Chương 38: Anh Sẽ Trở Về

Đời Này Không Đổi Thay

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Vào lúc mười giờ sáng, lại không phải ngày cuối tuần nên trung tâm thương mại mới khai trương Hải Phong rất vắng vẻ. Nguyễn Vi bị Bùi Hoan kéo đi lượn lờ một vòng. Cô thật sự chẳng có tâm trạng mua sắm, nhưng vì Bùi Hoan đã cùng cô chờ đợi từ chiều qua đến giờ nên cô ngại từ chối.
Hôm qua, khi còn cách Lan Phường một đoạn, Nguyễn Vi bị xe của Bùi Hoan chặn lại giữa đường. Bùi Hoan bảo cô lên xe rồi nói: “Hai bên ầm ĩ đến mức này, Hội trưởng quyết tâm tiêu diệt Diệp Tĩnh Hiên để thị uy. Bây giờ em đi cũng chỉ có con đường chết mà vẫn chẳng cứu nổi anh ta.”
Nguyễn Vi không rõ lai lịch, cũng chưa bao giờ dò hỏi chuyện riêng tư của Bùi Hoan nên vô cùng kinh ngạc. Nhưng chưa kịp thắc mắc, cô đã bị kéo lên ô tô.
“Sao chị biết rõ chuyện của Kính Lan Hội thế?” Sau khi yên vị, Nguyễn Vi mới mở miệng hỏi.
Bùi Hoan bảo lái xe nhanh chóng rời đi. Cô quan sát phía sau qua gương chiếu hậu, xác định không bị bám theo mới cười nói: “Dù gì chị cũng là Hoa phu nhân mà.”
Nguyễn Vi tròn mắt, mãi vẫn không thể thốt ra lời, chỉ biết nhìn chằm chằm đối phương.
Bùi Hoan càng cười tươi hơn, huých người cô: “Lẽ nào trông chị không giống hay sao?”
Bùi Hoan đưa Nguyễn Vi tới một ngôi nhà để không rồi ở lại đó cùng cô. Bùi Hoan nói, đợi đến khi trời sáng, thế nào mọi việc cũng sẽ ngã ngũ.
Đêm hôm ấy quả thực rất dài. Nguyễn Vi muốn hỏi thăm tình hình ở Lan Phường nhưng Bùi Hoan dường như rất yên tâm, thậm chí còn chẳng gọi cuộc điện thoại nào.
Ruột gan Nguyễn Vi nóng như lửa đốt, trong đầu xuất hiện vô số ý nghĩ hỗn loạn. Diệp Tĩnh Hiên chắc sẽ nhanh chóng biết được cô đi đâu, kiểu gì anh cũng sẽ đến thành phố Mộc ngay. Mục đích của cô là khiến Trần Dữ chấm dứt hành động trừng phạt nên trốn ở đây cũng vô dụng, cô phải quay về Lan Phường mới được.
Bùi Hoan không ngăn cản mà chỉ nói một câu: “Tại sao em không tin tưởng anh ta?”
Nguyễn Vi ngẩn người, vài giây sau mới đáp: “Em đâu có….”
“Nếu tin tưởng Diệp Tĩnh Hiên, em nên bảo vệ bản thân mới đúng.” Bùi Hoan ra hiệu Nguyễn Vi ngồi xuống cạnh mình. Chợt nghĩ tới điều gì đó, cô cười khẽ rồi lên tiếng: “Anh ấy là Hoa tiên sinh của Kính Lan Hội, nhưng cũng là chồng chị và bố của con gái chị. Nguyễn Vi, chị cũng phải trải qua sáu năm mà mỗi giây phút đều khó chịu như tối nay. Nhưng bởi vì anh ấy từng dạy chị, chỉ cần còn một hơi thở thì phải dùng mọi cách để tiếp tục cuộc sống nên chị không bao giờ từ bỏ.” Cô cất giọng chân thành: “Sự việc lần này tương đối nghiêm trọng, đã không còn là sự phiền phức của mình em nữa. Chị biết tối nay tình hình rất nguy hiểm, sức khỏe của anh ấy lại không tốt nên chị không muốn anh ấy đi. Nhưng chị có khuyên được anh ấy đâu. Trước khi đi, anh ấy hứa với chị sẽ bình an trở về.”
Vì vậy, Bùi Hoan đã chọn cách tin tưởng Hoa tiên sinh. Cô không hỏi cũng chẳng thúc giục, chỉ lặng lẽ đợi cho đến khi trời sáng.
Nguyễn Vi lấy lại tâm trạng bình tĩnh. Yêu một người là nên tin tưởng người ấy, dù trải qua vô vàn gian nan trắc trở, anh cũng sẽ về bên cô.
Nguyễn Vi nhướng mày nhìn Bùi Hoan bằng ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết. Sau đó, hai người phụ nữ tựa vào thành sofa, trò chuyện dăm ba câu không liên quan.
Sáng hôm sau, Nguyễn Vi mượn di động của Bùi Hoan để lên mạng xem tin tức nhưng không tìm thấy bất cứ thông tin nào liên quan đến Lan Phường. Bất kể đêm qua xảy ra chuyện gì thì bây giờ, tất cả cũng đã kết thúc. Nguyễn Vi tự an ủi bản thân, không có tin chính là tin tốt lành. Mặc dù vậy, khi Bùi Hoan kéo cô đi ăn sáng, cô vẫn chẳng có tâm trạng ăn uống, trong lòng thấp thỏm bất an. Bùi Hoan lại đưa cô đi dạo trung tâm thương mại để phân tán sự chú ý. Tuy nhiên, cô vẫn không thể nào tập trung.
Nhớ ra Nguyễn Vi từng mắc bệnh trầm cảm, sợ cô lại nghĩ quẩn nên Bùi Hoan an ủi: “Em yên tâm đi. Anh cả nói xong việc sẽ gọi điện cho chị.”
Bùi Hoan vừa dứt lời, di động liền đổ chuông. Màn hình hiện số của Hoa tiên sinh, cô lập tức bắt máy. Tuy nhiên, Bùi Hoan chỉ nghe một câu rồi cúp điện thoại.
Nguyễn Vi thót tin: “Chị…”
Bùi Hoan làm động tác suỵt, bỏ điện thoại vào túi xách rồi dẫn Nguyễn Vi vào một cửa hàng gần đó.
Buổi sáng, bức tường kính tòa nhà phía đông của trung tâm thương mại Hải Phong phản chiếu ánh mặt trời đến chói mắt. Sau khi rời khỏi Hải Đường Các, Diệp Tĩnh Hiên về phòng thay quần áo rồi nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ trước khi đi đón Nguyễn Vi theo thời gian đã hẹn. Lúc xuống xe, anh phát hiện, bên lề đường ngoài cửa trung tâm thương mại xuất hiện một chiếc ô tô khác.
Hoa tiên sinh cũng đến đây đón người. Anh ta xuống xe, ngước nhìn tòa nhà rồi đích thân gọi điện. Nhưng anh ta mới chỉ thốt ra một từ “Bùi Bùi,” đầu kia đã dập máy.
Diệp Tĩnh Hiên cười, đi đến nói với đối phương: “Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi sẽ chẳng bao giờ tin có người dám cúp điện thoại của Tiên sinh.”
Hoa tiên sinh lắc đầu, vẻ mặt có chút bất lực: “Cô ấy không cho tôi quay về Lan Phường nhưng tôi không nghe nên cô ấy giận dỗi đây mà.” Anh ta đưa điện thoại cho Lão Lâm: “Thôi không cần gọi nữa.”
Biết tính hai vợ chồng nên Lão Lâm nói: “Phu nhân lo lắng nên mới thế. Thấy Tiên sinh không sao, phu nhân yên tâm rồi.” Ông ta bảo tài xế đi vào trong trung tâm thương mại xem tình hình. Một lúc sau, tài xế trở ra, sắc mặt hơi khó coi.
Diệp Tĩnh Hiên bỗng có chút căng thẳng: “Sao vậy?”
Người tài xế liếc Hoa tiên sinh, cúi đầu nói nhỏ: “Phu nhân và cô Nguyễn đang ở trong… cửa hàng đồ lót.”
Diệp Tĩnh Hiên và Hoa tiên sinh đưa mắt nhìn nhau. Tiếp theo, Diệp Tĩnh Hiên không một chút do dự, đi thẳng vào trung tâm thương mại.
Hoa tiên sinh cũng chẳng đắn đo, ngay lập tức quay về ô tô ngồi chờ. Lão Lâm không nhịn được cười, thốt ra một câu: “Về phương diện này, Tiên sinh không bằng Diệp tam rồi.”
Người ở trong xe coi như không nghe thấy.
Nguyễn Vi đứng bất động sau giá treo đồ lót, Bùi Hoan vừa chọn đồ vừa hỏi câu gì đó nhưng cô không để ý. Đúng lúc này, truyện chỉ của dienndanlqequydon.com, trang khác là ăn cắp, cô nhìn thấy Diệp Tĩnh Hiên đứng trên thang máy cuốn, đang di chuyển lên trên. Vào thời khắc đó, cô cho rằng mình lại xuất hiện ảo giác. Mãi tới khi anh tiến lại gần, cô mới bừng tỉnh, lập tức lao tới ôm anh.
Diệp Tĩnh Hiên vòng tay qua người cô. Anh đưa mắt về giá đồ nội y, thản nhiên nói: “Anh không thích mấy bộ này.”
Nguyễn Vi bị anh chọc cười. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn anh, viền mắt cô bất giác đỏ hoe. Cô hít một hơi sâu: “Được rồi, em không khóc, anh đừng tức giận nhé.”
Diệp Tĩnh Hiên làm sao có thể giận cô. Anh chẳng nói chẳng rằng cúi xuống hôn lên trán cô. Mới xa cô một ngày một đêm mà anh có cảm giác như cách hàng thế kỷ.
Mọi người có mặt trong cửa hàng đều hướng ánh mắt về đôi nam nữ. Họ không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ đoán là cặp tình nhân cãi nhau, người đàn ông tìm đến tận nơi này để giảng hòa.
Bùi Hoan đứng bên cạnh cười tủm tỉm, nói đùa: “Hai người chú ý một chút. Tôi vẫn còn ở đây đấy.”
Diệp Tĩnh Hiên kéo tay Nguyễn Vi ra ngoài trước. Bùi Hoan nhanh chóng mua hàng rồi đi cùng bọn họ. Cô nói với Nguyễn Vi: “Sau này em khỏi cần ngưỡng mộ chị nữa. Ông xã chị còn lâu mới cùng chị đến những chỗ này.”
Nói xong, cô quay sang Diệp Tĩnh Hiên, vẫn giữ nụ cười tươi trên môi: “Nguyễn Vi rất sợ Kính Lan Hội mà dám vì anh hy sinh bản thân… Sau này, anh đừng để lạc mất cô ấy lần nữa.”
Con người chỉ có thể vì tình yêu mới dũng cảm đối mặt với thứ mà mình sợ hãi. Diệp Tĩnh Hiên không nói một lời, nắm tay Nguyễn Vi quay người rời đi.
Chợt nhớ ra một chuyện, Nguyễn Vi dừng bước, gọi to: “Khoan đã…. Bùi Hoan!” Nhờ có Hoa tiên sinh nên biến cố mới được dẹp yên, vì thế cô muốn nói lời cảm ơn đối phương. Tuy nhiên, Diệp Tĩnh Hiên lên tiếng trước: “Chắc Hoa phu nhân cũng biết rõ, làm gì có chuyện Tiên sinh làm việc thiện. Tiên sinh giữ lại mạng sống của A Nguyễn, trên thực tế thắng được cả tỉnh Nam. Tôi đã hứa với Tiên sinh, từ nay về sau, Lan Phường sẽ không chịu sự uy hiếp của nhà họ Diệp nữ. Thật ra trong ván cờ này, Tiên sinh đã tính toán rõ ràng, cũng không thể coi là giúp chúng tôi.”
Bùi Hoan xua tay bất lực: “Đàn ông các anh đúng là chẳng lãng mạn một chút nào cả.”
Diệp Tĩnh Hiên nắm chặt tay Nguyễn Vi, nói nhỏ: “Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn phu nhân đã luôn ở bên động viên cô ấy.”
Bùi Hoan nở nụ cười hài lòng, bước tới ôm từ biệt Nguyễn Vi rồi nhanh chóng rời đi. Vừa xuống cầu thang máy, cô gọi điện cho Hoa Thiệu Đình, gương mặt lộ vẻ dịu dàng. Thang máy xuống đến tầng một, vừa vặn bên ngoài có người xuống xe, đi vào đón cô. Bùi Hoan không thể chờ đợi lâu hơn, lập tức chạy về phía anh ta. Trong tình yêu, quả nhiên ai cũng như nhau cả.
Diệp Tĩnh Hiên và Nguyễn Vi không vội vàng ra về. Hôm nay thời tiết mát mẻ, rất thích hợp dạo phố. Đã nhiều năm, hai người không có cơ hội đi dạo như những cặp tình nhân bình thường. Anh nắm tay cô thong thả đi trên hè phố. A Lập bảo lái xe chạy chầm chậm theo sau bọn họ.
Diệp Tĩnh Hiên kể lại toàn bộ chuyện xảy ra vào tối hôm qua với Nguyễn Vi. Anh đột nhiên cúi xuống nhìn cô: “Gặp Hoa tiên sinh anh mới hiểu một điều…. Con người chỉ có một cuộc đời, vì thế chúng ta không nên lãng phí.”
Nghĩ đến Bùi Hoan, anh lại nói: “Em thấy đấy, Hoa phu nhân hoàn toàn tự nguyện ở đằng sau chồng mình. Tiên sinh thu xếp mọi chuyện đâu vào đấy, cô ấy cứ yên tâm đợi điện thoại của anh ta. Em cũng nên học tập cô ấy. Xảy ra chuyện gì đều có anh chống đỡ. Bảo vệ em là trách nhiệm của anh, đây không phải là vấn đề ai dựa vào ai.”
Nguyễn Vi cắn môi, khẽ gật đầu.
“Em hãy hứa với anh, sau này bất kể có quyết định gì, em cũng phải nói thật với anh, không được giấu giếm, không được một mình chịu đựng, cũng không được tự ý rời đi.”
Nguyễn Vi mỉm cười nhìn anh: “Được.”
Diệp Tĩnh Hiên thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Khi nào quay về tỉnh Nam, anh sẽ tiến hành phẫu thuật. Nếu ca mổ không thuận lợi, em hãy….” Anh ngừng vài giây, xoa xoa lên chiếc nhẫn trên ngón tay cô mới tiếp tục lên tiếng: “Em hãy sống vì bản thân một lần. A Nguyễn, chuyện quá khứ đều đã qua rồi. Chú Diệp chỉ mong em được bình an. Ông cũng hy vọng em có thể sống theo nguyện vọng của mình.”
Nguyễn Vi cúi đầu, thủ thỉ: “Chúng ta kết hôn đi.”
Đợi một lúc không thấy Diệp Tĩnh Hiên trả lời, Nguyễn Vi thấp thỏm, ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của anh.
Diệp Tĩnh Hiên hơi nhíu mày, dõi mắt về phía trước, chân vẫn bước đều đều. Rõ ràng vừa rồi thấy anh bình an trở về, cô không hề khóc nhưng vào thời khắc này, viền mắt cô ươn ướt.
Cô hạ giọng hỏi anh: “Còn kịp không anh?”
“Dù ca mổ thành công đi chăng nữa, vẫn có khả năng anh sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, hoặc là….”
Nguyễn Vi lập tức tiếp lời: “Dù anh không tỉnh lại, em cũng sẽ đợi anh… cho dù là một ngày, một năm hay cả đời.”
“Vậy thì em khác nào là quả phụ đâu.”
Nguyễn Vi mỉm cười, khóe mắt ngấn lệ: “Ít nhất em còn có nhà họ Diệp, sẽ không bị chết đói.”
Diệp Tĩnh Hiên ôm cô, thở dài một hơi: “Hôm qua biết em bỏ đi, anh thật sự sợ hãi. Em biết không? Cảm giác này còn đáng sợ hơn quá trình nằm ở đó gấp nhiều lần.”
Nguyễn Vi khóc ướt cả một mảng áo ở vai anh. Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên bế cô lên, bất chấp đang ở giữa phố đông người. Cô liền ôm cổ anh theo phản xạ. Anh liền cúi xuống hôn cô. Trong lúc môi lưỡi quấn quít, Nguyễn Vi dường như nghe thấy anh nói: “Em đúng là cô bé ngốc nghếch…. Nhưng anh vẫn không dứt ra được.”
Hôm ấy, hoa đinh hương nở rộ hai bên đường, tạo thành cảnh sắc lãng mạn. Đợi Diệp Tĩnh Hiên và Nguyễn Vi kết thúc màn tình cảm, A Lập liền thả Ma Nhĩ xuống ô tô. Thời gian qua, nó ru rú ở Lan Phường, khó khăn lắm mới được ra ngoài, nó mừng rỡ nhảy nhót tán loạn.
Lâu rồi mới được gặp Ma Nhĩ, Nguyễn Vi rất vui, ngồi xuống ôm nó hồi lâu. Bây giờ đã là buổi trưa, trời hửng nắng. Diệp Tĩnh Hiên kéo tay cô đứng lên. Cô ngoan ngoãn dắt Ma Nhĩ đi theo anh.

“Mọi chuyện đã kết thúc rồi, chúng ta về nhà thôi.” Anh nói.Trước khi về tỉnh Nam, Diệp Tĩnh Hiên đến bệnh viện thăm Hạ Tiêu. Phương Thạnh được chú Diệp nhặt về nuôi, sau này một lòng một dạ đi theo Diệp Tĩnh Hiên. Bởi vì anh ta không có người thân nên Diệp Tĩnh Hiên quyết định để lại mọi thứ thuộc về anh ta cho Hạ Tiêu.
Hạ Tiêu vẫn đang trong quá trình hồi phục sức khỏe. Cái chân không thể trở lại bình thường nhưng tâm trạng của cô ta rất bình tĩnh. Bác sĩ nói, kể cả khi nghe tin về cái chết của Phương Thạnh, cô ta cũng không tỏ ra bị sốc.
Diệp Tĩnh Hiên và Nguyễn Vi cùng đến bệnh viện. Sợ Hạ Tiêu nhìn thấy mình, tinh thần lại bị ảnh hưởng nên cô đợi ở dưới, để một mình Diệp Tĩnh Hiên lên phòng.
Hạ Tiêu mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt, đang ngồi trên giường ăn táo. Nhìn thấy Diệp Tĩnh Hiên, cô ta tỏ ra bình thản, thậm chí còn chào một tiếng “Tam ca.”
Hôm trước Phương Thạnh bị trúng đạn vào chỗ hiểm nên thiệt mạng ngay tại chỗ. Anh ta vẫn chưa nói hết tâm nguyện nhưng Diệp Tĩnh Hiên quyết định nói với Hạ Tiêu: “Điều mong mỏi cuối cùng của Phương Thạnh là đưa em đi.”
Hạ Tiêu vẫn gặm táo. Vì nằm viện nên cô ta không trang điểm. Tuy nhiên, vẫn xinh đẹp rạng ngời, khiến người đối diện khó có thể rời mắt.
Hạ Tiêu nhoẻn miệng cười: “Trước khi rời khỏi đây, Phương Thạnh cũng bảo thế nhưng em không tin. Những điều anh ta nói chẳng bao giờ thật lòng. Anh xem… quả nhiên anh ta lại nuốt lời.” Nói xong, cô ta cắn một miếng táo rõ to.
Diệp Tĩnh Hiên đi mở hé cửa sổ, để ánh sáng lọt vào, không khí cũng thoáng đãng hơn. Anh cất giọng trầm trầm: “Tôi sẽ bố trí đưa em rời khỏi thành phố Mộc theo ý của chú ấy. Em hãy điều trị cho tốt.”
Hạ Tiêu ngước nhìn Diệp Tĩnh Hiên, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp anh. Người đàn ông này quá mạnh nên đương nhiên có nhiều phụ nữ vì anh cam tâm tình nguyện nhảy xuống “hố lửa.” Khi ấy, cô ta cũng là một trong số đó.
Hạ Tiêu cất giọng lạnh nhạt: “Trước khi nhảy lầu, em đã đề nghị Phương Thạnh đưa mình đi nhưng anh ta không đồng ý. Anh ta một lòng một dạ trung thành với anh, vì anh mà chết. Anh ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình ở nhà họ Diệp. Anh ta sống hay chết chẳng liên quan gì đến em.”
“Em có thể hận tôi. Nếu cảm thấy khó chịu thì em hãy mặc sức phát tiết, nhưng đừng nghĩ quẩn rồi làm chuyện ngốc nghếch.”
Cô ta khẽ lắc đầu: “Em không hận anh. Hồi ấy, anh chẳng đưa ra bất cứ lời hứa nào với em, hoàn toàn do em tình nguyện. Em đã tự chọn con đường này nên bây giờ chấp nhận số phận.”
Hạ Tiêu không nói thêm điều gì, lại tiếp tục ăn táo. Nhận ra thái độ cự tuyệt của cô ta, Diệp Tĩnh Hiên quyết định không khuyên nhủ nữa, đứng dậy ra về.
Khi anh đi đến cửa, cô ta đột nhiên nói nhỏ: “Phương Thạnh chết cũng tốt. Lúc sinh thời, anh ấy chưa bao giờ nói một câu thật lòng. Đối với anh ấy, em mãi mãi là người phụ nữ của Tam ca.”
Diệp Tĩnh Hiên quay đầu nhìn cô ta: “Hạ Tiêu….”
Hạ Tiêu nhoẻn miệng cười, ngắt lời anh: “Anh cứ yên tâm về sống với Nguyễn Vi đi, khỏi cần lo cho em. Đến nước này, em đã nghĩ thông suốt mọi việc. Thật ra, em luôn đợi ngày hôm nay. Anh ấy chết rồi… em mới có thể yêu anh ấy.”
Diệp Tĩnh Hiên nhanh chóng đi ra ngoài. Lúc đợi thang máy xuống dưới, anh nhìn chằm chằm vào ô con số không ngừng nhảy trên cửa, hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Hạ Tiêu.
Năm đó ở trên chiếc du thuyền, Diệp Tĩnh Hiên cũng đợi thang máy như bây giờ. Chỉ khác một điểm là đằng sau anh có cả đống người đi theo. Tam ca một khi đã xuất hiện ở chốn công cộng thì khí thế rất hoành tráng, đồng thời cũng không có người qua đường nào dám lại gần.
Hôm đó là lần đầu tiên Hạ Tiêu đến những nơi sang trọng như vậy. Cô ta còn non nớt nên không hiểu luật, một mình chạy tới chỗ Diệp Tĩnh Hiên đang đứng. Dường như đến muốn nên cô ta sốt ruột ngó nghiêng. Đàn em định đuổi cô ta đi chỗ khác nhưng Diệp Tĩnh Hiên cũng biết đối phương không hiểu chuyện nên phẩy tay, tỏ ý cứ để kệ cô ta.
Thang máy đến nơi, Phương Thạnh tiến lên xác nhận sự an toàn rồi cả nhóm đi vào trong. Lúc cửa thang máy từ từ khép lại, Hạ Tiêu đột nhiên xông tới. Cô ta đang có việc gấp, đến muộn sẽ đắc tội người khác nên mở miệng hỏi xem có thể đi thang máy cùng bọn họ hay không.
Nghe lời thỉnh cầu của cô gái, Diệp Tĩnh Hiên liền đưa mắt ra ngoài. Không ai để ý đến Hạ Tiêu, cũng chẳng cho cô ta vào trong. Khi cửa thang máy khép lại, Diệp Tĩnh Hiên bất chợt nói với Phương Thạnh: “Chú hãy đi điều tra con bé đó rồi dẫn đến chỗ tôi.” Anh ta vẫn cung kính vâng lời như thường lệ.
Sau đó, Phương Thạnh cứu Hạ Tiêu. Chẳng ai để ý đến vẻ mặt của anh ta lúc bấy giờ. Bây giờ ngẫm lại, Diệp Tĩnh Hiên mới phát hiện, đó là lần đầu tiên Phương Thạnh vượt quyền hạn, mở miệng khuyên anh. Anh ta nói: “Tam ca, Hạ Tiêu vẫn còn nhỏ nhưng ham muốn nhiều thứ… Thật ra, cô ấy chẳng giống chị Vi chút nào.”
Nguyễn Vi đợi Diệp Tĩnh Hiên dưới đại sảnh bệnh viện. Anh cũng không nói với cô điều gì, chỉ dặn hộ lý chăm sóc Hạ Tiêu rồi đưa cô lên ô tô, đi thẳng ra sân bay.
Trên đường, tâm trạng của Diệp Tĩnh Hiên có vẻ không tốt. Nguyễn Vi lựa lời hỏi thăm tình hình của Hạ Tiêu. Anh lắc đầu: “Cô ấy rất bình tĩnh. Nhưng càng như vậy, chứng tỏ tình hình của cô ấy rất tệ. Có điều bây giờ chẳng ai khuyên nổi, cứ để cô ấy tự điều chỉnh thôi.”
Nguyễn Vi biết trong lòng Diệp Tĩnh Hiên không thoải mái. Mọi chuyện đều có nguyên nhân sâu xa, một quyết định bâng quơ của anh năm xưa đã tạo thành bi kịch của nhiều người. Cô ngồi yên bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Diệp Tĩnh Hiên dõi mắt ra ngoài cửa sổ hồi lâu. Sau đó, anh đột ngột quay người ôm Nguyễn Vi, vùi mặt vào hõm vai cô, thì thầm: “Chúng ta đã phụ lòng quá nhiều người nên không thể lãng phí thời gian thêm nữa.”
Theo cam kết của hai bên, những người liên quan đến nhà họ Diệp đều cùng Diệp Tĩnh Hiên rút hết về tỉnh Nam, không đặt chân tới Lan Phường một bước, còn Trần Dữ rút lại lệnh “giết” Diệp Tĩnh Hiên.
Nửa tháng sau, tất cả đã trở thành câu chuyện lúc trà dư tửu hậu. Bởi vì chứng cứ không đủ, Kính Lan Hội bố trí mấy người chịu tội thay nên phía cảnh sát đành khép lại vụ việc. Quá trình giải quyết hậu sự không phiền phức như mọi người tưởng tượng.
Ở thành phố Mộc, dư luận đã không còn để ý đến những chuyện này. Trong khi ở tình Nam, mọi người vẫn hăng say bàn tán. Về biến cố, bên ngoài loan truyền mấy phiên bản. Nhân vật quan trọng gây ra vụ nội loạn là Nguyễn Vi đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi. Một người phụ nữ từng bán đứng nhà họ Diệp nhưng cuối cùng khiến Diệp tam si mê đến thần hồn điên đảo chắc chắn phải là một cô gái vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.
Vì thế, mọi người đều chờ đợi đám cưới của Diệp Tĩnh Hiên và người phụ nữ kia. Họ đoán khó khăn lắm mới có thể đưa cô về nhà nên kiểu gì anh cũng sẽ tổ chức hôn lễ thật hoành tráng. Thiên hạ nóng lòng chờ xem mặt cô dâu, trong khi nhà họ Diệp mãi vẫn chẳng có động tĩnh.
Ca mổ của Diệp Tĩnh Hiên được xác định vào tháng sau. Hai người âm thầm đi đăng ký kết hôn. Nguyễn Vi kiên quyết không cho tổ chức đám cưới. Cô nói, chờ anh phẫu thuật xong rồi tính sau.
Bước sang mùa thu, thời tiết dễ chịu hơn nhiều. Diệp Tĩnh Hiên đã nhập viện. Bác sĩ hết sức lo lắng về bệnh tình của anh. Truyện bên djendan .com. Viên đạn vốn nằm ở hố dưới thái dương, vị trí không mấy nguy hiểm. Anh đã rất may mắn khi viên đạn đã tránh khỏi động mạch chủ yếu của đại não, cũng không làm tổn thương thân não. Nhưng sau một thời gian, viên đạn đã dịch chuyển vị trí về phía mạch máu. Vì thế, bây giờ tiến hành phẫu thuật, xác suất nguy hiểm sẽ càng lớn hơn.
Bác sĩ thẳng thắn cho biết: “Dù ca mổ thành công, chúng tôi cũng không thể đảm bảo Diệp tiên sinh sẽ tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn. Chúng tôi phải nói trước để người nhà chuẩn bị tâm lý… Không loại trừ khả năng cậu ấy sẽ rơi vào trạng thái hôn mê một thời gian dài.”
Nghe những lời này, Nguyễn Vi khẽ gật đầu, tỏ ý mình đã nắm rõ. Bác sĩ an ủi: “Chị Diệp cũng đừng căng thẳng quá. Với cương vị bác sĩ, chúng tôi phải thông báo trước mọi khả năng. Nhưng thực tế có thể khả quan….”
“Không sao, tôi hiểu.” Nguyễn Vi bình thản tiễn bác sĩ ra cửa. Khi đóng cửa, tay cô run run. Cô hít một hơi sâu, ép bản thân trấn tĩnh mới quay vào gian trong, đến bên giường bệnh của Diệp Tĩnh Hiên.
Anh cũng nghe thấy những lời vừa rồi nên giơ tay ôm cô. Nguyễn Vi mỉm cười, vỗ vai anh: “Anh phải mau làm phẫu thuật mới được. Tính anh công tử thế, đợi thêm hai ngày nữa chắc em không hầu hạ nổi.”
Diệp Tĩnh Hiên nhếch miệng, cố tính siết eo cô. Hai người đùa giỡn một lúc, Nguyễn Vi nằm sấp trên người anh. Anh cuộn lọn tóc dài vào ngón tay mình, cất giọng trầm trầm: “Được rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc. Bà Diệp mau giúp anh đi!”
Nguyễn Vi phì cười, mặc kệ anh. Bị anh kéo tóc nên hơi khó chịu, cô ngẩng đầu, nhướn người hôn anh rồi nói nhỏ: “Anh nằm nghỉ một lúc đi, đừng giỡn nữa.”
Diệp Tĩnh Hiên lắc đầu, nghiêm túc mở miệng: “A Nguyễn! Nếu anh không tỉnh lại, em nhớ gọi anh. Bất kể em nói chuyện gì, anh cũng có thể nghe được.”
Nguyễn Vi nhướng mày nhìn anh. Vừa rồi trước mặt bác sĩ, cô vẫn hết sức bình tĩnh. Nhưng bây giờ đột nhiên nghe câu đề nghị của Diệp Tĩnh Hiên, nước mắt bỗng tuôn ra như suối trên gò má cô.
Cô vội vàng lau mặt, miễn cưỡng mỉm cười: “Anh toàn nói lung tung…. Sẽ không có chuyện đó đâu.”
Diệp Tĩnh Hiên kéo đầu cô sát vào ngực mình, hạ giọng dỗ dành: “Được rồi, anh không nói nữa. Em còn nhớ chuyện anh từng kể với em không? Cái cảm giác chiến đấu để tỉnh lại rất tệ nên anh mới có chút sợ hãi.”
Nguyễn Vi ôm chặt người anh. Biết rõ mức độ rủi ro vô cùng lớn nhưng bất kể hậu quả thế nào, họ cũng phải thử một lần. Nghĩ đến đây, cô cố gắng đè nén giọt nước mắt, nói với Diệp Tĩnh Hiên: “Anh yên tâm đi. Nếu anh không tỉnh lại, em sẽ bảo A Lập ngày nào cũng đến đánh anh một trận, đánh cho tới khi anh tỉnh mới thôi.”
Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi việc, vừa vặn đến ngày Diệp Tĩnh Hiên lên bàn mổ. Mấy hôm nay, Nguyễn Vi chẳng có khẩu vị, toàn thân mệt mỏi nhưng cô vẫn cố gắng tươi tỉnh, tránh để Diệp Tĩnh Hiên lo lắng.
Sợ cô căng thẳng quá mức nên buổi tối trước hôm tiến hành phẫu thuật, Diệp Tĩnh Hiên nhất định không gặp cô. Biết tính Tam ca nên A Lập khuyên Nguyễn Vi về nhà nghỉ ngơi rồi sáng mai đến bệnh viện sau. Nghĩ buổi tối mà ở bên nhau chắc sẽ không ngủ nổi nên cô ngoan ngoãn về nhà.
Thím Phúc đã chuẩn bị bữa tối. Thím nấu một nồi cháo cá lát mà Nguyễn Vi thích ăn nhất. Tuy nhiên, mới chỉ ăn vài thìa, cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn, liền ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh. Thím Phúc phát hiện ra điều bất thường, vội vàng đi theo cô. Đợi Nguyễn Vi nôn xong, thím định đi gọi bác sĩ. Diệp Tĩnh Hiên chuẩn bị mổ nên cô không thể ốm vào thời điểm này. Thế là cô bảo mình ăn phải đồ có vấn đề nên mới thế, không cần phiền đến bác sĩ.
Thím Phúc là người từng trải nên nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề. Thím mỉm cười, hỏi Nguyễn Vi tháng này đã đến kỳ kinh nguyệt chưa.
Nguyễn Vi cũng chẳng để ý. Thời gian qua có quá nhiều việc cần bận tâm, cô làm gì có thời gian nghĩ đến bản thân. Thế là cô vừa đi lên gác thay đồ ngủ vừa nhẩm tính ngày. Giây tiếp theo, cô đột nhiên ngẩn người, toàn thân cứng đờ. Diệp Tĩnh Hiên sắp lên bàn mổ, kết quả chưa biết thế nào… Vậy mà đúng lúc này, cô lại có thai.
Nguyễn Vi hoảng hốt, não bộ xuất hiện vô số ý nghĩ. Thím Phúc ngồi cạnh dặn cô hết điều này đến điều khác, nào là cần phải chú ý những gì, tỉnh Nam tuy không lạnh nhưng vẫn cần giữ ấm. Nói xong, thím vội vàng đi xuống dưới nấu canh. Nguyễn Vi lập tức gọi thím Phúc, nhờ bà đi lấy que thử thai trước đã. Một lúc sau, kết quả hiện ra rõ như ban ngày.
Trong nhà lâu lắm rồi không có chuyện vui, thím Phúc cười không khép được miệng. Thím bảo Nguyễn Vi ngày mai đi bệnh viện tiện thể khám thai luôn, để mọi người yên tâm.
Cô đóng cửa, một mình ngồi trong phòng hồi lâu. Cô muốn gọi cho Diệp Tĩnh Hiên nhưng sau một hồi đắn đo, cô quyết định để anh nghỉ ngơi.
Nguyễn Vi đột nhiên nhớ tới buổi đêm trước khi cô rời khỏi nhà họ Diệp. Trong cuộc ân ái quên cả đất trời, Diệp Tĩnh Hiên đã đề nghị cô sinh con. Đây là một ý nghĩ ích kỷ nhưng ngộ nhỡ anh không tỉnh lại thật, có một đứa con làm chỗ dựa cho cô cũng tốt.
Tối hôm đó, Nguyễn Vi lên giường từ sớm nhưng cả đêm gần như không chợp mắt. Tâm trạng cô hết sức phức tạp. Hôm trước ở bệnh viện, Diệp Tĩnh Hiên trêu cô: “Ai cũng biết em là người của anh. Nếu anh chết, sau này còn ai dám cưới em?”
Nguyễn Vi cũng không kiêng dè, lập tức đáp lại: “Không ai cưới thì thôi. Mộ có sẵn đấy rồi, em còn sợ gì chứ? Cùng lắm em xuống nằm với anh cho đỡ cô độc.”
Khi ấy, cô tự nhủ, nếu thật sự có ngày đó, có khi cô đi theo anh luôn. Cô không thể chờ đợi thêm ba năm. Xét cho cùng, cô cũng chỉ là một người phụ nữ, đâu có mạnh mẽ như vậy.
Nhưng bây giờ, mọi việc đã hoàn toàn thay đổi. Trong người cô đang có một sinh linh bé nhỏ, là kết tinh tình yêu của cô và Diệp Tĩnh Hiên.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ, ngàn năm không thay đổi. Bây giờ đã quá muộn, vì đứa con trong bụng nên Nguyễn Vi nhắm mắt, ép mình nghỉ ngơi.
Tới khi trời sáng, Nguyễn Vi mới ngủ chưa bao lâu đã thức dậy đến bệnh viện. Tuy nhận lời Nguyễn Vi không làm ầm ĩ nhưng thím Phúc vẫn không kiềm chế nổi, lén khoe với người làm trong nhà. Kết quả trên đường đến bệnh viện, A Lập để ý đến cô từng li từng tí một, chỉ hận không thể đỡ cô lên cầu thang, khiến Nguyễn Vi khóc dở mếu dở.
Lúc đến bệnh viện vẫn còn sớm, Nguyễn Vi liền đi tìm bác sĩ để kiểm tra. Sau khi nhận được thông báo thật sự có thai, Nguyễn Vi liền đi tới phòng mổ, ngồi đợi ở ngoài hành lang.
Diệp Tĩnh Hiên nhanh chóng được đẩy tới. A Lập không kìm chế nổi, định chạy đi báo tin vui. Nguyễn Vi liền ngăn anh ta lại. A Lập cười hì hì, lùi lại phía sau: “Chị Vi tự nói với Tam ca đi.”
Tưởng xảy ra chuyện gì, Diệp Tĩnh Hiên quay sang Nguyễn Vi, chau mày hỏi: “Sao thế?”
Cô lắc đầu, nắm chặt tay anh. Mọi người chờ Nguyễn Vi tiết lộ tin vui với Diệp Tĩnh Hiên nhưng cô không hề nhắc tới mà chỉ nói, cả nhà vẫn bình thường, cô sẽ thay anh xử lý mọi việc, anh cứ yên tâm làm phẫu thuật.
Bác sĩ đi tới thúc giục. Nguyễn Vi buông tay anh, cố gắng kiềm chế giọt nước mắt. Đến phút cuối, cô mới chịu báo tin: “Tĩnh Hiên… Em có thai rồi.”
Diệp Tĩnh Hiên ngẩn người, định ngồi dậy nhưng cô y tá ở bên cạnh không cho anh động đậy, nhanh chóng đẩy anh vào phòng. Diệp Tĩnh Hiên vẫn chưa hết sững sờ nên chẳng kịp thốt ra lời. Trước khi cửa phòng mổ khép lại, Nguyễn Vi cất cao giọng: “Vì em, vì con của chúng ta… anh hãy tỉnh lại một lần nữa.”
Cuối cùng, cô không nhìn thấy phản ứng của anh. Sau khi phòng mổ đóng kín cửa, cô như bị rút hết sức lực, phải tựa vào tường mới miễn cưỡng đứng vững. A Lập định trách Nguyễn Vi tại sao không sớm nói với Tam ca nhưng bắt gặp bộ dạng này của cô, anh ta liền ngậm miệng.
Cô y tá đi đến an ủi: “Ca mổ này mất khá nhiều thời gian, chị Diệp đừng căng thẳng quá. Chị cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Nguyễn Vi gật đầu, cùng cô y tá đi tới phòng nghỉ. A Lập mang hộp đồ ăn mà thím Phúc đã chuẩn bị sẵn cho cô. Biết rõ nuốt không trôi nhưng cô vẫn cầm lấy.
Cô y tá có chút cảm khái, lẩm bẩm: “Mười tháng mang thai là khoảng thời gian vất vả nhất của người phụ nữ….” Sợ đề tài này khiến đối phương đau lòng, cô ta lại nói sang chuyện khác.
Nếu Diệp Tĩnh Hiên không tỉnh lại, Nguyễn Vi sẽ phải một mình nuôi con nhỏ, đồng thời khổ cực chờ đợi anh, chịu sự giày vò cả về mặt thể xác lẫn tinh thần. Mà xác suất này tương đối lớn.
Nguyễn Vi ngồi một lúc, dần lấy lại sự bình tĩnh. Cô ngẩng đầu giải thích với A Lập: “Tôi không muốn tiết lộ sớm với anh ấy.”
“Chị Vi!”
“Tôi muốn để anh ấy có mối vấn vương trong lòng, khiến anh ấy không cam tâm. Chỉ cần ca mổ thành công….. anh ấy nhất định sẽ chiến đấu…. chắc chắn có thể tỉnh lại.”
Nói đến đây, sống mũi Nguyễn Vi cay cay. Cô cúi xuống mở hộp cháo, chậm rãi ăn từng thìa. A Lập thở dài, miễn cưỡng kể chuyện vui, để cô phân tán sự chú ý.
Nguyễn Vi mỉm cười, cố gắng đè nén cơn buồn nôn, đè nén nỗi sợ hãi. Bây giờ cô không chỉ có một mình nên dù không ăn nổi cô cũng phải cố nuốt, khổ sở cũng phải nghiến răng chịu đựng. Cô sẽ cùng đứa con trong bụng chờ anh trở về.