đến mức nào.
Sau khi ăn xong Tấn lão gia gọi Tần Giao vào trong thư phòng mình để nói mấy câu. Thấy Tần Giao đặt chiếc ví Tấn Hành chuẩn bị cho lên bàn sách của mình, Tấn lão gia lặng thinh một thoáng, sau khi cầm lên quan sát mấy lượt rồi lại nhìn người đàn ông mà mình đích thân lựa chọn này, ông cụ bèn cau mày khen ngợi:
“Cậu thông minh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, Tần Giao à.”
“Chẳng qua tôi cảm thấy đại thiếu gia khách sáo với tôi quá thôi, lần sau nếu muốn ngầm xua đuổi tôi hay thử thách độ nhẫn nại của tôi với tiền tài thì không cần bỏ tờ giấy vào trong ví đâu, lúc nãy tôi suýt thì không nhìn thấy.”
Y đưa ngón tay nặn sống mũi rồi tháo chiếc mắt kính xuống xoa xoa. Tần Giao vừa nói vừa vô thức nhếch khóe môi nhợt nhạt lên nở một nụ cười, sau vài giây, y cất lời tựa như có điều suy nghĩ:
“Lúc trước ngài mang tôi ra khỏi tù đã là trao cho tôi ân tình to lớn rồi, những cái khác tôi cũng không dám đòi hỏi quá nhiều, hơn nữa bản thân tôi rất tự mình biết mình. Tuy nhiên lão gia à, thứ cho tôi lắm miệng một câu, đại thiếu gia có vẻ cũng chẳng mấy tình nguyện, có lẽ trước kia bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên cậu ấy mới đáp ứng đề nghị của ngài, thế nhưng trong lòng nhất định vẫn còn rất nhiều khúc mắc.”
Lời Tần Giao khiến Tấn lão gia lặng yên một chốc lát, dường như ông đang rất nghiêm túc suy xét gì đó, cuối cùng ông lão luôn để lại cho Tần Giao ấn tượng không tồi, cũng nguyện ý giãi bày nỗi lòng với y này chỉ thở dài tự giễu, nói:
“Nó và tôi đâu chỉ có khúc mắc trong chuyện này, hồi trước bảo nó ra nước ngoài học thì nó không chịu, kêu nó ở lại trong nước giúp tôi quản lý công ty nó cũng chẳng nghe, hơn hai mươi tuổi rồi mà suốt ngày cứ cắm đầu làm mấy cái việc linh ta linh tinh gì không biết, người không ra người ma chẳng ra ma khiến nhà người khác cười nhạo Tấn Phi Hùng tôi đây. Chẳng chịu nhìn xem người cùng trang lứa nó bây giờ đang làm cái gì? Tình trạng cơ thể của nó bây giờ chắc chắn không thể kết hôn sinh con bình thường được rồi, cho dù lưu lại đời sau cũng sẽ mắc bệnh di truyền của nhà chúng tôi. Hiện tại tôi quản giáo Trường Minh nghiêm khắc như thế cũng vì muốn giảm bớt gánh nặng cho nó sau này. Cậu lớn hơn nó vài tuổi, tính cách cũng thành thục hơn rất nhiều, bất cứ mặt nào tôi cũng đã cẩn thận đánh giá chọn lựa. Tôi biết chuyện này kỳ thật không công bằng với cậu, cho nên tôi cũng hứa sẽ bù đắp cho cậu nhiều nhất trong khả năng của mình. Dù sao trên đời này thật sự chẳng có ai thích hợp chung sống bên nó như cậu. Tần Giao, cậu hiểu ý của tôi chứ?”
Tấn lão gia nói đến đây, ý tứ cũng đã rất rõ ràng, Tần Giao cũng chẳng cần phải nhiều lời làm gì, y gật đầu tỏ ý đã hiểu, song nghĩ tới vị Tấn đại thiếu gia đến bây giờ vẫn tỏ thái độ mâu thuẫn với mình, Tần Giao bỗng nhoẻn miệng cười với ông cụ:
“Tôi hiểu ý của ngài, song việc này nếu gấp quá cũng không hay, bất cứ chuyện gì cũng cần chú trọng sự tình nguyện của đôi bên. Nếu ngài đã yên tâm về tôi thì sau này coi như giao việc này cho tôi tự mình xử lý đúng không?”
“Cậu có biện pháp gì khiến nó đồng ý sao? Tính khí cái thằng này chẳng tốt lắm đâu.”
Dứt lời, Tấn lão gia liền nhướn mày nhìn Tần Giao tựa như một lão hồ ly. Nghe lão gia hỏi mình như vậy, Tần Giao chỉ thong dong cười nhìn chiếc ví da trên bàn, trả lời với vẻ giảo hoạt:
“Cứ phải thử một lần đã, nếu thật sự không được thì cũng không thể cưỡng cầu. Mọi người đều là người trưởng thành rồi, có chuyện gì cũng đều có thể thương lượng, ngài nói đúng không?”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Cậu cả ngây thơ vô tội đã va vào sự chú ý của mợ cả tâm cơ như thế đó ha ha ha.
Phần sau bắt đầu vào tuyến nội dung chính rồi, mọi người đoán xem người nào mới là tính sư ~ Và thân phận của vị còn lại là gì ~