Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 103: TIỀN XEM BỆNH GIÁ TRÊN TRỜI
Edit: Lan Anh
Nghe Du Uyển nói muốn thu tiền xem bệnh, Lão Thôi liền thở ra nhẹ nhõm.
Vị bằng hữu trong miệng ông cũng không phải là người phải nhịn ăn nhịn mặc.
Nhưng vị nam nhân kia lại khinh thường mà xùy một tiếng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thanh âm cực nhẹ, nhưng cũng đủ khiến Du Uyển nghe được.
Du Uyển cũng không ngại làm người thấy tiền là sáng mắt, dù sao chuyện hắn nghĩ như thế nào là chuyện của hắn, bạc tới tay mình mới là quan trọng.
Du Uyển quay đầu nói với Du Phong, “Đại ca, hai người đi trước đi, muội sẽ tới sau.”
Du Phong lắc đầu: “Không cần, muội ở nhà đợi đi, có Xuyên Tử đi với huynh là được rồi.”
Xuyên Tử ưỡn ngực, trong miệng nhét đầy bánh bao, nói không rõ tiếng: “A Uyển muội cứ yên tâm! Ta với Du Phong nhất định sẽ mua đậu về!”
Du Uyển mỉm cười gật đầu: “Vậy thì vất vả cho huynh!”
“Chuyện nhỏ!” Xuyên Tử đem miếng bánh bao cuối cùng bỏ vào miệng.
Du Uyển cũng đem túi bánh bao của mình đưa cho hai người: “Cái này hai người cầm để ăn trên đường.”
Xuyên Tử nhìn Du Phong một chút, cuối cùng cũng thẹn thùng mà nhận lấy.
“Hai người đi theo tôi.” Lời này là nói với Lão Thôi và vị nam nhân kia.
Hai người họ liền đi theo Du Uyển.
Du Uyển đi về phía nhà mình, trên đường đi nàng cũng đang suy nghĩ cho tương lại, mình có nên mở một hiệu thuốc không nhỉ...
Khương thị, Tiểu Thiết Đản và Trăn Trăn đã qua lão trạch ăn cơm, trong nhà không có ai, mặc dù có hơi cũ nát đơn sơ, nhưng mỗi một góc đều vô cùng sạch sẽ.
Du Uyển chỉ chỉ cái bàn trong nhà chính: “Để cái lồng lên.”
Vị nam nhân kia hơi dừng một chút rồi để lên bàn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển xốc miếng vải đen bên ngoài lên, phát hiện bên trong lại nhốt một con mèo toàn thân trắng như tuyết, kích thước không lớn, mắt trái có màu xanh biếc, mắt phải có màu xanh thẳm, nhìn qua giống như mèo Ba Tư, nhưng mèo Ba Tư không có bộ lông dài như vậy.
Lấy kinh nghiệm của Du Uyển vậy mà không nhìn ra con mèo này thuộc loài gì.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc chẩn trị của nàng.
Du Uyển mở cái lồng ra, đưa tay ôm lấy con mèo tròn này.
Nam nhân kia đứng một bên nhìn chằm chằm động tác của Du Uyển, môi mỏng hơi hé ra như muốn nhắc nhở chuyện gì đó, nhưng cuối cùng một chữ cũng không nói.
Du Uyển đem tiểu bàn cầu beo béo ôm ra.
“Meo~” Tiểu bàn cầu ghé vào trong khuỷu tay của Du Uyển, cọ vài cái trong ngực nàng, còn phát ra một tiếng meo làm nũng.
Lão Thôi không biết con mèo này, cũng không biết ngoại trừ chủ nhân của nó ra, sẽ không thân cận với bất luận kẻ nào khác, bởi vậy cũng không hề hay biết biểu hiện dịu dàng ngoan ngoãn đó vô cùng khác thường.
Trong đôi mắt của vị nam nhân kia lướt qua một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bị che giấu.
Con mèo này ngay cả ngự y cũng thúc thủ vô sách, một nha đầu nông thôn quê mùa mà có biện pháp mới đúng là gặp quỷ.
Tiểu bàn cầu này nhìn thì không lớn, nhưng lúc ôm thì thật nặng.
Du Uyển kiểm tra xong cũng toát hết mồ hôi.
“Thế nào? Nhìn ra bệnh gì không?” Lão Thôi lo lắng hỏi.
Du Uyển sờ sờ tiểu bàn cầu nói: “Có không ít bệnh đây, nếu như để tôi trị thì tiền xem bệnh phải gấp đôi.”
Khóe miệng Lão Thôi giật một cái, lúc ngươi trị bò cho nhà Xuyên Tử một đồng cũng không lấy, bây giờ lại làm giá, có phải là không được hiền hậu lắm không...
Vị nam nhân kia xuất ra một thỏi bạc, lạnh lùng đặt trên bàn, “Chữa khỏi, nó là của ngươi, trị không hết....”
Lời sau nam nhân kia vẫn chưa nói hết, Lão Thôi lại bất thình lình mà rùng mình một cái.
Du Uyển thu hết các biểu hiện của Lão Thôi vào trong mắt, thầm nói người này có lai lịch ra sao? Sao lại biết Lão Thôi, hơn nữa còn là người khó giải quyết như vậy?
Nhìn tư thế của hắn ta, một là mình phải trị hết, hai là chỉ có chết.
Vậy thì đừng có trách nàng đòi hỏi quá đáng!
“Đây là ngươi muốn cho ăn mày sao? Chút ít bạc này mà cũng muốn thần y ta trị bệnh?”
Thần thú y.
Du Uyển yên lặng bổ sung một câu trong lòng.
Du Uyển lại nghe thấy âm thanh nắm đấm vang khanh khách trong phòng.
Ba!
Hắn ta lại móc ra hai thỏi vàng.
Đây là lần đầu tiên Du Uyển thấy tiền tệ có giá trị cao nhất ở cổ đại, một thỏi là năm lượng, hai thỏi là mười lượng.
Mười lượng hoàng kim a...
Sau khi trị chân cho đại bá xong, cũng đủ để nàng xài cho việc mở hiệu thuốc.
“Đến cùng là nó bị làm sao vậy, Du cô nương?” Lão Thôi quan tâm nhất là bệnh tình của con mèo này.
Du Uyển nói: “Nó bị viêm phổi với viêm da nổi mẩn ngứa.”
Nó ho khan, người phát nhiệt, hơi thở bất ổn, Lão Thôi cũng đã đoán có khả năng là bị viêm phổi, nhưng bệnh viêm da nổi mẩn ngứa...
Lão Thôi sờ râu nói: “Làm sao Du cô nương biết được?”
Du Uyển lật phần lông ngay lưng nó lên: “Ông xem, chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này, lông mèo bị bong tróc nghiêm trọng, trên da cũng đã tạo lên lớp vảy theo từng mảng, nếu nó cứ cắn thì chỗ vảy này sẽ ngày càng dày lên, bây giờ chỗ này đã bắt đầu tạo thành từng mảng, đây là dấu hiệu của bệnh mẩn ngứa.”
Lão Thôi bừng tỉnh đại ngộ.
“Có trị được không?” Vị nam nhân kia hỏi.
Du Uyển gật gật đầu: “Xà sàng tử 6 tiền, khổ sâm 12 tiền, hoa tiêu 3 tiền, phèn chua 3 tiền, sắc lấy nước, sáng tối mỗi ngày bôi lên chỗ ngứa.”
“Còn.. viêm phổi?” Lão Thôi truy vấn.
Du Uyển vuốt vuốt tiểu bàn cầu trong tay: “Cái này cũng không khó, rể đại thanh 1 tiền, định lịch tử, cam thảo, cát cánh, chiết bối mẫu đều nửa tiền, sắc lấy nước, thêm 20 tiền mật ong, mỗi ngày uống một lần, ba đến năm ngày sẽ thấy hiệu quả.”
Lão Thôi suy nghĩ một lúc, lúc này mới vỗ tay nói: “Hay, hay, hay a!”
Liên tục ba chữ hay, khiến nam nhân kia phải đưa mắt nhìn thẳng vào mặt tiểu thôn cô này.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền khiến toàn thân hắn ta căng thẳng.
“Là ngươi?” Hắn thốt lên.
Du Uyển nháy mắt mấy cái, nhìn về phía nam nhân mang mũ rộng vành che mặt: “Ngươi biết ta?”
Hắn cũng không trả lời nàng mà ánh mắt dời xuống, rơi vào cái bụng bằng phẳng của nàng, lông mày nhíu lại: “Hài tử của ngươi đâu?”