Đăng vào: 11 tháng trước
Gần đây giấc ngủ chất lượng kém, Nhiếp Hàn Sơn dứt khoát dậy thật sớm.
Cởi trần đi vào phòng tắm xử lý dương v*t cương cứng, chưa đầy năm phút đồng hồ đã vứt bỏ áo giáp -- giấc ngủ không tốt có hại đến thận, nghĩ như thế, hắn mới có thể tự an ủi bản thân.
Hắn lại mở vòi hoa sen tắm rửa một cái, sau đó mở chiếc TV trong phòng ngủ chính, vừa nghe tin tức vừa đánh răng.
Đang đánh răng nửa chừng thì điện thoại di động vang lên, Nhiếp Hàn Sơn nhìn thoáng qua tên người gọi, đi vào nhà vệ sinh phun bọt kem trong miệng ra, xả nước làm sạch khoang miệng.
Là anh họ hắn gọi điện tới, lại cãi nhau với vợ ở nhà.
Anh họ hắn đi ở rể, mấy năm nay sống bên nhà gái bị khinh bỉ không ít.
Trong mắt Nhiếp Hàn Sơn, làm đàn ông như vậy thì có chút uất ức.
Anh họ hắn càu nhàu nhiều như vậy, suy cho cùng cũng vẫn là hỏi vay tiền.
Bị vợ quản quá chặt nên việc vay mượn bên ngoài là chuyện thường ngày rồi.
Nhiếp Hàn Sơn khi còn bé chơi khá thân với anh họ, chỉ cần anh họ không bài bạc gái điếm quên lối về thì hắn cũng vui vẻ khẳng khái giúp đỡ.
Ngay khi hắn vừa cúp máy thì cuộc gọi tiếp theo lập tức tới.
Hắn vừa ấn nghe máy, Lương Khâm Vũ đã bắt đầu màn chào hỏi buổi sáng.
Nhiếp Hàn Sơn châm một điếu thuốc, cùng anh ta kẻ tung người hứng vòng quanh cả nửa ngày, sau đó cuối cùng anh ta cũng vào chủ đề chính: "Đêm nay ở Thiên Lan sương đô, Nhiếp tổng có thể nể mặt xuất hiện không nhỉ?"
Nói cho cùng thì vẫn là về khu cao ốc mới bên khu Mân Dương, đã chuẩn bị rất lâu rồi, có bốn công ty quảng cáo ứng cử, cuối tháng sẽ tiến hành so bản thảo một cách chính thức.
Lương Khâm Vũ là một người kỳ cựu trong giới, tuyệt đối sẽ không ỷ vào việc Nhiếp Hàn Sơn là khách cũ mà không đi tìm những nhân tố mới.
Cái loại chuyện so bản thảo này phải quyết định trước, sau đó mới đi theo quy trình, loại bỏ kế hoạch của các nhà thầu khác.
Nếu không muốn bị gài bẫy thì phải tự tìm lối đi cho mình.
Trước chuyến về nông thôn này Nhiếp Hàn Sơn cũng đã nhận được vài cuộc điện thoại từ các nhà thầu khác nhau, nhưng mà đều bởi vì lịch trình đã sắp sẵn mà từ chối đi.
Hiện tại nguồn lực có thể tận dụng của vị này coi như là tốt nhất.
Mấy ngày trước hắn trở về thành phố còn bận việc mẹ của Hình Doãn, đến hôm nay mới rảnh rỗi.
Lần này không thể tiếp tục chậm trễ nữa, huống hồ cũng không thể phụ lòng mong đợi của Lương Khâm Vũ.
Cúp điện thoại xong hắn đi vào bếp mở tủ lạnh, chuẩn bị làm hai phần trứng ốp la.
Tầng bảo quản không còn dư lại bao nhiêu chỗ, đồ đạc lộn xộn chất thành một đống, cái túi ni lông màu trắng đựng pín bò chiếm một diện tích lớn rất chướng mắt.
Nhiếp Hàn Sơn không chút nghĩ ngợi, nắm lấy miệng túi ném thẳng nó vào thùng rác.
Đây đã là túi thứ hai rồi.
Thực ra trước kia hắn chưa từng nghĩ tới việc trị liệu từ bên ngoài, bởi vì hắn vẫn cảm thấy đây là vấn đề về mặt tâm lý.
Nhưng lần đó nghe lý luận "Đan xen tập" của Ôn Chước Ngôn liền nhờ người mua một chút, cảm thấy ngựa chết có thể chữa thành ngựa sống, hắn muốn cùng cậu nhóc kia làm một lần.
Thỉnh thoảng hắn vẫn ăn, tuy rằng không có tác dụng gì nhưng ít nhất là vẫn còn hy vọng.
Sau đó cừu con liền biến thành cục bông gòn lòng dạ hiểm độc.
Thực ra đêm đó cả đêm hắn ngủ không ngon, mà hắn cảm giác Ôn Chước Ngôn cũng chẳng thể ngon giấc.
Hắn lại nghĩ tới cái đêm hôm trước hắn phát sốt để cậu chăm sóc, cậu vậy mà lại không để ý đến tình trạng sức khỏe của hắn – hắn vốn nên tức giận, vị trí nằm trên đã quen bao nhiêu năm qua đột nhiên bị lung lay, mà cậu lại không nói tiếng nào mà trực tiếp hành động.
Cơ thể có khoái cảm là một chuyện, nguyên tắc của bản thân lại là một chuyện khác.
Ba giờ sáng vẫn không nhịn được phiền muộn trong lòng, hắn đứng lên châm điếu thuốc.
Chú mèo con đang ngủ ngoài nhà giống như bị hắn quấy nhiễu, chạy tới quấn một vòng quay chân hắn, meo meo vài tiếng muốn được hắn ôm.
Sợ đánh thức Ôn Chước Ngôn, hắn đành phải đáp ứng nguyện vọng của con mèo, ôm nó lên đi ra trước ổ mèo ngồi một lát, chờ bay bớt mùi thuốc lá.
Lúc hắn trở về phòng có kiểm tra qua nhiệt độ trên trán của Ôn Chước Ngôn, thuận thế cạo lên sống mũi của cậu một chút.
Rất luyến tiếc, nói một cách nghiêm trọng hơn chút thì giống như thất tình vậy, chung quy lại cũng là nhớ tới người đã gắn bó trong một khoảng thời gian dài.
Buổi chiều có một cuộc họp nhỏ, cũng là để thảo luận chuyện xây dựng ở khu Mân Dương, mấy tấm ảnh do Ôn Chước Ngôn chụp lần lượt xuất hiện trên màn hình theo từng lời giải thích của giám đốc dự án.
Nhiếp Hàn Sơn vừa nghe vừa nghịch cây bút trên tay, trong lúc thất thần nghe lộn mấy chữ "Mân Dương" thành "cừu".
Sau khi tan họp, Quan Hạc lại hỏi thăm tình hình của mẹ Hình Doãn, hai ngày trước anh ta đều ở bệnh viện, mãi đến ngày hôm qua trong nhà Tào Hiểu Linh có việc mới đi.
Nhiếp Hàn Sơn nói bác sĩ đã xác nhận vượt qua thời gian nguy hiểm.
Quan Hạc gật gật đầu, nhíu mày lại giống như muốn phát tiết, nhưng có vẻ còn nhớ tới bộ dạng nằm trên giường bệnh của dì Hình nên lại khó nhọc nhịn xuống.
Nói thật, Nhiếp Hàn Sơn cũng rất sợ nhìn thấy dì Hình.
Cái loại cảm giác lo lắng này có thể làm cho con người ta rơi vào trạng thái trầm cảm trong một khoảng thời gian.
Có thể nói rằng ông trời đối với một số người, tựa như vừa sinh ra đã phán tử tình.
Dì Hình chính là thuộc loại này.
Cho nên dù cho có giãy dụa đến thế nào, tích đức đến thế nào thì cả đời cũng vẫn thê lương.
Thấy Nhiếp Hàn Sơn và Quan Hạc đến thăm, bà cụ cho rằng Hình Doãn đã hòa hảo với hai người họ như lúc ban đầu -- tuy rằng bà đại khái vẫn chưa hiểu được vì sao ba người năm đó lại tan rã.
Cho nên sau khi phẫu thuật xong tâm trạng của bà không tệ, còn thường xuyên kéo tay Nhiếp Hàn Sơn nói e rằng sẽ khó mà trả đủ những gì nhà bà nợ hắn.
"Nếu mà mẹ có con gái, nhất định sẽ gả cho Hàn Sơn."
Dì Hình năm lần bảy lượt lải nhải nói với Hình Doãn như vậy trước mặt Nhiếp Hàn Sơn.
Bà lão sống ở vùng núi hẻo lánh, để người ta khinh thường hơn nửa đời, tư tưởng vẫn bị giam hãm ở xã hội cũ.
Mọi thứ đều xoay chuyển theo hướng tốt, nào biết mới về nông thôn được mấy ngày, bà lão bỗng nhiên sốt cao không hạ, Hình Doãn lại mất liên lạc.
Hắn vội vàng chạy về, suýt chút nữa đã phải chuẩn bị làm hậu sự cho bà lão, nhưng cũng may bà lão vượt qua.
Vừa tỉnh lại bà đã hỏi Hình Doãn đâu, Nhiếp Hàn Sơn cũng không biết phải trả lời sao.
Tin tức trước mắt là trước khi đi tù Hình Doãn có đi vay nặng lãi không trả được, khoảng thời gian trước chủ nợ đến nhà tìm, Hình Doãn khổ sở chịu không nổi, chuồn mất.
"Số dì là số khổ."
Ngay cả Quan Hạc cũng nói như vậy.
Sau khi tan làm hắn tìm một chỗ ăn cơm tối, rồi cùng Quan Hạc đi đến Thiên Lan sương đô.
Tuy người mời là Lương Khâm Vũ nhưng trong trường hợp này, nhân vật quan trọng nhất vẫn là đối tác của anh ta là Tô Chỉ.
Cho nên sau khi vào phòng đều là do Tô Chỉ chủ đạo, loại rượu nào Nhiếp Hàn Sơn thích, hay dạng trò chơi nào không làm Quan Hạc thấy phản cảm, vị này đều rõ trong lòng bàn tay.
Trong lúc chén chú chén anh, Nhiếp Hàn Sơn đã ngà ngà say, khép mắt ngất ngưởng trên ghế sô pha nghe Lương Khâm Vũ không chút để ý nhắc tới đề án của bọn họ.
Cô gái đứng trước bàn trà vặn eo ca hát, giọng cũng không tệ, ấm áp mềm mại, không khỏi lại khiến cho người ta nhớ tới Ôn Chước Ngôn khi bị bệnh.
Chỉ là hát hơi khó nghe.
Giọng của Ôn Chước Ngôn cũng không nữ tính, cho nên nghe có vẻ lạc quẻ.
Cơ mà do giọng hát kia khiến hắn liên tưởng đến giọng của cậu, vậy nên lời bài hát vốn rất xúc động lại khiến người nghe phiền lòng.
Chính vì vậy hắn lập tức đặt ly rượu xuống, ra hiệu đổi bài khác.
Cô gái kia tùy cơ ứng biến, đổi sang bài "Tân bất tình".
Lúc này ánh mắt Lương Khâm Vũ nhìn hắn có thêm vài phần thắc mắc, không lâu sau đó lại sinh ra hai ba phần thương hại.
Nhiếp Hàn Sơn biết là hắn bị hiểu lầm cái gì rồi.
Tô Chỉ, Quan Hạc vẫn cùng các cô gái chơi xúc xắc, hiển nhiên là hưng phấn hẳn lên.
Quan Hạc hét lớn với cô gái đang cầm mic kêu cũng muốn hát một bài.
Bên này Lương Khâm Vũ cùng Nhiếp Hàn Sơn đã đem đề án điểm lại một phen, Nhiếp Hàn Sơn không hứa hẹn điều gì, nhưng mà vẫn là có hứng thú, thái độ với Lương Khâm Vũ cũng trở nên thân thiết hơn.
"Cháu họ anh vẫn thuê trọ ở ngoài à?"
Lúc rót rượu cho Lương Khâm Vũ, hắn vờ như lơ đãng hỏi.
Đối phương không ngờ tới câu hỏi này, ngơ ngác vài giây mới gật gật đầu nói: "Ở riêng cho tiện hơn ấy mà."
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Vậy thì lúc lên lớp khá phiền toái ha."
Lương Khâm vũ nói: "Dù sao cũng không còn bao nhiêu tiết học, huống hồ hoàn cảnh của ký túc xá không được tốt, không yên tĩnh, ba mẹ cậu nhóc cũng có ý kiến."
Nhiếp Hàn Sơn buồn bực cười.
Lương Khâm Vũ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu ẩn ý trong đáy mắt hắn, cũng không làm bộ làm tịch nữa, lắc đầu cười nói: "Người chung phòng ký túc thực ra có chút tật xấu, một lời không hợp liền xảy ra mâu thuẫn, vậy thì đành phải mắt không thấy tim không phiền thôi...!Cứ thuận theo cậu nhóc đi."
Nhiếp Hàn Sơn cũng cười: "Một đám nhóc con, sao lại so đo lắm như vậy, nói không chừng xin lỗi một tiếng là xong." Dừng lại một chút, hắn lại nâng ly rượu lên cụng ly với đối phương, "Chỉ là một ý kiến thôi."
Lương Khâm Vũ cũng đã uống qua ba vòng rượu, khó tránh lời nói ra có chút tự phát, nhấp một ngụm rượu lại thở dài, chậm rãi nói: "Nhiếp tổng, anh không biết là con nhà người khác thì muốn quản cũng khó hả..."
Người chú họ này ước chừng cũng không vui vẻ cho lắm.
Ông chủ của Thiên Lan sương đô với Tô Chỉ có chút quan hệ, lúc sau có đến chào hỏi, Nhiếp Hàn Sơn không tránh khỏi lại uống thêm mấy ly.
Lúc về nhà bước chân của hắn cũng đã có chút ngất ngưởng.
Vừa về đến nhà hắn đã tìm đến tủ lạnh, muốn tìm sữa chua để uống, ánh mắt lại lướt qua cái túi nilon trong thùng rác, động tác tay liền dừng lại.
Hắn ngồi bệt xuống cạnh cái thùng rác, nhíu mày nhìn nó ngẩn người..