Chương 34: CHAP 34: BẤT NGỜ LỚN

Bí Mật Phù Thủy - Phần 2

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Câu hỏi ở cuối chap vừa rồi bạn nào cũng trả lời đúng hết!!! So toẹt vời ^^ *tung hoa*
Nhưng vì bạn l0v3b4bylonelyangel tl sớm nhất và chính xác nhất nên chap này sẽ dành tặng cho bạn nhé!!! ^^
=====================================================================
CHAP 34: BẤT NGỜ LỚN
Trời cũng đã vào buổi xế chiều, Hinata nắm chặt tay anh trai mình, cả hai cùng bước đi trên nền tuyết trắng trở về kí túc xá. Hôm nay có tuyết rơi khiến lòng Hinata cảm thấy cũng vui vẻ phần nào.
Bước vào bên trong, Hinata đóng chặt cửa lại, từ từ cởi bỏ chiếc áo khoác lông thú màu trắng dày cộm. Ray cũng cởi bỏ chiếc áo khoác đã bị phủ đầy tuyết trắng của mình rồi giúp em gái cất chiếc áo khoác.
Cũng nên vào bếp chuẩn bị bữa tối rồi.
Ray quay sang nhìn Hinata, lên tiếng hỏi:
- Anh sẽ chuẩn bị bữa tối ngay bây giờ, em muốn ăn gì nào?
Hinata khoác chặt tay anh trai, tươi cười:
- Chỉ cần là món anh nấu, món nào em cũng thích ăn cả. Để em giúp anh làm bữa tối nhé!!! Cảm giác được vào bếp cùng anh Ray, hệt như... chúng ta là cặp vợ chồng trẻ vậy, rất thích!!!
Hinata giữ nguyên nụ cười nhìn Ray, tặng kèm thêm một cái nháy mắt đầy tinh nghịch. Ray cũng phải bật cười vì cô em gái của mình, gõ nhẹ lên trán Hinata một cái rồi mới lên tiếng:
- Con bé tinh nghịch này. Lớn rồi đấy! Nếu có ai nghe thấy lời nói của em thì còn ai chịu lấy em làm vợ nữa chứ?
Hinata le lưỡi trêu chọc anh trai:
- Không lấy thì không lấy, Hinata này sẽ ở với anh Ray yêu quý cả đời.
Ray khẽ cười, lên tiếng châm chọc lại em gái mình:
- Thế... Hinata không tính để anh trai này lấy vợ sao?
Giả vờ bĩu môi giận dỗi, Hinata khoanh tay, quay mặt nhìn sang hướng khác đáp lại câu hỏi của anh mình:
- Chẳng phải có cô em gái xinh đẹp, đáng yêu như em ở bên cạnh là quá đủ với anh rồi sao??? Còn cần lấy vợ à?
Ray tiến đến, khom người, mặt đối mặt với Hinata. Đưa tay bẹo má em gái mình, Ray nhìn thẳng vào mắt Hinata:
- Chỉ cần cô em gái này ở bên cạnh, anh không cần thêm gì nữa.
Hinata thích thú trước câu trả lời này của anh trai, tươi cười đầy hạnh phúc. Ray đứng thẳng người lại, lên tiếng:
- Rồi, cô vợ nhỏ thân yêu, cùng vào bếp thôi nào!!!
Nói rồi, Ray quay người hướng thẳng về phía nhà bếp mà bước tới. Hinata vô cùng hài lòng về cách nói chuyện này của anh trai mình, đáp "Vâng" rõ to rồi chạy đến ôm chầm lấy tấm lưng rộng lớn của anh trai, cùng nhau vào bếp.
Thế nhưng, chưa kịp bước vào bên trong thì Ray và Hinata đã sững người lại, không bước thêm được một bước nào nữa, khóe miệng cũng trở nên cứng đờ.
Ray đứng yên tại chỗ, không chút cảm xúc gì ngoài kinh ngạc tột độ. Còn Hinata, sau một thoáng ngỡ ngàng, nước mắt Hinata khẽ lăn dài, chết lặng.
- Chúc mừng sinh nhật hai thiên thần nhỏ!!!
Nó và hắn đồng thanh cất lên tiếng nói kèm theo một nụ cười đầy hạnh phúc. Vừa nói xong, hắn khẽ búng tay, cả căn phòng đột ngột chìm vào bóng tối hoàn toàn nhưng rất nhanh chóng, ánh sáng lại bao trùm lấy căn phòng.
Không còn dáng vẻ bình thường như mọi ngày nữa, sau cái búng tay của hắn, căn phòng trở nên khác hẳn. Khắp phòng treo đầy những quả bong bóng bay đủ sắc màu, những ngọn nên lung linh tỏa sáng, dây kim tuyến treo quanh phòng sáng lấp lánh như ánh sáng của những ngôi sao.
Thế nhưng, không hề để mắt đến những điều này, Ray và Hinata vẫn chết lặng tại chỗ.
Hinata bắt đầu khóc nức nở, chạy vội đến ôm chầm lấy nó - người mẹ yêu dấu của mình và ôm lấy cả hắn - người cha Hinata luôn thương yêu.
- Cha... mẹ... Hinata... đang mơ sao?
Nó vẫn nở nụ cười vô cùng hạnh phúc, đặt lên mái tóc của Hinata một nụ hôn rồi lên tiếng dịu dàng:
- Con gái ngoan, đây không phải là mơ?
Hắn chỉ mỉm cười, ôm lấy con gái mình. Hinata gật đầu, nước mắt tuông rơi nhiều hơn, nức nở:
- Con nhớ hai người lắm... rất nhớ... rất rất nhớ. Không phải là mơ... Hinata... thực sự rất hạnh phúc.
Nó ôm lấy cô con gái của mình, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, đầy sự yêu thương:
- Mẹ cũng rất nhớ Hinata, cả cha cũng vậy nữa.
Lúc này, hắn mới hướng về phía đứa con trai của mình - Ray - lên tiếng:
- Con trai, không nhớ cha mẹ sao?
Lời nói của hắn đã đưa Ray nãy giờ vẫn còn chết lặng tại chỗ trở về lại thực tại. Không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, Ray lắp bắp:
- Nhớ... nhớ gì chứ?
Hắn vẫn tươi cười nhìn con trai mình, ánh mắt mong chờ câu trả lời.
Nhớ sao??? Ray sao có thể không nhớ cha mẹ mình được cơ chứ. Thế nhưng... Ray cũng không thể không thấy ngại khi nói rằng mình rất nhớ họ.
Ray cố gắng giữ dáng vẻ bình tĩnh, quay đầu nhìn về hướng khác để che giấu đi nỗi nhớ thương đang trào dâng trong đôi mắt tím tro của mình rồi lên tiếng:
- Con chỉ nhớ mẹ. Còn cha... sao con phải nhớ cha chứ???
Hắn bật cười. Đúng là con trai hắn, vẫn cứng đầu, khó bảo và luôn luôn đối đầu với hắn như thường ngày. Thu lại nét cười, hắn khẽ lên tiếng thở dài rồi lên tiếng, giọng nói có vẻ chán nản:
- Vậy sao??? Cha thì... nhớ thằng con trai khó bảo gần chết đi được. Cha... đang rất muốn ôm nó ngay bây giờ đây nhưng mà... chắc là không được rồi.

Ray ngẩng người, đôi mắt tím khẽ liếc sang nhìn hắn rồi vội vã quay đi. Ray khoanh tay, đáp bằng chất giọng nhàn nhạt:
- Muốn ôm gì chứ?
Hắn tỏ vẻ đáng thương, khóe mắt chùng xuống:
- Muốn ôm con trai thôi mà... không được rồi.
Ray thoáng đỏ mặt. Cúi gầm mặt xuống đất, Ray lắp bắp:
- Nể... nể tình cha cất công đến đây. Chỉ... chỉ... lần này thôi đấy.
Nói rồi, Ray lầm lũi tiến đến chỗ nó, hắn và Hinata đang đứng. Hắn khẽ nở nụ cười rồi nhanh chóng kéo mạnh đứa con trai của mình ôm chầm vào lòng. Ray cố tỏ ra vô tâm là vậy nhưng cuối cùng vẫn không chịu đựng được mà đưa tay ôm lấy cha mình. Hắn bật cười:
- Rõ ràng là rất nhớ ta. Khó nói đến vậy sao?
- Ai... ai nhớ chứ.
Ray lắp bắp đáp lại nhưng rồi đột nhiên im bặt. Siết chặt vòng tay đang ôm lấy cha mình, Ray cúi đầu, thở hắt ra:
- Con rất nhớ cha.
Nó nhìn cách hắn và Ray bày tỏ tình cảm với nhau mà không nhịn được khẽ bật cười, Hinata cũng y hệt. Nó lên tiếng:
- Cho em và Hinata tham gia nữa.
Nói rồi, cả bốn người nó, hắn, Ray và Hinata cùng ôm chầm lấy nhau trong nỗi nhớ nhung bấy lâu, một gia đình hạnh phúc đã được đoàn tụ.
Không khí đoàn viên kéo dài một lúc, nó lên tiếng:
- Được rồi. Hôm nay là sinh nhật hai thiên thần của mẹ, nhất định không được khóc nhé!!!
Lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Hinata, nó tươi cười nói tiếp:
- Bắt đầu tiệc sinh nhật nào.
Nói rồi, nó và hắn kéo Ray và Hinata bước ra ngoài phòng khách.
Lúc này, Ray và Hinata mới có tâm trạng để mắt đến những thứ được trang trí đẹp mắt và kì công trong căn phòng, mọi thứ... thật lấp lánh và rực rỡ.
Trên chiếc bàn ở phòng khách, một chiếc bánh kem ba tầng vô cùng đẹp mắt đã được chuẩn bị sẵn khiến Hinata phải tròn mắt ngắm nhìn, cả Ray cũng bất ngờ không kém. Trên chiếc bánh có viết hàng chữ vô cùng đẹp mắt "Happy birthday my Angels - Ray & Hinata" kèm theo đúng mười bảy ngọn nến nhỏ lung linh xung quanh.
"Happy birthday to you
Happy birthday to you

Happy birthday my angels
Happy birthday to you"
Tiếng hát nhẹ nhàng vang lên, cả nó và hắn cùng đồng thanh hát mừng sinh nhật hai thiên thần nhỏ của mình.
Ray và Hinata tươi cười nhìn cha mẹ mình rồi nhìn nhau đầy hạnh phúc. Bài hát vừa dứt, hai anh em như thường lệ, hệt như những lần được tổ chức sinh nhật lúc trước, cùng nhắm mắt cầu nguyện. Cả hai đều vô cùng chú tâm vào lời cầu nguyện của mình.
Đã cầu nguyện xong.
Ray và Hinata cùng nhau mở mắt. Nhìn nhau, cả hai mỉm cười đầy vui vẻ rồi hướng về phía những ngọn nến đang rực rỡ tỏa sáng kia, thổi nhẹ.
Những ngọn nến tắt hẳn. Ray búng tay, ánh sáng trở lại với căn phòng.
Nó tươi cười rạng rỡ:
- Mong điều ước của hai con sẽ thành hiện thực. Hôm nay cha mẹ có món quà đặc biệt dành cho hai đứa đấy.
Hắn lúc này cũng lên tiếng:
- Nhưng trước tiên, nhập tiệc đi đã. Mẹ hai đứa đã mất cả buổi để làm tất cả những món ăn này đấy, toàn là món hai đứa thích.
- Vâng.
Ray và Hinata đồng thanh đáp lời.
Nói rồi, cả gia đình bốn người cùng quây quần bên nhau, nói cười, trò chuyện vô cùng vui vẻ. Một lúc sau, Hinata mới tò mò lên tiếng:
- Mẹ à, bé Pi và Chồn Nhóc đâu?
Nó mỉm cười dịu dàng:
- Cùng Haku đi ra ngoài chơi rồi. Lâu lắm rồi linh thú bọn họ mới được tụ họp, cũng nên để họ thoải mái đúng chứ?
- Vâng.
Hinata tươi cười đáp lời rồi tiếp tục trở lại với bữa tiệc.
Tiệc tàn.
Nó và hắn ngồi đối diện hai đứa con của mình. Nó lên tiếng:
- Cha và mẹ... có quà đặc biệt cho hai đứa.
Ray im lặng, không chút biểu cảm trong khi đó Hinata lại tỏ ra vô cùng hào hứng, mong chờ món quà từ cha mẹ. Không biết... sẽ là gì đây nhỉ???
Nó lại mỉm cười:
- Ray, đến đây nào.
Ray đứng dậy, ngoan ngoãn tiến đến đứng trước mặt cha mẹ. Hắn đứng dậy, nắm lấy tay con trai mình. Khẽ nhắm mắt lại, hắn lẩm bẩm câu thần chú gì đó. Một ngôi sao nhỏ hiện ra trong lòng bàn tay Ray, sáng lên rực rỡ rồi tắt hẳn, ngay sau đó, trên tay Ray lúc này xuất hiện một cây chổi thần vô cùng đẹp mắt.
Ray nhìn cây chổi thần trên tay, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Hắn lùi về sau, ngồi lại vị trí cũ rồi thích thú nhìn nét mặt con trai mình, lên tiếng:
- Đây là cây chổi thần đặc biệt được ta và mẹ con cùng nhau tạo ra dành riêng cho con. So về tốc độ thì thuộc loại tốt nhất, chỉ duy không thể bằng được tốc độ chổi thần của mẹ con mà thôi.
Ray chắm chú quan sát cây chổi thần, đôi mắt tím tro hoàn toàn bị cây chổi thần thu hút. Ray... thực sự rất thích. Nó nói thêm vào:
- Cây chổi này làm bằng một loại gỗ phép thuật quý hiếm, vì vậy vô cùng chắc, có thể chịu đựng được những đòn tấn công mạnh mẽ mà không tổn hại nhiều. Thêm vào đó, khả năng giữ thẳng bằng cho người cưỡi chổi cũng rất tốt. Mong là con sẽ hài lòng về nó.
Ray lúc này mới dời mắt khỏi cây chổi thần, mỉm cười:
- Con rất thích. Cảm ơn.
Hinata cũng thích thú chạy đến xuýt xoa nhìn cây chổi thần mới của anh trai mình, không ngừng cảm thán. Hắn nhìn con gái mình, nở nụ cười nhẹ rồi cất tiếng:
- Con gái, giờ là quà của con.
Ray trở về chỗ ngồi của mình, chăm chú quan sát xem rốt cuộc cha mẹ sẽ tặng quà gì cho em gái mình.
Nó kéo Hinata ngồi xuống bên cạnh mình rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Nhắm mắt lại nào con gái.
Hinata ngoan ngoãn nghe lời, nhắm mắt lại theo lời nó.
Nó hài lòng mỉm cười nhìn Hinata. Hắn đặt tay lên vai trấn anh nó, khẽ gật đầu đáp lại, nó hít thở thật sâu giữ bình tĩnh rồi đặt hai tay lên vai Hinata.
Nó nhắm mắt lại, lẩm nhẩm câu thần chú gì đó rồi mới mở mắt ra. Ngay lập tức, phía dưới nơi Hinata đang ngồi xuất hiện một vòng tròn phép thuật, giữa vòng tròn là hình một bông hoa tuyết màu trắng. Ánh sáng trắng cũng rực rỡ phát ra từ vòng tròn phép thuật.
Nhìn thấy thứ này, Ray lập tức đứng bất dậy, nét mặt có phần hoảng loạn:
- Mẹ... mẹ đang làm gì vậy?
Ray đang toang lao đến phía Hinata, ngăn cản phép thuật mà nó đang sử dụng lên Hinata nhưng hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Ray, ngăn cản không cho Ray có tiến thêm bước nào.
Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn về vòng tròn phép thuật với thứ ánh sáng trắng đang dần bao phủ lấy Hinata và nó, hắn lên tiếng lạnh lùng:
- Bình tĩnh đi.
Ray thường ngày vô cùng bình tĩnh và thản nhiên nhưng lúc này, những điều đó đã không còn. Ray vô cùng kích động nhìn người cha đang chặn trước mặt mình, quát lên:
- Cha sao không cản mẹ lại??? Cha có biết mẹ đang làm gì không hả??? Hai người muốn Hinata chết hay sao?
Hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, vẫn đáp bằng chất giọng lạnh lùng:
- Con đừng xen vào.
Ray hoàn toàn mất bình tĩnh, lớn tiếng quát:
- Cha mau tránh ra, mau cản mẹ lại. Nếu còn tiếp tục như vậy, hai người sẽ giết chết Hinata mất.
Hắn không đáp lời, tiếp tục ngăn cản Ray lao đến phía Hinata, ánh mắt vẫn dán chặt vào vòng tròn phép thuật của nó tạo ra.
Ray run rẩy nhìn cô em gái của mình đầy tuyệt vọng vì lúc này đây Ray đã bị hắn khống chế hoàn toàn, không thể làm được gì. Ray lên tiếng đầy bất lực, xem lẫn thất vọng:
- Chuyện này... là sao chứ??? Hai người... hai người có phải là cha mẹ của tôi và Hinata không??? Sao lại làm vậy với Hinata??? Tại sao???
===========================ENDCHAP34========================