Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Tịnh Quân
Chương 36 - Kỷ gia, sâu ba nghìn trượng
Nửa canh giờ sau.
"Woah, thì ra đây là Kỷ phủ..."
An nhi thấp giọng cảm khái truyền đến từ phía sau. Mặc dù Diệp Kết Mạn cũng nhìn thấy Kỷ phủ bề thế trước mắt nhưng tâm tư vẫn còn ở ngoài nên đối với cơ ngơi tinh xảo này nàng chỉ nhìn lướt qua rồi cúi đầu. Nàng cảm thấy lóa mắt bởi ở đây chủ yếu là màu trắng. Từ đại môn, hình ảnh hai đèn lồng màu trắng hiện lên trong đầu Diệp Kết Mạn. Trên đó viết chữ 'Điện' màu đen thật to. Một đường đi, hành lang dài màu đỏ làm nền cho đèn lồng màu trắng, cùng màu trắng với thắt lưng và khăn tang được quấn trên đầu hạ nhân.
Nhìn hết thảy trước mắt, trong lòng Diệp Kết Mạn ngũ vị tập trần. Các loại cảm xúc lộn xộn âm thầm trào sóng.
Đây là tang lễ Kỷ Tây Vũ. Nghĩ đến đây, Diệp Kết Mạn khó tránh khỏi cảm thấy cổ quái. Dù sao linh hồn của Kỷ Tây Vũ đang ở trong mộc quỷ phù nàng đeo, mà mỗi ngày cũng gặp nhau thường xuyên làm cho Diệp Kết Mạn nhất thời khó có thể nghĩ hai người có liên quan. Mà không khí ở đây rõ ràng khiến người ta cảm thấy bi thương, không thể đối diện sự thật mà chỉ tiếc hận ai thán trong tĩnh lặng. Cái gọi là âm dương xa cách, nàng cho đến bây giờ chính xác mà nói vẫn chưa lĩnh hội thật sự. Huống chi... lát nữa đến linh đường... nơi đó sẽ có di thể của Kỷ Tây Vũ? Không biết sao nghĩ đến đây, Diệp Kết Mạn ngược lại cảm thấy khẩn trương - sự khẩn trương này che dấu đi tình tự loạn thất bát tao khác của nàng. Mặc dù nàng gặp hồn phách Kỷ Tây Vũ nhiều ngày, lại hàng đêm cùng tháp sớm đã quen, nhưng bộ dáng khi Kỷ Tây Vũ còn sống lại xa lạ. Tóm lại đó chỉ là tò mò thôi. Diệp Kết Mạn vẫn không hiểu sao mình lại khẩn trương, cho nên cước bộ cũng là lạ bởi vì suy nghĩ lung tung.
"Mẹ."
Tiếng Kỷ Xuyên đột nhiên vang lên ở bên tai, Diệp Kết Mạn còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh bỗng nhiên có ai nắm lấy tay áo của nàng kéo nàng dừng bước. Ngay lập tức, Thư nhi hạ giọng nhắc nhở nói:
"Thiếu phu nhân, Kỷ phu nhân đã tới."
Diệp Kết Mạn ngẩng đầu lên. Mới phát hiện một nữ tử ăn mặc trang trọng quý phái đi tới từ khi nào. Búi tóc tỉ mỉ. Nhan sắc bảo dưỡng rất khéo léo, thoạt nhìn chỉ nghĩ cỡ ba mươi mấy là cùng. Khóe mắt bà chỉ có vài nếp nhăn lộ ra một ít dấu vết của năm tháng. Chỉ thấy vị phụ nhân ấy ôn hòa cười gật đầu. Cùng lúc đó, Bùi Nghiêu Duẫn Bùi Nghiêu Viễn lễ phép gọi:
"Kỷ phu nhân."
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn vội vàng cúi đầu hành lễ theo mọi người.
"Mọi người đừng khách khí." Giọng nói Kỷ phu nhân nhu mì, khách khí nói.
"Đã lâu không gặp, không biết Bùi gia vẫn tốt chứ?"
"Nhờ phúc phu nhân, hết thảy đều tốt ạ." Bùi Nghiêu Duẫn tiến lên đáp. Dừng một chút, Bùi Nghiêu Duẫn lại nói: "Chúng cháu đã nghe chuyện Kỷ tiểu thư, Kỷ phu nhân xin hãy nén bi thương."
"Đáng thương Tây Vũ còn trẻ vậy mà... Haiz." Dư quang Diệp Kết Mạn thoáng nhìn Kỷ phu nhân thở dài. Thần sắc bà ta có chút ảm đạm. Bà ta trầm mặc một lát rồi mở miệng, lời nói khéo léo như cũ, "Lão gia không khoẻ, tạm thời sẽ không đến chiêu đãi. Tối nay Kỷ gia sẽ mở tiệc chiêu đãi các cháu. Các cháu trước cứ theo Xuyên nhi về phòng nghỉ ngơi đi." Nói xong, Kỷ phu nhân chuyển hướng về Kỷ Xuyên, "Xuyên nhi, chiêu đãi mọi người thật tốt."
"Vâng, thưa mẹ." Kỷ Xuyên cung kính đáp.
Cáo biệt Kỷ phu nhân xong, Kỷ Xuyên an bài phòng cho tất cả, dặn dò vài câu mới rời đi. Đại loại là cho bọn họ nghỉ ngơi, có việc gì cứ gọi hạ nhân. Bởi vì Bùi lão gia và Bùi phu nhân mấy ngày nữa mới đến nên Kỷ Xuyên cũng không vội an bài bái tế. Xử lý xong, Kỷ Xuyên mới rời đi.
"Kỷ phủ thật xinh đẹp." Diệp Kết Mạn bước vào sân được an bài cho mình, An nhi bên cạnh đã không kiềm chế được cảm thán nói, "Một đường đi nơi nơi đều là cây xanh, không giống như Bùi gia - phủ trạch đúng kiểu thương nhân. Ở đây giống một tòa lâm viên hơn."
"Vừa mới ly khai Bùi gia liền hâm mộ Kỷ gia?" Thư nhi nghe vậy, cười gõ đầu An nhi, vui đùa nói, "Để Đại thiếu gia biết xem xem có đuổi em đi hay không. Hoặc là trực tiếp bỏ em ở Kỷ gia luôn."
"Không có mà, " An nhi làm nũng ôm cánh tay Thư nhi, nghịch ngợm nói, "em luyến tiếc Thư tỷ tỷ nha. Kỷ phủ có đẹp mấy em cũng không muốn ở lại đâu."
"Miệng lưỡi trơn tru." Thư nhi giễu cợt An nhi một câu, quay đầu nhìn Diệp Kết Mạn như có điều suy nghĩ. Nàng nghĩ do hồi vào cửa Diệp Kết Mạn có lẽ không yên lòng. Trầm ngâm một lát, Thư nhi dò hỏi.
"Thiếu phu nhân có tâm sự?"
Diệp Kết Mạn phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: "Không có gì, chỉ là thấy hơi mệt chút thôi."
Khi nói chuyện, ba người đã được nha hoàn Kỷ phủ dẫn tới phòng. Thư nhi đáp: "Vậy Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì tìm em hoặc An nhi."
"Ừ." Diệp Kết Mạn có hơi đắn đo, mà cuối cùng vẫn là gật đầu, vào phòng của mình.
Đóng lại cửa phòng, Diệp Kết Mạn đánh giá nhanh gian phòng của mình. Cửa sổ mở, Diệp Kết Mạn đi qua đóng lại. Xác định trong phòng không có ánh nắng, Diệp Kết Mạn hít một hơi thật sâu, đưa tay kéo sợi dây cổ. Mộc quỷ phù được kéo ra.
Từ cảnh tượng xấu hổ trong xe lần trước, Diệp Kết Mạn vẫn không dám trực diện Kỷ Tây Vũ, ngẫu nhiên nói chuyện cũng chỉ là đơn thuần ừ đáp vài câu. Còn mỗi khi ở riêng một chỗ thì luôn làm nàng tâm hoảng ý loạn. Đôi mắt đỏ của Kỷ Tây Vũ như có ma lực hút người... Diệp Kết Mạn không dám nghĩ nguyên nhân tại sao nữa, nàng chỉ mong sớm đến Kỷ phủ. Hiện giờ rốt cục đã tới, nàng lại bắt đầu mong nhanh giúp Kỷ Tây Vũ giải quyết xong chuyện. Nhưng khi mộc quỷ phù trong tay chợt lạnh, Kỷ Tây Vũ chậm rãi xuất hiện trước mắt, Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy tim đập lạc mất nửa nhịp, bàn tay cầm mộc quỷ phù ướt đẫm mồ hôi. Nhất thời nàng không muốn đối mặt. Chỉ là ý niệm này chợt lóe mà qua. Rốt cuộc, dù có muốn nhưng đã muộn, Diệp Kết Mạn chỉ có thể mạnh mẽ trấn định nhìn Kỷ Tây Vũ hiện ra trước mắt.
Kỷ Tây Vũ vẫn như thường nhìn Diệp Kết Mạn, mẫn cảm bắt gặp mi gian đối phương hiện lên bối rối nhưng nàng cũng không chọc thủng mà chỉ thảnh thơi nhìn quanh một vòng: "Không ngờ quay lại đây nhanh như vậy." Nói xong, Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn, "Ngươi cảm thấy Kỷ phủ thế nào?"
"Rất đẹp." Diệp Kết Mạn ngắn gọn đáp. "Nhìn ra được đây là danh tác."
"Có tiền tự nhiên dễ làm, muốn gì mà không có." Kỷ Tây Vũ nói nghe không có vẻ tự hào gì mà ngược lại trào phúng. Dừng một chút, nàng nói tiếp, "Mẹ ta vừa rồi ngươi cũng gặp được?"
"Ừ... Kỷ phu nhân cũng rất đẹp." Diệp Kết Mạn nhớ tới Kỷ phu nhân, trù trừ gật đầu, chẳng biết tại sao trong lòng có cảm giác không thể nói rõ. Có lẽ là do bà ấy có vẻ quá mức bình tĩnh, không giống như là người vừa mất con.
"Cũng?" Kỷ Tây Vũ lại chợt nghiêng người, trêu chọc nói, "Ý Kết Mạn chính là tôi cũng rất đẹp?"
Diệp Kết Mạn không dự đoán được Kỷ Tây Vũ sẽ nhái lại lời mình, nàng bất ngờ không kịp đề phòng, đỏ mặt không biết trả lời ra sao. Một lát sau, nàng mới cố nghiêm ngữ khí: "Tô Châu... Ai ai không biết dung mạo thiên kim Kỷ gia khuynh thành, người người theo đuổi."
Dứt lời, Diệp Kết Mạn liền cảm giác được Kỷ Tây Vũ nhìn mình, đáy lòng nàng càng khẩn trương, vội vàng nói tránh đi: "Lần này ngươi trở về, muốn ta làm gì?"
"Không vội." Kỷ Tây Vũ đứng dậy thản nhiên nói, "Chờ ta gặp mấy vị ca ca trước rồi nói sau."
"Ừ." Diệp Kết Mạn thấy Kỷ Tây Vũ nói như vậy cũng không thúc giục, chỉ gật đầu đồng thuận.
"Đợi lát nữa tiệc tối bọn họ sẽ đến đông đủ, đến lúc đó ngươi có thể gặp được." Mắt Kỷ Tây Vũ thâm thúy, tiếp tục nói, "Ta cần thăm dò trước đã. Ngày ta gặp chuyện... mấy ca ca tốt ở nơi nào, đang làm gì..."
Diệp Kết Mạn nghe Kỷ Tây Vũ nói, trầm mặc, nói ra nghi vấn trong lòng: "Ở trên đường ta có nghe nói, bởi vì Kỷ gia gây áp lực, bên quan phủ đang cố gắng điều tra vụ án của ngươi nhiều ngày nay, phỏng chừng rất nhanh sẽ có kết quả. Ngươi có cần hỏi..."
Nói chưa xong, Diệp Kết Mạn đã thấy Kỷ Tây Vũ cười lạnh, nàng tự giác ngưng lời.
"Cá cược không, " Kỷ Tây Vũ nheo mắt lại, định liệu trước nói, "Đến lúc đó quan phủ kết luận nhất định là do chết đuối?"
"Vì sao chứ? Cha mẹ ngươi... hẳn là biết tính cách ngươi, sao họ lại tin?"
"Cô nương ngốc, " Kỷ Tây Vũ không tiếng động mà cười, "Gây áp lực gì chứ, chủ yếu cho người khác nhìn xem mà thôi. Ngươi thật sự cho là Kỷ gia sẽ bởi vì chuyện này mà làm khó quan phủ? Mặt mũi mà thôi, không phải làm thật đâu. Thậm chí hiện giờ tuyên bố thân thể không khoẻ, bất quá cũng giống vậy thôi. Cha ta có thể làm Kỷ gia phát dương quang đại như vậy không lẽ không có tâm cơ? Ta khẳng định bọn họ dựa vào cơ sở ngầm của mình đi thăm dò việc này rồi. Nếu không vạn nhất tra ra là việc xấu trong nhà thì như thế nào cho phải? Thương nhân sợ nhất là ảnh hưởng đến danh dự, Kỷ gia tuy rằng gia nghiệp hưng đại nhưng sẽ không có ngoại lệ. Dù sao căn cơ cũng ở Tô Châu. Nếu tra ra là người khác gây nên thì tốt, tự nhiên có thể mặc cho quan phủ tử hình, báo thù cho ta, dân chúng Tô Châu cũng sẽ đồng tình. Còn nếu hoạ từ trong nhà..." Dừng một chút, Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn cười tươi, "Ngươi cho là hiện giờ bên ngoài truyền lưu rộng rãi chuyện ta nhảy sông tự sát là ai âm thầm cho phép?"
Nghe Kỷ Tây Vũ nói, Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh.
Nữ tử trước mắt vẫn vui cười, lời nói vân đạm phong khinh như thần sắc của nàng, mặc dù khi nói đến vấn đề này đáy mắt nàng không khỏi có chút gợn sóng nhưng như sớm đã quen, nàng không có trông mong gì vì vậy mà nàng cũng không có thất vọng hay khổ sở. Diệp Kết Mạn thì có hơi nghẹn ngào, nhưng cũng không biết nói gì mới tốt. Nàng thấy chuyện thực tại thật hoang đường nhưng trong đầu hiện lên bộ dáng Kỷ phu nhân nàng lại tin vài phần. Diệp Kết Mạn cũng biết Kỷ Tây Vũ là một người kiêu ngạo, nhất định không cần đồng tình. Huống chi trong mắt Kỷ Tây Vũ nàng cũng không cường đại gì thì có tư cách gì đồng tình?
Chỉ là... Không, nàng không phải Kỷ Tây Vũ, chỉ là cảm thấy có chút... Đau lòng.
Thoáng nhìn Diệp Kết Mạn trầm mặc, Kỷ Tây Vũ cũng không thèm để ý, chậm rãi mở miệng: "Ta biết ngươi sống ở thường gia, phụ nghiêm từ mẫu, rất khó thể ĩnh hội được những chuyện tính toán lẫn nhau trong các đại gia tộc. Kỳ thật cũng không có gì, lợi cũng có hại cũng có, dù sao ngay cả hoàng gia cũng có phiền não của riêng họ. Ngươi nếu thật cảm thấy không đành lòng thì hãy giúp ta tìm được cừu nhân. Xong thế nào, ta tự mình giải quyết là được rồi."
"... Ta đã biết."
Sau một lúc lâu, Diệp Kết Mạn mới nhẹ giọng đáp.
Bên này, Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn thật sâu, bỗng nhiên nói: "Ngươi muốn đến linh đường nhìn xem ta sao?"
Nghe được Kỷ Tây Vũ thình lình mở miệng, Diệp Kết Mạn chấn động.