Đăng vào: 12 tháng trước
Bùi Vũ Ninh còn đắm chìm trong niềm vui được Chu Thời Duật hôn trộm, cô nghĩ rằng mình có thể lừa Chu thời Duật hôn 5 nụ hôn như lần trước cô bị anh lừa, cũng xem như hai người đều lừa đối phương một lần, về sau không ai được cười nhạo ai.
Ai ngờ lại bị Chu Thời Duật nhìn thấu.
Là do kỹ năng diễn xuất của cô quá kém, hay là do Chu Thời Duật quá xảo quyệt?
Bùi Vũ Ninh ngồi dậy, không phục đánh vào lồng ngực anh: “Tức chết được, sao anh nhìn ra được?”
Chu Thời Duật bất đắc dĩ: “Dùng mắt là nhìn ra.”
“……” Bùi Vũ Ninh tức giận hơn, trực tiếp cúi xuống cắn anh: “Anh thông minh như vậy làm gì?”
Bùi Vũ Ninh cắn vai Chu Thời Duật qua lớp áo sơ mi, hơi dùng sức nghiến một cái, cắn xong thì nhìn Chu Thời Duật, nhưng người nọ lại chỉ cười, giống như không hề thấy đau: “Được rồi, lần sau anh nhất định sẽ giả vờ không biết.”
Bùi Vũ Ninh tức cười: “Tưởng bở, ai thèm cho anh cơ hội nữa chứ.”
Nhưng nói xong, cô vẫn cúi người nằm tựa trên người Chu Thời Duật, dừng lại một chút, trong mắt đầy quyến rũ: “Có điều hôm nay em sẽ trả nợ cho anh.”
Hơi thở lưu chuyển, Bùi Vũ Ninh nhìn vào đôi mắt của Chu Thời Duật, dừng một chút, tầm mắt lại dừng trên môi anh.
Thật ra cô không có kinh nghiệm hôn, mấy lần trước đều nương theo nhịp điệu của Chu Thời Duật.
Bùi Vũ Ninh từ từ cúi xuống, môi dán lên môi Chu Thời Duật.
Cảm giác mềm mại ập tới, cô tò mò bắt chước Chu Thời Duật, vươn đầu lưỡi ra cố gắng mở ra thế giới của anh.
Bùi Vũ Ninh không biết liệu mình có đang có đang làm đúng hay không, hoặc là tốt hay không, cô cũng không rảnh để suy nghĩ, cô đắm chìm trong quá trình khám phá của mình, quấn quít Chu Thời Duật, giống như đang mở ra cuốn sổ cũ của anh, đi sâu vào để xâm nhập trái tim anh.
Trong mông lung, rất nhiều hình ảnh bất chợt hiện lên trong đầu Bùi Vũ Ninh.
Thật ra, hình ảnh Chu Thời Duật khi còn niên thiếu vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Cô cũng từng những nữ sinh khác đến sân bóng rổ xem anh chơi bóng, cũng từng quấn lấy anh làm nũng, cũng từng tức giận một mình vì hai người cãi vã với nhau, cũng từng thầm vui vẻ vì anh cầm dù đến đón cô khi trời mưa.
Tất cả những điều đã từng ấy đều là bằng chứng cô cũng yêu anh.
Chỉ trách cô phản ứng quá chậm, nhận ra quá trễ.
Vào lúc này, Bùi Vũ Ninh cuối cùng cũng nhận ra lý do tại sao lúc trước khi hai người hôn lần thứ năm, tay Chu Thời Duật lại đan chặt vào mười ngón tay của cô như vậy.
Anh đã âm thầm, tự nguyện chờ đợi quá lâu, sức chịu đựng đã tới giới hạn.
Giống như Bùi Vũ Ninh cũng muốn ôm anh thật chặt vào lúc này.
Hơi thở nóng rực như thiêu đốt mặt Bùi Vũ Ninh, hai gò má cô thoáng ửng hồng, cô cảm giác như cô đã hôn rất lâu, vừa định ngẩng đầu lên thì người phía dưới lại giữ lưng cô không buông.
Bùi Vũ Ninh nghĩ thôi kệ đi, cứ tiếp tục làm càn mà hôn anh.
Trả lại cho Chu Thời Duật tất cả những gì cô đã nợ anh trong mười năm qua, trả lại những gì còn sót lại của thời niên thiếu vô tư cho anh.
Lông mi của Bùi Vũ Ninh hơi run, hết lần này đến lần khác cùng Chu Thời Duật môi hôn quấn quít.
Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi phát hiện hơi thở của người đàn ông ngày càng nặng nề, dường như bắt đầu mất khống chế, cô mới đột nhiên vùng vẫy thoát ra.
Cô ngồi dậy, thở hổn hển.
Giữa môi răng còn đọng lại hơi nóng ẩm ướt sau nụ hôn sâu.
Chu Thời Duật cũng ngồi dậy, rồi vòng tay qua eo cô kéo cô lại gần, giọng nói trầm khàn: “Ninh Ninh.”
D*c vọng trong mắt anh quá rõ ràng, Bùi Vũ Ninh biết anh muốn nói gì, mặt cô hơi đỏ, cúi đầu ngắt lời anh: “Em đã trả nợ cho anh, hơn nữa còn trả nhiều như vậy, về sau đừng nói em quỵt nợ.”
Cô đứng dậy, vuốt mái tóc dài một cách mất tự nhiên, lại nhìn đồng hồ: “Em phải về đây, ngày mai còn phải đi làm.”
Chu Thời Duật: “……”
Chu Thời Duật nghĩ rằng Bùi Vũ Ninh chưa sẵn sàng.
Hơn nữa, anh vẫn chưa biết nguyên nhân cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nguồn gốc sự căng thẳng của cô là từ đâu, cho nên mặc dù hiện tại khó nhịn anh cũng không thể miễn cưỡng cô.
Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kìm nén những xúc động đó xuống: “Anh đưa em về.”
“Không cần.” Thật ra lúc này Bùi Vũ Ninh cũng không bình tĩnh lắm: “Em sẽ bảo Lâm Úy tới đón em.”
“……”
–
Trên đường trở về, trái tim đập thình thịch của Bùi Vũ Ninh ổn định lại, năng lượng hừng hực sôi trào trong cơ thể cũng dần dần lắng xuống.
Cô vỗ nhẹ lên mặt mình, rồi hít một hơi thật sâu.
Trời ạ, vừa nãy cô đã suy nghĩ cái gì thế……
Tại sao ngay trước giây phút tình nồng mật ngọt, tình yêu sắp đơm hoa kết trái kia cô lại bật lên suy nghĩ quỷ dị ‘nếu hôm nay xảy ra chuyện đó thì nhất định phải làm 6 lần đấy, làm đủ thì tụi mày chắc chắn sẽ hạnh phúc mãi mãi, không đủ thì tai nạn ngẫu nhiên sẽ bất thình lình rơi xuống đầu mày hoặc anh ấy’?!
Làm thế nào mà chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô càng lúc càng trở nên thái quá như thế?
Lần trước phải hôn 6 lần, sao bây giờ……
Chẳng lẽ chuyện kia cũng phải 6 lần sao?
Làm sao cô dám mở miệng nói với Chu Thời Duật cái ý tưởng kỳ lạ này?
Anh yêu, em muốn làm 6 lần cơ.
…… Bùi Vũ Ninh sao có thể nói ra những lơi thèm khát này?
Cô đơn phương mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế tình yêu với Chu Thời Duật ư?
Bùi Vũ Ninh lại vỗ mạnh vào đầu mình, rầu rĩ vì gặp phải những rắc rối như vậy khi yêu đương, nếu là người bình thường, vừa rồi có bầu không khí tốt như vậy, lúc này hẳn là đang tận hưởng thế giới tươi đẹp của hai người.
Nhưng cô lại bị suy nghĩ đột nhiên nhảy ra của mình dọa sợ đến nỗi không dám ở lại.
Cho dù Chu Thời Duật hiểu cô và sẵn sàng làm như vậy, nhưng lần đầu tiên đã làm 6 lần, liệu ngày hôm sau hai người có nhập viện cùng lúc không, sau đó cả hai sẽ lên trang nhất với tiêu đề ‘Người thừa kế của hai gia đình tài phiệt lớn nhất Bắc Kinh nhập viện vì túng dục quá độ suốt đêm’ các kiểu?
Cảnh tượng quá drama, Bùi Vũ Ninh nhắm mắt lại không dám nghĩ nữa.
Cô chỉ có thể tự an ủi bản thân, có lẽ mấy ngày nữa, có lẽ là lần sau, có lẽ cô tiếp tục yêu đương hạnh phúc một thời gian nữa thì d*c vọng ám ảnh cưỡng chế của cô đối với Chu Thời Duật sẽ dần dần yếu đi.
Có lẽ vậy, luôn luôn có hy vọng.
……
Đã vào đầu tháng 11, cuộc sống cứ như vậy chậm rãi đi vào quỹ đạo.
Bùi Vũ Ninh bắt đầu quen với việc trở thành người lãnh đạo của một công ty, sau khi tan tầm thì cùng Chu Thời Duật hẹn hò, bí mật xem phim hoặc đến một nhà hàng nhỏ để check in, cuộc sống cũng xem như nhẹ nhàng, dễ chịu.
Nhưng trong khi yêu đương rất thuận lợi, công việc ở Quân Đình lại có chút lực bất tòng tâm.
Cho dù Bùi Vũ Ninh có làm việc chăm chỉ đến đâu, cô vẫn là một người mới nhậm chức. Quân Đình đã là công ty lớn trong nhiều thập kỷ, các vấn đề nội bộ đã rắc rối khó gỡ từ lâu, các thế lực khác nhau đứng thành những phe khác nhau, trước kia ông cụ còn có thể kiểm soát được, nhưng bây giờ một cô gái trẻ tuổi như cô ngồi ở vị trí đó, những kẻ không phục từ đáy lòng, hay chỉ muốn nhân cơ hội muốn quấy đục nước để kiếm lợi thì đều khiến cho cục diện trở nên bất ổn vô cùng.
Gần như ngày nào cô cũng gặp đủ các loại vấn đề khó giải quyết.
Hoặc là dự án cô đề xuất bị phản đối, hoặc là một số thành viên cấp cao của hội đồng quản trị lấy cớ không tới họp.
Những việc này Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ nói với Bùi Tổ Vọng và Chu Thời Duật, nếu đã ngồi ở vị trí này mà cô còn cần người khác tới giúp cô giải quyết vấn đề, giúp cô chống lưng, vậy thì cô cũng không xứng được ngồi.
Vì vậy, từ sự kiên nhẫn và im lặng lúc đầu, đến cuối cùng cô dần dần xâu chuỗi lại từng mối quan hệ phức tạp ẩn trong bóng tối.
Khi đó Bùi Vũ Ninh mới phát hiện ra.
Người đối lập với cô hóa ra là một người khác.
Một sự thật phũ phàng mà trước đây Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ nghĩ đến, cho đến bây giờ cô vẫn không muốn tin.
Sau khi đọc kỹ tất cả các dự án của bộ phận phát triển nước ngoài trong hai năm qua mà Lâm Úy gửi tới, hôm nay sau khi tan tầm, Bùi Vũ Ninh trở về trang viên Đông Giao.
Kỳ thật có một số vấn đề cô muốn hỏi ông cụ từ lâu, chẳng qua trước kia cô cảm thấy không liên quan, bây giờ mới phát hiện mọi thứ xảy ra đều không phải ngẫu nhiên.
Ví dụ như ——
“Lúc ba mẹ mới mất, rõ ràng còn có nhà chú họ thân thiết hơn, vì sao ông lại bỏ gần tìm xa đưa cháu đến nhà họ Chu?”
Ông cụ vốn tưởng rằng cháu gái trở về là muốn nói chuyện công việc với ông, mặc dù ông không ở công ty, nhưng ông biết rõ cháu gái mình hằng ngày ở công ty có gặp phải thất bại gì hay không.
Nhưng không ngờ Bùi Vũ Ninh lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
Bùi Tổ Vọng cầm ly trà trên tay, im lặng rất lâu, như đang do dự không biết nên trả lời như thế nào.
Thật lâu sau, ông mới nhẹ nhàng thổi bọt trà, chậm rãi nói: “Bởi vì nhà họ Chu và cháu không có xung đột lợi ích.”
Câu trả lời này nằm trong dự kiến của Bùi Vũ Ninh, nhưng cô không thể hiểu được: “Tại sao ạ?”
Bùi Tổ Vọng biết rằng khi Bùi Vũ Ninh đưa ra câu hỏi này, chứng tỏ cô đã phát hiện điều gì đó, vì vậy sau khi suy đi nghĩ lại, ông cảm thấy không cần phải giấu cô nữa.
Tiền là của cải, đồng thời cũng là ma quỷ có thể phá hoại lòng người.
Ông cụ chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra mười năm trước.
Năm đó khi cô bé Bùi Vũ Ninh còn đang đắm chìm trong nỗi đau mất ba mẹ, Quân Đình kỳ thật cũng đang trải qua một cuộc hỗn loạn.
Lúc đó, người quản lý Quân Đình là ba của Bùi Vũ Ninh, sau vụ tai nạn, giá cổ phiếu của Quân Đình giảm mạnh.
Ba của Bùi Cận, cũng chính là chú họ của Bùi Vũ Ninh, Bùi Chi Nghiệp, địa vị lúc đó chỉ dưới một người, ở thời điểm mấu chốt khi ấy đã liên kết với một số ngân hàng bí mật phát động vây ép công ty, nhiều dự án bởi vậy mà chết, muốn lợi dụng sự hỗn loạn để buộc Bùi Tổ Vọng cho ông ta tiếp quản vị trí này.
Ông cụ không còn quan tâm đến vấn đề này nữa, thà tổn thất hàng trăm triệu cũng không khuất phục, vì vậy ông đã tái xuất, liều mạng dùng hết sức kéo công ty trở lại.
Đương nhiên, khi phát hiện tình huống không ổn, Bùi Chi Nghiệp đã nhanh chóng phản chiến cứu công ty, cũng đẩy người ra chịu tội thay.
Nhưng làm sao Bùi Tổ Vọng lại không nhìn thấu được những âm mưu thâu tóm quyền lực ở đằng sau chuyện này, ông thất vọng buồn lòng, than thở rằng ngay cả người thân thân thiết nhất cũng khó thoát khỏi mưu đồ vụ lợi.
Sau đó, ông thầm lặng sa thải Bùi Chi Nghiệp, sự bao dung duy nhất của ông là không vì chuyện này mà ghét lây sang Bùi Cận.
……
Sau khi Bùi Vũ Ninh nghe xong, vấn đề mà mấy ngày nay cô không thể nghĩ ra cuối cùng đã có đáp án.
Cô xoa trán suy nghĩ thật lâu: “Ông nội, ông cảm thấy giữ Bùi Cận lại có phải là lựa chọn đúng đắn không?”
“Lúc ấy thì đúng vậy.” Ông cụ nói: “Ông nhìn nó lớn lên, nó cũng giống cháu chính trực, thông minh, có trách nhiệm.”
……Lúc ấy.
Chỉ có lúc ấy.
Bùi Vũ Ninh dường như đã hiểu được ý của ông nội.
Lúc ấy thì đúng vậy, nhưng nhiều năm qua đi, bây giờ ngay cả cô cũng nhận ra vấn đề, người tinh tế như ông nội sao có thể không phát hiện ra.
Không vạch trần, cũng chỉ là chút bao dung cuối cùng của bề trên đối với con cháu mà thôi.
Hai ông cháu im lắng một lúc, sau đó Bùi Vũ Ninh đột nhiên thở ra một hơi, lầm bầm nói: “Ông nội, nếu tình huống tương tự xảy ra một lần nữa, ông cảm thấy anh họ sẽ đối xử với cháu giống như chú họ đã từng làm không?”
“Con nhóc thối.” Bùi Tổ Vọng đang uống trà xém chút nữa bị sặc: “Cháu đang trù ẻo ông nội đấy.”
Bùi Vũ Ninh im lặng vài giây, cô ngẩng đầu lên, trong mắt kiên định lại lạnh nhạt: “Nhưng cháu muốn biết đáp án.”
Bùi Tổ Vọng:?
–
Cuối thu đã qua, nhiệt độ toàn thành phố chỉ sau một đêm đột ngột giảm xuống, khi mọi người bất ngờ chưa kịp chuẩn bị đã phải nghênh đón mùa đông sớm, một tin tức lặng lẽ lan truyền khắp Quân Đình giống như một quả bom hạng nặng, thậm chí không đến một ngày đã truyền khắp giới kinh doanh ở Bắc Kinh ——
Ông cụ nhà họ Bùi đêm qua phải nhập viện cấp cứu, cô tiểu thư nhà họ Bùi hai mắt đỏ hoe chờ bên ngoài phòng cấp cứu.
Tin tức lan truyền rầm rộ, đủ kiểu đồn đãi khác nhau, hơn nữa Bùi Vũ Ninh không xuất hiện trong cuộc họp sáng nay, điều này dường như đang khẳng định tính xác thực của tin đồn.
“Trước đó không lâu ông cụ mới nhập viện một lần, xem ra là đã có vấn đề từ lâu rồi.”
“Cũng sắp 70 rồi còn gì, trước kia phải làm việc vất vả như vậy, quá sức lâu ngày thành bệnh cũng bình thường.”
“Công ty phải làm sao bây giờ? Bùi Vũ Ninh sẽ chính thức tiếp quản sao?”
“Nhìn xem đã, thông thường thì ở thời điểm rối loạn nhất hay xảy ra chuyện.”
Bùi Vũ Ninh cố tình tắt điện thoại cả ngày, đến chạng vạng mới mở lên, hơn trăm tin nhắn ồ ạt hiện lên, cô ngó lơ những tin nhắn của các cổ đông, truyền thông và đối tác, chỉ trả lời Bùi Cận và Chu Thời Duật.
Nói cho họ biết bệnh viện ông cụ đang nằm.
9 giờ tối, trong phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp của bệnh viện, Bùi Vũ Ninh đang ngồi trước giường bệnh nắm tay ông cụ, lo lắng bất an trông chừng ở một bên.
Y tá gõ cửa, Bùi Vũ Ninh còn chưa kịp trả lời thì một nhóm người nhỏ đã lao vào.
Người dẫn đầu chính là anh trai của Bùi Tổ Vọng, Bùi Tổ Khang, cũng là ông bác của Bùi Vũ Ninh.
Ông cụ thấy em trai cắm ống khắp người, hôn mê bất tỉnh, tay run rẩy hỏi Bùi Vũ Ninh: “Tại sao lại như vậy, sao đột nhiên lại như vậy? Không phải lần trước nói không có gì vấn đề lớn sao?”
Bùi Chiêu cũng đi đến bên cạnh Bùi Vũ Ninh, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Chị, chị đừng lo lắng, ông sẽ không sao đâu.”
Phía sau, Bùi Chi Nghiệp và Bùi Cận đứng im lặng, mắt dán chặt vào giường.
Màn hình theo dõi phát ra tiếng bíp bíp, Bùi Vũ Ninh nhìn bọn họ một cái rồi lắc đầu: “Ông nội vẫn luôn không uống thuốc cao huyết áp, đêm qua đột nhiên vỡ mạch máu, bác sĩ nói diện tích xuất huyết quá lớn.”
Ngập ngừng một chút, cô nức nở nói: “Có lẽ sẽ như vậy mãi.”
Mọi người đều im lặng.
Sự im lặng kéo dài khiến Bùi Vũ Ninh rơi vào ảo giác đau thương.
Nhưng trong sự im lặng không tiếng động này, dường như có một dòng chảy ngầm cuồn cuộn mà cô không nhìn ra chút gợn sóng nào.
Cô đứng bên bờ lẳng lặng quan sát xem giây tiếp theo, sóng dừng ở bên chân cô hay sẽ đánh vào người cô đây.
……
Mười phút sau, cả nhà Bùi Cận được bác sĩ yêu cầu rời đi, Bùi Vũ Ninh tiễn họ ra ngoài cửa, nhìn theo bóng lưng của họ, hồi lâu cũng không nói gì.
Cô ngồi bên giường bệnh cả buổi chiều, giờ lưng đau nhức, định đi dạo nên đến căn tin của bệnh viện mua một ly cà phê.
Ai ngờ khi mua xong trở về lại gặp Chu Thời Duật.
Anh cũng nghe được tin tức bên ngoài đồn đại, tìm Bùi Vũ Ninh nửa ngày, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn trả lời của cô nên tức tốc đến bệnh viện.
“Ông thế nào rồi?”
Trong hành lang bệnh viện có người qua lại, Bùi Vũ Ninh không tiện đứng bên ngoài nói chuyện với anh, liền quay người kéo anh vào trong phòng: “Anh vào trước đi.”
Ở bên trong, Bùi Vọng Tổ mãi mới có cơ hội ngồi dậy hít thở không khí lại tưởng có ai tới thăm người “bệnh nặng” là ông nên lập tức nằm xuống như cá chết.
Chu Thời Duật vừa bước vào đã thấy cả người ông cụ gắn với đủ các loại ống.
Một người cách đây không lâu còn khỏe mạnh phơi phới bước đi như bay, lại biến thành như vậy chỉ sau một đêm.
Chu Thời Duật bị sốc, nhưng đồng thời anh cũng rất lo lắng cho trạng thái của Bùi Vũ Ninh.
Rốt cuộc, cố đã bị sang chấn tâm lý trong một thời gian dài sau khi mất ba mẹ, bây giờ lại là người ông thân yêu nhất xảy ra chuyện.
Chu Thời Duật sợ rằng cảm xúc của Bùi Vũ Ninh sẽ bị kích thích, vì vậy anh cố gắng an ủi cô: “Cho dù xảy ra chuyện gì đều có anh ở đây, đừng sợ, anh lập tức bảo người liên hệ với nhóm chuyên gia ngoại thần kinh hàng đầu ở nước ngoài, nhất định sẽ có cách.”
Bùi Vũ Ninh nhìn anh.
Thành thật mà nói, cô không biết kết quả cuối cùng của màn kịch này, cô thậm chí không biết liệu quyết định thế này có đúng đắn không, nhưng để trở thành người dũng cảm, cũng vì bảo vệ người ông mà cô muốn bảo vệ, cô cần phải làm vậy.
Nhưng dù phải nghênh đón bất kỳ kết quả nào, cô cũng đã rất may mắn.
Vì cô thấy được trái tim trung thành, bất khuất của Chu Thời Duật dành cho cô.
—— “Cho dù xảy ra chuyện gì đều có anh ở đây, đừng sợ.”
Mắt Bùi Vũ Ninh ửng đỏ, cô cúi đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vâng.”
Nàng nắm tay Chu Thời Duật: “Ông em không sao đâu, anh đừng lo lắng.”
Chu Thời Duật cho rằng cô đang an ủi anh, liền ôm lấy cô, đau lòng vỗ về: “Em về ngủ một lát đi, anh ở lại trông chừng giúp em.”
Dừng một chút, anh lại nghĩ tới gì đó, nói: “Hồ Phỉ Thúy cách bệnh viện quá xa, mấy ngày này em chuyển đến chỗ anh ở đi, để tiện cho em qua lại chăm sóc ông nội, cũng tiện cho anh chăm sóc em.”
Bùi Vũ Ninh ở trong vòng tay của anh chớp mắt: “Hả?”
Cô đứng thẳng dậy: “Em…… chuyển đến nhà anh?”
Chu Thời Duật: “Thế nào?”
Căn hộ mà Chu Thời Duật sống đúng là rất gần bệnh viện.
Chỉ là chuyện này căn bản không như anh nghĩ, hơn nữa……
Bùi Vũ Ninh thật sự rất sợ cô vẫn bị ám ảnh chuyện làm 6 lần, nếu sống cùng nhau, lỡ như không kìm nén được suy nghĩ này xuống, một khi hai người củi khô lửa bốc, đến lúc đó có lẽ người mà cô phải túc trực bên giường bệnh không còn là ông nội nữa.
Mà là Chu Thời Duật.
Bùi Vũ Ninh nhất thời nghĩ không ra cái cớ nào để từ chối, đành phải lôi ông nội ra đỡ đạn, dùng giọng rất nhỏ thì thầm với Chu Thời Duật: “Không nên đâu, lỡ như ông nội tỉnh lại biết chúng ta ở chung có lẽ không tốt lắm.”
Vừa dứt lời, ông cụ đang nhắm mắt trên giường bệnh chậm rãi buông một câu: “…… Ông không có ý kiến.”
Bùi Vũ Ninh & Chu Thời Duật:……?