Đăng vào: 12 tháng trước
Chiều hôm sau, Nguyễn Vi mới tỉnh lại. Lúc đó, tình hình nguy hiểm nhưng Diệp Tĩnh Hiên đã che chắn và bảo vệ, nên cô chỉ bị bỏng nhẹ. Một điều may mắn nữa là vết thương ở cổ chân không quá nghiêm trọng, khâu mấy mũi là ổn. Tuy nhiên, Nguyễn Vi bỗng dưng có phản ứng kích động, bất cứ người nào tiến lại gần cô, cô đều trốn tránh. Bác sĩ cầm quyển sổ y bạ đi vào phòng, không biết cô nhìn thành cái gì, sợ đến mức la hét ầm ĩ, liên tục gọi tên Diệp Tĩnh Hiên.
Bác sĩ nói trong quá khứ, cô từng mắc chứng rối loạn tâm lý sau chấn thương, lần này chịu sự kích động nên thần kinh bị ảnh hưởng nặng nề.
Diệp Tĩnh Hiên nằm ngay phòng bên cạnh. Bởi vì hít vào một lượng lớn khói đen nên phổi của anh bị nhiễm trùng, may mà kịp thời ra ngoài nên không đến nỗi nghiêm trọng. Anh đột nhiên ngất xỉu là do bệnh cũ nên buộc phải nằm viện quan sát.
Phương Thạnh rất lo lắng đến tình hình não bộ của Diệp Tĩnh Hiên. Những Nguyễn Vi vừa tỉnh lại, anh liền thay quần áo, sang phòng của cô.
Phòng bệnh rất rộng nên trông Nguyễn Vi lại càng mong manh. Nhìn thấy Diệp Tĩnh Hiên, cuối cùng cô cũng khôi phục sự bình tĩnh. Biết tâm trí của cô vẫn bị nhốt trong biển lửa đáng sợ, anh liền nắm tay cô, ngồi xuống cạnh giường, dịu dàng an ủi.
Nguyễn Vi im lặng từ đầu đến cuối, chỉ nhìn anh chằm chằm. Buổi tối có người mang đồ ăn vào, Diệp Tĩnh Hiên không cho ai làm phiền, tự mình đút từng thìa cháo cho cô. Nguyễn Vi bất chợt túm tay anh, mở miệng hỏi: “Chân em….”
Thấy cô đã tỉnh táo hoàn toàn, Diệp Tĩnh Hiên mỉm cười. Nhưng bắt gặp gương mặt tiều tụy của cô, anh rất xót ca trong lòng. Anh nhẹ nhàng ôm cô rồi hôn lên trán cô, nói nhỏ: “Chân em vẫn ổn. Em thử động đậy xem nào.”
Nguyễn Vi thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, Diệp Tĩnh Hiên ho khù khụ. Cô liền hỏi anh bị thương ở đâu không. Anh lắc đầu, tỏ ý không sao rồi tiếp tục đút cháo cho cô ăn. Nguyễn Vi đột nhiên nhớ lại cảnh tượng đó. Anh không thể cứu cô nên kiên quyết ở lại…. Nghĩ đến đây, viền mắt cô đỏ hoe.
Biết Diệp Tĩnh Hiên không thích nhìn thấy mình khóc, bản thân cũng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh nên Nguyễn Vi hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nhịn. Diệp Tĩnh Hiên đặt bát xuống bàn, lặng lẽ nhìn cô, một lúc sau mới lên tiếng: “A Nguyễn, em cứ khóc đi.”
Anh không nhẫn tâm ép cô thêm nữa. Trong lòng cô chất chứa biết bao tâm sự, dồn nén suốt mấy năm, bây giờ khóc ra cũng tốt.
Nước mắt chảy giàn giụa xuống gò má Nguyễn Vi. Cô tưởng rằng mình đã sớm miễn dịch nhưng chỉ với một câu nói, Diệp Tĩnh Hiên đã phá tan tuyến phòng thủ của cô. Từ trước đến nay, lúc nào cô cũng thua anh.
Cuối cùng, Nguyễn Vi đã có thể khóc một trận thỏa thích. Diệp Tĩnh Hiên lấy cả hộp khăn giấy, lau mặt cho cô. Nguyễn Vi khóc đến đầu óc choáng váng, đến khi quên đi tất cả, chỉ biết túm tay anh và nói: “Em xin lỗi.”
Ban đầu, anh hoàn toàn im lặng, không khuyên bảo cũng chẳng dỗ dành. Cuối cùng, sợ cô khóc nhiều lại ảnh hưởng đến sức khỏe, anh mở miệng uy hiếp: “Mau nín đi, còn khóc nữa anh sẽ để em bụng đói đấy.”
Nguyễn Vi khóc cười không xong, nhưng cũng ngoan ngoãn lau mặt, sau đó giơ tay về phía anh. Diệp Tĩnh Hiên thở dài, vuốt má cô rồi ôm cô vào lòng. Tâm tình của cô cuối cùng cũng lắng dịu.
Hai người ôm nhau một lúc. Ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, Nguyễn Vi cười khẽ một tiếng, véo cánh tay anh: “Ở trong bệnh viện mà anh còn hút thuốc à?”
Diệp Tĩnh Hiên cười cười, vỗ nhẹ lên lưng cô, một lúc sau mới nói: “Vết thương ở cổ chân em chắc chắn hơi đau, cũng may chỉ bị thương ngoài da, em hãy cố gắng chịu đựng.”
Cô thử động đậy cổ chân, quả nhiên vẫn còn cảm giác. Bây giờ, cô mới yên tâm hoàn toàn. Anh lại bảo cô ăn thêm cháo. Cô không từ chối, cầm bát cháo cố nuốt trôi.
Buổi tối, Diệp Tĩnh Hiên ra ngoài tìm bác sĩ nói chuyện. Lúc về phòng bệnh, anh bảo Nguyễn Vi: “Ngày mai chúng ta về nhà thôi. Bệnh viện dù thoải mái thế nào cũng không bằng ở nhà… Đúng rồi, bác sĩ đã chụp chiếu chân trái của em và kiểm tra kỹ lưỡng, kết luận xương đã lành lặn hoàn toàn. Sau này, em có thể đi lại như người bình thường.”
Chân trái của Nguyễn Vi đi không được tự nhiên, nguyên nhân chủ yếu xuất phát từ vấn đề tâm lý. Cô cũng hiểu điều này nên nói với anh: “Hồi ấy em còn nhỏ nên có hy vọng. Cha nuôi dẫn em đi khám nhiều bác sĩ, họ đều nói em mới mười tuổi, dù bị thương vào đến xuống cũng dễ lành… Nhưng sau này, không hiểu tại sao em đi lại vẫn có chút không bình thường. Em đã thử tiến hành vật lý trị liệu nhưng dù cố gắng thế nào cũng không khắc phục nổi.”
Diệp Tĩnh Hiên cười, vuốt tóc cô ra sau rồi hài lòng ngắm nghía gương mặt cô. Anh nói: “Thể xác và tinh thần mất cân bằng nên mới dẫn đến tình trạng đi lại gặp trở ngại. Chắc chắn em sẽ ổn thôi.”
Nguyễn Vi nắm tay anh: “Em đã quen từ lâu. Còn đi lại được là em thỏa mãn rồi.”
Chuyện xảy ra với cái chân này là nút thắt trong lòng Diệp Tĩnh Hiên nên cô muốn an ủi anh. Thực ra, việc cô đi tập tễnh là do yếu tố tâm lý, điều trị thế nào cũng không đạt được hiệu quả chứ không phải vết thương chưa lành.
Diệp Tĩnh Hiên bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Nguyễn Vi không chịu buông tay. Một lúc sau, thấy anh cứ ho mãi, mặt hơi đỏ, cô mới phát hiện ra điều bất thường: “Anh bị sốt đấy à?”
Diệp Tĩnh Hiên gật đầu, ngồi xuống mép giường: “Anh bị nhiễm trùng ở mức độ nhẹ. Chuyện nhỏ ấy mà, anh uống thuốc là khỏi ngay.”
Nguyễn Vi định nói điều gì đó, Diệp Tĩnh Hiên làm động tác suỵt. Anh đi kéo rèm cửa sổ rồi quay về bên cô: “Em lớn rồi, cần phải chú ý chăm sóc bản thân, đừng khiến anh lo lắng.”
Nguyễn Vi đành nằm im. Diệp Tĩnh Hiên có chút mệt mỏi nên trèo lên giường, nằm cạnh cô. Cô nhẹ nhàng quay sang ôm đầu anh.
Căn phòng trở nên đặc biệt yên tĩnh. Thế giới tựa như lùi lại ở phía xa xa, chỉ còn đôi nam nữ gần kề. Chẳng ai biết giây phút tiếp theo sẽ sống hay chết nhưng ít nhất vào thời khắc này, họ vẫn bên nhau.
Diệp Tĩnh Hiên nhắm mắt, xoay mặt, hôn lên ngón tay cô. Anh khẽ gọi cô “A Nguyễn,” thanh âm dịu dàng đến mức khiến trái tim cô tan chảy. Nguyễn Vi “ơi” một tiếng. Anh lại ho liên hồi, cô rất xót xa mà chẳng biết làm thế nào, chỉ còn cách vuốt ve tóc anh, thì thầm: “Anh ngủ đi!”
Diệp Tĩnh Hiên đã hoàn toàn kiệt sức. Suốt một thời gian dài, anh vừa lo bảo vệ Nguyễn Vi, vừa lo đối phó với những âm mưu trong bang hội, tâm lý chịu áp lực lớn đến nỗi nếu không phải là người có thần kinh vững thì đã suy sụp từ lâu. Con người ai mà chẳng có tử huyệt, Nguyễn Vi chính là tử huyệt của anh. Anh phải gánh vác tất cả, vượt qua tất cả mới có thể cho cô cuộc sống yên ổn.
Chợt nhớ ra một chuyện, Diệp Tĩnh Hiên nói nhỏ: “Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ tin em giao con chíp cho người ngoài. Đó chỉ là….”, giọng anh có chút mất tự nhiên: “Cái cớ để anh đi tìm em mà thôi.”
Nguyễn Vi làm sao không hiểu. Ngay từ đầu, Diệp Tĩnh Hiên đã nhượng bộ cô hết lần này đến lần khác. Tuy nhiên, cô không đáp lời vì sợ mình bật khóc trước mặt anh.
Trong giấc mơ, Nguyễn Vi quay về ngôi nhà cũ. Cô và Diệp Tĩnh Hiên đang chơi ở trong vườn hoa, bỗng có một con mèo mập mạp không biết chui ở đâu ra, xuất hiện trước mặt hai người. Nó rất bạo dạn, nằm xuống phơi nắng, còn lật người để lộ cái bụng trắng hếu. Nguyễn Vi rất thích động vật, muốn sờ vào người nó nhưng lại không dám. Diệp Tĩnh Hiên định đi bắt cho cô. Tuy nhiên, anh chưa đến nơi con mèo đã chạy mất. Nó trèo lên nóc nhà rồi đứng nhìn anh bằng ánh mắt thách thức. Diệp Tĩnh Hiên cảm thấy mất mặt, liền gọi người bắt con mèo. Nguyễn Vi cười ha hả, bảo anh hãy để nó yên.
Đúng lúc này, cô đột nhiên tỉnh giấc. Nhận ra Diệp Tĩnh Hiên vẫn thở đều bên cạnh, cô liền ôm anh. Hai người khó khăn lắm mới có giây phút yên bình bên nhau, cô không nỡ phá vỡ. Cô lại nắm chặt tay anh như thời niên thiếu.
Dáng vẻ của Diệp Tĩnh Hiên trong giấc ngủ giống một đứa trẻ. Đây là người đàn ông cô yêu, người đàn ông bá đạo và ngông cuồng, từ đầu đến cuối không thay đổi. Cô giơ tay vuốt ve gương mặt anh. Chỉ vì khoảnh khắc này, cô cảm thấy có chết cũng không tiếc nuối.
Mãi tới nửa đêm, Phương Thạnh mới rời khỏi bệnh viện. Anh ta bố trí tâm phúc canh gác bên ngoài phòng bệnh, còn mình đưa Ma Nhĩ về Lan Phường.
Lúc xuống ô tô, Phương Thạnh phát hiện có người đang đứng đợi ngoài cổng. Anh ta hơi ngạc nhiên vì mình đã phong tỏa tin tức, ngay cả người trong bang hội cũng không biết Diệp Tĩnh Hiên đang ở bệnh viện, không hiểu ai đến đây vào giờ này?
Phương Thạnh tiến lại gần, mới nhận ra đó là Hạ Tiêu. Hạ Tiêu nhanh chóng chạy đến trước mặt anh ta. Ma Nhĩ cũng nhảy xuống xe, ngửi ngửi cô ta rồi lại quay về bên Phương Thạnh.
“Tam ca vẫn chưa về à? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Tại sao bọn họ không cho tôi vào bên trong….” Hạ Tiêu tỏ ra sốt ruột. Còn chưa nói hết câu, đã phát hiện sắc mặt Phương Thạnh rất tệ, cô ta liền ngậm miệng.
Phương Thạnh coi như Hạ Tiêu không tồn tại, đi vòng qua cô ta. Hạ Tiêu liền kéo áo đối phương: “Anh….”
Phương Thạnh bị bỏng ở lưng, vừa mới được xử lý ở bệnh viện. Bị áo cọ xát vào người nên rất đau, anh ta gạt tay Hạ Tiêu, cất giọng lạnh lùng: “Cô về đi!”
Hạ Tiêu liền buông tay, nhưng đi theo anh ta. Thuộc hạ gác cổng nhìn Phương Thạnh. Cuối cùng, anh ta dừng bước, nói một câu: “Cho cô ấy vào.”
Hôm nay, Hạ Tiêu chỉ định đến tìm Diệp Tĩnh Hiên chứ không có mục đích gì đặc biệt. Phát hiện ra bầu không khí bất thường, cô ta sợ anh xảy ra chuyện nên không chịu ra về. Cô ta biết rõ thói quen của Diệp Tĩnh Hiên là chỉ ngủ trên giường của mình. Một khi ở thành phố Mộc, anh sẽ không bao giờ qua đêm ở bên ngoài.
Nhưng Hạ Tiêu đợi mãi không thấy Diệp Tĩnh Hiên đâu, mà chỉ có mình Phương Thạnh quay về. Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, cô ta im lặng đi theo Phương Thạnh vào trong sân.
Phương Thạnh chẳng còn hơi sức ứng phó cô ta. Anh ta giao Ma Nhĩ cho người làm, tùy tiện nói một câu: “Cô muốn đợi thì vào thư phòng. Nhưng tôi cũng không biết bao giờ Tam ca mới về.”
Nói xong, anh ta liền đi dọc hành lang về phòng mình. Hạ Tiêu đưa mắt qua bên kia, chỉ thấy tối đen như hũ nút, khiến cô ta có cảm giác rờn rợn. Cô ta bặm môi, rảo bước nhanh theo Phương Thạnh.
Mãi tới khi cho Hạ Tiêu vào phòng, Phương Thạnh vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc người phụ nữ này có liên quan gì đến mình?
Cô ta đòi vào nhà chờ Tam ca, anh ta bảo cô ta đến thư phòng. Cô ta nói bên đó tối nên cô ta sợ. Anh ta định sai người đưa cô ta qua bên đó, nhưng cô ta không chịu đi, cứ đứng chắn ở cửa phòng anh ta.
Sau lưng rất đau nên Phương Thạnh chẳng có tâm trạng đôi co với Hạ Tiêu. Cô ta không tìm thấy Diệp Tĩnh Hiên, lại chẳng có nơi nào để phát tiết nên bám lấy anh ta. Phương Thạnh đành để cô ta vào phòng.
Đây là lần đầu tiên đặt chân vào nơi này, Hạ Tiêu kinh ngạc tới mức không thể thốt ra lời. Dựa vào tính cách và tác phong hành sự của Phương Thạnh, cô ta tưởng chỗ ở của đối phương phải hết sức ngăn nắp, gọn gàng, thậm chí mỗi ngăn tủ cũng được đánh dấu rõ ràng. Nếu đồ không được đặt về vị trí cũ, chắc anh ra sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Trên thực tế, căn phòng của Phương Thạnh thậm chí chẳng còn chỗ trống. Nơi này vô cùng lộn xộn, mấy chiếc máy vi tính chiếm phần lớn diện tích, quần áo, cà vạt và hộp bánh ga tô vứt bừa bãi.
Đứng bất động mất năm phút, Hạ Tiêu mới thốt ra một câu: “Anh… sao anh không gọi người vào dọn phòng?”
Phương Thạnh lạnh nhạt trả lời: “Tôi không thích.”
Nói xong, anh ta cởi áo khoác ném xuống ghế, đi vào phòng ngủ lấy áo khác rồi quay về phòng khách uống nước. Tiếp theo, anh ta mở máy tính, vừa xem vừa cởi áo sơ mi. Trong quá trình đó, anh ta chẳng mảy may để ý đến Hạ Tiêu, cứ như cô ta không tồn tại.
Hạ Tiêu hơi xấu hổ, đứng như trời trồng bên cửa ra vào. Mới cởi mấy cúc áo, áo sơ mi lại chạm vào vết thương, đau đến mức khiến Phương Thạnh dừng động tác. Lúc này, anh ta mới nhớ rằng đằng sau có người. Thế là anh ta mở miệng: “Tôi phải thay áo bây giờ. Nếu không muốn nhìn thì cô có thể đi được rồi.”
Phát hiện ra vết thương trên lưng anh ta, Hạ Tiêu bước tới thăm dò: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không liên quan đến cô.” Phương Thạnh thờ ơ đáp.
“Hãy nói cho tôi biết Tam ca có sao không? Hiện anh ấy đang ở đâu?”
“Tôi không thể nói.”
Thấy đối phương hít một hơi sâu, Hạ Tiêu không nhịn nổi, ra hiệu anh ta nhẫn nại một chút. Cô ta lên tiếng: “Để tôi giúp anh. Chậm thôi, anh đừng vội, vết thương ở….”
Nói đến đây, Hạ Tiêu chợt ngậm miệng khi nhìn thấy vết bỏng đáng sợ trên lưng anh ta. Cô ta nhẹ nhàng cởi áo sơ mi, lại giúp anh ta mặc chiếc áo ở nhà.
Phương Thạnh im lặng trong cả quá trình đó. Cuối cùng, anh ta mới thốt ra hai từ: “Cảm ơn.”
Hạ Tiêu lùi lại phía sau, thuận tay nhặt đồ trên sofa. Thấy cô ta định ngồi xuống, Phương Thạnh liền nhắc nhở: “Cô không nên ở chỗ tôi, mau về đi!”
Hạ Tiêu không hề bất ngờ, vì từ trước đến nay, thái độ của Phương Thạnh đều thế cả. Việc cô ta đi theo đối phương cũng chỉ là ý định nhất thời, nhưng khi nghe câu này, cô ta vẫn có chút buồn bực trong lòng.
Thật ra, sau khi trở thành người phụ nữ của Diệp Tĩnh Hiên, Hạ Tiêu rất hiếm khi nói chuyện với Phương Thạnh mặc dù thỉnh thoảng anh ta đưa đón. Nhưng vẫn nhớ rõ ánh mắt anh ta nhìn mình khi kéo cô ta đứng dậy, khoác áo cho cô ta ở trên hành lang chiếc du thuyền xa hoa đó. Hạ Tiêu từng chịu nhiều khổ cực, có được ngày hôm nay cũng chẳng dễ dàng. Biết tò mò là một điều nguy hiểm nhưng cô vẫn muốn có được đáp án. Hạ Tiêu đã quen với sự trầm mặc và vô cảm của Phương Thạnh nên càng để tâm đến lần khác biệt duy nhất đó. Thế là cô ta cố tình ngồi xuống sofa, thản nhiên nhặt quyển tạp chí ở dưới đất lên xem.
Phương Thạnh bất động hồi lâu, tựa như đang nhẫn nhịn hoặc là suy nghĩ xem có nên gọi người vào ném Hạ Tiêu ra ngoài hay không. Nhưng cuối cùng, anh ta không mở miệng.
Hạ Tiêu nhún vai: “Anh sợ gì chứ? Tam ca không ở đây, thư phòng lại quá tối. Tôi chỉ mượn chỗ anh một lúc mà thôi.”
Lúc này, Phương Thạnh mới lên tiếng: “Cô định ở lại phòng một người đàn ông độc thân giữa đêm hôm khuya khoắt đấy à?”
Hạ Tiêu ném quyển tạp chi, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh hoàn toàn có thể gọi người lôi tôi ra ngoài, cùng lắm tôi đi bộ về nhà.”
Phương Thạnh không có phản ứng. Dù đã tìm được câu trả lời nhưng trong lòng Hạ Tiêu vẫn chẳng dễ chịu chút nào. Cô ta cất cao giọng: “Phương Thạnh, tôi coi thường anh.”
Phương Thạnh như không nghe thấy, quay người đi vào phòng ngủ. Chưa đến mười phút sau, anh ta lại đi ra.
Hạ Tiêu ngồi trên chiếc sofa bừa bộn. Vì chờ ở bên ngoài cả buổi tối nên cô ta đã thấm mệt. Cô ta ngả lưng vào thành ghế nghỉ ngơi. Phương Thạnh đứng ở vị trí giáp ranh giữa phòng ngủ và phòng khách, nơi không có ánh đèn nên Hạ Tiêu không thấy rõ vẻ mặt và ánh mắt của anh ta. Lưng Phương Thạnh bỏng rát nên không thể nằm thẳng, khi đứng lại cảm thấy dễ chịu hơn nên anh bất động ở đó hồi lâu.
Cuối cùng, Hạ Tiêu gần như thiếp đi. Cảm thấy có người tiến lại gần, cô ta vô thức dơ tay nhưng chẳng chạm thấy thứ gì.
Có lẽ con người chỉ trong mơ mới có quyền ăn nói bừa bãi nên Hạ Tiêu không để lãng phí cơ hội: “Phương Thạnh, anh chả phải là đàn ông. Anh không dám thích người khác, không dám thừa nhận tình cảm của mình… Đáng đời anh, bị thương đến chết cũng chẳng có người quan tâm…” Lại liên tưởng tới bản thân, cô ta bổ sung một câu: “Anh và tôi khác gì nhau, đều tơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình. Thế nào… chúng ta cũng chẳng được chết trong yên lành.”