Chương 76: Cuộc sống ở hai thành phố (3)

Mr Đà Điểu Của Tôi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lý Hàm và Cố Minh Tịch bất đồng quan điểm trong vấn đề nghỉ học. Cứ mỗi ngày trôi qua nỗi lo trong lòng Cố Minh Tịch lại nhiều thêm, thi đại học không đơn giản, cậu phải ôn tập để kịp kỳ thi, còn phải trở về thành phố E đăng ký với tư cách là thí sinh tự do, như vậy nghĩa là cậu phải hoàn thành các thủ tục xin nghỉ học trước tết âm lịch.

Nhưng nghỉ học phải được sự đồng ý của phụ huynh, Cố Minh Tịch khó lòng thuyết phục Lý Hàm bởi Lý Hàm đã nói ra những lời hết sức khó nghe với cậu, nào là bất hiếu, ích kỷ, không biết mình là ai, không có lòng biết ơn hay quá kiêu ngạo…

Cố Minh Tịch cảm thấy áp lực chưa từng có. Trong thời gian này Lý Hàm còn làm một việc vô cùng quá đáng. Để xua đi suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí của Cố Minh Tịch, chị đã từ chối không giúp Cố Minh Tịch mặc quần khi cậu nhờ vả.

Cố Minh Tịch không thể tự mặc quần dày bên ngoài một chiếc quần mỏng khác nên cuối cùng cậu đành phải mặc độc một chiếc quần mỏng bên ngoài để tới lớp, nhiệt độ -10oC ngoài trời làm cậu rét run, hai chân tê dại. Khi tới được trường học, thậm chí cậu còn không nhấc được chân phải của mình lên.

Sau khi về nhà trong trạng thái người thì lạnh cóng bụng thì đói meo, Cố Minh Tịch muốn ăn cơm nhưng lại phát hiện trong bếp chẳng có một chút đồ ăn nào. Lý Hàm đang ngồi xem tivi, đeo kính lão đan áo len. Thấy Cố Minh Tịch lặng lẽ về phòng mình, chị mới đứng dậy nấu cho cậu một bát mì.

Mì thịt bò cà chua thơm nức mũi, bên trên còn có một quả trứng trần.

Cố Minh Tịch biết Lý Hàm muốn dùng hành động để nói với cậu là nếu không có người khác chăm sóc, cậu sẽ không thể tự sống sót, mặc dù chị sử dụng cách thức thô bạo đến cực đoan nhưng đã đủ khiến Cố Minh Tịch nhận ra vấn đề.

Mẹ cậu đã vất vả cả đời vì cậu, lúc còn trẻ vì chăm sóc cậu nên không muốn sinh thêm đứa con thứ hai. Sau khi bước vào tuổi trung niên, bố cậu ngoại tình, ly hôn rồi tái hôn và có thêm một đứa con khác, nhưng Lý Hàm lại chưa bao giờ bỏ rơi Cố Minh Tịch. Chị không đổ hết những đau khổ của đời mình lên đầu Cố Minh Tịch mà vẫn nhẫn nại cùng cậu học hành, chăm sóc cho cậu từng bữa ăn giấc ngủ. Cố Minh Tịch không có tay, Lý Hàm liền gánh vác hết việc nhà không một lời oán trách, cũng không bao giờ nhờ tới sự giúp đỡ của Cố Minh Tịch. Trước nay cậu vẫn luôn thoải mái hưởng thụ cuộc sống cơm bưng nước rót tận miệng.

Thế nhưng bây giờ Lý Hàm nào có yêu cầu gì xa vời?

Chị không còn trẻ mà đang già nua theo năm tháng. Sau cú sốc tình cảm, chị chỉ muốn trở về quê nhà của mình, mua một căn nhà nhỏ, bầu bạn với bố mẹ già cả và nuôi dạy cậu con trai đang tuổi lớn. Nơi đây có người thân của chị, có cả những người bạn thân thời đi học. Lá rụng về cội, Lý Hàm đã về hưu, chị không bao giờ muốn đi đâu xa xôi nữa.

Còn Cố Minh Tịch, điều kiện cơ thể khiến cậu không thể một mình đi tới nơi xa xôi đó một cách tự do thoải mái như những chàng trai khác. Đối với cậu, điều đó thực sự không dễ dàng.

Đây quả là một vấn đề vừa gây mâu thuẫn vừa khó giải quyết. Đôi khi Cố Minh Tịch cảm thấy đúng là bản thân có phần ích kỷ và bất hiếu nhưng cũng có lúc cậu không khỏi cảm thấy bản thân bị thiệt thòi.

Trong lúc nói chuyện điện thoại với Bàng Sảnh, cô nói: “Hay là anh tốt nghiệp đại học rồi qua đây học nghiên cứu sinh?”

Thấy Cố Minh Tịch không lên tiếng, cô khẽ cắn môi rồi nói tiếp: “Đến lúc đó mẹ anh không tới cũng được, cùng lắm thì em cũng thi nghiên cứu sinh rồi ở cùng với anh để chăm sóc cho anh.”

Cô khờ thật. Cố Minh Tịch cười nói: “Anh và em ở cùng sao được?”

“Chẳng phải phòng ký túc của nghiên cứu sinh là phòng đôi sao?”

“Em đã bao giờ thấy nam nữ ở cùng một phòng ký túc chưa?”

“Nếu trong trường không được thì ra ngoài thuê nhà.” Bàng Sảnh không cho đó là vấn đề, “Thuê một căn nhà hai phòng, anh một phòng em một phòng, em có thể chăm sóc anh. Nếu anh không thích ăn đồ mua sẵn thì em sẽ học nấu ăn, em sẽ nấu cơm cho anh.”

“Bàng Bàng.” Cố Minh Tịch khẽ gọi, “Có phải anh phiền phức lắm không?”

“Đâu có.”

Cố Minh Tịch nhoẻn miệng cười: “Thôi không nói nữa, chắc là anh không có cơ hội làm đàn em của em rồi. Mẹ không đồng ý cho anh nghỉ học, anh cũng hết cách!”

Bàng Sảnh không biết phải nói gì mới có thể an ủi cậu, song cô thật lòng không muốn nghe Cố Minh Tịch cất giọng buồn bã như vậy, liền nói: “Cố Minh Tịch, anh đừng nản trí, bố em hay nói trời sinh voi trời sinh cỏ, không có gì là không thể vượt qua!”

“Anh biết.” Cậu nói, “Anh cũng thấy những ngày gần đây thật tồi tệ.” Cậu hít thật sâu rồi tiếp lời: “Năm ngoái lúc chuẩn bị thi đại học, anh không bao giờ nghĩ cuộc sống ở trường đại học lại như thế này.”

“Sắp thi cuối kỳ rồi, anh phải cố lên đấy!”

“Ừ.” Cậu thấy hơi chột dạ.

Bàng Sảnh nói tiếp: “Nửa năm nữa em sẽ tới chỗ anh.”

“…”

“Em gửi ảnh của em vào email cho anh rồi, anh đã nhìn thấy chưa?”

“Thấy rồi, bây giờ em xinh lắm, biết ăn mặc.”

“Dương Lộ dạy em trang điểm, bình thường đi mua quần áo cô ấy cũng hướng dẫn em cách chọn, dạy em phối hợp thế nào cho đẹp.” Bàng Sảnh khẽ nói: “Sao anh chưa bao giờ gửi ảnh cho em? Chẳng phải anh có máy tính sao? Tại sao lại không online?”

Cố Minh Tịch cười khà, nói: “Anh không có máy ảnh, cũng không có webcam, nhà trọ lại không có wifi.”

“Nhưng đã hơn nửa năm em không được gặp anh rồi, Cố Minh Tịch.”

Cậu nói: “Em chẳng bảo nghỉ hè sẽ tới chỗ anh sao? Đến lúc đó là gặp thôi.”

Tháng một năm 2004, Lý Mục bán nhà cũ rồi dẫn cả nhà tới ở trong căn nhà mới mua của Lý Hàm. Ông bà ngoại Cố Minh Tịch ở phòng ngủ chính còn vợ chồng Lý Mục ngủ phòng Cố Minh Tịch, Lý Thế Vũ nằm trên chiếc đệm lò xò ngoài phòng khách. Lý Hàm và Cố Minh Tịch thì vẫn ở trong căn nhà thuê tạm bợ gần trường B.

Lúc Lý Mục trả tiền mua nhà mới, Lý Hàm đi cùng anh ta. Chị giao cho em trai 240 triệu, dặn anh ta phải sống cho tử tế. Lý Mục liền nói với Lý Hàm là không đủ tiền tân trang căn nhà mới nên muốn mượn thêm 150 triệu nữa.

Lý Hàm cho mượn và yêu cầu anh ta phải viết giấy nợ.

Tết âm lịch năm đó cả nhà cùng quây quần ăn cơm tất niên trong căn nhà mới của Lý Hàm. Chị và Lý Mục còn có một người chị gái tên là Lý Thuần, lấy chồng ở một huyện ngay sát tỉnh Z, năm nay chị cả cũng đưa chồng và con gái về quê ngoại đoàn tụ.

Ông bà ngoại Cố Minh Tịch rất vui khi thấy các con các cháu tề tựu đông đủ. Nhìn căn phòng mới được trang hoàng vô cùng ấm áp và lịch sự của mình, Lý Hàm cũng cảm động đến rơi nước mắt.

Thế nhưng chị hoàn toàn không nhận ra rằng mặc dù là chủ nhà nhưng chị và Cố Minh Tịch chưa một ngày nào được sống trong căn nhà mới đó. Thậm chí ăn xong bữa cơm tất niên, hai mẹ con còn phải trở về nhà trọ.

Tối ba mươi trời đông buốt giá, tuyết rơi dày đặc, Lý Hàm và Cố Minh Tịch mặc áo khoác dày đi trên đường. Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, tiếng đùng đoàng vang lên không ngớt, Cố Minh Tịch lặng lẽ nhìn phía trước, dẫm lên tuyết tạo thành những tiếng nhóp nhép.

Năm cũ qua đi, năm mới đã tới, tống cựu nghênh tân, Cố Minh Tịch nhớ về năm vừa qua.

Những biến cố xảy ra khiến cuộc sống của cậu bị đảo lộn như trong một giấc mơ. Cậu không còn là chàng trai thơ dại đứng trên sân khấu trường Nhất Trung của thành phố E nữa, cô gái ham ăn thích cười đùa kia cũng không còn hiện hữu bên cậu nữa. Cậu đứng trên con đường ở một tỉnh thành nhỏ nơi miền Bắc xa xôi, hít thở bầu không khí xa lạ, gió căm căm thổi mạnh vào hai má, làm rối tung mái tóc và che đi đôi mắt.

Cố Minh Tịch phóng tầm mắt nhìn theo hướng đông nam về một nơi xa xăm, cô gái của cậu đang ở một nơi cách đây hơn một nghìn cây số.

Vừa kết thúc thi cuối kỳ, Cố Minh Tịch không còn bị trượt môn nào nữa bởi chăm chỉ ôn luyện trước mỗi môn thi, môn nào cậu cũng đủ điểm qua.

Lúc này mặc dù Cố Minh Tịch cảm thấy cuộc sống rất tệ nhưng nó cứ trôi qua bình lặng như nước. Cậu muốn khơi lên hứng thú đối với ngành máy tính, nếu không thể nghỉ học thì hãy cố gắng học cho tốt. Bỏ thời gian, công sức và tiền bạc vào đó nên không thể cứ sống ngây dại qua ngày được.

Ra giêng Lý Mục bắt tay vào tu bổ căn nhà mới của mình để tới nghỉ hè là có thể dọn vào ở được. Cảm ơn trời đất, đến lúc đó Cố Minh Tịch và Lý Hàm có thể rời khỏi căn nhà trọ này được rồi.

Với lại có khả năng Bàng Sảnh sẽ tới đây trong đợt nghỉ hè. Nghĩ tới cô gái ấy, Cố Minh Tịch lúc nào cũng mỉm cười tự tận đáy lòng.

Vào một ngày đầu tháng năm, Cố Minh Tịch trở về nhà trọ gõ cửa mà trong nhà lại không hề có tiếng động. Cậu đành bỏ ba lô xuống đất, dùng ngón chân móc chìa khóa ra mở cửa.

“Mẹ…” Cậu đứng ngoài cửa nói vọng vào bên trong, cảm giác bất an không hiểu sao lại trỗi dậy.

Căn nhà trọ rất nhỏ, đến nỗi chỉ cần nhìn qua là thấy hết. Cố Minh Tịch chợt nhớ lại  cảnh tượng đáng sợ từng xảy ra trước đây, cậu - khi đó đang học lớp mười - đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn thấy Lý Hàm toàn thân đầy máu.

Cố Minh Tịch vội lao tới nhà vệ sinh nhưng không có ai. Cậu chạy vào bếp thì lập tức trông thấy Lý Hàm gục ngã dưới nền nhà.