Chương 373: 373: Hai Vị Hôn Thê 5

Minh Thiên Hạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Trời tờ mờ sáng, một trận mưa xuân đến đúng hẹn che đậy rất tốt cho động tĩnh của đại quân Phùng Anh, tới tận khi bộ tốt cường hãn tới gần doanh trại địch, gi3t chết lính canh, đám đoàn luyện huyện Tây Hạp mới choàng tỉnh từ trong mộng, vội vàng tổ chức phòng tuyến đơn giản, hoặc nói cách khác là một đám người túm tụm vào nhau mà thôi.

“ Xông lên!” Tiểu Sở ở trong đám đông kêu như gà gáy, nhưng chẳng hề ảnh hưởng nàng theo sát bước chân Phùng Anh đánh vào trận địch:Giơ tay đoàng một cái bắn bay chiếc thuẫn bài, dốc sức ném đoản mâu vào trận địa địch, nhìn tên đại hán ôm ngực cắm đoản mâu ngã ra sau, nàng dẫm lên thân thể hắn, vượt qua vùng đất lầy lội, bảo vệ sau lưng cho tiểu thư nhà mình.

Trường cung trong tay Phùng Anh chưa lúc nào ngơi nghỉ, mũi tên như có mắt tìm tới kẻ thù bất kể ở xa hay gằn, bắn tới đứt dây cung mới vứt đi, lấy trường mâu làm vũ khí, tiếp tục đánh tới.

“ Cút xéo!” Bánh Thọ đạp vào ngực địch rút đao đâm quá sâu ra, thấy chú phó Phùng Anh đã xông về phía trước mười trượng, bỏ qua kẻ địch trước mặt, giết về phía Phùng Anh:Phùng Anh toàn thân ướt đãm vẫn anh dũng tiến lên phía trước, trường mâu trong tay nàng bay múa như mãng xà, mũi thương quét tới đâu, mưa máu tung tóe tới đó, khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt trong loạn quân tựa đóa hoa chưa nở hết, thấm đẫm nước mưa.

Theo sát bên nàng là đám lão binh mặc giáp trụ chắp vá cũ kỹ, râu tóc bạc thấm máu đào trông vô cùng bi tráng, bọn họ không vội vàng như Phùng Anh, bước chân vững vàng mà chắn chắn, xử lý xong một kẻ địch mới tiến lên, vậy mà tốc độ nhanh kinh người.

Đội hình của họ chặt chẽ, phối hợp đâm trên chém dưới càng nhuần nhuyễn vô cùng, đường đao không còn dũng mãnh như năm nào, song họ đi qua tới đâu là để lại những tiếng gào thét, kẻ địch của họ đa phần không chết ngay mà nằm đó lăn lộn kêu la, làm kẻ sau phải chùn chân.

“ Lùi lại nhập trận, lùi lại nhập trận.

” Bành Thọ đã đánh tới nơi, mấy lão binh cầm thuẫn bài bước nhanh về phía trước, thoáng cái đã vây Phùng Anh, Tiểu Sở vào giữa:“ Cung tiễn thủ.

”Một cây cung, hai túi tên giao cho Phùng Anh.

“ Hỏa thương thủ.

” Tiểu Sở nhanh chóng lắp đạn vào súng, đứng đúng vị trí của mình:“ Đao thủ đột kích, trường thương thủ yểm hộ sau ba bước, thuẫn bài hai cánh, cung tiễn thủ, hỏa thương thủ mở đường.

”Bành Thọ nhìn như chỉ huy một tiểu đội, cùng với tiếng hô của ông ta, các tiểu đội bên cạnh cũng có người hò hét, đợi khi tiếng hô dừng lại, chiến trường đang địch ta hỗn loạn giờ chỉ còn lại kẻ địch.

Nước mưa vẫn từ trên cao rơi xuống, chạm đất chẳng có nước bắt lên, quân khởi nghĩa như một mũi dùi lầm lũi xuyên qua màn mưa lờ mờ tiến tới, địch hoang mang nhìn thi thể, lại nhìn người lăn lộn trên mặt đất, nhìn đội nhìn thưa thớt lộn xộn bên mình, lúc nãy chiến trường quá loạn, chỉ biết cắn răng mà giết, bây giờ nhận ra, hình như bên mình chết quá nhiều rồi.

Thế là ! “ Kẻ địch chạy rồi!”Không biết ai là người hô trước, tiếp đó là tất cả mọi người đều hô, đám hương dũng huyện Tây Hạp vốn dao động, chỉ huy bên cạnh không thấy ra hiệu lệnh gì.

Thế là có người lùi lại, người này lùi, người kia sợ mình ở trên cùng thế là lùi nhanh hơn, dần dần có người vứt luôn vũ khí quay đầu chạy, xô cả vào người sau lưng, đạp người đó chay tiếp, thế là cả đám đua nhau chạy chỉ sợ tụt lại cuối cùng.

“Theo sát, không giết, không dừng! “ Phùng Anh giương cung bắn chết ngay một tên quan viên đang định tổ chức hương dũng tác chiến, đội ngũ đồng thanh hô lớn, theo sát bại binh tiến về doanh trại thứ hai:Đúng như dự đoán, đám đao khách, tiêu sư đều là người lang bạt kiếm cơm, tứ cố vô thân, lấy đâu ra tinh thần quyết chiến, thấy đám hương dũng cuống cuồng chạy về phía mình, ngay lập tức mở cổng sau chạy luôn, nhanh gọn dứt khoát.

Vừa chạy vài bước thì mưa tên hòa vào trong nước mưa trút xuống, mấy tên chạy trước không kịp phòng bị biến thành nhím, đám chạy sau múa đao chém tên rơi lả tả ! Mưa tên không dừng, đám đao khách bị cản bước, phía sau là hương dũng đang la hét bỏ chạy gây áp lực cực lớn, có kẻ bất chấp hai bên là núi cao, ôm đầu liều mạng lao vào núi sâu.


Tiểu Sở lấy hết sức ném ra một quả thủ lôi, thủ lôi bọc trong giấy dầu chống nước xoay tròn trên không, rơi xuống đội ngũ hỗn loạn.

Uỳnh!Thủ lôi rơi xuống nổ tung, vẻn vẹn chỉ phát ra ngọn lửa nhỏ, lập tức bị nước mưa dập tắt.

Tiếng nổ chẳng giết được ai nhưng làm đám hương dũng chạy càng nhanh, bất chấp tiếng quát dừng phát ra từ quân trận quan quân ở phía trước.

Đám hương dũng không dám chạy thẳng về phía quan binh khí giáp sáng loáng, lũ lượt chạy sang hai bên, trong lúc chạy đột nhiên phát hiện một số kẻ ăn mặc không khác họ là bao, nhưng kẻ nào kẻ nấy mặt mày hung tợn, không có chút hoảng loạn nào, mắt nhìn về phía sườn chủ trận quan binh, trên tay không buộc khăn để nhận ra nhau như bọn họ.

“ Có gian tế … “ Hương dũng đó vừa chạy vừa không quên nhắc nhở quan binh, lập tức một thanh đao đâm từ hông hắn qua, đao xoáy cái trung bụng, hắn chết không nhắm mắt:Liên tiếp có người bị tập kích, đám đông càng hoảng, ai cũng đề phòng người bên cạnh, một số hung hãn hơn thấy ai lạ mặt bên cạnh là đánh ngay.

Mưa càng lúc càng lớn, dây cung nhũn ra, tên bắn đi chẳng có chút sức lực nào, Phùng Anh thu cung lại, rút trường mâu, ra nhập đội ngũ trường mâu thủ.

Ngược lại súng ngắn trong tay Tiểu Sở có vẻ không bị ảnh hưởng của nước mưa, chỉ là nàng rất ghét nước mưa làm ướt hết y phục của nàng, vì làm vóc người cực kỳ nóng bỏng của nàng thành bắt mắt trong đám đông.

Vì thế ai nhìn nàng, nàng dùng hỏa súng bắn người đó.

Bị ngăn cản bởi đám hương dũng, quan binh không thể tổ chức tức công được, tiểu đội nhân mã của Thích Gia quân đã đánh tới quan trận quan binh, chỉ cần đánh tan đám này, thắng lợi đã ở trước mắt.

Vì thế Phùng Anh hú dài một tiếng, tức thì có tiếng tù đáp lại, nối tiếp đó từ sơn cốc hai bên, từ hậu trận quan binh đều có tiếng tù và vang vọng, tựa hồ có thiên binh vạn mã sắp đánh tới! ! ! ! ! ! ! ! !.

“ Tiểu thư, đây là lụa hoa tốt nhất ở thành Nam Kinh đấy, các chủng loại tiểu thư muốn đều có đủ rồi, chỗ gấm hoa văn mây này rất thích hợp làm đại y, tiểu thư xem này, chất liệu thật là tốt, hoa văn gà này là dùng chín loại tơ thêu thành đấy, đó là bí kỹ bất truyền của Vạn Hoa đường, lão bà tử phải tốn không ít nước bọt mới mua được ! ” Hà Thường Thị có vẻ hưng phấn lắm, liên tục lấy hết tấm lụa này tới tấm lụa khác khoe với Tiền Đa Đa, dùng lòng bàn tay nần nẫn vuốt v e mãi, hâm mộ lộ rõ ra mặt, đầu lại tưởng tượng cảnh Tiền Đa Đa mặc áo cưới sẽ khuynh đảo nhân gian thế nào:Tiền Đa Đa đi qua đống tơ lụa đẹp đẽ chất thành đống, mày liễu đẹp đẽ nhíu lại:” Vì sao lại là gà mà không phải là khổng tước?”Hà Thường Thị vội nói:” Tiểu thư tốt ơi, người cần là loại có màu chính là màu đỏ may mắn, con gà gấm đỏ này màu sắc rực rỡ bắt mắt, hết sức vui mắt, còn khổng tước thì màu chính là lục, không được, không được.

”Tiền Đa Đa thậm chí không cần nghĩ đã lắc đầu: “ Hoa văn trên đại y không được có hoa cỏ chim chóc, chỉ lấy hình mây hoặc là chữ phúc, cho dù có là hoa văn thao thiết cũng được, số lụa này để lại cho Phùng Anh.

”Hà Thường Thị cuống lên khuyên can: “ Lão bà tử chuyên môn đổi cho tiểu thư đấy, muốn kiếm được không dễ đâu.

”.