Đăng vào: 12 tháng trước
Hành động bất ngờ của Lôi Triệt khiến Giai Kỳ chột dạ.
Không gian chiếc xe của hắn rộng, nhưng dù rộng thì vẫn là một không gian khép kín, hai người ngồi trên cùng một băng ghế thế này, có chút không được tự nhiên.
Giai Kỳ luôn nghĩ hắn sẽ ngồi ở vị trí ghế phụ, đến khi hắn bước lên, điềm nhiên ngồi cạnh nàng, mùi xạ hương cùng mùi rượu mạnh lập tức ngập tràn không gian, khiến cho bản thân nàng hít thở cũng không thông, bàn tay bất giác nắm chặt lấy lớp vải của chiếc đầm dạ hội.
Tiếng nhạc mở cửa xe vang lên, người lái xe của Lôi Triệt đã ngồi vào vị trí, những người vệ sĩ mặt mũi nghiêm chỉnh của Lôi Triệt đi hai xe riêng.
Ánh sáng nhá lên liên tục từ những chiếc máy chụp hình vây quanh chiếc xe rọi qua lớp cửa kính chống đạn loang loáng khiến cho Giai Kỳ bất giác nhắm mắt lại.
Hành động nhỏ đó của nàng không vượt qua được đôi mắt thâm trầm của hắn.
Giọng nói quyết rũ vang lên, nói với người lái xe.
_ Cho xe khởi động đi!
_ Vâng thưa Lôi tiên sinh!
Ánh đèn pha của chiếc Bentley hạng sang chiếc sáng một vùng phía trước.
Chiếc xe chầm chậm lướt đi qua đám đông vây xung quanh.
Khi những gương mặt lạ lẫm hau háu săn tin đó lướt qua cửa kính xe, mặc dù là cửa kính chống đạn, bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn vào bên trong, nhưng vẫn khiến cho Giai Kỳ có chút gì đó ngại ngần, nàng bất giác thu mình lại.
_ Cậu Mạnh! Cho điều hòa xe giảm xuống một chút!
Giọng nói của Lôi Triệt đột ngột vang lên, và Giai Kỳ giật mình khi hắn cởi chiếc áo khoác sang trong ra và đưa cho nàng.
Giai Kỳ ngẩn người nhìn chiếc áo còn ướp mùi xạ hương và hơi ấm rực của Lôi Triệt.
Bàn tay đi găng của hắn đặt trước mặt nàng, nàng có thể nhìn rõ chiếc găng tay da sáng bóng lên dưới ánh đèn trong xe.
Ánh mắt thâm trầm của hắn nhìn về phía nàng, mặc dù hắn không lên tiếng, nhưng hành động lịch lãm cổ điển này vẫn khiến Giai Kỳ cảm động.
Nàng cắn môi, thầm nghĩ trong đầu…Chắc là lúc nãy đi qua cánh phóng viên, nàng bất giác đưa tay vuốt nhẹ cánh tay mình.
Động tác ấy đã khiến cho Lôi Triệt hiểu lầm là nàng đang lạnh, mới bảo lái xe tăng nhiệt độ điều hòa, còn cởi áo khoác của mình đưa cho nàng.
Giai Kỳ nở nụ cười biết ơn, nàng nhìn về phía hắn, khe khẽ đáp.
_ Cám ơn Lôi tiên sinh! Tôi không lạnh đâu ạ! Chỉ là vừa nãy đi qua đám đông có chút không thoải mái thôi!
Lôi Triệt im lặng ngắm nhìn gương mặt của nàng, khi đôi môi gợi cảm căng mọng ấy khép lại, hắn vẫn không thốt ra lấy một lời.
Ánh mắt sâu thẳm sắc bén ấy xoáy vào gương mặt kiều diễm của Giai Kỳ với một ánh nhìn quá mức dò xét, đến mức sỗ sàng.
Gò má Giai Kỳ đột nhiên ửng đỏ lên, ngay cả Quân Tường cũng chưa từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng.
Ánh nhìn của Lôi Triệt khiến nàng cảm giác như hắn có thể lột trần nàng ra bằng ánh mắt.
Và sau đó, không nói một lời, Lôi Triệt chỉ đặt chiếc áo khoác của hắn vào giữa hai người, đôi chân thon dài của hắn vắt lên nhau.
Bàn tay trái của hắn đặt lên trên đầu gối, còn bàn tay phải của hắn chống lên thành ghế, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giai Kỳ thấy hắn không để ý đến mình nữa, liền len lén thở phào ra.
Nàng thẳng lưng ngồi trên ghế, cũng chọn cách nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Không gian lập tức chìm vào trong im lặng, Giai Kỳ kín đáo thở dài ra.
Ánh sáng từ những ngọn đèn đường hắt vào cửa sổ xe loang loáng, đêm đô thị luôn luôn hào nhoáng, nhưng cũng thật cô đơn.
Đầu óc nàng bắt đầu vẩn vơ suy nghĩ khi lòng mắt đẹp đẽ của nàng ngước lên ngắm nhìn bầu trời đêm qua cửa sổ xe.
Ánh trăng hôm nay thật đẹp, tròn trịa vàng sáng bừng lên như một quả cầu bạc đặt giữa lớp màn nhung đen thẫm là bầu trời lồng lộng ấy.
Đã qua Tết Trung thu rồi, mà mặt trăng vẫn to tròn và đẹp lộng lẫy đến vậy, quả thật là hiếm gặp!
Lâu lắm rồi, Giai Kỳ cũng quên đi mất cảm giác ngồi im lặng ngắm trăng thế này….!
Người con gái ngồi yên lặng, ngước đôi mắt ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, tâm trạng hoàn toàn thư thái và thả lỏng, không chút nhận ra người đàn ông bên cạnh đang im lặng ngắm mình.
Từ lúc bước chân lên xe, nhất cử nhất động của Giai Kỳ đều lọt vào tầm mắt sắc bén như chim ưng ấy của Lôi Triệt.
Từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của nàng cũng đều không thoát khỏi ánh nhìn sắc bén như lưỡi lam ấy.
Nhưng mà cô gái trước mặt dường như rất đơn thuần, lại không hề nhận ra điều ấy.
Khi nàng từ chối chiếc áo của hắn, Lôi Triệt đã nhìn rất sâu vào ánh mắt phượng kiều diễm ấy, để cố gắng đọc từ trong lòng mắt đen tuyền như trời đêm đầy sao ấy, liệu trong ấy có một chút gì tính toán, dù là nhỏ nhoi nhất hay không.
Nhưng dường như người con gái này, hoặc là ngốc nghếch, hoặc là quá đơn thuần!
Lôi Triệt đã tiếp xúc với không ít những phụ nữ trong giới nghệ thuật.
Nếu như để nói ra, thì chắc chắn dùng một từ “ lả lơi ” không thể diễn tả hết được.
Những người đàn bà muốn sống tốt trong giới nghệ thuật, thì kĩ năng giao tiếp xa giao phải rất khôn khéo, mới có thể tồn tại được.
Người không biết hầu rượu, không biết lấy lòng như Giai Kỳ, là lần đầu tiên hắn gặp!
Không hiểu tại sao Giai Kỳ vẫn có thể nổi tiếng trong giới vũ công với khả năng giao tiếp kém đến mức này? Hắn im lặng nàng cũng im lặng luôn, thậm chí còn lặng lẽ hơn cả hắn.
Giống như việc hắn để cho nàng có không gian riêng là nàng biết ơn hắn lắm vậy! Không phải giống như những người phụ nữ khác, lúc này phải nói vài ba câu tán thưởng, cố gợi câu chuyện từ phía hắn, rồi nắm lấy cơ hội này mà tiếp cận hắn sao? Vậy mà hắn ngồi chờ mãi, ngắm bóng nàng phản chiếu qua cửa sổ….rồi đến khi quay lại lại thấy nàng vô tư ngắm trăng!
Thật là khiến hắn không biêt đường nào mà lần!
Hay là….người phụ nữ này ngại ngần hắn là anh trai của Quân Tường? Cho nên đang đóng kịch thanh tao?1
Cũng có thể lắm!
Lôi Triệt nheo mắt lại, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên tối thẫm và sâu thẳm một cách đáng sợ.
Hắn không tin những người phụ nữ trong giới nghệ thuật, càng không tin sau lưng nàng không có kim chủ mà có thể sống tốt! Chỉ dựa bằng tài năng sao? Nực cười!
À….mà kim chủ của nàng không phải là Quân Tường sao? Không chừng đã trở thành người đàn bà của em họ hắn từ bao giờ rồi ấy chứ? Cũng không biết là đã bao nhiêu lần rồi cũng nên!
Ánh mắt của hắn đột ngột trở nên rất dữ tợn, nhìn xoáy vào gương mặt kiều diễm đang quay nghiêng nghiêng nhìn ra ngoài cửa kia.
Hàng lông my rợp bóng, đôi mắt phượng sắc sảo, đầu mũi thon thả xinh xắn, đôi môi trễ gợi cảm khẽ hé mở…Thân thể mềm mại, làn da trắng mịn mát rượi, khuôn ngực căng mọng, vòng eo thon thả và đôi chân thon dài….
Khá là hợp mắt đấy!
Không thể tin được gu đàn bà của em họ hắn và hắn lại có thể hợp nhau đến mức này!
Nhưng cái cách người đàn bà này tỏ vẻ thanh cao trước mặt hắn khiến cho hắn không thể ngừng được cảm giác tức giận khó chịu đang nghẹn lên trong cổ lúc này!
Đột ngột, khi ánh mắt của Lôi Triệt đang sỗ sàng ngắm nhìn nàng bừng lên giận dữ, Giai Kỳ đột nhiên quay lại, và thề là bốn mắt chạm nhau.
Ánh mắt trong vắt của Giai Kỳ hiện lên một tia hoảng hốt, xen lẫn chút ngạc nhiên.
Toàn bộ gương mặt ngỡ ngàng của nàng lọt vào trong lòng mắt đen thẫm của hắn.
Và rồi nàng khẽ nhoẻn cười, nụ cười rất dịu dàng, đôi môi đỏ au căng mọng hé mở như một nụ hồng, khoe hàm răng trắng tinh, rồi nàng bẽn lẽn hạ đôi mắt xuống, hàng mi dài rợp bóng phủ xuống gò má nàng.
Giai Kỳ cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang đan vào nhau của mình.
Bịch!
Lồng ngực của Lôi Triệt đột ngột vang lên một tiếng đập mạnh, rất mạnh, như thể trái tim của hắn đang nhảy nhót trong đó.
Khoảng khắc khi đôi mắt của hắn chạm vào đôi mắt nàng, đột nhiên hắn không thể điều khiển nổi trái tim của mình.
Bàn tay của hắn siết lại, lớp găng da kêu lên ket két.
Sự bẽn lẽn dịu dàng của nàng khiến cho Lôi Triệt bỗng nhiên cứng họng, không thể thốt nên lời…..Sự quyến rũ của người phụ nữ này…hắn dường như đã đánh giá qua thấp rồi!
Giai Kỳ không nhìn ra sự thay đổi trong ánh mắt của Lôi Triệt, thanh âm nhỏ nhẹ rất lễ độ của Giai Kỳ vang lên, hướng về phía người tài xế khẽ giọng hỏi.
_ Mạnh tiên sinh! Đúng không ạ?
_ Tiểu thư có gì phân phó?
Người tài xế lập tức cung kính hỏi, Giai Kỳ liền nhoẻn miệng cười, khẽ nói.
_ Nãy giờ lên xe tôi chưa nói địa chỉ nhà cho anh!
_ À….Tôi biết rồi tiểu thư!
Người tài xế cười nói, gương mặt của Giai Kỳ đột nhiên ngẩn ra, khó hiểu hỏi lại.
_ Mạnh tiên sinh! Anh biết gì cơ? Ý anh nói là…địa chỉ nhà của tôi anh sớm đã biết sao?
Ánh mắt sắc bén của Lôi Triệt nhìn thẳng về gương chiếu hậu.
Tài xế Mạnh lập tức nhìn thấy sự đe dọa trong ánh mắt rất dữ đó.
Cả người anh lập tức lạnh toát, tay bám chặt vào vô lăng lập tức run run.
_ À….Tiểu thư có phải đang đùa không! Tôi làm sao biết được địa chỉ nơi ở của cô chứ! Câu nói đó là tật cửa miệng của tôi mà thôi! Đã làm tiểu thư hiểu lầm rồi!
Lời nói trơn tru phát ra, khiến cho Giai Kỳ cũng không mảy may nghi ngờ nữa.
Cô chỉ mỉm cười, nói ra địa chỉ nhà của mình, rồi lại im lặng khép nép nhìn ra đường.
Người tài xế tiếp tục lái xe, ánh mắt khẽ khàng nhìn qua gương chiếu hậu, trái tim đột ngột nhảy thót lên tận lồng ngực.
Lôi Triệt đang ném cho anh một cái nhìn cảnh cáo đầy giận dữ, khiến cho người tài xế biết điều lập tức ngậm chặt miệng lại, suốt đường đi không dám hé răng ra nửa lời.
Chiếc xe màu bạc sáng lóa lướt đi trong đêm như một mũi tên.
****
Giai Kỳ vẫn ở nhà cũ của bố mẹ mình, là một căn hộ nằm trong một khu chung cư trung lưu, an ninh rất tốt, hơn nữa những người hàng xóm ở quanh đây đều là thành phần trí thức trong xã hội, còn có một vài người là đồng nghiệp và bạn bè cũ của cha mẹ cô.
Giai Kỳ đã lớn lên từ nhỏ ở đây, cho dù cha mẹ không còn nữa, cô cũng không nỡ rời đi.
Khi chiếc xe đến nơi ở của Giai Kỳ, trời cũng đã muộn.
Nhìn thấy căn chung cư sạch sẽ sáng đèn trước mặt, Giai Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tài xế Mạnh rất nhanh nhẹn đã xuống mở cửa xe cho cô.
Giai Kỳ quay người, hướng về phía Lôi Triệt, nhẹ giọng nói.
_ Lôi tiên sinh! Đã đến nhà tôi rồi! Hôm nay rất cám ơn ngài đã đưa tôi về! Trời cũng không còn sớm nữa! Lôi tiên sinh! Xin chúc ngài ngủ ngon!
Giai Kỳ vừa định bước xuống khỏi xe, đột nhiên cổ tay cô bị bàn tay của Lôi Triệt nắm lại.
Lớp găng tay da thuộc siết vào cổ tay thanh mảnh của Giai Kỳ, lực siết không hề khoan nhượng khiến cho Giai Kỳ giật thót mình.
Sợ hãi lập tức bủa vây khi cô nhìn vào gương mặt nam tính của Lôi Triệt.
Ánh mắt sâu thẳm quá chất chứa của hắn khiến cho Giai Kỳ run rẩy.
Bàn tay hắn nắm chặt lấy cổ tay thanh mảnh khiến cô đau.
Giai Kỳ hoảng hốt, giọng nói run rẩy của cô vang lên.1
_ Ngài Lôi…..Lôi tiên sinh! Có chuyện gì thế ạ?
_ Nếu như hôm nay em nhận món quà của tôi, thì mọi chuyện chắc sẽ khác!
Thanh âm như ướp trong hơi rượu mạnh ấy vang lên, nói ra một câu mà cô chẳng hiểu đầu cuối.
Giai Kỳ vừa sợ vừa mờ mịt, khẽ hỏi lại.
_ D…dạ?
Trước gương mặt bối rối của Giai Kỳ, Lôi Triệt chẳng nói chẳng rằng, bàn tay của hắn buông cổ tay cô ra, và ánh mắt sâu thẳm ấy hướng về phía trước, không thèm nhìn cô lấy một lần nữa, lạnh giọng nói.
_ Ngủ ngon!
Giai Kỳ bị sự cổ quái của hắn khiến cho đầu óc quay mòng mòng.
Nhưng cô cũng không dám nấn ná lại lâu, được hắn “ phóng thích ”, cô vội vàng nhảy xuống xe, cúi người nhanh chóng nói.
_ Tạm biệt ngài! Lôi tiên sinh!
_ Tạm biệt Mạnh tiên sinh! Cám ơn anh!
Giai Kỳ cúi đầu chào người lái xe rồi ba chân bốn cẳng bước đi như chạy.
Cô không hiểu đầu đuôi sự việc vừa xảy ra trong xe là sao….Nhưng có một điều cô chắc chắn!
Cô thật sự! Thật sự! Thật sự rất sợ người đàn ông này!
Lôi Triệt ngồi trong xe, nhìn bóng dáng của cô bước đi như bị ma đuổi, đôi môi mỏng bạc tình của hắn đột nhiên lại nhếch lên một nụ cười…
Rồi hắn lôi điện thoại trong túi ra, lướt ngón tay trên màn hình OLED cảm ứng, ấn gọi một hàng số.
_ Chú Trịnh!...Vâng! Con rời bữa tiệc lâu rồi! Chìa khóa cũng nằm trong tay con!....Nhưng có một chút vấn đề phát sinh! Con nghĩ rằng kế hoạch của chúng ta….
Ánh mắt của hắn hướng về phía chung cư trước mặt, nhìn thấy bóng dáng mềm mại của Giai Kỳ đang cúi người mở một cánh cửa trên tầng 3…
Nụ cười vẫn hiện trên khóe môi, và thanh âm trầm thấp ấy vang lên rất khẽ khàng, như thể một lời thì thầm ma quái.
_.....Phải thay đổi một chút rồi!
*****.