Chương 41: 41: Em Muốn Giết Ai Tôi Giúp Em Giết

Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải Yêu

Đăng vào: 12 tháng trước

.



“ Anh ấy về rồi, chuyện quá khứ giữa hai người tốt nhất đừng lôi kẻ vô tội vào ”.
Tôn Nặc xoay lưng về nơi khác, khẽ thở dài.

Nơi mà cô và Vô Kỵ đang đứng cách biển không xa, một đợt gió thổi đến còn mang theo dư vị đặc trưng của biển cả.
“ Nó sẽ không làm tổn thương em ”.
Vô Kỵ đưa tay lục túi áo, chẳng mấy chốc đã lấy ra một bao thuốc.

Nếu là trước kia, đứng trước mặt phụ nữ anh sẽ không bao giờ động đến thứ này, nhưng hiện tại thì khác, kể từ khi Bạc Nhược rời đi đã thay đổi một Vô Kỵ.

Anh rút một điếu thuốc, đưa lên miệng rồi châm lửa.
“ Người em nói không phải là em.

Không phải người đó là ai trong lòng anh cũng rõ ràng rồi sao ? Đừng tưởng em không biết quan hệ giữa Bạc Nhược và Vô Kỷ là quan hệ gì ”.
Chuyện của mấy năm trước đã giết chết một mạng người.

Tôn Nặc không muốn hai người họ trong lòng ôm hận sống đến hiện tại hay tương lai để rồi một người vô tội lại vì hận thù kia mà biến mất.

Họ không đáng được như vậy, Bạc Nhược của hiện tại hay Duẫn Giản Giao của quá khứ đều là những người phụ nữ đáng được trân trọng.
“ Chuyện của anh, anh sẽ giải quyết ”.
Vô Kỵ rít sâu một hơi thuốc rồi chậm rãi nhả khói ra.

Làn khói màu xám xịt vương vấn trước mặt anh, đan xen những lọn tóc ngắt cũn cỡn.

Anh xoay người về hướng của Tôn Nặc, nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô ấy, buông một câu thật nhẹ nhàng.

Anh biết Tôn Nặc lo lắng cho anh.

Cũng biết sự khó xử của cô khi phải đối diện với cuộc chiến giữa hai người anh ruột.

Nhưng chuyện của quá khứ nếu có thể chấm dứt sẽ không kéo dài đến bây giờ.

Vậy nên muốn chấm dứt tất cả thì phải đối mặt.

Năm xưa Vô Kỵ anh lựa chọn trốn tránh không những làm hiềm khích giữa anh và Vô Kỷ tăng sâu còn làm mất đi một người ...!đối với anh rất quan trọng.
“ Vô tổng, đã có tin tức ”.
Diễn Phong thấy hai người im lặng liền hít một hơi thật sâu, bước nhanh đến trước mặt của Vô Kỵ, tông giọng hơi trầm.
“ Cô ấy hiện tại đang ở đâu ? ”.
Hai chữ đầu tiên lọt vào tai Tôn Nặc, cô ấy liền có phản ứng, lập tức xoay người lại.

Lần đầu tiên gặp Bạc Nhược trong biệt thự Vô gia, cô ấy đã có cảm tình với Bạc Nhược, vậy nên trong lòng nghiễm nhiên không muốn Bạc Nhược chịu tổn thương, nhất là tổn thương do anh trai cô ấy mang lại.
“ Vô Kỷ đã đưa Bạc tiểu thư đi.

Khi Bạc tiểu thư nhảy xuống, máy bay của Vô Kỷ đã chờ sẵn ở đó, bay với độ cao rất thấp nên chúng ta hoàn toàn không phát hiện “.
Vô Kỵ không phản ứng gì.

Đôi mắt màu hổ phách trở nên lạnh buốt.

Có phải cô nghĩ Vô Kỷ chắc chắn sẽ bảo vệ cô chu toàn nên mới không nghĩ ngợi gì mà nhảy xuống.

Trong lòng cô, vị trí của Vô Kỷ đã lớn hơn anh rồi ư ?
Biểu tình trên gương mặt Tôn Nặc hết sức phức tạp.

Cô ấy hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.

Bạc Nhược không gặp vấn đề gì là chuyện tốt, nhưng Bạc Nhược lại dính lưu đến người anh trai thứ hai của cô ấy ...
\[ ...!\]
“ Em thật sự không sao chứ ? ”.
Helen đưa cho Bạc Nhược một cốc nước ấm.

Hắn đứng nhìn cô mấy giây, dường như là đang quan sát Bạc Nhược, thấy không có vấn đề gì mới dần dần di chuyển, ngồi xuống đối diện cô.
Lòng bàn tay nhỏ bé của Bạc Nhược bao chặt lấy cốc nước ấm nhưng vẫn không sao xua đi được sự giá lạnh trên đôi bàn tay ấy.

Đáp lại Helen, Bạc Nhược chỉ lắc đầu, đến sức nói cũng không còn nữa.
Kỳ thực khi nhảy xuống cô vốn không nghĩ đến Helen đã sắp xếp tất cả ở phía dưới, bởi khi đối diện với một Vô Kỵ tàn nhẫn, cô chỉ nghĩ chỉ cần cô chết đi anh nhất định sẽ chết tâm, bỏ qua tất cả bao gồm cả Tiểu Hoạ lẫn Helen.
Cô không muốn họ vì cô mà chịu bất cứ tổn hại nào.

Nhất là Tiểu Hoạ, cô con gái ruột cô coi như viên ngọc mà trân quý.

Ngày hôm nay Vô Kỵ không màng đến nguy hiểm, sẵn sàng nã súng trên không trung để khiến máy bay rơi xuống đã minh chứng cho sự tàn nhẫn của anh, một sự tàn nhẫn không thể thay đổi.
Tiểu Hoạ không thể có số phận giống như đứa trẻ chưa kịp chào đời năm xưa ...
“ Hôm nay em mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi ”.
Helen thấy cô trầm mặc, hai hàng lông mày hơi nhíu chặt lại.

Cả người Bạc Nhược đến bây giờ vẫn run rẩy không ngừng.


Cô ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng dưng nước mắt lại rơi xuống.

Mấy năm nay, ở bên cạnh hắn, cô sống rất tốt.

Mặc dù trên danh nghĩa hắn là ba của Tiểu Hoạ nhưng thực chất, hai người vốn không phải vợ chồng, hơn nữa hắn vốn không phải ba ruột của con bé ...!Sự xuất hiện đột ngột của Vô Kỵ khiến cô sợ, sợ mọi thứ liên quan đến cuộc sống của cô bị đảo lộn.
“ Helen, nếu anh ta tìm đến đây xin anh có thể mang Tiểu Hoạ rời đi không ? ”.
Bạc Nhược kìm chế sự run rẩy của chính mình, cô đặt cốc nước ấm trong tay xuống, trầm giọng nói.

Kỳ thực, kể từ khi nhìn thấy Vô Kỵ trong bữa tiệc, cô đã biết sự yên ổn của mấy năm nay sẽ biến mất.

Vậy nên người mà cô lo lắng nhất, là Tiểu Hoạ.

Con bé còn rất nhỏ, không thể chết trong tay Vô Kỵ.
“ Anh sẽ không để em và Tiểu Hoạ gặp chuyện.

Bạc Nhược, không phải chúng ta trước kia đã nói trước rồi sao ? Anh bảo vệ an toàn cho hai mẹ con em, em làm việc cho anh ”.
Ánh đèn trong phòng hơi mông lung, nhưng cái nhìn của Helen không hề giống như vậy, rất sắc bén.
“ Chúng ta đúng là đã từng hứa như vậy.

Nhưng Helen, anh ta không phải là người anh có thể tự mình giải quyết ...!”.
Năm xưa Giác Mạc Thiên tài giỏi như vậy đến cuối cùng cũng bị Vô Kỵ hành hạ đến không ngóc nổi đầu lên.
“ Em không tin anh ? ”.
Giọng Helen lạnh buốt.
“ Phải.

Bởi vì em hiểu rõ anh ta ”.
Bạc Nhược không hề giấu giếm.

Ba năm nay, Helen có thể cho cô sống ổn định qua ngày hoàn toàn là do Vô Kỵ chưa phát hiện được ra cô.

Nhưng hiện tại anh tìm thấy cô rồi, sự bảo vệ của hắn còn có ích sao ?
“ Nếu em hay Tiểu Hoạ có chuyện, anh nhất định sẽ không sống một mình.

Một lời này đã đủ khiến em tin tưởng chưa ? ”.
“ Helen ...!”.

\[ ...!\]
Hai ngày sau cuộc sống của Bạc Nhược đã trở nên yên ổn.

Tiểu Hoạ đã được Helen đưa đón đi học như thường lệ.

Anna đã quay trở lại đất nước K, nên công việc của Bạc Nhược đã diễn ra như thường.

Helen đưa nhiệm vụ, hai người bọn họ nhận lấy giải quyết.
Chuyện va chạm với Vô Kỵ, Bạc Nhược không có kể cho Anna nghe, bởi cô không muốn cô ấy có bất kì liên quan đến người đàn ông tàn nhẫn kia.
“ Bạc Nhược, cậu đang nghĩ gì thế ? ”.
“ Không có gì ”.
“ Từ khi trở về, cậu rất lạ đó nha.

Có phải cậu và Helen đã xảy ra chuyện gì rồi không ? Lại sắp có em bé hả ? ”.
“ Bậy bạ.

Tập trung vào lái xe đi ”.
Bạc Nhược bị cô ấy chọc cho cười.

Địa điểm của nhiệm vụ này là ở trung tâm thương mại, nơi mà kẻ tới kẻ lui rất nhiều, vì vậy tiến hành nhiệm vụ phải ở trong thầm lặng, tuyệt đối không thể để người khác biết.
Chiếc xe chẳng mấy chốc đã dừng lại trong hầm đỗ xe của trung tâm thương mại.

Bạc Nhược vươn người ra phía sau, lấy chiếc vali màu đen rồi mở ra.

Bên trong đầy đủ các loại vũ khí tối tân.

Là nhiệm vụ tiến hành nơi công cộng, nên vũ khí không tiện mang theo nhiều, Anna chọn lấy một kim tiêm có độc, còn Bạc Nhược thì chọn lấy một khẩu súng giảm thanh.
Địa điểm lần này không cụ thể, Bạc Nhược và Anna chỉ biết mục tiêu ở trong này nên hai người phải chia nhau đi tìm kiếm.

Mục tiêu lần này là một người làm trong chính phủ, cùng với tình nhân đi mua sắm tại đây.
“ Nhớ tìm thấy mục tiêu là phải nói đấy ”.
Bạc Nhược ra hiệu ‘okay’ rồi đi vào sâu bên trong.

Vì lần này mục tiêu đi với tình nhân nên chắc hẳn sẽ thiên về nhưng cửa hiệu quần áo nữ.

Trước mặt có một cửa hiệu tương đối nổi tiếng, Bạc Nhược không nghĩ ngợi liền bước vào.
Nhưng cô vừa đặt chân vào bên trong, đã bị một lực rất mạnh kéo vào bên trong phòng thay đồ.

Cơ thể to lớn của người đàn ông áp sát lên cơ thể nhỏ bé của cô.

Thiết bị liên lạc giữa cô và Anna vì hành động này mà rơi xuống đất, người kia thẳng thừng dẫm nát.
“ Sức khoẻ và tâm lý của em đúng là hồi phục rất tốt ”.
“ Vô Kỵ, anh có bệnh phải không ? ”.
Bạc Nhược nhíu mặt.

Trống ngực đập dồn dập, cô gần như cảm tưởng trái tim mình sắp rơi ra ngoài.
“ Phải, có bệnh.

Bệnh yêu em, bệnh nhớ em ”.
Vô Kỵ khẽ cười.

Di chuyển, đặt hai cánh tay của Bạc Nhược lên đỉnh đầu của cô.

Môi của anh lướt qua vành tai của Bạc Nhược, hạ xuống môi của cô nhưng Bạc Nhược lại nhanh chóng né tránh.
“ Tôi là người có chồng, có con rồi ”.
“ Người tôi muốn là em, những kẻ không liên quan tới giết chết là được ”.
Đối với hành động né tránh của cô, Vô Kỵ rất không hài lòng.

Lòng bàn tay giữ chặt hai tay cô tăng thêm lực, siết chặt khiến Bạc Nhược đau điếng.
“ Họ chết, tôi cũng chết ”.
“ Tôi sẽ không để em chết.

Nhược Nhược, đến bây giờ em vẫn không hiểu chống đối tôi em chẳng có bất kỳ lợi ích gì ”.
Vô Kỵ nhìn cô chăm chú.

Một khắc tận mắt chứng kiến cô từ máy bay đang bốc cháy nhảy xuống, quyết không cần sự giúp đỡ của anh.

Trái tim anh vừa lo lắng cho sự an toàn của cô vừa đau vì sự nhẫn tâm của cô.

Ba năm không gặp mặt, cô vẫn chẳng khác gì trước kia.
Thời gian ba năm đối với người khác có thể không dài.

Nhưng thời gian ba năm đối với Vô Kỵ mà nói giống như hàng thế kỷ trôi qua, vì không có cô mà trở nên dài đằng đẵng.
“ Giữ lấy tôi, cũng chẳng có bất kỳ lợi ích gì.

Người làm thương nhân như anh, không phải rất hiểu điều này sao ? ”.
“ Tôi nói rồi, tôi cần em chứ không cần lợi ích ”.
“ Nực cười ! ”.
Dứt lời, Bạc Nhược dùng lực phản kháng.

Nhưng Vô Kỵ đã sớm hiểu ý đồ của cô nên có thể kịp thời ngăn lại.
“ Tránh ra, tôi còn có việc ”.
“ Em muốn giết kẻ nào, nói đi tôi giúp em giết.

Tiền công chỉ cần một đêm ở cạnh tôi ”.