Đăng vào: 12 tháng trước
Irre phá vỡ giấc mơ hão huyền của nàng để thông báo rằng hiệp sĩ Jorah Mormont đang ở ngoài xin cầu kiến. “Cho ông ấy vào,” Dany ra lệnh, làn da vừa bị cát chà sát vẫn còn chút đau đớn. Nàng lấy chiếc áo choàng sư tử mặc lên. Hrakkar lớn hơn Dany rất nhiều vì vậy chiếc áo choàng có thể che được tất cả những thứ cần che.
“Tôi mang đến cho bà một quả đào,” hiệp sĩ Jorah vừa nói vừa quỳ xuống. Quả đào nhỏ đến nỗi nàng có thể nắm trọn nó trong bàn tay, nhưng khi cắn miếng đầu tiên, quả ngọt ngào đến mức nàng suýt khóc. Nàng chậm rãi ăn nó, thưởng thức, trong khi hiệp sĩ Jorah kể cho nàng về cây mọc ở trong khu vườn ở gần tường thành phía Tây.
“Hoa quả, nước và bóng râm,” Dany nói, hai má nàng dính nước quả đào, “các chư thần thật tốt khi mang chúng ta tới đây.”
“Chúng ta nên nghỉ ngơi ở đây cho đến khi khỏe hơn,” viên hiệp sĩ đề nghị, “vùng đất đỏ không phải thiên đường dành cho những người yếu.”
“Những thị nữ của ta nói nơi đây có ma.”
“Ma ở khắp mọi nơi,” Hiệp sĩ Jorah nhẹ giọng, “chúng ta luôn mang họ đi cùng dù có đến bất kỳ đâu.”
Phải, nàng nghĩ. Viserys, Khal Drogo, con trai Rhaego của ta, họ luôn đồng hành cùng ta. “Hãy nói cho ta tên con ma của ông, Jorah. Ông biết tất cả con ma của ta.”
Khuôn mặt hắn vô cùng bình tĩnh. “Tên nàng là Lynesse.”
“Vợ ông à?”
“Vợ thứ hai.”
Nhắc đến nàng đã khiến hắn thương tâm, Dany nhận ra điều đó, nhưng nàng muốn biết sự thật. “Có phải tất cả những gì về nàng chỉ có thế?” Tấm da sư tử tuột xuống một bên vai và nàng xốc nó lại. “Cô ấy có đẹp không?”
“Rất đẹp.” Hiệp sĩ Jorah theo ánh mắt nhìn từ bả vai lên đến mặt nàng. “Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi nghĩ cô ấy là tiên hạ phàm. Cô gái đó khiến mọi thứ bừng sáng. Xuất thân của cô ấy cao quý hơn tôi rất nhiều, là con gái út của lãnh chúa Leyton Hightower của Oldtown, cháu của White Bull, chỉ huy đội ngự lâm quân cho Cha bà. Gia tộc Hightower là một gia tộc cổ xưa, rất giàu có và tự hào.”
“Và hoàng gia,” Dany nói, “tôi nhớ Viserys đã nói rằng gia tộc Hightowers là một trong những người trung thành tuyệt đối với Cha tôi.”
“Đúng vậy,” hắn thừa nhận.
“Vậy Cha ông có tới cầu hôn không?”
“Không,” hắn nói, “đám cưới của chúng tôi… đó là một câu chuyện dài và cũng không thú vị. Nữ vương,tôi sẽ không làm phiền bà vì chuyện này đâu.”
“Ta không có việc gì làm,” nàng nói, “vì vậy xin hãy kể đi.”
“Tuân lệnh.” Hiệp sĩ Jorah nhướng mày. “Quê hương tôi… bà phải hiểu điều đó trước khi hiểu những điều khác. Đảo Gấu rất đẹp, nhưng xa xôi. Hãy tưởng tượng về cảnh tượng các cây sồi rợp bóng và những cây thông cao vút, những bụi gai đầy hoa, những phiến đá rêu phong, dòng nước mát lạnh chảy giữa sườn đồi. Trang trại của gia tộc Mormont được xây bằng những khúc gỗ lớn, bao quanh là vách đất. Đảo đó nằm sao về phía Bắc và mùa Đông ở đó khủng khiếp hơn cả tưởng tượng của bà, Khaleesi.
Tuy thế, hòn đảo đó hợp với tôi một cách kỳ lạ và tôi chưa bao giờ thiếu phụ nữ. Tôi quan hệ với vợ của các ngư dân và con gái của những nông dân, trước và sau khi cưới. Tôi cưới vợ từ rất sớm, một cô gái trẻ do Cha chọn, một tiểu thư được bao bọc của DeedwoodMotte. Chúng tôi cưới nhau được mười năm, hoặc khoảng chừng đó. Cô ấy là một phụ nữ có khuôn mặt bình thường, nhưng cá tính. Tôi đoán là tôi cũng yêu cô ấy, dù quan hệ của chúng tôi giống nghĩa vụ hơn là đam mê. Vì cố gắng sinh hạ người thừa kế, cô ấy đã sinh non ba lần. Lần sinh non cuối cùng đã khiến cô ấy không bao giờ hồi phục lại được nữa. Và cô ấy chết không lâu sau đó.”
Dany nhẹ nhàng cầm tay hắn và mân mê các ngón tay. “Ta rất tiếc, thực sự.”
Hiệp sĩ Jorah gật đầu. “Không bao lâu, Cha tôi gia nhập đội quân áo đen, vì vậy, theo luật thừa kế, tôi trở thành lãnh chúa Đảo Gấu. Tôi không thiếu những lời đề nghị cầu hôn nhưng trước khi tôi đưa ra quyết định thì lãnh chúa Balon Greyjoy đã khởi binh chống lại Kẻ Soán Ngôi, và Ned Stark đã gia nhập đội quân của Robert để giúp bạn. Trận chiến cuối cùng diễn ra ở Pyke. Khi những máy ném đá của Robert đục thủng một lỗ trên tường thành của Vua Balon, một tu sĩ từ Myr đã là người đầu tiên vọt vào, tôi cũng không chậm chân. Nhờ trận chiến đó, tôi được phong hiệp sĩ.
Để thưởng công cho chiến thắng, Robert tổ chức một cuộc đấu ngựa bên ngoài Lannisport. Đó chính là nơi tôi nhìn thấy Lynessse, cô gái chỉ bằng nửa tuổi mình.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Cô ấy đến từ Oldtown với Cha để nhìn anh đấu thương. Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy. Trong cơn mê đắm, tôi quỳ xin cô ấy tín vật để đeo trong trận chiến, không bao giờ mơ tưởng đến việc cô ấy đáp ứng yêu cầu. Nhưng cô ấy đã làm thế.”
“Tôi chiến đấu không thua bất kỳ ai, Khaleesi, nhưng tôi chưa bao giờ quen với kiểu hiệp sĩ đấu trên ngựa. Nhưng cầm trên tay tín vật của Lynesse, tôi trở thành người khác hẳn. Tôi chiến thắng hết vòng này đến vòng khác. Lãnh chúa Jason Mallister ngã ngựa trước tôi, rồi đến Thân Đồng Yohn Royce. Hiệp sĩ Ryman Frey, anh trai hắn là hiệp sĩ Hosteen, lãnh chúa Whent, Strongboar, ngay cả hiệp sĩ Boros Blount của đội ngự lâm quân cũng vậy, tôi hạ tất cả họ. Trong trận đấu cuối cùng, tôi bất phân thắng bại với Jaime Lannister và vua Robert trao vòng nguyệt quế cho tôi. Tôi đắm chìm trong tình yêu và vẻ đẹp của Lynessse và tìm đến Cha cô ấy xin được cầu hôn vào đêm đó. Tôi đã say, đắm chìm trong rượu cũng như vinh quang, hoàn toàn quên mất chuyện mình có thể sẽ bị cự tuyệt. Nhưng lãnh chúa Leyton đã đồng ý lời cầu hôn. Chúng tôi cưới nhau ngay tại Lannisport, và trong hai tuần sau đó, tôi trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
“Chỉ có hai tuần sao?” Dany hỏi. Ngay cả mình cũng có thời gian hạnh phúc dài hơn hắn, với Drogo người là mặt trời và các vì sao của mình.
“Hai tuần là khoảng thời gian chúng tôi đi từ Lannisport tới Đảo Gấu. Nhà của tôi trở thành niềm thất vọng của Lynesse. Nó quá lạnh, quá ẩm ướt, quá xa, lâu đài của tôi không khác gì căn nhà gỗ bình thường. Chúng tôi không có vũ hội hóa trang, những chương trình biểu diễn kịch, không hội chợ, không có các bữa tiệc xa hoa. Phải đợi ít nhất vài năm mới có một ca sĩ đến biểu diễn và không có nổi một thợ kim hoàn trên đảo. Ngay cả những bữa ăn cũng trở thành nỗi gian nan. Vì tôi chỉ biết mỗi món thịt nướng và hầm, mà Lynesse rất ít ăn cá và thịt.”
“Tôi sống chỉ vì những nụ cười của cô ấy, vì vậy tôi tìm mọi cách đến Oldtown để mời một đầu bếp mới và mang một người chơi đàn hạc từ Lannisport. Thợ kim hoàn, thợ làm trang sức, thợ may quần áo… bất cứ thứ gì cô ấy muốn tôi đều tìm về cho nàng, nhưng bao nhiêu đó cũng không bao giờ đủ. Đảo Gấu thừa thãi gấu và cây, nhưng thiếu toàn bộ những thứ còn lại. Tôi cho làm một chiếc thuyền lớn và cùng cô ấy đi tới Lannisport cùng Oldtown dự các vũ hội và hội chợ, và có lần đến tận Braavos, nơi tôi thậm chí phải vay nặng lãi. Lúc trước tôi đã vô địch cuộc đấu ngựa đã giúp có được nàng và trái tim của nàng, vì vậy vì nàng tôi lại tham gia cuộc đấu ngựa khác, nhưng giờ phép màu đã hết. Tôi không bao giờ lặp lại thời khắc huy hoàng đó và mỗi trận thua đồng nghĩa với việc phải mất thêm tiền cho việc sửa hoặc thay thế áo giáp mới. Chi phí này khiến tôi mỗi lúc không chịu nổi. Cuối cùng tôi kiên quyết quay về nhà, nhưng vấn đề mỗi lúc tồi tệ hơn. Tôi không thể trả tiền lương cho đầu bếp và thợ may, và Lynesse nổi giận lôi đình khi tôi muốn mang trang sức của cô ấy đi cầm. “Phần còn lại… tôi đã làm những chuyện nói ra thì xấu hổ, tất cả là vì vàng. Vì vậy Lynesse giữ trang sức, đầu bếp, thợ may của cô ấy. Tôi mất tất cả. Khi tôi nghe tin Eddard Stark sẽ đến Đảo Gấu, tôi mất luôn danh dự khi không dám ở lại và đối mặt với xét xử của ông ấy. Tôi mang cô ấy theo mình lưu vong. Tôi tự nói với mình: Vì tình yêu, tất cả đều không quan trọng. Chúng tôi chạy tới Lys, nơi tôi bán con thuyền của mình lấy vàng để duy trì cuộc sống.”
Giọng hắn trở nên khàn đi vì đau khổ, và Dany không muốn buộc hắn kể tiếp, nhưng nàng phải biết chuyện kết thúc thế nào. “Cô ấy chết ở đó sao?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.
“Chỉ với tôi thôi.” Hắn nói. “Nửa năm sau, tiền vàng của chúng tôi đều hết và tôi phải làm lính đánh thuê. Trong khi tôi chiến đấu ở Braavosi thuộc Rhoyne, Lynesse đã chuyển đến nhà của hoàng tử thương gia tên là Tregar Ormollen. Họ nói giờ nàng là thiếp tối sủng của hắn và ngay cả vợ cả của hắn cũng phải sợ nàng.”
Dany hoảng sợ. “Ông có hận cô ấy không?”
“Cũng nhiều như tôi yêu cô ấy.” Hiệp sĩ Jorah trả lời. “Giờ thì thật xin lỗi, nữ vương. Tôi thấy rất mệt.”
Nàng cho phép hắn rời đi, nhưng khi hắn sắp bước ra khỏi lều, nàng không thể ngăn mình hỏi câu cuối cùng. “Phu nhân Lynesse, trông cô ấy thế nào?”
Hiệp sĩ Jorah mỉm cười buồn bã. “Tại sao, cô ấy trông hơi giống bà, Daenerys ạ,” hắn cúi đầu thật thấp. “Ngủ ngon, nữ vương.”
Dany run rẩy và chui sâu vào áo choàng da sư tử. Nàng trông giống mình. Điều đó giải thích tại sao nàng không thực sự hiểu chuyện với hắn trước đây. Nàng nhận ra là hắn muốn nàng. Hắn yêu nàng cũng như yêu cô ấy, không giống như một hiệp sĩ yêu nữ hoàng của mình mà giống như một người đàn ông yêu một người đàn bà. Nàng cố gắng tưởng tượng mình trong vòng tay của hiệp sĩ Jorah, hôn hắn, làm cho hắn vui, để cho hắn vào trong nàng. Điều này vô ích. Khi nàng nhắm mắt, khuôn mặt của hắn liền chuyển thành khuôn mặt của Drogo.
Khal Drogo đã từng là mặt trời và ngôi sao của nàng, là tình yêu đầu của nàng và có lẽ cũng là tình yêu cuối cùng. Mirri Maz Duur đã nói rằng nàng sẽ không bao giờ sinh con được nữa, và có người đàn ông nào thích một người vợ vô sinh? Và người đàn ông nào muốn mình bị so sánh với Drogo, người đã chết với mái tóc chưa hề cắt và giờ đang cưỡi ngựa xuyên qua vương quốc bóng tối?
Nàng đã nghe nỗi nhớ quê trong giọng nói của hiệp sĩ Jorah khi hắn nói về Đảo Gấu. Hắn không bao giờ có được mình, nhưng một ngày nào đó mình có thể đưa hắn về nhà và trả lại danh dự cho hắn. Đó là điều tốt nhất mình có thể làm.
Không có con ma nào quấy rối giấc ngủ của nàng tối đó. Nàng mơ về Drogo và lần đầu tiên họ cưỡi ngựa cùng nhau vào ngày cưới. Trong giấc mơ, họ không cưỡi ngựa mà cưỡi rồng. Sáng hôm sau, nàng cho gọi các kỵ sĩ thân tín. “Máu của máu ta.” Nàng nói với cả ba người họ. “Ta cần tất cả các ngươi. Mỗi người sẽ chọn ba con ngựa, dai sức và khỏe nhất trong số các con còn lại, hãy mang theo đủ nước và thức ăn, sau đó ra khỏi thành. Aggo sẽ đi về phía Tây Nam, Rakkaro sẽ đi về phía Nam, Jhogo, anh hãy đi về phía Đông Nam. “Chúng ta cần tìm gì, Khaleesi?” Jhogo hỏi.
“Bất kỳ thứ gì,” Dany trả lời, “tìm kiếm các thành phố khác, sống hoặc chết. Tìm các đoàn buôn và người. Tìm các dòng sông, hồ hay biển lớn. Kiểm tra xem cánh đồng này phải đi bao lâu nữa mới hết, và sau khi hết cánh đồng này thì đến đâu. Khi ta rời nơi này đi, ta không muốn mình bị bịt mắt như lần trước. Ta sẽ muốn biết mình đang ở đâu và làm cách nào để đến đích.”
Vì thế bọn họ theo lệnh rời đi, những chiếc chuông treo trên tóc reo vang, trong khi Dany ở lại lều với những người sống sót ở một nơi mà họ gọi là Vaes Tolorro, thành phố xương. Hết ngày đến đêm, những người phụ nữ thu hoạch hoa quả từ các khu vườn của người chết. Những người đàn ông nuôi ngựa và sửa lại các dụng cụ và giày. Những đứa trẻ chạy nhảy chơi đùa trên những con phố nhỏ và thu thập những đồng tiền cũ cùng những cốc màu tím và những cái bình đá có khắc hình rắn. Một người phụ nữ còn bị cắn bởi bò cạp, nhưng cô ấy là người duy nhất chết. Những con ngựa bắt đầu có da có thịt. Dany tự mình trị thương cho hiệp sĩ Jorah và hắn cũng bắt đầu phục hồi.
Rakkaro là người đầu tiên quay lại. Hắn báo cáo đi về phía Nam, cánh đồng đỏ tiếp tục trải rộng, cuối cánh đồng là bờ biển trống trải bên cạnh dòng nước độc. Giữa đó và nơi đây chỉ là một sa mạc cát cuồn cuộn, những tảng đá bị gió mài mòn và thực vật lá kim. Hắn thề đã đi qua cả thi hài của một con rồng, to đến nỗi hắn đã cưỡi ngựa đi xuyên qua cả cái miệng của nó. Ngoài những thứ đó ra, hắn chẳng nhìn thấy gì.
Dany giao cho hắn mười hai người đàn ông khỏe mạnh nhất và ra lệnh cho họ đào cái quảng trường lên để lấy bùn đất dưới đó. Nếu cỏ ma có thể mọc giữa các kẽ đá thì những cây khác cũng có thể mọc nếu bỏ lớp nền đá đi. Đất đủ tốt, và không thiếu nước. Nếu gieo trồng, họ sẽ khiến quảng trường nở hoa.
Aggo là người về tiếp theo. Hắn thề phía Tây Nam chẳng có gì ngoài hoang mạc. Hắn đã tìm thêm hai tòa thành đổ nát khác, nhỏ hơn Vaes Tolorro nhưng cũng trong tình trạng tương tự. Một tòa thành được bao quanh bởi những bộ xương khô cắm trên những thanh sắt rỉ, vì vậy hắn không dám vào, nhưng hắn đã phát hiện ra một tòa thành khác cách đó không quá xa. Hắn chỉ cho Dany thấy một vòng xuyến hắn tìm thấy, được làm từ ngọc mắt mèo đỏ như lửa. Còn có cả những cuộn da, nhưng chúng quá khô và dễ vỡ vụn, nên Aggo để chúng lại và không mang về.
Dany cảm ơn hắn và phái hắn phụ trách sửa cánh cửa thành. Nếu kẻ thù có vượt qua được cánh đồng và đến phá hủy các thành phố này trong quá khứ thì chúng cũng có thể làm được điều ấy bây giờ. “Nếu vậy chúng ta phải sẵn sàng,” nàng tuyên bố.
Jhogo đi lâu nhất đến nỗi Dany sợ rằng hắn đã mất tích, nhưng cuối cùng khi tất cả họ đã tuyệt vọng thì lại nhìn thấy hắn cưỡi ngựa chạy lại từ phía Đông Nam. Một trong những bảo vệ mà Aggo phái canh gác đã nhìn thấy hắn và hô to lên, Dany lao ra tường thành để có thể nhìn thấy tận mắt. Đó là sự thật. Jhogo đã trở lại, nhưng không phải một mình. Sau hắn còn ba người lạ mặc quần áo lố lăng, gù lưng như bò trên con ngựa.”
Bọn họ dừng trước cổng thành và ngẩng đầu nhìn Dany đang đứng trên tường thành. “Máu của máu ta,” Jhogo gọi lớn, “tôi đã ở thành phố lớn Qarth và quay lại với ba người mà họ muốn gặp bà tận mắt.”
Dany cúi xuống nhìn đám người lạ. “Ta đang đứng đây. Nhìn đi, các ngươi cứ tự nhiên… nhưng trước hết hãy nói ra tên của các ngươi.”
Người đàn ông nhợt nhạt với đôi môi xanh trả lời bằng tiếng Dothraki lơ lớ. “Tôi là Pyat Pree, thầy phù thủ vĩ đại.”
Người đàn ông béo với trang sức xỏ mũi trả lời theo ngôn ngữ Valyria ở các Thành Phố Tự Do. “Tôi là Xaro Xhoan Daxos của Mười Ba, hoàng tử thương nhân của Qarth.”
Người phụ nữ trong mặt nạ gỗ sơn phết nói bằng ngôn ngữ phổ thông của bảy vương quốc. “Tôi là Quaithe của Bóng Tối. Chúng tôi đang đi tìm những con rồng.”
“Xa cuối chân trời,” Daenerys Targaryen nói với họ, “gần ngay trước mặt.”